Số lần đọc/download: 4438 / 11
Cập nhật: 2015-12-27 19:02:15 +0700
Chương 19
T
RẬN ĐẤU BỖNG NHIÊN TRỞ THÀNH buổi trình diễn của các ngôi sao sân cỏ trên khắp thế giới. Mỗi ngôi sao tỏa sáng một vẻ, theo cách riêng của mình như đã được mọi người biết tới. Họ chơi không phải để được tán tụng hay để khẳng định một điều gì đó mà họ có thể, nhưng là để tôn vinh môn bóng đá, để ngợi ca vẻ đẹp của sân cỏ. Chính họ đã phả hồn vào trái bóng và truyền sức sống cho mỗi ngọn cỏ qua mỗi thời. Có họ, sân chơi mỗi ngày một trở nên rộng rãi hơn, lôi cuốn được đông đảo mọi người đến với môn thể thao vua này hơn.
- Nói gì thì nói, mình vẫn thích vẻ đẹp ban đầu của các sân thể thao, đặc biệt là bóng đá. Một khi đã toàn cầu hóa thì hình như cái gì người ta cũng chỉ muốn sao cho được hiệu quả nhất, kinh tế nhất, làm mất đi vẻ đẹp của các tài năng khi chọn thể thao là sân chơi cho mình và cho mỗi người yêu thích nó.
- Đúng là như thế, khi có một siêu sao xuất hiện thì bao giờ cũng có một... sao xẹt xuất hiện theo trong các trận đấu để... khiêng ra khỏi sân, làm cho "tuổi thọ" của các siêu sao ngày càng giảm đi. Nếu lúc trước, các sao có thể xuất hiện trên bầu trời Mundial liên tiếp ba, bốn lần thì giờ may mắn chỉ còn một nửa.
- A! Chúng ta có một "lão tướng" kìa: Stanley Matthews, chơi bóng lì nhất sân cỏ. Hai cầu thủ từng... ngồi lủng ghế dự bị mà không hề một trận được thay thế chân của Matthews đã phải lần lượt ra đi vì không thể nào đợi được cho đến khi ông 50 tuổi. Ở tuổi 40, Matthews vẫn có thể sáng chói như Quả Bóng Vàng ôm trên tay. Sự nghiệp thể thao của ông đã được Nữ hoàng Anh phong tặng tước hiệu Hiệp sĩ…
- Vinh quang sân cỏ đâu kém vinh quang của chiến trường. Đôi khi còn hơn thế, vì vương quốc bóng đá hầu như không có biên giới. Có điều là trái bóng thì muôn đời vẫn chỉ ở ngoài sân và chẳng thế nào lăn vào lớp được như một giáo trình có sách vở.
- Môn Lịch sử bóng đá à? Nếu cái gì phải học thì học trò sẽ... hơi bị lười đấy! Hi hi, mình chỉ thích những trái bóng lăn rắc rối càng nhiều càng hay. Không có gì tuyệt vời hơn khi một cầu thủ chạy mang theo bóng có cột chỉ ở dưới chân!
- Về rê dắt bóng, phải là các bậc thày Nam Mỹ. Chúng ta đang có ai kìa?
- Có phải anh chàng đá phạt nhẹ nhàng như lá vàng rơi và rơi không biết về đâu, nổi tiếng một thời Zico đó không? Thích thật, lại có cả Romario xỉa bóng tài tình như gôn chỉ hẹp bằng... kẽ răng nữa. Ai bảo nhỏ con thấp bé không làm tiền đạo xuất sắc được đâu?
- Hơn thế nữa, có tật chân như Garrincha mà tài lừa bóng thần rầu quỷ khóc, đố ai sánh bằng!
- Có thật như thế à?
- Còn có cả huyền thoại trong "siêu mạng" nữa đây nè!
- Cái gì có thoại thoại là tớ rất khoái. Truy cập tiếp mau lên!
-... Cho tới nay, có một cuộc cãi vã hầu như không bao giờ chấm dứt ở Brasil: ai là "siêu sư" lừa bóng, Pele hay Garrincha? Đây là chuyện thật mà như đùa, đùa mà như thật về tài năng của một cặp chân so le đi đứng thì không đẹp nhưng lừa bóng thì đẹp khỏi chê: Garrincha. Trong một trận đấu nọ, Garrincha đã lần lượt lừa bóng qua hết các hậu vệ rồi cả thủ môn nhưng lại không chịu sút bóng, anh tiếp tục dắt ngược bóng trở lại qua mặt hầu hết các cầu thủ đối phương về phần sân nhàø trước khi mở cuộc chinh phục lần thứ hai, một mình một bóng và... một lưới lủng!
- Tại sao anh ta lại thích biểu diễn như thế nhỉ?
- Vì lần đầu thủ môn không chịu giạng chân ra mà Garrincha thì cắc cớ nhất định phải đâm bóng qua "lỗ hổng" này trước khi bay vào gôn!
- Chơi bóng thế mới là chơi bóng chứ!
Toàn bộ áo trắng 9A thích thú vây lấy cầu thủ có chiếc chân cong vòng hình chữ C và đo cặp giò anh so le đúng tám phân, tìm hiểu xem đây có phải là lý do tất yếu để tật làm nên tài của anh không!
- Mình sẽ về... cưa ngắn chân trái đúng tám phân...
- Ngắn bớt hẳn hai mươi phân chắc tài còn nhiều hơn...
- Không thì mình đi chỉnh hình cho chân cong vòng hẳn là lừa bóng cũng ác chiến lắm đấy!
- Sao lại không, tất cả vì bóng đá mà. Ha ha ha, bọn mình sẽ thắng đội bóng... trường khuyết tật là cái chắc!