Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Kính Mờ
hào mừng mày đến đài quan sát – chỗ ở của tao đấy,” Simon nói, trong một thoáng tự cho phép mình trượt vào vai trò của một ông anh cả khoe khoang với em gái.
“Vào trong và tham quan đi.”
Jenna bước qua cổng vòm và một cảm giác khiếp sợ xâm chiếm lấy cô bé. Cô nhìn chằm chằm vào bóng tối – nơi đây toát lên vẻ lạnh lẽo và ghê rợn. Jenna biết rằng có cái gì đó hắc ám trong không khí. Mặc cho lũ giòi đã nỗ lực phát sang hết cỡ, nhưng Jenna vẫn chỉ nhìn ra được rất ít, ngoại trừ một vòng tròn cực lớn màu trắng, sang lóa tựa mặt trăng và hình như nổi lềnh bềnh trên sàn nhà. Simon đẩy cô bé về phía cái vòng tròn đó, nhưng Jenna cưỡng lại.
“Ồ, đi nào.”
Simon nói, đẩy Jenna về phía trước và anh ta làm cô bé bối rối vì trong thoáng chốc nghe giống như anh ta ngày xưa:
“Mày sẽ thích cái này cho mà coi, con nít đứa nào cũng thích hết.”
“Em không phải là con nít,” Jenna nói. “Em là…”
“Ờ, ờ, tao biết. Mày là nàng công chúa cao quý và kiêu sa. Ừm, nhưng dù thế nào mày cũng sẽ thích nó mà. Dù mày có là gì. Tao sẽ mở thấu kính ra và rồi mày sẽ thấy nó – cái Kính Mờ của tao.”
Một cơn rùng mình chạy ngang Jenna. Trước đây cô bé đã nghe thấy từ này ở đâu rồi thì phải? Có chắc đó là từ miệng cái thằng kinh khủng – thằng Đồ Đệ của DomDaniel – khoe khoang về một cái Kính Mờ nào đó không nhỉ? Một tiếng động lạ phát ra từ cao tít phía trên đầu Jenna; cô bé liếc nhìn lên và chỉ thấy một mái trần hình vòm cao vợi, có một cây sào gỗ dài thòng xuống từ một vật gì đó treo giữa trần. Cái gì vậy nhỉ?
Simon bất thần nạt nộ:
“Thôi đừng mơ mộng nữa. Nhìn vào cái đĩa ấy.”
Jenna nhìn xuống cái vòng tròn trắng khổng lồ trước mặt mình, và thật kinh ngạc, cô bé thấy một quang cảnh thật đến từng chi tiết vùng khe núi mà họ vừa mới đi qua.
“Tuyệt chứ hả?” Simon cười khẩy. “Tuyệt hơn tất cả những thứ phù thủy vờ vịt mà mụ Zelda già làm chứ hả. Đây, em gái bé bỏng à, đây mới là thế giới thật.”
Jenna biết anh ta ám chỉ đến cái đêm mà tất cả gia đình Heap đứng trên cây cầu rệu rạo và xem hình ảnh chính mình được phản chiếu trong ánh sang của một vầng trăng tròn, trong khi dì Zelda, một phù thủy Thiện, yêu cầu mặt trăng chỉ cho họ thấy gia đình của tên lính nhở, Con Trai 412. Jenna quyết định khôn ngoan nhất là không nói gì cả.
Simon nắm lấy cây sào, và bắt đầu bước chầm chậm quanh cái đĩa trắng. Cái sào di chuyển theo mỗi bước Simon, và từ trên cao, một tiếng ken két nhỏ bắt đầu vang lên, khi cái thấu kính dung để họi tụ hình ảnh xuống chiếc đĩa trắng của Kính Mờ bắt đầu quay quanh một vòng khép kín. Trong lúc cái đĩa quay, khung cảnh trước mặt họ thay đổi, và không thể cưỡng nổi, Jenna mê mẩn cả người. Cô bé chưa từng thấy thứ gì mê hoặc đến thế - bức tranh sang chói và rõ nét đến từng chi tiết… nhưng câm lặng một cách quái đản.
“Đấy, thấy chưa,” Simon nói, lại di chuyển chậm rãi để Jenna thấy được khung cảnh đang thay đổi trước mặt.
“Mày đừng hòng bí bí mật mật gì với tao. Tao có thể thấy mọi thứ. Tao có thể thấy Lâu Đài. Tao có thể thấy Cung Điện xa hoa của mày và thậm chí tao còn có thể thấy mụ Marcia điên trong tháp Pháp Sư với cái thằng Học Trò vớ bở, cái thằng cứ nghĩ là em trai của tao ấy. Tao thấy tất tật.”
Jenna dòm trân trối vào cảnh vật. Rất đẹp, nhưng tất cả mọi thứ đều rất nhỏ và ở rất xa. Cô bé thật tình không hiểu Simon có thể thấy mọi thứ là thấy thế nào.
Đằng xa, xa khỏi Vùng Đất Hoang và vùng nông trại, cô bé thấy Lâu Đài chấm phá trong cảnh mặt trời lặn. Trong lúc nhìn kỹ vào hình ảnh ấy, cô bé thấy bầy chim mòng biển bay yên ả qua bầu trời và những con thuyền thư thả ngược xuôi trên song. Jenna chỉ có thể nhận ra Cung Điện nhờ những bãi cỏ xanh rì trải rộng đến tận bờ song – và bất chợt cô bé bỗng cảm thấy muốn được về nhà kinh khủng.
“Muốn nhìn gần hơn hả?” Simon hỏi với nụ cười mỉa mai. “Muốn xem họ nhớ mày đến mức nào chứ gì?”
Jenna không trả lời, nhưng Simon mở một ngăn kéo của cái bệ bên dưới cái đĩa và lấy ra một chiếc kính lúp lớn bằng đồng thau. Anh ta rà nó lên đĩa, búng ngón tay tanh tách và lẩm bẩm:
“Phóng to Mô tả cho Chúng ta Tất cả…”
Bất ngờ mọi thứ trong lòng cái đĩa trắng đồng loạt bung to ra.
“Thấy chưa,” Simon nói, “giờ tao thấy mọi thứ rõ rành rành. Gã Trưởng phòng Sao chép Mật ở phòng Sao lục hồi đó cũng có cái kính. Hắn sưu tầm những việc đáng nhớ của Pháp Thuật Ngược. Nên nhớ rằng kính phóng đại này là sỡ hữu của Pháp sư Hắc Thuật đầu tiên. Mày biết đó là ai không, em gái bé bỏng? Người ta có dạy mày điều đó trong những bài học lịch sử dành cho Công Chúa chưa?”
Jenna không đáp. Gần đây cô đã lây Septimus ghét Phía Đảo ngược, dù chỉ nghe nói không thôi cũng đã ghét. Septimus có một lý thuyết cho rằng, ngay cả nói về nó thôi ta cũng có thể mời nó nhập vào mình rồi.
“Hừm, thôi thì tao sẽ nói cho mày biết vậy,” Simon kề cà. “Đó không ai khác hơn chính là Hotep-Ra. Vị Pháp sư Tối thượng đầu tiên. Vị pháp sư đã mang chiếc Thuyền Rồng quý báu của mày đến đây ấy. Đừng quá ngạc nhiên thế. Đấy, mày thấy đó, tụi Phe Đảo Ngược chúng tao mới là những hậu duệ thừa kế thật sự của Lâu Đài. Và cũng đừng có mà nghĩ rằng mày sẽ gặp lại chiếc Thuyền Rồng quý giá của mày nữa nhé. Bởi vì mày sẽ không gặp lại nó đâu.”
Simon cười hịch hịch, hài lòng về tác động mà anh ta đã gây ra cho Jenna: mặt cô bé trắng bợt. Cô bé nhất quyết không nhìn vào mắt Simon nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào khung cảnh trong đĩa.
Simon dõi theo ánh mắt cô bé rồi chuyển sự chú ý của mình trở lại Kính Chiếu Thực. Và, như thể vừa bật công tắc, anh ta bất ngờ một lần nữa lại biến thành một ông anh cả.
“Tuyệt, phải không?”
Anh ta vừa nói vừa lia lia cái kính phóng đại ngang qua long đĩa, rà tìm cảnh vật và làm chúng nảy rõ ra đến từng chi tiết.
“Này, giờ thì chúng ta có cánh rừng… á, một con thuyền cột trên bãi chỗ thằng Sam hay câu cá. Tao nhớ Sam quá… Trong cánh rằng chẳng có gì nhiều để xem nữa. Quá um tùm. Mặc dù ban đêm thỉnh thoảng tao vẫn thấy được những cặp mắt sói… Bây giờ đi theo con sông đến Lâu Đài nhé… đây là xưởng đóng thuyền của bà Jannit già… ủa thằng út Nicko của anh đâu nhỉ? Hôm nay nó trở về với thằng Rubert mà. Mày có biết chuyện đó không, Jenna? Không, tao đoán thế thôi. Nhưng tao thì tao biết. Tao đã thấy tụi nó cập bến song trước khi tao đi. Và… A, đúng rồi, cổng Bắc và lão Gringe vô công rồi nghề đang cãi cọ với thằng con đần độn của lão… Giờ, Lucy của anh đâu? Đây rồi, đang ngồi bên hào nước. Ngóng đợi. Nhưng nàng sẽ phải đợi anh ít lâu nữa. Đó, đó là tháp Pháp Sư. Nhìn vào cửa sổ kìa… Mụ Marcia trong thư phòng của mụ cùng với cái Vong vẫn theo sát mụ như tất cả những Vong giỏi giang vẫn thế. Có thấy hắn giám sát từng cử động của mụ ta thế nào không? Giờ tới một nơi mà mày biết rõ nhé? Đây rồi… Cung Điện. Mái ấm gia đình, nhỉ? Nếu tao không nhầm thì, ba mẹ lầm lạc đáng kính của tao đang ở trên mái nhà. Mày nghĩ họ đang ngắm mặt trời lặn, hay họ đang thắc mắc khi nào thì con trai mình và kẻ kế vị trở về cái tổ chim cúc cu nhỏ téo đó?”
“Câm mồm, Simon!” Jenna hét lên. “Tôi ghét anh, tôi ghét anh!”
Cô bé dứt mình ra khỏi hình ảnh của Silas và Sarah và chạy bay về phía những bậc thang. Nhưng Simon nhanh hơn. Trong thoáng chốc anh ta đã túm được Jenna và bắt cô bé lại làm tù nhân. Nhưng trước khi bị chộp lại, Jenna đã kịp nhìn thấy một vật ẩn trong bóng tối mà cô thật lòng ước chi mình đừng nhìn thấy – một cái đầu lâu trắng hếu, nhe răng ra với cô từ bệ ngồi của một cái ngai gỗ trang trí cầu kỳ.
“Tôi nghĩ các vị đã gặp nhau trước đây rồi,” Simon nói với nụ cười nhăn nhở. “Để tôi giới thiệu cô với cái đầu của Chủ Nhân của tôi, DomDaniel.”
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công