Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Chương 19
K
atie ngồi bên Alex ngoài hiên thềm, bầu trời trên đầu họ trải ra màn đêm mênh mông lốm đốm những vì sao. Nhiều tháng trời, cô đã cố phong tỏa những ký ức đậm nét này, chỉ tập trung nghĩ đến chuyện nỗi sợ hãi ấy đã bị bỏ lại phía sau. Cô không muốn nhớ tới Kevin, không muốn nghĩ tới hắn. Cô muốn tẩy xóa sạch sẽ hình ảnh hắn, muốn vờ như hắn chưa từng tồn tại. Nhưng hắn vẫn cứ luôn ở đó.
Alex giữ yên lặng suốt thời gian cô kể chuyện, quay ghế hướng về phía cô. Cô nói trong làn nước mắt, mặc dù anh nghĩ có khi cô còn không biết mình đang khóc. Cô kể với anh trong trạng thái vô hồn, gần như mê mụ, như thể những chuyện đó đã xảy ra với một người nào khác. Khi cô dừng lời, anh thấy cả cõi lòng nôn nao.
Khi kể cô không thể nhìn thẳng vào anh. Anh đã nghe những câu chuyện tương tự nhiều lần trước đây, nhưng lần này thì khác. Cô không chỉ là một nạn nhân, cô còn là bạn của anh, người phụ nữ anh đã yêu, anh liền vén một lọn tóc xõa xuống ra sau tai cô.
Khi anh chạm vào tóc cô, cô hơi rụt người rồi thả lỏng ra. Giờ thì anh lại nghe cô thở dài mệt mỏi. Mệt mỏi vì trò chuyện. Mệt mỏi với quá khứ.
“Em bỏ đi là đúng,” anh nói. Giọng anh dịu dàng. Thấu hiểu.
Mất một giô mới đáp lại được. “Em biết,” cô nói.
“Em không có lỗi gì cả.”
Cô nhìn sâu vào trời đêm. “Có đấy,” cô đáp. “Có. Em đã chọn hắn, đúng không? Em đã cưới hắn. Em đã để chuyện đó xảy ra một lần rồi lại lần nữa, và sau đó, mọi chuyện trở nên quá muộn. Em vẫn nấu ăn cho hắn và dọn nhà cho hắn. Em ngủ với hắn bất cứ khi nào hắn muốn, làm bất cứ cái gì hắn muốn. Em làm cho hắn nghĩ em yêu tất cả những việc đó.”
“Em làm những gì phải làm để được sống,” anh nói, giọng kiên định.
Cô lại trở nên im lặng. Bầy dế kêu râm ran và lũ châu chấu rì rào trong cây cỏ. “Em chưa bao giờ nghĩ chuyện như thế này có thể xảy ra, anh hiểu không? Bố em nghiện ruợu, nhưng ông ấy không bạo lực. Đúng ra thì em quá... bạc nhược. Em không hiểu sao mình lại để chuyện đó xảy ra nữa.”
Giọng anh dịu dàng. “Vì có thời em từng yêu hắn. Vì em tin lời hắn hứa rằng chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa. Vì theo thời gian hắn dần trở nên bạo lực và độc tài hơn, đủ chậm để em cảm thấy hắn sẽ thay đổi, và mãi đến cuối cùng em mới nhận ra hắn không bao giờ thay đổi được.”
Nghe anh nói những lời ấy, cô hít vào thật sâu và cúi đầu xuống, vai cô rung lên. Tiếng nức nở thống khổ của cô khiến cổ họng anh như thít lại bởi cảm giác giận dữ cho cuộc đời cô đã sống và bởi nỗi buồn phiền vì thấy cô vẫn đang phải sống cái cuộc sống như vậy. Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh biết rằng ngay bây giờ, thời khắc này, anh đang làm tất cả những gì cô muốn rồi. Cô đang yếu ớt, căng thẳng. Dễ tổn thương.
Mấy phút sau cô mới ngừng khóc được. Mắt cô đỏ ngầu và sưng húp. “Rất tiếc là em đã kể cho anh tất cả chuyện này,” cô nói, giọng vẫn nghèn nghẹt. “Lẽ ra em không nên.”
“Anh mừng vì em đã kể.”
“Lý do duy nhất khiến em kể là vì anh đã biết trước rồi.”
“Anh biết.
“Nhưng anh không cần biết chi tiết về những chuyện em đã phải làm.”
“Không sao đâu em.”
“Em căm ghét hắn,” cô nói. “Nhưng em cũng căm ghét cả bản thân mình. Em chỉ cố để nói với anh là tốt hơn hết em nên sống một mình. Em không phải người như anh đã nghĩ. Em không phải người phụ nữ mà anh cho là mình hiểu rõ rồi đâu.”
Cô lại sắp òa lên nức nở, cuối cùng anh bèn đứng dậy. Anh nắm lấy tay cô, kéo cô đứng lên. Cô đứng lên nhưng vẫn không nhìn anh. Anh cố kìm nén nỗi căm giận với chồng cô và vẫn giữ giọng dịu dàng.
“Nghe anh này,” anh nói. Anh đưa một ngón tay đỡ cằm cô lên. Ban đầu cô cưỡng lại, nhưng sau đó thì buông xuôi, cuối cùng cô nhìn thẳng vào anh. Anh nói tiếp. “Không
điều gì em nói có thể thay đổi cảm nhận của anh về em. Không gì hết. Vì đó không phải là em. Đó chưa bao giờ là em cả. Em chính là người phụ nữ anh đã biết. Người con gái anh yêu.”
Cô nhìn anh thật kỹ, cô muốn tin anh, biết anh đang nói thật lòng, và cô cảm thấy như nở hoa trong lòng. Có điều...
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả,” anh nói, “vì không có nhưng nào hết. Em thấy ở em một người không dám bỏ đi. Anh lại thấy người phụ nữ dũng cảm đã trốn thoát. Em thấy ở em một người đáng cảm thấy tủi hổ hay lầm lỗi vì đã để chuyện đó xảy ra. Anh lại thấy người phụ nữ tốt bụng, xinh đẹp, cô ấy đáng lẽ phải cảm thấy tự hào vì đã ngăn cho chuyện đó không bao giờ xảy ra lần nữa. Không nhiều phụ nữ có đủ dũng khí để làm việc em đã làm đâu. Đó chính là điều giờ đây anh thấy, và đó là điều anh luôn thấy mỗi khi nhìn em.”
Cô mỉm cười. “Em nghĩ anh cần đeo kính vào đi.”
“Đừng để mái tóc muối tiêu này đánh lừa em nhé. Mắt anh tinh như cú đấy.” Anh bước về phía cô, đảm bảo mọi điều đã ổn rồi mới cúi xuống hôn cô. Nụ hôn thoáng nhẹ và dịu dàng. Đầy ân cần. “Anh chỉ tiếc vì em đã phải trải qua tất cả chuyện đó.”
“Em vẫn đang phải trải qua nó.”
“Vì em nghĩ hắn đang tìm em?”
“Em biết hắn đang tìm em. Và hắn sẽ không bao giờ ngừng tìm.” Cô ngừng lại. “Có cái gì đó không bình thường ở hắn. Hắn... mất trí rồi.”
Alex nghĩ về điều đó. “Anh biết anh không nên hỏi câu này, nhưng em đã bao giờ tính chuyện gọi cảnh sát chưa?”
Vai cô hơi xuôi xuống. “Rồi,” cô nói. “Em đã gọi một lần.”
“Và họ không làm gì cả?”
“Họ đến nhà nói chuyện với em. Họ thuyết phục em tố cáo.”
Alex trầm ngâm suy nghĩ. “Điều đó không có ý nghĩa gì à.”
“Rất có ý nghĩa với em là khác.” Cô nhún vai. “Kevin đã cảnh báo em là gọi cho cảnh sát thì chẳng có gì hay ho đâu.”
“Làm sao hắn biết được?”
Cô thở dài, nghĩ mình có lẽ nên kể với anh tất cả. “Vì hắn là cảnh sát,” cuối cùng cô nói. Cô ngước nhìn anh. “Hắn là chuyên viên điều tra của Sở Cảnh sát Boston. Mà hắn không gọi em là Katie.” Nỗi thất vọng tỏa ra từ ánh mắt cô. “Hắn gọi em là Erin.”