Số lần đọc/download: 1420 / 22
Cập nhật: 2015-12-21 10:41:28 +0700
Chương 18
A
r-is-tol-o-gy (Danh từ) Nghệ thuật hoặc “khoa học” ăn uống.
Là một lĩnh vực nghiên cứu và học tập, ẩm thực bị đánh giá thấp một cách trầm trọng.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Sự im lặng khủng khiếp bao trùm lấy căn phòng, theo sau là một tràng những tiếng huyên thuyên lớn và mạnh mẽ đến mức Perriwick phải nhòm đầu vào phòng để xem chuyện gì đang diễn ra. Ông ta thực hiện phần việc này dưới danh nghĩa vào phòng để dọn dẹp phần trà và bánh quy còn thừa – hành động chẳng mang lại cho ông ta kết quả nào ngoài một cuộc nổi loạn khi Blake giật mạnh chiếc khay từ tay ông ta, đẩy ông ta ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Nếu Penelope có nhận ra việc Hầu tước Riverdale đã gọi Quý cô Dent bằng tên thân mật của nàng quá nhanh thì cô ấy cũng không nhắc đến điều đó, thay vào đó, cô ấy lại nhận xét về việc mình đã ngạc nhiên kinh khủng thế nào khi thấy họ quen nhau.
Caroline nói rất to về việc nhà Sidwells là bạn bè lâu năm với nhà Dents như thế nào, và James hoàn toàn đồng ý với tất cả những điều nàng nói.
Người duy nhất không gây ầm ĩ là Blake, mặc dù anh đã thốt ra một tiếng rên rỉ khá lớn. Anh không biết đâu là chuyện tồi tệ hơn: Sự thật là James đã đến và gần như thổi bay lớp vỏ bọc của Caroline, hay tia mai mối mới đang ánh lên trong đôi mắt chị gái mình. Giờ thì chị ấy đã phát hiện ra rằng gia đình Caroline, theo một cách nào đó, có mối quan hệ với nhà hầu tước, và rõ ràng đã quyết định rằng Caroline sẽ trở thành một cô dâu tuyệt vời nhất trong nhà Ravenscroft.
Anh dứt khoát cho rằng hoặc là như thế hoặc là chị ấy đã quyết định tập trung khả năng mai mối phi thường của mình sang Caroline và James.
Nhìn chung thì Blake vẫn cho rằng điều này có thể sẽ trở thành một thảm họa. Anh từ từ quét mắt quanh căn phòng, quan sát Penelope, James lẫn Caroline, và quyết định rằng điều duy nhất giữ mình khỏi việc gây bạo lực chính là anh không biết mình sẽ siết cổ ai đầu tiên trong số ba người họ.
“Ồ, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi nhỉ, Caroline.” James nói, rõ ràng đang vô cùng thích thú. “Cũng gần năm năm rồi, anh nghĩ thế. Em thay đổi rất nhiều so với lần cuối cùng anh gặp em đấy.”
“Thật sao?” Penelope truy vấn. “Thay đổi như thế nào James?”
Bị hỏi khó, James lắp bắp một lúc rồi nói. “Chà, mái tóc cô ấy lúc đó dài hơn, và…”
“Thật sao?” Penelope lại hỏi. “Thật thú vị làm sao. Tóc em hẳn đã bị cắt khá nhiều đấy, Caroline, vì giờ trong nó cũng không dài lắm nhỉ?”
“Đó là một tai nạn,” Caroline ứng biến, “Và em phải cắt cụt ngủn như thế này.”
Blake cắn môi để ngăn mình không buột miệng yêu cầu nàng kể cho bọn họ nghe về “vụ tai nạn”.
“À, đúng thế, anh nhớ ra rồi.” James hăng hái nói. “Điều gì đó liên quan đến mật ong và con chim nhỏ của anh trai em, đúng không?”
Caroline ho sặc sụa khi đang uống dở ngụm trà và phải tóm lấy khăn giấy để không phun hết vào Blake.
“Chị tưởng em không có bất kì anh chị em nào cơ mà,” Penelope nói, lông mày hơi nhíu lại.
Caroline lau miệng, dằn xuống thôi thúc bật cười khi nói. “Thực ra đó là con chim của anh họ em.”
“Đúng thế,” James đáp, đập tay lên trán mình. “Anh mới ngu ngốc làm sao. Tên cậu ta là gì nhỉ?”
“Percy.”
“À, Percy. Cậu ta dạo này sao rồi?”
Nàng mỉm cười gượng gạo. “Em e là vẫn thế. Em luôn gắng hết sức có thể để tránh mặt anh ta.”
“Thật là một hành động khôn ngoan,” James đồng ý. “Anh nhớ cậu ta là một tên khá xấu bụng, lúc nào cũng thích giật tóc người khác và làm những điều tương tự.”
“Riverdale!” Penelope dùng tông giọng không tán thành để lên tiếng. “Cậu đang nói về họ hàng của Quý cô Dent đấy.”
“Ồ, em không để ý đâu,” Caroline trấn an cô ấy. “Em khá hài lòng với việc tránh xa Percy.”
Penelope lắc đầu một cách khó hiểu và nhìn về phía em trai mình với vẻ buộc tội yếu ớt. “Tôi không thể tin nổi là cậu lại không cho tôi biết rằng Caroline thân yêu của chúng ta lại là bạn với Riverdale đấy.”
Blake nhún vai và ép mình phải thả lỏng nắm đấm. “Em cũng không biết chuyện đó.”
Perriwick bước vào phòng với vẻ bất thường và bắt đầu dọn dẹp những tàn ích còn lại của bữa trà.
“KHÔNG!” cả Blake, Penelope và Caroline đồng thanh hét lên.
James nhìn họ bằng vẻ thích thú và bối rối. “Có chuyện gì không ổn ở đây chăng?”
“Bọn tôi chỉ…” Penelope nói.
“Có chút…” Caroline xen vào.
“Đói…” Blake dứt khoát hoàn thành nốt câu nói.
James nháy mắt. “Hẳn rồi.”
Penelope lấp đầy sự yên ắng tạm thời của họ bằng cách quay sang James và hỏi, “Cậu sẽ lại ở đây với chúng tôi chứ?”
“Vâng, em cũng nghĩ như thế, nhưng chỉ khi ở đây còn căn phòng trống dành cho em.” Anh ta liếc về phía Caroline. “Em không biết rằng Quý cô Dent lại ở đây.”
Penelope nhăn mặt. “Nhưng chắc chắn là cậu cũng nhận ra rằng Caroline chỉ qua thăm chúng ta vào ban ngày. Cô ấy sống cách đây có mấy dặm.”
“Cha em đã mua một căn nhà hóng mát ở gần Bournemouth vào mùa thu năm ngoái,” Caroline thốt lên. “Em e là bọn em vẫn chưa thông báo được hết cho mọi người rằng chúng em đã chuyển đi.”
“Hmmmm.” Penelope trầm ngâm, mắt nheo lại. “Chị lại có ấn tượng rằng em đã ở Bournemouth khá lâu rồi.”
Caroline mỉm cười yếu ớt. “Gia đình em đến đây khá thường xuyên.”
“Đúng thế,” Blake nói, nghĩ xem mình phải làm gì để cứu vãn tình hình, mặc dù thực sự điên tiết với cả Caroline và James. “Không phải cô từng kể rằng cha cô đã thuê ngôi nhà đó vài mùa trước khi ông ấy quyết định mua hay sao?”
Caroline gật đầu. “Đúng thế.”
Blake bắn cho nàng một ánh mắt kiêu ngạo nhất trên đời. “Tôi có một trí nhớ rất tốt.”
“Về điều này thì tôi không nghi ngờ gì.” Lại một sự im lặng lúng túng nữa xuất hiện, rồi Caroline đứng dậy và nói, “Tốt nhất là em nên về nhà thôi. Trời đã khá tối rồi, và… à... em nghĩ đầu bếp đang chuẩn bị thứ gì đó đặc biệt cho bữa tối.”
“Em mới may mắn làm sao,” Penelope lẩm bẩm.
“Em xin lỗi?”
“Không có gì,” Penelope nói nhanh, liếc Blake và James. “Nhưng chị chắc là hai quý ông lịch lãm của chúng ta sẽ hộ tống em về.”
“Không cần đâu. Thực sự thì nhà em cũng rất gần đây.”
James nhảy dựng lên. “Vớ vẩn. Anh rất vui khi được đi dạo cùng em. Anh chắc là chúng ta có nhiều việc để làm đấy.”
“Vâng,” Caroline đồng ý. “Có thể là nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng.”
~*~
Ngay khi cánh cửa trước đóng lại phía sau họ, Caroline liền quay sang James và nói, “Anh có cái gì ăn được trong xe không?”
“Một ít pho mát và bánh mì tôi mang theo từ quán trọ thì sao?”
Nhưng Caroline đã sớm lục tung chiếc xe của anh ta lên rồi. “Anh cất ở đâu rồi?” nàng hỏi, thò đầu ra ngoài.
“Chúa ơi, người phụ nữ này, họ không cho cô ăn sao?”
“Không hẳn, nhưng Penelope và Blake còn gặp chuyện tệ hơn nhiều, mặc dù tôi chẳng mấy thông cảm cho Blake.”
James trèo vào xe và lấy ra một miếng bánh mì từ ngăn gần ghế. “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
“Mmmmm…. Mummmmmm….”
“Cô nói gì cơ?”
Nàng nuốt miếng bánh. “Tôi sẽ kể cho anh sau một phút nữa. Anh còn gì để uống không?”
Anh ta lấy một bình nhỏ trong túi ra. “Chỉ có ít brandy thôi, nhưng tôi nghĩ đây là thứ mà cô…” Nhưng nàng đã sớm tóm lấy nó và hớp một ngụm. James kiên nhẫn chờ trong khi nàng ho, lắp bắp bịt lấy miệng, sau đó anh ta nói, “Tôi định nói rằng mình không nghĩ brandy chính xác là những gì cô muốn.”
“Vớ vẩn,” nàng cất giọng khàn khàn. “Bất kì chất lỏng nào đều được hết.”
Anh ta lấy chiếc bình lại rồi vặn nút và nói, “Nói tôi nghe tại sao trông ba người lại gầy gò và đói khát như thế. Và tại sao Penelope lại ở đây? Chị ấy sẽ phá hỏng mọi kế hoạch của chúng ta mất.”
“Vậy nghĩa là anh đã được sự cho phép từ London để thực hiện kế hoạch của chúng ta sao?”
“Tôi sẽ không trả lời dù chỉ một câu hỏi nào của cô cho đến khi cô trả lời tôi trước.”
Nàng nhún vai. “Chúng ta nên giả vờ tản bộ đã. Tôi e là chuyện này sẽ tốn khá nhiều thời gian đấy.”
“Giả vờ tản bộ ư?”
“Chắc chắn là nó sẽ không tốn mất của chúng ta cả giờ trước khi quay lại phòng tắm của Blake.”
Miệng James há hốc. “Cái gì cơ?”
Nàng thở dài. “Anh thích nghe phiên bản dài dòng hay phiên bản ngắn gọn?”
“Nếu bằng cách nào đó, tôi phải tốn mất cả tiếng đồng hồ để hộ tống cô về phòng tắm của Blake, thì tôi sẽ ưu tiên cho phiên bản dài dòng. Dù gì thì nó cũng có vẻ thú vị hơn nhiều, phải không?”
Nàng nhảy ra khỏi xe, tay nắm chặt miếng phô mai mình đã tìm thấy cùng bánh mì. “Anh không biết đâu.”
~*~
Hai giờ sau, Blake cảm thấy vô cùng bực bội.
Thực tế thì anh hết sức bất mãn.
James và Caroline đã ra ngoài lâu hơn thời gian cần thiết để quay trở lại phòng tắm.
Blake tự nguyền rủa chính mình. Thậm chí suy nghĩ của anh cũng bắt đầu trở nên ngớ ngẩn.
Tuy nhiên, James chỉ cần một tiếng đồng hồ để đưa Caroline về đến nhà an toàn. Không một a, kể cả Caroline, biết được “nhà của nàng” cách đây bao xa, nhưng Blake chưa từng tốn hơn một tiếng đồng hồ để giả vờ cùng nàng uống trà.
Anh tốn không ít thời gian đi tới đi lui trong phòng tắm đến nỗi Penelope ngờ rằng anh đang gặp vấn đề gì đó về dạ dày.
Cuối cùng, khi ngồi trên chiếc thành bồn rửa mặt, anh nghe thấy tiếng cười và tiếng bước chân tiếng đến gần cầu thang. Anh nhảy xuống, mím chặt môi thành một đường dữ tợn.
Một giây sau, cánh cửa bật mở. Caroline và James gần như ngã vào trong, cả hai đang cười nhiều đến mức đứng không vững.
“Các người đã ở nơi chết tiệt nào thế?” Blake gặng hỏi.
Trông cả hai như thể đang cố trả lời anh, nhưng anh không thể hiểu nổi họ đang nói cái gì trong khi cười to như vậy.
“Và điều chết tiệt gì khiến hai người cười như điên thế?”
“Ravensrcoft, cậu thật sự đã làm những điều kỳ dị,” Jame thở hổn hển, “Nhưng mà lần này...” anh phẩy tay về phía phòng tắm, “Lần này thì đáng kinh ngạc thật.”
Blake chỉ quắc mắt nhìn anh ta.
“Mặc dù,” James tiếp lời, quay sang Caroline, “Cô đã xuất sắc hoàn thành công việc biến chỗ này thành nhà của mình. Chiếc giường thật sự rất hợp với nơi đây.”
Caroline nhìn xuống đống chăn gối gọn gàng đặt trên sàn. “Cảm ơn, tôi đã gắng sức làm những gì phải làm.” Nàng lại cười khúc khích.
“Các người đã ở đâu thế?” Blake lặp lại.
“Tôi có thể trang trí thêm vài cây nến nữa.” Caroline nói với James.
“Đúng thế, tôi có thể nói nơi đây khá tối,” James trả lời. “Cửa sổ thì bé xíu.”
“Các người đã Ở ĐÂU?” Blake gầm lên. Caroline và James quay sang nhìn anh với vẻ mặt vô tội y hệt nhau.
“Cậu đang nói chuyện với bọn tôi sao?” James hỏi.
“Xin thứ lỗi?” Caroline cùng lúc lên tiếng.
“Các người,” Blake phun từng từ một qua kẻ răng, “Đã ở đâu?”
Họ nhìn nhau rồi nhún vai, “Tôi không biết.” James nói.
“À, thì loanh quanh đâu đó.” Caroline thêm vào.
“Cả hai tiếng đồng hồ ư?”
“Em phải nói cho anh ấy mọi chi tiết có thể,” nàng trả lời. “Sau cùng thì anh sẽ không muốn anh ấy nói với Penelope điều gì đó sai lầm đâu.”
“Tôi có thể kể cho cậu ta toàn bộ sự việc trong vòng chưa đầy mười lăm phút,” Blake càu nhàu.
“Tôi chắc chắn là cậu có thể,” James đáp lời. “Nhưng nó sẽ không được thú vị như thế này đâu.”
“Chà, Penelope biết cậu đã ở đâu,” Blake gắt gỏng. “Chị ấy muốn làm cả một lễ hội tưng bừng để chào đón cậu đấy, Riverdale.”
“Nhưng em tưởng chị ấy định hai ngày nữa định rời đi,” Caroline hỏi.
“Đúng thế,” anh ngắt lời, “Nhưng vì người bạn đáng mến James của chúng ta ở đây, chị ấy đã quyết định sẽ ở thêm vài ngày. Chị ấy nói rằng không phải ngày nào cũng có một vị hầu tước trú lại nơi này.”
“Chị ấy đã kết hôn với một bá tước khát máu,” James nói, “Chị ấy chỉ muốn chúng ta kết hôn đi cho xong thôi.”
“Với ai được chứ?”
“Tốt nhất là với nhau.”
“Cả ba chúng ta á?” Caroline nhìn từ người này qua người khác. “Không phải như vậy là bất hợp pháp ư?”
James phá lên cười. Blake chỉ bắn cho nàng cái nhìn khinh bỉ nhất trên đời. Sau đó anh nói, “Chúng ta phải để chị ấy đi thôi.”
Caroline khoanh tay. “Tôi nhất quyết không thực hiện bất cứ thủ đoạn nào với chị anh đâu. Chị ấy là một người tốt bụng và hiền lành.”
“Ha!” Blake kêu lên, “Hiền lành ư? Không đời nào. Chị ấy là người phụ nữ quả quyết và phiền phức nhất mà tôi quen, có lẽ ngoại trừ cô.”
Caroline lè lưỡi.
Blake lờ tịt nàng đi. “Chúng ta cần tìm cách để chị ấy quay về London càng sớm càng tốt.”
“Làm giả một lá thư từ chồng chị ấy là dễ dàng nhất,” James đề nghị.
Blake lắc đầu. “Không dễ như cậu nghĩ đâu. Anh ấy đang ở Caribbean.”
Caroline thấy tim mình đau nhói. Anh từng tả đôi mắt nàng có màu đại dương. Đó sẽ là ký ức nàng mang theo suốt quãng đời còn lại khi mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng với nàng rằng nàng sẽ sớm chẳng còn người đàn ông này bên cạnh nữa.
“Chà, nếu vậy thì,” James nói, “Thư từ quản gia hoặc thư ký của chị ấy thì sao? Thứ gì đó thông báo rằng ngôi nhà bị cháy.”
“Thật quá tàn nhẫn,” Caroline nói. “Chị ấy sẽ vô cùng lo lắng.”
“Chính là như thế,” Blake xen vào. “Chúng tôi muốn chị ấy lo lắng đủ để rời đi.”
“Các anh không thể ám chỉ đến một cơn lũ ư?” Nàng hỏi. “Sẽ bớt lo lắng hơn một cuộc hỏa hoạn rất nhiều.”
“Trong khi tranh cãi về vấn đề này,” James nói, “thì tại sao chúng ta không quăng vào đó một loại gặm nhấm phá hoại nhỉ?”
“Vậy thì chị ấy sẽ không bao giờ rời đi đâu,” Caroline kêu lên, “Ai mà muốn về một ngôi nhà có chuột cơ chứ?”
“Rất nhiều phụ nữ tôi quen muốn điều đó.” Blake nói khô khốc.
“Điều đó mới kinh khủng làm sao!”
“Nhưng nó là sự thật,” James đồng ý.
Không ai nói thêm gì suốt một lúc rồi Caroline đề nghị, “Tôi cho là chúng ta vẫn có thể tiếp tục với tình trạng hiện tại. Không quá tệ khi vẫn ở trong phòng tắm vì Blake vẫn mang sách cho tôi đọc hằng ngày. Mặc dù tôi sẽ rất cảm kích nếu chúng ta tiến hành vài sắp xếp mới cho những bữa ăn.”
“Tôi có cần nhắc cô rằng,” Blake nói, “Trong hai tuần tới, Riverdale và tôi sẽ tiến hành vụ tấn công Prewitt hay không?”
“Tấn công ư?” Caroline hét lên, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên nét mặt.
“Tấn công, bắt giữ,” James nói cùng một cái phẩy tay, “Đại loại thế.”
“Dù gì đi nữa,” Blake nói to, cố thu hút sự chú ý của họ, “thì điều cuối cùng mà chúng ta muốn là sự hiện diện của chị gái tôi.” Anh quay sang Caroline, “Tôi không quan tâm nếu như cô ngốn cả hai tuần tiếp theo chỉ để trói mình vào cái bồn rửa mặt trong phòng tắm của tôi, nhưng…”
“Anh mới hiếu khách làm sao…” nàng lẩm bẩm.
Anh mặc kệ nàng và nói, “Tôi sẽ là một thằng khốn nếu như Prewitt tuột khỏi tầm tay chỉ vì mong muốn em trai lập gia đình của chị gái tôi.”
“Tôi không thích ý tưởng phải chơi một trò đùa độc ác với Penelope,” Caroline nói. “Nhưng tôi chắc chắn là nếu cả ba cùng đồng tâm hiệp lực, chúng ta sẽ bày ra được một kế hoạch có thể chấp nhận được.”
“Tôi có cảm giác rằng định nghĩa về ‘có thể chấp nhận được’ của cô và tôi rất khác nhau,” Blake nhận xét.
Caroline cau mày nhìn anh, sau đó quay sang James và nói, “Anh nghĩ sao?”
Anh ta nhún vai, trông có vẻ thích thú với cái cách mà Blake đang nhìn chằm chằm vào cả hai bọn họ hơn là với những gì Caroline nói.
Nhưng ngay sau đó, họ nghe tiếng ai đó đập cửa.
Tất cả đông cứng người.
“Blake! Blake! Em đang nói chuyện với ai thế?”
Penelope.
Blake bắt đầu điên cuồng ra hiệu về phía cửa dẫn ra hành lang bên hông trong khi James đẩy Caroline ra ngoài. Ngay khi cánh cửa được chốt lại phía sau họ, Blake liền mở cửa phòng tắm, với vẻ mặt vô cùng ôn tồn, anh hỏi, “Sao thế chị?”
Penelope nhìn vào bên trong một cách chăm chú, quét mắt từ góc này qua góc khác, “Có chuyện gì ở đây thế?”
Blake chớp mắt, “Sao cơ?”
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
James bước ra từ sau tấm màn che. “Với em.”
Môi Penelope hé ra kinh ngạc, “Cậu đang làm gì ở đây thế này, Tôi không biết là cậu đã quay lại.”
Anh ta dựa vào tường như thể chuyện ở trong phòng tắm của Blake là điều tự nhiên nhất trên thế giới.
“Em về từ mười phút trước rồi.”
“Chúng em có vài chuyện cần thảo luận,” Blake thêm vào.
“Trong phòng tắm ư?”
“Hồi tưởng lại những kỷ niệm về Eton và tất cả những điều tương tự,” Jame nói cùng nụ cười gian xảo.
“Thật chứ?” Penelope không có vẻ gì là bị thuyết phục.
“Ở đây chẳng ai có bất kỳ sự riêng tư nào, chị biết đấy,” Blake nói. “Thật man rợ.”
Penelope chỉ vào đống chăn màn trên sàn nhà và hỏi, “Thế còn chúng làm gì ở đây?”
“Cái gì cơ?” Blake hỏi, cố kéo dài thời gian.
“Đống chăn này!”
Anh chớp mắt. “Mấy thứ này ư? Em không biết.”
“Cậu có một đống chăn gối trên sàn phòng tắm và cậu không biết tại sao ư?”
“Em cho là có thể Perriwick đã bỏ chúng lại đây. Có lẽ ông ta định mang chúng đi giặt.”
Penelope cau mày. “Blake, cậu là một tên nói dối đáng sợ.”
“Thực sự thì em là một tên nói dối khá giỏi. Chỉ là em đang thử thực hành một chút.”
“Giờ thì cậu đang thừa nhận là mình nói dối tôi sao?”
“Em không nghĩ mình đã thú nhận bất cứ điều gì như thế,” Anh quay sang James với vẻ vô tội. “Tôi có nói sao, Riverdale?”
“Tôi không nghĩ vậy. Chị đang nghĩ gì thế, Penelope?”
“Tôi nghĩ là,” Penelope gầm gừ, “không ai trong số hai cậu được ra khỏi căn phòng này cho đến khi các cậu cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”
~*~
Caroline lắng nghe cuộc đối thoại qua cánh cửa, nín thở khi Penelope tra khảo hai quý ông bằng kỹ năng của một kẻ hành hình.
Nàng khẽ thở dài và ngồi xuống. Với những gì diễn ra trong phòng tắm thì nàng có thể sẽ mắc kẹt ở cầu thang nhiều giờ liền. Không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy Penelope sẽ từ bỏ cuộc thẩm vấn của mình.
Nàng quyết định rằng giờ là lúc để nhìn vào mặt tươi sáng, bác bỏ cả thực tế là không giang trong cầu thang tối đen như mực. Nàng có thể bị ức hiếp trong những tình huống kỳ lạ nhất, nhưng thế vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc mắc kẹt với những người nhà Prewitt. Chúa lòng lành, nếu như không bỏ chạy vào đêm hôm đó thì rất có thể giờ này, chính nàng đã trở thành một Prewitt nữa rồi.
Thật là một ý nghĩ kinh khúng!
Nhưng nó gần như không kinh khủng như những gì xảy ra tiếp theo. Có lẽ nàng đã khiến một chút bụi bay lên khi ngồi xuống, và có lẽ các vị thần chỉ đơn giản là không còn đứng về phía nàng, nhưng mũi nàng bắt đầu nhồn nhột.
Và ngứa.
Nàng đưa ngón tay lên bịt mũi, nhưng vô ích. Hắt… Hắt… hắt xì!!!
“Cái gì thế?” Penelope hỏi.
“Cái gì là cái gì?” Blake trả lời cùng lúc James bắt đầu hắt hơi một cách không kiểm soát được.
“Thôi cái trò lố bịch đó đi!” Penelope chặn họng James. “Rõ ràng là tôi nghe thấy tiếng hắt hơi của phụ nữ.”
James bắt đầu hắt hơi ở một tông cao hơn.
“Ngừng lại!” Penelope ra lệnh, sải bước về phía cầu thang.
Blake và James lao điên cuồng về phía cô ấy, nhưng đã quá muộn. Penelope đã mở toang cánh cửa. Và Caroline đang ngồi gập người trên cầu thang, cả cơ thể gồng lên vì hắt hơi.