Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 17 - Những Phát Hiện Mới, Những Câu Hỏi Mới
N
estor nhìn đồng hồ hai lần. Ông đi một vòng quanh tầng trệt của Biệt thự Argo, rồi thở dài thườn thượt một cách đầy lo lắng. Bọn trẻ đang ở chỗ quái quỷ nào nhỉ? Đã gần 6 giờ tối mà chúng vẫn chưa quay về.
“Như thế sẽ nguy hiểm...” Những lời Leonard nói văng vẳng trong đầu ông.
Và Leonard quả đúng là có biệt tài tiên đoán trước những sự kiện. Dù chỉ có một con mắt duy nhất, nhưng trên thực tế, ông ta lại có khả năng nhìn xa trông rộng hơn cả những người khác. Những bài thơ của ông cũng ẩn chứa những ý nghĩa sâu xa và các thông điệp như những lời tiên tri.
Ông Nestor không phải kiểu người hay lo lắng, nhưng việc bọn trẻ vắng mặt lâu như vậy khiến ông không hề yên tâm chút nào... Câu thơ cuối cùng của Leonard lại vang lên trong đầu ông như một chiếc đĩa hát bị vấp.
“Người tất rồi sẽ thắng.”
Ông nghĩ đến mấy chiếc xe đạp xiêu vẹo bọn trẻ dùng lúc ra khỏi nhà...
“Các cháu đang ở đâu?” Người làm vườn hỏi vách đá Salton Cliff và đám bọt biển cuồn cuộn.
Ông tập tễnh trở vào ngôi nhà phụ lấy một chiếc ống nhòm, sau đó trở lại vách đá và bắt đầu dò tìm trên bãi biển và rìa ngôi làng, thi thoảng lại húng hắng ho.
Ông nhìn thấy Leonard mở ra rồi đóng cánh cửa ngọn hải đăng lại và biến mất vào bên trong ngọn tháp màu trắng. Ông lại nghĩ về mẹ của Jason và Julia, bà đã gọi điện tới hai lần vào chiều hôm ấy. Và cả hai lần người làm vườn đều phải viện đủ mọi lý do hết sức vô lý để không phải chuyển máy cho bọn chúng.
“Nếu cô làm hại dù chỉ một sợi tóc của bọn trẻ thôi...” Ông lớn tiếng, trong khi hình ảnh của Kilmore Cove chạy qua lăng kính cứ to dần lên, “ta sẽ bắt cô phải trả giá. Một lần cho tất cả.”
“Như tôi lẽ ra đã phải làm nhiều năm trước. Như tất cả mọi người lẽ ra đã phải làm...”
Nestor chỉ hạ ống nhòm xuống khi cánh tay đã mỏi nhừ.
Hình như trong làng đang có một dòng khách du lịch xuất hiện ngẫu nhiên như thường lệ, và một khi quay trở lại với cuộc sống thường nhật họ sẽ sớm quên đi sự tồn tại của Kilmore Cove.
“Không có chuyện gì xảy ra hết,” Nestor lẩm bẩm và tự trấn an. “Lát nữa chúng sẽ về thôi.”
Thời gian...
Mọi chuyện là gì, chẳng phải đều liên quan đến thời gian ư?
Cách ông hai mươi mét về phía dưới, biển ầm ào vỗ vào những hòn đá để tìm kiếm những điều bí mật đã bị chôn vùi.
Những cành sung, tần bì và sồi đung đưa trong gió. Đám mòng biển tới đậu trên mái nhà của Biệt thự Argo để rồi sau đó lại lập tức vỗ cánh bay đi kiếm tìm những dòng chảy.
Chẳng có thứ gì đứng yên.
Tất cả đều đang tuôn chảy, di chuyển và thay đổi. Thời gian đặt ra những quy luật vận động hỗn độn đó nhưng chính nó lại đứng quan sát mọi thứ như một khán giả ngạo nghễ.
Những chiếc chìa khóa đã trở lại. Những cánh cửa lại đang mở ra. Ai là người đã đưa chúng trở lại?
Thời gian ư?
“Ngay cả những chiếc chìa khóa cũng không bao giờ dừng lại,” Nestor thốt lên thành lời những suy nghĩ trong đầu, và như mọi khi, ông chia sẻ những suy tư của mình với biển Kilmore Cove. Chúng tự di chuyển để đi tìm và mở những ổ khóa mới. Chúng qua tay hết người này đến người khác, chuyển từ chiếc túi này sang chiếc túi kia, từ ngăn kéo này sang ngăn kéo nọ, đến khi nào tất cả mọi người lãng quên chúng. Khi đó chúng lại rơi vào tay một người khác. Và trò chơi bắt đầu lại từ đầu.
Đúng lúc đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, ông lão làm vườn nghe thấy một giọng nói gọi mình.
Ông ngoảnh mặt về hướng ngôi nhà phụ.
Chẳng có ai.
Ông quan sát những căn phòng áp mái của Biệt thự Argo.
Chẳng có ai.
Sau đó, ông thấy Rick cưỡi trên xe đạp ló ra từ cánh cổng, theo ngay sau cậu là Julia và Jason, trên một chiếc xe đạp kêu leng keng và hồng rực từ bánh đến khung.
“Ông Nestor ơi!” Bọn trẻ gọi ông. “Ông Nestor ơi! Ông nhìn xem bọn cháu tìm thấy gì này!”
Ông lão làm vườn đã muốn phá lên cười sảng khoái... nhưng lại cố thể hiện một thái độ lãnh đạm và thở dài.
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, ông cà nhắc bước về phía bọn trẻ.
“Xe đẹp đấy,” Ông nói với Jason khi tới chỗ nó. “Ta cược rằng cháu đã khiến tất cả những cô bé ở Kilmore Cove này phải ghen tị...”
Trước hết bọn trẻ cho ông xem tờ giấy chúng tìm thấy trong cuốn sách hướng dẫn du lịch Kilmore Cove, sau đó bắt đầu tấn công ông bằng vô số câu hỏi.
“Ông có biết điều gì xảy ra với đường ray tàu hỏa không?”
“Còn bức tượng ở quảng trường? Thực sự không tồn tại ông vua nào là William Đệ Ngũ phải không ạ?”
“Ông có bao giờ nhận thấy điều gì kỳ quặc chưa?”
“Ông cũng biết ở Kilmore Cove thậm chí không có lấy một tấm biển chỉ địa phận làng chứ?”
“Đường hầm tàu hỏa ở đâu ạ?”
“Còn nhà ga nữa?”
“Ông biết là còn tồn tại những Cánh Cửa Thời Gian khác phải không?”
“Ông có quen bà Cleopatra Biggles không?”
“Và đường Đồng Hồ Cú nữa?”
“Tại sao ông không nói với bọn cháu là bà Penelope biết vẽ?”
“Theo ông gắn một quân cờ sau một bức tranh của bà ấy thì để làm gì?”
“Ông biết gì về ông Peter Dedalus?” Đến lúc đó Julia hỏi ông.
Bị cuốn vào một làn sóng toàn những câu hỏi, Nestor đoán trước mình sẽ gặp rắc rối to.
“Peter Dedalus ư? Ông ấy từng là thợ làm đồng hồ trong làng.”
“Ông ấy có thường đến Biệt thự Argo không ạ?”
“Tại sao các cháu hỏi ta điều đó?”
“Ông ấy từng là bạn của ông chủ cũ phải không ạ?”
“Bạn là một từ to tát. Ta nghĩ là họ có quen biết nhau.”
“Ông nghĩ đúng đấy ạ,” Jason lúc ấy mới nói đầy hoan hỉ. “Ông nhìn xem bọn cháu đã tìm thấy gì trong cửa hiệu của ông ấy này!”
Với một vẻ nghi ngờ nhất định, Nestor cầm lấy một vỏ bao bằng giấy, trên đó có một dòng chữ với nét chữ viết tay tí xíu và mảnh khảnh:
Gửi những người bạn duy nhất của tôi
Penelope và Ulysses, dù cho đã quá muộn màng.
Nestor trợn tròn mắt vì ngạc nhiên và lật đi lật lại bao giấy giữa hai bàn tay, ông ngập ngừng không biết phải làm gì.
“Ông hãy xem có gì ở bên trong đi...” Rick thúc giục ông.
“Mà thỉnh thoảng cháu cũng phải về nhà chứ Rick?” Nestor lắp bắp với giọng căng thẳng.
“Một lát nữa cháu sẽ về.”
“Trước tiên chúng ta phải tìm được cách để nghe nó đã!” Jason vừa nói thêm vừa liếc mắt nhìn người làm vườn khi ông để thứ bên trong vỏ bao trôi ra: đó là một chiếc đĩa hát, màu đen, không có nhãn mác hay dòng chữ nào.
Khi nhìn thấy nó, Nestor giật nẩy mình.
“Các cháu tìm thấy nó ở đâu?”
“Trong cửa hiệu của ông ấy ạ.”
“Cửa hiệu của ông ấy đóng cửa rồi cơ mà,” ông lão làm vườn phản ứng lại, tập tễnh đi về phía ngôi nhà.
“Bọn cháu đã xoay xở để mở được nó.”
Nestor mỉm cười không để bọn trẻ bắt gặp.
“Ta cứ nghĩ không ai có thể làm được việc đó,” sau đó ông lắc đầu nhận xét.
“Chẳng có gì là không thể với ba đứa bọn cháu!” Julia hoan hỉ nói và khoác tay ôm hai đứa kia.
Thế rồi cả ba đứa đi theo người làm vườn vào bên trong Biệt thự Argo.
“Ông có biết cách để nghe được nó không ạ?”
Nestor ậm ừ trả lời.
“Cháu dám cá rằng trong cái đĩa đó chỉ ra cách để tìm được thứ chúng cháu cần,” Jason nói.
“Vậy các cháu đang tìm kiếm điều gì?” Nestor hỏi, trong lúc đi trước chúng lên cầu thang nơi có chân dung của những người chủ cũ.
“Dĩ nhiên là ông Ulysses Moore rồi ạ.”
“Thế thì các cháu chỉ cần đi đến nghĩa địa là đủ rồi.”
Họ lên tầng trên và cả bốn người cùng bước vào phòng thư viện.
Nestor mở chiếc rương nằm sau đi-văng bọc da lấy ra những bộ phận của một chiếc máy quay đĩa cũ. Ông đưa chiếc loa bằng đồng đỏ cho Jason rồi lấy bệ đỡ hình vuông ra. Trong khi đó, Julia chỉ cho Rick cây phả hệ được vẽ trên trần căn phòng.
Nestor đặt bệ đỡ máy quay đĩa vào chính giữa căn phòng, lắp loa phóng thanh vào ống khuỷu, rồi đặt đĩa hát lên mâm quay, đặt đầu kim vào đường rãnh đầu tiên sau đó ông quay tay cần để chiếc đĩa xoay tròn.
Sau vài nỗ lực không thành, ông cũng khởi động được cái máy quay đĩa.
Ban đầu chỉ có một tiếng kêu tanh tách rất nhẹ và tiếng tốc tốc nhịp nhàng của đầu kim chuyển động từ rãnh này sang rãnh khác. Sau đó, trước vẻ kinh ngạc tột độ của cả bốn người, thay vì một giai điệu nào đó thì từ chiếc đĩa hát tối màu cất lên một giọng nói.
Là giọng của ông Peter Dedalus.
Bọn trẻ tiến sát lại chiếc máy quay đĩa, chúng im bặt và nín thinh. Nestor lên cơn ho và ông tựa người vào chiếc đàn dương cầm.