A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ình minh tới rồi mà Nua chưa về. Do ngồi chờ và suy nghĩ miên man nên anh thấy mệt nhừ và bứt rứt vì mất ngủ. Nhưng bóng tối khô cằn dẫn tới một câu hỏi nhức nhối: Có phải vì tiền thưởng mà lôi kéo được trái tim Nua chăng? Nỗi nghi ngờ đã vắt kiệt máu anh đến giọt cuối cùng. Với anh, sự phản trắc đã trở thành như mùi cay cay của bụi cát trong một ngày có gió sa mạc. Đã bao lần trước đây anh nhắc rằng Nabavigia yêu anh cả thể xác và tâm hồn trong khi nàng chẳng thực tình yêu anh cả trong thời kỳ đứng dưới gốc cây cọ. Nhưng, suy cho cùng, Nua sẽ không phản anh, nàng sẽ không nộp anh cho cảnh sát để lĩnh thưởng. Nàng không còn trẻ gì và đã chán cảnh thay đổi tình yêu, cái nàng mong muốn có là một người chồng, dịu dàng và trung thực. Anh phải chấp nhận rằng những nghi ngờ của anh là không căn cứ. Nhưng bao giờ thì Nua về?
Đói, khát và bồn chồn chờ đợi càng thêm cấp bách. Giống như buổi anh ngồi đợi Nabavigia dưới gốc cọ. Đợi mà Nabavigia chẳng đến. Mình đã lượn quanh ngôi nhà mụ Thổ Nhĩ Kỳ vừa cắn móng tay và nỗi thất vọng đã làm anh suýt nữa thì đến đập cửa nhà mụ trong cơn điên giận. Vui sướng nào bằng khi thấy khuôn mặt em. Sướng run người và toàn thân bay bổng lên bảy tầng trời. Vừa khóc, vừa cười, phấn chấn và tin tưởng ở bản thân và hăng say vô bờ.
Nhưng thôi không nghĩ lại thời cây cọ làm gì nữa, lỗi thời rồi bây giờ thì chỉ còn máu, súng đạn và điên giận rẽ chia ta và nàng. Lúc này mình hỏi về ý nghĩa của sự đợi chờ chua chát trong bóng tối và nóng nực ngột ngạt này. Hình như Nua từ chối trở về, nàng từ chối cứu ta khỏi những sự khủng khiếp của cô quạnh, bóng tối âm u, của đói và khát. Tuy vậy anh vẫn ngủ thiếp đi trong cơn thất vọng và lo âu.
Anh mở mắt nhìn những khuôn cửa bắt ánh sáng ban ngày trong gian phòng kín mít nồng nực. Hoảng hốt anh chồm dậy và lao vào buồng ngủ, buồng ngủ vẫn nguyên vẹn như khi Nua ra đi hôm trước. Nua vẫn chưa về. Nàng ngủ đêm ở đâu? Có cái gì ngăn nàng quay trở về chăng? Mình sẽ bị giam ở trong hầm tối này đến bao giờ? Cơn đói dày vò ruột gan anh mặc dù nỗi lo lắng và băn khoăn của anh.
Vào bếp anh thấy có bánh, xương và thịt còn lại, một ít rau bữa trước, anh ăn nghiến ngấu, gặm xương như con chó đói.
Cả ngày anh tự hỏi bao giờ thì Nua về và vì sao nàng vắng mặt, lúc thì ngồi bồn chồn trông ngóng, lúc thì hung hăng đi quanh gian phòng. Anh chẳng có món giải trí nào khác ngoài việc quan sát nghĩa trang qua khuôn cửa chớp, theo dõi các đám ma, thử đếm các ngôi mộ một cách vô ích. Đến chiều Nua vẫn chưa về. Chắc phải có nguyên nhân. Anh bị giằng xé vì nghi ngờ, vì lo lắng và cả đói nữa. Nua chắc gặp khó khăn, không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nàng phải vượt qua được những khó khăn ấy và trở về nhà, nếu không thế thì anh sẽ ra sao đây?
Nửa đêm hôm đó, anh rón rén chân rời khỏi nhà. Anh vượt qua sa mạc đi về phía quán cà phê của Tácgiăng. Anh dừng lại ở chỗ cũ và thổi lên ba tiếng sáo, rồi chờ lão chủ. Lão đến bắt tay anh, rồi nói:
- Phải rất cảnh giác, bọn cảnh sát khắp nơi.
- Mình cần cái gì ăn.
- Lạy Chúa! Anh bị đói à?
- Đúng thế, không nên ngạc nhiên gì cả, ông chủ ơi.
- Tôi sẽ cho thằng hầu bàn mang cho anh bánh vừng, nhưng nguy hiểm cho anh lắm khi ra ngoài đường.
- Chúng ta đã từng trải qua những thử thách còn gay go hơn nhiều mà, cả anh và tôi đó.
- Ừ, nhưng cú vừa rồi đã thực sự tuôn bão táp chung quanh anh.
- Đối với mình thì thế giới luôn luôn là bão táp.
- Thật không may cho anh đã đánh vào một tên thân thế như vậy.
Lão chủ quán cáo từ trở về. Một giờ sau người ta mang đến cho anh thực phẩm, anh ăn ngon lành. Ngồi trên cát dưới ánh trăng tròn, từ xa anh ngắm nhìn ánh sáng hắt ra từ quán cà phê của lão Tácgiăng trên gò đất, anh tưởng tượng về các người khách ngồi bên trong và đám khách bên ngoài đang tranh cãi. Không, anh không thích sự cô đơn. Ở giữa mọi người anh lớn trở lại, trở thành người khổng lồ, trao đổi tình bè bạn anh tỏ uy quyền của anh và biểu lộ tính anh hùng của anh. Thiếu những thứ đó, cuộc sống đối với anh trở nên vô vị, nhạt nhẽo.
Nhưng không biết Nua về chưa? Nàng sẽ còn trở về không? Anh còn gặp lại được nàng không? Hay là chỉ tìm thấy cô đơn chết chóc? Anh giũ quần để phủi cát rồi anh đi về phía bụi cây để quay về theo đường vòng quá phía Nam của Nghĩa địa những người tử vì đạo. Tại nơi anh đã từng lao vào Bagiađa, bỗng bật từ dưới đất lên hai bóng người chồm đến anh, bất ngờ bao vây anh. Một trong hai người ra lệnh với giọng người dân cày:
- Đứng lại.
- Thẻ căn cước đâu, - Người kia thét.
Người thứ nhất chĩa vào anh luồng ánh sáng đèn pin, anh quay đầu để tránh lóa mắt và lớn tiếng quát lên bất ngờ:
- Các anh là ai? Nói ngay!
Hai người kia sửng sốt trước giọng nói chỉ huy và hiểu ra khi trông thấy bộ quân phục dưới ánh đèn. Người thứ nhất vội xin lỗi:
- Xin đừng giận chúng tôi, thưa ngài sĩ quan. Chúng tôi không nhìn thấy ngài trong bóng tối.
Saít càng quát to, ác liệt:
- Các anh là ai?
Họ đâm hoảng vội vàng khai ngay:
- Chúng tôi thuộc quận cảnh sát En Vaili thưa ngài. Mặc dù đèn pin đã tắt anh vẫn nhận ra trên mặt người lính kia sự nghi ngờ. Anh trông thấy nó nhìn anh sắc lẻm. Giống như nó do dự trong thâm tâm.
Trước tình thế có thể mất quyền chủ động, anh dùng tay giáng cho hai tên cùng một lúc một cú vào bụng một cách chuẩn xác. Hai tên lính loạng choạng và anh lại đánh tiếp nữa cho đến khi chúng đổ sụp xuống, bất tỉnh. Rồi anh lao ra đường, chạy không kịp thở. Trước khi đến phố Nêmếtđin, anh dừng lại lâu ở góc phố xem có kẻ nào theo anh không.
Trở về đến nhà, anh thấy nó trống rỗng như khi anh đi ra. Ta lại phải đợi trong sự cô đơn, lo lắng và bồn chồn ư! Anh cởi chiếc áo ngoài và ném mình xuống ghế trường kỷ trong bóng tối mờ. Anh hỏi to tiếng, giọng ảm đạm:
- Em ở đâu, Nua ơi?
Chắc chắn rằng nàng co chuyện chẳng lành. Cảnh sát có bắt giữ nàng không? Hay bị bọn khốn nạn tấn công? Dù sao nàng cũng chẳng may, trái tim và linh cảm của anh bảo thế. Anh sẽ không bao giờ gặp lại Nua nữa. Nỗi thất vọng bóp nghẹn cổ anh. Nỗi buồn ác hại nhất cắn rứt anh. Không phải vì anh sắp mất một chỗ ẩn thân chắc chắn mà bởi vì anh đã mất một mối tình, một trìu mến thân thương, một tình bạn êm ái… Anh hình dung lại nàng trong bóng tối với nụ cười, trò nghịch ngợm đùa cợt, tình yêu của nàng và nỗi buồn của nàng. Lòng anh se lại.
Tình trạng ấy chứng minh với anh rằng Nua đã cắm rễ sâu trong tim anh hơn là anh tưởng. Nàng đã là bộ phận hợp thành với cuộc đời tan nát của anh rồi và đời anh thì đang chơi vơi bên vực thẳm. Anh nhắm mắt trong bóng tối và thú nhận rằng anh yêu nàng, rằng anh sẵn sàng trả giá để nàng trở về bình yên. Anh thở dài, giận điên lên và tự hỏi: “Có kẻ nào rên rỉ vì mất Nua không?” Nàng cũng không được quyền thương hại nữa. Một người đàn bà cô độc và không có ai bênh che, hoàn toàn trông vào vui buồn của người khác, tròng trành như nón không quai. Và Sana, cả con bé nữa sẽ cũng chẳng có ai săn sóc yêu thương nó. Lòng anh se lại vì sợ hãi và giận dữ. Anh cầm lấy khẩu súng và chĩa vào bóng tối như đối phó với người lạ mặt. Nỗi thất vọng làm anh rên lên trong lòng. Anh cứ trăn trở, đau đớn như thế trong im lặng và bóng tối cho đến khi ngủ thiếp đi, khi đã rất khuya.
Anh bừng tỉnh lúc đã sáng bạch và nhận ra rằng mình thức tỉnh vì có tiếng gõ cửa. Anh ngồi dậy hoảng hốt rồi bước tới trên đầu ngón chân đến tận cửa lớn trong khi tiếng gõ cửa vẫn không ngừng. Bỗng nhiên có tiếng một người đàn bà:
- Bà Nua… Bà Nua ơi!
Người đàn bà này là ai và muốn gì? Anh trở về phòng và quay lại với khẩu súng để đề phòng. Lúc này, một tiếng đàn ông lại vang lên:
- Có thể là bà ta ra ngoài…
Người đàn bà cãi lại:
- Vào giờ này, bà ta ở nhà. Đây là lần đầu tiên bà ấy chậm tiền nhà.
À, té ra bà chủ cho thuê nhà… Bà ta lại đập mạnh cửa khó chịu:
- Ngày hôm nay đã là mồng năm rồi. Tôi sẽ không chờ lâu nữa đâu.
Bà ta rời nhà cùng với người đàn ông và họ tiếp tục trao đổi vẻ dọa dẫm. Saít tin rằng các sự kiện đã truy đuổi anh như cảnh sát truy anh. Bà cho thuê nhà không đợi lâu và cuối cùng sẽ phá cửa bằng cách này cách khác. Vậy thì tốt nhất là rời bỏ sớm ngôi nhà này là tốt nhất.
Nhưng đi đâu bây giờ?
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó