Số lần đọc/download: 186 / 18
Cập nhật: 2020-07-09 16:11:59 +0700
XIX - Giải Mã Cuộn Phim
K
hi xe của Elliot đến Bellegarde, trên xe khá chật chội mặc dù Bostwick và thiếu tá Crow đang theo sau, mỗi người một xe. Tiến sĩ Fell chiếm gần hết chỗ ở băng ghế sau, phần chỗ còn lại bị lấp đầy bởi cái hộp lớn mà Stevenson được chỉ thị phải mang theo. Bản thân Stevenson, dường như đang bị mê hoặc nhưng lại có vẻ không thoải mái, đang ngồi cạnh Elliot.
Dù sao thì, trời đã gần tối. Elliot giật chiếc phanh tay, và nhìn lên mặt ngoài được thắp sáng của ngôi nhà. Nhưng anh đợi cho tới khi những người khác đến cùng mình rồi mới nhấn chuông cửa. Tối nay là một buổi tối se lạnh với màn sương mù phủ nhẹ.
Tự Marjorie bước ra mở cửa. Khi cô nhìn thấy vẻ mặt công vụ trang nghiêm của họ, cô nhanh chóng nhìn quanh.
“Vâng, tôi đã nhận được tin nhắn của các anh,” Marjorie nói. “Tối nay tất cả chúng tôi đều ở nhà. Dù sao chúng tôi cũng không phải đi đâu. Có chuyện gì thế?”
“Chúng tôi rất xin lỗi, thưa cô,” Bostwick nói với cô gái, “vì đã làm gián đoạn đêm tân hôn của cô.” Ông dường như không thể không nhai đi nhai lại chủ đề này được: nó đã trở thành một loại ám ảnh. “Nhưng chúng tôi sẽ không gây rắc rối cho cô lâu đâu, và sau đó chúng tôi sẽ để cô lại với…”
Ông hoàn toàn im bặt khi thấy ánh nhìn lạnh lẽo và giận dữ mà thiếu tá Crow dành cho mình.
“Sĩ quan.”
“Thưa ông?”
“Chúng ta không cần thiết phải thảo luận những việc riêng tư của quý cô đây. Tôi nói thế đã rõ chưa? Cám ơn.” Mặc dù thiếu tá Crow cũng không dễ dàng gì, nhưng ông ấy cố nói với Marjorie với giọng vui vẻ. “Tuy nhiên, Bostwick nói đúng về một điều. Chúng tôi sẽ đi khỏi đây nhanh nhất có thể. Ha, ha, ha. Đúng thế. Chắc chắn luôn. Mà tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, đúng rồi. Cô vui lòng đưa chúng tôi đi gặp những người khác nhé?”
Dù thiếu tá là gì đi chăng nữa, ông ấy chắc chắn không phải một diễn viên. Marjorie nhìn ông, nhìn chiếc hộp lớn mà Stevenson đang bê trên tay, và không nói gì cả. Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, rõ ràng cô đã uống rượu brandy trong bữa tối.
Thư viện, nơi cô dẫn họ đến, cũng có cùng một bầu không khí như vậy. Căn phòng nằm ở mặt sau ngôi nhà, một căn phòng thường dễ chịu với những kệ sách mở và một cái lò sưởi lớn bằng đá thô. Một ngọn lửa đốt từ gỗ khúc đang tí tách cháy sáng dễ chịu trong đó. Trên chiếc thảm trải trước lò sưởi có đặt một chiếc bàn chơi bài, bác sĩ Chesney và giáo sư Ingram đang chơi cờ thỏ cáo trên đó. Harding thì tựa vào một chiếc ghế đọc báo, đầu anh ta trông cứng ngắc không tự nhiên bởi lớp bông gòn của băng vết thương gồ lên sau cổ.
Cả bác sĩ Chesney và Harding đều đã hơi say. Giáo sư Ingram thì hờ hững và rõ ràng là còn tỉnh táo. Chỉ có những chiếc đèn đứng chiếu sáng căn phòng, những chiếc đèn rất nóng và đầy mùi cà phê, mùi xì gà, và mùi rượu brandy đựng trong những chiếc tô thủy tinh lớn. Họ làm ra vẻ đã từ bỏ trò cờ thỏ cáo, mặc dù giáo sư Ingram vẫn cầm xúc xắc và tiếp tục lăn chúng vu vơ trên mặt bàn.
Đặt hai tay bẹp dí trên bàn, bác sĩ Chesney chăm chú nhìn quanh bằng khuôn mặt đỏ gay và đầy tàn nhang của mình.
“Được rồi,” ông gầm lên. “Chuyện gì thế? Cứ nói đi.”
Với cái gật đầu của thiếu tá Crow, Elliot đảm nhiệm việc bắt đầu.
“Chào buổi tối. Thưa ông, và ông, và anh. Tôi nghĩ tất cả các bạn ít nhất cũng đã gặp tiến sĩ Fell một lần. Và tất cả các bạn đều biết anh Stevenson, dĩ nhiên rồi.”
“Chúng tôi biết anh ta,” bác sĩ Chesney nói, vẫn chăm chú nhìn quanh và cố gắng chế ngự sự khản giọng mà rượu brandy gây ra trong giọng mình. “Anh có gì ở đó thế, Hobart?”
“Chiếc máy chiếu phim của anh ấy,” Elliot trả lời.
“Chiều nay, thưa ông,” Elliot tiếp tục nói với giáo sư Ingram. “Ông đã rất muốn xem đoạn phim về màn trình diễn của ông Chesney. Tôi muốn đề nghị rằng, nếu thuận tiện cho các bạn, tất cả mọi người hãy cùng xem qua đoạn phim. Ông Stevenson đã rất tốt bụng khi đồng ý mang chiếc máy chiếu và các thiết bị khác theo đến đây. Và tôi chắc rằng mọi người sẽ không phản đối nếu chúng tôi lắp đặt chúng tại căn nhà này.” Anh nói theo cách mà chánh thanh tra Hadley đã gieo vào mình. “Tôi e là sẽ không dễ dàng gì cho mọi người khi xem lại nó, và tôi xin lỗi. Nhưng tôi có thể đảm bảo với tất cả các bạn rằng nếu các bạn xem cuộn phim, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi, và cả cho các bạn nữa.”
Có một tiếng lách cách nhẹ, sắc lạnh khi giáo sư Ingram lăn xúc xắc trên bàn. Ông liếc nhanh vào chúng để xem điểm, cầm chúng lên, và nhìn về phía Elliot.
“Chà, chà, chà,” ông lẩm bẩm.
“Thưa ông?”
“Nào, bây giờ,” giáo sư Ingram nói. “Hãy công bằng. Có phải đây,” ông lăn xúc xắc một lần nữa, “có phải đây là một loại dựng lại vụ án của cảnh sát Pháp không, loại mà kẻ phạm tội xấu xa sẽ thét lên và tự thú ấy? Đừng nói những điều vô nghĩa như thế, thanh tra. Việc này sẽ dẫn anh đến những kết luận sai lầm, và nó là một khái luận tâm lí rất tệ. Ít nhất là trong vụ này.”
Giọng ông nhẹ thôi nhưng ý nghĩa nằm dưới nó thì nghiêm trọng vô cùng. Elliot mỉm cười, và thấy nhẹ nhõm khi giáo sư Ingram cũng mỉm cười lại. Anh vội vã trấn an họ.
“Không, thưa ông, tôi hứa danh dự là không hề có chuyện như thế. Chúng tôi không muốn làm ai sợ cả. Chúng tôi chỉ muốn tất cả các bạn xem đoạn phim. Chúng tôi muốn các bạn xem nó để có thể thuyết phục chính bản thân mình…”
“Về chuyện gì?”
“… thuyết phục chính mình ai thực sự là bác si Nemo. Chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu khá cẩn thận về cuộn phim. Và nếu các bạn quan sát một cách chặt chẽ, và đúng nơi, và đúng cách, các bạn có thể biết được ai là người đã giết ông Chesney.”
Giáo sư Ingram thả xúc xắc vào cái tách đựng, lắc nó, và lăn chúng ra bàn lần nữa.
“Vậy nó sẽ chỉ ra hung thủ, đúng không?”
“Đúng. Chúng tôi nghĩ thế. Đó là lí do tại sao chúng tôi muốn tất cả các bạn xem đoạn phim, và thử coi các bạn có đồng ý với chúng tôi không, vì chúng tôi chắc chắn bạn sẽ đồng ý với chúng tôi. Tự bản thân sự thật đã thể hiện rõ ràng trong đoạn phim rồi. Chúng tôi đã thấy nó ngay lần đầu tiên chúng tôi được xem đoạn phim, mặc dù thậm chí chúng tôi còn không chú ý mình đang xem gì. Nhưng chúng tôi nghĩ các bạn sẽ nhận ra ngay. Và mọi thứ trong vụ án đó, dĩ nhiên, sẽ được sáng tỏ. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị thực hiện một lệnh bắt giữ tối nay.”
“Chúa ơi,” Joe Chesney nói. “Có nghĩa là anh đang định bắt ai đó và treo cổ anh ta vì vụ án này à?”
Ông nói với một loại cảm xúc ngạc nhiên đơn thuần, như thể ông vừa nghe được một tin tức đáng kinh ngạc, điều mà có khả năng vẫn chưa xảy đến cho ông bao giờ. Và khuôn mặt ông trở nên hăng hái hơn.
“Điều đó là do bồi thẩm đoàn quyết định, bác sĩ Chesney. Nhưng ông có phản đối gì không? Phản đối việc xem cuộn phim ấy?”
“Hả? Không, không, một chút cũng không. Nói thật thì, tôi muốn xem nó.”
“Anh có phản đối không, anh Harding?”
Harding rờ ngón tay một cách lo lắng xung quanh phía trong của cổ áo, chạm vào băng gạc. Anh ta hắng giọng.
Anh ta với tay lấy chai rượu brandy ở chỗ khuỷu tay và đổ đầy li của mình.
“Không,” anh ta quyết định. “Ề – nó có phải một bộ phim tốt không?”
“Một bộ phim tốt?”
“Rõ nét, ý tôi là vậy.”
“Đủ rõ ràng. Cô có phản đối không, cô Wills?”
“Không, dĩ nhiên là không.”
“Con bé có buộc phải xem nó không?” bác sĩ Chesney hỏi.
“Cô Wills,” Elliot nói một cách chậm rãi, “là người buộc phải xem đoạn phim bất kể những người khác có xem hay không.”
Một lần nữa giáo sư Ingram lại lăn xúc xắc và lơ đãng suy ngẫm về điểm của chúng, “Về phương diện cá nhân, tôi có hơi phiền muộn khi nghe điều này. Tôi cực kì muốn (như anh nói) xem cuộn phim. Hôm nay tôi đã có một sự sỉ nhục đau đớn. Do đó tôi có khuynh hướng,” cái trán hói của ông sáng lên trong sự nóng bức của căn phòng, “bảo anh rằng xuống địa ngục đi. Nhưng tôi không thể. Cái phi tiêu ống thổi đó ám ảnh tôi cả đêm qua. Chiều cao của bác sĩ Nemo ám ảnh tôi cả đêm qua.” Ông gõ mạnh chiếc tách đựng xúc xắc xuống bàn. “Hãy nói với tôi. Cuộn phim có cho thấy bác sĩ Nemo cao bao nhiêu không? Anh có thể tìm ra chiều cao thực sự của hắn ta từ cuộn phim không?”
“Có, thưa ông. Khoảng sáu feet.”
Giáo sư Ingram đặt chiếc tách đựng xúc xắc xuống và nhìn lên. Bác sĩ Chesney đầu tiên trông có vẻ bối rối, sau đó tò mò, và sau nữa thì vui vẻ.
“Đã chắc chắn chưa?” giáo sư hỏi một cách sắc bén.
“Ông sẽ tự mình thấy điều đó. Nó không phải là thứ chính yếu mà chúng tôi muốn hướng sự chú ý của mọi người tới, nhưng đúng vậy, ông có thể coi như chuyện đó đã được xác nhận. Bây giờ, mọi người có phiền nếu chúng tôi sử dụng Phòng Nhạc để chiếu phim không?”
“Không, không, cứ dùng chỗ nào mà các anh muốn,” Joe Chesney nói như sấm. Ông rõ ràng là đã bị họ làm cho lung lay như thuốc trong chai. Và như một số loại thuốc nhất định, cả sắc thái của ông cũng thay đổi. Cả người ông toát lên lòng mến khách phi thường. “Tôi có nên chỉ đường cho các anh không? Để tôi chỉ cho. Hãy lấy ít rượu ở đó nữa. Xem cuộn phim từ đầu đến cuối thì chúng ta nên có gì đó để uống chứ.”
“Tôi có thể tự tìm đường được, cám ơn ông.” Elliot cười toe toét với giáo sư Ingram. “Không, thưa ngài, ông không cần phải nhìn tôi như thế. Chiếu phim trong Phòng Nhạc không phải là một dạng tra tấn kiểu Pháp. Bởi vì mọi người sẽ thấy vài thứ đặc biệt rõ ràng hơn trong căn phòng đó, tôi nghĩ vậy. Ông Stevenson và tôi cùng đi trước, và thiếu tá Crow sẽ mang những người còn lại vào sau khoảng năm phút nữa.”
Cho tới khi bước ra khỏi căn phòng, anh mới nhận ra là trán của mình đã nóng đến mức nào. Nhưng anh cũng nhận ra rằng, anh đã không hề nghĩ về tên giết người. Anh biết đích xác tính danh của kẻ sát nhân, giờ đây hắn chẳng có gì để phòng vệ giống như một củ hành tây đã lột vỏ. Anh đang nghĩ về những mối quan tâm khác khiến anh phát bệnh.
Sảnh rất lạnh, và Phòng Nhạc cũng vậy. Elliot đã tìm thấy công tắc đèn phía sau cái tủ Boule. Anh kéo những tấm rèm cửa màu xám ra, sương mù đang dâng lên bên ngoài những cánh cửa sổ. Anh đi đến lò sưởi và bật chế độ nhiệt hơi nước lên.
“Màn hình của anh,” Elliot nói, “có thể đặt ngay trong khoảng trống giữa những cánh cửa đôi. Nếu được, hãy đặt cái máy chiếu tương đối gần một chút. Tôi muốn hình ảnh to nhất có thể. Chúng ta có thể mang cái máy quay dĩa có radio ra và sử dụng nó như một cái bàn hỗ trợ chiếc máy chiếu.”
Stevenson gật đầu, và họ tập trung làm việc trong yên lặng. Tấm màn chiếu được đính vào khung cửa, chiếc máy chiếu được cắm vào cùng ổ điện mà họ sử dụng để cắm chiếc máy hát. Nhưng dường như một thời gian dài đã trôi qua trước khi ô sáng lớn lóe lên trên tấm màn. Phía sau nó là phòng làm việc tối om, phòng làm việc mà Marcus Chesney đã ngồi, và phòng làm việc có chiếc đồng hồ tích tắc ầm ĩ. Elliot đã sắp xếp ở mỗi bên màn hình hai chiếc ghế bành bọc nệm bằng gấm có tay vịn cho hai người ngồi.
“Sẵn sàng rồi,” anh nói.
Và anh lên tiếng gần như cùng một lúc với một đám diễu hành hơi lạ lùng bước vào Phòng Nhạc. Tiến sĩ Fell, anh thấy, giờ đây đang phụ trách nghi thức xếp chỗ. Marjorie và Harding được đưa tới hai chiếc ghế ở một bên của màn hình. Giáo sư Ingram và bác sĩ Chesney đi đến hai chiếc ghế ở phía đối diện. Thiếu tá Crow (như đêm qua) nghiêng dựa vào cây piano dùng trong biểu diễn. Bostwick lấy vị trí ở một bên cửa. Elliot đứng ở bên còn lại. Tiến sĩ Fell đứng sau Stevenson chỗ chiếc máy chiếu.
“Tôi biết,” tiến sĩ Fell nói, thở khò khè nặng nề, “rằng điều này không dễ dàng cho các bạn – đặc biệt là cô Wills. Nhưng cô Wills, cô có thể làm ơn kéo ghế của mình lại gần màn hình một chút được không?”
Marjorie chăm chú nhìn tiến sĩ Fell, nhưng cô tuân theo yêu cầu của ông mà không hỏi câu nào. Hai tay cô run rẩy dữ dội đến nỗi Elliot phải đi đến và giúp cô dịch chuyển cái ghế. Mặc dù cũng là ngồi một bên, nhưng cô chỉ cách bức màn treo giữa những cánh cửa mở khoảng một bước chân.
“Cám ơn cô,” tiến sĩ Fell gầm gừ nói, khuôn mặt ông không hề hồng hào như bình thường. Ông gầm lên. “Và Amen! Bắt đầu đi.”
Bostwick tắt hết đèn. Và Elliot lại lần nữa cảm nhận được bóng tối đen đặc vỡ ra khi Stevenson bật đèn máy chiếu lên. Ánh sáng của nó mờ ảo chạm vào những khuôn mặt ở ngay phía bên ngoài. Vì chiếc máy chiếu chỉ cách màn hình chưa đến năm feet, hình ảnh trên tấm màn trắng không hoàn toàn là kích thước thật, đó là kích thước rất lớn.
Giai điệu vo vo bắt đầu, và màn hình lại lóe về bóng tối. Bây giờ rất dễ nghe thấy tiếng người thở. Elliot ý thức được hình dáng cao chót vót như kẻ cướp to lớn của tiến sĩ Fell, người đã ngồi xuống, nhưng ý thức đó chỉ để làm nền. Anh đang tập trung vào những hình ảnh mà họ đang xem lại lần nữa, tập trung vào những ý nghĩa đã quá rõ ràng nếu bạn chịu dừng lại nghĩ về chúng lấy một lần.
Ở dưới màn hình tối thui len lỏi lên một cột ánh sáng dọc mờ ảo, các cạnh của cột ánh sáng đó nhấp nháy. Một lần nữa những cánh cửa ma bị đẩy mở. Hình ảnh sắc nét của căn phòng phía sau những cánh cửa xếp mà họ đang nhìn vào nổi dần ra khỏi cột ánh sáng mờ đó. Và, bởi vì đã nhìn thấy bệ lò sưởi le lói, ánh sáng trắng trên bàn, chiếc đồng hồ mặt trắng, Elliot có một cảm giác kì lạ rằng họ đang nhìn vào căn phòng thực sự chứ không phải hình ảnh của nó. Như thể họ đang nhìn căn phòng thực qua một tấm màn che trong suốt, một tấm màn đã quét sạch tất cả màu sắc chỉ để lại hai màu đen trắng. Tiếng tích tắc thực của chiếc đồng hồ khiến cho ảo giác này còn sống động hơn trước. Tiếng tích tắc ấy rất hợp với nhịp đu đưa qua lại của con lắc trên chiếc đồng hồ quang phổ. Trước mặt họ là một căn phòng trống rỗng, một căn phòng được nhìn qua lớp kính trong suốt, với một chiếc đồng hồ thực ghi lại thời gian của buổi tối hôm qua và những cánh cửa sổ mở mang lại bầu không khí như tối hôm qua.
Sau đó Marcus Chesney nhìn họ từ phòng làm việc.
Không ngạc nhiên gì khi Marjorie thét lên, vì nhân vật trên màn ảnh có kích thước y như thật. Tiếng hét đó không phải do hiệu ứng gây ra bởi sự xuất hiện cực kì ghê tởm của Chesney dưới tác động của ánh sáng. Nó đến từ những hình ảnh thực tế mà họ đã được trực tiếp trải qua. Trong lớp kính màn chiếu, Chesney đang nghiêm nghị đi về phía bàn làm việc. Ông ngồi xuống đối mặt với họ, đẩy chiếc hộp sô cô la hoa văn xám sang một bên, và bắt đầu vở kịch câm với hai đồ vật nhỏ trên bàn…
“Không thấy rõ lắm,” giáo sư Ingram thì thầm, kéo căng người về phía trước nên đầu ông chạm vào chùm tia của máy chiếu. “Tôi biết rồi. Phi tiêu ống thổi đầu nhọn, nhỉ? Giờ tôi biết tôi nhìn thấy…”
“Đừng bận tâm chuyện đó!” tiến sĩ Fell ngắt lời. “Đừng lo lắng về điều đó. Giữ đầu óc ông tránh xa khỏi nó. Hãy xem kĩ phía trái của màn hình. Bác sĩ Nemo sắp đến.”
Như thể được triệu hồi, nhân vật cao gầy đội mũ chóp cao xuất hiện, hắn quay lại đối mặt với họ ngay lúc vừa xuất hiện. Và họ đã thấy cặp kính đen thui đó ở cự li gần. Các chi tiết trở nên sắc bén và được khuếch đại lên đáng kể. Bạn chú ý từ lớp lông xù cũ kĩ của chiếc mũ chóp cao, chiếc khăn quàng mờ nhạt với một vết rách mở ra ngang mũi, đến dáng đi gây tò mò của Nemo khi di chuyển trong căn phòng rỗng. Sải bước đến chiếc bàn và quay một phần lưng hướng về phía họ, hắn nhanh chóng thực hiện việc tráo đổi những chiếc hộp sô cô la…
“Đó là ai?” tiến sĩ Fell hỏi, khi gã trên màn hình lại di chuyển. “Hãy nhìn kĩ. Đó là ai?”
“Là Wilbur,” Marjorie nói.
“Là Wilbur,” cô lặp lại, ngồi thẳng dậy. “Mọi người không thấy à? Mọi người không để ý kiểu đi đó sao? Nhìn nó đi! La Wilbur.”
Giọng của bác sĩ Chesney mạnh mẽ nhưng đầy hoang mang. “Con bé nói đúng,” ông khẳng định, “Chúa tôi, chắc chắn là thế. Nhưng đó không thể là Wilbur được. Thằng bé chết rồi mà.”
“Chắc chắn là hắn ta trông giống như Wilbur,” giáo sư Ingram thừa nhận. Thoát khỏi vẻ u sầu, toàn bộ tính cách của ông có vẻ như trở nên sắc bén hẳn. Ông đã thay đổi và trở nên tập trung hơn, họ có thể cảm nhận được điều đó. “Khoan đã! Có gì đó không đúng ở đây. Đây là một trò chơi khăm. Tôi sẵn sàng thề…”
Tiến sĩ Fell ngắt lời ông. Tiếng vo vo đều đặn của chiếc máy chiếu om sòm bên tai họ.
“Giờ chúng ta đang tiến đến gần nó,” tiến sĩ Fell xen vào, khi bác sĩ Nemo di chuyển đến phía bên kia chiếc bàn. “Cô Wills? Trong khoảng hai giây nữa bác cô sẽ nói điều gì đó. Ông ấy đang nhìn vào Nemo. Ông ấy sẽ nói gì đó với Nemo. Hãy đọc môi ông ấy. Hãy đọc môi ông ấy cho chúng tôi, và kể cho chúng tôi ông ấy đã nói gì. Hãy bình tĩnh!”
Cô gái đang đứng kế bên màn hình chiếu, nghiêng người về phía trước nên bóng của cô gần như chạm vào nó. Như thể họ không thể nghe được tiếng ồn ào của chiếc máy chiếu nữa. Xung quanh yên lặng, một sự yên lặng bất thường. Khi đôi môi màu xám của Marcus Chesney chuyển động trong căn phòng nhìn qua lớp màng trong suốt, Marjorie cũng lên tiếng cùng lúc với chúng. Giọng của cô cao một cách bất thường, như thể những ý nghĩ của cô không hề có mặt trong đầu mình. Nó là một chất giọng nhẹ nhàng, ma quái, kéo theo một loại âm điệu khó tả.
“Ông ấy nói: ‘Tôi không thích ông, tiến sĩ Fell; nguyên nhân tại sao thì tôi không thể nói, nhưng…’ ”
Một sự xôn xao đã diễn ra trong nhóm người.
“Tất cả thứ này là cái quỷ gì đây?” giáo sư Ingram ngắt lời. “Cháu đang nói gì thế?”
“Cháu đang nói những điều bác ấy đang nói, hoặc đã nói,” Marjorie thét lên. “ ‘Tôi không thích ông, tiến sĩ Fell…’”
“Tôi đã bảo các anh đây là một trò lừa mà,” giáo sư Ingram, nói. “Tôi không điên đến độ sẽ tin nó đâu. Tôi đã ở đây, xem và nghe ông ấy nói. Và tôi biết rằng ông ấy sẽ chẳng bao giờ nói bất kì thứ quỷ gì như thế.”
Chính tiến sĩ Fell là người trả lời họ.
“Dĩ nhiên là ông ấy đã không nói thế,” tiến sĩ Fell nói bằng giọng nặng nề có chút mệt mỏi. “Và do đó các anh không phải đang xem cuộn phim về những điều đã xảy ra tối qua. Và do đó một cuộn phim khác đã được đưa ra để lừa chúng tôi. Và do đó kẻ giết người, là kẻ đã đưa cho chúng tôi cuộn phim sai với lời đảm bảo đó là cuộn phim nguyên gốc. Và do đó kẻ giết người là…”
Ông không cần nói hết câu.
Khi George Harding đứng lên, Elliot đang đi qua luồng ánh sáng được khoảng ba bước chân. Harding đã thấy anh đang đến và khuôn mặt anh ta có vẻ kích động, vụng về và hơi lùi về bên phải. Elliot đã hi vọng hắn ta sẽ chống trả. Anh đã mơ ước và gần như cầu nguyện hắn ta sẽ chống trả. Sự chán ghét đang sôi trào thành thù hận, tất cả những điều anh đã buộc phải ép xuống, tất cả những hiểu biết anh có về những điều George Harding đã làm và nguyên nhân tại sao hắn lại làm chúng, tất cả chúng đi vào tâm trí Elliot như một loại tiếng gào thét bên trong. Và anh lao vào địch thủ với một sự hài lòng thuần khiết. Nhưng sự đối đầu đó không kéo dài. Màn bùng nổ cuối cùng đã phá vỡ tia lí trí còn lại của Harding. Đôi mắt hắn ta đảo quanh, khuôn mặt hắn trở nên méo mó với vẻ than vãn, và hắn ta đổ nhào ngang qua phía Marjorie, yếu ớt bắt lấy vạt áo của cô. Họ phải dùng brandy hồi phục lại thần trí cho hắn trước khi có thể thi hành những thủ tục bắt giữ thông thường.