Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 19
T
ất cả những lần di chuyển bên trong Dòng Mặt Trời khác đều là các chuyến bay chủ động và được kiểm soát. Nhưng lần này, Emily, Joel và toàn bộ những gì được coi là cung điện của thần Jupiter, đang lộn nhào một cách điên loạn qua nó mà không thể kiểm soát được.
Rất nhanh sau đó, khối kiến trúc của cung điện bắt đầu tách ra. Những mảng tường, trần nhà và cột đá quay điên cuồng xung quanh họ. Emily dùng năng lượng của mình để hướng các mảnh vỡ đó ra xa, nhưng họ vẫn bị các mảng lớn từ đá cẩm thạch, tượng đài và đồ đạc đập vào người.
“Emily,” Joel gọi to, vẫn đang bám vào người cô, “hãy làm gì đó đi, trước khi chúng giết chết chúng ta.”
“Làm gì chứ?”
“Sử dụng năng lượng của cậu, cho chúng ta dừng lại...”, Joel còn chưa kịp nói xong thì một mảng tường lớn đập thẳng vào đầu cậu. Bị đánh bất tỉnh, cậu gục vào cánh tay của Emily.
“Joel!” Emily kêu gào khi cô cảm thấy cậu ấy đang trượt khỏi cánh tay của mình. Cô nhắm mắt lại và tập trung hơn bất cứ thời khắc nào trong cuộc đời của mình. “Xanadu!” Cô hét lên. “Đưa chúng ta về Xanadu!”
Emily và Joel đột nhiên ngã phịch xuống sàn nhà bằng đá. Emily lăn một vòng và thở hổn hển. “Cảm ơn.”
Cô ngồi dậy, họ đang ở một nơi tối tăm và lạnh lẽo. Mùi rêu ẩm thấp tràn ngập không khí và gợi cho cô nhớ đến Đền thờ Arious. Lửa được thắp lên trên một bàn tay. Bàn tay còn lại cô tìm Joel. “Joel, hãy nói đi. Cậu không sao chứ?”
Joel rên rỉ. Trán cậu bị một vết thương dài, sâu và đang chảy máu còn mũi cậu thì đã gãy. Emily đưa tay ra và chạm vào khuôn mặt cậu để chữa lành các vết thương.
Cậu từ từ ngồi dậy và liếc nhìn xung quanh. “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Emily đáp, “mình nghĩ rằng chúng ta đã quay trở ngôi đền ở Xanadu. Mình đã không có nhiều thời gian để tập trung.”
“Thật là điên rồ,” Joel vừa nói vừa đưa tay xoa đầu. “Cứ như cả nửa vùng Olympus bay qua đó cùng chúng ta vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ Dòng Mặt Trời lại mạnh mẽ đến như thế.”
“Mình cũng vậy,” Emily nói. Bất chợt cô nhớ ra, “Stella và Mike vẫn còn ở trong đó! Bọn họ sẽ bị nghiền nát thôi. Mình phải quay lại và cứu họ!” Joel kéo cô ngồi xuống. “Emily, bình tĩnh nào.
Họ đã đi qua đó trước khi Dòng Mặt Trời cuốn lấy cung điện mà. Họ đã đi trước nó. Nếu họ vẫn đang tiếp tục đi thì họ sẽ không sao đâu.”
“Thế lúc họ đến nơi thì sao?”
Joel nhanh chóng hiểu ra. “Tất cả đều đang theo sau họ. Cung điện và toàn bộ đống đổ vỡ đang đến!” Cậu đứng bật dậy và cầm tay Emily. “Nhanh lên nào, chúng ta phải đến chỗ cổng vòm trước khi nó giết tất cả mọi người!”
Khi Emily và Joel xuất hiện tại Đền thờ, họ dừng lại cách đó một đoạn. Cha và cô của cô đang đứng cùng đám đặc vụ CRU đến từ viện bảo tàng. Xa phía sau, những người xứ Olympus đang nhìn chằm chằm vào đám đăc vụ như thể họ đã sẵn sàng tấn công đám người đó bất cứ lúc nào.
“Cha ơi!” Emily và Joel chạy đến bên ông. Đôi mắt của cô nhìn đặc vụ B và cơn giận của cô bùng lên. “Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Mái tóc đen xoăn tít của tên đặc vụ rối bù còn khuôn mặt hắn lấm lem và cháy sém vì vụ cháy. Người hắn bốc mùi khói. “Ta cũng đang tự hỏi như vậy,” hắn run rẩy đáp. “Ta không biết nên cảm ơn mày vì đã cứu bọn ta từ đám cháy, hay là bắn mày vì đã cố tình giết bọn ta nữa.”
“Emily giơ bàn tay đang cháy sáng lên. “Cứ thử làm xem!”
“Không ai bắn ai ở đây hết,” cha cô ra lệnh. “Chúng ta nghe thấy tiếng kêu và tìm thấy đám người này trong Đền thờ. Con đưa chúng đến đây sao?”
“Con không định làm thế,” Emily giận dữ trả lời.
Thần Diana, thần Apollo và Chiron đang đứng phía sau. “Ai đó làm ơn nói cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra vậy?” Thần Diana hỏi. “Emily, con đã phá hủy vũ khí đó chưa?”
Emily lắc đầu. Rồi cô quay lại nhìn đặc vụ B. “Chưa ạ, bọn con đã không làm được bởi hắn đã đưa nó về Olympus!”
Mọi người quay sang đặc vụ B.
“Không phải ta,” đặc vụ B cãi. “Ta được giao nhiệm vụ bắt Emily và Joel, chỉ thế thôi. Chính những người khác trong ban chỉ huy đã làm việc đó!”
“Không cần biết kẻ nào đã làm,” Chiron vừa nói vừa giận dữ nện mạnh bộ móng ngựa xuống đất. “Các ngươi đã giết hại cư dân và gia đình chúng ta. Các ngươi đã làm việc đó như thế nào? Bằng cách nào các ngươi đưa vũ khí đó đến Olympus chứ?”
Đặc vụ B khoanh tay trước ngực và không thèm trả lời.
Emily nhìn hắn. “Bọn CRU đã tìm được viên ngọc của thần Diana ở New York và khi phát hiện ra cách sử dụng Dòng Mặt Trời, chúng đã đưa vũ khí đó đến Olympus. Chúng con mới từ đó trở về. Nó đã hủy diệt tất cả. Người dân, muông thú, cây cối, thậm chí các loài côn trùng cũng đã biến mất. Giờ bọn CRU đang lập các căn cứ và đã tuyên bố Olympus thuộc về chúng.”
“Không!“ Thần Diana nói. “Đó là lỗi của ta. Thế giới của chúng ta bị tiêu diệt là do ta. Nếu ta không đánh rơi viên ngọc đó thì bọn chúng đã không thể chiếm được Olympus.”
“Không phải đâu, Diana,” cha Emily vừa nói vừa nhìn đám đặc vụ CRU một cách nghiêm khắc. “Đó là lỗi của chúng. Không phải của bà đâu.”
“Bọn ta đã làm việc phải làm, để bảo vệ Trái đất,“ đặc vụ B nói. “Lũ Olympus các ngươi là sự lây nhiễm chết người. Bọn ta phải loại bỏ để cứu thế giới của mình!”
“Đừng có mở miệng ra nói điều đó nữa!”
Emily đáp lại. “Ta đã nghe Đặc vụ P.S kể về toàn bộ kế hoạch của CRU từ lúc ở Khu 51 rồi. Các ngươi định chiếm thế giới đó.”
“Thay đổi thế giới,” đặc vụ B nhấn mạnh. “Vì mục đích tốt đẹp hơn.”
“Thay đổi hay xâm chiếm cũng như nhau cả thôi!” Emily nói đanh thép. “Nhưng chúng ta sẽ không để các ngươi làm như vậy đâu! Ngươi nghe rõ chưa? Chúng ta sẽ ngăn chặn các ngươi!”
“Emily, bình tĩnh nào con,” cha cô nói. Ông nhìn em gái của mình. “Mo, em và mọi người có thể giải đám đặc vụ này đi chỗ khác trước khi Emily thực sự nổi giận không?”
Maureen gật đầu. “Ý hay đấy.” Cô và vài người già Olympus tiến tới và tập trung đám đặc vụ lại. “Ta nghĩ là đã đến lúc các ngươi phải nhìn thấy tất cả những tổn hại mà các ngươi đã làm đối với những con người này. Tất cả các ngươi hãy chuẩn bị mà giúp chúng ta chăm sóc họ đi.”
Emily nhận ra rằng, trong lúc mà họ đi vắng, thần Diana và những người khác đã già đi nhiều. Mái tóc của thần Diana giờ bạc trắng và thưa thớt. Những dấu vết tuổi già hằn sâu trên khuôn mặt bà.
Emily đưa mắt nhìn khắp nơi đầy lo lắng.
“Pegasus đâu ạ?”
Một tiếng hí phía sau cho cô biết rằng Pegasus đang ở đây. Cô quay lại và thứ cô nhìn thấy khiến cô ngạt thở. Lưng của Pegasus oằn sâu và đôi cánh của nó rũ xuống hai bên sườn trong khi nó đang chậm chạp bước về phía cô. Nhưng nó hí lên vui sướng để gọi cô.
“Pegs!” Emily chạy đến bên con tuấn mã và ôm nó thật chặt. “Olympus đã mất rồi. Bọn CRU đã chiếm nó mất rồi!” Cô áp mặt vào cái cổ rắn chắc ấm áp của nó và cảm thấy biết ơn vì ít nhất nó vẫn còn sống.
Paelen được Brue dìu đến bên Joel. Mái tóc của cậu đã bạc còn lưng thì đã còng hơn nhiều.
“Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?” Cậu lớn tiếng hỏi. “Người cậu toàn máu thế kia. Tớ đã biết lẽ ra tớ nên đi với cậu mới đúng. Chính cậu còn không thể tin nổi vào bản thân cậu mà!”
“Cậu cũng sẽ chẳng thể ngăn cản được chuyện đó đâu.” Joel nói to để Paelen có thể nghe được. “Tớ đã bị một phần cung điện của thần Jupiter đập vào người. Nó đang ở trong Dòng Mặt Trời và sẽ đến đây ngay bây giờ thôi.”
“Sao cơ?” Cha của Emily kêu lên. “Cung điện của thần Jupiter đang đến đây á?”
Emily và Joel kể lại mọi chuyện đã xảy ra từ lúc họ rời khỏi Xanadu rồi đi đến Trái đất cho đến khi họ quay trở về.
“Chúng con đã không biết được Dòng Mặt Trời lại có năng lực mạnh đến vậy.” Emily nói. “Nếu chúng con ở lại trong đó, chắc chúng con đã bị giết chết rồi. Con thực sự vui mừng vì năng lượng của mình đã có tác dụng và đưa chúng con trở về đây.”
Chiron lắc đầu và thì thầm với chính mình. Bộ lông trên phần thân ngựa của ông giờ đã bạc trắng. Đỉnh đầu của ông trọc lốc, khuôn mặt toàn nếp nhăn và phần thân người phía trên hóp lại.
“Việc này thật tệ, thực sự rất, rất tệ,” ông nói. Ông bắt đầu đi đi lại lại. “Ta đã bảo Jupiter rằng việc xây một cánh cổng vĩnh cửu sẽ là tai họa. Dòng Mặt Trời quá mạnh, quá nguy hiểm để có thể bị ngăn cản. Nhưng ông ấy có nghe lời ta không? Không hề. Rốt cuộc, ta là gì chứ? Chỉ là anh em cùng cha khác mẹ của ông ấy thôi - cớ gì ông ấy phải nghe những gì ta nói chứ!”
“Chiron, thôi mà,” thần Diana nói. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Vị nhân mã lắc đầu. “Không chỉ mỗi cung điện đang đến đây đâu. Khi phá hủy cổng vòm phía đầu bên kia, Emily đã phá hủy điểm chặn.
Không gì có thể ngăn cản được Dòng Mặt Trời hút cả thế giới đó. Olympus giờ đang chuẩn bị va chạm với Xanadu.”
“Gì cơ ạ?” Emily kêu lên. “Không, không thể nào như thế được.”
Chiron lắc đầu. “Đó không chỉ là điều có thể mà là chắc chắn sẽ xảy ra. Nếu cánh cổng Xanadu mở ra, tất cả những gì rời khỏi Olympus sẽ xuyên qua đó để đâm sầm đến đây.”
“Emily, con phải phá hủy cánh cổng đó ngay,” thần Apollo nói. “Hãy làm ngay đi, trước khi tất cả mọi thứ lao đến đây.”
“Nhưng Stella vẫn ở trong đó,” Emily phản đối. “Con không thể. Cho đến khi cô ấy và con chó được an toàn.”
“Thế thì quá nguy hiểm,” Chiron nài nỉ. “Stella phải hy sinh vì sự an toàn của Xanadu thôi.”
Emily lắc đầu. “Con sẽ không làm thế đâu. Cho đến khi Stella an toàn. Chính bởi chúng con mà bố mẹ cô ấy mới bị bọn CRU bắt đi. Con đã hứa với cô ấy rằng con sẽ cứu họ, và con sẽ làm thế.”
Pegasus hí vang và gật gù cái đầu.
“Niềm tin của cậu dành cho Emily thật đáng ngưỡng mộ, cậu bạn già ạ,” Chiron nói với Pegasus. “Nhưng ta không đồng ý. Emily phải phá hủy cánh cổng đó ngay lập tức.”
Joel lắc đầu. “Stella và con chó đã bị cuốn vào đó đầu tiên. Họ sẽ đến đây trước tất cả những thứ khác. Nếu chúng ta dọn dẹp khu vực phía trước cổng vòm và chờ đợi, khi họ vừa đến, Emily có thể phá hủy nó luôn.”
“Không, không, không,” Chiron cương quyết. “Các ngươi đang đánh cược mạng sống của tất cả mọi người ở đây đấy. Nguy cơ đối với Xanadu là quá lớn.”
“Tất cả mạng sống đều là đáng quý, Chiron ạ.” Riza khẽ nói qua miệng của Emily. “Chúng ta có thể làm được. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Stella và con chó sẽ sống sót và Xanadu sẽ được an toàn.”
“Riza, cô có chắc không?” Cha của Emily hỏi. Emily gật đầu. “Cả hai chúng con đều chắc chắn như vậy ạ.”
Paelen tặc lưỡi và lẩm bẩm, “Tớ vẫn không thích cậu làm như thế, Emily ạ.”
Suốt đêm còn lại, mọi người làm công việc đưa người không thể di chuyển ra xa khỏi chiếc cổng vòm. Các đặc vụ CRU đã bị tước hết vũ khí và buộc phải giúp đỡ những người khác trong việc di chuyển.
Khi khu vực đó không còn chướng ngại vật, Emily đứng bên cạnh Pegasus vuốt ve cổ của nó.
“Chị rất lo sợ, Pegs ạ,” Emily thú nhận. “Năng lượng của chị cứ tiếp tục lớn dần lên trong khi khả năng kiểm soát chúng lại không như vậy.”
Cô kể cho con tuấn mã việc mình bị mất kiểm soát tại bảo tàng Acropolis và cô e rằng nếu Riza không ngăn cô lại thì cô đã phá hủy Trái đất mất rồi.
Pegasus dụi đầu vào người cô.
Pegasus hay tất cả mọi người đều không thể nói hay làm được gì nhiều để có thể giúp tâm trí vướng bận của Emily thanh thản hơn. Họ sẽ không bao giờ có thể hiểu được cảm giác của cô. Hoặc cô đang cảm thấy như thế nào khi sức mạnh của năng lượng đang tăng lên. Cô sẽ biến thành cái gì? Cô ghét dù chỉ là nghĩ đến nó - nhưng liệu cô có đang trở thành cái mà đặc vụ B đã gọi cô - một thứ vũ khí hay không?
Họ chờ đợi cả đêm, sẵn sàng cho sự xuất hiện của Stella bất cứ lúc nào.
“Hãy nhớ những gì Chiron đã nói với với con nhé,” cha của Emily căn dặn. “Ngay khi Stella và con chó đi qua, cho dù chúng đang trong tình trạng như thế nào, con cũng phải để mặc chúng. Hãy thiêu rụi bất cứ cái gì con thấy ở cổng vòm. Nếu thành công, nó sẽ đóng Dòng Mặt Trời lại trước khi mọi thứ khác lao đến đây.”
Đặc vụ B lắc đầu. “Ta nghĩ tên nhân mã kia nói đúng. Quá nguy hiểm để chờ đợi con bé đó. Emily, mày phải phá hủy cái thứ đó ngay lập tức. Sự ủy mị của mày sẽ khiến tất cả chúng ta phải chết đấy.”
Emily giơ một ngón tay đầy đe dọa về phía tên đặc vụ. “Ngươi còn dám nói ta phải làm gì sao; Ta sắp cho ngươi và đám người của ngươi biết ta đang cảm thấy thế nào rồi đấy!”
“Em, bình tĩnh,” cha cô vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cô. “Mặc kệ hắn. Hãy chỉ tập trung vào việc con cần phải làm. Đừng để bất cứ thứ gì khiến con phân tâm.”
Emily gật đầu. Đến cả trái tim cũng không cần phải nói rõ điều gì sẽ xảy ra nếu cô thất bại. Họ đã biết. Toàn bộ dòng chứa đống đổ nát đó, thực sự có thể là tất cả mọi thứ của Olympus, sẽ xé toạc cổng vòm này và phá hủy Xanadu.
“Hãy sẵn sàng nhé,” thần Diana nhắc.
Mọi người đứng sát vào nhau. Chẳng có chỗ nào để che chắn cho họ trước cổng vòm cả. Nếu việc này thất bại, dù họ có ẩn nấp ở đâu đi nữa thì vụ va chạm giữa hai thế giới vẫn sẽ rất thảm khốc. “Cậu có thể làm được mà, Em,” Joel nói. “Bọn mình ở ngay phía sau cậu thôi.”
Emily ngoái lại nhìn cậu cùng Paelen và gượng cười. Cô quay về phía cổng vòm và chờ đợi.
Đột nhiên cổng vòm mở ra cùng với tia sáng chói lọi của Dòng Mặt Trời. “Đến lúc rồi!” Chiron hô to. “Emily, hãy phóng lửa ngay khi cô gái đó đi qua. Đừng chần chừ nhé!”
Nỗi sợ hãi như một dòng điện chạy khắp người Emily. Các dây thần kinh của cô đang sẵn sàng nổ tanh tách. Nhỡ cô không thể cứu họ được thì sao?
“Hãy trấn tĩnh nào, bé con,” Riza khẽ gọi. “Ta đang ở cùng em đây. Chúng ta là một. Chúng ta sẽ cùng nhau cứu họ.”
Lần đầu tiên kể từ khi cô biết đến sự tồn tại của Riza, Emily cảm thấy biết ơn cô ấy. Cô hít một hơi thật sâu và thấy mình bình tĩnh lại trong lúc chờ đợi Stella.
Những món đồ từ căn phòng tạo tác trong cung điện của thần Jupiter đang tự do bay qua cổng vòm, buộc mọi người phải cúi rạp xuống để không bị chúng va phải.
Và con chó xuất hiện. Mike kêu ăng ẳng và rống lên khi nó bay điên loạn trên không. Cha của Emily lao lới và túm lấy nó ở lưng chừng khiến họ cùng ngã nhào xuống đất. Stella, vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, theo ngay phía sau. Tiếng hét của cô ấy vang vọng khắp không gian khi cô ấy lăn xe qua cổng vòm. Một người khổng lồ già nua chạy tới và đón cô trước khi cô lao vào một cái cây lớn.
“Ngay lập tức!” Chiron hét lên. “Phóng lửa đi!” Emily làm theo tức thì. Cô phóng Ngọn lửa về phía cổng vòm, sử dụng toàn bộ năng lượng và khả năng kiểm soát mà mình có. Với ánh sáng chói lọi của Dòng Mặt Trời còn đang mở, hai nguồn năng lượng va vào nhau tạo thành một vụ nổ lớn. Những tia lửa phóng đầy không gian và tiếng năng lượng nổ ầm ầm inh tai nhức óc. Khi Emily tiếp thêm năng lượng vào Ngọn lửa, những mảnh vỡ nát của cung điện tiếp tục bắn ra từ cổng vòm. “Đẩy mạnh hơn nữa đi!” Riza hô lên. “Hãy tập trung và đẩy. Ra lệnh cho Dòng Mặt Trời đóng lại!” Emily làm theo gợi ý của Riza. Cô tập trung và đẩy năng lượng của mình mạnh nhất có thể.
Một tiếng xuýt lớn vang lên và ánh sáng chói lòa bao trùm.
Chiếc cổng vòm bằng đá cẩm thạch đã biến mất.
Dòng Mặt Trời đóng lại.
Tiếng reo hò vang dội. Emily khụy xuống, kiệt sức vì sự căng thẳng. “Cảm ơn chị, Riza,” cô hổn hển nói. “Cảm ơn…”
Thế giới xung quanh cô bắt đầu quay cuồng và cuối cùng trở nên tối đen.