Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 18
C
onnie dừng lại và thở dài, như thể cô sẽ khóc, như cô đã làm điều này nhiều lần cho đến khi người chồng thứ hai xuất hiện.
Vào một ngày nắng ấm đầu tiên của mùa xuân, Francesca Corleone Van Arsdale - quấn xung quanh người một tấm lụa, cô thường làm như vậy suốt thời gian gần đây - đang nấu bữa tối với cô của mình, chỉ có hai người bọn họ. Đêm nay Kathy phải đi dạy ở trường. Cửa sổ phòng bếp đang mở. Francesca có thể nhìn thấy mấy đứa con cô Connie, Victor và Mike, đang chơi ngoài sân, ném bóng với đứa con nhỏ của cô, Sonny - mới bước sang tuổi thứ sáu. Victor mang chiếc radio ra ngoài đó - nó thường mang theo mọi lúc mọi nơi. Đài phát thanh đang phát bản thu mới của ban nhạc Beatles “She Loves You”. Mấy đứa con gái nhà Hagen, Christina và Gianna, bình thường cũng sẽ chơi ở ngoài đó, cho đến lúc chúng được gọi vào để sắp xếp bàn ăn, nhưng hiện giờ chúng ở Florida với Theresa. Mấy người đàn ông thì vẫn đang ở trên lầu.
Trong cái nhà cây của họ. Đó là cách mà Kathy thường gọi, lén lút đằng sau lưng mấy gã kia, cô đùa với Francesca rằng cô sẽ tặng mấy gã đó một tấm biển vào dịp Giáng sinh với tiêu đề KHÔNG CHO PHÉP ĐÀN BÀ CON GÁI BƯỚC VÀO. Dù có vẻ bất kính, cũng không phải là chính xác hoàn toàn, đặc biệt kể từ khi Rita Duvall dành nhiều thời gian hơn bên cạnh Michael. Nhưng Francesca nhìn thấy được sự thật ẩn đằng sau đó. Toàn bộ bố trí ở đây là do trí tưởng tượng của một người đàn ông dựng nên - một hoàng tử vươn lên thành vị vua, người chuyển đến một hòn đảo và xây dựng ở trên đó một pháo đài trên tầng cao nhất của tòa nhà, gồm một khu vườn là bản sao khu vườn mà cha anh ta yêu quý, một vị vua đã băng hà. Rõ ràng khu vườn là dự án, ý tưởng của cô Connie. Những gì mà cô làm chỉ là dựng lại những gì mà cha cô đã tạo ra, bên trong ngôi nhà anh của cô đã kiến tạo. Những người đàn ông thu được nhiều khoản lợi nhuận khổng lồ trong quá khứ lại sông trong những giấc mơ của họ về tương lai. Những người phụ nữ cũng mong muốn đạt được điều tương tự, nhưng họ phải dành thời gian để làm nô lệ cho đến tận bây giờ. Hiện tại thì sao? Thời kỳ hoàng kim của những chàng trai Mỹ, bao gồm Tổng thông đầy ngạo mạn, người vẫn thích chơi trò chơi của bọn đàn ông (bóng đá, bơi thuyền) và truyền cho dân chúng cảm hứng về giấc mơ chinh phục mặt trăng của ông ta (có một thông tin vỉa hè cho rằng ông ta muốn là người đàn ông đầu tiên tiểu lên mặt trăng khi không có người phụ nữ nào quan sát). Sự phá cách của đài radio, máy nghe nhạc, ô tô, tàu thuyền, máy bay chiến đấu, những cuộc cách tân của máy bay đến từ những cuốn truyện tranh dành cho lũ con trai. Những tháp truyền hình trông như những dương vật hàng đêm vẫn phun hàng triệu phân tử ánh sáng vào màn đêm, tưởng như nhiều tới vô cùng vô tận. Chương trĩnh tivi phổ biến nhất trên thế giới Bonanza, là câu chuyện kể về bốn người sống đơn độc trong một trang trại (Nhân vật lớn tuổi nhất sau đó đã bị gạch bỏ: Ben, trưởng họ; Hoss, một cậu thanh niên vạm vỡ; Little Joe, một thằng bé cứng đầu có khuôn mặt trẻ thơ và là sát thủ “cưa gái”; và Hopsing, một đầu bếp Trung Quốc thật thà chất phác (chính điều này khiến việc xuất hiện của những người phụ nữ hay những người vợ là không cần thiết). Chương trình ca nhạc phổ biến nhất trên thế giới, liên quan tới nhóm The Beatles, xuất hiện bốn chàng trai người Anh, tóc dài thườn thượt, mặc những bộ vest dễ thương và đi giày cao gót kiểu Cuba, hát theo phong cách giống Larry Williams - bản nhạc nổi tiếng nhất “Bad Boy”, nhóm Beatles thường chơi nó trong tất cả các buổi hòa nhạc - và Little Richard, hình tượng Peter Pan tuyệt vời nhất mà nước Mỹ từng sản sinh. Tất
cả những bản nhạc đều chống lại thời kỳ chiến tranh lạnh, chông lại những bí mật khủng khiếp thời đó, những trò mạo hiểm mà những người đàn ông hay tham gia. Tất cả mọi người trên thế giới đều biết được những âm mưu cũng như lời thách đố đã được vạch sẵn. Sự tồn tại của thế giới chỉ treo mỏng manh như trên một sợi chỉ, và câu hỏi quan trọng nhất trong ngày là ai là người nắm số lượng tên lửa hạt nhân nhiều nhất và số tên lửa ây đang chĩa về phía ai.
Đó cũng là một trong những luận văn mà Kathy viết trong quyển sách của mình. Francesca đưa cho cô của mình miếng phomat Ricotta để cho vào món mì ống Manicotti và chuẩn bị món salad. Connie bắt đầu sắp xếp bàn ăn. Connie và Francesca thường nói về đủ chuyện trên trời dưới biển, như thường lệ - những cồng việc nhà như thế nào, phải dọn dẹp chỗ ở ra sao nếu có người đến, hay là những món đồ đã được lấy hay chưa ở một tiệm giặt ủi. Nói cách khác, câu chuyện của họ chẳng có gì cả. Chẳng có gì, Francesca nghĩ, như thường lệ, không có quá nhiều thứ để nói. Có vẻ như mọi người trong gia đình đều có một danh sách dài những chủ đề thường xuyên bàn luận, cả ngắn hạn cũng như dài hạn, và cùng nhau thỏa thuận một cam kết ngầm rằng chỉ đưa ra năm mươi chủ đề quan trọng nhất. Sau đó, nó giông như kiểu không cần túm chặt mà vẫn giữ được (Sonny bé bỏng thích xem đấu vật trên tivi và thuật ngữ này đột nhiên hiện ra trong tâm trí Francesca). Bất kỳ ai bị tổn thương khi những cuộc nói chuyện đề cập đến, thì bạn có thể làm gì được? Không gì cả. Đôi lúc nó đi theo một hướng hoàn toàn khác; chính cơn tức giận của bạn đã làm quấy rầy nhiều người khác. May mắn là mọi chuyện cuối cùng đều được giải quyết ổn thỏa. Những đau đớn xuất hiện về phía bạn chẳng từ đâu cả, và câu chuyện của mọi người được kết thúc theo cùng một cách duy nhất. Bài hát cao bồi mà Fredo thường hát là gì? Không cần biết tôi cố gắng và nỗ lực thế nào, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi thế giới này và còn sống. Nó luôn khiến những đứa cháu trai và cháu gái cười mỗi khi nghe thấy. Fredo sẽ hát bằng cái giọng buồn cười với những tiếng nấc kiểu hát yodel. Hồi trước, nó thật vui vẻ, nhưng bây giờ nó là ác mộng. Không ai nhắc tới điều này nữa. Nhắc về Fredo, đây được coi như một điều tối kỵ. Con dao dài thay vì cắt cà chua thì nó lại làm nát chúng, và Francesca phải lôi ra một cục đá mài để làm sắc. Connie vẫn luyên thuyên về việc cô thất vọng thế nào với bộ phim mà họ vừa xem tối qua. Trong khi Francesca lại rất thích, chỉ trừ tiếng nhạc Jazz và cái cách mà Johnny Fontane xuất hiện với chiếc cà vạt. Ông ta là người đàn ông thực thụ, ít nhất là với Francesca. Cô hiểu rằng ông chú mình chính là hình mẫu đích thực của một nhân vật công chúng lạnh lùng hấp dẫn. Nhưng chính cái tính nết trẻ trung hài hước - thông qua những câu chuyện dí dỏm, trào phúng; những đêm uống rượu hay lần mò cho thấy rằng cái tôi bên trong ông chú vẫn chưa muốn ngủ vì sợ mất đi những cuộc vui nào đó - khiến Johnny trở nên quá già so với cháu gái của mình. Francesca và Johnny đã gặp nhau hai lần để bàn bạc công chuyện làm ăn. Một lần ở bữa trưa và một lần ở nhà hàng Hal Mitchell ở Đại lộ 54. Họ gặp nhau để bàn bạc việc thành lập quỹ tưởng nhớ người bạn tốt nhất của ông chú, là ca sĩ và diễn viên Nino Valenti. Buổi gặp mặt không phải là điều gì bí mật, nhưng cô không nói với bất kỳ ai trong gia đình về điều đó, đặc biệt là cô Connie. Nói gì bây giờ? Rằng ông chú muốn gặp cô ở California và cô nói đồng ý? Cũng không tính là hôn, ngoại trừ việc ông chú hôn lên má và tay của cô.
Francesca lướt con dao trên đá mài.
Connie, với sự thật thà đáng ngạc nhiên, đang phân tích kết thúc của bộ phim tối hôm qua. Làm thế nào - cô tranh luận - mà JỂWhite là vua hợp pháp của nước Anh được.
Làm ơn hãy mở quyển thánh ca ra đến chủ đề số 51. Cứ mở tiếp đi.
Connie nói:
- Ông ta là người duy nhất xuất hiện có màu trong cuộn phim đen trắng và chúng ta phải tin rằng ông ta là một vị vua? Vua của nước Anh cổ đại ư? Vua Mulignan đệ nhất. Nói thật với cháu, kể cả trong vở hài kịch, cô cũng không tin đâu.
Dải lụa càng lúc càng thắt chặt quanh cổ, Francesca nói:
- Hừm... Đúng vậy ạ. Connie nói:
- Nói về Johnny. Bố già nói với cô những lời đồn đại là có thật. Miếng lụa giờ đây đang cuốn quanh cổ Francesca.
Francesca cảm thấy toàn thân mình như nóng lên. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cô mình:
- Lời đồn nào?
- Cháu chưa biết ư? Ông ta đang thương thảo để đóng vai Christopher Columbus trong bộ phim Khám phá nitóc Mỹ. Ông ta cũng là nhà sản xuất. Có lẽ bây giờ ông ta đang nói chuyện ở phòng quay. Rất nhiều ngôi sao lớn, công nghệ màn ảnh rộng, mọi thứ đều có. Sergio Leone sẽ là đạo diễn và Morricone hoặc Nino Rota sẽ làm phần nhạc phim, tuy nhiên cũng có tin đồn phần nhạc sẽ giao cho Mancini hoặc Cy Miller. Có một bài báo trên Screen Tattler nói rằng họ muốn quay phim ở Italia và muốn xây dựng bản sao nguyên gốc của ba chiếc thuyền.
- Cả ba ư?
Francesca kéo con dao lần cuối cùng qua đá mài, sau đó quay lại thái rau.
Trong thâm tâm mình, Francesca biết được mọi rắc rối trong gia đình đều hướng về cô. Cô không kể cho bất kỳ ai, nhưng cô không thể không nghĩ về điều này. Chính cô đã ra tay giết chồng mình. Cô đã giết chồng mình bằng chính chiếc xe thể thao của hắn. Cô đã rất muốn ra đầu thú để thoát khỏi sự dằn vặt của tòa án lương tâm. Nhưng mọi chuyện không được như ý, cô thực sự không hề hối hận. Billie đã phản bội cô. Hắn đã hủy hoại cái gia đình này, hắn đã làm cô tổn thương, hắn ngủ với ả đàn bà khác kể từ khi tốt nghiệp trường luật (và còn nói dối về điều đó). Vậy sẽ ra sao nếu ả điếm đó bị buộc tội đã giết Billie? Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó. Rõ ràng, Francesca cảm thấy hài lòng vì những gì mình đã làm, thậm chí khi đối diện với thân thể be bét máu của chồng. Cô ghét phải thú nhận điều này. Và sẽ không trung thực nếu cô nói mình đã quên điều này. Mặt khác cô không phải là một con quỷ. Cô cảm thấy dằn vặt vì những gì mình đã làm. Cô giết chồng mình, cô lẽ ra phải mọt gông ở trong tù nếu không có sự chống lưng của gia đình. Con trai cô, Sonny, ánh sáng của đời cô, sẽ phải mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cô sẽ không được ở bên con, điều đó thật tồi tệ. Nhưng giờ đây khi những chuyện lùm xùm xung quanh Tom Hagen diễn ra, cô thấy càng rõ ràng hơn, một ngày nào đó, cô sẽ phải ra ánh sáng - dù sớm hay muộn - không thể trốn mãi được nữa.
Cảm ơn Chúa, cô có một người chị em song sinh. Vậy nên, ít nhất cô có thể cảm nhận rằng Kathy hiểu mình dù không nói ra. Cô cảm thấy tiếc cho nhà nào không có chị em sinh đôi. Thực sự thì trong gia đình không có ai có chị em sinh đôi cả, trừ cô Connie. Người em sinh đôi của cô đã chết lưu trong
tử cung. Tội nghiệp cô Connie đã phải sông cùng với cái thai đã chết, thậm chí trước khi cô được sinh ra. Điều này đã khiến cô cảm thấy thế nào? Ai mà biết được. Không ai nhắc đến điều này. Thực tế, Francesca biết được cái chết của người em song sinh với cô Connie vài tháng trước, ở lễ Giáng sinh, khi Bố già Ozzie Altobello ghé thăm và say xỉn quá mức. Bố già ngồi trong một góc khóc lóc, kể chuyện với Kathy và Francesca. Hai chị em cực kỳ kinh hãi. Ngày hôm sau chúng hỏi cô Connie nhưng cô đột nhiên chuyển chủ đề. Khi chúng hỏi chú của mình về điều này, Bố già Michael khẳng định rằng điều này là đúng nhưng củng lập tức chuyển chủ đề. Bôn mươi mốt năm sau, đấy vẫn là một trong những vấn đề quá nhạy cảm để nhắc tới. Cũng không ai nói về đứa con chết yểu của Francesca: Carmela, bị sinh non và chết sau đó một ngày.
Bên ngoài, Sonny đang cười lớn, liên tục hét to:
- Ghi điểm đi!
Cô Connie chỉ về phía chiếc hộp diêm ở phía bên, nói:
- Cháu biết không, nếu cháu bỏ một que diêm vào giữa hai hàm răng, thì cháu sẽ không chảy nước mắt khi ngửi mùi hành đâu.
Francesca lùi lại khỏi chiếc bàn đá và quay đầu sang một phía, lau má của mình. Cô Connie giải
thích:
nó…
- Chất sunfua trong diêm khiến hành không phát huy tác dụng.
Cô đã nói với Francesca hàng tỉ lần. Francesca sau đó quay trở lại bàn nấu ăn. Connie nói:
- Thôi tùy cháu. Cũng không cần phải cầu kỳ làm gì, cháu yêu, khi cháu không cảm thấy thích
Francesca thở dài. Connie hỏi:
- Sao thế?
- Cháu không được phép thở dài à?
- Nếu những gì cháu làm không chỉ là thở dài, đó có thể là tiếng thở dài dành cho cô.
- Rõ ràng là như vậy.
Mọi người trong gia đình không phải nói về tất cả mọi thứ, nhưng họ bắt bạn phải nói về tất cả
mọi thứ. Thôi được, lần này Francesca sẽ thử xem sao.
- Cháu chỉ đang nghĩ... Ý cháu là, chưa bao giờ... - Giọng cô nhỏ dần.
Cô Connie đã sắp mì ống lên đĩa và tưới nước sốt cà chua và tỏi lên trên. Cô miễn cưỡng nhìn Francesca.
Francesca nhìn lên trần nhà như thể trên đó có một mảnh giấy nhắc lời thoại cho cô vậy.
- Cháu không muốn bất kỳ ai, đặc biệt là chú
Mike, nghĩ rằng cháu không muốn làm việc cho tổ chức, vì cháu rất yêu thích công việc của
mình.
Francesca ám chỉ quỹ Vito Corleone.
- Cháu nên yêu thích nó.
Connie rõ ràng đã ghen tỵ khi nghe tin Francesca sẽ bay đến Los Angeles trong vài tuần để gặp
vài người bạn của Johnny Fontane bàn về kế hoạch xây dựng một tổ chức của chính Johnny. Francesca nói:
- Cháu yêu công việc này mà. Đây là một công việc đầy hứa hẹn. Nhưng cũng chính vì vậy, nó cũng khiến cháu nghĩ rằng công việc này chỉ thích hợp với những phụ nữ đứng tuổi. Những công việc từ thiện và đại loại như thế.
Connie đặt chảo vào lò và đóng cửa lại. Cô không đặt hẹn giờ, điều này khiến Francesca không vừa lòng. Con người lúc nào cũng nghĩ rằng mình nhớ được mọi chuyện. Chính điều này là nguyên nhân dẫn đến những sai lầm. Chính bởi vì họ quá tự tin. Francesca nói:
- Cháu định nói là... khi cháu lớn lên, có ai đó nói với cháu rằng, khi đến tuổi hai mươi cháu sẽ là góa phụ, tương lai đen tôi mờ mịt và chỉ có một đứa con.
- Làm gì có ai nói điều đó? Hãy quên nó đi. Cháu chỉ có thể làm được điều đó nếu cháu ở nhà thương điên. Đây là cuộc sống của cháu, không phải là cuốn phim. Cháu làm sao mà biết được sẽ có những thằng dở hơi nào thăm viếng cháu và cung cấp thông tin tương lai cho cháu. Muốn lời khuyên của cô hả? Mẹ kiếp, cháu suy nghĩ nhiều quá đấy!
Francesca mắt mở trừng trừng.
Cô Connie đỏ mặt. Cô ném cho Francesca chiếc khăn lau đĩa và quay lưng lại phía cô.
Francesca chưa bao giờ nghe cô - và bất kỳ người phụ nữ nào trong gia đình - nói đến từ đó. Đã một vài lần cô nghe những từ chửi thề bằng tiếng Ý, một vài từ nhẹ hơn bằng tiếng Mỹ, nhưng không phải là từ đó.
Đây không phải vì Johnny Fontane, Francesca nghĩ. Đây là vì Billie. Máu của Francesca như sôi lên. Cô Connie chắc hẳn cũng biết điều gì thực sự xảy ra cho Billie.
Connie uống cạn những gì còn lại trong tách cà phê. Francesca cũng cạn ly rượu của mình.
Bên ngoài, Victor Rizzi đang ngồi và đẩy xe về phía buồng điện thoại. Sonny và Mike vẫn đang ném bóng. Victor là một thằng bé còi cọc. Hai đứa em của nó cũng không bé như vậy. Mike Rizzi, thằng bé chín tuổi, trông giống hệt người cha vùng Bắc Italia của mình. Nó có mái tóc vàng và đôi mắt xanh của Carlo, ngực rộng và cánh tay lực lưỡng. Sorrny lại là bản sao của bố Francesca - chững chạc hơn so với độ tuổi của nó, mái tóc xoăn thành từng lọn, cằm chẻ. Nó chẳng hiểu bằng cách nào đã nhét những chiếc vớ bên trong chiếc áo đồng phục của trường khiến chiếc áo trông chẳng khác gì có hai cầu vai ở hai bên. Victor một lần nữa tìm thấy những gì mà nó cần - ban nhạc Beatles. Nó hát theo, mấy thằng bé khác cũng nhập cuộc.
mình.
Hai người phụ nữ nhìn nhau. Rõ ràng rằng cả hai đang đợi đối phương nói ra quan điểm của
Francesca cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cô nói đúng. Được chưa? Cháu biết là cô đúng. Nhưng khi cháu nghĩ về những gì dã xảy ra
với mình, nó thật là... kỳ lạ.
- Đừng nghĩ về nó!
Đây là một câu trách móc, không phải một lời gợi ý.
- Cô biết rằng điều đó là không thể mà. Ở trường cháu được học môn tâm lý. Có một thuật ngữ dành riêng cho điều này. Cái cách mà bộ não hoạt động. Nếu cô bảo không nghĩ về cái gì, thì ngay lập tức sẽ nghĩ về cái đó. - Cô giơ lên chiếc dao. Cô đừng nghĩ về con dao này.
Connie mỉa mai:
- Trường học? Giáo viên chẳng dạy bất kỳ điều gì về Sicily ở trường cả. Cô đảm bảo. - Connie quay mặt về chiếc lò - Cô chỉ đang nghĩ xem mình có làm đủ số lượng mì hay không? Thấy chưa, dễ mà, cô chẳng nghĩ về cái gì lúc này cả. Thêm nữa, điều gì khiến cháu nghĩ là cháu đặc biệt? Điều gì khiến cháu nghĩ rằng cháu khác biệt hoàn toàn với tất cả mọi người?
Francesca cố gắng để không bị mắc câu. Những người phụ nữ trong gia đình có lẽ đã nói câu này với con gái và những đứa cháu gái trong hàng thế kỷ. Francesca đã nghe hàng trăm lần câu này từ mẹ mình. Cô cũng nghe bà nội Carmela nói với cô Connie vài lần.
- Có lẽ vì mọi người đều khác so với những người còn lại.
- Sai rồi. Sai nghiêm trọng. Đó là những gì mà mọi người đều tin. Nhưng đó chỉ là một chi tiết nhỏ. Cô nghĩ rằng, có thể điều đó sẽ đúng nếu cháu là một người đàn ông. Nhưng vì cháu là một người đàn bà…
- Ôi cô Connie!
- Nhìn xem, cháu có thấy ai có được những gì mà họ mong muốn trong cuộc đời này không? Kể cả đàn ông. Cháu nghĩ là Bố già hay là... - Cô Connie dừng lại, nhặt chiếc khăn từ dưới đất lên - Không ai cả. Không ai đạt được tất cả mọi thứ mình muốn.
Francesca cãi lại:
- Đó không phải là thứ cháu thấy. Có thể nó không chính xác như những gì họ nghĩ, nhưng ít hoặc nhiều là có. Từ những gì cháu biết được, hầu hết mọi người đều như vậy.
- Như ai?
- Mẹ cháu chẳng hạn.
- Mẹ cháu ư? Mẹ cháu là quả phụ. Một bà góa chồng lúc trẻ như tầm tuổi cháu. Cháu nghĩ rằng bà ta mong đợi điều này? Hay là cháu cũng mong đợi điều này?
Francesca biểu lộ sự thừa nhận:
- Thôi được rồi, nhưng lẽ ra mẹ cháu phải nhận được theo một cách khác, ít hoặc nhiều những gì mà mẹ cháu từng mong muốn. Cũng giống như cô, khi nói về điều này.
Connie phá lên cười:
- Cô ư? Ôi chắc chắn rồi. Cháu nghĩ rằng cô mong đợi người chồng đầu tiên của cô ra ngoài mua bao thuốc và không bao giờ trở lại?
Francesca ngửa đầu lên đầy nghi ngờ.
Connie nhắm mắt và xua tay đuổi Francesca. Francesca nói:
- Cháu hiểu ý cô rồi. Thôi nào. Cháu xin lỗi.
Sự biến mất của Carlo vẫn là một câu chuyện, mặc dù vậy mọi người lớn trong gia đình Corleone đều biết về sự thật này. Việc giết chú Carlo không phải là điều mà cô Connie mong đợi.
- Cháu nghĩ rằng cô mong đợi lớn lên và được ly dị?
- Không, cô Connie, cháu không, nhưng...
- Ly dị! - Cô lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Latin - Cô khó có thể tin được người đàn ông ngọt ngào, tội nghiệp đó... Ôi Chúa ơi!
Connie dừng lại và thở dài, như thể cô sẽ khóc, như cô đã làm điều này nhiều lần cho đến khi người chồng thứ hai xuất hiện. Nhưng tất nhiên cô không bao giờ rơi nước mắt.
Ed Federici cũng ở trong khu dân cư này, là nhân viên kế toán, là người đàn ông mà cha Connie nghĩ rằng cô nên cưới. Và sự thật là cô đã cưới. Không lâu sau khi Vito chết và ngay sau khi cuộc hôn nhân với Carlo mất hiệu lực. Ed là người đàn ông tử tế, kiếm tiền chân chính và không bao giờ cáu giận với vợ mình. Nhưng chính điều này làm cô Connie không thích. Quay trở lại với vài chiếc ly rượu trên tay, cô Connie định nói dương vật Ed chỉ bằng ngón tay cái của mình. Tồi tệ hơn, khi cô cảm thấy cái thứ đó có tồn tại thì chồng cô trở nên mềm oặt. Bây giờ, Ed Federici đang hạnh phúc trong vòng tay của một phụ nữ trẻ hơn, xinh đẹp hơn và họ đang sông của nhau ở Providence, Rode Island.
- Cô làm cho mọi thứ có vẻ tồi tệ, nhưng thực tế không phải vậy, cháu yêu ạ. Hãy nhìn xung quanh xem. Ai cũng có vấn đề của mình, nhưng chúng ta rất may mắn. Khi cô còn là đứa bé lớn lên ở đại lộ Arthur, cháu có nghĩ rằng cô mong đợi sống trong căn hộ penthouse ở Manhattan? Cháu nghĩ rằng cô mong muốn được đi mua sắm ở những cửa hàng sành điệu, đắt giá nhất, ăn ở những quán ăn sang trọng nhất, có tài xế riêng chở cô đi dạo quanh thành phố. Cô đi những đôi giày xịn nhất, những đôi giày mà cả tháng trời sau mới xuất hiện đại trà trên đường, cô giống như công chúa trong những câu chuyện cổ tích? Ai có thể mong đợi điều này?
- Không, nhưng cháu cá rằng cô mong đợi sẽ chăm nom gia đình mình, và cháu cũng vậy. Đây là nhiệm vụ và cũng là điều may mắn, đây là điều mà cả cháu lẫn cô đều mong đợi. Cháu không biết có giống như bà không, một nữ Chúa thực sự.
- Một nữ Chúa? Cháu trông cô giống thế à, giống như bà sao? Cô mới có ba mươi bảy tuổi thôi.
Quả thực cô Connie bốn mươi mốt tuổi, Francesca nghĩ, “Ba mươi bảy không còn trẻ nữa”. Nhưng ba mươi bảy thì củng chưa già.
- Nếu ba mươi bảy tuổi chưa thành một nữ Chúa, thì cô nghĩ là bao nhiêu?
- Già hơn ba mươi bảy.
Có thể là bốn mươi mốt chăng? Nhưng Francesca không nói ra.
- Cháu nghĩ rằng chú Michael xem cô như một nữ Chúa.
- Cháu không biết Bố già nghĩ gì đâu. Sẽ không hay nếu cháu giả vờ rằng cháu biết mọi chuyện. Francesca cầm chiếc muỗng trộn đều salad.
- Nhưng bây giờ, đặc biệt là khi Theresa không quay trở lại, chính cô là người đang gắn kết mọi người lại, giống như cách mà bà nội làm trong những ngày khó khăn trước đây. Điều này là điều tốt, ý cháu là một lời khen ngợi.
Connie lôi ra một chồng đĩa, nói:
- Michael xem cô là chị em đối với chú ấy, được không? Không phải mẹ hay nữ Chúa gì hết. Tin cô đi, cô Theresa sẽ quay trở lại. Tom không tham gia vào trò dơ bẩn ấy đâu. Tất cả chúng ta đều biết mà.
Francesca định nói gì đó, nhưng gặp ánh nhìn của cô nên lại thôi.
Cô hoàn thành đĩa salad, lấy đồ uống, giúp trang trí bàn ăn, tám chiếc dĩa tất cả. Chiếc bàn này có thể ngồi được hơn ba lần số đó, nhưng hầu hết trong số ghế đó đã bị lấy ra ngọặi. Căn phòng không khác gì cái hang động.
Trong một thời gian đài, Francesca và Connie chạy qua chạy lại giữa cậc phòng, hoàn toàn im ắng, chỉ có tiếng va chạm của bát đĩa và đồ đạc, tiếng ngăn kéo mở, lấy mọi thứ từ chiếc bàn mà không phải suy nghĩ xem người kia đi hướng nào, như thể mọi hành động đã được lập trình sẵn và không phải chỉ là thực hành hàng ngàn lần.
Francesca lên tiếng:
- Thành thật mà nói, cô biết tận trong thâm tâm mình bác Tom đã ở cùng người phụ nữ đó nhiều năm trời. Đó là một việc dơ bẩn mà bác ấy đã nhúng tay vào. Cô biết mà.
Connie nhìn quanh như thể có ai đó đang nghe và hạ thấp giọng:
- Chúng ta không biết rằng bác ấy đã làm hoặc không làm gì. - Cô chỉ chiếc thìa gỗ về phía Francesca như một lời buộc tội - Cháu hiểu không? Nhưng cô sẽ nói cho cháu điều này. Nếu Tom nói rằng những bức ảnh đã bị làm giả, đây rất có thể là một vụ mưu hại, thì chắc chắn cô sẽ luôn tin bác ấy.
- Không, cô không tin. Cô không tin một chút nào hết.
- Cô không nói chuyện với cháu nữa.
- Cô không tin bác ấy. Cô Connie, cháu biết điều này mà.
- Tom luôn là một người đàn ông, đúng không? Chúng ta nên dừng ở đây.
- Là một người đàn ông? Đấy là một lời bao biện đúng không?
- Không gì hết. Nhưng cháu là người tin rằng mọi người có cuộc sống mà họ nghĩ rằng họ sẽ có.
- Cháu chỉ nói là có một số người.
- Được rồi, cô chỉ nói rằng Tom và Theresa chính xác là người mà cháu đang đề cập đến.
- Cháu nghĩ cô vừa nói không có ai có được cuộc sống như mong đợi. Connie phớt lờ cháu mình.
- Chú ý lời cô này. Tom và Theresa sẽ giải quyết mọi chuyện. Mọi người đều muốn như vậy. Theresa trước đây đã từng bỏ Tom đi, cháu biết đấy. Không thường xuyên, cũng không lâu lắm. Cháu biết không? Cô ấy là một nữ sinh, không có ý xúc phạm, nhưng rất nhiều nữ sinh thường làm như vậy. Họ chạy trốn khỏi những khó khăn.
- Đợi đã, ý cô đây là lỗi của Theresa? Lời thề của chồng cô ấy trước Chúa rồi bác ấy lại phá bỏ nó đi ư? Bác ấy phản bội cô, không chỉ vậy còn làm cô bẽ mặt. Sự phản bội của bác Tom viết lên tất cả các báo, xuất hiện trên tất cả các kênh truyền hình. Cô cũng như cháu đều biết rằng, nếu những người ở trong gia đình này, nếu họ phản bội lại nhau hoặc phản bội bạn kinh doanh của mình, có thể nói rằng đó là đỉnh điểm của sự tồi tệ.
- Cháu thôi đi. Đừng nói về những gì mà cháu không hiểu.
- Những lời thề đó có ý nghĩa, cháu nghĩ vậy. Nhưng nếu họ phá vỡ những lời thề với Chúa hoặc với vợ mình, thì nó có ý nghĩa không. Không có gì cả, phải không? Bởi vì chúng ta chẳng là gì hết.
- Rõ ràng là nó không ổn, được chưa? Nhưng cô ghét phải nói điều này. Chuyện này rõ ràng là không thể tránh khỏi.
- Cháu tưởng cô đang phản bác lại ý kiến của cháu?
- Cô không phản bác gì cả. Cũng chẳng tranh cãi gì hết. Cô đang làm bữa tối cho gia đình mình, chỉ vậy thôi. Được chưa?
Connie liếc nhìn đồng hồ và lấy ra đĩa mì ống. Trông có vẻ hơi chín quá nhưng cũng không đến nỗi tệ. Connie nói:
- Tất cả những gì cô có thể nói, cháu là một cô gái trẻ, cháu yêu ạ. Vậy nên, cháu nghĩ rằng cuộc sống không như những gì cháu mong đợi, phải không? Nhưng quả thực là cuộc sống đi theo những gì mà nó phải đi, và điều tốt đẹp là gì? Điều tốt đẹp là sau khi kết thúc, mọi người đều có được thứ mà họ mong muốn.
Francesca lấy con dao làm bếp khỏi bồn rửa và giơ lên như thể cô là một gã tâm thần xuất hiện trong những cảnh phim man rợ trong bồn tắm.
Francesca thả con dao rơi xuống bàn nấu, nói:
- Đừng nghĩ về con dao.
- Cháu sao vậy? Đó là điều không thể.
- Đấy chắc chắn là điều không thể.
Francesca bước ra khỏi bếp, lúc lắc đầu, nói với mấy người đàn ông và lũ trẻ là đã đến giờ ăn tối. Khi cô ra đến sân, đứa con trai bé bỏng nhìn thấy mẹ và cười lên phấn khích.
Nó hét lên, vỗ mạnh vào chiếc cầu vai mà nó làm:
- Mẹ! Con là Frankie sát thủ! - Đó là biệt danh mà Frankie dùng khi chơi ở vị trí trung vệ tại trường Notre Dame - Con sẽ tiêu diệt mẹ!
Nó chạy tới chỗ mẹ nó. Francesca cười nhăn nhở, nói:
- Con dám không?
Hóa ra, nó đối phó với mẹ bằng việc ôm một cái thật chặt. Francesca nói:
- Mẹ thích cầu vai của con.
Câu nói này làm thằng bé cười toe toét.
Francesca bước lên một bậc và ngồi xuống chiếc ghế sắt. Mảnh lụa quấn quanh cô trông như một làn sóng. Nếu Francesca vĩnh viễn xa rời con mình, xa rời tiếng cười này, nếu bất kỳ lý do gì mà phải xa rời nó, chắc cô sẽ chết mất.
Nhưng không.
Cô không thể nghĩ về điều này. Cô nói:
- Đi rửa tay đi. Cả hai cháu nữa. - Francesca nói với Mike và Victor - Đi đi! Cô đứng dậy, đi tới chỗ điên thoại ấn số nội bộ, nói:
- Đến giờ ăn tối rồi. Michael trả lời:
- Xuống ngay đây. Francie này, hôm nay chúng ta ăn gì? Cô nhìn Sọnny chạy theo sau mấy anh em họ của nó, nói:
- Mì ống.
Francesca nghĩ về việc liệu họ có làm đủ mì cho mọi người hay không.
***
Khi Kathy trở về nhà đêm hôm đó - vẫn muộn như thường lệ - Francesca vẫn còn nằm trên chiếc ghế dài ở phòng khách đang đọc quyển Pylon của William Faulkner. Chương trình tivi cũng không còn. Kathy hỏi:
- Sao còn thức đến giờ này?
Thay cho câu trả lời, Francesca giơ quyển sách lên. Kathy nói:
- Ừ! Chúc ngủ ngon!
Kathy đã uống rượu và mồm thì y như cái gạt tàn thuốc lá.
- Chị rảnh một hai phút không?
Francesca không phải thức để đọc sách. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại giơ quyển sách lên để trả lời. Kathy trả lời:
- Sao vậy? Nếu đó là tin xấu, chị không chắc mình có thể..
- Không. Cũng không hẳn. Có những thứ mà em đang lo lắng một chút. Những sự việc gần đây.
Chị biết không?
Kathy gật đầu:
- Chị biết.
Cô không lắc lư, không say rượu. Cô đi đến và hôn lên trán của Francesca, nói:
- Chúng ta sẽ nói vào ngày mai, được chứ? Chị cần phải đọc cả trăm trang tiểu thuyết và chị phải dạy vào mười giờ sáng mai.
Vậy khi nào thì nói chuyện được? Nhưng Francesca không nói ra. Francesca nói:
- Tiểu thuyết ư? Đây là chủ đề thông thường số năm mươi mốt.
- Thực ra là của một người bạn. Chị không dạy môn này, chị chỉ đọc thôi, và đưa ra ý kiến cá nhân của mình. Hôm nay thật là một ngày dài.
Kathy quay người và bước đi:
- Thật ra mọi thứ đều dài.
Tại sao Kathy lại dành thời gian đọc tác phẩm chưa xuất bản của một gã trong khi chính bản thân cô cũng có thể tự viết một tác phẩm để đời của chính mình.
Francesca nói với Kathy khi vừa rẽ vào góc phòng:
- Đoán được gì không?
- Thật à? Francie. Chị mệt lắm rồi, để ngày mai nhé.
- Cô Connie nói... một từ.
- Cô làm sao cơ?
Mồm Francesca thể hiện chữ đ.m
- Ai khiến cô nói điều đấy?
- Em.
- Đó có phải là điều em định nói không?
- Cũng không hẳn.
- Thôi được rồi. Tại sao em lại khiến cô Connie nói vậy?
- Em sẽ nói với chị vào ngày mai.
- Hay lắm. Chúc em ngủ ngon!
***
Một giờ sau, Francesca đến giường kiểm tra Sonny. Nó vẫn đang ngủ ngon, tay ôm chặt con Gilaijoe mà anh nó tặng vào dịp sinh nhật. Đăng sau cánh cửa dẫn vào phòng Kathy, đèn vẫn sáng. Francesca gọi để nói với chị mình rằng cô sẽ quay trở lại ngay.
Kathy giọng hơi chếch choáng:
- Quay trở lại à? Em đi đâu thế? Francesca nói:
- Em đi dạo. Em hơi khó ngủ.
- Cẩn thận đấy. Đi dạo trong sân thôi.
Lời nói này từ một phụ nữ lên giường với ai thì Chúa mới biết được, đi đâu và đến đâu chỉ Chúa mới biết được.
- Được rồi. Hẹn gặp lại chị.
Thật khó để đi lên và vượt qua được hàng rào bảo vệ nhưng đi xuống thì có nhiều cách. Francesca đi thang máy xuống một vài tầng lầu rồi bước ra ngoài, đi xuống phía cuối tòa nhà rồi đi cầu thang đằng sau. Không phải mọi cầu thang đều xây lên đến tận đỉnh và bảo vệ không chú ý đến điều này. Cô đi ra ngoài thông qua gara để xe, qua con hẻm hẹp đến con phố kế tiếp, sau đó đi về phía Tây tới đại lộ York. Đây cũng là con đường mà Tom Hagen thường đi. Đây là sự sắp đặt của một người, mãi cho đến khi những điều xấu xa bị phát giác.
Một điều mà Francesca học được trong thời gian ở Washington là khi chính quyền liên bang tham gia vào một vụ điều tra, thì vụ điều tra đó có thể trở nên rối bời. Ngày đầu tiên nó là táo, ngày thứ hai nó đã thành cam. Trong trường hợp cụ thể, Francesca chắc chắn, lý do mà Danny Shea chưa muôn ra tay, đó là do ông ta muốn trả thù cho nhân viên của mình Billy Van Arsdale, người đã cung
cấp thông tín về gia đình của Francesca - một tài liệu mà Francesca đã phát hiện ra. Billy cũng nói với vợ mình rằng, hắn sự tương lai chính trị sẽ không bao giờ ngóc lên được nếu có cuộc hôn nhân liên quan tới Mafia.
Đôi lúc hắn rõ ràng định sẽ xử lý mọi chuyện. Cảm thấy bị phản bội, Francesca đã ra tay trả thù trước.
Lý do đơn giản, Francesca lùi vào góc tường và cô đã làm những gì mà người bị dồn vào thế bí phải làm. Cô tự mở đường máu cho mình. Cô ra tay. Cô sống sót. Và cô sẽ tiếp tục sống sót và tồn tại. Cô là một thành viên của gia đình Corleone. Điều này chảy trong huyết quản của cô. Khi cô gọi cho Tom và Michael, cô đã trở thành một người hoàn toàn khác. Một phần nhỏ cô trở thành một trong số những người bọn họ, phần còn lại của cuộc đời cô nguyện sẽ theo sát bước chân họ.
Cô đi đến căn hộ của Judith Buchanan.
Nó nằm ở phía bên kia của phố, ở đây cô sẽ quan sát được rõ hơn. Vào thời gian này, không có ai ngoài đường cả, ngoại trừ chiếc xe cảnh sát đậu ở vỉa hè. Vỉa hè lấp đầy hoa và rác. Nhìn từ bên ngoài, nơi này chẳng có gì nổi bật. Một căn nhà ba tầng bằng gạch đã nhuốm màu thời gian như hàng ngàn căn nhà khác trong thành phố. Cô cố gắng thay đổi những gì mình từng thấy trên tivi nhưng không có tác dụng gì.
Cô cố gắng tưởng tượng ra cảnh giết người trên cầu thang, điều này hóa ra dễ dàng hơn đối với
cô.
Cô băng qua phố.
Khi cô nhìn thấy vài bức tranh cổ động trên đường, một người đàn ông Trung Quốc mặc bộ vest
có vẻ xuất hiện từ giữa không trung với cái xô thiếc, phân nửa là hoa hồng héo. Cô hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Ông ta nói giá. Đây là cái giá thích hợp với những bông hoa đã héo rũ. Cảnh sát kéo cửa kính xuống.
- Tôi nên nói gì đây, quý ông người Hoa?
Gã người Hoa lẩm bẩm diều gì đó mà cô không thể hiểu, rồi sau đó trao hết hoa cho cô.
- Miễn phí đấy. - Ông ta nói với giọng bực tức - Chúc cô vui vẻ. - Rồi ông ta đổ số nước trong xô và lê bước đi.
Cô lắc lắc mấy bông hoa trong tay. Mấy cánh hoa rơi rụng lả tả. Cảnh sát cười, nói:
- Tôi đoán rằng đây là đêm may mắn của cô. Cô đến đây thường xuyên không? Cô lắc đầu.
Cảnh sát cũng tầm tuổi cô. Hắn trông giống mấy cậu học sinh luôn mặc những chiếc áo len được
thưởng vì thành tích học tập xuất sắc. Mặc dù vậy, nó không được cài cúc. Ai đã làm người đàn ông bán hoa tổn thương? Ông ta chỉ là một người ra ngoài phố và kiếm những khoản tiền lương thiện. Và viên cảnh sát đã chặn đứng ước mơ của ông ta vì trong tay hắn có quyền lực. Cảnh sát nói:
- Thật tệ! Ý tôi là chỗ này. Không phải là hoa. Hoa chỉ là thứ tô điểm cho cô. Như khi cô để nó lên đùi vậy.
Cô giơ hoa về phía cảnh sát, hỏi:
- Anh muốn hoa à?
- Tôi làm gì với đống hoa này bây giờ? Nó dành cho những người như cô.
- Ý ông là gì? Người như tôi?
- Tôi không biết nên gọi là gì, những người than khóc.
- Hoa này có thể tặng ai đó, mẹ, vợ, bạn gái, bất kỳ ai. Cảnh sát nói:
- Mẹ tôi đang ở Florida. Hai người kia thì tôi vẫn đang tìm kiếm. Cô nên giữ lấy nó. Cô bước tới góc phố và vứt hết hoa vào sọt rác, nói với tay cảnh sát:
- Được rồi. Tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Tôi không phải là một người than khóc. Tôi không muốn dính dáng gì tới ả điểm đã chết đó cả.
- Vâng, tôi hiểu mà. Cô sẽ ổn chứ?
- Tôi sẽ ổn ư? Ai có thể dự đoán được tương lai chứ. Không phải là tôi, chắc chắn đấy- Tôi chỉ không muốn nghĩ quá nhiều mà thôi.
- Tôi biết những người mà cô nên gặp. Một số người cả cuộc đời chẳng nghĩ ngợi chút nào.
Cô ném cho hắn cái nhìn mà cô nghĩ là cái nhìn coi thường và bắt đầu đi về nhà. Những chiếc xe đổ rác xuất hiện đột ngột như gã đàn ông người Hoa, bây giờ đang xếp thành một hàng trên các tuyến phố. Cô huýt sáo chỉ để huýt sáo. Đầu óc cô đang bay bổng đâu đây. Cô đã nghe giai điệu này rất nhiều lần trước khi phát hiện ra nó trong một bài hát, một bài mà cô nghe trước đây nhưng không thể nhớ được tên. Thậm chí nếu có ai đó nhớ giai điệu bài Riding High của Cole Porter, cũng không thể biết được rằng vào lúc nào và ở đâu cô nghe được bài hát này. Dù nó đến từ đâu, giai điệu cũng đã ăn sâu vào tiềm thức của Francesca. Nó như một tiêu chuẩn, có thể đến từ bất kỳ đâu, radio hoặc một bản thu của Kathy, cũng không hẳn là bài hát thứ hai trong ba bài mà Johnny Fontane biểu diễn trong bộ vest kẻ sọc trong buổi ra mắt của Tổng thống Shea.