Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 18
E
mily mệt mỏi đứng tựa vào Pegasus trong khi bố cô, thần Diana và Joel cố hết sức để móc con tuấn mã vào xe. Trong khi họ cãi nhau về cách làm thế nào để thắng được bộ yên cương lên người nó, Emily nhận ra con tuấn mã này rất khác những con ngựa khác. Thân hình của nó lớn hơn rất nhiều so với những con ngựa bình thường và không có bộ yên cương nào vừa với nó cả. Đôi cánh lớn của nó lại càng làm cho mọi việc thêm rắc rối.
Cuối cùng, họ phải chia nhỏ nhiều phận của bộ yên cương ra để móc con tuấn mã vào thân xe. Pegasus không chịu được sợi dây da buộc qua đỉnh của đôi cánh làm chúng dính chặt vào cơ thể nó. Nó khăng khăng bắt họ phải để cho đôi cánh được tự do. Để đạt được điều đó, họ phải cố cột mọi thứ dưới đôi cánh của nó với hy vọng rằng cái chăn sẽ che được chúng để trông chúng không có vẻ gì đáng ngờ dưới ánh nắng ban ngày.
“Hãy thứ lỗi cho ta vì đã làm như thế này nhé, ông bạn già.” Thần Diana nói nhỏ. “Ngươi xứng đáng được đẹp hơn thế này nhiều.”
Emily nhìn Pegasus, lúc này đã được nhuộm bằng một màu nâu đậm và đen lốm đốm và đang bị buộc vào một cái xe ngựa trắng tồi tàn. Nó được thắng một cái yên không vừa và đeo một dây cương nặng trịch thật kệch cỡm trên khuôn mặt nó. Trông nó không giống với một con tuấn mã có đôi cánh tuyệt đẹp đã rớt xuống mái tòa nhà cô cách đây vài đêm. Emily cảm thấy khó chịu kinh khủng khi phải làm như thế với nó.
“Chị cũng xin lỗi em nữa, Pegs.” Cô vừa thì thầm vừa khó nhọc dựa vào người nó. “Chỉ cần thoát ra khỏi thành phố này là chị sẽ gỡ nó ra ngay cho em.”
Pegasus hí lên một tiếng nho nhỏ và thè lưỡi liếm liếm gương mặt Emily. Lưỡi nó nấn ná lên má cô một lúc. Nó hí lên khe khẽ với thần Diana.
“Bị sốt sao?” Thần Diana nhìn Emily. Bà đặt tay lên đầu cô rồi cau mày. “Đúng là cháu đang bị sốt.”
“Cái gì?” Steve cũng đưa tay sờ đầu và mặt của Emily. “Emily, con đang sốt bừng bừng đó!”
Emily biết là Pegasus đã nói ra điều đó vì mình.
Nhưng nó đã nói ra không đúng lúc. “Con cảm thấy không khỏe.” Cuối cùng cô thừa nhận. “Con nghĩ là tại cái chân đau của con.”
“Để bố xem đi con.” Bố cô khẩn khoản.
Emily được đưa vào trong xe. Bố cô bắt đầu mở những miếng gạc băng chân cái chân bị thương của cô ra. “Chúa ơi.” Ông la lên khi nhìn thấy chỗ nhiễm trùng nặng do móng vuốt của bọn Nirad gây ra. “Sao con không cho bố biết?”
“Con không thể. Chúng ta đang lo lắng để Pegasus được an toàn khỏi bọn CRU và bọn Nirad. Nó phải tìm thấy Con gái thần Vesta và mang cô ấy về lại xứ Olympus để thắp lại Ngọn lửa.”
“Emily nói đúng đó.” Thần Diana nói. “Thắp sáng lại Ngọn lửa xứ Olympus là hy vọng duy nhất của cả hai thế giới chúng ta.”
“Chúng ta phải đưa con bé vào bệnh viện.” Steve khăng khăng nói. “Nhìn con bé kìa, nó không được khỏe.”
Pegasus bắt đầu hí và giậm chân xuống đất.
“Pegasus không đồng ý với anh.” Thần Diana nói. “Nó biết là con bé ốm. Nhưng bọn Nirad cũng đã nếm máu của con bé. Bọn chúng cũng sẽ tìm ra con bé. Nếu anh mang nó đến một nơi nào đó để chăm sóc, ta đảm bảo với anh là bọn Nirad sẽ lần ra dấu vết ngay. Con bé phải đi với chúng ta để chúng ta có thể bảo vệ nó.”
Joel giơ cái hộp đựng dụng cụ đi dã ngoại lên: “Chúng ta có phô mát và băng gạc đây rồi ạ.” Cậu trấn an Steve. “Chúng ta có thể rửa vết thương ở chân của cô ấy và băng nó lại. Sau đó chúng ta sẽ tìm Con gái thần Vesta và khi Pegasus đem cô ấy trở về lại xứ Olympus, chúng ta sẽ đưa Emily đến bệnh viện.”
“Bố, đó là cách duy nhất đấy.” Emily yếu ớt nói. “Giữ cho Pegasus được an toàn còn quan trọng hơn con rất nhiều. Nếu nó không hoàn thành nhiệm vụ này, bọn Nirad sẽ hủy diệt thế giới chúng ta. Lúc đó con có bệnh hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
Steve thở dài. Ông miễn cưỡng nâng Emily ra khỏi ghế và đưa cô bé ra chỗ bồn rửa để rửa sạch hoàn toàn vết thương. Ông đã sử dụng tuýp kem cuối cùng và băng chân lại cho cô.
“Như thế này sẽ không được lâu đâu!” Ông nói khi băng bó xong.
“Không cần phải giữ lâu đâu, bố.” Emily nói.
“Chỉ vừa đủ để đưa Pegasus ra khỏi thành phố này là được rồi”.
Đột nhiên Pegasus bắt đầu hí lên.
“Bọn Nirad!” Thần Diana la lên khi bà đưa mũi hít hít trong không khí. “Chúng đang đến!”
“Từ đâu?” Steve hỏi.
“Từ hướng đó!” Thần Diana nhặt cây giáo lên và chỉ vào cánh cửa cuốn bằng kim loại màu xám.
“Đó là lối duy nhất để thoát ra. Chúng ta đã bị bẫy rồi!” Joel la lên.
Từ bên trên họ nghe thấy âm thanh của những con ngựa phản ứng khi bọn Nirad đến gần. Chúng hét lên ầm ĩ trong chuồng ngựa và đập dữ dội vào mấy cánh cửa.
“Tôi có ý này,” Steve la lên, “Joel và thần Diana hãy đi với tôi. Còn Em, con ở đây với Pegasus nhé. Nếu bọn chúng phá cửa, con phải chạy đi. Bọn con phải thoát ra cho bằng được.”
“Bố sẽ làm gì?” Emily la lên.
“Chúng ta sẽ thả mấy con ngựa.”