Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Đạm Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 648 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 01:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 19
Phù trở về bẩm báo cho ta biết Đào Chi đi Nhất Phẩm Lâu vào giờ Thân[1] ba khắc, một khắc sau liền rời khỏi phòng Nhất phẩm.
[1] Giờ Thân: từ 3 – 5 giờ chiều.
Ta trầm ngâm, hỏi: “Có thấy rõ ai ở phòng Nhất phẩm không?”
“Bẩm Quận chúa, chỉ thấy hai người đàn ông ạ.”
Ta hỏi: “Sau đó Đào Chi về phủ?”
A Phù đáp: “Dạ, Quận chúa.”
Ta ngắm nghía cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ trong lòng bàn tay, lặng im hồi lâu, mới nói: “Ngươi không cần đi theo Đào Chi nữa.” Đặt trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ xuống, ta hỏi A Phù: “Giúp ta làm một chuyện, mà ngươi biết viết chữ chứ?”
A Phù ngập ngừng một lát mới nói: “Biết một chút ạ.”
Ta lấy một tờ giấy viết thư ra, “Ngày mai, giờ Thân một khắc, phòng Nhất phẩm, Nhất Phẩm Lâu. Viết câu này rồi nhét vào trong đồ ăn của Đào Chi.”
Hôm sau, dùng bữa sáng xong, ta làm biếng nằm lên ghế quý phi[2] đọc sách, Đào Chi và Lê Tâm ở một bên hầu hạ. Ánh mắt Đào Chi luôn cố ý vô tình xẹt qua ta, ta biết rõ cũng không nói ra.
[2] Ghế quý phi: giường nhỏ ngày xưa phụ nữ thường dùng để nghỉ ngơi, bề mặt nhỏ hẹp, có thể ngồi và nằm, chế tác tinh xảo, hình dạng tuyệt đẹp.
Cách giờ Thân còn một canh giờ, ta bèn buông sách xuống, nói: “Hiếm được ngày cuối thu đẹp trời như hôm nay, nằm một chỗ cũng thấy khó chịu.” Ta nói với Lê Tâm: “Đi lấy áo choàng tới, bản Quận chúa muốn ra ngoài đi dạo một chút. Sư phụ đi nhiều ngày cũng nên trở lại, có lẽ ra ngoài lại gặp được sư phụ.”
Lê Tâm khoác áo choàng dùm ta, ta nói: “Hai muội không cần đi theo ta, ta chỉ ra ngoài đi dạo một lát, có A Phù đi theo sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đào Chi và Lê Tâm cùng “Dạ” một tiếng.
Sau khi rời Vương phủ, ta ngồi kiệu tới Nhất Phẩm Lâu. Có vết xe đổ lần trước, lần này ta đã đặt phòng Nhất phẩm trước. Khi đến Nhất Phẩm Lâu, ta đi vào từ cửa bên.
Chưởng quầy ân cần tiếp đón ta, ta nghiêm mặt dặn: “Không được để lộ ra, không được nói cho bất kỳ kẻ nào biết bản Quận chúa đang ở trong này. Nhớ kỹ, ai cũng không được.”
Chưởng quầy liền “Dạ” một tiếng.
Ta hù dọa hắn: “Việc này liên quan đến nhiều mạng người, nếu tiết lộ ra ngoài, Nhất Phẩm Lâu của ngươi sẽ lập tức bị san thành bình địa.”
Sắc mặt chưởng quầy biến đổi.
Thấy đạt được hiệu quả, ta liền thản nhiên ngồi xuống, phẩm hương trà, ngắm cảnh sông xanh biếc vào thu. Sắp đến giờ Thân một khắc, có người gõ cửa phòng, ta ý bảo A Phù đổi giọng đáp:
“Tiến vào.”
Cửa chậm rãi được đẩy ra, ta đầu tiên nhìn thấy một tay áo màu hồng cánh sen, sau đó mới là khuôn mặt của Đào Chi.
Đào Chi sững sờ trước cửa, vẻ mặt khiếp sợ, nàng nhìn ta chằm chằm, trong mắt là thần sắc không dám tin. Ta cười nhạt, “Không vào à?”
Lúc này Đào Chi mới khôi phục tinh thần, hoang mang rối loạn mở miệng gọi một tiếng:
“Quận... Quận chúa.”
Ta nghiêng đầu sang nói với A Phù: “Ngươi ra ngoài trông coi, bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
A Phù đóng cửa phòng, trong phòng Nhất phẩm chỉ còn ta với Đào Chi. Ta nhấp một ngụm trà, nhướng mày nhìn Đào Chi, “Sao lại đến đây?”
Môi Đào Chi run run, bước từng bước một qua đây, đi từng bước nhỏ nhất. Nhưng không sao, ta có kiên nhẫn. Đợi Đào Chi đứng trước mặt ta, ta hỏi:
“Muội theo Thái tử bao lâu rồi?”
Đào Chi tái mặt, “Đào Chi không hiểu Quận chúa đang nói gì ạ?”
Ta đặt chén trà bằng men sứ trắng xuống, nói: “Nếu muội có thể thẳng thắn nhận tội, ta sẽ thả muội một con đường sống.”
Đào Chi vẫn như trước: “Đào Chi không hiểu gì ạ.”
Ta lấy trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ từ trong tay áo ra, vứt “cạch” xuống bàn, cười như không cười hỏi:
“Đào Chi, muội còn nhớ rõ Bách Hoà hương ta từng thưởng uội chứ? Muội có biết lý do ta thưởng Bách Hoà hương uội không?”
Đào Chi mở to mắt, rất nhanh, nàng hình như suy nghĩ cẩn thận, sắc mặt một mảnh tro tàn.
“Người... tính kế tôi?”
Ta lãnh đạm nói: “Thái tử sai muội đặt nó lên người ta sau khi ta ngủ đúng không, nói vậy chắc muội cũng biết cây trâm này có thể hại ta gặp ác mộng, còn có thể tổn thương người ta. Ta tự hỏi đối xử với muội không tệ, chi phí ăn mặc đều tốt nhất.” Ta nhìn nàng, “Đào Chi, Thái tử đáp ứng muội cái gì?”
Đào Chi cắn chặt môi dưới, nàng bỗng nhiên oán hận nói: “Người cái gì cũng không biết.”
Hồi lâu sau, Đào Chi mới cười nhạo một tiếng, “Đối xử không tệ? Không, tôi chỉ là quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao của Tây Lăng vương phủ các người, tác dụng của tôi là dỗ Quận chúa vui vẻ. Quận chúa vui, tôi có thể sống tốt, Quận chúa không vui, tôi ngay cả gặp mẹ lần cuối cũng không thể.”
Ta giật mình, mẹ của Đào Chi không phải đã mất từ sáu năm trước sao?
Đào Chi lạnh lùng nói: “Người cái gì cũng không biết, người chỉ biết mình không vui rồi phát giận trong phòng, chỉ vì Thế tử gia không làm theo ý người.”
Ta nghe mà mơ mơ màng màng, không có ấn tượng gì với chuyện Đào Chi kể.
Ta nhíu mày nói: “Việc này muội không thể trách lên đầu ta, nếu muội muốn gặp mẹ lần cuối, có thể thỉnh cầu Lý tổng quản. Ta cũng không biết nhà muội xảy ra chuyện như vậy.”
Nàng cười thê lương, “Lý tổng quản nói, Quận chúa thích ăn điểm tâm tôi làm nên tôi không thể về được.”
Chuyện vừa chuyển, nàng căm giận nói: “Tôi không phục! Dựa vào đâu mà tuổi người gần bằng tôi mà người không vui thì có một đống người dỗ, còn tôi thì đến gặp mẹ lần cuối cũng không được!”
“Nên muội mới phản bội ta?”
Đào Chi không trả lời, chỉ cắn môi dưới thật chặt.
Ta thở dài: “Thái tử đáp ứng sẽ uội vị trí Trắc phi sau khi chuyện thành đúng không?”
Đào Chi sững người.
Ta đoán cũng được gần hết, lúc nãy nghe Đào Chi nói như thế, nàng bất mãn xuất thân của mình, nàng muốn thay đổi tình trạng này, cũng chỉ có thể tìm một phu quân tốt. Chỉ là vị trí Trắc phi của Thái tử sao có thể dễ ngồi như thế? Tư Mã Cẩn Du sao có thể dễ dàng đáp ứng vị trí Trắc phi chứ?
“Muội có biết tại sao ta lại hẹn muội ở đây không? Hôm qua muội gặp người của Thái tử, muội không cảm thấy kỳ quái tại sao phải hẹn trong phòng Nhất phẩm ư? Toàn thành Kiến Khang này, có ai không biết Bình Nguyệt quận chúa thích Nhất Phẩm Lâu nhất?” Ta nói: “Nếu không phải Thái tử cố ý để ta biết, ta có thể bắt được nhược điểm của muội nhanh như vậy à?”
Sắc mặt Đào Chi càng lúc càng trắng bệch.
Ta đứng dậy, “Ngươi không cần về phủ nữa, ngươi nguyện theo ai thì theo người đó đi.”
Ta vòng qua Đào Chi, tay còn chưa đụng tới cánh cửa, Đào Chi bỗng nhiên cười thành tiếng, “Quận chúa, người cái gì cũng không hiểu. Người là người vô tâm, người không hiểu tình yêu, người sẽ không hiểu tôi cam nguyện làm việc cho Thái tử không phải vì chàng có thể cho tôi vị trí Trắc phi, mà vì tôi yêu Thái tử điện hạ, tôi cam nguyện làm bất cứ chuyện gì vì chàng. Dù chàng lợi dụng tôi, tôi cũng vui vẻ chịu đựng.”
Ta giật mình, Đào Chi vẫn đang nói: “Người không hiểu tình cảm trân quý nhất thế gian, nên Dịch Phong công tử cắt đứt quan hệ với người, người cũng không buồn bã. Quận chúa, kỳ thật tôi may mắn hơn người, bởi vì tôi có tâm có tình.”
Thời điểm rời khỏi Nhất Phẩm Lâu, ta có chút hoảng hốt.
Nghĩ kỹ lại, Đào Chi cũng nói đúng một ít, ta thật sự không hiểu chữ tình. Chuyện Đào Chi làm, ta ngoại trừ có chút tiếc nuối là sau này sẽ thiếu một nha hoàn tri kỷ ra thì không có cảm xúc gì cả.
Dù ta cố gắng hết sức để có một chút buồn phiền hay tức giận cũng không được, nội tâm trống rỗng, thật giống như lời Đào Chi nói, ta không có tâm.
Chợt có mùi thơm ngọt ngào xông vào mũi, ta vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy bóng dáng Thẩm Hoành, trong tay hắn có một túi hạt dẻ rang đường[3] thơm ngào ngạt làm con sâu tham ăn trong bụng ta muốn chui ra ngoài.
[3] Hạt dẻ rang đường: món ăn đặc sản mùa Thu Đông.
Chuyện của Đào Chi lập tức bị quẳng lên chín tầng mây, ta cực kỳ hứng thú đi đến trước người Thẩm Hoành, hỏi:
“Sư phụ, người đã về rồi?”
“Ừ, chuyện đã giải quyết xong. Lúc về vừa vặn thấy ngoài cửa thành có người bán hạt dẻ rang đường, nghĩ con thích ăn nên mua một túi.” Thẩm Hoành cười, lại hỏi: “Tìm chỗ ngồi xuống ăn nhé?”
Ta vốn tính rời khỏi Nhất Phẩm Lâu sẽ đi tìm Tư Mã Cẩn Du, nếu Tư Mã Cẩn Du có thể đưa trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ cho ta, thì chắc chắn cũng biết tác dụng của nó. Tần Mộc Viễn trong mộng hay Tư Mã Cẩn Du hiện thực, ta nghĩ, ta cần phải tìm hắn để hỏi mọi chuyện.
Bây giờ ta đã tin có kiếp trước kiếp này, nhưng cũng không chứng tỏ ta nguyện ý nhận chuyện lộn xộn kiếp trước. Mặc kệ kiếp trước ta nợ ai hay ai nợ ta, cũng đã là chuyện của kiếp trước, mà kiếp này, ta chỉ là Tiêu Uyển, là con gái của cha mẹ và muội muội của huynh trưởng thôi.
Nhưng nửa đường gặp phải Thẩm Hoành, hương thơm ngào ngạt của hạt dẻ rang đường khiến ta tạm thời gạt Tư Mã Cẩn Du qua một bên vô điều kiện, ta cùng Thẩm Hoành đi vào một quán trà gần đó. Sau khi ngồi xuống, ta vội vàng muốn lột vỏ hạt dẻ, Thẩm Hoành đã vỗ nhẹ tay ta, “Coi chừng phỏng, để ta.”
Dứt lời, Thẩm Hoành sai tiểu nhị trong quán cầm một cái chén không lại đây, bỏ hạt dẻ được lột sạch vào trong chén, ta ăn thử một hạt, khi vào miệng thì trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Thẩm Hoành vừa lột vừa hỏi ta: “Mấy ngày nay có gặp ác mộng không?”
Ta lại ăn hết một hạt, Thẩm Hoành đưa cho ta một chén trà, cười nói: “Ăn từ từ thôi, cả túi là của con hết.”
Ta sờ sờ mũi, cười ngốc một tiếng, “Tại lâu rồi không ăn cái này, bình thường ở trong Vương phủ cha mẹ cũng không cho ăn vặt bên ngoài.” Ta khẽ nhấp một ngụm trà, rồi kể hết mấy chuyện mấy bữa nay có liên quan đến trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ cho Thẩm Hoành nghe, ngay cả chuyện trong mộng cũng không giấu giếm.
Khi nói đến Tạ Uyển, ta thở dài, “Sư phụ, cô gái cùng tên với con trong mộng kia cũng thật tội nghiệp, chết rồi còn bị Tần Mộc Viễn muốn quấy rầy đến kiếp sau, còn người tên Thẩm Yến kia nữa, khi còn sống không biết quý trọng thì thôi, chết rồi còn giành cái gì nữa.”
Thẩm Hoành hơi tái mặt, tay lột hạt dẻ hơi run, ta không để ý, hỏi: “Sư phụ, người có tin kiếp trước kiếp này không?”
Hạt dẻ để vào chén, Thẩm Hoành thấp giọng nói: “Tin.”
Ta tới gần Thẩm Hoành, hạ giọng nói: “Sư phụ, con nói cho người biết một chuyện, con nghi ngờ Tần Mộc Viễn trong mộng chính là Tư Mã Cẩn Du. Nếu không gặp người, con đã định đi tìm Thái tử để nói chuyện rõ ràng rồi.”
“Nói cái gì?”
Ta nói: “Tất nhiên là khuyên hắn quên chuyện trước kia đi, dù con có là Tạ Uyển thì hiện tại cũng đã là Tiêu Uyển, kiếp trước có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới con.” Dừng một chút, ta lại nhét một hạt dẻ vào miệng, phát âm không rõ, nói: “Con nghĩ, có lẽ Tần Mộc Viễn thích Thẩm Yến.”
“Khụ... Khụ khụ khụ!”
Thẩm Hoành bỗng dưng ho khan, ta nuốt hạt dẻ xuống rồi hỏi: “Sư phụ bị sao vậy?”
Thẩm Hoành uống hơn nửa chén nước, mới nói: “Không cẩn thận bị sặc.”
Ta yên tâm, nói tiếp: “Tuy đến bây giờ con vẫn chưa biết cảm giác thích như thế nào, nhưng bình thường nghe nhiều nên cũng hiểu hình như Tần Mộc Viễn thích Thẩm Yến, nếu Tần Mộc Viễn không thích Thẩm Yến, sao có thể mười năm như một với Thẩm Yến chứ? Hai người đối lập như ngày và đêm, mà lại có sở thích giống nhau nữa chứ…”
“… Sở thích?”
Ta nói: “Đều xây mộ cho Tạ Uyển dưới cây đào, nếu hai người họ ở bên nhau, nói không chừng sau này khi đau lòng còn có thể kể chuyện lúc Tạ Uyển còn sống cho nhau nghe.”
Thẩm Hoành không rên một tiếng, bây giờ ta mới để ý thấy sắc mặt của hắn không tốt cho lắm. Ta chợt nhớ tới phong tục nghiêm ngặt của Bắc triều, đoạn tụ[4] cũng không dễ được tha thứ. Ta đành im miệng, nói sang chuyện khác:
“Sư phụ, người cũng ăn đi.”
[4] Đoạn tụ: tên gọi khác, cách người xưa ẩn dụ gọi đồng tính luyến ái của đàn ông.
Ta đưa hạt dẻ tới miệng Thẩm Hoành, khí sắc của Thẩm Hoành tốt hơn hẳn, mặt mày lại dịu dàng như bình thường hay thấy, hắn há miệng cắn hạt dẻ giữa hai ngón tay ta, khi đôi môi mỏng chạm vào đầu ngón tay ta, ta cảm giác được sự dịu dàng trong đó.
Có cô nương ở bên cạnh “Eo ơi” một tiếng, che mặt lại, “Chịu hết nổi rồi, màn này kiều diễm quá đi thôi.”
Ta ngẩn ra, Thẩm Hoành cũng có qua có lại đưa cho ta một hạt, “A Uyển cũng ăn đi.”
Lúc này ta mới phát hiện người chung quanh đều đang nhìn chằm chằm hai chúng ta, mà hạt dẻ trong tay Thẩm Hoành lại gần trong gang tấc, hình như không ăn hơi không phúc hậu, nhưng ăn cũng hơi không ổn.
Ta tiến cũng không được, mà lùi cũng chẳng xong.
Thẩm Hoành bỗng nhiên rút tay về, tức giận nói: “Hạt dẻ này bị bẩn rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Thẩm Hoành tốt, biết giải vây cho ta.
Vô Tâm Vô Tâm - Đạm Anh