Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Cuối
au cuộc gặp với Jens ở nhà bác Schmitt, Lorna đau khổ đến cùng cực. Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng nàng, Jens và bé Danny hôm đó, cảnh tượng của một gia đình đầm ấm, Lorna lại thấy trái tim tan nát. Nàng hình dung, cuộc sống của nàng sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu nếu Jens không "cứng đầu" đến như thế. Nàng xót xa mường tượng Jens, nàng và bé Danny cùng sống trong xưởng đóng tầu, trên căn gác nhỏ. Nàng sẽ tắm rửa cho bé Danny, phơi quần áo bé lên dây. Nàng sẽ nấu ăn cho Jens và buổi tối nàng sẽ ngủ cùng giường với chàng...
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó nàng lại khóc nức nở.
Lần sau đấy, Lorna đến thăm con, Jens không có ở đó. Đột nhiên Lorna cảm thấy thiếu thứ gì và nàng rất buồn. Ngày tháng của nàng cứ trôi đi, nhạt nhẻo và trống vắng.
Một hôm nàng vào hiệu tạp hóa ở vùng hồ White Bear, gặp Mitchell Armfield.
- Lorna!
Nghe thấy tiếng gọi Lorna quay lại, nhìn thấy cậu ta ngay đàng sau. Nàng mĩm cười nói:
- Mitchell! Lạy Chúa tôi, đúng là cậu không đấy?
Mitchell cao lớn hơn rất nhiều so với hai năm về trước. Cao, nước da rám nắng, trông đã là người lớn, không còn là cậu thiếu niên nhút nhát ngày nào.
Mitchell cười, chìa tay:
- Chứ còn gì nữa?
- Thế đâu rồi cậu bé gầy còm cứ luôn đòi dạy tôi điều khiển buồm?
- Tôi vẫn bơi thuyền buồm. Còn chị thì sao rồi?
- Cũng vẫn bơi thuyền nhưng chỉ bơi một mình con thuyền nhỏ.
- Tôi vẫn nhìn thấy chị trên mặt hồ. Hình như chị chẳng chịu đi đến đâu, đúng không?
- Đúng thế. Tôi...
Lorna ngừng lại giữa chừng. Mitchell đợi nghe nhưng không thấy Lorna nói nốt, bèn nói:
- Mỗi lần bọn tôi bơi thuyền dưới trăng hoặc tụ tập ngoài lầu bát giác ngoài công việc để hòa nhạc, ai cũng hỏi: sao không thấy Lorna đâu. Nhất là chị Phoebe! Chị ấy lúc nào cũng nhắc đến chị.
Lorna ngẩng nhìn cậu trai, hỏi:
- Phoebe ra sao?
- Chị ấy yên ổn nhưng rất nhớ chị.
- Tôi cũng nhớ Phoebe. Ngày trước hai đứa lúc nào cũng kè kè bên nhau.
Mitchell chăm chú nhìn Lorna rồi dè dặt hỏi:
- Tôi muốn hỏi thật chị một câu, được không?
- Tất nhiên là được.
- Chị làm trái tim Phoebe tan nát đấy. Từ ngày chị đi học ở Chicago, chị không viết lá thư nào cho chị Phoebe, cũng không nhắn hỏi gì chị ấy. Chị Phoebe nghi là đã làm điều gì chị giận, nhưng không biết đã làm gì. Có đúng là chị giận chị Phoebe không?
- Không phải đâu, - Lorna vội vã trả lời. Nàng đặt tay lên ống tay áo Mitchell - Phobe vẫn là người bạn thân nhất của tôi.
- Thật không?
Lorna chỉ mĩm cười nhìn Mitchell. Cậu ta hỏi thêm:
- Chị Phoebe đang rất mong gặp chị, nhất là từ ngày chị ấy đính hôn và bây giờ đang bận tíu tít chuẩn bị lễ cưới. Chị Phoebe bảo ngày trước hai chị có chuyện gì cũng nói với nhau, vậy mà bây giờ Lorna giận, không nhìn mặt chị ấy nữa. Nếu không phải chị giận thì sao hai chị không gặp nhau? Tôi biết chị Phoebe rất mong như thế.
- Tôi sẽ đến gặp Phoebe, - Lorna nói khẽ.
Câu nói rõ ràng là chân thật, Mitchell nhìn vào cặp mắt nâu rất đẹp nhưng u uất của Lorna. Cậu chìa tay vui vẻ nói:
- May quá hôm nay tình cờ gặp chị. Tôi có thể kể chuyện này với chị Phoebe tôi chứ?
- Tất nhiên, mà tôi còn nhờ cậu chuyển lời tôi chào Phoebe nữa. Bảo tôi vẫn yêu Phoebe như ngày xưa, không khác gì hết.
Mitchell chào rồi đi.
o O o
Mấy câu của Mitchell ám ảnh Lorna suốt cả ngày hôm sau. Đêm hôm đó nàng không ngủ được, dậy ngồi bên cửa sổ trông ra ngoài trời đêm, thử phân tích tại sao nàng lại "bỏ rơi" Phoebe. Đúng là ngốc nghếch, đi bỏ mất cái thú của một tình bạn chân thành, thân thiết đến như tình bạn giữa nàng và Phoebe.
Và không chỉ là cái thú. Chính thời gian vừa qua là lúc Lorna bối rối nhất, đau khổ nhất, cần có bạn thân để tâm sự nhất thì nàng lại quên bẵng mất Phoebe! Nếu cần hỏi ý kiến thì còn hỏi ai hơn là hỏi Phoebe, người bạn thân thiết nhất của nàng từ thủa nhỏ. Và tin cậy nhất! Phoebe đã bao giờ phản bội nàng đâu? Và nàng cũng vậy.
Vậy cái gì? Cái gì đã khiến nàng nghi ngại gặp Phoebe? Lorna tìm ra chỉ là sự xấu hổ! Đúng vậy, chỉ là từ cái hôm mẹ nàng bảo chuyện nàng có thai ngoài giá thú là chuyện nhơ nhuốc. Nếu mọi người biết, họ sẽ khinh bỉ nàng, gọi nàng bằng những danh từ nhục nhã nhất. Mọi người sẽ ghê tởm nàng và coi nàng là đứa hư hỏng, đứa bỏ đi!
Nhưng Phoebe đâu phải là mọi người? Liệu Phoebe có khinh bỉ Lorna, có ghê tởm nàng không? Chắc chắn không. Hiểu rõ Phoebe, Lorna tin chắc chắn Phoebe không khinh mình. Thì ra chính nàng, chính Lorna đã tự khinh bỉ mình, tự ghê tởm mình mà không biết. Nàng đã tự ý cắt đứt tình bạn với Phoebe mà không giải thích tại sao.
Hôm sau Lorna thức dậy hai mắt nặng trĩu vì mất ngủ. Tuy nhiên trong lòng nàng lại có niềm vui.
Nàng đã quyết định đến gặp Phoebe. Nàng vội vã bước ra khỏi giường. Cần gặp ngay bạn, càng sớm càng tốt.
Vì mong gặp bạn sớm, nàng thoái thác bữa điểm tâm, loay hoay lựa quần áo, đắp bông thấm nước lạnh lên mắt để khỏi thâm quầng, chải đầu theo kiểu "tổ chim", trang điểm rồi đi. Mười giờ sáng, nàng đã gỏ cửa biệt thự của gia đình Armfield.
Phoebe bước xuống thang gác, do được cô hầu bảo, thấy Lorna đứng đó, chân cô suýt khụy xuống. Phoebe bị bất ngờ hoàn toàn. Lorna nước mắt đầm đìa, đi loạng choạng tới. Phoebe vội chạy xuống chân cầu thang đỡ bạn, trong khi bản thân cô xúc động cũng không kém.
- Lorna có đúng là bạn đấy không?
- Phoebe thân yêu. Mình lại đến với bạn đây.
Họ ôm nhau cho bõ nhớ. Cuối cùng Phoebe buông bạn:
- Mitchell khoe là gặp bạn ngoài phố và bảo bạn sẽ đến chơi, nhưng mình chưa tin.
Đôi bạn vừa ôm nhau vừa lên cầu thang. Họ vào phòng Phoebe. Căn phòng vẫn như xưa, không có gì thay đổi. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn tuyệt vời. Vẫn chiếc giường ấy, nơi Lorna đã bao nhiêu lần nằm trên đó tâm sự đủ thứ chuyện với bạn.
- Lại được vào chổ này thích thật! - Lorna reo lên sung sướng.
Nàng bước ra cửa sổ, nhìn ra ngoài một lúc rồi quay lại nhìn vào căn phòng.
- Mình không nhớ lần cuối cùng vào đây là bao giờ?
- Từ mùa hè năm kia.
- Ừ, phải rồi. Mùa hè năm kia, qua mùa hè năm ngoái và bây giờ là mùa hè năm nay. Vậy mà đã hai năm rồi. Hồi ấy mình lần đầu tiên gặp Jens. Từ đó bao nhiêu chuyện xẩy ra.
- Bạn kể mình nghe chứ?
- Mình sẽ kể hết.
- Ngồi xuống đây - Phoebe xếp gối thành chồng cao ở đầu giường rồi ngồi xuống chân giường.
Cả hai bỏ giầy, co chân lên nệm, nhìn vào mặt nhau.
Lorna mĩm cười nói:
- Bạn kể trước đi. Mình cảm thấy câu chuyện của bạn vui hơn câu chuyện của mình.
- Được thôi. Anh ấy đẹp trai, hiền lành, sôi nổi và chăm chỉ làm ghê gớm. Hôm đầu tiên gặp anh ấy mình cảm thấy như gan ruột của mình bị quấn vào một cái ống nào đó và mỗi khi mình cử động, thậm chí nuốt nước bọt mình cũng thấy đau.
Lorna bật cười.
- Anh Slatterleigh ấy à?
- Tên anh là Dennis.
- Vậy là cậu gặp được người cậu yêu thật sự.
- Đúng thế. Mình yêu đến nổi, mỗi lần anh ấy chào mình để về mình thấy như mình lịm đi, chết giấc.
- Ôi, mình mừng cho bạn, Phoebe. Bao giờ cưới?
- Chưa đâu. Tuần lễ cuối của tháng Sáu kia! Mình muốn mời bạn làm phù dâu, nhưng mình ngần ngại chưa dám hỏi. Lâu nay hình như bạn tránh mặt mình và mình đâm suy nghĩ, hay có chuyện gì làm bạn giận mình. Nhưng không có chuyện gì chứ?
- Chuyện làm mình giận bạn thì không?
- Vậy thì có chuyện gì?
- Mình bị rơi vào một hoàn cảnh hết sức phức tạp.
- Hoàn cảnh gì?
Mặt Lorna đột nhiên sầu thảm. Nàng đưa mắt nhìn đi tận đâu xa lắc.
- Nhiều lúc mình nghĩ, bạn khó có thể hình dung nổi và bạn cũng khó có thể hiểu được mình. Nhưng sau khi gặp Mitchell, mình suy nghĩ phân tích thì thấy mình lầm. Bạn hiểu mình quá rõ, đúng thế không Phoebe? Hai chúng mình đã tâm sự với nhau tất cả mọi chuyện thầm kín nhất.
- Chắc là bạn gặp khó khăn trong chuyện với Jens Harken chứ gì?
- Tất nhiên. Lúc chúng mình yêu nhau, anh ấy đang đóng con thuyền Lorna D, chính mình đã rủ bạn đến xem lúc nó còn đang dở dang, bạn nhớ chứ?
- Nhớ. Và xưởng nằm ở cuối khu vườn biệt thự Rose Point. Nhưng rồi sau thế nào?
- Mình có thai với Jens.
Phoebe không hề tỏ ra ngạc nhiên hay hoảng hốt. Cô chỉ thở một hơi dài rồi đưa cả hai tay ra để Lorna nắm.
- Mình đã sinh một đứa con. Con trai.
- Vậy ra không phải bạn đi học ở Chicago?
- Không. Mình vào sống trong một tu viện gần thành phố Milwaukee bên cạnh các bà xơ...
Lorna kể lại câu chuyện không dấu một chi tiết nào. Khi kể đến đoạn nàng gặp Jens tại nhà bác Schmitt, lúc nàng đến thăm con, Lorna run rẩy, nước mắt nàng ứa ra, giọng nghẹn ngào. Nàng kết thúc câu chuyện kể với bạn:
- Thế đấy, và anh ấy bỏ mặc mình đứng trơ trụi giữa sân.
Phoebe hỏi:
- Lúc bạn bảo anh ấy rằng bây giờ dù hai bác cho có bạn lấy Jens đi nữa, bạn cũng không lấy nữa, là bạn nói thật hay tức quá thì nói thế thôi?
- Tức quá thì nói thế thôi, - Lorna nói rất khẽ. - Uất quá ý nào chợt xuất hiện trong đầu là mình phát ngay, đã kịp suy nghĩ gì đâu? Còn thật ra đều mình ao ước nhất là lấy anh ấy.
Phoebe nhìn bạn rất lâu. Cô nói:
- Mình còn nhớ bạn đã nói với mình một câu, lâu lắm rồi, vào mùa hè năm ấy, khi bạn mới quen Jens. Bạn có nhớ hôm hai chúng mình ngồi ngoài vườn nhà bạn và bạn thú nhận với mình rằng bạn yêu Jens không? Hôm ấy tâm trạng bạn rất tự tin, rất thanh thản lúc bạn nói với mình điều ấy. Sau đó bạn nói một câu mà mình không bao giờ quên. Bạn bảo: cứ có anh ấy bên cạnh là bạn thấy cuộc sống bổng trở nên có ý nghĩa và nếu Jens bỏ rơi bạn thì coi đây là Tháng Mười Một của trái tim bạn 1.
- Mình nói vậy ư?
- Đúng thế. Chính miệng bạn nói và lúc đó mình phải nói là mặt bạn sao đẹp đến thế. Lúc đó mình đã nghĩ rằng bạn tất sẽ tìm được cách để chung sống với Jens. Tất bạn phải lấy anh ấy. Từ hôm đó mình đinh ninh trong bụng là như thế.
- Ôi, Phoebe, mình ao ước được lấy Jens biết chừng nào.
- Vậy thì bạn phải tiến hành cách nào đi chứ.
- Cách nào? Mình làm gì được? Jens ở bên kia hồ. Mình ở bên này hồ. Cha mẹ mình thì không hề thay đổi lập trường một ly nào hết.
- Tất nhiên họ không thay đổi, điều ấy dễ hiểu thôi. Và nếu bạn đợi cho đến lúc cha mẹ bạn thay đổi thì có mà hết đời. Jens có lý khi anh ấy bảo nếu bạn thực sự yêu, bạn sẽ đủ sức cưỡng lại cha mẹ. Giá mình ở địa vị bạn, mình dám cưỡng lại cha mẹ lắm.
- Cưỡng lại cha mẹ?
- Nếu vì người mình yêu thì là chuyện hoàn toàn cần thiết.
- Nhưng Phoebe ạ, Jens còn bảo...
- Thôi được rồi, Jens bảo thế này, bạn bảo thế kia, rồi Jens lại bảo thế nọ, và cuối cùng cả hai nổi khùng lên với nhau, mỗi người trưng cái bướng của mình ra, chẳng ai chịu nghe ai. Nhưng sự thật là sự thật rành rành ra đó: là bạn yêu Jens và Jens yêu bạn. Hai người có đứa con và đều muốn cùng nhau chăm sóc nó. Khốn nổi chỉ cần cha mẹ bạn đe dọa, nào tai tiếng, nào nhơ nhuốc là bạn đã vội hốt hoảng. Lẽ ra bạn phải bảo cha mẹ bạn là bạn không sợ tai tiếng thì bạn lại bảo Jens...
- Mình không bảo gì Jens hết, Phoebe.
- Không bảo nhưng cũng như bảo. Vậy là bạn cần cha mẹ hơn cần Jens. Đúng vậy không?
- Không. Không phải thế.
- Ôi, Lorna, đừng cố bào chữa! Đừng cố lẩn tránh sự thật nữa. Bạn phải lắng nghe Jens nói, phải thấy được là anh ấy nói đúng. Nếu bạn tiếp tục che giấu sự thật, che giấu con bạn, che giấu tình yêu của bạn với Jens tức là bạn vẫn nghĩ rằng Jens không đủ xứng đáng với tiêu chuẩn của gia đình bạn. Còn nếu yêu Jens thì bạn hãy tỏ rõ điều ấy ra. Đem bé Danny về nhà, đến gặp hai bác, nói thẳng: "Một là cha mẹ chấp nhận cháu ngoại, chấp nhận chồng con, hai là con bỏ nhà vĩnh viễn không bao giờ trở lại".
- Đã một lần mình đã nói với cha mẹ mình như thế.
- Nhưng chỉ nói mà không làm. Lời nói của bạn có khác gì cái đập tay vào không khí? Bạn vẫn sống ở nhà với bố mẹ chứ gì? Bạn cũng chưa đưa tối hậu thư với hai bác, đúng chưa nào? Nếu mình là bạn thì mình đưa ra tối hậu thư, nếu cha mẹ không chịu thế này thì con sẽ làm thế kia.
Càng nói Phoebe càng sôi nổi. Cô đứng dậy, hoa tay múa chân.
- Mình sẽ làm thế nào, bạn biết không? Mình sẽ bế con ra chổ đông người, chổ nào...
- Ra công khai?
- Chứ còn gì? Ra công khai, chổ nào đông người nhất, chẳng hạn giữa khán đài ngày Hội đua thuyền.
- Giữa Hội đua thuyền?
- Mình sẽ đứng ra chổ mọi người đều nhìn thấy, bế con trên tay, trỏ cho nó xem con thuyền, của bố nó.
- Ai lại thế?
Phoebe coi như không nghe thấy Lorna phản đối, vẫn tiếp tục dòng suy nghĩ:
- Mình sẽ nói to cho mọi người nghe thấy: "Con nhìn thấy bố đang bơi thuyền không? Con nhìn thấy con thuyền bố đóng không? Bố con là nhà đóng tầu giỏi nhất nước Mỹ và mẹ ra đứng ở đây để mọi người đều thấy mẹ đã lựa chọn ai làm người mẹ cùng chung sống..."
Im lặng. Ý kiến đề xuất của Phoebe quá táo bạo! Lorna hỏi rất khẽ:
- Nếu bạn ở địa vị mình, bạn dám làm thế?
- Mình không biết. Đấy là mình cứ phóng ra một ý như thế, trong lúc tìm biện pháp gợi ý cho bạn.
- Nhưng bạn có dám làm thế không? - Lorna còn băn khoăn. Nàng nhìn thẳng vào mắt Phoebe và hai người nhìn nhau không chớp. Cuối cùng Phoebe hỏi nhỏ:
- Nhưng Lorna! Bạn có dám làm như thế không? Bạn bế bé Danny...
- Trong lúc cha mình ngồi trên con thuyền Lorna D...
- Bác gái thì đứng trên khán đài xem cuộc đua diễn ra trên hồ.
- Và Jens điều khiển thuyền... không biết năm nay anh ấy dự thi bằng con thuyền nào? - Lorna đã bị cuốn theo gợi ý của bạn.
- Thuyền Manitou.
- Manitou? - Lorna im lặng một lát - Dùng con thuyền ấy liệu Jens có đoạt giải được không? Bởi mình nghe nói dự giải năm nay còn trên một chục thuyền buồm được đóng theo mẩu đáy phẳng của Jens?
- Mình nghe ông Tim Iversen kể thì Jens đã thực hiện một số cải tiến trên con thuyền Manitou. Mà mọi người đều biết không ai am hiểu kỷ thuật đóng tầu bằng Jens.
Lorna gật đầu tán thành:
- Nếu vậy thì Jens sẽ chiến thắng!
Lorna ngả lưng lên gối, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
- Jens đang đòi mình phải cưỡng lại cha mẹ mình. Nếu mình làm theo cách bạn gợi ý thì sẽ là một đòn quyết liệt, đúng không?
Phoebe ngồi nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt bạn:
- Bạn đã quyết định làm như thế rồi à?
Lorna tránh cặp mắt bạn:
- Chưa. Mình phải suy nghĩ đã.
- Đúng bạn phải suy nghĩ thêm thật.
Lorna lo lắng:
- Nếu làm mạnh như vậy, mình sẽ phải hứng chịu sự căm giận của cha mẹ. Mình không thể ở nhà thêm được nữa. Mà Jens thì chưa chịu cưới mình...
Phoebe cũng ngả lưng lên gối. Đôi bạn im lặng một lúc lâu suy nghĩ. Cuối cùng Lorna nói khẽ:
- Nếu làm thế... mình cần có một người đứng bên cạnh để thêm sức mạnh. Phoebe, bạn có dám đứng cạnh mình lúc đó không?
- Tại sao không? - Phoebe nắm tay Lorna nói. - Mình thì có gì mà không dám?
o O o
Chỉ còn một tuần rưỡi nữa là đến ngày Hội thi thuyền buồm. Lorna ngày đêm suy nghĩ về điều Phoebe gợi ý.
Nghĩ đến lúc Jens, nàng và bé Danny đoàn tụ, cùng chung sống Lorna rất phấn khởi. Nhưng khi nghĩ đến lúc bị cha mẹ hắt hủi, dư luận xầm xì, và nàng sẽ suốt đời phải chịu đựng những cặp mắt khinh bỉ của mọi người, nàng lại nhụt chí.
Lần đến nhà bác Schmitt sau đó, Lorna đem theo một bộ quần áo thủy thủ xinh xinh, kẻ sọc xanh nước biển và trắng. Lúc trải bộ quần áo trẻ con đó lên bàn, nàng lúng túng nói:
- Bác Schmitt, lần sau tôi đến đây, bác vui lòng mặc sẳn bộ này cho cháu Danny. Tôi sẽ đến vào thứ Bẩy, sớm hơn mọi khi và tôi sẽ đem cháu đi.
- Vậy là nó không ở với tôi nữa?
Lorna đặt bàn tay lên bàn tay bác đầu bếp già:
- Tôi rất lấy làm tiếc, bác Schmitt. Tôi biết bác rất quý bé Danny và nó không ở với bác nữa bác sẽ buồn và nhớ.
- Vậy là cô quyết định không đưa nó đến đây nữa?
- Không. Chỉ trừ trường hợp đặc biệt... Nhưng tôi hy vọng sẽ không xẩy ra trường hợp đặc biệt ấy. Tôi tin rằng...
- Cô và Jens sẽ làm lành được với nhau?
- Đúng thế. Dù sao, đến lúc này tôi vẫn còn nghi ngại. Tính Jens cương quyết lắm và ương ngạnh. Không biết anh ấy có chịu không?
- Tôi rất mong cô hạnh phúc, cô Lorna. Coi như cô đã có gia đình vậy mà ba người, mỗi người một nơi là vô lý. Cô đem bé Danny đi, tôi rất nhớ. Tôi đã quen có nó bên cạnh. Và tôi cũng thiệt thòi đôi chút, nhưng tôi không thể để gia đình cô ba người ba chốn như thế này mãi được. Thế nào cũng đến lúc...
- Tôi sẽ cố xoay trở ít tiền gửi thêm cho bác.
- Ôi, chuyện ấy cô không cần băn khoăn. Tôi đã nói rồi, tôi có dành dụm được một khoản...
Lorna ngắt lời:
- Tạm đủ sống chứ gì? Tôi hiểu. Nhưng về phía tôi cũng xin hứa sẽ cố gắng...
o O o
Sáng thứ Bẩy, mặt trời chưa mọc, Jens đã thức dậy. Uống cà phê xong, chàng ra ngoài bến, thở hít làn không khí buổi sớm. Con thuyền Manitou vẫn bập bềnh trên sóng hồ.
Jens lên thuyền kiểm tra mọi thứ: buồm, dây dợ. Những lúc như thế này Jens hay nhớ đến cha chàng ngày xưa. Cụ cũng luôn kiểm tra mọi thứ trên con thuyền sắp sửa rời bến như thế này. Jens bắt gặp cách ngồi xổm của chàng rất giống cha chàng lúc sinh thời. Chàng lẩm bẩm, cầu linh hồn cha phù hộ cho chàng.
- Hôm nay là ngày quan trọng trong cuộc đời con. Cha hãy phù hộ cho con.
Phương đông đã ló ra những tia sáng đỏ và vàng rực rở. Mặt trời sắp mọc. Điềm báo hiệu một ngày trời đẹp.
- Chú dậy sớm thế Jens! - Tiếng Dawin sau lưng.
Jens ngoái đầu lại. Dawin đứng cầm tách cà phê. Đúng lúc đó mặt trời mọc và những tia nắng đầu tiên rọi vào tóc Dawin khiến cho những sợi tóc trông như mạ vàng óng ánh.
Dawin cười nhìn cậu em thân thiết:
- Không ngủ được hay sao?
- Vâng, - Jens mĩm cười đáp.
- Tôi hiểu. Chính tôi cũng không ngủ được mấy. Nửa đêm choàng thức giấc và thế là suy nghĩ miên man cho đến sáng.
Sau một lúc im lặng, Jens hỏi:
- Anh có nghĩ đến cha không?
- Có.
- Em ước gì cha có mặt hôm nay ở đây.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Cha đã đã giáo dục anh em mình rất tốt, anh công nhận không?
- Công nhận.
- Cha đã giáo dục anh em mình tự tin. Hôm nay dù thắng hay bại chúng ta vẫn không để mất đi lòng tự tin...
- Hôm nay chú cần thắng lắm phải không, Jens?
- Đúng. Anh không cần thắng sao, Dawin?
- Cần chứ, nhưng không đến mức như chú. Chú đương đầu với Gideon Barnett và phải đoạt bằng được con gái ông ta. Đúng vậy không? Nhưng chú nghĩ thế nào, liệu Gideon Barnett có khả năng thắng chú không?
- Có chứ. Bởi con thuyền Lorna D chính tay em thiết kế. Nó có thể chạy nhanh khủng khiếp. Cả con thuyền Ngôi sao phương bắc nữa. Nhưng một số cải tiến em thực hiện trên con thuyền Manitou chắc sẽ làm cho hai con thuyền kia không theo kịp.
- Còn một số thuyền khác cũng được họ thiết kế theo phát minh của chú?
- Nhưng em sợ nhất vẫn là con Lorna D.
Dawin vổ vai người em:
- Lúc này ta chẳng nên mất thời giờ vào chuyện ấy. Ta lên nhà, giục Cara cho ăn điểm tâm kẻo muộn.
Tim Iversen là người đến đầu tiên. Ông ta ngắm nghía con thuyền:
- Tôi có cảm tưởng đây là cô gái xinh đẹp. Cậu chăm chút cô ta suốt mấy tuần qua. Sờ mó mãi khiến cô ta hôm nay hứng tình cao độ, đúng không nào? Lát nữa vào cuộc thi, cô ta sẽ chạy vùn vụt, khó thuyền nào theo kịp. Cậu lại may cho cô ta bộ quần áo mới nữa, đúng không?
Quả thật Jens đã sơn lại con thuyền. Tim Iversen nhìn Jens, nói tiếp:
- Thế nào, sau cuộc thi hôm nay, tôi có thể đem nó về nhà được chứ? Cậu lấy cớ sửa sang giữ nó lại dây mãi rồi. Tôi e để nó ở đây rồi cậu mê nó không thiết lấy vợ nữa đấy!
Đội thủy thủ lục tục kéo đến. Cara đưa hai con chị lên thuyền Manitou để đến Câu lạc bộ White Bear, đứng trên khán đài xem cuộc thi.
Khi thuyền Manitou tiến đến gần bến, tiếng reo hò nổi lên vang động. Jens nhìn thấy con thuyền Lorna D đậu ở đó và Gideon Barnett đứng trên thuyền đã nghe thấy tiếng hò reo, đang ngẩng đầu lên nhìn. Thấy thuyền Manitou ông cau mặt lại cúi xuống chỉ huy các thủy thủ tiếp tục chuẩn bị những thứ cần thiết cuối cùng.
Thuyền Manitou cập bến. Cara dắt con lên bờ. Jens xem đồng hồ. Còn mười lăm phút nữa sẽ đến giờ họp các thuyền trưởng đấu thủ để nghe ban tổ chức giải thông báo. Jens nhìn lên khán đài và bãi cỏ bên dưới, nơi khán giả đã đứng đông nghịt. Những phụ nữ mặc áo váy đủ mầu, đội những chiếc mũ đủ các kiểu. Trẻ con chạy đi chạy lại. Những đứa trẻ nhỏ hơn một tay nắm váy mẹ một tay cầm kem ăn.
Jens nhìn ra chổ gia đình Barnett. Chàng thấy bà Levinia đứng cùng với hai bà già độc thân, hai em gái của Lorna và cậu em trai nàng đang nhìn bằng ống nhòm. Họ đứng giữa một đám người chắc là cổ động viên cho thuyền Lorna D. Jens không thấy có Lorna đứng đó. Chắc nàng cố tình tránh mặt!
Một nổi thất vọng bùng lên trong lòng và Jens vội vã dẹp nó đi, bằng cách quay sang làm những công việc cụ thể.
Tiếng loa mời các đấu thủ thuyền trưởng vào hội trường nghe phổ biến về thể lệ cuộc thi. Jens bước lên bờ sau khi dặn dò các thủy thủ. Lúc đi ngang qua đám thành viên gia đình Barnett, chàng cảm thấy họ đều chăm chú nhìn chàng. Jens vẫn nhìn thẳng phía trước và không ngó sang hai bên.
Đến gần cửa vào Câu lạc bộ, đột nhiên chàng nhác thấy một hình dáng quen thuộc. Một mầu sắc, một đường nét hay thứ gì đó khiến chàng quay đầu nhìn.
Lorna! Nàng đang đứng đó.
Cùng với...
Lạy Chúa! Lorna bế bé Danny! Hai mẹ con ra xem Hội thi thuyền buồm! Lorna dám bế con ra đây, cho tất cả mọi người nhìn thấy!
Jens đứng sững lại kinh ngạc. Chàng tiến về phía hai mẹ con. Đầu óc chàng choáng váng. Niềm vui đột ngột bùng lên khiến Jens như say rượu. Chàng hoa mắt và hai chân như muốn khụyu xuống. Jens phải đứng lại để trấn tỉnh.
Con trai chàng và người yêu của chàng đứng kia, chỉ cách chàng mười bước chân, đang nhìn chàng! Lorna mặc váy màu hoa anh đào, bé Danny mặc bộ thủy thủ xinh xinh, có cả mũ thủy thủ với hai dải mũ mầu xanh nước biển!
Lorna trỏ Jens, nói gì với con. Chàng đọc được qua cặp môi nàng mấp máy:
- Cha kìa!
Bé Danny toét miệng cười nhìn cha.
Rồi nó reo lên:
- Cha! - Và đòi tụt xuống đất để chạy đến với Jens.
Tim chàng đập rộn rã. Chàng có cảm tưởng trái tim chàng đang hát. Chưa bao giờ Jens khao khát chạy đến với ai như lúc này. Nhưng không được. Chàng phải vào kia dự cuộc họp các đấu thủ thuyền trưởng. Vào đó trể có cơ nguy không được dự thi và mất khả năng đoạt giải.
Jens thấy tiếng chân ai đang bước đằng sau đột nhiên đứng lại. Chàng ngoái đầu nhìn, thấy Gideon Barnett chằm chằm nhìn con gái và cháu ngoại. Tiếng rầm rì lan khắp đám người và Jens thấy mặt ông tái đi như cánh buồm đã bạc mầu. Jens cảm thấy lời xầm xì đã đến tai bà Levinia. Bây giờ đám khán giả xao động. Họ nhìn Lorna và Jens cảm thấy họ đang nhẩm tính thời gian ngược lại.
Đúng lúc đó, một cô gái trẻ chạy về phía Lorna, miệng cười rất tươi:
- Ôi, Lorna! Bạn đi đâu mà bấy lâu nay không thấy mặt? Mình đang mong gặp bạn quá!
Jens nhận ra Phoebe Armfield. Cô lách người qua đám khán giả để chạy đến trước mặt Lorna. Cô ta reo to:
- Ôi, cả bé Danny nữa này!
Khán giả chắc không ai kịp thắc mắc tại sao cô gái kia đã biết tên đứa trẻ, cô gặp nó từ hồi nào. Phoebe hôn má đứa trẻ rồi má mẹ nó. Lorna miễn cưỡng phải rời mắt khỏi Jens, trong lúc chàng quay gót đi nhanh về phía Câu lạc bộ thuyền buồm White Bear. Cách mươi bước phía sau, Gideon Barnett cũng đi theo vào.
Trong hội trường, một người đàn ông mặc quần trắng, bludông xanh nước biển, thắt cà vạt trắng đứng trên bục trịnh trọng nói:
- Các bạn thuyền trưởng thân mến! Ban giám khảo Hội đua thuyền năm nay thân ái chào mừng các bạn. Chặng đường hôm nay theo hình một tam giác. Đã có treo cờ hiệu từng chổ ngoặt. Chúng ta sẽ có mười phút chuẩn bị sau phát súng tập kết, năm phút sẵn sàng sau phát súng chuẩn bị và phát súng thứ ba là xuất phát! Bất cứ đấu thủ nào xuất phát sớm hơn phát súng thứ ba đều coi là vi phạm thể lệ và không được tính xét giải...
Trong lúc chủ tịch Hội Đồng giám khảo nói, Jens cảm thấy Gideon Barnett đứng sau lưng đang chăm chú nhìn chàng. Số đấu thủ dự cuộc đua hạng A hôm nay là mười người. Năm của câu lạc bộ White Bear, và năm của câu lạc bộ Minnetonka, đơn vị đứng ra thách đấu.
- Chúc các bạn đạt kết quả cao! Xin mời các đấu thủ thuyền trưởng ra thuyền, - ông chủ tịch Hội đồng giám khảo kết thúc bài diễn văn khai mạc.
Các đấu thủ tản ra, chúc nhau thành công. Jens quay lại, thấy Gideon Barnett đã đang đi ra.
Đến cửa Câu lạc bộ, lập tức Jens đưa mắt về phía Lorna. Nên đến gặp nàng hay đi thẳng ra thuyền? Jens lưỡng lự không biết nên làm theo cách nào. Lorna muốn mình thế nào? Chàng thấy một số thiếu nữ trạc tuổi Lorna đang xúm quanh nàng. Jens nhận ra một vài khuôn mặt quen quen. Rồi chàng nhận ra người đang bế con chàng là một trong hai bác của Lorna.
Thấy Jens đứng lại lúng túng, không biết nên đến gặp nàng hay ra thuyền, nơi các thủy thủ của chàng đang mong, Lorna bèn đi nhanh đến bỏ lại bạn bè ở đó nhìn theo nàng.
Jens đứng ngây người ra như thằng đần. Lorna đã gần chàng đến nổi gấu váy nàng bay phần phật chạm vào mắt cá chân chàng. Nàng cầm bàn tay chai sạn của Jens và chàng thấy bàn tay nàng quá mềm mại. Lorna nói:
- Chúc anh thành công!
Jens nắm chặt bàn tay Lorna, tim như muốn vở tung.
- Anh sẽ cố gắng, vì em, vì bé Danny, - Jens nói.
Rồi chàng quay gót, hấp tấp chạy ra thuyền, tim vẫn đập thình thình.
Ra đến thuyền, Jens thấy ngay các thủy thủ của chàng trên thuyền Manitou đều đã nhìn thấy hết. Họ đã rõ tấn kịch tình cảm của người thuyền trưởng. Họ đều mĩm cười thân mến với chàng. Chỉ riêng Dawin hỏi:
- Thuyền trưởng! Cái ống này đặt dưới buồm chứ?
Khi Jens đã về vị trí chỉ huy, các thủy thủ nhìn thuyền trưởng và đều hiểu rằng, chàng đã chiến thắng trong cuộc đua còn quan trọng hơn cuộc đua thuyền hôm nay:
- Giương buồm cái! Giương buồm tam giác! Giương buồm phụ! Tiếng Jens dõng dạc ra lệnh - Chuẩn bị xuất phát!
Mệnh lệnh của chàng được thi hành ngay và phát súng thứ ba đã nổ, thuyền Manitou băng đi cùng với chín thuyền buồm khác, trong đó có chiếc Lorna D và chiếc Ngôi Sao Phương Bắc.
Cuộc đua năm nay không đơn giản. Ngoài thuyền Manitou, còn hai thuyền nữa cũng do chàng thiết kế: Lorna D và Ngôi Sao Phương Bắc. Chưa kể tất cả các thuyền khác dự thi đều đóng theo mẩu thiết kế của chàng, nhưng khó địch nổi với ba thuyền kể trên.
Jens quên sạch mọi thứ, đầu óc chỉ còn tập trung vào con thuyền đang băng băng trên sóng. Mắt nhìn thẳng về phía trước, tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ trên thuyền, tiếng gió thổi vào từng cánh buồm, tiếng dây cọ vào các trục, tiếng nước rào rào dưới gậm thuyền. Miệng chàng liên tiếp quát ra lệnh cho các thủy thủ.
Nhưng lần đua này Jens cảm thấy có một điều đặc biệt bên trong chàng. Lòng chàng phơi phới và nhẹ nhõm làm sao! Chàng không còn nghĩ đến bất cứ thứ gì khác ngoài con thuyền chàng đang điều khiển. Không nghĩ đến bộ mặt của bà Levinia lúc chàng túm áo bà. Không nghĩ đến Lorna và bé Danny. Không nghĩ đến ông Gideon Barnett mà lúc này chắc đang cay cú quyết vượt bằng được con thuyền của tên đầy tớ khốn kiếp đã dám quyến rủ con gái ông.
Mà con thuyền Lorna D đáng sợ thật. Đã mấy lần nó đuổi kịp con thuyền Manitou, thậm chí lúc vòng quanh bán đảo, nó còn vượt lên trước Manitou nửa thân thuyền.
o O o
Tiếng reo hò vang động:
- Hoan hô Manitou! Hoan hô Manitou!
Thuyền của Jens về đích trước tiên. Thuyền Lorna D chỉ về sau chàng có hai thân thuyền. Hú vía! Còn thuyền Ngôi Sao Phương Bắc thì bị Lorna D bỏ xa hẳn cả chục mét. Jens thầm tự khen mình là đã sáng suốt tiến hành mấy cải tiến thêm cho thuyền Manitou trong thời gian vừa qua. Nếu cứ để nguyên như cũ chưa chắc nó đã về nhất như hôm nay.
Vừa vượt qua vạch đích, Jens đã đưa mắt tìm tấm áo mầu hoa anh đào. Không chút khó khăn chàng nhận ra Lorna trong đám đông khán giả. Nàng đứng trong nắng tay bế bé Danny, tay kia vẩy khăn về phía Jens. Phoebe đứng bên cạnh bạn.
Ôi, nụ cười trên môi Lorna, nụ cười chào đón kia còn giá trị hơn mọi phần thưởng đặt trên chiếc bàn phủ khăn trắng kê dưới bóng cây du đang chờ các thuyền trưởng đoạt giải. Hơn tất cả những tiếng reo hò ca ngợi của đám người hâm mộ cuồng nhiệt kéo ra sát bờ nước để đón tốp thủy thủ của con thuyền chiến thắng Manitou. Hơn cả đám phóng viên nhà báo, phóng viên nhiếp ảnh đang xúm xít chạy theo chàng.
Chỉ Lorna và lời nhắn gửi của nàng qua việc nàng bế con đến đây là giá trị cao hơn hết.
Lúc đưa thuyền vào bến, Jens ra những mệnh lệnh cuối cùng: hạ buồm, cuộn dây thừng... mắt vẫn không rời Lorna. Cả lúc đám người hâm mộ, đám phóng viên ùa lên thuyền bắt tay chúc mừng các thủy thủ và đưa ra đủ loại câu hỏi, miệng trả lời, Jens vẫn liếc về phía nàng.
- Thưa ông Harken...
- Ông Harken, cho tôi hỏi...
- Xin lổi thưa các ông... - Jens nói bước lên bờ. - Tôi đang rất cần gặp một người trước.
Jens nhìn thẳng về phía tấm khăn của Lorna đang vẩy và đi tới. Chàng không nhìn thấy ai khác, không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đang đập rộn rã.
Chàng đã đến trước mặt nàng. Hàng trăm cặp mắt nhìn họ. Hai cánh tay vạm vỡ của chàng ôm chặt Lorna, chổ bên trên khuỷu tay nàng. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau sung sướng.
- Jens! - Lorna nói - Vậy là anh đã đạt được.
- Anh đã đạt được, - Chàng nhắc lại, áp môi vào môi nàng.
- Cha! - Bé Danny vổ vào má Jens.
- Ôi, ai thế này? Bé Danny! Hôn cha đi nào!
Bé Danny trỏ ra ngoài hồ:
- Xuyền...
Lorna mĩm cười "dịch" cho con:
- Bé đòi bơi thuyền.
- Tất nhiên rồi. Lớn lên con sẽ bơi thuyền như cha. Ngay bây giờ cha sẽ đóng cho con một thuyền buồm nhỏ để hể con biết bơi là cha cho con lên thuyền và dạy con các điều khiển ngay.
Bé Danny đã rời mắt khỏi con thuyền, quay sang cha. Jens hôn vào cái miệng xinh xắn của con trai.
- Ôi, sao có được ngày hôm nay tuyệt vời thế này! - Chàng nói đưa bàn tay to bè ôm đầu con.
Lorna nói:
- Anh có nhớ Phoebe không?
Đúng lúc Phoebe vừa bắt tay và chúc mừng Jens xong thì có tiếng người nói rất to:
- Ôi, hai cô gái đẹp quá! Còn cô thứ ba nào cho tôi không?
Họ quay ra và thấy Dawin cười toác miệng. Anh đến cùng với Cara và hai con trai.
- Đấy thôi! Anh còn định kiếm cô nào nữa, hả anh Viking tóc vàng kia? - Cara nói rồi hôn chồng.
Chị hôn má em chồng. Jens nói với Lorna:
- Đây là Cara, chị dâu anh. Còn đây là Lorna...
Lorna mĩm cười gật đầu và Cara hôn vào má nàng. Jens đỡ bé Danny trên tay Lorna. Hai đứa con trai của Dawin, một bố dắt, một bấu váy mẹ. Một tiếng phụ nữ nói rất to:
- Cho tôi gặp đấu thủ đoạt giải một chút!
Cả tốp nhìn ra. Jens nhận ra bà Agnes. Bà lách đám người vây quanh gia đình Harken, đến cầm tay Jens, nhìn vào mặt chàng.
- Tôi không lầm đâu. Quả là chàng trai này giống hệt ông đại úy Dearsley ngày xưa. Tôi biết hôm nay là ngày sung sướng nhất của cậu, nhưng tôi xin nói, hôm nay cũng là ngày sung sướng nhất của tôi.
Hai em gái Lorna, Jenny và Daphne, rụt rè bước đến gần. Cả Theron. Cậu ta mê ngay bé Danny. Cậu ta hỏi chị:
- Chị Lorna! Nó là cháu em phải không? Nó phải gọi em là gì, chị?
Lorna mĩm cười:
- Là cậu!
- Tên nó là gì?
- Danny.
- Hì, Danny! Có đi chơi với cậu Theron không? Cậu sẽ cho nhìn ống nhòm.
Bé Danny tụt khỏi tay cha, bước lẩm chẩm đến với Theron...
o O o
Sau này nhân dân thành phố Saint Paul còn truyền tụng mãi những chi tiết về sự kiện này: Gia đình Barnett đã đón tiếp Jens ra sao? Con thuyền Manitou của chàng đã hai lần đoạt giải lớn của Hội đua thuyền thế nào? Và chuyện ông Gideon năm trước bướng bỉnh không chịu trao cúp cho Jens Harken, năm nay đã phải chịu trao cho chàng...... Dàn nhạc đã ngừng tiếng. Thủy thủ các thuyền dự thi vây quanh đông đủ. Bóng cây du to phủ xuống chiếc cúp duy nhất chểm trệ trên tấm khăn trải bàn trắng tinh.
Vị chủ tịch Câu lạc bộ thuyền buồm White Bear nhấc lên, đặt vào tay Jens Harken.
- Xin chúc mừng, Harken - Gideon nói và chìa tay.
Jens nắm bàn tay đó:
- Cảm ơn ngài.
Hai đối thủ nắm tay nhau lâu hơn thường lệ một chút. Mặt Gideon lạnh lùng. Mặt Harken không còn chút gì nổi mừng vui chiến thắng. Người kia là ông ngoại của con chàng. Những nét trên thân thể ông cũng như những đặc điểm trong tính nết ông sẽ di truyền qua giọt máu con cháu ông và con chàng cùng cháu chắt chàng sẽ thừa hưởng phần nào những nét ấy. Jens bổng thấy nổi oán giận trong lòng giảm đi rất nhiều.
Họ đã buông tay nhau.
- Thưa Ngài Chủ Tịch, tôi muốn trao cúp này cho Câu lạc bộ...
Gideon hơi bối rối, nhưng trấn tỉnh được ngay.
- Câu lạc bộ xin chấp thuận. Đấy là cử chỉ hào hiệp của ông.
- Nhưng tôi đề nghị được giữ nó trong đêm nay.
- Tất nhiên rồi.
Jens quay lưng lại, giơ cao chiếc cúp quý giá cho mọi người ngắm nghía. Tiếng vổ tay nổ ran. Jens thấy Lorna đang đợi chàng... Bà Levinia đang đứng cách xa một quãng hình như lúng túng chưa biết nên tỏ thái độ thế nào... Jens còn cảm thấy nổi giận của ông Gideon Barnett đã vơi đi một nửa.
Đã lâu lắm rồi họ mới nói với nhau những câu lịch sự. Họ phải làm thế một phần cũng vì trước mặt đám đông. Nhưng một ngày kia họ sẽ tiếp tục nói với nhau bằng thái độ tôn trọng ấy cả khi không có ai chứng kiến. Cần phải có thời gian, đúng thế, cần phải có thời gian...
Rời khỏi tấm dù che trên bàn tặng phẩm. Jens gạt hai ông bà Barnett ra khỏi trí óc mà nghĩ về con gái họ. Nhưng lúc này họ vẫn chưa được tự do. Mọi người xúm đến sờ vào chiếc cúp. Tim Iversen yêu cầu Jens cầm cúp chụp ảnh. Đám phóng viên lại quấy rầy chàng thêm một lúc lâu nữa.
Trong tất cả những lúc ấy, Jens mắt vẫn không rời Lorna. Bé Danny đã ngủ, gục đầu lên vai mẹ. Lorna áp má vào làn tóc vàng của con trai, mắt chăm chú nhìn Jens.
- Thế là đã quá nhiều rồi, xin các vị cho tôi được nghỉ ngơi đôi chút, - Jens nói với đám khán giả hâm mộ và phóng viên. Rồi chàng bước đến chổ các thành viên trong đội thủy thủ của chàng.
Jens chào tạm biệt từng người, chân thành cảm ơn họ. Cuối cùng chàng bước đến bên Dawin, nói khẽ:
- Tối nay em không về.
- Không được. Cara và tôi đã chuẩn bị...
- Những thứ ấy để sau. Cô gái em yêu vẫn chưa trả lời sẽ lấy em. Em cần hỏi cô ấy cho dứt khoát.
- Cũng được, - Dawin mĩm cười thông cảm.
Bây giờ Jens mới quay sang Lorna.
Nàng vẫn đợi Jens. Nước dải đứa trẻ nhỏ xuống áo mầu hoa anh đào tạo thành một vết sẩm trên vai nàng. Gió hồ thổi tung tóc nàng, không còn thành "tổ chim" nữa. Hai năm qua đã biến nàng thành niềm vui sống lớn nhất của Jens.
- Ta đi đi! Để anh bế con cho, được không?
Lorna mĩm cười, nhấc đầu bé Danny lên trao cho Jens. Đứa trẻ mở mắt rồi nhắm vào ngay, ngả đầu lên vai cha. Lorna đỡ chiếc cúp.
- Em để bọc quần áo của con ở gốc cây ngoài kia.
Jens theo nàng ra lấy bọc quần áo rồi họ đi dọc theo con đường trải sỏi ven hồ. Jens một tay ôm con, một tay đặt lên vai Lorna.
- Ta đi đâu? - Nàng hỏi.
- Đến đâu không có ai.
- Nhưng là đâu?
Jens gọi xe ngựa, đỡ Lorna lên rồi trèo lên theo, nói:
- Khách sạn Leip, - Chàng quay sang Lorna: - Được không?
Nàng trả lời bằng mắt trước rồi mới bằng miệng:
- Được.
Nàng đặt chiếc cúp quý giá xuống sàn xe, giữa hai đôi chân họ. Jens đặt con nằm xuống đùi. Chàng nâng bàn tay Lorna âu yếm đặt lên môi.
- Ôi, Lạy Chúa anh không thể ngờ em lại ra xem!
Jens thì thầm nói, trong lúc tiếng vó ngựa gỏ đều đặn trên mặt đường. Chàng thấy Lorna đưa khăn bịt miệng và quay mặt đi. Jens đưa hai bàn tay ôm mặt nàng quay về phía mình.
- Em khóc à? Thời để em khóc đã qua rồi.
Lorna cố mĩm cười qua làn nước mắt:
- Em hiểu chứ...
Họ im lặng một lúc lâu. Gió hồ thổi vào xe. Họ ngửi thấy mùi hồ. Tiếng chó sủa đâu đó vọng đến.
- Cha em đã bắt tay anh! - Jens nói.
- Có, em nhìn thấy.
- Cha còn chúc mừng anh. Tất nhiên chưa phải ngay, nhưng anh tin mối bất hòa sẽ được hàn gắn. Bởi bây giờ đã khác...
- Cha xem chừng đã thấy ân hận về thái độ ương ngạnh lúc trước.
- Anh cũng đoán vậy.
- Bé Danny cũng có vai trò trong chuyện đó.
- Có thể, - Hai người cùng nhìn xuống đứa con.
Im lặng. Lát sau Jens hỏi:
- Từ lúc đó cha em có nói gì với em chưa?
- Chưa.
- Mẹ?
- Cũng chưa nói gì.
Jens nắm bàn tay Lorna đặt lên ngực chàng.
- Điều làm cha mẹ em bực chưa phải chuyện em ra xem mà thái độ những người khác trong gia đình đối với em. Hai em gái em, cậu Theron, rồi bác Agnes... Rõ ràng họ đều yêu bé Danny, đúng không?
- Đúng.
Vào khách sạn Leip, Jens bảo nhân viên trực quầy:
- Cho tôi hai phòng.
- Hai? - Nhân viên ngạc nhiên, nhìn đứa bé đang ngủ trên vai Jens.
- Đúng thế, - Jens đáp.
Chàng cầm bút ghi vào sổ đăng ký thuê phòng tên người thuê rồi đưa bút cho Lorna. Nàng ghi: Lorna và Danny Barnett.
Rồi ký tên.
Nhân viên lấy hai chiếc chìa khóa treo trên bảng, dẫn họ lên phòng. Lorna bế bé Danny vào phòng thứ nhất, Jens vào phòng thứ hai. Liền sau đó chàng không gỏ cửa, sang phòng Lorna. Nàng đã đặt bé lên giường, đang cởi bớt quần áo cho bé.
- Khoan đã, - Jens thì thầm. - Đừng làm con thức giấc.
Lorna thẳng người lên, quay nhìn Jens. Chàng đặt chìa khóa phòng lên mặt tủ rồi bước tới, đứng lại trước mặt Lorna. Chàng trìu mến ôm đầu nàng, hai ngón tay cọ nhẹ lên má nàng, Lorna hé môi thở gấp. Nàng thì thào:
- Jens...
Jens áp đầu nàng vào ngực chàng, sau đó ngửa mặt Lorna. Họ hôn nhau, cái hôn bao lâu mong đợi. Hai môi áp chặt nhau, rồi đến hai ngực, sau đến hai đùi. Bây giờ thân thể họ áp chặt vào nhau. Hai bàn tay nàng ôm sườn chàng, thọc tay vào tóc chàng.
Hai cái miệng ngấu nghiến nhau cho thỏa nổi khao khát bấy lâu nay. Thân thể họ quấn chặt nhau cố áp vào nhau càng nhiều càng tốt. Cuối cùng Jens rời miệng, hai bàn tay vẫn ôm mặt Lorna. Chàng nhìn vào mắt nàng, nói vào miệng nàng:
- Em sẽ lấy anh chứ?
- Vâng.
- Bao giờ ta tổ chức cưới?
- Ngay bây giờ. Ngày mai. Càng sớm càng tốt.
Jens nhắm mắt ôm chặt nàng:
- Anh yêu em quá Lorna.
- Em cũng vậy. Em rất khổ tâm đã làm anh phiền lòng. Xa anh em cũng khổ lắm chứ.
Lorna hôn lên tóc chàng, trán chàng, má chàng và lại lên miệng chàng. Nàng thì thầm:
- Xa anh, nhiều lúc em không muốn sống nữa. Nhất là cái hôm gặp anh ở nhà bác Schmitt. Hôm đó sao anh phũ phàng thế? Về đến nhà em đã nghĩ, chẳng muốn sống làm gì.
- Chuyện đó ta sẽ kể lại sau. Em lại đây.
Jens kéo Lorna đến ghế. Chàng ngồi xuống, đặt nàng ngồi lên đùi chàng. Hai cặp môi lại áp vào nhau. Chàng đưa tay gở những trâm cài tóc nàng, nhưng lúng túng vì một tay vẫn đỡ dưới lưng nàng. Lorna bèn đưa tay rút bốn chiếc trâm vứt xuống sàn, lắc đầu cho tóc xỏa ra rồi cúi xuống hôn chàng như hôn một quả đào nàng vừa mới bóc lớp vỏ nháp mỏng bên ngoài.
Lúc đang hôn, Jens đưa tay ra sau lưng, cởi khuy áo và lại lúng túng.
- Em ngồi lên đi để anh với tay.
Lorna đứng lên, áp váy vào đùi Jens, tỳ khuỷu tay lên vai chàng, thọc ngón tay vào tóc chàng. Trong lúc Jens cởi khuy áo Lorna thì nàng âu yếm tẻ cặp môi mềm mại của chàng, cặp môi đã bao nhiêu lần hôn nàng trong những ngày lén lút gặp nhau vào mùa hè không bao giờ quên được ấy.
Lưng áo nàng đã mở ra. Jens nói:
- Đưa cao tay lên.
Lorna giơ cao hai tay và Jens luồn tấm áo liền váy mầu hoa đào qua đầu nàng, làm tóc nàng rối bù. Khi tấm váy đã nằm dưới sàn. Lorna thì thào:
- Áo của anh.
Lorna cũng lại luồn áo qua đầu chàng, quẳng xuống chổ áo váy của nàng. Họ không cần nệm nhồi lông làm gì. Lúc này họ chỉ cần có nhau là đủ.
Họ vuốt ve, hôn lên da thịt nhau, thì thầm những lời âu yếm, hứa hẹn với nhau.
- Anh sẽ không bao giờ để em đi xa anh.
- Em cũng sẽ không đi.
- Và lần sinh đứa thứ hai, anh sẽ ở bên em.
- Đứa thứ hai, thứ ba...
- Ôi, Lorna! Anh yêu em biết chừng nào.
- Jens thân yêu! Anh thân yêu nhất của em. Em cũng yêu anh vô cùng. Em sẽ yêu anh cho đến lúc em chết và ngày nào em cũng chứng tỏ cho anh thấy em yêu anh.
- Biết đâu hôm nay em thụ thai, - Chàng nói.
- Nghĩa là bé Danny sẽ có em trai.
- Hay em gái.
- Gái cũng tốt.
- Nhất là nó giống em.
- Jens, - Lorna nhắm mắt - Ôi, Jens...
Nàng mở mắt và Jens biết đến lúc này không phải lúc nói chuyện. Bây giờ là lúc cả hai chia xẻ niềm đê mê, niềm hạnh phúc diệu kỳ. Họ cần tích lũy để còn phải tiêu tốn vào những lúc con cái đau ốm, những lúc quá bận rộn công việc không dành cho nhau được nhiều sự chăm sóc. Bởi họ đã tự nguyện chung sống bên nhau cả lúc vui lúc buồn, khi thuận buồm xuôi gió, lúc khó khăn vất vả, cho đến khi cái chết chia lìa họ. Bởi họ biết sợi dây tình ái có bền chắc đến mấy cũng không thể thắt chặt họ lúc đó. Sau những gian nan, hạnh phúc càng lớn lao và họ càng biết cách giữ gìn hạnh phúc đó.
Trong trạng thái bồng bềnh, đê mê sau đó, Jens nằm lên nàng và Lorna hờ hững quàng hai cánh tay ôm chàng. Chàng mơ tưởng về tương lai họ sẽ mãi mãi bên nhau, lúc vui cũng như lúc buồn, bởi chàng hiểu tình yêu chân thành chính là phải như thế. Jens lăn xuống nằm bên cạnh, gác một chân lên người nàng, gạt những sợi tóc trên mặt nàng, âu yếm vuốt ve má nàng.
Jens thì thào:
- Chúng ta mãi mãi yêu nhau.
Lorna mĩm cười:
- Em cũng nghĩ thế.
- Và chúng ta sẽ gặp gay go với cha mẹ em đấy.
- Nếu như không hòa hợp được thì...
Jens đặt ngón tay lên môi Lorna, ngăn nàng:
- Sẽ hòa hợp được.
- Nhưng nếu không, chúng ta vẫn hạnh phúc.
- Trước đây anh đòi em phải cưỡng lại cha mẹ và em đã làm như thế. Nhưng bây giờ anh thấy điều anh đòi chưa chắc đã đúng. Cha mẹ anh đã mất. Cha mẹ em là cha mẹ duy nhất của chúng ta. Dù cha mẹ em thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải yêu quý và phải tạo nên được sự hòa hợp, đầm ấm. Anh hứa sẽ làm mọi cách để cha mẹ em không giận chúng ta nữa. Anh làm chuyện đó không phải vì anh, mà vì em, vì con, vì các con chúng ta sau này.
- Jens, - Nàng ôm chàng ghì chặt chàng trong vòng tay.
- Anh là người tốt đến thế, tại sao cha mẹ em không thấy nhỉ?
Họ lại âu yếm và quấn quýt nhau trên tấm nệm bằng những áo quần của họ trải. Đột nhiên một tiếng thét phía trên. Bé Danny choàng thức giấc, hoảng hốt thấy đang ở chổ lạ lẩm.
- Con, - Jens thì thầm.
Bé Danny òa khóc.
- Danny con! Con yêu quý của mẹ! Mẹ đây, mẹ đây!
Tiếng khóc nhỏ dần và bé Danny sắp lăn ra khỏi giường. Lorna vội đỡ, đặt con nằm cạnh, ôm ấp, nựng con:
- Mẹ đây! Mẹ đây mà...
Bé Danny nín khóc, mở cặp mắt vẫn còn ngái ngủ, vẫn còn long lanh vài giọt nước mắt.
- Con bé bỏng của mẹ. Con tưởng con ngủ một mình chứ gì? Có cả cha mẹ đang ở bên con đây này.
Jens hôn lên bàn chân con nói:
- Ôi, con của cha! Xin lổi, nhưng bố mẹ lúc nãy đang mải kiếm em cho con.
Lorna vội đập nhẹ vào cánh tay Jens:
- Jens!
Jens trợn mắt, làm vẻ ngây thơ:
- Thì anh nói không đúng à?
Lorna bật cười bảo con:
- Con đừng nghe tất cả các câu cha con nói. Nhiều lúc cha nói những thứ con chẳng nên nghe.
Jens ôm tấm thân trần của Lorna:
- Thật không? Thế ai khơi mào trước? Em hay anh? Chính em quyến rủ anh trước. Chính em không chịu để anh yên. Rồi hôm nay ai bế con đến xem Hội thi bơi thuyền? Ai đặt con ngủ trên giường để con thức dậy và thấy cha mẹ làm cái trò gì dưới sàn.
Lorna ngượng ngùng cười:
- Thấy em thế anh sướng quá còn gì?
Jens cười đáp lại:
- Điều ấy thì anh công nhận.
Họ tận hưởng niềm hạnh phúc trong một lúc rồi mỗi người quàng một tay ôm đứa con, hôn hít nó.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim