However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nikolai Nosov
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 16
Cập nhật: 2017-06-11 10:54:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ôi cảm thấy không thoải mái lắm, vì thằng Siskin đã dạy con Lobzik mà không chờ tôi, bởi tôi cũng thích dạy con chó lắm, nhưng giờ đây, khi nó đã biết đếm thì tôi chẳng còn làm gì được nữa rồi.
- Cậu đừng buồn, - Siskin nói. - Nhất định khi nào tớ gặp một con chó hoang trên phố thì tớ sẽ mang nó về cho cậu, lúc ấy thì cậu tha hồ mà dạy.
- Mình tớ dạy thì tớ cũng chả thích, - tôi nói. – Tớ muốn bọn mình cùng làm cơ, còn một mình tớ thì thôi, tớ chả bận rộn với con chó mới làm gì.
- Nhưng, tớ cũng vẫn giúp cậu dạy nó mà. Chúng mình sẽ cùng dạy nó, và cậu cũng sẽ có con chó thông thái của riêng cậu.
- Không, - tôi nói, - không cần đâu. Nếu có chó mới ấy à, thì cậu lại dạy dỗ nó suốt ngày chứ chả học hành gì hẳn thôi. Để chuyện dạy chó đến hè thì hơn đấy.
- Ừ thì để đến hè, nếu cậu đã muốn vậy. Còn với cả lớp thì chúng mình sẽ bảo con Lobzik là con chó chung của hai đứa. Chúng mình đã cùng dạy dỗ nó còn gì. Và sẽ cùng biểu diễn trong dịp năm mới nhé.
- Thế nhỡ lúc lên sân khấu nó hoảng hốt thì sao? – Tôi nói. - Phải dạy nó quen với người lạ trước đi, kẻo nó hoảng sợ đấy.
- Dạy thế nào bây giờ nhỉ?
- Tớ nghĩ cần phải đem nó đến những nơi đông người. Giờ hai đứa mình học bài đã, rồi đem nó sang nhà tớ, biểu diễn cho bố mẹ tớ xem nó biết đếm thế nào.
Khi chúng tôi học bài xong thằng Siskin đeo vòng vào cổ con Lobzik, buộc dây vào cái vòng cổ, và chúng tôi dẫn con chó đến nhà tôi. Đúng lúc đó thì cô Nadia và chú Seriozha cũng vừa đến.
- Chúng cháu sẽ biểu diễn với con chó thông thái ạ, - tôi nói. – Cô chú ngồi ghế như ở rạp xiếc ấy nhé, và hãy theo dõi con chó.
Chúng tôi cho con Lobzik ngồi trên ghế đẩu. Siskin lấy từ trong túi những mảnh bìa viết số mang từ nhà đến, và bắt con Lobzik đếm. Nó sủa đúng hết. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện một sáng kiến tuyệt vời: Tôi không đưa mảnh bìa nào cho Lobzik xem nữa, mà hỏi nó:
- Nào, Lobzik, hai lần hai là mấy? Con chó sủa liền bốn tiếng. Tất nhiên là nhờ tôi đã khẽ bật ngón tay rất đúng lúc.
Cái Lika mừng rỡ:
- Ôi ôi!!! Nó thuộc cả bản cửu chương kìa!
Và tất cả mọi người đều khen ngợi chúng tôi đã dạy con chó rất khéo, và chúng tôi khoe ngay sẽ biểu diễn với con Lobzik tại buổi dạ hội năm mới tại trường.
- Nhưng các anh có quần áo biểu diễn chưa? – Lika hỏi.
- Ờ nhỉ, không có quần áo thì diễn thế nào được nhỉ? Tôi băn khoăn
- Không có quần áo thì không hay đâu. – Lika nói. Em sẽ may hộ các anh những cái mũ ống cao màu sặc sỡ nhé. Các anh sẽ đội mũ ống ấy như anh hề trong rạp xiếc vậy.
- Thế em làm mũ bằng gì?
- Em có sẵn giấy màu đây. Em mua để trang trí cây thông mà.
- Thế làm mũ cho cả con Lobzik nữa thì sao nhỉ? – Kostia hỏi.
- Không, Lobzik mà đội mũ thì buồn cười lắm. Em làm cho nó cái vòng cổ bằng giấy trang kim còn hơn.
- Thôi được, em làm gì tuỳ em, - tôi nói.
- Giờ ta đến nhà Gleb Skameikin đi, biểu diễn cho nó xem con Lobzik đếm giỏi thế nào, - Siskin nói.
Chúng tôi đến nhà Skameikin, từ nhà Skameikin sang nhà Iura, từ nhà Iura sang nhà Tolia. Ở đâu chúng tôi cũng cho con Lobzik biểu diễn, và nó được thưởng bao nhiêu là món ăn ngon lành. Cuối cùng chúng tôi đến nhà Vania Pakhomov, may làm sao đúng lúc nhà nó có khác. Chúng tôi mừng rỡ bởi nghĩ là có cơ hội tập dượt thật sự. Thế nhưng chúng tôi đã mừng quá sớm. Nhục quá, thậm chí không biết trốn đâu cho đỡ xấu hổ: Con chó đáng lẽ phải trả lời theo đúng nhịp búng tay, thì lại sủa lung tung hết cả. Nó chả nói đúng được lần nào! Và cuối cùng thì nó ngồi thừ ra, chả buồn sủa trả lời nữa. Thế mà chúng tôi đã lỡ khoe khoang nó thông thái đến mức nào! Thôi đành mang nỗi nhục về nhà vậy.
- Chả biết nó bị làm sao thế nhỉ? – Siskin nói khi chúng tôi đã ra ngoài phố. Nó chìa cho con Lobzik miếng đường, nhưng con chó chỉ gặm gặm qua loa, rồi bỏ đấy.
- À, hiểu rồi, - tôi nói. – Chúng mình cho nó ăn nhiều quá đấy mà. Nó no nê rồi, nên chả để ý đến chuyện phải trả lời đúng nữa. Siskin nói:
- Nhỡ đúng vào lúc biểu diễn nó lại thế nữa thì sao nhỉ? Nhục mặt với cả trường mất thôi! Hay là thôi, đừng biểu diễn nữa.
- Không, sao lại thế, - tôi nói, - mà giờ mới từ chối biểu diễn thì cũng đã muộn rồi. Đã lỡ nhận thì phải làm đến cùng chứ.
Suốt một ngày trước Năm mới thằng Siskin lo lắng lắm, nó cố gắng dạy bảo con Lobzik.
- Thôi cậu để cho nó yên đi nào, - tôi nói. Thế nào cậu cũng quần nó mệt và chán ngấy cả ngày, nên đến lúc cần thì nó không thèm trả lời nữa cho mà xem.
- Thôi được, tớ sẽ không đụng đến nó nữa vậy. Thôi đi chơi đi, Lobzik!
Chúng tôi để con chó được yên và chuẩn bị cho bản thân mình. Lika đã làm hai chiếc mũ nhọn: cho tôi chiếc mũ màu xanh da trời với những ngôi sao màu bạc, còn thằng Siskin thì màu xanh lá cây có sao vàng. Ngoài ra, nó làm thêm cho mỗi đứa một bộ ống tay áo vàng và cổ áo bạc nữa. Chúng tôi thử mang tất cả những cái đó lên mình và vô cùng hài lòng. Trông đúng như hai anh hề trong rạp xiếc vậy. Lobzik cũng có một cái vòng cổ màu vàng.
o O o
Cuối cùng cũng đã đến lúc biểu diễn, và chúng tôi mang con Lobzik đến trường. Phần đầu của buổi biểu diễn chúng tôi ngồi trong ghế khán giả để cho con chó quen với đám đông, rồi mới mang nó vào sau cánh gà chờ đến lượt mình. Ở đó chúng tôi cũng xem được hết tất cả các tiết mục của bạn bè, không phải bỏ qua mất tiết mục nào. Chúng tôi mang sẵn tất cả trang phục biểu diễn và mang vòng cổ cho con Lobzik. Cuối cùng thì cũng đến lượt chúng tôi, và hai thằng bước ra sân khấu trong trang phục thật oách. Siskin đi trước, sau nó là con Lobzik vẫn mang vòng cổ và dây xích, còn tôi ra sau cùng, tay cầm một cái va li nhỏ, trong đựng tất cả mọi dụng cụ mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho buổi biểu diễn. Siskin đặt con chó lên ghế đẩu giữa sân khấu, nói:
- Các bạn thân mến, trước mặt các bạn là con chó thông thái tên là Lobzik. Nó rất giỏi toán. Hiện nay nó mới học được cách đếm đến mười thôi, nhưng nhất định là nó sẽ học tiếp, và chúng tôi sẽ còn biểu diễn tiếp. Chúng tôi mong các bạn ngồi xem trật tự, bởi con Lobzik mới lên sân khấu lần đầu tiên, và có thể nó sợ tiếng ồn.
Chính thằng Siskin rõ ràng cũng đang hồi hộp lắm, vì giọng nói của nó run run. Tôi cũng rất run, và giá kể tôi phải nói chứ không phải thằng Siskin thì chắc tôi chả nói được câu nào ra hồn.
- Tiết mục của chúng tôi bắt đầu, - Thằng Siskin nói.
Tôi lôi trong va li ra ba khúc gỗ nhỏ và xếp thành một hàng trên bàn, thật rõ ràng để mọi người đều trông thấy.
- Bây giờ con Lobzik sẽ cho biết trên bàn có mấy khúc gỗ, - Siskin tuyên bố. Nào, bao nhiêu khúc gỗ tất cả, Lobzik?
Con Lobzik sủa ba tiếng.
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí hét lên vì mừng vui. Con Lobzik hoảng hốt, nhảy từ trên ghế xuống và định bỏ chạy. Siskin đuổi theo nó, nhét vào mõm nó một miếng đường và đặt nó lên ghế như cũ. Con Lobzik nhá miếng đường, khán giả trở lại trật tự. Tôi lấy trong va li thêm một khúc gỗ nữa, đặt lên bàn cạnh những khúc lúc nãy.
- Nào, thế bây giờ thì có mấy khúc gỗ? – Siskin hỏi.
Con chó sủa bốn tiếng.
Khán giả một lần nữa vỗ tay vang dội. Con chó thêm một lần nữa muốn bỏ chạy, nhưng Siskin kịp tóm lấy nó để nhét vào mõm nó một miếng đường nữa. Tôi mau chóng xếp thêm ba khúc gỗ lên bàn.
- Bây giờ thì có mấy khúc gỗ nào? – Siskin hỏi. Con chó sủa rõ ràng bảy tiếng.
Tôi lôi từ va li miếng bìa có viết sẵn số 2 và đưa ra trước khán giả.
- Số mấy đây? – Siskin hỏi. Con Lobzik sủa hai tiếng.
Lần lượt chúng tôi đưa cho con chó tất cả các con số khác nhau, rồi thằng Siskin hỏi:
- Hai lần hai là mấy? Hai lần ba là mấy? Ba cộng bốn là bao nhiêu?
Lần nào con Lobzik cũng trả lời đúng. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt, nhưng con chó đã dần dần quen với tiếng ồn đó, và không hoảng sợ bỏ chạy nữa. Tôi cũng đã hết hồi hộp, nói:
- Thưa các bạn, con Lobzik còn biết làm toán đố nữa. Mời bạn nào đó hãy cho nó một đề toán, các con số không lớn quá thì con Lobzik có thể giải được.
Một cậu bé đứng lên, đọc đề toán: “Cái chai cùng với nút có giá 10 kopếch. Chai đắt hơn nút 8 kopếch. Vậy chai giá bao nhiêu và nút giá bao nhiêu?”.
- Nào, Lobzik, mày hãy suy nghĩ để giải bài toán, - tôi nói, và suy nghĩ rất nhanh xem giải bài toán này thế nào. Tôi nghĩ ra ngay đáp số: cái nút giá 2 kopếch, còn cái chai – 8 kopếch.
- Lobzik, nào, cái nút chai giá bao nhiêu? Con Lobzik sủa hai lần.
- Thế còn cái chai? Con chó sủa 8 lần.
Khán giả kêu gào mới ghê chứ:
- Sai rồi, con chó tính sai rồi!
- Sao lại sai, - tôi nói, - cả hai thứ giá 10 kopếch còn gì, tức là cái nút giá 2 kopếch, còn cái chai giá 8 kopếch.
- Sai rồi, trong đầu bài là chai đắt hơn nút những 8 kopếch cơ. Nếu cái nút đã giá 2 kopếch rồi thì chai giá là 10 kopếch, nhưng cả nút cả chai giá chỉ 10 kopếch thôi mà – Khán giả giải thích.
Tôi hiểu rằng mình đã làm sai bài tính đố, và bảo con Lobzik:
- Lobzik, mày tính sai rồi, nhẩm lại xem.
Tất nhiên là chả phải nó nhẩm lại, mà tôi phải nhẩm lại. Nhưng tôi nói:
- Thưa các bạn, hãy để nó suy nghĩ một chút, rồi nó sẽ giải đúng.
- Cứ để nó suy nghĩ, - khán giả hét. - Đừng giục nó làm gì. Đối với con chó bài toán đố thế là khó rồi.
Tôi suy nghĩ: “Nếu như cái chai đã đắt hơn cái nút 8 kopếch, thì cái nút giá 2 kopếch và cái chai – 10 kopếch. Tổng cộng phải là 12 kopếch chứ nhỉ, thế mà trong đầu bài lại chỉ là 10. Nếu cái chai giá 8 kopếch, còn cái nút giá 2 kopếch, thì hóa ra chai chỉ đắt hơn nút có 6 kopếch thôi” – Tôi cảm thấy mình như mê muội! Đầu bài kiểu gì thế không biết? Chả phải đầu bài, mà là cái vòng luẩn quẩn…
- Thưa các bạn, xin các bạn hãy kiên nhẫn. Con chó còn phải suy nghĩ một chút, nó sẽ nghĩ ra ngay bây giờ đấy ạ.
- Không sao, không sao, cứ để cho nó nghĩ! Khán giả hét. – Con chó chứ có phải người đâu. Nó không giải được ngay cũng đúng thôi!
“Hừ, - tôi nghĩ bụng, - Nói gì con chó, đến người còn chả giải được đây này!”. Và tôi nghĩ tiếp.
- Này cậu! thằng Siskin nói thầm với tôi, - cái nút giá 1 kopếch!
Tôi hiểu ngay lập tức: cái nút giá 1 kopếch, cái chai đắt hơn 8 côpếch, có nghĩa là chai giá 9 kopếch, tổng cộng đúng là 10!
- Xong rồi! Tôi hét, - Xin các bạn chú ý, con chó sẽ trả lời ngay bây giờ đấy ạ!
Khán giả lặng đi.
Nào, Lobzik, mày trả lời đi, cái nút giá bao nhiêu nào? Con Lobzik sủa một tiếng.
- Hoan hô! Khán giả hét
- Trật tự, trật tự, - tôi nói, - đã xong cả bài toán đâu ạ. Bây giờ con chó sẽ trả lời câu hỏi thứ hai: Cái chai giá bao nhiêu? Con chó sủa liên tục 9 lần. Chao ôi, tiếng ồn ào cất lên mới ghê làm sao chứ! Khán giả vỗ tay và hét rất to:
- Giỏi quá, con chó giỏi quá! – Các bạn nói – Lần đầu tiên nó tính nhầm, nhưng cuối cùng thì cũng giải đúng được bài toán đố.
Buổi biểu diễn kết thúc.
Vichia Maleev Ở Nhà Và Ở Trường Vichia Maleev Ở Nhà Và Ở Trường - Nikolai Nosov Vichia Maleev Ở Nhà Và Ở Trường