Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
âng!
Ghi chú cho Chik,
"Có phải một anh chàng vai u thịt bắp chỉ muốn một thứ?”
Molly ngồi trong vọng lâu nhìn chằm chằm vào căn nhà và mơ màng về đêm qua thay vì chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc trà mà cô đã mời tất cả mọi người tham dự tại bãi cỏ chung chiều nay.  Cô đã lái xe vào thành phố sau bữa sáng để mua thêm bánh cùng với một số đồ uống nhẹ khác, nhưng sự tỉnh táo là điều cuối cùng trong tâm trí cô. Cô nghĩ về Kevin và tất cả những điều tuyệt vời họ đã làm.
Một cánh cửa xe kêu sầm một cái, làm cô mất tập trung. Cô nhìn lên để thấy rằng anh đã có một cuộc phỏng vấn hoàn hảo với người đứng ngay bên cạnh những cái bánh xe cũ rích của chiếc Crown Vicrotia kia. Molly đã nhìn thoáng qua bà khi bà đến phỏng vấn và ghét vẻ bề ngoài của bà. Chỉ cần một lần nhìn vào cái kính đọc sách nghiêm trang, đang lơ lửng xung quanh cái chuỗi hạt trên cổ bà đã nói cho Molly biết rằng những cái bánh mà người phụ nữ này làm sẽ không bao giờ cháy xém ở mặt dưới.
Kevin xuất hiện ở trước hiên. Molly tự động vẫy tay với anh, sau đó ước rằng cô đã không bởi vì nó làm cô trông quá háo hức. Nếu cô là một trong những người phụ nữ cực kì bí ẩn, người mà có thể điều khiển được đàn ông chỉ với một cái nháy mắt hay một tia nhìn âm ỉ. Nhưng cả cái nháy mắt hay tia nhìn âm ỉ đều không phải điểm mạnh của cô, và Kevin cũng không phải là người đàn ông dễ điều khiển.
Roo nhìn thấy anh đang băng qua bãi cỏ và chạy vội vàng đến đón anh, hy vọng có được một trò chơi đuổi bắt. Da Molly bắt đầu nóng lên khi chỉ cần nhìn vào anh. Bây giờ cô đã biết chính xác từng phần cơ thể của anh bên dưới cái áo polo đen và cái quần khaki kia trông như thế nào.
Cô rùng mình. Cô không nghi ngờ gì anh thích việc làm tình với cô đêm qua – Cô đã làm khá tốt, nếu cô có tự nói với bản thân mình – nhưng cô biết nó không có nghĩa cũng như vậy đối với anh. Anh đã rất.. tất cả mọi thứ – dịu dàng, dữ dội, cảm xúc, và nhiều đam mê hơn cả trí tưởng tượng của cô có thể nghĩ ra. Đây là thứ nguy hiểm nhất, không tưởng nhất, vô vọng nhất mà cô từng trải qua, và đêm qua đã làm cho nó còn tồi tệ hơn.
Đột nhiên Kevin dừng lại. Cô nhìn thấy ngay lập tức cái gì đã thu hút anh. Một cậu bé 9 tuổi đang đứng ở rìa bãi cỏ ôm một quả bóng. Tên cậu bé là Cody. Bố mẹ cậu đã giới thiệu cậu ngày hôm qua khi họ đăng kí vào căn ‘Đồng cỏ xanh’.
Kevin có thể không biết họ là những vị khách trẻ nhất. Họ chỉ xuất hiện ở trước hiên nhà vào buổi chiều, và sau đó ở lì trong phòng ngủ của căn nhà, nên anh không nhìn thấy đưa trẻ, và cô thì không đề cập gì đến việc đó.
Anh bắt đầu đi về phía cậu bé, Roo theo sau anh. Bước chân sải rộng kéo anh tiến đến gần hơn, cho đến khi anh dừng lại phía trước cậu bé. Molly đứng quá xa để có thể nghe thấy anh đang nói gì, nhưng có lẽ anh phải giới thiệu bản thân vì cậu bé trông hơi đông cứng lại, cái cách những đứa trẻ thường làm khi chúng thấy mình được giới thiệu với một vận động viên nổi tiếng.
Kevin xoa đầu cậu bé, sau đó từ từ lấy quả bóng từ tay cậu. Anh ném nó qua lại trong tay mình một vài lần, nói chuyện lại với cậu một lần nữa, rồi ra hiệu về phía trung tâm bãi cỏ. Trong một lúc cậu bé nhìn chằm chằm vào anh, như thể cậu không thể tin được những gì mình đang nghe thấy. Sau đó, cậu nhảy lên, và chạy ra để đón đường chuyền đầu tiên từ Kevin Tucker vĩ đại.
Cô mỉm cười. Đã mất hàng thập kỉ, nhưng Kevin cuối cùng đã có được một cậu bé chơi cùng ở Khu cắm trại Hồ Gió này.
Roo tham gia trò chơi đuổi bắt, quẫy đuôi dưới mắt cá chân họ và đòi tham gia cùng, nhưng không ai trong số họ để ý. Cody có hơi chậm và vụng về đáng yêu, và Kevin thì tiếp tục khuyến khích cậu.
“Cháu có một cánh tay khỏe mạnh của cậu bé 12 tuổi đấy.”
“Cháu chỉ mới 9 thôi.”
“Cháu đang làm rất tốt với 9 tuổi đấy!”
Cody tươi cười và cố gắng hơn, chân cậu nhấp nhô khi cậu chạy theo quả bóng, sau đó nỗ lực không thành công để sao chép tư thế của Kevin khi cậu ném quả bóng lại.
Sau gần nửa giờ, cuối cùng cậu cũng mệt, nhưng Kevin quá  ư là nhập tâm thay đổi lại lịch sử. “Cháu đang làm rất tốt, Cody. Chỉ cần thả lỏng cánh tay ra và sửa lại tư thế một tí.”
Cody đã cố gắng tốt nhất để thực hiện theo, nhưng cậu bắt đầu chiếu cái nhìn khao khát về phía căn nhà mình. Kevin, mặt khác, chỉ tập trung vào việc đảm bảo chắc chắn rằng cậu bé này sẽ không cô đơn như anh đã từng.
“Hey, Molly!” Anh gọi lại. "Em có nhìn thấy cánh tay ném bóng tuyệt vời của cậu bạn anh đây không?”
“Vâng, em thấy.”
Cody bắt đầu kéo lê đôi giày của mình, và ngay cả Roo cũng trông rất mệt mỏi. Nhưng Kevin vẫn không biết gì cả.
Molly chuẩn bị sẵn sàng để can thiệp thì ba anh em nhà O'Brian – một 6 tuổi, một 9 tuổi và 11 tuổi như cô nhớ đang chạy ra khỏi khu rừng đằng sau.
"Hey, Cody! Lấy quần áo đi. Mẹ tụi mình nói chúng ta có thể đi bơi!”
Khuôn mặt Cody sáng bừng lên.
Kevin trông cáu kỉnh. Cô thật sự cần nói với anh rằng một vài gia đình đăng kí phòng ở đây hôm qua có cả trẻ con. Cô có một niềm hi vọng đột nhiên và phi lí rằng bằng cánh nào đó nó sẽ làm anh thay đổi ý định bán nơi này của mình.
Cody ôm quả bóng vào ngực và nhìn một cách khó khăn.
"Thật vui được chơi với chú, Tucker, nhưng… uh… Cháu phải đi chơi với bạn cháu ngay bây giờ, Được không ạ?” Cậu dịch ra xa một tí. “Nếu chú… không thể tìm thấy ai chơi cùng thì, cháu đoán – cháu có thể quay lại sau”
Kevin hắng giọng. “Không sao. Cháu cứ đi với bạn mình đi.”
Cody chạy một mạch theo sau ba anh em nhà O’Brian.
Kevin chầm chậm tiến đến Molly. Anh trông rất lúng túng khiến cho Molly phải cắn môi để ngăn mình không cười. “Roo sẽ chơi với anh.”
Roo đang rên rỉ và kéo lê mình bên dưới vọng lâu.
Cô đứng lên và bước đến bậc tăng cấp cuối cùng. “Okay, em sẽ chơi với anh. Nhưng đừng có ném mạnh tay đấy.”
Anh lắc đầu hoang mang. “Mấy đứa trẻ đó ở đâu ra vậy?”
“Trường học đang nghỉ. Em đã nói với anh chúng sẽ đến rồi."
“Nhưng… bao nhiêu đứa?"
“Ba nhóc nhà O’Brian, và Cody có một chị trông trẻ. Hai gia đình đều có một cô con gái đang tuổi teen.”
Anh ngồi xuống trên một bậc tăng cấp.
Cô giấu niềm thích thú của mình khi ngồi xuống bên cạnh anh. “Anh có thể sẽ gặp chúng vào chiều nay. Bữa tiệc trà ở vọng lâu sẽ là một cách tốt để bắt đầu một tuần mới."
Anh không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm ra bãi cỏ rộng.
Cô coi nó như là một tặng phẩm cho tính cẩn thận của mình khi để chỉ một tiếng cười nhỏ bật ra. “Rất tiếc vì bạn chơi của anh đã bỏ chạy.”
Anh chà gót giầy của mình trong cỏ. “Anh đã biến mình thành thằng ngốc, đúng không?”
Trái tim cô tràn đầy cảm xúc, và cô tựa má vào vai anh. “Đúng, nhưng thế giới cần những tên ngốc như anh. Anh là một người rất tốt."
Anh mỉm cười với cô. Cô cười lại với anh. Và đó là lúc nó đánh vào cô.
Tất cả điều này không phải chỉ là phải lòng. Cô đã yêu anh.
Cô hoảng sợ và giật mình ra xa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả!” Cô bắt đầu nói luyên thuyên để che đậy sự hoảng sợ của mình. “Có một vài gia đình khác. Nhiều những đứa trẻ hơn. Đăng kí phòng vào hôm nay với… một vài đứa trẻ. Gia đình Smith. Họ không nói có bao nhiêu – bao nhiêu đứa con. Amy đã nói chuyện với họ.”
Yêu Kevin Tucker! Làm ơn, đừng có như vậy! Cô không học được bất cứ điều gì sao? Cô đã biết từ tuổi thơ của mình rằng khó khăn như thế nào khi khiến một ai đó yêu cô, nhưng một lần nữa cô lại rơi vào vòng xoáy cũ rích đau khổ đó. Những ước mơ và hi vọng của cô sẽ ra sao? Câu Chuyện Tình Yêu của cô sẽ như thế nào?
Cô cảm thấy như mình đang vùi đầu trong tay khóc. Cô muốn tình yêu, nhưng anh chỉ muốn quan hệ tình dục. Anh động đậy bên cạnh cô ấy. Cô vui vì sự sao nhãng đó, và cô nhìn theo ánh mắt anh đến bãi cỏ. Các chàng trai nhà O’Brian đang chơi đuổi bắt trong khi chúng đợi Cody thay đồ bơi. Hai cô gái trông gần 14 đang đi lên từ bãi cát mang theo một cái boombox. Kevin nhớ về thời tuổi thơ, về cái boombox, về khu rừng và về những căn nhà sơn đầy mau sắc.
“Anh không thể tin được nó đang ở cùng một nơi.”
“Nó không phải,” Cô nói. “Mọi thứ đã thay đổi.” Cô hắng giọng và cố ngăn tình trạng hỗn loạn của mình. “Người phụ nữ mà anh đã thuê ấy. Bà ta bắt đầu làm vào ngày mai à?
“Bà ta nói với anh là phải sa thải Amy trước tiên.”
“Sao? Anh không thể! Con bé đã làm mọi thứ anh yêu cầu và hoàn thành tất cả mọi việc! Mặt khác một chút thái độ hạ cố đó không quấy rầy đến các vị khách.” Cô đứng bật dậy khỏi bậc tăng cấp. “Em nói thật đấy, Kevin. Anh nên làm cho con bé che cái vết bầm tình yêu của nó lại, nhưng anh không được sa thải con bé.”
Anh không trả lời.
Molly tăng âm lượng cảnh báo. “Kevin…”
“Thư giãn đi, được chứ? Tất nhiên là anh sẽ không sa thải con bé. Đó là lý do vì sao bà già đó lái xe bỏ đi một cách tức giận.”
“Cảm ơn Chúa. Vấn đề của bà ta với Amy là gì vậy?”
"Hình như Amy và con gái bà ta học cùng trường cấp 3 nhưng chúng không bao giờ chơi cùng nhau. Nếu con gái bà ta mà giống mẹ mình, anh sẽ đứng về phía Amy.”
“Anh đã làm điều đúng đắn.”
“Anh đoán vậy. Nhưng đây là một thị trấn nhỏ, và anh đã tìm đến những người cuối cùng trong cái danh sách ngắn củn rồi. Tụi sinh viên thì đều đã đến làm việc tại Mackinac Island vào mùa hè, và những người mà anh cần thuê thì không thích thú nhận công việc mà chỉ kéo dài đến hết tháng Chín.”
“Đó là câu trả lời cho anh. Hãy giữ lại nơi này và tạo ra những công việc lâu dài.”
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu, nhưng anh đang có một ý tưởng khác.” Anh đứng dậy và nhìn xuống cô, đôi mắt anh chứa đầy những điệu nhảy gợi cảm và miệng anh cong lên với một nụ cười. “Anh đã nói rằng em nhìn rất đẹp khi khỏa thân chưa?”
Cô rùng mình. “Cái ý tưởng gì vậy?”
Anh nói nhỏ hơn. “Em có con vật nào trên quần lót của em hôm nay không?”
“Em không có.”
“Anh đoán anh phải xem tận mắt.”
“Anh sẽ không!”
“Ồ, vậy hả? Ai sẽ ngăn cản anh nào?”
“Anh đang nhìn vào cô ấy đấy, cậu bé cơ bắp ạ.” Cô nhảy ra khỏi bậc tăng cấp và chạy băng qua bãi cỏ, vui mừng với cái ý tưởng giúp cô thoát khỏi tình trạng hỗn loạn của mình. Nhưng thay vì hướng tới khu B&B, nơi sự có mặt của các vị khách sẽ giữ cô an toàn, cô lại chạy phóng về phía căn nhà và tiến thẳng vào khu rừng nơi cô sẽ… không an toàn.
Roo yêu thích trò chơi mới này và chạy vụt theo cô, nhảy lên với sự phấn khích. Một ý nghĩ chợt lóe lên rằng Kevin có thể sẽ không chạy theo, nhưng cô không cần phải lo lắng lâu. Anh bắt kịp cô ở rìa con đường và kéo cô vào trong rừng.
“Dừng lại! Tránh ra!” Cô đánh vào cánh tay anh. “Anh đã hứa anh sẽ bưng mấy cái bàn ra ngoài vọng lâu rồi mà.”
“Anh sẽ không bưng bất cứ thứ gì cho đến khi anh nhìn thấy được cái gì trên quần lót của em.”
“Là Daphne, được chưa?”
“Anh có nên tin là em đang mặc cùng một cái quần hôm qua em mặc không?”
“Em có nhiều hơn một cái.”
“Anh nghĩ rằng em đang nói dối. Anh muốn xem nó tận mắt.” Anh kéo cô vào sâu hơn trong rừng thông. Trong khi Roo chạy vòng xung quanh và sủa, anh tìm thấy cái khóa quần short của cô. “Yên lặng nào, Godzilla! Đang có một việc nghiêm túc diễn ra ở đây đấy.”
Roo ngoan ngoãn im lặng.
Cô nắm lấy cổ tay anh và đẩy ra. “Đi chỗ khác đi.”
“Đó không phải là điều em nói tối qua.”
“Có ai khác sẽ nhìn thấy.”
“Anh sẽ nói với họ có một con ong cắn em, và anh đang lấy con ong đó ra.”
“Đừng có chạm vào nó! Cô nắm lấy cái quần short của mình, nhưng nó đã rơi xuống đầu gối cô. “Dưng việc đó lại!”
Anh chăm chú nhìn xuống quần lót cô. “Là con lửng. em đã lừa anh.”
“Em đã không chú ý khi mặc quần áo.”
“Giữ yên thế. Anh chỉ vừa mới tìm thấy cái gì chích em thôi.”
Cô nghe thấy mình thở dài.
“Ồ,… ” Cơ thể anh di chuyển sát vào cô. “Nó đây rồi.”
Nửa giờ sau, khi họ mới vừa đi ra khỏi khu rừng, cái gì đó trông rất giống chiếc Suburban tiến vào bãi cỏ. Kevin đã nói với mình rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi anh nghe thấy tiếng lốp xe rít lại phía trước khu B&B, nhưng sau đó Roo đã sủa và chạy ù tới đó.
Molly hét lên và bắt đầu chạy. Cánh cửa xe mở ra, và một con chó xù trông giống như Roo nhảy ra. Sau đó đến những đứa nhỏ. Trông cứ như hàng tá, nhưng thật ra chỉ có bốn đứa, tất cả đều là nhà Calebow, đang đổ xô chạy về phía người vợ – không còn xa lạ–của anh.
Một sự khiếp sợ tụ lại ở đáy dạ dày anh. Một điều mà anh luôn biết: Nơi nào có những đứa trẻ nhà Calebow, thì nơi đó có những ông bố bà mẹ nhà Calebow.
Bước chân của anh chậm lại khi bà chủ tóc vàng khiêu gợi của đội Ngôi sao Chicago trườn ra khỏi phía người lái của chiếc xe và người chồng huyền thoại của cô thì xuất hiện bên phía ghế phụ. Thực tế là Phoebe đã lái xe không làm anh bất ngờ. Trong gia đình này, người lãnh đạo dường như chuyển đổi qua lại tùy theo hoàn cảnh. Khi anh tiến đến gần chiếc xe, anh đã có một linh cảm không mấy dễ chịu rằng không ai trong số họ thích tình cảnh tại Hồ Gió này.
Cái tình cảnh ở Hồ Gió này là gì? Gần hai tuần anh hành động như bị điên. Trại tập luyện sẽ bắt đầu chưa đầy hai tháng tới, nhưng anh không những cười với Molly, giận dữ với cô, lạnh lùng với cô, mà còn quyến rũ cô. Anh đã không xem bất kì cuốn phim ghi lại trận đấu nào, và anh đã không tập luyện đủ. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là bao nhiêu lần anh được làm tình cùng với cô – một cô nhóc-phụ nữ hỗn xược, bực mình, người không xinh đẹp, yên lặng, hay dễ hài lòng gì cả, và phiền như quỷ. Nhưng có rất nhiều niềm vui.
Tại sao cô phải là em gái của Phoebe? Tại sao anh không phải là gặp cô ở một quán bar? Anh cố gắng tưởng tượng cô trong một bộ đầm trong suốt với đôi mắt long lanh, nhưng tất cả những gì anh có thể thấy là cái cách cô trông như thế nào vào buổi sáng khi chỉ mặc chiếc quần lót của cô và cái áo phông của anh. Cặp chân trần của cô neo ở thanh ngang của cái ghế, mái tóc rất đẹp của cô rối bù xung quanh khuôn mặt, và đôi mắt xanh-xám tinh quái của cô bắn tia nhìn đầy rắc rối vào anh xuyên qua mép của chiếc cốc Peter Rabbit.
Bây giờ Molly đang ôm những cô cháu gái và cháu trai của mình, hình như quên mất việc quần áo nhàu nhĩ và có một vài lá thông dính trên tóc cô. Anh trông cũng không khá hơn là mấy, và bất kì cặp mắt sắc sảo nào cũng có thể nhìn thấy họ đã làm gì.
Không có cặp mắt nào sắc sảo hơn những cái thuộc về Phoebe và Dan Calebow. Cả hai cặp mắt cùng chiếu về phía anh.
Anh trượt tay vào trong túi và chơi trò lạnh lùng. “Hey, chào. Bất ngờ nhỉ.”
“Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Phản ứng lịch sự của Phoebe tương phản hẳn với cái cách ấm áp thường ngày cô chào đón anh, trong khi đó biểu hiện của Dan là sự đánh giá. Kevin chống lại sự không thoải mái của mình bằng việc nhắc nhở bản thân rằng anh là người không thể động đến, cầu thủ tiền vệ giỏi nhất AFC.
Nhưng trong đội Ngôi sao Chicago không có gì là không thể động đến chừng nào gia đình Calebow vẫn còn nắm quyền, và ngay sau đó nó nhảy vào tâm trí anh một cách chính xác việc đó diễn ra như thế nào nếu anh không cẩn thận. Nếu họ đã quyết định họ muốn giữ anh tránh xa Molly, anh sẽ bị gọi vào văn phòng một ngày sớm thôi và nghe rằng anh là một phần của giao dịch có tính thương mại lớn. Rất nhiều đội bóng đang vật lộn sẽ rất hạnh phúc chi ra ngân sách hàng đầu cho một cầu thủ tiền vệ tài giỏi, và trước khi anh biết chuyện gì xảy đến, thì anh đã tìm thấy mình đang chơi cho một trong những đội bóng ở nửa dưới bảng xếp hạng.
Khi anh nhìn Dan gỡ những lá thông bị mắc trên tóc Molly ra, một bức tranh tưởng tượng xuất hiện trong đầu anh rằng chính anh đang hô vang tín hiệu[86] cho đội Lions trên sân nhà Silverdome.
Molly ôm những đứa nhỏ, người mà đang ríu rít xung quanh cô. “Dì có ngạc nhiên khi thấy chúng cháu không, dì Molly? Gì ngạc nhiên chứ?”
“Roo!  Kanga đến đây chơi với mày nè!”
“… và Mẹ nói chúng cháu có thể đi bơi trong…”
“… bị ngã khi đu khỉ và bị bầm một mắt!”
“… thằng bé đó gọi cho cón bé hằng ngày, thậm chí xuyên…”
“… sau đó nó ném hết tất cả các…”
“… Bố nói cháu còn quá nhỏ, nhưng…”
Sự chú ý của Molly chuyển từ đứa này sang đứa khác, biểu hiện của cô nhảy từ sự đồng cảm đến thích thú mà không mất một nhịp nào cả. Đây mới là gia đình thực sự của cô.
Một nỗi đau sắc nét đến với anh một cách bất ngờ. Anh và Molly chắc chắn không phải một gia đình, vì vậy nó không phải như thể anh bị cắt bỏ đi một thứ gì cả. Đó chỉ là một phản xạ còn xót lại của tuổi thơ anh, khi anh mơ ước được là một phần của một đám đông lớn và lộn xộn như thế này.
“Ôi Chúa ơi!” Molly ré lên. “Các cháu là gia đình Smith!”
Những đứa trẻ ré trở lại và chỉ ngón tay về phía cô. Bắt được rồi nhé, dì M!
Kevin nhớ Molly đã đề cập trước đây rằng cái gia đình Smith kia đã đăng kí vào ngày hôm nay. Gặp gỡ gia đình Smith. Ý thức trong anh càng sợ hãi hơn.
Molly nhìn chằm chằm vào chị cô, người đang ôm Roo. “Amy có biết chị thật sự là ai khi cô ấy xếp phòng đặt không?”
Tess cười khúc khích. Ít nhất thì anh cũng nhận ra đó là Tess, bởi vì cô bé mặc áo phông bóng đá trong khi chị em song sinh giống hệt của cô bé lại chạy nhốn nháo trong một cái váy hè. “Mẹ đã không nói với chị ấy. Chúng cháu muốn làm dì ngạc nhiên!”
“Chúng cháu sẽ ở đây cả tuần!” Andrew kêu lên. “Và cháu muốn ngủ với dì!”
Tránh chỗ khác đi, chàng trai Andy. Cháu vừa mới đá chú Kevin già ra ngoài với mông chú ấy đấy.
Molly vò tóc cậu và không trả lời. Cùng lúc đó cô tìm kiếm thành viên Calebow im tiếng nhất.
Hannah đang đứng xa hơn một bên, như con bé thường làm, nhưng đôi mắt con bé ánh lên vẻ thích thú. “Cháu đã nghĩ đến toàn bộ chuyến phưu lưu mới của Daphne,” cô bé thì thầm, hầu như không đủ lớn để anh có thể nghe. “Cháu đã viết nó vào cuốn sổ lò xo của cháu.”
“Dì không thể chờ để đọc nó.”
“Chúng ta có thể ra bờ hồ được không dì Molly?”
Khi Dan nhận ra được thông điệp từ Phoebe, anh quay sang phía Kevin. “Cậu có thể chỉ cho tôi thấy căn nhà để tôi dỡ dồ xuống được không?”
“Chắc chắn.” Đó là những gì anh không muốn làm. Dan đang thực hiện nhiệm vụ đánh giá bao nhiêu thiệt hại mà Kevin đã gây ra cho Molly yêu quý của anh. Nhưng khi đề cập đến thiệt hại, Kevin cảm thấy như thể anh là người duy nhất bị một vết thương ở đầu.
Molly chỉ về phía căn nhà phía đối diện xuyên qua bãi cỏ chung. “Anh sẽ ở trong căn ‘Kèn Trumpet của Gabriel’. Cánh cửa đang bị khóa.”
Kevin đi bộ băng qua bãi cỏ trong khi Kevin lái xe vòng qua. Họ làm việc như một đội khi họ dỡ đồ xuống, nhưng anh biết Dan rất rõ, và nó không lấy chủ tịch đội Stars quá lâu để nói những gì trong suy nghĩ của anh.
“Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Dan đóng sầm cửa sau của chiếc Suburban mạnh hơn anh cần.
Kevin có thể mặt đối mặt với Dan, nhưng anh quyết định sẽ thông minh hơn nếu sử dụng mánh khóe “ngớ ngẩn” của Molly. “Sự thật là, Tôi đang có một khoảng thời gian chó chết ở đây.” Anh nhặt một cái túi giặt đựng đầy đồ chơi bãi biển lên. “Tôi không nghĩ rằng nó lại trở nên khó khăn như vậy khi tìm một ai đó điều hành nơi này.”
“Bố!” Julie và Tess đang chạy lại, theo sau là Andrew. “Chúng con cần đồ bơi để có thể đi bơi trước bữa tiệc trà diễn ra chiều nay.”
“Trừ khi dì Molly nói con có thể uống nước chanh,” Andrew tuyên bố, “bởi vì con không thích trà!”
“Nhìn căn nhà của chúng ta kìa! Nó thật dễ thương!” Julie chạy đến cánh cửa khi Molly và Phoebe đang tiến lại với Hannah.
Molly trông căng thẳng, và Phoebe quan sát Kevin với cặp mắt lạnh giá như đội Lions lạc lõng giữa tháng mười một của Detroit.
“Hồ rất lạnh, các cô gái,” Molly gọi theo cặp song sinh trên cánh cổng, cố gắng để hành động như thể tất cả mọi việc đều bình thường. “Nó không giống như bể bơi ở nhà đâu.”
“Ở đây có những con rắn nước không?”
Câu hỏi đến từ Hannah, con bé trông rất lo lắng. Một điều gì đó về cô bé luôn thu hút sự chú ý của anh. “Không có rắn đâu, cô bé. Cháu có muốn ta đi với cháu không?”
Nụ cười của cô bé thắp sáng thái độ lên cả ngàn watt. “Chú sẽ chứ?”
“Chắc chắn. Lấy đồ của cháu đi, và chú sẽ gặp cháu ở đó.” Anh không muốn để Molly một mình với kẻ thù, vì vậy anh nói, “Dì của cháu cũng sẽ cùng đi. Dì ấy rất thích bơi trong một con hồ già, phải vậy không, Molly?”
Molly trông an tâm. “Chắc chắn. Tất cả chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Và đây sẽ không hoàn toàn là để vui vẻ?
Anh và Molly vẫy một cách vui vẻ hẹn-gặp-lại sau với nhà Calebow. Khi họ đã đi xa, anh nghĩ mình đã nghe thấy Dan lẩm bẩm với Phoebe, nhưng anh chỉ rõ được một từ.
“Slytherin.”
Molly đợi cho đến khi họ đi đủ xa trước khi cô để lộ tâm trạng rối bời của mình. “Anh phải dọn đồ của mình ra khỏi căn nhà ngay! Em không muốn họ biết chúng ta đã ngủ với nhau.”
Sau cái cách mà họ bị nhìn thấy khi ra khỏi khu rừng, anh nghĩ nó đã quá muộn, nhưng anh gật đầu.
“Và đừng để Dan bắt lấy anh một mình một lần nữa. Anh ấy sẽ đưa anh báo động cấp 3 đấy. Em sẽ đảm bảo một trong những đứa trẻ sẽ luôn luôn ở quanh anh khi em ở với Phoebe.”
Trước khi anh có thể trả lời. cô đã đi về hướng căn nhà. Anh đá vào một cụm sỏi và hướng về phía B&B. Tại sao cô cần phải giữ bí mật? Không phải là anh muốn cô nói bất cứ điều gì – những điều vốn đã mơ hồ như bản thân nó rồi. Nhưng Molly không phải lo lắng về việc bị bán đến Detroit như anh, vậy tại sao cô không nói với họ xuống địa ngục đi?
Anh nghĩ về nó càng nhiều, thì càng nhiều thái độ của cô làm phiền anh. Nó ổn với anh khi muốn giữ việc này riêng tư, nhưng bằng cách nào đó nó lại không ổn với cô.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)