Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 68
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Chậm Rãi
ản bộ vào ngày Chủ Nhật đã trở thành thú tiêu khiển của Yuko.
Đối với người suốt cả ngày ở lì trong nhà như em, có lẽ mặt trời ngày cuối tuần giống như viên bảo thạch đang tỏa ra hào quang quyến rũ lơ lửng giữa không trung vậy.
Chúng tôi đi xuyên qua rừng, đi qua cây cầu nhỏ, nhặt đinh ốc ở công trưởng bỏ hoang.
Nhưng ngày hôm đó, chúng tôi đi nhiều hơn bình thường một quãng đường.
“Hình như bị lạc rồi.” Tôi nói.
“Em biết mà, anh bỗng dưng ít nói hẳn đi, ánh mắt bắt đầu lơ đãng ngó nghiêng.” Yuko nói.
“Hình như sắp mưa rồi?”
“Không sao, chúng ta cứ đi tiếp đi.”
Tôi bị một cô bé trông bề ngoài chỉ chừng mười tuổi kéo tay lôi đi, mặc dù vậy, tôi vẫn thấy rất vui sướng.
Một lúc sau, mưa rơi tí tách.
Cả con đường trải nhựa bị những hạt mưa nhuộm thành màu đen kịt, làm tôi liên tưởng đến làn da của người bệnh. Tôi do dự không biết có nên nói ý nghĩ này với Yuko không, cuối cùng quyết định sẽ không nói. Đây là một liên tưởng chẳng có ý nghĩa gì cả, vả lại còn vạch trần bóng đen ám ảnh trong lòng tôi ra nữa.
Mưa càng lúc càng to.
Chúng tôi chạy đi tìm chỗ trú.
Chạy được một lúc, Yuko giơ ngón tay lên chỉ.
“Mau nhìn chỗ kia.”
Qua những góc cạnh do các mái nhà tạo nên, có thể trông thấy một tòa tháp nhọn nhô cao.
“Đó là gì?”
“Hình như không giống với nhà ở bình thường.”
“Đi xem không?”
“Ừ.”
Chạy khoảng một phút, chúng tôi đến trước mặt tòa kiến trúc ấy.
Đó là một tòa nhà kiểu Tây rất cổ xưa. Trên tấm biển gỗ treo ở cột cửa có mấy chữ viết tay. Do nhiều năm bị mưa gió vùi dập, tấm biển gỗ ấy trông như thể bộ trò chơi ghép hình đang được ghép dở dang, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra trên đó viết chữ “Green Church”.
“Một nhà thờ.”
“Hình như là thế.”
Bước đến gần mới thấy trên đỉnh tháp nhọn có một cây thánh giá.
“Tạm thời vào đây tránh mưa nhé.”
“Có thể tự tiện vào được không?”
“Cửa mở mà, vừa khéo tranh thủ cơ hội này cầu nguyện với Thượng Đế.” Tôi nói.
Chúng tôi vào trong sân nhà thờ.
Trong sân cây cối um tùm xanh ngát, thậm chí còn tạo cảm giác hơi âm u, con đường nhỏ lát đá đi xuyên qua mảng cây cối rậm rạp. Chúng tôi đi tới trước cửa lễ đường, quyết định trú mưa ở đó. May thay, phía trên ô cửa vừa hay có một mái nhà nhỏ chìa ra có thể che mưa. Mé bên phải là hành lang ngoằn ngoèo thông ra phía sau khu nhà.
“Satoshi, nhìn kìa!” Yuko kéo kéo ống tay áo của tôi.
Tôi nhận ra em đã đẩy cánh cửa phía sau mình mở ra chừng 10cm.
“Không khóa, có thể nhìn được bên trong.”
Qua khe cửa, có thể trông thấy những hạt bụi lấp lánh bay lượn giữa quầng sáng màu xám nhạt, bên trong có một ban thờ nhỏ và hai hàng ghế đẩu.
“Nhà thờ này giản dị thật.”
“Đúng thế, nhưng mà, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.”
“Vậy sao?”
Chúng tôi bất giác đi vào bên trong.
Ở đây dường như lơ lửng một thứ mùi của thời gian xưa cũ, thứ mùi có thể gắn kết với những ký ức quan trọng thời ấu thơ. Chúng tôi bước trên sàn nhà kẽo cà kẽo kẹt, đi về phía ban thờ.
“Ồ, Satoshi này!” Yuko ôm chặt lấy cánh tay tôi, hơi có vẻ bất an thì thầm nói nhỏ: “Thượng Đế đang nhìn kìa.”
Đó là bức tượng Jesus treo phía sau ban thờ.
Yuko chắp tay trước ngực, mắt nhắm nghiền, đầu cúi xuống.
Tôi vừa chăm chú nhìn chiếc cổ mảnh mai của em, vừa khe khẽ nhủ thầm trong dạ: Mong rằng Thượng Đế có thể nghe thấy lời cầu nguyện của em.
Đột nhiên, sau lưng chúng tôi vang lên tiếng nói.
“Khóa lễ ngày Chủ Nhật đã xong từ sáng rồi.”
Chúng tôi kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện một người da trắng cao lớn đang đứng ở sau lưng, trông ông ta phải cao hơn tôi đến mười mấy phân.
Ông ta mặc áo sơ mi vải bông màu xanh lam với quần cộc nhung kẻ đen đã bạc màu. Đáng chú ý nhất là mái tóc xoăn tít màu cam, trông cứ như thể món mì Ý vậy.
“Xin lỗi, chúng tôi muốn tránh mưa ở đây một lúc thôi ạ.”
Tôi chưa kịp lên tiếng, Yuko đã cúi đầu xin lỗi luôn.
Người đàn ông có vẻ như đã hiểu, ông ta nhún vai.
“Thì ra là thế, nếu vậy xin mời cứ thoải mái, nơi này không từ chối bất cứ ai.”
Sau đó, ông mỉm cười. “Tôi tên là John Birdman, là mục sư của nhà thờ này.”
Trông bề ngoài như một đứa trẻ quá khổ, nhưng những nếp nhăn trên mặt lại giống một người già đã mệt mỏi với cuộc đời, có điều dù sao vẫn đoán được ông nhiều tuổi hơn tôi, và trẻ hơn bố mẹ tôi. Ông khiến chúng tôi có cảm giác thân thiết, hình như không chỉ vì ông cùng tên với con chó già “John” mà hai chúng tôi rất yêu quý, nụ cười của ông vừa có sự ngây thơ rạng rỡ của trẻ con, lại vừa mang vẻ hòa ái của người lớn tuổi.
“Chỗ này lạnh quá, có muốn vào nhà tôi ngồi không?”
Chúng tôi còn chưa biết nên trả lời thế nào cho phải, ông đã lại trưng ra nụ cười vừa như trẻ thơ vừa như người già ấy, nói tiếp: “Nhà tôi ở ngay sau lễ đường này thôi, có cả sữa nóng nữa.”
Đây là một lời đề nghị rất hấp dẫn, hai chúng tôi lập tức gật đầu đồng ý, thậm chí còn quên cả cảm ơn. Có điều, cuộc sống thường ngày của chúng tôi vốn đã xa vời những thông lệ xã giao ấy rồi.
Chúng tôi xuyên qua hành lang xung quanh lễ đường đi sang nhà ông. Ông đi phía trước, không ngớt nói gì đó. Có điều, ông nói nhanh quá, lối phát âm tiếng Nhật với khẩu âm Anh ấy rất kỳ quặc, gần như không hiểu được ông đang nói gì.
“… à?”
Tôi chú ý thấy ông cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi này, bèn bước lên đi bên cạnh, yêu cầu ông nhắc lại. “À, tôi đang hỏi, hai người là anh trai và em gái à?”
Tôi cảm nhận được thân hình Yuko chợt sững lại.
Đầu óc tôi trong chớp mắt đã xoay chuyển vô số ý nghĩa, nhưng vẫn buột miệng đáp theo phản xạ: “Không ạ, chúng tôi là vợ chồng.”
Birdman dừng lại, dáng vẻ thật giống chú chim bồ câu ngừng uống nước, hệt như cái tên của ông. Giây lát sau, ông chậm rãi quay người, lần lượt nhìn kỹ gương mặt hai chúng tôi, ra sức lắc đầu.
“Chuyện này, nghe có vẻ rất kỳ lạ.”
“Là vì cô ấy trông nhỏ quá phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Birdman nói.
“Nhưng mà,” tôi hướng ánh mắt nhìn sang phía Yuko, “dù bề ngoài cô ấy như vậy, nhưng thực tế cô ấy bằng tuổi tôi, đã hai mươi ba tuổi rồi.”
Tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, chờ ông cười nhạo đây là trò đùa của người Phương Đông bịa ra. Song, bất ngờ thay, ông lại nói bằng giọng hết sức bình tĩnh:
“Ở đây hình như có lý do gì phải không, nếu được, có thể kể cho tôi nghe không?”
Nói đoạn, ông lại dẫn chúng tôi bước tiếp.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi