Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 19
Lynn trông đầy giận dữ và bối rối khi bà nhìn chắm chằm vào Jane. Bà tiến xuống khoảng sân phía dưới và tim Jane trùng xuống. Sao cô ở lại lâu đến thế? Sao cô không chỉ đơn giản là chào tạm biệt Annie và rời đi? Cô nhanh chóng quay đi và quệt tay qua gò má ẩm ướt. Annie bước vào giữa mối bất hoà.
“Ta đã bẻ đậu cho bữa tối, Amber Lynn, và ta sẽ nấu nó với thịt bò muối dù con có thích hay không.”
Lynn lờ tịt bà đi và bước tới chỗ Jane. “Nói cho ta biết sao cô lại bỏ Cal.”
Khi Jane quay lại để đối mặt với bà, cô cố trượt lại về con người lạnh lùng Lynn mong đợi. “Hãy biết ơn,” cô xoay xở. “Cháu là một cô vợ kinh khủng.”
Nhưng những giả dối này đe doạ mở khoá cho một cơn hồng thuỷ nước mắt mới. Cô là người vợ tốt nhất mà anh từng có, mẹ kiếp! Người vợ tốt nhất mà cô biết nên làm thế nào! Cô quay đi.
“Thật không?” Lynn nghe như cực kỳ phiền muộn.
Jane phải ra khỏi đây trước khi cô hoàn toàn vỡ vụn ra. “Cháu phải đi cho kịp chuyến bay. Tốt nhất bác nên nói chuyện với Cal. Anh ấy có thể giải thích rõ ràng hơn.”
Cô bắt đầu tiến về phía hông nhà, nhưng cô vừa mới kịp bước được hai bước trước khi tiếng kêu đầy kinh ngạc của Lynn khiến cô khựng lại.
“Lạy chúa tôi, cô có bầu!”
Cô quay ngoắt lại và thấy Lynn nhìn chắm chằm vào bụng cô. Tự động, ánh nhìn của cô rơi xuống, và chỉ khi đó cô mới chú ý đến bàn tay đầy bảo vệ cô vô thức đặt lên bụng. Cử chỉ đó đã ép cái váy vào cơ thể cô và để lộ cái bụng tròn mới nhu nhú lên. Cô buông vội nó ra, nhưng đã quá trễ.
Lynn trông hoang mang. “Nó có phải của Cal không?”
“Amber Lynn Glide!” Annie quát lên. “Cách cư xử của con đâu rồi hả?”
Lynn dường như run rẩy hơn cả bị cáo. “Nhưng làm thế nào con biết được là của nó hay không khi mà con chẳng hiểu gì hết về cuộc hôn nhân này? Con không biết chúng nhìn thấy cái gì ở nhau, hay chúng ở với nhau ra sao. Con còn không biết sao cô ta lại khóc nữa.” Giọng bà như quở trách. “Có cái gì đấy rất không ổn ở đây.”
Sợi chỉ cuối cùng của những xúc cảm đang xung đột với nhau của Jane đã đứt rời, và khi cô nhìn thấy những nét sầu khổ khắc trên khuôn mặt Lynn, cô biết cô phải nói cho bà sự thật. Mong muốn được bảo vệ cha mẹ của Cal thật đáng quý nhưng giờ nó đã trở nên thật tàn phá. Nếu cô có học được thêm điều gì từ bốn tháng vừa rồi, thì điều cô học được là sự dối trá chỉ dẫn đến tổn thương mà thôi.
“Nó là con của Cal,” cô lặng lẽ nói. “Cháu xin lỗi bác phải biết tin thế này.”
Sự tổn thương của Lynn thật rõ ràng. “Nhưng nó chưa bao giờ—Nó chẳng nói gì cả. Sao nó không nói gì với ta?”
“Vì anh ấy đang cố bảo vệ cháu.”
“Khỏi cái gì?”
“Khỏi bác và bác sĩ Bonner. Cal không muốn ai trong hai bác tìm ra cháu đã làm gì với anh ấy.”
“Nói cho ta!” Vẻ mặt của bà trở nên giữ tợn như con sư tử mẹ mà con của nó đang bị đe doạ, không cần bận tâm đến việc đứa con của nó đang là vua của rừng già. “Nói cho ta mọi thứ!”
Annie nhặt cái bát gốm lên. “Ta sẽ vào trong và nấu món đậu theo cách mà ta thích. Janie Bonner, cháu sẽ ở đây cho đến khi cháu giải quyết xong với Amber Lynn, nghe rõ chưa?” Bà lê bước lại phía cổng sau.
Chân Jane không thể nào chống đỡ nổi cho cô lâu hơn được nữa, và cô đổ sụp lại vào cái ghế hình ống. Lynn kéo cái ghế kia, và ngồi đối diện với Jane. Quai hàm bà siết lại, dáng vẻ đối đầu. Jane thấy mình nhớ đến cô gái trẻ thích đánh nhau, người nướng bánh lúc 2 giờ sáng để có thể muôi chồng con. Bộ váy áo vải lanh màu vàng đắt tiền và đồ trang sức màu hổ phách to tướng không dấu được thực tế là người phụ nữ này biết cách tự mình chiến đấu.
Tay Jane siết chặt vào nhau trong lòng. “Cal không muốn gây thêm đau khổ cho bác và cha anh ấy. Hai bác đã trải qua quá nhiều nỗi đau năm ngoái rồi. Anh ấy—” Tia nhìn của cô rơi xuống. “Sự thật trần trụi là cháu tuyệt vọng muốn có con và cháu đã bẫy anh ấy làm cháu có bầu.”
“Cô làm gì?”
Jane ép đầu mình ngẩm lên. “Nó thật là sai trái. Táng tận lương tâm. Cháu không có ý định cho anh ấy biết.”
“Nhưng nó biết.”
Cô gật đầu.
Môi Lynn mím lại thành một đường mỏng căng ra. “Ai quyết định làm đám cưới?”
“Anh ấy. Anh ấy đe doạ kiện cháu ra toà và yêu cầu bắt giam nếu cháu không chịu làm theo những gì anh ấy muốn. Bây giờ khi cháu hiểu anh ấy rõ hơn, cháu nghi ngờ anh ấy sẽ tiến hành lời đe doạ ấy, nhưng khi ấy thì cháu tin.”
Hít một hơi thật sâu, cô kể lại buổi sáng cô mở cửa cho Jodie Pulanski, sau đó kể cho Lynn nghe kế hoạch của những chàng trai về sinh nhật của anh. Cô giải thích về sự khát khao có một đứa con của chính cô cũng như sự lo lắng về việc tìm một người cha cho đứa bé. Cô nói mà không thêm thắt, từ chối biện hộ cho hành động của mình theo bất cứ cách nào.
Khi cô miêu tả phản ứng của mình khi nhìn thấy Cal trên ti vi và quyết định sau đó về việc lợi dụng anh, Lynn ép mấy ngón tay vào môi bà, và thở hắt ra đầy ghê sợ trộn lẫn với một tiếng cười nghèn nghẹn chứa đựng sự kích động. “Cô nói là cô chọn Cal bởi vì cô nghĩ nó ngu ngốc?”
Cô nghĩ về việc cố gắng giải thích cho Lynn về cách anh sử dụng ain’t và trông ngờ nghệch trong cái cơ thể huy hoàng ấy như thế nào nhưng lại thôi. Có những thứ một bà mẹ quá say mê con cái sẽ không bao giờ hiểu. “Rõ ràng là cháu đã xét đoán nhầm anh ấy, mặc dù cháu không biết thế cho đến vài tuần sau khi chúng cháu cưới nhau.”
“Mọi người đều biết Cal thông minh như một chính trị gia. Sao cô có thể tin vào điều khác như thế được chứ?”
“Cháu đoán một vài người trong chúng ta không thông minh như chúng ta vẫn tự cho mình là thế.” Cô tiếp tục với câu chuyện của mình, kết thúc với cảnh giới truyền thông vạch trần cuộc hôn nhân của họ và quyết định cùng anh đến Salvation của cô.
Khuôn mặt Lynn loé lên giận dữ, nhưng với sự ngạc nhiên của Jane, sự giận dữ ấy không hướng vào cô. “Cal đáng lẽ nên nói cho ta biết sự thật từ đầu.”
“Anh ấy không muốn bất cứ ai trong gia đình biết. Anh ấy nói không ai trong gia đình nói dối giỏi hết, và câu chuyện sẽ bị rò rỉ ra ngoài nếu anh ấy nói với mọi người.”
“Nó thậm chí còn không tính cả Ethan vào trong chuyện bí mật này hả?”
Jane lắc đầu. “Thứ sáu tuần trước Ethan thấy cháu… Well, cậu ấy biết cháu có bầu, nhưng Cal thề cậu ấy sẽ giữ bí mật cho đến khi anh ấy tự mình nói với bác.”
Mắt Lynn hẹp lại. “Lại còn thế nữa. Chuyện này không giải thích thái độ thù địch của cô với chúng ta.”
Bàn tay đang siết chặt lại trong lòng của Jane trông đầy gò bó, và một lần nữa cô ép buộc bản thân mình đón nhận cái nhìn chắm chằm của Lynn. “Cháu đã nói với bác rằng cháu đồng ý ly dị ngay khi đứa bé ra đời. Gần đây bác đã mất người con dâu mà bác yêu thương, và dường như thật độc ác khi để bác gắn bó thêm với một người nữa. Không khi bác sẽ không có cô ấy là con dâu,” cô nóng nảy nói. “Cháu biết cháu không phải mẫu người bác có trong tâm trí để dành cho Cal. Tuy nhiên, cháu không có quyền xâm nhập vào gia đình bác khi cháu không có ý định ở lại.”
“Thế nên cô quyết định xử sự tệ hết mức có thể.”
“N—nó dường như là điều tốt nhất có thể làm.”
“Ta hiểu.” Vẻ mặt của bà giãn ra một chút, và Jane nhận ra cô một lần nữa lại phải đối đầy với người phụ nữ bình tĩnh lần đầu tiên cô gặp. Bà xem xét Jane qua đôi mắt xanh kiên định. “Cô cảm nhận về Cal thế nào?”
Jane ngập ngừng, sau đó khẽ đi vòng qua sự thật. “Có tội. Chuyện cháu đã làm với anh ấy cực kỳ sai trái.”
“Mọi người nói ta bẫy Jim làm ta có bầu, nhưng sự thật không phải thế.”
“Bác mới 15, Lynn. Cháu 34 rồi. Cháu biết chính xác mình đang làm cái gì.”
“Và cô dàn xếp với sự sai trái đó bằng cách bỏ đi khỏi nó.”
Sau khi cô tiết lộ hết mọi việc, cô mong đợi mẹ chồng cô phải lấy làm vui mừng vì loại bỏ được cô. “Anh ấy không… Anh ấy chưa sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân lâu dài, vì thế sẽ chẳng có khác biệt gì nhiều khi cháu ra đi. Có việc xảy ra, và cháu phải quay lại với công việc của mình. Đây là cách tốt nhất.”
“Nếu nó tốt như thế, sao cô lại khóc đến sưng cả mắt thế này?”
Cô cảm thấy mũi mình run run và biết cô một lần nữa lại không thể kiểm soát nổi cảm xúc. “Đừng ép cháu, Lynn. Làm ơn.”
“Con yêu nó rồi, phải không?”
Cô lảo đảo đứng lên. “Con phải đi rồi. Con hứa bác có thể liên lạc với đứa bé nhiều chừng nào bác muốn. Con sẽ không bao giờ cố tách bác ra khỏi cháu mình.”
“Con nói thật chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Con sẽ không cố tách đứa bé ra khỏi chúng ta chứ?”
“Không.”
“Được rồi, ta sẽ bắt con giữ lời hứa đó.” Bà đứng dậy. “Bắt đầu từ bây giờ.”
“Con không hiểu.”
“Ta muốn liên lạc với cháu ta bắt đầu từ bây giờ.” Giọng bà khe khẽ nhẹ nhàng gây nên một sự nhầm lẫn về vệt hằn bướng bỉnh nơi khoé miệng. “Ta không muốn con rời.”
“Con phải đi.”
“Vậy ra con đã muốn nuốt lời rồi?”
Sự bối rối của cô tăng lên. “Đứa bé vẫn chưa sinh mà? Bác muốn gì ở con?”
“Ta muốn biết con là ai. Từ ngày chúng ta gặp mặt, con đã tung ra nhiều hoả mù đến nỗi ta không biết đường nào mà lẫn nữa.”
“Bác đã biết con bẫy con trai bác theo cái cách thiếu trung thực, nham hiểm nhất có thể tưởng tượng được. Như thế còn chưa đủ sao?”
“Nó nên đủ, nhưng bằng cách nào đó nó lại không. Ta không biết Cal cảm nhận ra sao về con ngoại trừ nó đã hạnh phúc hơn lâu lắm ta có thể nhớ được. Và ta cũng luôn tự hỏi sao Annie lại chấp nhận con nhiều đến thế. Mẹ ta khó tính, nhưng bà không ngốc. Vậy thì bà thấy điều gì mà ta không thấy?”
Jane chà xát cánh tay cô. “Điều bác muốn là không thể được. Con sẽ không quay lại với Cal đâu.”
“Vậy thì con có thể ở đây với Annie và ta.”
“Ở đây?”
“Ở đây không đủ tốt với con sao?”
“Không phải thế.” Cô bắt đầu nói gì đó về công việc của mình, nhưng cô không thể tập trung năng lượng được. Đã có quá nhiều kịch tính xảy ra trong ngày hôm nay rồi, và cô thì kiệt sức. Ý nghĩ lái xe đến Asheville và leo lên máy bay thật quá sức chịu đựng.
Một chú sơn ca khác lại đậu trên cây mộc lan, và cô nhận ra điều cô thật sự muốn là ở lại trên Heartache Mountain. Chỉ một thời gian ngắn thôi. Lynn sẽ là bà của đứa bé, và bà đã biết sự thật. Liệu có khủng khiếp không nếu cô ở đây chỉ đủ lâu để chứng tỏ cho bà thấy cô không phải là kẻ xấu, chỉ đơn giản là một người yếu đuối thôi?
Chân cô run rẩy. Cô khao khát có một tách trà và một chiếc bánh quy. Cô muốn ngắm chú sơn ca trên cây mộc lan và để Annie chỉ đạo cô vòng vòng. Cô cần được ngồi trong ánh mặt trời và bẻ đậu.
Mắt Lynn chứa đựng cả lòng tự trọng và sự nài nỉ lặng im, và Jane thấy mình đáp trả nó. “Được rồi, con sẽ ở lại. Nhưng chỉ vài ngày thôi, và bác phải hứa với con, bác sẽ không cho Cal đến đây. Con không muốn gặp anh ấy nữa. Con không thể.”
“Đủ công bằng rồi.”
“Hứa với con đi, Lynn.”
“Ta hứa.”
Lynn giúp cô đem va li vào trong nhà và chỉ cho cô một phòng nhỏ còn trống ở sau nhà bao gồm một chiếc giường sắt nhỏ và một máy khâu Singer cũ màu đen. Tường được bao phủ bởi giấy dán tường màu vàng đã bạc màu in hình những bông hoa hoa ngô. Lynn để cô lại một mình để dỡ đồ, nhưng Jane mệt đến nỗi cô đã ngủ quên mất, vẫn để nguyên quần áo, và không thức dậy cho đến khi Lynn gọi cô ra ăn tối.
Bữa ăn hoá ra lại yên bình một cách ngạc nhiên, mặc dù Annie có phàn nàn về việc Lynn chẳng trộn tí bơ nào vào món khoai tây nghiền. Ngay khi họ kết thúc việc dọn rửa, điện thoại trên tường nhà bếp cất tiếng inh ỏi.
Lynn nghe máy và Jane không phải mất nhiều thời gian để tìm ra ai là người gọi đến. “Chuyến đi chơi gôn của con thế nào?” Lynn vặn xoắn dây điện thoại với những ngón tay bà. “Thế thì tệ quá.” Bà liếc Jane, trán nhăn lại. “Yes, con nghe đúng rồi đấy. Nó ở đây. Yes… Nói chuyện với nó hả?”
Jane lắc đầu và nhìn bà đầy cầu khẩn. Annie đứng dậy từ chiếc bàn, nơi bà đang giám sát việc lau dọn, và với một tiếng càu nhàu không tán thành, lên đường tiến vào phòng khách.
“Mẹ không nghĩ Jane muốn nói chuyện ngay lúc này… Không, mẹ không thể lôi nó đến nghe điện thoại được… Mẹ rất tiếc, Cal, nhưng mẹ thật sự không biết kế hoạch của nó là gì, ngoại trừ nó không muốn gặp con.” Bà cau mày. “Anh để ý giọng điệu của mình với mẹ đấy, chàng trai trẻ, và anh phải tự chuyển lời nhắn của mình thôi!”
Có một khoảng ngưng rất lâu, nhưng dù Cal có nói gì hình như cũng không khiến bà hài lòng vì vẻ mặt bà trở nên dữ tợn hơn. “Mọi chuyện đều ổn và rất tuyệt, nhưng con và mẹ có nhiều chuyện để nói đấy, bao gồm cả thực tế là con có một cô vợ mang bầu bốn tháng, và con quên mất không nhắc nhở gì đến nó!”
Thời gian tích tắc trôi đi. Cái cau mày của Lynn dần dần dịu đi và vẻ bối rối thay thế. “Mẹ hiểu… Ra là thế hả?”
Jane bắt đầu cảm thấy như kẻ nghe trộm, vì thế cô tham gia cùng với Annie trong phòng sinh hoạt chung, nơi bà lão đã ngủ gà ngủ gật trong chiếc ghế bành trong khi một trong những tin tức buổi tối đang được chiếu trên ti vi. Cô chỉ vừa mới ngồi xuống cái xích đu thì Lynn bước vào từ nhà bếp.
Bà dừng lại trên ngưỡng cửa và bắt chéo tay trước ngực. “Cal kể cho mẹ nghe một câu chuyện hoàn toàn khác với câu chuyện con kể, Jane.”
“Oh?”
“Nó không nhắc nhở gì đến việc con bẫy nó.”
“Anh ấy nói gì?”
“Rằng hai đứa các con có một phi vụ ngắn, và con có bầu.”
Jane mỉm cười, cảm thấy tốt hơn một chút lần đầu tiên trong ngày. “Anh ấy thật tốt.” Cô nhìn sang Lynn. “Mẹ biết anh ấy đang nói dối, phải không?”
Lynn nhún vai một cách vô thưởng vô phạt. “Mẹ đoán, ngay lúc này mẹ sẽ bảo lưu quyền phán xét về mọi thứ.”
Đầu Annie ngẩng lên từ chiếc ghế bành, và bà cau mày. “Trừ khi đúa nào trong các con có cái gì quan trọng hơn Mr. Stone Phillips để nói, ta đề nghị hai đứa im bặt đi.”
Họ im bặt.
Tối muộn hôm đó sau khi Jane đã đi ngủ, Lynn ngồi trong chiếc ghế bành, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình trong khi mẹ bà xem kênh VH-1 với âm thanh bị ngắt, không nghi ngờ gì là hi vọng một trong những video của Harry Connick, Jr. sẽ được trình chiếu. Bà nhớ Jim rất nhiều: âm thanh ông gây ra khi ông va đụng vào các thứ khi đi lại trong nhà, cái giọng rì rầm dễ chịu khi ông làm bình tĩnh các bậc cha mẹ lo lắng điên cuồng trên điện thoại lúc nửa đêm.
Bà nhớ cả cái cảm giác cứng rắn của cơ thể to lớn, ấm áp cuộn tròn quanh bà lúc buổi đêm, thậm chí là cả cái cách ông luôn để báo bị gấp sai chiều. Bà nhớ được sống trong ngôi nhà của chính mình, được làm chủ cái bếp của chính bà, nhưng bà cũng cảm thấy một sự bình yên đến kỳ lạ mà bà chưa từng cảm thấy đã nhiều năm nay rồi.
Jim đã đúng. Ông đã mất đi cô gái mà ông đã cưới nhiều năm trước, nhưng bà khôn ngoan hơn để không nghĩ ông muốn cô gái đó quay lại. Ông muốn chính bản thân mình quay lại, là cậu nhóc vẫn còn học trung học, khi tất cả những cơ hội của cuộc sống vẫn còn trải dài trước mặt ông.
Với bản thân mình, bà biết bà đã thay đổi rất nhiều để có thể trở lại là cô gái hạnh phúc, tự do linh hoạt ấy một lần nữa. Nhưng không có thay đổi nào bà có thể làm nguôi ngoai và điều khiển được Quý bà, Vợ của bác sĩ Bonner, kẻ đã được đào tạo thật tốt bởi mẹ chồng bà để đè nén tất cả những cảm xúc vượt qua giới hạn thông thường.
Vậy thì bà là ai? Người phụ nữ yêu thương gia đình, điều đó là chắc chắn. Bà tìm thấy niềm vui trong nghệ thuật và cần những ngọn núi bao quanh mình chắc chắn như bà cần không khí để thở. Bà cũng là người phụ nữ không còn chấp nhận những gì tốt hạng hai từ người đàn ông bà đã yêu từ khi mới có 15.
Nhưng Jim rất bướng bỉnh và kiêu hãnh. Bằng cách không đầu hàng vô điều kiện khi ông đề cập đến ly dị, bà đã vẫy một lá cờ đỏ trước mặt ông. Ông chưa bao giờ đe doạ xuông, và nếu bà không chuyển lại về nhà và nối lại cuộc hôn nhân của họ, ông sẽ tiến hành ly dị. Đó là cách ông vẫn thế, bướng bỉnh đến tôi lỗi, như con trai của ông. Cả hai bọn họ sẽ gãy vụn ra trước khi chịu cúi xuống.
Vấn đề của bà với Jim kéo dài đến ba thập kỷ, nhưng thế còn của Cal? Bà có thể đọc được giữa những lời Jane kể với bà rõ ràng đủ để hiểu rằng Jane muốn một cuộc sống cam kết lâu dài, nhưng Cal không cho cô điều đó.
Chuyện gì đã khiến con trai bà chống lại hôn nhân và cam kết hung tợn như thế? Nó đã được nuôi dạy trong một gia đình tràn đầy tình yêu thương. Sao nó lại kháng cự lại việc có một gia đình khác của chính mình chứ?
Ngay cả từ khi còn là một đứa trẻ rất nhỏ, tranh đua đã là tất cả đối với nó. Bà có thể nhớ đã dạy nó chơi nhảy lò cò từ khi nó còn nhỏ đến nỗi chỉ vừa mới đi vững được, chứ chưa nói gì đến nhảy loi choi bằng một chân. Chính bản thân bà cũng mới chỉ nhỉnh hơn đứa trẻ một chút, và nó đã là bạn chơi của bà nhiều như là con trai bà vậy. Bà đã vẽ những vệt phấn trên cái lối đi cũ bên ngoài căn hộ nơi họ sống, và bà không thể quên được cái cảnh tượng cánh môi cắn chặt giữa hai hàm răng của nó, tất cả sự tập trung của đứa bé đi lẫm chẫm đấy hướng vào việc đánh bại bà. Giờ thì bà cho rằng mối ràng buộc lâu dài với một người vợ và gia đình trở thành một biểu tượng nữa của thực tế rằng phần quan trọng nhất trong cuộc sống của nó sắp đi đến hồi kết thúc, và nó không có gì để lấp đầy cái khoảng đó cả.
Cal, không nghi ngờ gì hết, sẽ gọi cho cha nó ngay sau khi nói chuyện xong với bà và thông báo cho ông về đứa bé. Bà cưới Jim đủ lâu để biết ông vui sướng nhường nào về cái ý tưởng có một thành viên mới trong gia đình của họ, và như bà, ông quan tâm về hạn phúc của Cal. Tuy nhiên không như bà, ông sẽ chẳng quan tâm gì về cảm xúc của cô gái trẻ đang ngủ trong phòng ngủ phụ.
Lynn liếc về phía mẹ bà. “Cal chắc phải quan tâm đến Jane, nếu không nó sẽ không nói dối con theo cái cách đấy đâu.”
“Calvin yêu cô ấy. Nó chỉ chưa biết điều đó thôi.”
“Mẹ cũng chưa biết mà. Về mặt thực tế là chưa biết.” Mặc dù chính bà hỏi, cái thái độ biết tuốt của mẹ khiến bà tức điên lên. Hay có lẽ bởi vì bà vẫn chưa sẵn sàng bỏ qua sự tổn thương rằng Annie hiểu Jane rõ hơn bà.
“Con có thể tin cái gì con muốn.” Annie ngọ nguậy. “Ta biết một vài thứ.”
“Ví dụ như?”
“Cô ấy không nhượng bộ với bất cứ điều ngớ ngẩn nào của nó là một. Nó thích điều đó về cô ây. Cô ấy cũng là một kẻ hay gây gổ nữa, và cô ấy không e ngại phải đuổi theo nó. Janie Bonner quả thật rất tốt.”
“Nếu cô ấy là một kẻ hay gây gổ như thế, sao cô ấy lại bỏ nó?”
“Ta đoán là cảm xúc của cô ấy lấn át quá nhiều. Cô ấy yêu thương mãnh liệt với thằng con trai đó của con đấy. Con nên thấy cái cách hai đứa chúng nó nhìn nhau khi chúng nghĩ không ai nhìn. Kiểu như khiến tròng mắt con bốc lửa ấy.”
Bà nhớ vẻ hạnh phúc gần đây của Cal, cùng với những giọt nước trên mắt cô con dâu bà, và nghĩ rất có khả năng mẹ bà đúng.
Annie xem xét bà với đôi mắt sắc sảo. “Đứa bé đó của chúng chắc sẽ phải là một gã tí hon tinh ranh lắm.”
“Hình như là không tránh được.”
“Nếu con hỏi ta, thật không tốt với một đứa trẻ đặc biệt như thế phải lớn lên có một mình. Nhìn xem việc là con một đã gây chấn thương cho Janie Bonner thành một kẻ trong tình trạng gay go khẩn cấp thế nào.”
“Mẹ chỉ ra đúng vấn đề rồi đấy.”
“Nó nói với mẹ, nó cảm thấy như kẻ lập dị khi lớn lên.”
“Con có thể hiểu nó cảm thấy thế nào.”
“Một đứa trẻ như thế cần có anh chị em.”
“Nhưng cha mẹ phải sống chung dưới một mái nhà thì chuyện đó mới có thể xảy ra được.”
“Con chắc chắn đúng về điểm đó.” Annie dựa vào cái xích đu của bà và thở dài. “Dường như con và ta chẳng có nhiều lựa chọn, Amber Lynn. Trông có vẻ như chúng ta sẽ lại phải bắt cho bản thân mình một gã nhà Bonner khác rồi.”
Lynn mỉm cười với bản thân mình khi bà bước ra ô cổng tò vò sau khi mẹ bà đã đi ngủ. Annie thích thú tin rằng hai bọn họ đã theo đuổi một mục đích duy nhất là đặt bẫy Jim. Mọi chuyện không phải thế, nhưng Lynn đã từ bỏ việc nói với mẹ bà điều đó. Annie tin vào những việc bà muốn tin.
Đã gần nửa đêm và trời lạnh đủ để bà kéo khoá cái áo khoác len Wolverine cũ từ những ngày Cal còn chơi bóng hồi đại học. Bà ngước lên ngắm những vì sao và nghĩ bà có thể nhìn chúng từ trên đỉnh Heartache Mountain rõ hơn rất nhiều so với từ ngôi nhà của họ trong thị trấn.
Âm thanh ô tô đang tới gần phá vỡ sự tập trung của bà. Tất cả đàn ông trong gia đình bà đều là cú đêm, thế nên chỉ có thể là Cal hoặc Ethan. Bà hi vọng đó là con trai cả của bà đến để đón vợ nó. Sau đó bà nhớ lời hứa của bà với Jane là giữ nó tránh xa ra và cau mày.
Nhưng hoá ra chiếc ô tô đang tới gần trên đỉnh con đường mòm không phải của Cal hay Ethan, mà là của chồng bà. Bà không thể tin nổi điều đó. Không một lần kể từ buổi tối bà bỏ đi Jim lái xe lên đây gặp bà.
Bà nhớ đến sự đằng cay của cuộc gặp gỡ của họ vào hôm thứ sáu và tự hỏi liệu ông có đung đưa cái tấm danh thiếp của gã luật sư ly dị của ông trước mặt bà không. Bà không biết mọi người tiến hành ly dị ra sao, ngoại trừ phải gặp mặt luật sư. Đó là cách một cuộc ly dị sẽ diễn ra? Một người hẹn một cuộc gặp với luật sư, và trước khi họ biết, cuộc hôn nhân của họ đã chấm dứt rồi?
Jim ra khỏi ô tô và sải những bước dài duyên dáng về phía bà, những bước dài khiến tim bà đập mạnh từ rất lâu bà có thể nhớ. Bà đáng lẽ phải mong đợi ông. Cal đã nói chuyện với ông rồi, và viễn cảnh về một đứa cháu nữa sẽ cho ông một cái cớ khác để nạt nộ bà. Bà dựa người cho vững chắc thêm vào một trong những cái cột mới được sơn lại chống cái mái nhỏ tí phía trên cổng vòm và ước ông không nhận ra bà yếu đuối đến nhường nào.
Ông dừng lại bên dưới bậc cửa dưới cùng và nhìn ngước lên bà. Trong một lúc thật lâu ông không nói gì hết—ông chỉ đơn giản là chăm chú nhìn bà—nhưng khi cuối cùng ông cũng cất tiếng, có một sự trang trọng lạ lùng trong giọng nói của ông. “Tôi hi vọng tôi không doạ bà sợ khi xuất hiện ở đây muộn đến thế này.”
“Không sao. Như ông thấy đấy, tôi vẫn còn thức.”
Tia nhìn của ông rơi xuống và trong một khoảnh khắc bà có một cảm giác lạ lùng rằng ông muốn bỏ chạy, nhưng không thể thế được. Jim chưa bao giờ chạy trốn khỏi bất cứ điều gì.
Ông nhìn lên bà, mắt ông lấp lánh tia nhìn bướng bỉnh mà bà biết quá rõ. “Tôi là Jim Bonner.”
Bà nhìn ông chằm chằm.
“Tôi là bác sĩ trong thị trấn.”
Ông đã mất trí rồi? “Jim, chuyện gì thế?”
Ông ngọ nguậy như thể ông đang lo lắng vậy, nhưng lần duy nhất bà từng thấy sự tự tin của ông run rẩy là khi Jamie và Cherry mất.
Ông đan hai tay vào nhau và ngay sau đó thả chúng xuống hai bên người. “Well, thành thật mà nói, tôi có một cuộc hôn nhân kéo dài ba-mươi-bảy-năm đang bị trục trặc. Tôi khá là tuyệt vọng về nó, và thay vì nhấn chìm mình trong mấy chai rượu, tôi nghĩ có thể sẽ tốt hơn nếu tôi tìm thấy một sự bầu bạn nho nhỏ của nữ giới.” Ông hít một hơi thật sâu. “Tôi nghe trong thị trấn rằng có một quý cô dễ thương sống ở trên này với bà mẹ miệng lưỡi sắc sảo bạo ngược, và tôi nghĩ có thể tôi sẽ ghé qua, xem xem liệu quý cô đó có muốn thỉnh thoảng ra ngoài ăn tối với tôi không. Hay có lẽ xem một bộ phim.” Một ánh ngạc nhiên bập bùng nơi khoé miệng ông. “Đấy là nếu bà không e ngại gì việc hẹn hò với đàn ông có vợ.”
“Ông đang mời tôi đi chơi?”
“Vâng, ma’am. Tôi khá là lạc hậu về chuyện này, thế nên tôi hi vọng bà không phiền gì với nó.”
Bà ép những ngón tay vào miệng, và tim bà phồng lên. Trong bữa trưa hôm thứ sáu bà đã bảo ông bà ước họ có thể gặp nhau như hai người xa lạ để họ có thể bắt đầu tất cả lại từ đầu, xem xem liệu họ có thích nhau, nhưng ông đầy cáu giận khi ấy, và bà nghĩ ông thậm chí đã chẳng nghe thấy lời bà. Sau tất cả ngừng ấy năm, bà chưa bao giờ tưởng tượng ông có thể làm bà ngạc nhiên, nhưng ông vừa mới làm đấy thôi.
Bà chống chọi lại sự thôi thúc ném mình vào tay ông và bảo ông tất cả mọi chuyện đã được tha thứ rồi. Bà sẽ không hạ mình rẻ mạt đến nỗi chỉ với một chút cố gắng nhỏ nhoi về phần ông, như bà đánh giá nó, có thể tẩy xoá mấy chục năm không đủ tốt. Bà tự hỏi ông sẵn lòng đẩy chuyện này đi xa đến nhường nào.
“Chúng ta có thể không hợp nhau,” bà trả lời, thử độ sâu của nước.
“Có thể không. Tôi đoán chúng ta sẽ không thể quyết định trừ khi chúng ta thử.”
“Tôi không biết. Mẹ tôi có thể không thích thế.”
“Giờ thì để mẹ bà cho tôi. Tôi thật sự rất tốt trong việc dàn xếp với mấy quý bà cao tuổi, kể cà một bà điên rồ và xấu tính nữa.”
Bà gần như cười phá lên. Hình dung ra một Jim Bonner bướng bỉnh, cứng đầu làm gì đó lãng mạn như thế này. Bà cảm thấy bị mê hoặc và cảm động, nhưng không hoàn toàn trọn vẹn. Có một cái gì đó buồn bã trong bà, và chỉ mất một giây để nhận ra nó là cái gì. Bà đã dành phần lớn cuộc đời mình cảm thấy như một kẻ ăn mày cầu xin sự chú ý của Jim—luôn luôn dễ thương, luôn luôn là người phải nhượng bộ và xoa dịu. Ông chưa bao giờ phải làm việc gì hết sức vì bà bởi vì bà chưa bao giờ yêu càu bất cứ điều gì. Bà chưa bao giờ đặt dù chỉ là một cục đá lên đường của ông, và giờ thì bà đã sẵn sàng chạy lại với ông chỉ bởi vì ông cố gắng có một chút nhỏ nhoi để làm vừa lòng bà.
Bà vẫn có thể nhớ cái cảm giác của đôi bàn tay bất kham của cậu nhóc thiếu niên của ông trên cơ thể bà. Một vài lần đầu tiên khi họ quan hệ, bà đã không thích chúng lắm, nhưng dường như nó chưa bao giờ xảy đến với bà là phải nói không, thậm chí bà còn thích hơn cái việc ngồi trong rạp hàng sau cửa hàng thuốc, cùng nhấm nháp Coke và ngồi lê đôi mách về bạn cùng lớp của họ. Bất thình lình điều đó khiến bà giận dữ. Ông đã làm bà đau khi ông lấy đi sự trong trắng của bà. Không phải cố tình, nhưng dù sao thì vẫn cứ đau.
“Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó,” bà lặng lẽ nói. Sau đó bà siết cái áo khoác len chặt hơn vào người và bước vào trong.
Một giây sau, một viên sỏi nhỏ đập vào ngôi nhà khi ông lao đi, điên lên với cả thế giới như một cậu nhóc mười tám tuổi đầy giận dữ.