Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 18
V
ậy là McNeil chạy theo phụ nữ nhà ta”, Ian gầm lớn.
“Cháu không nghe thấy tên McNeil. Thực ra, cháu có ấn tượng rõ ràng rằng một người lãnh đạo khác đang cầm quân.” Simon ngồi giữa cánh đàn ông và trình bày những gì anh nghe ngóng được.
“Cháu chắc không?”, Ian hỏi.
“Cháu không dám chắc điều gì cả. Cháu chỉ chuyển thông tin mình nghe được. Nhưng…”
“Nhưng thế nào?”, Fin đặt cốc bia xuống. “Con cảm thấy có gì đó không đúng.” “Như thế nào?”, Duncan hỏi.
“Mọi nơi cháu đậu, cháu đều nghe cùng một câu niệm chú cầu thần. Hầu như giống diễn viên học thoại, giống tên hề kể chuyện cười. Chúng đã cũ sau một thời gian rồi, làm thế nào những gã đó nói ra được.”
Todd đứng nhịp chân. “Tẩy não? Nhấp ngụm rượu punch nào con trai, hãy theo ta.”
Simon lắc đầu nhưng rồi thốt lên, “Có lẽ”.
“Thao túng. Như Grainna đã làm hàng trăm lần?”, giọng Ian chứng tỏ mức độ bận tâm.
“Grainna đã chết. Tất cả chúng ta đều nhìn thấy mụ chết.” Duncan gật đầu. “Không phải Grainna. Chúng ta đã biết nếu mụ cố đào thoát. Nhưng là ai mới được chứ?”
“Ai đó biết về chúng ta.”
Ian nhịp mấy đầu ngón tay vào cạnh bàn một cách chậm chạp và có tiết tấu. “Nếu một người Cao nguyên không phải Druid viết về chúng ta, hắn sẽ loan truyền và toàn bộ Scotland sẽ đến cửa nhà ta để dán bảng hiệu ma quỷ.”
“Vậy chúng ta đã gây chuyện với một Druid.” Simon gật đầu. “Con nghĩ cha nói đúng, Fin.”
Cian, người luôn trung thành với việc quan sát trong những ngày vừa qua, rời khỏi vách tường và lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi bước vào căn phòng. “Một Druid đến từ tương lai.”
Tất cả đều quay về phía Cian. Simon muốn phủ nhận cảnh báo này. Nhưng anh không thể. Luôn luôn có khả năng rằng một kẻ nào đó đến từ tương lai sẽ săn đuổi họ ngay trong thời đại này.
“Có lẽ.”
Cian lắc đầu. “Cháu nói quá miễn cưỡng, một gã đến từ thời đại này sẽ phán chúng ta là ma quỷ, phù thủy. Một Druid biết về Grainna sẽ tóm bất kì ai trong chúng ta và không cần tập trung vào phụ nữ. Nhưng một Druid đến từ tương lai…”
“Sẽ nhận dạng các đặc điểm của những người phụ nữ mất tích ở tương lai và giả định được phần nào sức mạnh của họ”, Todd kết thúc suy đoán của Cian.
“Chính xác.”
Todd lắc đầu. “Tôi hy vọng Cian sai, nhưng tôi cho rằng điều này đúng.”
“McNeil có ý nghĩa gì?”
“Một cái tên được chọn ngẫu nhiên chăng? Hay có lẽ bất cứ ai đứng đằng sau chuyện này đã bắt đầu tẩy não bọn lính với cái tên McNeil. Ai biết được?” Bản năng nghề nghiệp cảnh sát trong người Todd tỏa sáng. Anh ta có thể không có sức mạnh của Druid, nhưng đã đóng góp vô cùng lớn cho gia tộc.
Ian ngồi trở lại ghế, thở dài. “Thậm chí còn tệ hơn.”
“Chúng ta phải bảo vệ đám phụ nữ.”
“Chắc chắn”, Fin nói với các anh em.
Simon ngồi phía trước. “Cháu nghĩ mình có lẽ có một kế hoạch dành cho phụ nữ và đám trẻ.”
Mọi ánh mắt đổ về phía anh và anh bắt đầu nói.
***
Tất cả thành viên gia đình, trừ những đứa trẻ nhỏ nhất, ngồi quanh phòng sách của Ian. Bữa tối đã bắt đầu và sảnh chính đã thay đổi. Ít nhất thì Helen nghĩ vậy. Hai lần trong mỗi ngày, các chiến binh canh gác sẽ đổi phiên trong suốt bữa ăn. Những bô lão trong làng sẽ gặp Lora hoặc Tara để thảo luận về các vấn đề phát sinh. Nhu cầu cơ bản sẽ được đáp ứng vào buổi sáng. Chu kì hoạt động của pháo đài giống như tàu hải quân. Mọi người đều có nơi chốn và nhiệm vụ riêng của mình. Helen có thời gian rảnh rỗi vô tận.
Nếu cô thành thực với bản thân, cô biết mình chẳng bao giờ là một bà nội trợ hay đại loại thế. Hiện tại Amber đã cảm thấy khá hơn, họ bắt đầu thu thập các vật liệu cần thiết để chế tạo món trang sức gắn mặt đá du hành xuyên thời gian của mình. Tuy nhiên, những ngày tháng chờ đợi tưởng chừng vô tận này hệt như chờ đợi tận thế.
Lizzy và Selma là những người cuối cùng bước vào phòng. Họ ngồi cạnh Tara và Briac. Hai đứa trẻ liếc nhìn nhau.
Helen cảm thấy mình cũng lạc lối như bọn trẻ. Vì có cả sự tham dự của chúng, hẳn điều gì nghiêm trọng đã xảy ra.
“Đủ mặt cả rồi, bắt đầu thôi.” Ian đứng ra sau, Lora đang ngồi trên chiếc ghế của ông. Helen nghĩ chúng sẽ hợp với từ ngai vàng hơn. Cô đã được nhắc nhở liên tục về sự vương giả của Ian và Lora, họ không thuộc hoàng tộc Scotland.
Helen nhìn thấy Simon bên kia căn phòng, ngồi cạnh lò sưởi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén mà dịu dàng khi cô liếc về phía anh.
“Chúng ta có nhiều chuyện phải thông báo, và ít vấn đề cần thảo luận.” Mắt Ian gặp Lizzy. “Ta biết là không hợp ý con, Elizabeth, nhưng làm ơn khoan bình luận cho đến khi ta nói xong.”
Vậy Lizzy là người theo chủ nghĩa hoài nghi.
Thật tốt khi biết điều đó.
Ian hít sâu một hơi và thở ra bằng đôi môi mím lại. “Ta sẽ bắt đầu với thông tin vừa biết được. Thông tin mà chưa ai trong mọi người từng nghe.”
Simon đảo mắt nhìn Ian. Rõ ràng, chuyện yêu đương của cô không phải là thông tin Ian muốn chia sẻ.
“Lora đã có một linh cảm.” “Mẹ, thật tuyệt”, Amber nói.
Đôi mắt ướt át của Lora cố giữ niềm hy vọng khi nhìn vào con gái út, nhưng thất bại.
Ôi, trời. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lora liếc khắp phòng trước khi lên tiếng. “Ta nghĩ sau sự sụp đổ của Grainna thì tất cả chúng ta đều được sống bình yên, cùng nhau. Chưa lần nào ta nghĩ Scotland sẽ không được gọi là quê nhà của chúng ta mãi cho đến những ngày vừa qua.”
Mọi người trong phòng đều căng thẳng, nín thở chờ đợi Lora tiếp tục.
“Ta đã lầm. Linh cảm của ta rõ ràng như trong suốt cuộc chiến với Grainna. Và cũng không bớt đi sự lo ngại.”
Tại sao giọng bà quá lo lắng như thế?
Ánh mắt Lora dừng lại ở chỗ con gái. “Amber, con gái yêu quý của mẹ. Chiếc áo choàng con mặc sẽ là thứ duy nhất giúp tâm trí con tránh khỏi cảm giác điên rồ.”
Amber thở gấp, giống hầu hết mọi người trong phòng. Lora nhanh chóng nói tiếp. “Nhưng vẫn có hy vọng.
Chỉ là hy vọng của con sẽ không được tìm thấy ở đây.”
“Ý mẹ là sao?” Amber trượt ra rìa ghế ngồi của mình. “Một Druid đang chờ con ở tương lai. Người đàn ông này, chiến binh này không giống với những người ở đây, sẽ là người giúp được con.”
Helen có cảm giác đôi vai bớt căng. Vậy ra vấn đề túng quẫn chủ yếu là Amber không sống ở Scotland thế kỷ XVI. Vậy thì sao? Helen để ý rằng dường như một nửa số người trong phòng này đều phối ngẫu với những người thuộc lục địa khác, thời đại khác.
“Mẹ đang nói gì vậy?”
“Con cần phải theo Simon và Helen khi hai đứa rời đi và… ở lại đó.”
Và gót giầy đã nện xuống, sự đã định. “Trong bao lâu?”, Amber hỏi.
“Mẹ không nhìn thấy thời gian kết thúc của con ở tương lai. Mẹ thấy khoảng trống trong cuộc sống của mẹ và cha con khi con rời đi.”
“Mãi mãi?”
“Điều này thật khó nói, con gái. Linh cảm của mẹ con không đi xa hơn.”
Sự tĩnh lặng bao trùm mỗi ngóc ngách căn phòng. Những đôi mắt bắt đầu rơm rớm. Có lẽ ngoại trừ Cian, nhưng một lần nữa, anh ta gần như thật đáng sợ. Hấp dẫn nhưng đáng sợ.
Lizzy, luôn luôn sâu sắc, đã phá vỡ sự im lặng. “Nhưng một chút tầm nhìn tương lai đó không phải điều mang tất cả chúng ta ngồi với nhau đêm nay. Còn chuyện gì khác đang diễn ra?”
Lora nhìn Amber khi tin tức vừa rồi đã nhấn chìm cô ấy.
Ian tiếp tục.
“Amber không phải là người duy nhất cần đi đến tương lai.”
“Cái gì?”, Tara hỏi, nhìn chằm chằm vào chồng mình. Mọi người đều lẩm bẩm những câu ngạc nhiên của họ.
Helen không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Simon.
Ian đã giơ một bàn tay ra hiệu im lặng. “Bình tĩnh nào. Simon, sao cháu không giải thích những gì cháu nghe ngóng được.”
“Một toán chiến binh đã đóng quân chính xác ở nơi chúng ta dự đoán. Đó là những chiến binh đáng gờm buộc ta phải quan tâm. Vì họ ở rất gần, cháu đoán họ là những người có khả năng sẽ đạt được bất cứ điều gì họ muốn trong trường hợp chúng ta thất thủ trên mặt trận trấn thủ vùng vịnh.”
“Chúng sẽ không thắng được”, Fin tuyên bố.
“Có lẽ không. Có lẽ được. Chúng ta không có bằng chứng mà chỉ có đức tin vào khả năng để đảm bảo kết quả cho cuộc xung đột này. Câu hỏi đặt ra không phải thắng hay bại, mà là lí do họ khởi đầu cuộc chiến.”
“Họ là chiến binh, điều họ phải làm thôi”, Myra nói. “Khi còn bé cha cũng kể với chúng con về những trận chiến như vậy.”
Ian nghiêng đầu. “Phải, ta từng kể, con gái. Nhưng chuyện này khác.”
“Đây cũng không phải một trận chiến phép thuật, đúng chứ?”, Lizzy hỏi. “Không hẳn.”
“Con không thích nghe điều đó.”
Helen nhìn thấy căng thẳng gia tăng trên gương mặt những người phụ nữ. Simon giơ tay lên ra hiệu mọi người ngừng bàn tán. “Cháu nghĩ rằng kẻ đứng sau cuộc vây hãm này là một Druid.”
Simon tiếp tục, “Bọn cháu tin hắn là Druid, và đến từ tương lai”.
Ai đó vừa rít vào một hơi. Những đứa trẻ ngồi thẳng lưng lại. Không ai hỏi han hay nói gì thêm.
“Nhóm chiến binh này chỉ có một mục đích duy nhất.” Simon nhìn chăm chăm vào Helen. “Chúng theo đuổi phụ nữ nhà ta. Cụ thể hơn, là mọi người.” Anh từ từ chuyển ánh mắt sang Tara, Lizzy, Myra, Amber và Selma.
Nếu Amber không phải người duy nhất đi đến tương lai, kẻ thù không phải theo đuổi cánh phụ nữ, vậy điều đó có nghĩa là…
“Cha sẽ gửi tất cả phụ nữ và trẻ em đến thời đại an toàn”, Lizzy nhổm khỏi ghế và lắc đầu, “và để nam giới ở lại chiến đấu sao?”.
“Cuộc chiến này không bao giờ bao gồm cả em, tình yêu à”, Fin nói với vợ.
“Ồ, đừng nói với em kiểu đó. Em sẽ chiến đấu bên cạnh bất cứ người đàn ông nào ngoài kia và đá thật mạnh vào mông một vài tên.”
“Elizabeth, thôi nào.”
Helen quan sát cuộc chiến vợ chồng. Nếu tình huống không quá nghiêm trọng, cô muốn có một gói bỏng ngô lúc này và ngồi xem buổi diễn. Lizzy trông giận dữ. Fin đối mặt bà ấy và không có vẻ gì đang nhượng bộ.
Dán mắt vào Duncan, Tara nói. “Chúng ta ràng buộc nhau. Em sẽ không đi đâu mà không có anh.”
“Đúng vậy. Đó là lí do chỉ có con và Lora ở lại. Những người khác phải đi. Chúng ta sẽ sơ tán mọi người về phía đông nam, nơi kẻ thù không chiếm đóng. Mọi người sẽ đi. Tara và Lora thì ẩn náu tại đây.” Ian đứng dậy và lên tiếng. Chất giọng trầm trọng của ông không có chỗ cho bất cứ tranh luận nào trong phòng. Dù Lizzy rõ ràng muốn thách thức.
“Helen?”, Ian gọi. “Vâng?”
“Ngôi nhà mà Simon đề cập ở tương lai, vị nữ chủ nhân sẽ chấp nhận chúng ta chứ?”
“Bà Dawson có trái tim thần thánh. Bà sẽ không bao giờ tha thứ nếu cháu không nói ‘có’.”
Ian gật đầu với Simon. “Quyết định như vậy. Simon và Cian sẽ hộ tống phụ nữ và trẻ em, bảo vệ họ đi tới đó.”
Lizzy bắt đầu lên tiếng cùng lúc khi Myra tranh luận.
Đám trẻ túm tụm nhau dự đoán hân hoan về chuyến phiêu lưu của chúng. Amber chuyển đến ngồi cạnh mẹ, nắm bàn tay bà.
Helen đứng dậy và giơ tay như học sinh lớp ba. “À, xin thứ lỗi?”
Bọn trẻ nhìn cô nhưng vẫn thì thầm với nhau. Lizzy ném vài cái rít nữ quyền cho chồng mình, Myra giữ tay trên cái bụng căng tròn của mình.
“Xin lỗi?”, Helen hét lên. Cả phòng im lặng.
“Cháu xin lỗi, nhưng có một điều không thỏa đáng trong kế hoạch.”
“Là gì vậy, cô gái?”, Ian hỏi.
“Chúng ta không biết cách nào để đến được tương lai.” Lora cao giọng. “Trong linh cảm của ta, ta nhìn thấy Amber và cháu đeo chuỗi vòng giống với cái đã mang cháu đến đây. Tiến hành chế tạo món trang sức đó càng sớm, cháu sẽ càng nhanh chóng trở về thời đại của mình an toàn.”
“Nhưng sẽ ra sao nếu những thứ đó biến mất khi chúng ta đến LA[1]?”
“Những chiếc vòng cổ biến mất khi cháu về đây lần thứ hai vì nó chưa được tạo ra. Lần đầu cháu đến những viên đá lớn đã không tạo ra những mẩu đá nhỏ. Ta hoàn toàn yên tâm khi nói rằng một khi sợi dây nằm trên cổ cháu lần nữa, nó vẫn sẽ ở đó.”
Lora cố giải thích hợp lý theo cái cách rối rắm.
“Nếu Amber vẫn ở trong thời đại của cháu, vậy làm thế nào mọi người quay về được?”
Simon di chuyển đến cạnh Helen. “Anh và em sẽ đưa họ về.”
Tuyệt. Công viên giải trí du hành xuyên thời gian sẽ đi một chuyến nữa. Helen vượt qua hàng dặm máy bay còn ít hơn chuyến du hành xuyên thời gian của cô.
“Tôi sẽ đưa họ về”, Cian khắc kỷ cất tiếng từ phía sau cha mình. “Trong khi Helen và Amber chế tác vòng cổ, họ nên làm cả dao găm.”
”Hai. Họ nên rèn hai con dao găm. Một cho Cian, cái còn lại dành cho mọi người ở đây. Chúng ta cần triệu tập gia đình của mình nếu họ không thể tự quay về”, Duncan nói.
”Anh nghĩ rằng những viên đá khác, các viên lớn, sẽ không hoạt động à?”, Lizzy hỏi.
“Chúng ta sẽ chẳng biết được trừ khi cố thử sử dụng chúng. Nhưng chúng ta biết thực tế là vòng cổ của Helen hoạt động.”
Đầu óc Helen quay cuồng trong nhiều giờ tiếp theo khi cả gia đình tranh cãi về sự cần thiết phải đưa phụ nữ và trẻ em ra khỏi chốn nguy hiểm.
Tara hỏi về tính cần kíp nhưng không muốn bọn trẻ của mình có mặt trong lâu đài khi cuộc chiến diễn ra và kẻ thù truy đuổi.
Liz phản đối tất cả mọi chuyện. Bà đã tức giận. Vài lần Helen để ý thấy cơ thể bà nhấc khỏi mặt đất. Giờ đó là chuyện người ta không hẳn nhìn thấy mỗi ngày. Lúc này cần một hộp bỏng ngô và Jujus.
Amber, rõ ràng đang bối rối vì việc phải rời khỏi, cô hướng đôi mắt lóng lánh xem trận chiến gia đình.
Myra chụm đầu với Todd và trò chuyện bằng tông giọng mềm mại hơn.
Trong khi Helen quan sát vở diễn, Simon đã chuyển đến cuối phòng và nói chuyện với Cian.
Những tiếng gầm gừ cãi vã tiếp tục vang lên khi tâm trí Helen bắt đầu lang thang. Ai đó đang tiến hành chiến tranh trên lãnh địa MacCoinnich được cho là một Druid. Được rồi, xem xét quá khứ của họ, điều này không phải quá cường điệu.
Làn da Helen bắt đầu râm ran.
Một Druid đến từ tương lai và chỉ muốn săn lùng phụ nữ. Tại sao?
Helen lại giơ tay lên, hai đầu mày dính vào nhau.
Khi không ai chú ý, cô đặt ngón tay lên miệng và huýt sáo như trong sân vận động.
Mọi người ngẩn ra.
“Simon, anh nói những tên côn đồ đó muốn săn lùng phụ nữ và một gã đàn ông có mối liên kết thế nào đó với tương lai. Tại sao?”
“Tara, anh và mẹ đã biến mất không dấu vết. Myra, thậm chí Grainna cũng thế, nếu nói về mặt kĩ thuật. Một Druid đến từ tương lai, kẻ biết về sự mất tích của mọi người có khả năng là kẻ thù. Chúng ta biết đàn ông mạnh không kém gì phụ nữ các em với các quyền năng thừa kế, nhưng gã đàn ông đó tin rằng sức mạnh thuộc về những người phụ nữ.”
“Và hắn thèm muốn sức mạnh chính là lí do à?”
Lần này đến lượt Todd trả lời, “Nói tôi nghe nào Helen, nếu Simon không tìm thấy cô trong rừng khi nó ở đó và cô bị mắc kẹt ở quá khứ, cô có cố sống cố chết tìm đường về nhà không?”.
Cô gật đầu. “Ý kiến hay.”
Ian cao giọng và đặt dấu chấm hết cho cuộc họp gia đình. “Amber và Helen có nhiều việc phải làm trong thời gian sắp tới.”
“Sao phải vội vậy?”
“Chiến tranh sắp diễn ra, tiểu thư. Khi nó bắt đầu, tất cả mọi người cần phải chạy khỏi đây hàng dặm và hàng ngàn năm. Chúng tôi hy vọng có thể dẫn dụ kẻ thù rằng mọi người đang đi về phía nam và hy vọng chúng đuổi theo.
Sau đó chúng ta có thể lên phương án tấn công và đổ quân bao vây phía sau. Càng sớm đưa mọi người thoát khỏi vòng nguy hiểm, chúng tôi càng nhanh thực hiện được kế hoạch của mình.”
“Cần phải chuẩn bị cho đám trẻ.”
“Không có thời gian chưng diện đâu. Simon nói ngôi nhà mọi người sắp đến sẽ nằm tách biệt.”
“Đúng vậy. Nhưng quần áo của bà Dawson không hợp với bất cứ ai ở đây cả.”
Lora vẫy tay. “Đừng bận tâm. Chúng ta tin thời đại của cháu vẫn dùng vàng.”
Helen cười. “Vâng, nó trị giá lên đến cả ngàn đô một ounce vào tháng trước.”
Todd huýt sáo. “Wow.”
“Tôi hiểu, nền kinh tế đang như cái cầu tiêu và vàng tuôn qua mái nhà.”
“Cháu và bạn của cháu sẽ có kinh phí để hỗ trợ mọi người”, Ian nói. Chúng ta cần hành động nhanh chóng. Không tranh luận nữa. Nếu ai có mối quan tâm chính đáng, chúng ta sẽ thảo luận, nhưng quyết định đã được đưa ra.”
“Cha?”, Myra gọi.
“Sao, con gái?”
Cô ấy xoa bàn tay trên bụng. “Chúng ta không biết du hành xuyên thời gian có an toàn cho đứa trẻ chưa chào đời không.”
Ian hơi chùn vai, ông đi lại quanh bàn, rồi nắm lấy đôi tay Myra. “Đứa trẻ là một phần của con.”
“Nhưng, điều này chưa từng được thực hiện trước đây.” “Chúng ta sẽ kêu gọi chỉ dẫn từ đấng Tổ tiên. Tuy nhiên, con có chấp nhận nguy cơ sẽ ở lại khi mang thai và ẩn nấp trên lầu không? Todd sẽ lo lắng, phân tâm. Cả hai biết cái giá sẽ thế nào.”
Todd choàng cánh tay quanh người vợ. “Em sẽ ổn thôi. Hơn nữa, nếu em đến phòng sinh ở thời đại của anh, họ sẽ có phương pháp y học tuyệt vời để xoa dịu cơn đau.”
“Chị có thể chứng thực”, Lizzy nói.
“Anh biết em đang sợ. Chết tiệt, tất cả chúng ta đều sợ, nhưng phải làm điều đúng đắn.” Todd hôn lên chóp mũi Myra và kéo cô vào vòng tay mình.
Gia đình này sắp chia rẽ và họ yêu thương nhau quá nhiều khi phải chứng kiến bất cứ điều gì tệ hại xảy ra cho đối phương.
Tim Helen căng lên trong lồng ngực. Cha mẹ không quan tâm cô đủ để quanh quẩn cô suốt ngày, cả những lúc vui hay buồn. Không giống nhiều đứa trẻ mồ côi khác mà cô lớn lên cùng, Helen không có bất cứ ảo tưởng nào về cha mẹ hoàn hảo, những người đã ra đi đột ngột. Người chịu trách nhiệm việc sinh cô ra đời đã bỏ rơi cô. Đơn giản thế thôi.
Helen học cách để sống mà không được gia đình yêu thương, hoặc phải có trách nhiệm với người khác. Ở mức độ nào đó, chúng là may mắn của cô. Chỉ là Helen không cảm thấy mà thôi.
____________________________
Chú thích:
[1] LA: Los Angeles