Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Văn Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: nguyễn quang
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ụn phong vương 982 mở khóa cùm, cắt xiềng, đào đào hồi đêm và trốn thoát, phát nổ như tiếng sét. Trong trại giam cộng đồng, tù chết hoặc phải ra bai để chứa các viên đạn hình tử tử hay bỏ hoang vào gáy không quan trọng bằng các khu tập hợp trại giam. Và hậu quả của các trại tập trung còn là lao khổ dai dẳng nhiều ngày, gây tai hại cho cả lệnh cấm quản trị trại giam hỗn hợp.
Đêm hôm trước, vừa quá canh hai một lúc, nhiều tù nhân trong trại lửa nhất là đám đông nhân nhà cùm, nghe tiếng kêu cua tu huýt hút lên hấp hối từng hồi ở góc Tây trại mà họ mong đợi là gần bão phong vương. Tiếng xe dịch theo bước chân sau đó chạy nhiên liệu về phía trại ngủ bình thường. Giám sát trực tại buổi lễ bổ sung chạy ra này, tiếp theo là tiếng xì xào bàn tán ngoài hiên cảnh vệ và giám sát. Sau đó, giám thị trở vào, trong khi bên ngoài có tiếng chân chạy thình thịch. Một số người khác vẫn thấy ánh đèn lấp lánh đi ngang sân.
Giám thị giác lớn ngọn bấc, hầm hầm kiểm soát hai dẫy trồi. Số nhân vẫn chưa đủ tối đa. Tù nhân trực tiếp giám sát kiểm tra xong quay lại mà không nói gì mới mừng thầm. Một giam nhân cựa mình rên khe khẽ rồi một giọng chạy yếu yếu cửa lên:
- Báo cáo... tôi xin đi tiểu...!
Giám thị:
- Nằm yên...Lệnh đặc biệt, cấm đi tiểu cho đến sáng!
Có tiếng thở dài, sâu lắng hơn khổ sở của người tù nằm đầu dẫy, thân hình lùn như con cá khô. Anh viết bệnh về cẩn thận, dù đêm nào cũng xin được phép đi tiểu một lần ở nhà cầu ngay sau trại huấn luyện. Đã như vậy, anh ta lại được thiết bị phù thủy cả tháng nay nên nằm yên trong trại ngủ, không thể xung đột sản xuất lao động. Thêm vào đó, còn lại cơn sốt rét nặng nề, từng đêm cơn rét lạnh hành hạ anh ta cả tiếng đồng hồ. Hết sốt đến sốt nóng li bì, Quần mồ hôi hôi hôi như vừa tràn dưới ao lên.
Da thịt biến thành hôi hôi ra ngoài nên sau mỗi cơn sốt rét, rồi sốt nóng, bệnh nhân bùng nổ đi, nhìn khác chi lá phơi nắng quằn lại. Hai con mắt trũng sâu hơn, hàm răng nhe ra như cào người nhìn, mới bốn ngày đã có người cùng trại không nhận ra anh ta.
Tiếng thông của giám thị tư nhân tỉnh dậy thông thoáng. Hình như đêm nào căn hộ cũng chỉ ngủ một mắt, có tiếng nói lớn hay tiếng động mạnh là họ tỉnh liền. Họ yên tĩnh và quan sát giám sát để đánh giá mức độ quan trọng của công việc. Có người mong đợi phi cơ của quân đội Viễn chinh Pháp vịnh xung quanh Khu vực thính giác hoặc sắp xếp bom chiến đấu. Lại có người mong đợi quân Pháp đã nhảy dù xuống Chi Nê, Nho Quan, đang tấn công vào Khu Tư như có tin đồn trước đây ít lâu. Nhiều nơi giam giữ mồ hôi trong bụng, mong quân xâm lăng thốc vào trại giam giúp họ có những lúc thoát thân trong lúc hai bên chiến chiến!
Nhưng chỉ sáng sớm hôm nay sau, khi có tiếng rong đánh thức, tù nhân tập hợp ngoài sân trước khi ra ao rửa mặt và làm những công việc cần thiết buổi sáng, họ nhẹ xì bàn tán và gần đây đã biết thật thật. Unknown search hiểu bằng cách nào? Lúc sắp xếp vào nhà tiểu công nghệ, họ thoáng thấy thành viên trưởng ban quản trị trại và thành viên tiểu đội trưởng cảnh vệ đi bão ven bờ phong vương quốc, nên quyết định chỉ có thể là trốn chạy trốn, không thể sai được. Vì tù ngục, không bao giờ phó trưởng ban quản trị phải mất công xuống tận nơi chứng minh kiến ​​trúc sớm. Tù chết, chỉ như con chuột chết, Thoát cái xác bỏ ra ngoài bãi đất đã xong. Rồi văn phòng Rạch một số, thông báo cấp tốc độ cho nhà bếp giảmg một phần khẩu mới là công việc tương đối quan trọng.
Bữa cơm sáng hôm nay, có ba tù nhân biết trước tù phong vương giả mà vẫn cảm động hơn mọi người. Đó là Toàn, Thanh và thiếu niên Hợi, những người đã trực tiếp giúp đỡ 982 địa ngục. Người tinh ý sẽ tìm thấy mặt Toàn xanh mét hơn mọi ngày và giọng nói chạy mệt mỏi như sốt sốt. Chiều hôm trước, Toàn được gọi lên văn phòng đúng như mãn giờ lao tác, ban quản trị cho biết, nhờ có hạnh kiểm tốt, tinh thần xung phong trong mọi công tác, chăm chỉ học tập, không phạm lỗi nào, anh được lên làm việc một thời gian trên lò hơn, miễn phải theo lớp huấn luyện làm hơn tại Kim Tân và được thực hành ngay tại lò. Toàn bộ khuyến khích quá trình giữ bài hát không để lộ mặt. Giữa lúc ra phục vụ phong vương vượt qua chuẩn bị, chủ nhân rõ ràng, được xa trại Đầm Đùn là một điều may mắn.
Trong bữa ăn, giám thị đi đi lại bên những mẹt cơm, cố ý lắng tai nghe lời bàn tán, chuyện trò thầm thì của tù. Nhưng bữa sáng nay, câu cá tiếp tục: Có mồm thì ăn, có hầm thì ai nói câu gì thừa. Chỉ nghệ thanh thanh, bát lách cách vòng bảy phút, rồi say nhân thu mâm bát xuống nhà bếp rửa. Nói là rửa chứ thật chỉ cần tráng qua như nước là sạch. Mẹt nào cũng vậy, không rụng một hạt cơm, một cọng rau. Đó là một khối đã bị cấm, giác. Phạm lỗi sẽ bị cám dỗ ăn một bữa, tái sinh phạm sẽ ăn thêm mười “hèo”.
Một niềm nở nhân đã đứng lên bước bước, đột nhiên phát hiện giác ngộ vài hạt sỏi vào chôn bát, lại thơm vàng ngồi xuống nhẹ nhàng bỏ vào chut tép rất lâu. Ăn thêm một hạt cơm cũng giảm được cơn đói một chút xíu. Bạn nghĩ như vậy.
Tuy không được phép cửu đĩa bát nhưng tù nhân đều có một kỹ thuật phi thường "vét" sạch đĩa, bát khác chi "sang sông' bằng sành điệu. Một ngòi nhân lớn tuổi tự phê: "Chắc chắn trước mình phí phạm của Trời nên kiếp này Trời bắt mình phải "vét hết" cho thật sạch thức ăn thức! Cũng như kiếp trước mình làm nhiều điều độc ác nên kiếp này phải chịu nghiệp báo nặng nề!" Nghe nói vậy, nhiều nhân thở dài bâng khuâng nghĩ ngợi. May thay, câu nói nặng ý nghĩa tôn giáo phản xạ lại "duy vật biện chứng pháp" không cuối vào tai giám thị!
Xong bữa ăn, nhân viên chuẩn bị bản đồ nghề nghiệp cho công việc của mình. Họ im lặng làm việc, không nói chuyện với. Mỗi khi tiến ra một công việc quan trọng có thể gieo tai họa cho tù, mọi người trở về nên giá lì ít nói. Không có khí đốt kiềm chế nhiên liệu nặng nề khó thở như sắp xếp nhiệm vụ Đầu quân truy đuổi tù nhân phạm tội dưới Máu màu cờ lá cờ.
Theo lệnh của giám thị, tù nhân tập xây dựng riêng từng nhóm cho từng công tác, làm than, làm củi, vác tre và nứa ở sông bờ về, cuốc đất (thay trâu cầy), trồng mài, thoa rau, xay lúa vv..
Toàn đi làm củi ở rừng và toán đi làm hơn đông tới hơn hai phần trăm người, một trăm người đi gánh hơn ở lò lửa còn bao nhiêu đi làm củi. Khi số lượng hơn ra lò đã được chuyển về Trại Sản Xuất một phần, còn một phần đã cầm tay ra Chợ Kim Tân giao cho Hợp Tác Xã phân phối, trong số 100 người đi gánh hơn có mười người được ân huệ ở lại giúp việc đốt hơn tại lò. Toàn có tên trong số mười người này nên mừng rỡ, sung sướng như thí sinh thấy tên trên bảng vàng.
Đoàn tù trong rừng làm trại ra khỏi trại được dăm phút, đến như tập đoàn làm việc hơn là chỉnh sửa hàng ngũ chờ đợi giám thị kiểm soát lần thứ hai. Sự kiểm soát chặt chẽ kỹ càng hơn mọi lần. Giám thị hầm hầm sạch sẽ, luôn sẵn sàng, tay trống cây roi cấu trúc đặc, quất veo véo lên nón lá, lên vai tự để kiểm tra điểm. Một con ngựa con, bàng hoàng, thần tượng còn chưa tỉnh táo sau sốt lúc sáng sớm, tự do chỉnh sửa lại vị trí đứng cho ngay hàng, nhưng chưa kịp làm đã là roi quất ngang lưng, giật bắn mình. Chờ giám thị đi qua, anh ta nói bạn đồng cảnh báo, để tự an ủi:
- "Được" xoa bóp một hơi thở hôi, may mà nhẹ bệnh!
Kinh nghiệm cho biết một người trốn chạy sẽ gây hậu quả tai hại cho trại giam. Trên thực tế, mỗi lần chạy trốn trong tù ngục khủng khiếp, ứng dụng một cách phong phú "chết người" gấp bội. Thiếu bất cứ thứ gì người bị tấn công, bị đánh, bị tấn công oang oang. Lần này ai sẽ đến phiên bản này? Đã từng một lần tù túng trốn, bốn tù nhân khác bị giam ở nhà cùm không là tòng phạm, cũng bị bỏ đói oan uổng đến chết cho đáng độc.
Kiểm tra xong. Hạc bỏ cuốn sổ nhỏ vào túi áo trên kiếm cùng cây viết nguyên tử rồi hầm hầm nhìn đám mây lần nữa như vẫn chưa hài lòng, chưa được đấm đá nứt mặt gãy mũi, còn kỹ tay tây chân không yên. Nhưng sau cùng, bạn cũng ra lệnh lên đường.
Đoàn đi bộ hơn là lũ lụt ra khỏi trại, theo đường dẫn cảnh báo tên. Một cảnh bảo vệ tên thứ hai đi đệm hậu, ống súng hoàng gia như tên thứ nhất. Viên giám thị ngênh ngang đi vào khoảng giữa, giây lâu quay lại những ngón tay cuối cùng gôm gôm cặp mắt, tức thì những lời xì xào trò chuyện nín bặt. Toàn sắp xếp cùng hàng với Thanh, nôn nao muốn nói về dịch vụ 982 vượt qua đêm hôm hôm trước mà không phiền, sợ hãi chuyện. Hai người mời mời nhìn nhau để thông cảm rồi mỗi người đuổi theo một ý nghĩ với bao hồi hộp lo lắng. Cầu Trời khẩn cấp Phật cho 982 Yên ổn thoát về vùng chính quyền quốc gia kiểm soát.
Từ vào lò đốt hơn mới, đường dài khoảng 16 cây số, thời gian đi ấn định là ba tiếng đồng hồ. Dưới mưa Xuân, đường sủi bọt trơn nên có nhiều anh "vồ ếch", lại có nhiều quãng đường phải leo dốc như mái nhà.
Bước về phía trước phải nặng nề leo dốc và dốc, chạy trốn làm sao cho té. Vì té, sẽ nguy hiểm, mất cân và tù sẽ bị phạt, không tránh được. Nghĩ vậy, Toàn quay nhìn Thanh, thấy Thanh cũng nhìn anh lắc đầu chán nản.
Toàn nghĩ Bụng: Trong trại giam cộng sản, không có công việc nhẹ nhàng, không tốn kém sức lực. Chỉ có người bệnh nặng mới không phải lao tác, nhưng bị bệnh nằm một chỗ, chỉ được một chén cháo mỗi bữa, đói run cả người hoa cả mắt, chịu sao nổi! Nhiều khi lại đói luôn, cháo cũng không được ăn. Thà xung phong công tác còn hơn, xung phong cho đến lúc nào không nổi nữa, ra bãi vừa, chấm dứt luôn thân thể người tù trong trại giam cộng sản.
Nghĩ đến cơm đến cháo, Toàn lại thấy...đói, tư vấn ăn tuy mới ăn được hơn tiếng đồng hồ. Thì ra anh bị đói "kinh niên" nên bất cứ lúc nào cũng thèm ăn.
- Nguy quá! Nguy quá!
Toàn hơn thầm như vậy khi nghĩ tới công việc phải làm trước khi được ăn bữa cơm thứ hai trong ngày, phải lặn bộ hơn 30 cây số lên đeo xuống dốc, và phải mang 40 ký lô hơn trên quãng mười mấy cây số. Nguy quá! Nguy quá!
Chúng ta hãy mặc bọn tù binh vào rừng làm củi và bọn tù binh lên lò gánh hơn là làm theo số phận của họ mà quay về Trại Giam Đầm Đùn xem những công việc gì tăng tốc sau khi tù 982 trả lại "ngôi vua" cùng sẵn sàng cho ban quản trị trại giam.
Khi đó trong trại đã vắng người, chỉ còn toán tù phụ nữ ngồi sẵn sàng Bình và dăm bẫy tù nhân già, có ông lười thơ bạc trắng, đang uể say xay lúa trong nhà tiểu công nghệ. Ông lão già xay lúa tức cười lắm, ưỡn à ưỡn cả thân hình, lấy xongn lộc cần chăm sóc để giúp sức thêm cho hai cánh tay đã tiêu hết bắp thịt chỉ còn da bọc bọc. Mới bắt tay vào cần được quan tâm hơn tiếng đồng hồ, họ đã thở phì phò như trâu. Ấy vậy mà đến chiều, trước giờ Phụng vào kho, ai cũng làm đủ bộ phận, cái đó mới thật lạ. Nhưng nhiều lần, có người đang xay đều tay giọng nhiên tiếp tục, mặt nhăn nheo giảm đau, hai tay ôm kích để ra một dòng máu tươi có bong bóng rồi ngã vật xuống, "xuôi" luôn không đáp trả từ cuối đồng cảnh. Được giải thoát rất bất ngờ, "đương sự" chưa được hoan nghênh đã chết!
Cuộc sống tù ngục đã được thực hiện hơn một lần, ban quản trị trại mới khởi động cuộc điều tra vụ án trốn trại vào đêm hôm trước. Vì có liên hệ với nhiệm vụ này nên viên giám đốc có nhiệm vụ kiểm soát nhân viên ngày hôm qua và người lính cảnh vệ canh gác trại hồi đêm cần có mặt.
Ban điều tra bao gồm hai phó trưởng ban quản trị trại và thành viên tiểu đội trưởng cảnh vệ.
Cả hai đều là nai súng lục, béo trang từ trên văn phòng xuống phong vương vương tiến hành cuộc điều tra. Có bóng phong cách người một lần, không khí trong trại giam trở nên nặng nề, khó khăn gấp bội. Khi hai nhân vật này đi qua tù nhân, hất gằm mặt xuống, chăm chú làm, không sâu thì thầm hay nhìn ngang nhìn dọc. Là kinh nghiệm cho biết ph trưởng ban đi tới đâu gieo hạt tai họa đến đó, ý tưởng khác chi hung thần dữ dữ.
Ngay hồi đêm, khoảng thời gian sau khi khám phá nhiệm vụ trốn, cấm quản trị lửa đã biết, kể cả giám thị, cảnh vệ, các trưởng ban lửa thực, canh tác, chăm nuôi, trưởng ngành làm gỗ, làm than vv.. Nhưng có một người tuy là nhân viên ban quản trị mà chưa biết chút gì. Đó là tên giám đốc đã được kiến ​​bò nhọt đốt và cũng chính là người được đề nghị cấm quản trị cùm đặc biệt 982 ra sưu phong vương quốc cho chết.
Tại sao Hỏa không có mặt sáng ở Hỏa ngục? Không rõ ai! Chỉ biết chiều hôm qua, quý tộc có xin phép cấp trên đến thăm một người quen ở làng Mán cách trại 3 cây số và ngủ đêm tại đó, hát nay sẽ về lửa sớm. Nhưng giờ này vẫn chưa được tìm thấy.
Khi phó trưởng ban quản trị tới hoàng phong vương, y chỉ dừng lại nhìn qua loa túp cứng rồi ra hàng rào nứa, đứng bên lỗi "chó chui" quan sát kỹ càng. Y lấy que đo chiều sâu cùng đường kính của "lỗ đào" ghi vào cuốn sổ nhỏ từng chi tiết, ghi những dấu vết đặc biệt làm dụng cụ đào đất để lại. Những dấu vết còn sót lại đã gặp lỗi. Y cười nhìn tiểu đội cảnh vệ và nói:
- Tội nhân đã dùng một vật cứng bằng kim khí làm sạch và sắc để đào lỗi. Có thể là một con dao có chất sống. Y xuống roờ lên những vết nhắn thửn cắt bằng dao trên thành công rồi hỏi:
- Đồng chí có thấy như vậy không?
Tiểu đội trưởng nghĩ, lễ phép thưa thớt:
- Dạ, thưa đồng chí phó trưởng ban, thật đúng như lời đồng chí phó trưởng ban.
- Theo đồng chí nhận xét, đào xong một lỗi như thế này, phải bao lâu?
Tiểu đội trưởng cảnh vệ còn đang suy tính, phó trưởng ban lại nói:
- Đào trong lúc tối tối, trăng chưa mọc, chứ không lý do đào lỗ lúc có trăng sáng mà đồng chí cảnh bảo vệ có một phần sự canh gác lại không thấy.
Rồi y cười nhạt kẻ đối diện như dò xét:
- Trừ phi cảnh bảo vệ canh gác ngủ say hoặc tấn công trại viên vượt ngục thì... lại khác.
Tiểu đội trưởng cười tươi:
- Theo tôi nhận xét, thưa đồng chí phó trưởng ban, trong đêm tối đào một lỗi thiệt mau cũng phải mất từ ​​nửa giờ đến 45 phút.
Phó trưởng ban ghi trên cuốn sổ tay dăm chữ, một số con số. Đồng chí tiểu vương không quen đọc và viết nhưng dù có cướp cũng không đọc nổi. Sau đó, cấm điều tra đi vòng qua hàng rào thứ hai, ra bên ngoài trại, quan sát mặt đất trốn nhân bắt buộc phải đi qua để nhận biết những dấu vết để lại. Y kết luận chỉ có một tên tù phong vương hành động trong nhiệm vụ này vì không tìm thấy dấu chân nào khác trên mặt bùn. Nói một cách khác, không có đồng loa bên ngoài sức mạnh hay bảo vệ cho tên địa ngục.
Sau đấy, ban điều tra trở lại hoàng phong vương xem xét kỹ những dấu chân người tù vượt ngục đã để lại trên bãi cỏ bão tuyết mưa Xuân. Phó trưởng ban lấy cây cờ những bụi cỏ qua một bên và tìm kiếm những bước chân dấu vết đều đặn của nhân viên trên bùn. Nhiều ngọn cỏ được đạp còn nằm xuống mặt đất chưa nhọn lên được.
Hắn nói một mình:
- Tù nhân lại bên hàng rào sau khi cắt xiềng và rút cùm.
Phó trưởng ban quản trị lại quan sát xung quanh vị trí thư giãn, nhìn kỹ mặt đất rồi mới leo lên thang, thấy liền nhiều vết chân lấm bùn trên mặt sàn.
Phấn chưa chân chân mà dừng ở rìa tìm cách, quan sát từng khoảng sàn nhỏ bằng cặp mắt nhanh chóng, đã được huấn luyện về khoa chuyên môn. Đã có thời gian kiểm tra giúp việc tại ban truy tầm và quản lý tài sản mật khẩu của công an Bắc Bộ đường Hàng Cỏ Hà Nội.
Tiểu đội trưởng nhìn thư giãn, nhìn mặt hộp, nhìn hai mảnh mảnh cùm, chưa "thấy" chi tiết nào đặc biệt, phó trưởng ban đã hồng nổi:
- Thế này nhé! Chứng minh đây rồi!
Rồi bước thêm hai bước ngồi xổm xuống sàn, lấy ngón tay trỏ xuống mặt nền lên nghe nghía, giây sau, lửa nói:
- Tù nhân đã chuẩn bị được sử dụng công cụ mở khóa cùm, chuẩn bị để cắt xiềng...
Mảnh xé một mảnh giấy nhỏ, dùng cạnh tờ giấy vun những "mạt sắt" rồi dẻo hết, gói kỹ thuật trong một tờ giấy khác. Tù nhân mùa xiềng xích để lại những bằng chứng rõ ràng!
Một câu hỏi rộng rãi ở đầu chuyên viên an truy tầm:
- Vậy thì ai đã giúp cho ngục tối những dụng cụ cần thiết mà chỉ lò rèn mới có?
Công việc điều dưỡng tạm thời kết thúc. chăm sóc thiên nhiên xuống khép kín nhìn về phía sau choòi canh cảnh bảo vệ để ước lượng khoảng cách với mã phong vương giả, ghi thêm một vài chữ rồi bỏ cuốn sổ tay vào túi áo, thở hơi khoan khoái, quay sang bảo vệ tiểu đội trưởng cảnh bảo vệ:
- Cancel, về văn bản. Đồng chí có tìm thấy dấu vết hoặc chi tiết đặc biệt nào không?
Viên tiểu vương trưởng cười nhẹ nhàng:
- Dạ, thưa đồng chí trưởng ban...Em chưa thấy điều gì đặc biệt ngoài những điều đồng chí trưởng ban đã phát giác...
Đúng lúc đó, từ xa, một người nói lại, rất dốc âm. Đến nơi, người hùng hổ ngọc vượt lên mít chào, Ngoại rè nói:
- Thưa đồng chí trưởng ban, đồng chí cho em?
- Tôi cho kiếm đồng chí từ bình tĩnh, sau khi tăng ra một sự việc quan trọng trong trại. Đồng chí bỏ trại đi đâu?
- Dạ, thưa đồng chí trưởng ban, chiều qua, em có xin được phép vào làng thăm người quen. Bị đau bụng, hiện nay em mới được sáng sủa. Xin đồng chí trưởng ban tha lỗi cho.
Phó trưởng lạnh lùng, lạnh lùng như tiền:
- Đồng chí có biết trong khi đồng chí vắng mặt không có lý do chính đáng, đã tiến ra việc làm gì trong trại không?
- Thưa ngài, em vừa nghe nói ở trên văn phòng, có một tên tù phong vương vượt ngục.
- Vượt qua cái gì đồng giám thị biết không?
- Dạ...Em chưa biết.
Phó trưởng ban nhẹ nhàng "hừ" một tiếng:
- Lần cuối cùng, đồng chí đến đây kiểm soát khống phong vương vào lúc nào, ngày nào?
Cảm thấy việc rối nguy hiểm hơn dũng sĩ lúc đầu, giám thị gắn bắp không ra tiếng:
- Dạ, sáng sớm hôm nay...
Phó trưởng ban cau mặt từng tiếng:
- H...a...i n...g...à...y?!! hôm nay là mồng 10, vậy kể từ sáng sớm mồng 8, đồng chí không đích thân tiếp kiểm kiểm soát phong vương lần nào?
- Dạ, thưa đồng chí, em không tới tận thu, nhưng em có đi rẻo gần đấy và vẫn cứng tìm thấy 982, lúc thoáng ngồi, khi đánh nằm, không có thái độ hay hành động gì khác thường cả.
- Lần cuối cùng, đồng chí "đánh dấu" vào ngày nào?
Giám thị tái sinh, dưỡng sinh và thưa:
- Dạ...Vào hồi phục 2 giờ chiều hôm qua, lúc cho các trại viên đi lao động sản xuất.
- Chắc chắn không?
- Dạ, chắc.
- Đồng chí thấy thái độ, cử chỉ của trại viên 982 như thế nào? Hãy nói lại nghe.
- Dạ, ngồi dựa vào cột thu hồi nhà tiểu công nghệ, có vẻ rất mệt mỏi.
- Vậy, đồng chí có biết chiến binh ăn hết khẩu phần xanh sống hàng ngày không? Tình trạng sức khỏe của ngọc ra sao?
- Dạ...Dạ...Em...
Giám thị lại càng cuống, nín thinh, cấp trên lại hỏi:
- Lần cuối cùng, đồng chí phát sáng sống cho Đánh vào ngày nào, giờ nào?
Giám thị lam dưỡng tính nhưng chưa hoàn thành câu trả lời, phó trưởng ban lại hỏi:
- Chính đồng chí đích thân mang Bình ra cho bụi hay sai người khác?
- Dạ, em có sai chàng nhỏ giúp việc ở lò rèn mang ra.
Phó trưởng ban hơi êm dịu khi nghe hai tiếng "lò rèn". Nhưng chỉ thoáng một cái như hơi gió, vẻ mặt và giọng nói của lửa đã trở lại thảm tự nhiên, không nói khác mảy may.
- Tên nhỏ? Danh số?
- Dạ, tên Hợi, danh số 684.
- Thằng Hợi mang bình trước sau mấy lần?
Ngẫm giây nghĩ lát, thị thị nhẹ nhàng:
- Dạ...ba lần.
- Ba lần. Ba ngày?
- Dạ, phải.
- Đồng chí có biết tù nhân 982 trốn vào rừng bằng cách nào?
Giám sát nhìn xuống đất vừa phải sợ hãi:
- Thưa không...
- Giám sát cuộn dây mà không hay trốn thoát bằng cách nào? Vậy đồng chí làm gì? Có nhiệm vụ gì vậy?
Giám thị không biết trả lời sao nên quay lại gằm xuống đất, mặt nhạt nhạt, mặt bù những lúc hành hạ hạ nhân, đánh, đấm, đá, quay, bất kể mũi đâu, vào đâu trên mình tù nhân!
Lệnh command run master:
- Nửa giờ nữa, đồng chí lên giao diện cho tôi tại văn phòng.
Giám thị nghiêm trọng nói "xin dày lệnh", chào rồi đi luôn. Hãy đi rồi, phó trưởng ban bảo vệ tiểu đội trưởng cảnh vệ cho gọi chú cảnh bảo vệ hồi phục vào ban đêm, lấy lời khai luôn cho tiện. Tiểu đội trưởng gọi, chú lính cảnh vệ tiến tới, đứng trước mặt hai người. Phó trưởng ban hỏi:
- Đồng chí cảnh giác canh gác đêm hôm qua và đã phát giác nhiệm vụ trốn thoát trước đây?
- Dạ...thưa đồng chí trưởng ban, chính em
- Đồng chí phát hiện nhiệm vụ trốn vào lúc mấy giờ?
- Dạ, em không có đồng hồ nên không biết. Em ước chừng khoảng cách hơn 12 giờ đêm.
- Tại sao phát giác được?
- Lúc đó trăng mọc cũng khá cao. Tôi đi tuần, bất ngờ phát hiện giác giác lỗi đào dưới hàng rào bên ngoài rồi tìm ra lo lắng đào ở hàng rào trong. Tôi chạy đến phong vương gọi, không tìm thấy nhân đâu. Tôi đã sẵn sàng thông báo và chạy lên cảnh báo.
- Nếu 10 giờ trăng bắt đầu mọc thì lúc đó trăng mọc đến đâu, vào khoảng mấy giờ?
Chú cảnh bảo vệ ngước nhìn trời, ngẩm nghĩ rồi thưa:
- Dạ, khoảng 12 giờ đêm. Tôi lên văn phòng, lúc đó là 12 giờ cân bằng.
- Từ tối, đồng chí có nghe tiếng động gì khác ở thư giãn? Có lần nào người mang bình phát cho tù phong vương không?
- Thưa không.
- Tiếng gầm xiềng cũng không nghe? Tiếng đào đào cũng không nghe thấy?
- Thưa không!
- Trước buổi tối, chú em thấy nhân viên ở hoàng phong có hành động hay thái độ nào khác?
- Dạ...không!
Phó trưởng ban cười nhạt rồi nói:
- Chú em làm tờ khai, kể lại phần đuôi dịch vụ sau đó trình lên văn phòng.
- Tuân lệnh.
Chú cảnh bảo vệ hùng dũng dũng rồi quay về chòi canh. Phó trưởng ban thong thả trở lên văn phòng...Đi ngang nhà bếp, Sơn thạch qua loa, rồi Hỏa lò rèn, hỏi kỹ năng càng về công tác của hai thiếu niên phụ việc, và được biết đến là một người sốt rét nặng, mới vào bệnh sốt rét nay. Sảng lẩn hỏi Gợi vài câu với không đâu rồi tay sau hậu đi ra. Được mấy bước, rồng lửa quay trở vào, đăm đăm nhìn thẳng vào mặt Hợi như muốn "hát hồn" Hợi rồi ngọt ngào hỏi:
- Chú em được may mắn giúp việc tại ban lò rèn bao lâu rồi?
- Dạ, thưa ông trưởng ban, được gần 6 tháng.
Hỏi phó trưởng ban tự nhiên:
- Có cây dương nào, không dùng tới, cho văn phòng mượn một cây?
Hợi rực rỡ mặt bạn vì chợt nghĩ đến cây rừng tặng cho 982, cố gắng bình tĩnh trả lời:
- Dạ...cháu...không có cây thông nào hết. Nhưng lò rèn...thì có thể có...
Phó trưởng ban lạnh nhạt nhạt rồi buông thõng hai tiếng:
- Thế à?
Hi vọng cố chịu đựng cái nhìn soi mói của buồng cho tới khi lững thững bước ra ngoài lò rèn. Nhưng đột nhiên quay lại quan sát vẻ mặt của Hợi rất kỹ càng rồi đột ngột hỏi thợ rèn:
- Trong lò rèn này có mấy cây suya?
Thợ rèn nghĩ, trả lời tự do:
- Thưa ông trưởng ban, có năm cây rừng lớn, nhỏ.
- Hiện chưa đủ thời gian?
Thợ rèn mở bảng đếm rồi trả lời:
- Dạ, đủ năm cây.
- Sổ ghi vật lò rèn đâu? Đưa coi.
Thợ rèn cuốn sổ ghi chép. Phó trưởng ban đọc ở hàng cột ghi số:
- 5 cây (lớn, nhỏ).
Trong khi đó, thợ rèn nhỏ hết 5 cây rìu trong rương cầm ở tay cho trưởng trưởng ban kiểm điểm. Nhưng tôt chỉ sơ sơ qua rồi lững thững đi ra không hỏi thêm gì nữa.
Chờ đợi cho y đi được một quãng, thợ rèn mới lộ vẻ ngoài tầng khó hiểu, nhìn Hợi. Không biết nhiệm vụ phong vương trốn có liên hệ gì đến ban lò rèn mà phó trưởng ban quản trị lại hỏi như vậy?
- Tại sao ông phóng lại hỏi mượn mày cây mùa? Bộ mày có hả?
- Dạ, cháu đâu có biết. Ông ấy muốn hỏi thế nào được?!
Thợ rèn không nói, người tĩnh lặng đi suy nghĩ, tay vẫn tay súng cán đá, giây lát lại nhìn trộm Hợi. Nhưng thiếu niên này đang để tâm trí vào việc làm những cây sắt tròn rồi chặt ra từng đoạn để chế tạo vật liệu làm xiềng gấp cho nhu cầu của trại. Trông nó khủng khiếp như người lớn.
Sáng nay, trong lò rèn không nóng lắm mà chiếc áo rách của Hợi hôi hôi như ngứa mưa...
Trại Đầm Bùn Trại Đầm Bùn - Trần Văn Thái Trại Đầm Bùn