I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Kiều Hoa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 592 / 9
Cập nhật: 2018-06-11 22:48:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hị vào đi, Tamara, tôi biết là chị ở đây mà. – Tháng Bảy nói.
Tôi dừng lại như mọc rễ, thế rồi tôi chạy vào căn phòng nơi cô ta ngồi, tôi tự hỏi tôi đã để lộ mình qua cái gì? Tôi đã lẻn vào tầng hầm căn nhà của Jake. Và sau đó bỏ giày ra, rón rén trèo cầu thang bằng tất như một đứa trẻ trong trò chơi trốn tìm. Tôi đã lấy chiếc chìa khóa dự trữ mà anh thường giấu trong lò than nướng thịt ngoài sân. Tôi đã hy vọng có thể gây bất ngờ cho cô ta và qua đó Jake có đủ thời gian khóa tay cô ta nếu cô ta đang chĩa súng đe dọa anh; nếu cô ta chưa giết cả Jake lẫn Jamal thì chắc cô ta đang đe dọa họ bằng súng. Thế nhưng tôi đã tới quá muộn.
Cô ta bắn Jake. Tôi nghe thấy tiếng súng đúng lúc nhảy qua hai bậc cầu thang cuối cùng và chạy ngay tới cửa. Jake vậy là đã đánh quân bài quá cao và bị thua trận.
Anh nằm trên ghế sofa, máu rỉ ra từ vết thương trên ngực anh. Đầu tiên tôi tưởng anh đã chết, nhưng rồi anh rên lên và tôi thấy anh vẫn còn sống, nhưng tôi không biết anh còn sống bao lâu nữa. Jamal ngồi trên ghế sofa cạnh anh, cầm lấy tay anh vì sợ quá mà không khóc nổi nữa.
Cô ta ngồi trước mặt họ trên một chiếc ghế của phòng ăn đan bằng mây, cái ghế Jake đã mua trong năm vừa rồi ở hàng IKEA. Khi tôi bước vào phòng, tôi nhìn thấy cô ta trong khuôn gương treo trên ghế sofa. Cô ta cũng nhìn thấy tôi.
Cô ta khẽ hất đầu yêu cầu tôi bước vào. Súng chĩa vào Jamal để tôi thật sự phải vâng lời. Tôi cấm mình không được nghĩ đến khẩu súng lục và những gì mà nó có thể mang lại. Khi tôi bước vào, tôi đứng ngay đúng tầm bắn của cô ta.
– Giờ tôi đã biết cô là ai, Willow. – Tôi nói. – Mẹ cô cũng tên như thế, đúng không? Willow, đúng như mẹ cô. – Tôi cố ý nói điều đó thật tỉnh táo, như từ một người bạn gái này với người bạn khác.
Cô ta nhìn tôi ngạc nhiên, cái miệng căng lên có vẻ nghiêm nghị, đồng thời hiện rõ nét giận dữ. Thế nhưng ánh mắt thì vẫn rất tỉnh táo vững chắc, bàn tay cũng thế.
– Thế là chị đã tìm ra? – Đột ngột cô ta mỉm cười thân thiện cứ như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời và chính cái nụ cười thân thiện đó thổi một cơn sợ hãi khủng khiếp thấu suốt xương tủy tôi.
Tôi bước lên phía trước một chút và nhìn cô ta không rời mắt, tìm cách thấu hiểu trạng thái cô ta hiện nay, tìm cách nhận diện cái gì đang xảy ra trong con người kia. Rồi tôi mỉm cười chầm chậm.
– Làm sao mà cô biết được họ đang ở đâu? – Tôi hỏi.
Cô ta mỉm cười tinh quái đáp trả.
– Tôi đã chờ. – Cô ta nói đơn giản. Không lời giải thích.
– Chờ tôi?
– Chờ nó. – Cô ta chỉ đầu nòng súng về phía Jamal và cả người tôi rởn lên. Thế rồi tôi từ từ sắp xếp tất cả bức tranh ghép đó lại, tìm cách hóa thân vào dòng suy nghĩ của cô ta, lắp ráp lại tất cả những sự kiện đã xảy ra. Jake chắc đã đi tới phi trường để đón tôi. Khi không thấy tôi về, họ đã quay trở về nhà tôi, trời mà biết được tại sao. Jamal đã ăn cái gì đó, rất có thể họ ngồi chờ tin tôi, rất có thể họ ngồi chờ tôi về. Chắc là cô ta đã chờ nó ở đó. Chờ bao nhiêu lâu, tôi tự hỏi. Một giờ, hai giờ đồng hồ? Cho tới nửa đêm, cho tới cái ngày thứ năm này, để giết chết nạn nhân cuối cùng của cô ta? Khi cô ta nhìn thấy Jamal và Jake ở bên nhau, chắc chắn cô ta đã né tránh, ẩn nấp để rồi bám theo họ từ nhà tôi về đây. Có phải chính Jamal đã mở cửa cho cô ta vì tưởng đó là tôi? Hay là Jake? Tôi quan sát cô ta, quan sát khẩu súng lục.
– Tôi vừa mới từ Salem trở về đây, nơi cô đã sống thời thơ ấu. – Tôi nói.
– Tôi không bao giờ có thời thơ ấu cả, Tamara. – Cô ta khẽ hạ mắt xuống một thoáng rồi lại nhìn lên rất nhanh.
Tôi tin cô ta. Cô ta không bao giờ có thời thơ ấu cả.
– Đừng có làm cho mọi chuyện trầm trọng hơn lên. Tháng Bảy! Những gì xảy ra ngày đó đã qua rồi. Đừng có làm mọi việc trầm trọng hơn lên. – Vừa nói tôi vừa tự nhận ra đó chỉ là những từ ngữ trống rỗng, chỉ để bẻ gãy sự im lặng và che giấu nỗi sợ của tôi. Mọi việc chẳng có thể trầm trọng hơn được nữa. Đã có quá nhiều người chết và con trai tôi là đối tượng tiếp tới đây trên danh sách của cô ta. Cô ta không còn điều gì để mất và cô ta cũng biết điều đó.
– Không thay đổi được gì nữa đâu. Tôi rất tiếc, Tamara, nhưng đơn giản là mọi việc phải như vậy. Mọi việc phải được xử lý như vậy.
– Không, như thế không đúng, Willow. Mọi việc không nhất thiết phải xảy ra như vậy. Rồi sau này cô sẽ ra sao? Nếu bây giờ cô ngưng lại, cô vẫn còn có thể.
– Đối với tôi không còn chuyện sau này nữa. – Giọng nói nghe đầu hàng tuyệt đối đến mức độ tôi biết, đối với cô ta đó là sự thật. – Sau đó tôi chẳng quan tâm tới điều gì cả. Nếu chị đã xuống dưới kia, thì chị đã biết chuyện gì đã xảy ra và chị cũng biết tôi cần phải làm gì. Chị biết tôi đã làm gì. – Cô ta hơi lắc đầu về phía Jake. – Quá muộn rồi, anh ta muốn giữ tôi lại, vậy là tôi phải kéo anh ta vào cuộc. Giờ tôi cũng phải kéo cả chị vào cuộc. Tôi không còn cách nào khác.
Tôi run, nhưng gom góp toàn bộ sức lực để cô ta không nhận ra điều đó. Không được để cho một con thú nhận ra nỗi sợ của mình. Nó ngửi được nỗi sợ như ngửi được mùi máu. Hãy nhìn thẳng vào mắt nó. Đừng lảo đảo. Đừng để nó nhìn thấy nỗi sợ của mình. Tôi không để cho Tháng Bảy nhìn thấy nỗi sợ của tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không nhìn về hướng khẩu súng lục đang chĩa về phía Jamal, không nhìn về phía Jake đang nằm bên cạnh con trai tôi trên ghế sofa và rên rỉ.
– Me? – Jamal nói khẽ, giọng nài nỉ, như thể đây là một câu hỏi. Không phải “mẹ” hay “má” như bình thường nó vẫn gọi tôi. Me, như ngày trước, thời nó bảy tuổi. – Me? Me muốn làm gì bây giờ.
– Im mồm đi, Jamal – Tôi nói nghiêm khắc và lạnh lùng hết cỡ, lòng thầm cầu trời con trai tôi hiểu ra rằng tôi không thật lạnh lùng với nó như vậy, mà tôi có lý do riêng để nạt nó như thế. Bây giờ tôi không thể nghĩ tới nó. Nó còn sống và người ta hiện thời phải biết hài lòng với điều đó. Việc cấp bách là cuộc chiến giữa Tháng Bảy và tôi. Willow và tôi. Ai thắng, ai thua?
Chỉ cần tôi khiến cô ta ngỡ ngàng một thoáng thôi, là tôi có thể tận dụng được tích tắc đó để rút khẩu súng lục ra, khẩu súng lục đang nằm nặng trĩu trong túi áo khoác của tôi, sau đó tôi có thể sử dụng nó. Tôi phải hành động nhanh và tập trung toàn bộ sức lực vào chuyện này, bởi tôi chỉ có một tích tắc đó mà thôi, tôi biết như thế và đó là cơ hội duy nhất cho tôi.
– Làm sao mà chị biết tôi ở đây?
Câu hỏi của cô ta khiến tôi thoáng phân tâm. Tôi không được phép để chuyện này xảy ra một lần nữa.
– Tôi không biết. – Tôi nói vẻ dửng dưng và quan sát mắt cô ta. – Tôi chỉ đi qua đây để đón con trai tôi.
– Vào lúc bốn giờ sáng hả? – Cô ta nhìn tôi không tin và rồi cười vào mặt tôi. Tôi tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô ta.
– Thôi được, tôi công nhận. – Tôi nói và khoác lên đó một vẻ duyên dáng cố gắng – quả là có hơi muộn một chút, nhưng máy bay bị trễ, mà tôi biết nó ở đây, bởi vì chúng tôi... – Tôi thoáng trỏ về hướng Jake. – Chúng tôi đã hẹn trước với nhau. (Giá mà tôi có thể gợi lên trong trí nhớ của cô ta những lần gặp hiếm hoi nơi chúng tôi đã tới gần nhau hơn, những lần gặp gỡ có tình người cái lần ở nhà tôi, khi cô ta mang bản báo các pháp y về cái chết của Terrence đến cho tôi, hay là buổi tối thứ năm trong đám ma Hakim rất có thể tôi sẽ tiếp cận được cô ta. Có lẽ trò chơi này không cần phải diễn ra cho tới cay đắng chung cuộc, cho tới khi một trong hai chúng tôi bỏ mạng).
– Đừng có tưởng tôi ngu, Tamara. – Tháng Bảy nói. – Làm ơn đừng có tưởng là tôi ngu. – Ánh mắt cô ta cho tôi biết, cô ta sẽ không để cho tôi xỏ mũi, dù rằng chúng tôi đã có thời tới gần nhau biết bao nhiêu thì điều đó cũng chưa đủ để giúp chúng tôi an toàn ra khỏi vụ này.
– Cô có lý. – Tôi nói. – Tôi biết là cô ở đây. Đầu hàng đi. Cảnh sát biết mọi chuyện rồi. Việc đã kết thúc rồi, Tháng Bảy, Willow, dù cô có tự xưng thế nào chăng nữa. Đầu hàng đi!
– Cảnh sát chẳng biết chuyện gì cả, cái đó chị cũng rõ như tôi, mà giờ thì chị biết tên thật của tôi. Chị biết chuyện gì đã xảy ra.
Một nước cờ sai. Nét mặt cô ta nghiêm trang, nghiêm trang tới chết và hai mắt cô ta long lên tức giận.
– Ngồi xuống. – Cô ta nói với một cái phẩy tay về phía cuối của chiếc ghế sofa bên cạnh Jamal. Tôi cẩn thận ngồi xuống, trong lòng ý thức rất rõ rằng nếu có cơ hội thì chuyện rút súng lục ra bây giờ sẽ khó khăn hơn lúc trước. – Về phía kia. – Cô ta nói và chỉ vào một vị trí gần Jamal hơn, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. – Bỏ nó ra!
– Cái gì? – Tôi ra vẻ ngu.
– Cái áo khoác khốn nạn. – Cô ta nóng nảy.
– Tôi thấy lạnh.
– Mang nó lại đây. Mang cái áo khoác lại đây.
Hơi thở tôi ngưng lại, nhưng tôi mỉm cười.
– Được mà.
Tôi cân nhắc xem còn khả năng lựa chọn nào nữa không, rồi tôi thấy cơ hội của tôi bằng số không. Tôi đưa áo khoác cho cô ta. Cô ta cầm một tay rũ nó ra rồi thả nó xuống cạnh ghế. Khẩu súng đập mạnh vào lòng gỗ.
– Tôi thấy lạnh. – Cô ta nhại lại tôi bằng nụ cười độc ác, thâm hiểm.
– Thế cô chờ đợi điều gì?
– Tôi tưởng chị khôn hơn chứ. Vậy là chị biết tôi ở đây? – Cô ta quay trở lại lời tôi ban nãy.
– Đúng.
– Thế thì chị cũng biết tại sao tôi ở đây.
Tôi không trả lời, nhưng ép mình đáp lại ánh mắt của cô ta, như trẻ em thi nhau xem đứa nào chớp mắt trước. Tôi cảm nhận rõ đầu gối của Jamal đang run và đập vào đầu gối tôi.
Ở đâu đó phía đằng sau nhà có tiếng rít nhè nhẹ của lò sưởi và bồn đun nước sưởi dưới tầng hầm kêu ầm ầm. Đó là những âm thanh thường ngày. Jake khẽ chuyển động và rên lên. Tôi rất muốn được chạm vào anh, được an ủi anh.
– Mẹ, – Jamal lại lên tiếng nài nỉ và trái lại cái lệnh bất thành văn của tôi. – con có được phép mang cho chú Jake một ít nước không, làm ơn, con có được phép mang nước cho chú ấy uống không?
– Chị đi lấy. – Tháng Bảy nói và chỉ vào tôi. – Còn mày, Jamal, lại đây.
Con trai tôi ném cho tôi một cái nhìn và tôi khẽ gật đầu ra hiệu cho nó nên vâng lời. Nó thận trọng đi về hướng người đàn bà đó và cố gắng giữ khoảng cách xa như có thể, trong khi cô ta không ngừng chĩa khẩu súng vào đầu nó.
Vết thương của Jake vẫn còn chảy máu, giờ chậm hơn và tiếng rên của anh yếu đi. Tôi đi lấy nước thật nhanh, cho nó chảy thật nhanh ra khỏi ống, không chờ cho tới khi nước lạnh, rồi mang về cho anh. Tôi từ từ nâng đầu anh lên, giúp anh có thể uống được một ngụm. Anh yếu ớt mở mắt ra.
– Mọi việc sẽ ổn thôi. – Tôi nhợt nhạt thì thào với anh. – Mọi việc sẽ ổn thôi. – Tôi chạm vào má anh, cảm nhận làn râu tua tủa của anh trong lòng bàn tay tôi, rồi vuốt đầu ngón tay lên trên bờ môi anh. Cả hai chúng tôi đều biết rằng phải có cái gì đó xảy ra thật nhanh, nếu muốn anh qua khỏi.
– Ngồi xuống đi. – Cô ta ra lệnh.
Jake lại ngồi xuống bên cạnh tôi.
– Gần tới lúc rồi. – Cô ta xoay xoay một chút trên ghế, nhưng khẩu súng vẫn chĩa rất thẳng và mắt không rời tôi lấy một giây.
Kể từ khi cô ta bắn Jake, tôi luôn tự hỏi cô ta đang chờ gì, tại sao cô ta không bắn chết anh và Jamal? Bây giờ đã là chủ nhật rồi còn gì? Sau đó bắn cả tôi nữa, ngay khi tôi bước vào. Cô ta đang chờ gì, khốn nạn? Sắp tới cái gì?
– Sắp tới cái gì? – Tôi hỏi.
– Tới tia nắng đầu tiên trong ngày. – Cô ta trang trọng tuyên bố. – Tôi chờ tia nắng đầu tiên. – Cả hai chúng tôi nhìn về hướng cửa sổ, hầu như đồng thời, thế rồi lại nhanh lẹ nhìn nhau, cô ta với ánh mắt đầy hy vọng, tôi thì đầy sợ hãi. – Khi tôi bắt đầu chuyện này, tôi đã thề là kẻ cuối cùng sẽ chết trong buổi sáng chủ nhật, vào ngày thứ năm và bây giờ đã gần tới lúc đó. – Cô ta nói. – Trong ánh ban mai, trong tia nắng đầu tiên của ngày.
Bây giờ là mấy giờ rồi, 4 giờ 30? 4 giờ 45? Bao giờ mặt trời sẽ mọc lên? Tôi không nhớ nữa. Chúng tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?
Liệu tôi có thể làm sao để cô ta nói tiếp? Tôi nhớ tới Griffin. Rất có thể anh ta đã nhận được tin báo của tôi. Có lẽ bây giờ anh ta đang chạy ra khỏi cửa, chạy dọc con phố, rồi ngay lập tức sẽ nhảy bổ vào đây với khẩu súng cầm tay như những chàng trai trong phim truyền hình. Hoặc là tôi có thể chờ đến giây phút, đến cái tích tắc mà tôi đang mong đợi. Nhưng giờ thì khẩu súng khốn nạn đang nằm ở phía kia bên dưới chân cô ta. Tôi sẽ cần nhiều hơn là một phút, hai phút, ba phút, nếu tôi gặp may. Giờ thì tôi chỉ còn biết cầu chúa nữa thôi. Cuối cùng tôi tìm lại được giọng nói của mình, thế nhưng một tảng sợ hãi lạnh như băng đè trĩu dạ dầy tôi.
– Tháng Bảy, cô có thể kể cho tôi nghe một chuyện không? – Tôi nói bình tĩnh và thân thiện với cô ta. – Tại sao cô lại bắt đầu những chuyện này?
Cô ta mỉm cười không rõ ý nghĩa.
– Hoàn toàn chỉ là chuyện tình cờ.
– Tình cờ?
– Chuyện đầu tiên bắt đầu về ông chú tôi. – Cô ta ngưng một thoáng ngắn, môi cô ta cong lên như thể vừa cắn phải một món đắng.
– Ông chú Holt của cô. – Tôi nhớ lại tên ông ta từ một bài báo.
– Đúng. – Cô ta nói. Một thoáng cô ta gây ấn tượng bối rối.– Ông ấy đã chết. Chú tôi đã chết, vậy là tôi phải quay trở lại đó, quay trở lại nơi chuyện đã xảy ra, quay trở lại Salem, để tìm hiểu thêm về mẹ tôi. Chúng tôi đã gặp gỡ nhau trong một quán ăn. Chúng tôi đã bắt chuyện với nhau. Anh ta nói cho tôi biết tên anh ta. Chuyện tình cờ.
Tôi biết “anh ta" là ai nên lên tiếng.
– DeWayne con phải không?
– Và thế là bất chợt mọi việc lại hiện ra. – Cô ta nói tiếp, không trả lời câu hỏi của tôi và với một nét ngạc nhiên trong giọng, như bây giờ bản thân cô ta mới hiểu ra lần đầu tiên. – Tôi chỉ cần nghe tên anh ta, nghe cái tên DeWayne, vậy là mọi việc lại hiện hữu.
– Và đó là tháng 10. – Tôi thêm vào, bởi bây giờ tôi đã biết em trai cô ta chết trong tháng đó và sau đó tới mẹ cô ta.
– Đúng. – Cô ta nói nhanh với một ánh nhìn săm soi vào mắt tôi. – Đó là tháng 10.
– Mà DeWayne đã nói với cô là cô có thể tìm thấy cha anh ta ở đâu. – Tôi vẽ tiếp bức tranh.
– Tôi đã biết điều đó từ anh ta và hai ngày sau tôi bắn anh ta chết. – Cô ta nói rất tỉnh. Từ ngữ của cô ta và giọng nói của cô ta khiến tôi rùng mình. Tôi cứng người lên, cố tạo một lần vỏ che chắn cho tôi trước tất cả những cảm xúc và bất kỳ một nét tổn thương nào.
– Thế rồi sau đó cô đã lên đây. – Tôi hỏi, sau khi đã lại điều khiển được giọng nói của mình.
– Không, đầu tiên tôi đi xuống dưới đó, xuống dưới Florida. Tôi phải mua một vật đã. Giọng nói cô ta đột ngột hạ xuống gần như thành thầm thì và trong một tích tắc nỗi hoảng hốt lóe lên trong mắt cô ta, một nỗi sợ hãi có vẻ như bốc lên từ tận đáy linh hồn. Cô ta thoáng đờ người ra rồi bỏ tôi nhìn ra hướng của sổ. Tôi tự hỏi, tại sao?
– Tại sao cô xuống dưới đó?
– Bởi tôi cần phải mua một thứ. – Cô ta nhắc lại với một ánh mắt nóng nảy về phía tôi.
– Cái gì kia?
– Những thứ giúp người ta giết người khác, mà không để cho một ai nhận ra được việc gì đã xảy ra, những hạt giống không mọc ở nơi này. – Giọng nói cô ta đầy vẻ chế nhạo.
– Có phải cô đã trộn cái đó với cocain để giết Terrence?
Cô ta nhìn tôi, lông mày hơi nhướng lên vì ngạc nhiên.
– Đúng. Thằng bé đã gọi cho cha nó bởi vì nó cần tiền và nó nói nó bị cảm lạnh. Tôi đã nói với DeWayne là tôi sẽ mang tiền đến cho nó. Và kể cả những viên thuốc mà tôi đã chế lại.
– Cô đã đến thăm nó vào cái ngày nó chết?
– Vào ngày trước đó. Tôi biết là sớm hay muộn thì nó cũng sẽ uống những viên thuốc đó, vẫn còn kịp thời để chết đúng lúc.
– Có phải cô đã gửi hoa cho nó?.
– Thề có trời đất, làm sao tôi cần phải gửi hoa cho nó chứ. Đó là hoa của mẹ nó. Ít nhất thì nó cũng kể cho tôi nghe như vậy. Nó nổi điên lên và nói rằng, chính mẹ nó đã gửi cho nó những bông hoa khốn nạn đó và vì thế mà suốt ngày nó phải hắt hơi, mà lẽ ra mẹ nó phải biết điều đó chứ, thế rồi nó ném hoa vào thùng rác trong khi tôi có mặt ở đấy. Tôi đã đưa thuốc cho nó và bảo rằng, uống cái này vào là sẽ khỏi hắt hơi và khỏi cả cảm lạnh luôn. Những viên thuốc đã giải phóng cho thằng bé mọi lo lắng, đúng không? – Cô ta cười khúc khích và trong một thoáng đã trở lại là cô Tháng Bảy ngớ ngẩn thường ngày.
– Khi Carlotta đưa lại cho cô cái chìa khóa vào nhà của bà mẹ DeWayne, sau khi cô ta đã làm chìa khóa phụ, lúc bấy giờ cô cũng đã tự làm chìa khóa phụ cho mình. Chắc sự thật phải như vậy?
– Cái con điếm ranh đó thứ năm nào cũng đến gặp nó. Một con điếm ngu ngốc. Tối thứ năm nào cũng vậy. Chúng nó không bao giờ bước xuống dưới tầng hầm. Tôi đã ngồi ở đó cho tới khi nó đi ra. Lúc bấy giờ tôi nghe thấy tiếng nước chảy qua ống vòi hoa sen bị hỏng, vậy là chắc thằng bé tắm bồn và còn đang phê thuốc phiện. Tôi đã dìm nó chết đuối, dễ như người ta dìm một con mèo.
– Tại sao khoảng cách bao giờ cũng là năm ngày? – Tôi hỏi nhỏ, nhẫn nại, như một cô giáo muốn gợi câu trả lời từ miệng một đứa trẻ láo hỗn, một câu trả lời mà đứa trẻ đó chắc chắn biết. – Giữa Terrence và Gerard và.…– Tôi không đủ sức nói cái tên cuối cùng ra vì từ ngữ đứng lại ở trong họng.
– Bởi ngày đó cũng là năm ngày nằm giữa cái chết của em trai tôi và cái chết của mẹ tôi. Việc đã xảy ra như thế. Tôi muốn nó như vậy. – Cô ta trả lời như một đứa trẻ miễn cưỡng với một nụ cười nho nhỏ, hãnh diện rằng cô ta biết câu trả lời hay nhất.
Jamal thở trong những hơi thở dồn dập, đè nén và tôi nhanh lẹ cầm lấy tay nó, ấn khẽ. Tôi biết nó đã thầm hỏi Tháng Bảy về Hakim và giờ nhận được câu trả lời. Giờ cả hai chúng tôi đã rõ ai là người lái chiếc xe màu đỏ. Hai chúng tôi biết khẩu súng trong bàn tay cô ta đây đã giết chết anh trai nó. Con trai tôi không đưa tay lau những giọt nước mắt đang chảy trên mặt; có lẽ thậm chí nó chẳng cảm thấy chúng nữa. Tôi nhìn về hướng Jake. Hơi thở của anh bây giờ nông và yếu, tôi hầu như không nghe thấy nữa.
Cô ta đưa khẩu súng từ tay trái sang tay phải. Thế rồi cô ta lau mồ hôi trên bàn tay trái và tôi lại nhận ra những đầu ngón tay bị cụt, thứ đầu tiên đã khiến tôi chú ý đến cô ta ngày ở văn phòng của De DeWayne, một đặc điểm mà cô ta luôn sợ hãi tìm cách che giấu.
– Ông ta đã cắt chúng từng chút một. – Cô ta đột ngột nói và khẽ hất hàm về phía những ngón tay tàn phế của mình. Cô ta nói điều đó rất tỉnh táo, khách quan, như không còn một bí mật nào để che đậy nữa. Tôi hoàn toàn bất ngờ và đầu tiên không biết cô ta nói gì, nhưng rồi tôi theo ánh mắt cô ta nhìn xuống bàn tay lúc này khép lại thành nắm đấm. Cô ta nói bằng giọng thì thầm, đúng hơn nói với bản thân mình hơn là với tôi và cố gắng lắm tôi mới hiểu nổi. – Họ nói là, tôi đã giết em trai tôi và cả mẹ tôi nữa và tôi là người tồi tệ. Mỗi khi tôi khóc mẹ tôi, người mẹ đã mang lại nhục nhã cho cả họ, thì ông ta lại cắt đi một mẩu nhỏ.
– Ai?
– Ông chú Holt. – Cô ta nói.
Tôi đút tay vào miệng để nén một tiếng thét kinh hãi chực trào ra. Giờ thì tôi đã biết sự thật tại sao con gái của Willow lại trở thành Tháng Bảy. Cô ta rời bỏ người mẹ đã chết của mình và đã tìm thấy số phận của cô ta ở phía mảnh đất dưới vùng Tampa và cái số phận này đã giết chết linh hồn cô ta. Có phải họ đã cắt những ngón tay cô bé để dạy cho cô một bài học vì giận dữ, vì căm thù?
Cô ta ngượng ngùng đưa ánh mắt đi chỗ khác, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. vào một cái gì đó được che lấp thật kỹ thật sâu. Và tôi không dừng tay. – Cô còn biết cô đã làm những gì khi chuyện đó xảy ra? Cô đã để cho thằng bé rơi như thế nào? Cái tiếng động đã vang ra sao khi thằng bé đập đầu xuống dưới nền phòng? – Những câu hỏi của tôi đầy sự hả hê độc ác; tôi phun nó ra như trẻ em thường hành hạ một đứa con gái, chế giễu nó và nhục mạ nó cho tới khi đứa con gái sợ hãi ị ra quần.
Đôi mắt cô ta đờ ra mất hết sức sống, vẻ đau đớn hiện lên trong ánh mắt, một vẻ đau đớn mà cả đời tôi sẽ không quên nổi.
– Ông ta đã làm rơi nó. – Cô ta nói khẽ với một hỗn hợp sợ hãi và ngạc nhiên. – Ông ta đã làm rơi đứa bé. Terrell muốn với về phía những cái bánh quy của tôi. Ông ta không giữ được Terrell, bởi người nó đang ướt. Khi một đứa trẻ sơ sinh bị ướt, nó rất dễ rời ra khỏi tay người bế. Chẳng lẽ ông ta không biết như vậy? Chẳng lẽ ông ta không thể giữ chặt nó? Chẳng lẽ ông ta bắt buộc phải để cho nó rơi xuống đất? – Cô ta đặt những câu hỏi đó như một đứa trẻ nhỏ và nhìn tôi, như chờ câu trả lời từ phía tôi. – Ông ta đã làm nó rơi. Ông ta nói là tôi làm, trong khi chính ông ta làm điều đó. Ông ta đã làm điều đó. Tôi phải trả thù ông ta. Tôi bắt buộc phải trả thù ông ta, cho những gì ông ta đã làm hại chúng tôi.
Những gì DeWayne đã làm hại mẹ cô ta, khiến bà ta phải tự tử. Đã làm hại em trai cô ta, đứa trẻ đã bị ông ta giết chết. Và làm hại cô ta, người đã bị ông ta đẩy vào cảnh địa ngục dưới trần gian.
Cô ta đứng đó, như bị tê liệt bởi những gì vừa nói lên và chính trong giây phút này tôi lao bổ về phía cô ta, đẩy cô ta ngã ra đằng sau, đập người vào ghế. Vừa ngả cô ta vừa nhìn tôi bằng một câu hỏi trong ánh mắt, đôi mắt bây giờ mở lớn ra vì ngạc nhiên. Khẩu súng trong tay cô ta phun đạn trên đầu chúng tôi, viên đạn găm vào mảng tường đối diện. Tiếng nổ bẻ gẫy sự im lặng và khiến cả hai chúng tôi giật mình.
– Con đàn bà khốn nạn. – Cô ta phun về phía tôi và chĩa súng về phía tôi, thế nhưng tôi hành động nhanh như chớp, giáng cho cô ta một ngọn đòn và đập bay khẩu súng ra khỏi tay cô ta. Vũ khí trượt loằng ngoằng trên nền phòng như một con thú bằng chì nặng trĩu. Cả hai chúng tôi nhoài người theo nó, gạt nhau ra, vừa bò vừa túm lấy nhau trên cái khoảng thảm nhỏ nằm giữa ghế và ghế sofa, một hỗn hợp của bụi và mùi nước hoa Samsara xông lên mũi tôi.
– Chạy đi, Jamal, chạy! – vừa giằng co vừa thét lên và con trai tôi giơ cao đầu bò lên trên lưng cái ghế sofa, bò xuống nền đất và khuất xuống ở mảng tường sau đó. Thế nhưng chính trong giây phút tôi nhìn về phía nó và hét lên thì cô ta có lợi thế, cô ta tận dụng điều đó trước khi tôi kịp phản ứng. Cô ta mạnh mẽ hơn và cao lớn hơn tôi và cô ta tóm lấy cái khẩu súng đã bị rơi xuống dưới, giật nó ra khỏi tay tôi, dùng cánh tay gạt tôi sang bên và chĩa về phía Jamal. Con trai tôi phản ứng nhanh và bò trên nền đất về phía phòng bếp. Viên đạn mà cô ta bắn nó đâm vào tường và xuyên vào vữa, trong khi Jamal cúi người ngoặt ra đằng sau cửa bếp. Cô ta đứng dậy và chạy về phía nó, đuổi theo nó. Tôi đờ người ra trong một nửa tích tắc khi nhìn thấy cô ta đứng dậy, đờ người ra khi tôi quan sát cánh cửa chuyển động, cánh cửa mà đằng sau đó là con trai tôi đang đứng, trong khi nó dán người sát hơn nữa vào tường để tránh. Cô ta bắn thêm một lần nữa và nó sợ hãi thét lên. Chính trong giây đồng hồ định mệnh đó tôi nhìn qua khóe mắt và thấy chiếc áo khoác mà Tháng Bảy ném xuống dưới nền phòng. Với một cử chỉ thiện nghệ duy nhất, tôi tóm lấy nó, thọc tay nhanh như chớp vào túi áo, ngắm và nhả đạn. Cô ta xoay người lại và nhìn tôi bằng cặp mắt vô hồn, đoạn cô ta ngã xuống dưới. Viên đạn để lại một cái lỗ to bằng khoảng đồng tiền 10 cent giữa trán cô ta.
Tôi hầu như chỉ còn nhớ lờ mờ những gì xảy ra sau đó. Jamal gọi điện cho cảnh sát. Griffin tới. Tôi quỳ xuống cầu nguyện. Tôi được biết là Jake rồi sẽ qua khỏi. Thế nhưng có hai suy nghĩ không buông tha cho tôi một giây phút nào, bất chấp cảnh sát, bất chấp những cuộc hỏi cung, bất chấp tiếng còi reo hú: trong sự thật chính DeWayne đã giết chết đứa bé đó và tôi vừa mới giết chết người chị của nó.
Đoạn kết
– Thề có quỷ Satan dưới địa ngục! Anh còn biết nói cái gì nữa, ngoài việc là anh rất tiếc? Nếu anh có thể thay đổi được điều gì; nếu anh có thể làm cho đứa bé đó sống lại, em nghĩ sao, liệu anh không làm chăng? Chẳng lẽ em khinh anh tới mức đó? – Giọng anh ta nghẹn đi và mắt tìm trong ánh mắt của tôi những gì mà tôi không thể trao cho anh ta.
– Tôi không khinh anh, DeWayne. – Tôi nói. – Dù anh có nghĩ gì chăng nữa, tôi không khinh anh.
Tôi nhìn anh ta, vô cảm, thế rồi tôi nhìn qua anh ta, nhìn qua bình trà mà hai chúng tôi đang uống, nhìn qua khung cửa sổ nhà bếp, ra tới thân cây trụi là đang khô đi như sắp chết.
Khi Jamal nghe tin DeWayne sẽ đến, miệng con trai tôi mím thành một vệt mỏng tanh nghiệt ngã.
– Con căm thù thằng nói dối quỹ tha ma bắt đó! – Nó nói như nghiến cái giọng của chính nó.
– Ông ta là cha con. – Tôi nhắc nhở. – Người ta không nguyền rủa cha mình.
– Con không có cha.
– Đừng có nói như thế!
– Mẹ muốn nói gì thì nói, con không thay đổi. – Đứa con trai bình tĩnh khẳng định rồi cứng người lại, nắm tay thành quả đấm và bước qua cửa hậu, đi.
Tôi chẳng nói gì với nó nữa, cũng chẳng nói gì với DeWayne khi anh ta tới. Giờ anh ta đã bị mất cả 5 đứa con trai, kể cả con tôi và tôi thấy kể cho anh ta nghe những gì anh ta đã biết rồi là việc làm ngu ngốc.
Tôi dời ánh mắt khỏi thân cây, quay trở lại với DeWayne đang nước mắt lưng tròng.
– Sau một thời gian, chuyện đó đã trở thành một phần con người anh. Như một vết cắt hay một vết xước trở thành sẹo. – Anh ta ngưng ngắn rồi lại đưa mắt tìm ánh nhìn của tôi. – Em có muốn nghe xem việc gì đã xảy ra?
– Chuyện đó giờ xong rồi. – Tôi thấy chán ngán tất cả và chỉ muốn anh ta đi về đi. – Chuyện qua rồi, DeWayne. Anh phải cố gắng sống tiếp cuộc đời anh”. – Đó là những ngôn từ trống rỗng sáo mòn, tôi cũng biết thế, nhưng tôi chẳng nghĩ ra điều gì tốt hơn.
– Chẳng lẽ em nghĩ anh cố tình giết nó? Giết chính thằng con trai anh? – Giọng anh ta cao vút và run lên vì giận dữ, nhưng nỗi giận dữ không hướng về phía tôi, tôi biết thế nên không chấp. – Chẳng lẽ cô ta nghĩ anh cố tình làm điều đó?
– Ngày đó cô ta còn nhỏ. – Cuối cùng tôi nói. – Chẳng một ai biết cô ta đã nghĩ gì.
– Cô ta lúc đó 6 tuổi, còn anh thì 21. Anh thậm chí không nhận ra là con bé đã bước vào phòng, lúc anh kể với họ như vậy. Trời đất ạ! Người ta có thể mang anh ra toà vì tội ngộ sát, Tammy! Anh sẽ mất cả 10 năm trời vô giá của đời mình đằng sau song sắt. Đời này làm gì có sự công bằng cho một thằng da đen! Nhưng đối với một đứa con gái nhỏ? Người ta sẽ tha thứ cho nó, người ta sẽ xoa dịu và thương hại nó. Bồi thẩm đoàn sẽ cố gắng để không một ai nói một câu nào. Anh đã nghĩ có lẽ con bé sẽ chẳng bao giờ biết chuyện đó, nó sẽ không biết anh nói nó là thủ phạm. Người lớn ai mà lại nhắc tới chuyện đó với một đứa bé con? Làm sao anh biết được rằng mẹ nó lại phản ứng như vậy? Làm sao anh biết được?
– Người ta không bao giờ biết cuộc đời sẽ mang lại những gì. – Tôi nói. “Lại thêm một câu sáo mòn, lại thêm một câu ngu ngốc”. – Người ta ra quyết định và sau đó phải sống cùng với nó.
– Liệu có bao giờ Jamal tha thứ cho anh không?
– Anh có tha thứ nổi cho anh không?
Anh ta không trả lời tôi. Anh ta chỉ ngồi đó và nhìn cái cây chết như tôi vừa nhìn, rồi sau vài phút, anh ta đi.
o O o
Tháng 11 ngoài Lễ Tạ Ơn thật ra chẳng có mấy công việc, vậy là chủ nhật sau đó tôi lên đường tới mộ cô ta. Jake có nói tôi chẳng nợ nần gì cô ta cả, dĩ nhiên anh có lý, nhưng tôi không để yên thế được. Không ai nói cho ta hay việc giết đồng loại trầm trọng tới mức nào, ta sẽ đau đớn tới đâu, ngay cả khi nó xảy ra như đã xảy ra giữa tôi và Tháng Bảy. Nó là một bóng tối phủ xuống linh hồn tôi, tôi biết vậy. Một vết thương phải hàn thành sẹo như DeWayne đã kể về mình và tôi cũng sẽ phải sống cũng vết sẹo đó như anh ta sống cùng vết sẹo của anh ta.
Thành phố đã đảm nhận chuyện chôn cất cho cô ta. Tôi phải đút lót cho một nhân viên trong nhà xác mới biết mộ cô ta ở đâu. Tôi tới đó trong một ngày tràn ngập ánh mặt trời và ấm áp hơn cả một tháng liền trước đó. Tôi qua siêu thị Pathmark mua hoa hồng, một nửa tá hoa hồng bằng 8 đôla. Cô ta đã có lần nói với tôi rằng chắc chắn không có ai thèm làm ma cho cô ta và tôi đã quả quyết khẳng định điều ngược lại. Vì thế mà tôi đứng trước mảnh đất được người ta nói là nơi chôn cô ta, để thả lần lượt sáu bông hồng xuống nấm mồ không tên cô độc. Thế rồi tôi cầu nguyện, cầu xin cho cô ta siêu thoát và cầu xin sức lực để hàn gắn cho linh hồn của tôi, cho linh hồn của con trai tôi.
Thiên Thần Bay Qua Mộ Con Thiên Thần Bay Qua Mộ Con - Valerie Wilson Wesley Thiên Thần Bay Qua Mộ Con