Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyết Đồ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Quang Mai Hữu
Số chương: 429
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Thuyết Thư
hông tiện giải thích với người cổ đại, Triệu Tử Văn gật đầu bất đắc dĩ, nhìn theo lão tiên sinh rời đi. Hắn rất tôn kính lão tiên sinh. Tuy rằng hắn không phải phải là một người theo chủ nghĩa phong kiến ngoan cố không chịu thay đổi, nhưng cũng được coi như một giáo viên, mẹ của hắn là một giáo viên mỹ thuật, mỗi khi nhìn thấy lão tiên sinh, lại nhớ tới mẹ mình, hắn lại cực kỳ tôn kính với lão tiên sinh.
Hạ Văn Đăng đứng dậy, cười nói:
- Hôm nay không thể ra khỏi phủ rồi. Đã mấy ngày chưa đi lầu Bách Hoa, thật sự là nhớ quá.
Triệu Tử Văn thấy ánh mắt dâm đãng của gã liền biết lầu Bách Hoa mà gã nói là cái gì. Thời cổ đại, mở kỹ viện không phải là phạm pháp, hơn nữa còn không sợ lây bệnh AIDS. Khi AIDS bị phát hiện cũng là chuyện của hàng trăm năm sau, cách hiện giờ quá xa. Tuy nhiên Triệu Tử Văn cũng không muốn chạm vào nữ nhân của người khác, cảm giác cứ như thể bị cắm sừng vậy. Hắn cười nói:
- Nếu hôm nay không được ra khỏi phủ thì ta trở về phòng nghỉ đây.
Thấy Hạ Văn không đề cập tới lầu Bách Hoa, còn tưởng rằng hắn là một tiểu xử nam ngây thơ, trong trắng, Hạ Văn Đăng thầm tính toán, mấy hôm nữa phải đưa hắn đi khai hóa văn minh, liền gật đầu nói:
- Ừ, ta cũng hơi mệt rồi, tự về phòng nghỉ đi thôi.
Triệu Tử Văn không biết lễ phép gì, đi thẳng ra khỏi cửa, tới phòng nhỏ của mình. Dọc theo đường đi, có tiểu nha hoàn chào hỏi hắn, hắn đều cười đáp lại. Khi về tới trước hoa viện, nhìn thấy Hạ Bình đang vội vàng đi ra ngoài phủ, hắn liền tiến lên hỏi:
- Hạ Bình, ngươi muốn đi đâu vậy?
Hạ Bình xoay người lại, lại thấy khuôn mặt đáng ghét của hắn, hừ nhẹ nói:
- Liên quan gì tới ngươi?
Triệu Tử Văn thấy bàn tay nhỏ bé của tiểu nha hoàn này cầm một tấm giấy Tuyên Thành. Hai bên tờ giấy Tuyên Thành này được gập lại, mơ hồ thấy vài chữ. Triệu Tử Văn đại khái đoán được rằng tờ giấy này chính là đơn thuốc, Hạ Bình có lẽ là thay Đại tiểu thư đi hiệu thuốc bắc bốc thuốc. Trong lòng hắn giờ vẫn còn chút áy náy vì chuyện Đại tiểu thư sinh bệnh. Dù sao cũng chính là hắn hại Đại tiểu thư nhiễm phong hàn. Hắn cười nói:
- Hay là để ta cùng ngươi đi bốc thuốc nhé. Ngươi là một nữ hài tử, đi ra ngoài một mình không tiện đâu.
Hạ Bình nói:
- Không cần ngươi giả vờ hảo tâm.
Triệu Tử Văn cười cười. Hạ nhân không được tự mình ra ngoài phủ, đương nhiên là không có người đi cùng với Hạ Bình đi bốc thuốc. Thấy nàng không phản đối cũng không đồng ý, cũng coi như cam chịu, vì thế lẳng lặng đi theo phía sau nàng. Dọc theo đường đi, Hạ Bình không hề quay đầu lại, Triệu Tử Văn cũng không quan trọng, coi như là một vệ sĩ vậy.
Hiệu thuốc bắc cũng khá gần Hạ phủ, đi nửa canh giờ là tới. Hạ Bình đi vào hiệu thuốc bắc, sau thời gian uống một chén trà liền đi ra, tay cầm theo hai bao thuốc, tốc độ quả thật rất nhanh. Triệu Tử Văn đứng ở ngoài cửa hiệu thuốc bắc, thấy nàng đi ra, liền đi theo.
Đi về phía trước mười mấy thước, Hạ Bình dường như bị cái gì đó hấp dẫn, chen vào trong đám người trên phố. Triệu Tử Văn cũng tò mò, liền đi theo, dùng thân thể cao lớn của mình giúp nàng chen vào trong. Chỉ thấy một vị tiên sinh đầu bạc, mặc áo trắng, tay cầm một chiếc quạt xếp nhỏ, không ngừng phe phẩy, miệng nói liên tục cái gì đó.
Hạ Bình dường như không hề cảm kích hành động của hắn, đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không hề liếc hắn cái nào. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười, cũng không biết là cái gì hấp dẫn Hạ Bình, nhưng cũng đoán được hình như tiên sinh này đang thuyết thư (kể chuyện), trong lòng cười thầm, không ngờ cô nhóc này còn thích nghe kể chuyện, ngay cả việc bốc thuốc cho đại tiểu thư cũng quên luôn.
Vị tiên sinh kia uống một ngụm trà, tiếp tục nói:
- Kinh Kha đuổi theo Tần Vương. Tần Vương chạy vòng quanh cây cột để trốn tránh. Các đại thần kinh hoảng ngẩn người, sự tình phát sinh vô cùng đột ngột, không ai dự đoán trước được. Tất cả mọi người mất đi thái độ bình thường. Dựa theo chế độ pháp luật của Tần quốc, thần tử lên đại điện đều không được mang theo bất cứ vũ khí gì. Tuy rằng có rất nhiều thị vệ cầm binh khí trong tay nhưng đều chờ ở dưới đại điện, không có mệnh lệnh của Đại vương thì bọn họ đều không thể lên điện. Tần vương đang lúc nguy cấp, không kịp triệu tập thị vệ dưới điện, bởi vậy Kinh Kha mới có thể truy đuổi Tần Vương. Các đại thần hoảng hốt, kinh hãi, sốt ruột, nhưng không có vũ khí để công kích Kinh Kha, liền dùng tay không vây đánh Kinh Kha. Kinh Kha dũng mãnh vô địch, dùng dao găm dấu trong bản đồ, giữa vòng vây của trăm người, thân trúng hơn mười mũi tên, vẫn dũng mãnh đâm chết bạo quân Tần Vương.
Cái gì! Kinh Kha giết chết Tần Vương? Khi nghe vậy, Triệu Tử Văn cảm thấy hết hồn, cảm thấy đầu óc nóng lên, lịch sử ở đây cũng xuất hiện Tần Thủy Hoàng, nhưng không ngờ lại bị Kinh Kha đâm chết.
Triệu Tử Văn tinh tế nghe tiên sinh nói một lát, mới hiểu được thế giới này cũng tồn tại thời kì xuân thu, hơn nữa Chiến quốc thất hùng cũng đều tồn tại. Tần Thủy Hoàng vừa chết, Tần quốc liền giống như một mâm cơm, cuối cùng bị sáu nước dùng chính sách hợp tung tiêu diệt. Sau khi Tần quốc bị diệt vong, năm nước còn lại cũng vì tranh đoạt lãnh thổ của Tần quốc mà tàn sát lẫn nhau. Chỉ có Triệu Vương nghe lời khuyên của Liêm Pha, không tham gia tranh đoạt. Năm nước đánh nhau túi bụi, chết chóc vô số, lúc này Triệu quốc đã tu dưỡng đầy đủ mới nhảy vào ngư ông đắc lợi, cuối cùng dựa vào hai người Lý Mục, Liêm Pha, tiêu diệt năm nước kia, thống nhất sáu nước.
Lúc này Triệu Tử Văn mới hiểu rằng, bắt đầu từ thời khắc Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng thành công, lịch sử bắt đầu sinh ra thay đổi. Hóa ra là gã chết tiệt Kinh Kha, có lẽ chính hắn cải biến lịch sử mới làm hại mình đi tới thế giới này, rời xa thân nhân và bằng hữu. Nghĩ vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nếu cho hắn biết Kinh Kha chôn ở đâu, chắc chắn hắn sẽ đào mồ Kinh Kha lên, hung hăng mắng chửi một trận.
Sau khi kể lại sơ lược lịch sử xuân thu một lần, vị tiên sinh kể chuyện liền quay đầu thở dài:
- Kinh Kha thực là anh hùng đương thời, vì dân chúng diệt trừ bạo quân Tần Vương.
- Anh hùng cái rắm con mẹ ngươi!
Triệu Tử Văn vọt tới trước mặt tiên sinh, hung hăng mắng.
- Ngươi.
Thuyết thư tiên sinh bị một kẻ hậu sinh đột nhiên vọt tới mắng liền hoảng sợ, tức giận tới mức hai mắt bốc lửa, nổi giận mắng:
- Ngươi là hậu sinh vô lễ, dám chửi bởi Kinh Kha đại anh hùng.
Triệu Tử Văn thấy lão tán dương Kinh Kha, trong lòng phẫn nộ không ngừng. Nếu không phải gã khốn Kinh Kha, làm sao mà lịch sử Trung Quốc lại thay đổi. Có lẽ chính vì hắn mà mình bị đưa tới thế giới xa lạ này. Triệu Tử Văn đang oán hận không có nơi giải phóng, lại thấy tiên sinh tán dương, không kìm nổi tiến lên đối chất, cao giọng hỏi:
- Kinh Kha mà cũng được coi như đại anh hùng sao? Ta nhổ vào! Thật sự là một cẩu hùng (gấu chó) hữu dũng vô mưu. Hắn nghĩ rằng giết chết Tần Vương là có thể thay đổi thế cục Chiến quốc sao? Chính hắn mới là kẻ hãm hại lê dân, là một tội nhân thiên cổ!
- Ngươi.
Thuyết thư tiên sinh bị tức giận tới mức nói không ra lời. Những người vây quanh nghe kể chuyện cũng nắm chặt tay, đều muốn tiến lên cho Triệu Tử Văn một trận, nhưng lại thấy thư đồng này cao to lực lưỡng, không dám tiến lên, đều mắng:
- Tiểu nhân từ đâu tới, lại dám nhục mạ Kinh đại anh hùng. Nếu ngươi còn dám nói nữa, chúng ta sẽ bắt ngươi tới huyện nha xử lý.
Hạ Bình cũng kêu gào, trong lòng oán hận không thôi. Vốn tưởng rằng gã thư đồng này có vài phần tài học, không ngờ rằng chỉ là thùng rỗng kêu to, ngay cả anh hùng đương thời cũng dám chửi bới.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười cười, hỏi thuyết thư tiên sinh:
- Tiên sinh có biết khi Kinh Kha đâm chết Tần Vương, thực lực của Tần quốc là thế nào không?
Tiên sinh cũng không biết hắn muốn hỏi để làm gì, thấy hắn hỏi một cách đĩnh đạc, muốn tìm cơ hội phản bác quan điểm của hắn, liền trả lời:
- Lúc ấy ở trong bảy nước, Tần quốc là một nước có thực lực mạnh nhất. Nhưng Tần Vương tàn bạo bất nhân, tàn sát vô số người vô tội ở Triệu quốc, ngay cả trẻ con tay không tấc sắt cũng không buông tha.
Triệu Tử Văn hừ một tiếng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi thực lực của một mình Tần quốc mà thôi, chứ không hỏi tới nhân phẩm của Tần Vương. Nếu lấy thực lực của một mình Tần quốc, Tần Vương sẽ cần bao nhiêu thời gian để thống nhất sáu nước?
Thuyết thư tiên sinh tự nhiên là rất hiểu biết về Tần quốc và các nước kia, cũng không hiểu rốt cục thư đồng này muốn hỏi cái gì, suy nghĩ một lát nói:
- Nếu lấy thực lực của một mình Tần quốc, không tới mười lăm năm liền có thể thống nhất sáu nước.
Triệu Tử Văn cười ha ha nói:
- Như vậy Triệu quốc mất bao nhiêu thời gian mới thống nhất năm nước?
- Một trăm năm.
- Một trăm năm? Ha ha….
Triệu Tử Văn càng cười to hơn:
- Một trăm năm hay nhỉ. Ta thấy tất cả mọi người chẳng ai có thể sống được tới một trăm năm.
Triệu Tử Văn lại quay sang hỏi thuyết thư tiên sinh:
- Không biết tiên sinh có phải quan lại hay không?
Tiên sinh hổ thẹn vuốt chòm râu nói:
- Lão phu chỉ là một tú tài, chưa từng làm quan.
Trong đầu mọi người đều có một dấu hỏi to tướng, không biết trong hồ lô của thư đồng này có cái gì. Hạ Bình cũng đầu óc mơ hồ, nghĩ rằng Hạ Văn này chắc chắn là muốn phá phách gì đó.
Triệu Tử Văn hừ nói:
- Như vậy tiên sinh cũng coi như là dân chúng nhỉ.
Tiên sinh gật gật đầu theo bản năng, tuy nhiên lại nghĩ thư đồng này hỏi mấy chuyện này chính là định phá rối mình, cả giận nói:
- Tiểu thư đồng ngươi hỏi mấy mấy thứ này làm gì? Mấy chuyện này dường như không liên quan tới chuyện của ngươi.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười cười:
- Tần quốc chỉ cần mười lăm năm là có thể thống nhất sáu nước, mà Triệu quốc lại cần tới một trăm năm, dài hơn tám mươi lăm năm so với Tần quốc. Trong tám mươi lăm năm đó có bao nhiêu lê dân bách tính bị chết! Bao nhiêu người phải lang thang phiêu bạt, mất đi người thân! Ngươi có từng nghĩ tới không?
Hơi ngừng lại một chút, hắn càng cất cao giọng căm giận:
- Tần Vương tuy rằng tàn bạo, nhưng ông ta lại có thể cứu dân chúng khỏi cơn nước lửa, có thể cho trăm vạn dân chúng không phải chịu nỗi khổ của chiến loạn. Nếu Tần Vương không chết, như vậy công lao của ông ta rõ ràng còn lớn hơn nhiều, vậy mà tiên sinh một mực nói ông ta là bạo quân. Ông ta vốn có thể cứu vô số người như ngươi, nhưng lại phải chịu tiếng xấu muôn đời, thật sự là đáng thương, đáng buồn!
Hắn lại lạnh lùng nhìn những người xung quanh một lượt:
- Mỗi vị ở đây đều là dân chúng, những người chết trong vòng tám mươi lăm năm đó cũng là dân chúng. Bọn họ có thể nói là một nửa thân nhân của các ngươi, có lẽ có người là tổ tiên của các ngươi. Các ngươi đã từng bao giờ nghĩ, nếu Kinh Kha không ám sát Tần Vương, có lẽ bọn họ sẽ bình an sống ở thế giới này vài thập niên không?
Thuyết thư tiên sinh nghe hắn nói xong, xúc động thở dài nói:
- Đúng vậy, rất nhiều dân chúng phải chết trong chiến hỏa, vậy mà chúng ta lại chỉ thấy Tần Vương tàn bạo mà không thể nhìn ra được ông ta có thực lực thống nhất lục quốc với tốc độ nhanh nhất.
Lão tỏ vẻ bội phục, ôm quyền hướng về phía Triệu Tử Văn nói:
- Công tử có lối suy nghĩ và nhìn nhận sâu xa, người thường không thể nào sánh nổi. Lão phu thật sự là bội phục. Không biết công tử là thư đồng trong phủ nào? Lão phu hy vọng khi rảnh rỗi có thể xin tới thỉnh giáo công tử một chút.
Triệu Tử Văn bộc phát cơn oán giận ngập lòng, tuy rằng tâm tình đã tốt lên nhiều, nhưng lại cảm giác tinh thần rất mệt mỏi, khoát tay áo nói:
- Nếu là hữu duyên thì sẽ gặp lại.
Nói xong, hắn liền mệt mỏi rời đi. Mọi người bị đoạn diễn thuyết với tình cảm mãnh liệt của hắn kích động, cũng không thể cãi lại, nhưng cũng hiểu được đạo lý bên trong, đều cực kỳ khâm phục thư đồng này, đều tránh ra nhường đường cho hắn đi.
- Hạ Văn, ngươi không sao chứ?
Hạ Bình ánh mắt phức tạp nhìn vào mắt Triệu Tử Văn. Tình huống vừa rồi giữa Triệu Tử Văn và thuyết thư tiên sinh khiến cảm quan của nàng đối với thư đồng này thay đổi rất lớn. Tài học và kiến thức của Hạ Văn thật sự là phi phàm, người thường khó có thể bì kịp. Những gì hắn vừa nói quả là trước kia chưa bao giờ có, sau này chắc cũng chẳng có ai.
Triệu Tử Văn khoát tay áo, ảm đạm nói:
- Không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút.
Lần này trở về, hai người lại đảo vị trí cho nhau, đến lượt Hạ Bình đi phía sau lưng Triệu Tử Văn.
Thuyết thư tiên sinh nhìn hắn rời đi, ánh mắt có chút tán thưởng, dường như hiểu được ý gì đó, khẽ nhếch miệng cười…
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng