Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
uả là vui mừng khi cuối cùng những ứng viên cũng được giải phóng khỏi chiếc cột thiêng. Những người thân tiến về phía trước chúc mừng cho những người tham gia. Những món quà được trao cho những ứng viên tham dự. Tasina Luta tặng J.T một chiếc áo da nai. Chiếc áo được tẩy gần như trắng tinh và mềm mại như nhung. Những tua rua được đính trên tay và viền aosl một con cáo nhỏ màu đỏ được sơn bên vai phải.
Sau cùng, khi họ được ở riêng trong lều, Brandy chữa trị cho những vết thương của J.T. Anh đã im lặng khác thường kể từ khi buổi lễ kết thúc. Cô đã cho đó là do nỗi đau anh phải chịu đựng, nhưng giờ, khi quan sát gương mặt anh đã được rửa sạch hết vết máu, cô tự hỏi chuyện gì đang khiến anh bận lòng. “J.T, anh có sao không?”
Gã lầm bầm khe khẽ, vẻ mặt xa cách. Nhay nhay môi dưới, cô bôi thuốc mỡ mà Wicasa Tankala đã cho lên các vết thương của J.T, sau đó quấn một dải băng mềm quanh ngực gã. Xong xuôi, cô đưa gã một tách trà vỏ liễu.
Ngồi xuống lại, cô quan sát gã đặt chiếc tách sang bên. “J.T?”
“Anh đã nghĩ anh không qua được,” gã nói, không nhìn vào mắt cô. Brandy gật đầu. Cô đã cố gắng để bản thân không cảm thấy tổn thương khi gã đang từ chối nói với cô, nhưng cô không thể đừng được, không thể không cảm thấy gã đang giấu cô điều gì đó.
Ánh mắt cô di chuyển trên cơ thể cao gày của gã khi gã cởi hết đồ và quấn mình dưới chiếc chăn da trâu. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, cảm thấy lạ lẫm, u sầu khi cảm nhận được gã đang nhìn cô. “Brandy, anh...” J.T giơ một tay ra. “Lại đây nào, em yêu.”
Cô nhanh chóng đến bên gã, háo hức trượt xuống nằm bên gã. Nước mắt châm chích mắt cô và cô chớp mắt để ngăn chúng lại. Cánh tay J.T cuộn tròn quanh người cô, ôm cô thật chặt.
“Anh không nói với em được sao?” Brandy nhẹ nhàng hỏi. “Anh không thể nói cho em biết điều gì đang khiến anh phiền lòng sao?” Cánh tay J.T xiết chặt quanh cô. “Không phải bây giờ.”
“Em yêu anh,” cô nói, có chút tuyệt vọng trong giọng mình. Cô muốn giúp gã rất nhiều, nhưng không biết chuyện gì đang khiến gã phiền lòng, cô có lẽ chẳng thể giúp gì được gã ngoài việc đảm bảo rằng cô yêu gã. “Anh biết.” Môi gã chạm lên má cô. “Anh biết.”
Cô vẫn còn thức rất lâu kể cả sau khi J.T nói với cô rằng anh đã ngủ. Nhìn chằm chằm vào bóng tối trong lều, cô cảm thấy tim mình phồng lên bởi tình yêu dành cho người đàn ông đang nằm bên mình. Hình ảnh chồng cô nhá lên trong tâm trí: J.T đứng thẳng người trong khi Wicasa Tankala đâm xuyên vào da thịt gã máu nhỏ giọt trên ngực gã lẫn với mồ hôi. J.T nhảy quanh cây cột thánh, chân gã tung bụi, cơ bắp căng cứng, làn da sáng lấp lánh mồ hôi. Cô cảm thấy nỗi đau của gã khi gã kéo căng dây trói, cảm thấy sức nóng của mặt trời rọi trên đầu gã, cảm thấy mùi của máu, của bụi, của mồ hôi.
Trong tâm trí cô, cô nghe thấy tiếng hét đau đớn của chính gã khi được giải thoát bởi dây trói và sụp xuống và cô biết, từ tận sâu trong tâm hồn, rằng gã đã trông thấy linh ảnh, và rằng bất cứ thứ gì gã trông thấy đều đang khiến trái tim gã khóc lên đau đớn. Khu trại trở lại bình thường vào ngày hôm sau. Lều trại dành cho buổi lễ đã được dỡ bỏ, và trong hai tuần kế tiếp, mọi người bắt đầu phân tán, nhiều gia đình Lakota đã rời đi đến khu vực săn bắn ưa thích cho cuộc săn mùa thu.
Nhóm người của Wicasa Tankala là những người cuối cùng rời đi. Với Brandy, nó dường như vẫn còn quá thật, chiếc cột thiêng vẫn còn nhuốm đỏ, như buồn bã vẫy chào tạm biệt khi họ cưỡi ngựa rời đi. Tasina Luta đã nói với Brandy rằng cây cột của Vũ hội Mặt trời luôn bị bỏ lại, sẽ bị quật ngã trong những cơn gió mùa đông. Ngày lại ngày, Brandy nhận thấy, khi một người đàn ông đã phải chịu những đau đớn của buổi lễ Mặt trời, J.T đã có được sự tôn trọng mới. Vết sẹo trên ngực gã là một biểu tượng hữu hình cho sự can đảm, là huân chương của danh dự, một lời nhắc nhở thường trực của sự dũng cảm và lòng vị tha.
Trong những ngày này, khi họ bắt tay vào cuộc hành trình dài hướng tới Black Hills, Brandy nghĩ cô chưa từng trông thấy một quang cảnh nào trên đời đẹp hơn người đàn ông đang cưỡi ngựa bên cạnh mình. Mặc chiếc quần da hoẵng và chiếc áo tua rua bà ngoại đã làm cho gã, ngồi vững vàng trên con ngựa thiến lớn, anh là một chiến binh đến từng inch, hình mẫu điển hình của một người đàn ông Lakota. Mái tóc đen dài của gã rung rinh trong gió và ánh mặt trời chiều ve vuốt bờ vai rộng của gã. Hình dáng gã trông thật mạnh mẽ và kiêu hãnh. Gã đã thay đổi kể từ sau Vũ hội Mặt trời. Một luồng khí mới của sự tự tin trong gã đã từng đánh mất, như thể cuối cùng thì gã cũng biết được mình thật sự là ai và thuộc về đâu. Máu gã đã tưới đẫm mặt đất. Giờ đây gã là một phần của đất, cô nghĩ, cổ họng nghẹn lại vì cảm xúc.
Cô đã ngừng băn khoăn về bất cứ điều gì khiến J.T phiền lòng. Gã đã không còn đề cập đến nó nữa, và cô quyết định để chuyện này qua đi, tự nhủ với lòng rằng gã sẽ chia sẻ với cô khi gã sẵn sàng. Bộ tộc di chuyển với tốc độ vừa phải, dừng lại nhiều lần trong ngày. Thỉnh thoảng, nhóm đàn ông sẽ đi săn, và sau đó là một bữa tiệc, ca hát và kể chuyện.
Họ dành một tuần ở lại dựng lều, và một tuần nữa để dự trữ rau quả và các loại hạt. Tasina Luta hướng dẫn Brandy cách làm thịt nai khô để tích trữ sử dụng trong mùa đông khi thịt trở nên khan hiếm. Với sự giúp đỡ của bà ngoại, Brandy đã học cách nấu thịt hươu sao và nai sừng tấm, nhím và hải ly. Khoai tây dại, củ cải, hành tây là sự bổ sung cần thiết khi chế độ ăn uống chủ yếu dựa vào thịt tươi. Tasina Luta dạy Brandy cách nấu cá trong một hố nhỏ lót lá. Cô lần đầu được nếm hương vị món súp rùa, mặc dù kiên quyết từ chối thậm chí là nếm thử món sóc hầm mà Tasina Luta đã dọn ra trong một buổi chiều.
Đối với Brandy, đây là một cách sống hoàn toàn mới. Sống ở Cedar Ridge chưa bao giờ quá bận rộn, không gì so sánh được với sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống ở một thành phố lớn như Los Angeles hay Chicago, nhưng có những ngày cô cảm thấy có quá nhiều việc phải làm – quá bận bịu với công việc giảng dạy và những cuộc họp, những bài kiểm tra cần chấm, những bài giảng cần chuẩn bị trên lớp và không có thời gian để thư giãn hay mua sắm, rằng thật khó để tìm được chút thời gian đọc một cuốn sách hoặc chỉ đơn giản là ngồi đó và mơ mộng. Có gì thoải mái hơn cuộc sống hiện tại của cô lúc này chứ. Không có những trung tâm mua sắm, những nhà hàng, không có hóa đơn cần thanh toán hay điện thoại để trả lời. Không TV, ngoài những câu chuyện kể bất tận của Wicasa Tankala. Không dàn âm thanh, nhưng đôi khi, vào lúc đêm muộn, cố nghe thấy tiếng tru của một con sói đồng cỏ hay tiếng sáo vui buồn của một chiến binh dành cho người phụ nữ của anh ta. Tasina Luta đã nói với cô rằng sáo là một công cụ rất đặc biệt, là thứ được làm bởi những Elk hay những người Mơ Trâu. Những cây sáo lớn, cầu kỳ luộn đáng khao khát nhất. Được làm bằng gỗ tuyết tùng và trang trí hình ngựa, nó được cho là có sức mạnh nhất.
Tuy nhiên, chỉ riêng cây sáo thì không thể giành được trái tim một người phụ nữ. Nó phải đi kèm với sự huyền diệu của âm nhạc tình yêu, những lời nhắn nhủ mà những pháp sư nhận được trong giấc mơ. Tasina Luta đã kể cho Brandy cách chồng bà đã tán tỉnh bà, đã theo bà đến sông với hy vọng được ở riêng với bà trong vài phút, bà đã miêu tả những đêm khi ông ngồi bên ngoài lều của bà và thổi sáo, tiếng sáo ngọt ngào kể với bà về tình yêu, về hy vọng vào tương lai. Thật lãng mạn làm sao, Brandy buồn bã nghĩ, nằm trên giường và lắng nghe những người đàn ông cất lên tiếng nhạc tình yêu trong đêm mùa hè tĩnh lặng.
Khi cô không học về cách sống của người Lakota hay nghe Tasina Luta kể những câu chuyện ngày xưa, Brandy thường tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở Cedar Ridge. Ai đang lên lớp thay cô? Chuyện gì xảy ra với nhà của cô, những con vật của cô? Cha mẹ cô sẽ nghĩ gì về sự biến mất bí ẩn của cô? Ngoại trừ những lo lắng về cha mẹ và vật nuôi, cô hoàn toàn ý thức được nơi cô đang ở. Đôi khi nó có vẻ như cô đã mặc áo da nai và đi giày da đanh cả cuộc đời mình, như thể cô luôn sống trong một căn lều và nấu nướng bên ngọn lửa, như thể Lakota là ngôn ngữ mẹ đẻ và đồng bằng rộng lớn luôn là nhà cô vậy.
Bị cuốn vào tình yêu với J.T, cô phó mặc cho từng ngày trôi qua. Có rất nhiều thứ để học, để xem, để làm. Và luôn luôn có J.T. J.T, với đôi mắt đen vuốt ve cô, luôn thì thầm những lời yêu thương và đam mê với cô trong đêm. J.T. Gã đã trở thành trung tâm trong cuộc đời cô, thế giới của cô, khiến cho mỗi ngày lại quý giá hơn bao giờ hết. ***
Giờ đang là ngày đầu tiên của tháng mười, là thời điểm trong năm để người Lakota gọi lên Trăng Xanh, khi mà thế giới của Brandy đảo lộn và cô nhận ra rằng những điều cô mới chỉ nghi ngờ đã trở thành hiện thực. Cô đã có thai. Chỉ đến lúc này cô mới nhận ra rằng chu kỳ của cô đã mất được hơn một tháng.
Cô dành những ngày tiếp theo giữ kín bí mật của mình, cố gắng quyết định xem sẽ phải nói sao với J.T, tự hỏi anh sẽ phản ứng thế nào. Hai tuần sau, cô vẫn chưa quyết định được sẽ phải nói sao với anh. Nếu cô trở về được Cedar Ridge, cô hẳn sẽ chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt, hoàn hảo với nến và rượu vang cùng ít nhạc nhẹ. Bởi cô không thể làm vậy, cô quyết định sẽ biến tấu đi. Đêm nay cô sẽ cùng J.T đi dạo xuống phía sông.
Cô trải một tấm chăn gần mép nước, họ cùng ăn thịt nai và bắp cải dại cùng quả mọng. Mặt nước thật đẹp dưới ánh trăng.
“Đây quả là một ý tưởng tuyệt vời,” J.T nhận xét, nằm ngửa trên tấm chăn và cuốn lấy Brandy trong vòng tay. “Tất cả những gì còn thiếu là một chai rượu whisky và một điếu xì gà.” “Xin lỗi,” Brandy cười toe toét, “nhưng các cửa hàng tạp hóa địa phương không kiếm đâu ra được một ít rượu bourbon và vài điếu xì gà havana.”
J.T cười dịu dàng. “Em đã khiến anh đủ say rồi, Brandy.” Gã thì thầm, tay di chuyển nhẹ nhàng dọc sống lưng cô. “Anh chẳng cần gì khác ngoài em cả.” Cô rùng mình khi môi gã trượt dọc cổ, hơi thở của gã phả lên làn da cô, khiến cô rung động từ sâu bên trong.
“Em có hạnh phúc ở đây không, Brandy?” Gã hôn lên vai cô, ép miệng lên ngực cô. “Rất hạnh phúc,” cô thì thầm, đột nhiên thấy khó thở. “Còn anh?”
“Em biết anh có mà.” Brandy hít sâu một hơi và rồi lên tiếng, gấp gáp. “Anh vẫn sẽ hạnh phúc nếu em nói với anh rằng em đang mang thai chứ?”
J.T trở nên bất động. “Thật sao?” Brandy gật đầu, không thể nói lên lời bởi sự bất ổn đang làm nghẹn họng cô.
J.T khẽ nguyền rủa. Một đứa con. Cô sẽ có một đứa con. “Được khoảng bao lâu rồi em?” “Em không chắc nữa. Khoảng tám tuần, em nghĩ vậy. Có lẽ ít hơn.”
Hít sâu một hơi, J.T nhắm mắt lại. Giờ đang là giữa tháng mười. Trong tâm trí gã, gã nhẩm tính lại, đã chín tháng trôi qua. Giả sử cô có thai vào tháng tám, em bé sẽ ra đời vào... Gã khẽ nguyền rủa. Tháng năm. “J.T?”
Tháng năm, gã chán chường nghĩ. Khi đó gã đã nằm lạnh giá trong mộ rồi. “J.T, nói gì đó đi.”
“Em hỏi anh có hạnh phúc không,” gã nói, ghim ánh nhìn về phía cô. “Thế còn em?” “Em mừng về em bé,” Brandy nói. “Sao em có thể đừng được chứ? Em yêu anh. Em muốn mang con anh...” Giọng cô nhỏ dần.
“Anh sợ rằng em sẽ phải trải qua chuyện đó một mình,” J.T nhận xét, sự cay đắng lẫn trong giọng nói. “J.T, em có thể nói gì được đây? Em phải làm gì đây?”
“Không gì cả.” Gã ngồi lên và kéo cô vào vòng tay mình. “Anh hạnh phúc về đứa bé, Brandy, thật sự hạnh phúc. Như thể một phần trong anh sẽ ở lại phía sau khi anh... khi anh ra đi.” Những giọt nước mắt tuôn trào khi cô vùi mặt vào vai gã, nguyền rủa số phận. Không công bằng! Nó thật sự không công bằng.
“Em đã nói với bà ngoại chưa?” “Chưa.” Cô sụt sịt ngăn nước mắt. “Em nghĩ anh sẽ muốn nói với bà.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau nói với bà vào ngày mai.” ***
J.T tỉnh giấc trong bóng mờ tối của buổi sớm, bị đánh thức bởi điểm gở. Trong khoảnh khắc, gã nhìn chằm chằm vào bầu trời qua lỗ thông khói nhỏ trên đỉnh lều, tự hỏi điều gì đã đánh thức gã. Brandy trở mình bên cạnh và tay gã siết chặt quanh cô. Brandy. Người phụ nữ của gã. Vợ gã, đang mang thai con gã.
Gã nhắm mắt, tự hỏi làm cách nào gã có thể cảm thấy vừa vui sướng vừa đau khổ đến vậy cùng lúc. Cô sẽ có một đứa con, và gã sẽ không thể ở đó chia sẻ nó với cô. Gã sẽ không bao giờ được trông thấy con mình, không bao giờ trông thấy tiếng cười đó, khi con tập đi hay bập bẹ nói. Không bao giờ biết đến cảm giác con trai hay con gái mình nhảy bổ vào giường giữa đêm khuya. Gã sẽ không thể ở đó chia sẻ niềm hạnh phúc với Brandy, để cô dựa vào sức mạnh của mình trong thời khắc khó khăn, để an ủi cô khi nỗi buồn đến. Cô sẽ không có một người chồng chăm lo cho cô, bảo vệ cô và đứa trẻ. Brandy sẽ vừa phải làm cha vừa phải là mẹ của con cô, sẽ phải tự mình vận lộn để cho đứa trẻ thức ăn và nơi ở.
Ah, Brandy, tình yêu, gã nghĩ. Tha thứ cho anh. Làm ơn, tha thứ cho anh. m thanh đến từ bên ngoài, yếu ớt nhưng đáng lo ngại. Đã đưa những suy nghĩ của gã trở về thực tại.
J.T bật dậy, đột nhiên chắc chắn có điều gì đó khác lạ. “Chuyện gì vậy?” Brandy hỏi, chớp mắt nhìn gã.
“Anh không biết. Ở lại đây nhé.” Gã mặc đồ, nắm lấy khẩu súng và bước ra cửa.
Đó là khi gã nghe thấy nó, tiếng la hét cảnh báo theo sau sự bùng nổ của tiếng súng. Và rồi, là tiếng kèn cảnh báo trong đêm. Kỵ binh!
J.T liếc nhìn qua vai. Brandy đang quan sát gã, ánh nhìn cảnh báo trên mặt cô khi cô bật dậy. “Ở lại đây!” gã ra lệnh cộc lốc.
Gã bước ra cửa trước khi cô có thể tranh cãi. J.T dừng lại trước lều của mình, ánh mắt tiếp nhận tất của sự việc, khi quét mắt một lượt. Cả làng đã bị tấn công, và khi gã quan sát, gã trông thấy những tên lính đang đi quanh trại, bắn vào bất cứ thứ gì chuyển động.
Tiếng nổ đi kèm ánh lửa lóe lên của khẩu súng trường. Một người phụ nữ vừa chạy vừa la hét từ một căn lều đang bốc cháy, một đứa trẻ đang ôm lấy ngực cô ta. Wicasa Tankala đứng trước lều của mình, đối mặt với một khẩu súng trường.
Một chiến binh đang đấu tay đôi với một tên kỵ binh. Những âm thanh của cuộc chiến ngày càng trở nên khốc liệt hơn. Và rồi không mất thêm thời gian suy nghĩ, hay suy xét, như cả chục chiến binh khác. Nâng khẩu súng trường lên, J.T nhắm và bắn liên tục.
Thời gian dường như không còn chút ý nghĩa nào. Gương mặt của những người đàn ông gã giết mờ dần với nhau, không còn gương mặt nào là cụ thể, ngoài kẻ thù. Từ khóe mắt, gã trông thấy một tên lính cúi xuống trước một người phụ nữ già. Gã trông thấy Chatawinna đang găm một con dao lên lưng một tên lính, trông thấy Wicasa Tankala bắn một tên kỵ binh ngã xuống trên yên ngựa.
Lỗ mũi gã lấp đầy mùi của máu và khói cùng mùi của cái chết. Tai gã dội vang tiếng kêu la của những người bị thương, những tiếng than khóc rên rỉ của một người phụ nữ, âm thanh của tiếng súng. Gã cảm thấy cơn giận dữ trào lên khi trông thấy một tên lính bắn vào lưng một cô gái trẻ. Hắn mỉm cười khi bóp cò.
Với một tiếng kêu man rợ, J.T tung mình lên hắn ta, kéo hắn xuống khỏi yên ngựa. Với tiếng hô xung trận của người Lakota trên môi, tay và mặt J.T nhuốm máu đỏ tươi. Màu của cái chết. Của sự trả thù. Bị trói trong sức nóng của cuộc chiến, gã rút con dao của mình ra và nắm lấy một nắm tóc vàng của tên đàn ông. Gã đã hoàn toàn là người Da đỏ khi gã trả thù cho từng lời nói dối, từng hành động phản bội gây ra bởi những người da trắng.
Đứng lên, gã liếc nhìn quanh làng, con quỷ trong gã muốn tiếp tục tấn công, để lấy thêm nhiều máu hơn nữa. Nhưng cuộc chiến đã kết thúc. Gã nhìn chằm chằm vào cơ thể đang nằm dài trong bùn và nhận ra lần đầu tiên, trời đang mưa.
Một cơn rùng mình khiến cơ thể J.T co giật từ đầu đến chân khi gã nhìn xung quanh. Những tên lính còn sống sót đã rút lui, để lại đằng sau những kẻ đã chết. Gã xoay người, nắm chặt con dao trong tay, khi gã cảm thấy ai đó đang tiến tới từ phía sau.
“J.T?” Đó là Brandy, gương mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt cô mở to kinh hoàng khi cô nhìn chằm chằm vào gã. Dần dần, gã nhìn thao ánh mắt cô đến mảnh da đầu đẫm máu gã đang nắm trong tay.
“Anh không sao chứ?” cô thở hổn hển. Gã gạt đầu, phát ốm vì sự rùng rợn dấy lên trong mình dưới sức nóng của cuộc chiến.
Lầm bầm chửi thề, gã ném mảnh da đầu sang bên, và đứng đó, chờ đợi cô xỉ vả mình, nhưng không có chút chỉ trích nào trong mắt cô, chỉ có sự gia tăng của nỗi buồn và niềm đau. “J.T.” Cô nhìn chằm chằm vào gã, nước mắt dâng đầy mắt cô.
“Chuyện gì?” Gã ép mình lên tiếng, cơ thể gã căng cứng khi chờ đợi cô tiếp tục. “Bà ngoại anh...”
Gã không chờ cô nói hết. Với một tiếng thét không lời, gã chạy về phía căn lều của Tasina Luta. Bà đang nằm ngoài cửa, một viên đạn găm giữa ngực. “Unci!” Gã quỳ xuống trên đầu gối và nhẹ nhàng kéo bà vào vòng tay. Gương mặt bà nhợt nhat, làn da lạnh giá. Gã nhìn chằm chằm vào vết máu đang lan phía trước chiếc váy của bà. Gã ấn tay lên vết thương. Quá nhiều máu...
“Cinks...” Bà lần tìm bàn tay còn lại của gã và nắm chặt nó trong tay mình, chặt một cách đáng ngạc nhiên. “Cháu đã chiến đấu... dũng cảm... bà rất tự hào... mang mảnh da đầu kẻ thù của cháu... để nhảy... bên cạnh cháu.” “Đừng nói nữa,” J.T nói, ép ra những lời nói đang nghẹn lại trong họng. Gã nhìn chằm chằm vào vết máu đang rỉ ra giữa những ngón tay, ước rằng máu ngừng chảy.
Gã liếc nhìn qua vai, tìm kiếm Brandy. Cô đang đứng cách đó vài mét. Wicasa Tankala đang đứng bên cạnh cô. “Làm gì đó đi,” J.T nói với thầy lang.
Nhưng Wicasa Tankala chỉ lắc đầu. “Cinks...đừng buồn... cho bà. Bà ra đi thanh thản.” Tasina Luta hít sâu một hơi. “Những người thân yêu... đang chờ...”
Ánh mắt bà di chuyển trên gương mặt J.T, và bà mỉm cười, đôi mắt đen của bà đột ngột sáng lên và hoàn toàn đau đớn. “Và có người đang chờ để đến với cháu.” Bà siết chặt tay J.T. “Một đứa con trai, Tokala,” bà nói, giọng bà không hơn một lời thì thầm. “Cháu sẽ có một đứa con trai.” “Unci..”
“Giờ ta có thể thấy thằng bé... Một người đàn ông mạnh mẽ... giống như ông ngoại cháu.” Tasina Luta nhìn sâu vào mắt J.T. “Giống như cha nó.” J.T nhìn chằm chằm vào bà ngoại, cổ họng gã nghẹn lại, thần kinh gã siết chặt. Không thể nào bà lại có thể biết chắc được điều đó. Phải không?
Tasina Luta nhìn qua vai J.T, đôi mắt rực sáng với niềm hạnh phúc khi bà đưa tay ra. “Walks the Rainbow,” bà khe khẽ kêu lên. “Sisoka!”
Tasina Luta thở dài, một tiếng thở dài run rẩy dường như từ tận đáy tâm hồn bà, và rồi bà lả đi trong vòng tay J.T. “J.T?”
Gã ngước nhìn Brandy, trông thấy gương mặt cô qua màn nước mắt. “Bà đi rồi.” Brandy gật đầu, mắt cô cũng đang đầy nước, nước mắt đau buồn cho sự mất mát của J.T, nước mắt đau buồn vì cô cũng yêu mến người phụ nữ đó.
Nâng bà ngoại trong tay, J.T đứng dậy và tiến vào trong lều của Tasina Luta. Một lúc sau, Chatawinna đến giúp Brandy chuẩn bị để chôn cất cho bà.
*** Cuối đêm đó, J.T ngồi một mình bên dòng sông. Quả là một ngày dài. Thi thể những người đã thiệt mạng đã được chuẩn bị để chôn cất, theo sau là tiếng than khóc an oán của những người thân quyến.
Brandy và Chatawinna đã mặc cho Tasina Luta chiếc áo tốt nhất của bà cùng đôi giày da đanh. Gương mặt bà đã được sơn và sau đó bà được bọc trong chiếc áo choàng, đồ may vá đặt bên cạnh. Thông thường, gia đình những người chết sẽ than khóc trong bốn ngày, nhưng không phải bây giờ. Những nacas đã quyết định sẽ dời trại sớm vì sợ rằng những tên lính sẽ quay lại. Lúc bình minh lên, họ sẽ dỡ trại và di chuyển.
J.T nhìn chằm chằm vào con dao trong tay. Theo phong tục, gã đã rạch lên tay và chân, để bày tỏ sự đau buồn cùng nỗi đau của gã khi có đổ máu. Gã nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, nhớ lại cảm giác dòng máu ẩm ướt của bà ngoại đang rỉ ra qua những kẽ ngón tay. Quá nhiều máu đã đổ trong ngày hôm nay, gã dứt khoát nghĩ. Người Lakota đã mất tám chiến binh, năm phụ nữ, hai đứa trẻ. Mười hai tên lính bị giết. Cơ thể những tên lính bị cắt xẻo bởi những người phụ nữ, sau đó sẽ được tập hợp lại và kéo ra khỏi trại để mặc cho thối rữa.
Quá nhiều cái chết... “J.T?”
Gã liếc nhìn xuống dòng sông trông thấy Brandy đang tiến về phía mình, bóng cô in dưới trăng. “Anh có muốn ở một mình không?” cô hỏi khẽ.
“Không, anh chán một mình rồi.” Brandy ngồi xuống cạnh J.T. Mở tấm chăn cô mang theo và quấn nó quanh vai họ.
“Cảm ơn vì đã giúp anh với... với bà ngoại,” J.T lên tiếng sau một lúc. “Bà là một phụ nữ tuyệt vời. Em rất vui vì đã biết bà.”
Gã nuốt nước bọt, và cô biết gã đang cố kìm nén để không khóc. “Anh sẽ nhớ bà.” “Em biết.”
J.T ra hiệu về phía Milky Way. “Người Lakota tin rằng khi một linh hồn đi lên con đường linh thiêng, Milky Way, đến với Vùng đất hạnh phúc. Mẹ anh từng nói với anh rằng thiên đường của người Lakota tốt hơn nhiều thiên đường của người da trắng. Bà nói rằng tất cả tổ tiên đều trên thiên đường của người Lakota. Mọi người sống trong một thung lũng xanh tuyệt vời, mặt nước luôn trong xanh và mát lạnh. Đàn trâu nhiều không đếm xuể. Một vài người tin rằng trước khi một linh hôn được thừa nhận, nó phải đi qua một người phụ nữ già, tên bà ấy là Hinankara, Owl Maker. Hinankara kiểm tra mỗi linh hồn để đảm bảo người quá cố được xăm đúng cách, hoặc trên cổ tay hoặc trên cằm hoặc trán. Người ta nói rằng nếu bà ấy không thấy được những gì mình tìm, bà ấy sẽ để các linh hồn ra khỏi đường mòn và họ sẽ rơi xuống trái đất trở thành những bóng ma.”
Không biết phải nói gì, Brandy đặt tay lên cánh tay J.T. “Anh nghĩ rằng giờ bà hạnh phúc rồi,” J.T nhận xét. Gã hít sâu một hơi, sau đó thở dài. “Bà nói... bà nói chúng ta sẽ có một đứa con trai.”
“Gì cơ?” Brandy nhìn chằm chằm vào gã trong sự hoài nghi, một tay đặt trên bụng cô. “Đó là những gì bà đã nói. Bà nói ông anh đã chờ bà ở phía bên phia.” J.T lắc đầu. “Đó chưa phải là tất cả. Anh nghĩ bà đã trông thấy ông ngoại và mẹ anh ngay trước khi bà qua đời.”
“Trông thấy sao?” “Anh nghĩ họ đang chờ bà ở thế giới bên kia. Anh chưa bao giờ tin vào những điều như thế, nhưng giờ...” Gã nhún vai, nhớ lại niềm vui trong ánh mắt bà ngaoij khi bà nói về con trai gã, niềm hạnh phúc trong giọng nói của bà khi bà thì thầm tên ông ngoại gã. Gã biết, sâu trong trái tim mình gã biết, rằng ông và mẹ đang ở đó, chờ đợi để hộ tống Tasina Luta trên hành trình tới thế giới tâm linh.
“Ở thời đại của em, rất nhiều người được cho là đã chết sau đó lại sống lại,” Brandy lên tiếng. “Một vài người đã viết sách về những kinh nghiệm ở thế giới bên kia. Rất nhiều người trong số họ nói về việc trông thấy ánh sáng trắng hoặc được người thân dẫn đi. Họ đều nói rằng họ muốn ở lại, nhưng họ đã được gửi về bởi họ vẫn còn việc phải làm trên trái đất.” Brandy do dự một lúc. “Với anh có giống thế không?”
J.T gật đầu. “Anh nhớ ánh sáng trắng và Gideon đã nói với anh rằng anh được trao một cơ hội khác. Một đứa con trai, Brandy. Bà nói chúng ta sẽ có con trai.” Giọng gã vỡ ra. “Có lẽ đây là điều đúng đắn Gideon muốn anh thực hiện sau khi anh ra đi.” Nước mắt thiêu đốt mắt Brandy. Cô không muốn nghĩ về tương lai không có J.T, không phải bây giờ. Không bao giờ.
“Để sau,” cô nói mệt mỏi. “Về nhà thôi và để em chăm sóc những vết cắt. Sau đó em sẽ làm thứ gì đó cho anh ăn.” “Anh không đói.”
Gã quay về phía cô, đôi mắt đen của gã nhuốm buồn. Gã đã biết đến quá nhiều bất hạnh, quá nhiều nỗi buồn và mất mát, những điều cô ước rằng cô có thể xóa đi tất cả đau đớn, tất cả đau khổ, cô ước rằng có từ ngữ nào đó đủ để nói cho gã biết cô yêu gã biết bao nhiêu. Nhưng đôi khi những từ ngữ là không đủ. Với một tiếng thở dài, Brandy ôm lấy gã trong vòng tay và tựa đầu gã lên ngực mình.
“Cứ khóc đi, tình yêu của em.” Cô thúc giục nhẹ nhàng. “Anh sẽ cảm thấy tốt hơn.” J.T vòng tay quanh eo Brandy và ôm chặt lấy cô. Nước mắt thiêu đốt mắt gã. Gã đã không khóc trong nhiều năm, gã nghĩ, không kể từ khi mẹ gã qua đời. Gã ôm lấy Brandy thật chặt, giữ chặt lấy tình yêu của mình khi nước mắt tuôn trên má. Gã có thể nghe thấy tiếng tim cô đập bên dưới tai mình, mạnh mẽ, đều đặn, an lòng. Khi những giọt nước mắt đã lắng xuống, gã đặt tay lên bụng cô. Con gã đang ở đó, lớn lên một chút mỗi ngày. Con của gã... đứa con trai gã sẽ không bao giờ được thấy.
“Brandy.” Gã thở dài, cần có cô hơn bao giờ hết. Cần phải giữ lấy cô, làm tình với cô, để xác nhận cuộc sống trong một ngày bị bao phủ bởi cái chết. Như thể cô biết gã cần gì, cô trải tấm chăn lên mặt đất và kéo gã xuống bên mình. Nhẹ nhàng, cô hôn gã, tay cô vuốt ve gã khi cô trút bỏ quần áo gã, môi cô chạm vào vết tự cắt trên cánh tay gã, giá như cô có thể hấp thụ cơn đau và nỗi thống khổ của gã.
Quỳ trên đầu gối, cô trút bỏ quần áo, sau đó nằm dài bên cạnh gã và cuốn gã vào vòng tay lần nữa. J.T giữ lấy cô thật chặt. Cô là một người phụ nữ, người mang lại sự sống, trái tim và linh hồn của tất cả những điều tốt đẹp, và gã cần có cô, cần sức mạnh của cô, và trên hết là cần tình yêu của cô.
Và bởi cô biết những gì gã cần, cô nuôi dưỡng gã bằng tình yêu của mình, ôm lấy gã, vuốt ve gã, yêu gã dịu dàng và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết đối với một người phụ nữ từng yêu một người đàn ông, không đòi hỏi điều gì ngoài sự trao tặng, chỉ muốn an ủi gã, để đảm bảo với gã rằng gã không cô đơn, cô biết và cô hiểu rất rõ. Niềm đam mê giữa họ cháy lên nhẹ nhàng và ấm áp, làm lu mờ nỗi đau và nỗi thống khổ của gã. Cô thì thầm với gã rằng cô yêu gã, cô sẽ luôn luôn yêu gã, rằng gã sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Và trong sự tĩnh lặng của màn đêm đầy sao, cô cảm thấy sự ẩm ướt của nước mắt gã trên má mình khi cơ thể họ tìm thấy nhau một cách nguyên thủy trong sự khẳng định của sự sống.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)