Số lần đọc/download: 0 / 75
Cập nhật: 2023-03-26 23:04:48 +0700
Hỏa Điểm Cuối Cùng
L
ần này nữa vẫn vậy, không hơn gì đợt xung phong trước. Vừa mới bật dậy, rình rịch nhảy lao qua những lỗ hổng do lựu đạn đánh bục ra ở dọc bức tường bao cao quá đầu người bọc quanh khuôn viên nhà thờ, hàng quân thưa thớt của trung đội ba lại lập tức bị hai khẩu súng máy trên gác chuông quạt cho sấp mặt tất cả xuống nền đá lát bỏng rực nắng. Và như thế là tấn công vỗ mặt thì hy sinh mất trung đội trưởng Thoan với non nửa tiểu đội, bây giờ tỏa đội hình từ tứ phía xông rải vào đến lượt trung đội phó Vân cùng hai chiến sĩ phải nằm lại giữa những ao máu. Họng súng máy gào lên, rú xé mang tai, xả hàng tràng, hàng tràng dài đứt hơi, đạn quật đôm đốp, choang choang, nhoáng nhoàng, lia lịa, chằng chịt khắp bốn mặt sân.
- Bê bốn mốt…! Bê bốn mốt đâu? Vị…ịịị đâu! - Quì một chân bên mép tường vỡ, mặt tái dại, méo đi, ròng ròng mồ hôi, tiểu đội trưởng Dưỡng thét gào lên gọi xạ thủ chống tăng. Nhưng còn đâu B41. Vị đã nằm lại ngoài sân. Mà dẫu còn thì B41 vị tất có thể làm trầy da cái tháp kiên cố kia.
Phía tay phải Dưỡng, thấp thoáng trong khói, một tốp bốn chiến sĩ còn lại của tiểu đội hai lúp xúp chạy khom qua khoảnh vườn đằng trước ngôi nhà gỗ của linh mục lúc này đang ngùn ngụt cháy. Bên trái, Dưỡng nom thấy Tào lé ở A3 đang di chuyển dọc theo bờ tường, vừa vận động vừa chọi cối cá nhân lên tháp chuông. Chẳng nên trò trống gì, đạn M79 toàn cắc - đoành gõ khan vào gờ tháp.
- Lại đây! - Dưỡng hét - Tào…ào…!
Vừa lúc đó ở nơi nào đấy trong bãi chợ sau lưng Dưỡng dồn dập vang lên tiếng nổ đinh tai của thượng liên 12 ly 8, và cũng chính lúc này anh mới nghe thấy tiếng động cơ xe tăng sầm sầm dội tới. Khói trùm kín bãi chợ đang ngun ngút cháy che khuất chiếc tăng nhưng tiếng đạn quét tới… cành - cành - cành… nghe đã rất gần.
Tào trườn nhanh lại cạnh Dưỡng. Đạn thượng liên xối tới, rê những luồng không đều nhưng căng rát. Vôi vữa tung tóe. Làm gì, làm thế nào bây giờ hả? Tào hớt hải nhìn Dưỡng, khẩn khoản hỏi bằng cặp mắt trợn lé lên. Dưỡng nghiến răng. Bây giờ chỉ mỗi anh là Đảng viên, bây giờ chính anh phải chỉ huy, chính anh phải ra lệnh, nhưng chỉ gì, lệnh gì bây giờ.
Vẫn chưa nom thấy xe tăng nhưng có lẽ nó chỉ còn cách nhà thờ hai trăm thước nữa là cùng. Tiếng động cơ rống giật lên. Đất run bần bật.
- Chuẩn bị vọt theo tao! - Dưỡng vỗ vai Tào - Mày chặn bọn bộ binh để tao áp sát trị thằng tăng.
Bọn trên tháp chuông như ngửi thấy ý đồ của anh liền bắn xả vào khúc tường đổ. Đạn nảy tóe, cày tung đất lên thành vô số những lỗ đáo.
Đột nhiên ở phía chợ vang lên một tiếng sét, và nhoàng một nhoàng lửa đỏ chói. Động cơ xe tăng như bị chém lìa đi cùng với tiếng thượng liên câm bặt. Chỉ còn nghe từ phía đó vọng tới những điểm xạ trầm và nhịp nhàng của AK.
- Xong rồi, may quá! - Tào mừng rỡ kêu lên - Đơn vị nào xơi ngon nó rồi… Tuyệt trần đời!
Dưỡng thở phào, đưa ống tay áo lên lau mồ hôi túa ròng trên mặt. Nhưng, như là để làm cụt hứng anh, đạn trên gác chuông lại đổ xối xuống, băm xẻ dọc bờ tường và nện toang toác lên mái tôn những túp nhà dân gần nhà thờ. Tiếng nổ rát óc. Dưỡng rên lên vì bất lực. Bây giờ giá mà có hỏa lực trợ chiến, dù chỉ một khẩu cối 60 thôi cũng được. Nhưng làm gì ra. Trung tâm trận chiến đã bật xa thị trấn. Ở khu vực chi khu và trường hạ sĩ quan thiết giáp, nơi bắn nhau ác liệt nhất suốt buổi sáng, tiếng súng đã vợi. Bao nhiêu hỏa lực mạnh đều đã vận động theo bộ binh hành tiến truy kích địch. Có lẽ giờ đây chỉ còn trung đội Ba, toán quân nhỏ nhoi là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, ì lại, trầy trật, lê lết mãi thế này ở đây.
- Tào. Gom thủ pháo của mày cho tao! - Dưỡng nói trong hơi thở gấp - Còn bao nhiêu dồn tuốt để thổi cho nó bay lên giời.
- Lại lên à? Trời ạ, chết hết mất! - Giọng Tào khàn lạc đi.
Dưới họng súng máy, sân nhà thờ đã rộng càng rộng ra gấp bội, mênh mông, bằng nhẵn, chói chang, muốn vượt qua thử hỏi phải đổ bao nhiêu máu cho vừa.
- Một mình tao cắt lên thôi! - Dưỡng nói - Cả trung đội dồn hỏa lực bắn yểm hộ. Mày chạy tới từng người truyền đạt như thế. Tất cả chuẩn bị. Khi nào tao khoát tay, tất cả đồng loạt bắn mạnh. Tao sẽ vọt lên.
Nhưng Tào không nghe Dưỡng nói. Anh ngoảnh ra sau, dõi mắt vào bãi chợ mù mịt khói và tàn lửa.
- Đằng này… đằng này! - Tào chợt vùng nhổm lên, hét to, vẫy tay.
Tuấn “tổ quạ”, liên lạc đại đội, quần xắn vo quá gối, đang rạp mình chạy qua dãy nhà tôn ở lề chợ. Đạn trọng liên cheo chéo sát sạt cái đầu bù xù của hắn.
- Lại đây! - Dưỡng gào và lập tức nổi xung lên - Chúi sọ xuống! Thấp xuống… uống…!
Tuấn cười rộng miệng, chạy phi tới, ngã phịch xuống.
- Thằng tổ quạ, sao mày chạy ngu thế! Chúng nó thì cắt gáo mày!
- Đừng có cằn nhằn - Tuấn chống tay lồm cồm ngồi dậy, phủi phủi áo - Phải cám ơn chứ sao lại rủa. Tớ đã cứu các cậu khỏi một bàn thua trông thấy còn gì.
- Gì?
- Thế chiếc tăng thì sao, ai làm hộ quí ngài? Chính mỗ đấy ạ! Mẹ kiếp, mỗ dọn phăng cái xích của nó… Bọn trong xe chui ra mỗ tả bằng sạch. Nhưng, các cậu, anh Thoan đâu?
- Hy sinh rồi.
- Thế anh Văn?
- Nằm trên sân kia kìa.
- Tức là bây giờ cậu nắm trung đội?
- Thì sao? Mà truyền đạt gì thì truyền đi. Rút à?
- Rút con khỉ! Đại đội lệnh cho các bố dọn mau cái nhà thờ này đi. Chần chừ thế đủ rồi.
Khẩu trọng liên lúc này như đã hóa điên, nó ngốn đạn hết băng này sang băng khác. Tiếp băng rất mau. Tiếng nổ chồng lên tiếng nổ. Và bụi, khói, mảnh thép, vụn đá tung tóe, mù mịt, đặc sệt. Dưỡng hất hàm:
- Mày thấy sao? Về bảo các bố ở C bộ lên mà dọn… Chần chừ! Nói thế mà nói được.
- Ờ nhỉ… Hỏa điểm ác quá. Lên nữa thì chết cả… Nhưng, này, tớ bảo này - Tuấn khoa tay - Chiếc tăng của tớ còn nguyên. Khẩu DK của nó, 76 ly, thừa sức tung hê cái nhà thờ này. Mà nói vậy chứ ban nãy tớ vẫn để một thằng được sống. Chỉ dộng cho một báng súng, quay lơ, trói lại… Ta phải dùng nó. Nó có chuyên môn, chứ cánh ta lính chân đất loay hoay thế nào được với binh khí kỹ thuật.
- Vậy à. Tốt rồi! Tổ quạ được lắm! - Dưỡng nói, tròng dây súng vào cổ - Bây giờ đưa tao ra đấy! Còn Tào, báo cho anh em biết tình hình. Nói cứ trụ vững, đừng rục rịch ló đầu ra nữa, cũng không được để chúng nó biến khỏi nhà thờ. Chờ tao. Tao sẽ dùng pháo tăng bắn tung cả lò nhà chúng nó lên.
Bọn trên tháp chuông dọt M79 xuống. Đạn nổ chát chúa. Áo sơ mi bị mảnh cối xé toạc cả mảng vai, Dưỡng khom người, gần như sát đất, chạy bứt khỏi bờ tường, lẩn nhanh vào màn khói. Tuấn bám theo sau, mái tóc tổ quạ xòa rối, chân tay luỳnh khuỳnh, loào quào, dáng chạy vụng về. “Thấp xuống, Tuấn!” - Anh em trung đội ba gọi với theo. Đạn chớp nhằng nhằng, bên trái, bên phải. Đột nhiên, Tuấn nhảy dựng lên, húc đầu vào không khí, rồi buông rơi khẩu tiểu liên, ngã vật.
Không ngoái lại, Dưỡng nghiến răng vùn vụt chạy băng đi, bàn chân trần đạp lên tro và lửa. Ngạt thở. Sặc sụa khói. Chiếc tăng hiện ra lù lù một khối thép xám đằng trước.
* * *
Chiếc M41 này đơn độc đột kích vào thị trấn từ ngả nào không rõ như là đội đất trồi lên, vừa bắn vừa nghiến, ầm ầm tông phá, lao thục mạng thọc chéo qua khu chợ và chỉ non hai trăm mét nữa là xộc được tới cổng nhà thờ. Song vì không có bộ binh bám theo nó bị chặn đứng lại một cách dễ dàng. Bị thủ pháo giằng mất một bên xích, chiếc tăng vật xoay ngang, va sườn vào bức tường còn lại của một tiệm vải hai tầng đã đổ sập. Vải vóc tung tóe, từng súc, từng cuộn vung vãi quanh chiếc tăng. Khói từ bao nhiêu là nhà cửa, hàng quán đang ngùn ngụt cháy bay là là trên tháp pháo.
Nắp tháp pháo và nắp khoang lái đã đội hết lên. Hai xác lính tăng sõng sượt vắt ngang trên thành xe, một xác nữa rớt dưới đất, đè lên một đống vải trắng loang đầy máu. Tên thứ tư bị trói cứng, nằm sấp dưới gầm xe. Dưỡng túm đôi bốt đờ sô sềnh sệch kéo hắn ra. Tên ngụy oằn oại, mắt trợn ngược, cổ họng nổi gân, rên lên khằn khặt. Dưỡng dốc chút nước còn sót trong bi đông vào cái miệng méo xẹo, bị đánh sưng vù của tên lính, và rút dao anh cắt túm vải ni lông đang trói xiết hai chân hắn.
- Nào. Nào. Dậy. Khẩn trương… Đồ con khẹc! - Anh túm cổ áo hắn lôi dựng hắn dậy - Đừng có giả ngu mà chết con nhé!
Tên lính trằn mình cố cưỡng. Dưỡng quát:
- Đứng dậy! Chui vào xe. Theo lệnh tao, quay pháo nhằm cái nhà thờ kia.
- Không… không… Tôi không… - Tên lính tăng rền rĩ.Dưỡng một tay tra dao vào vỏ một tay túm tóc hắn.
Máu mũi đổ ròng ròng, toàn thân xiêu đảo, hắn nấc:
- Pháo bị hư… Hư rồi, không bắn được…
- Tao thì giết mày! - Dưỡng giật súng khỏi vai.
Cái phẹc mờ tuya của bộ đồ lính tăng kéo xoạc tới bụng banh rộng ra bộ ngực vạm vỡ, tên tù binh hai tay bị trói giật cánh khuỷu, ngước bộ mặt thâm bầm, nhem nhuốc máu nhìn Dưỡng, rồi nhìn về phía nhà thờ, lẩy bẩy cặp môi rách nói nhỏ, khàn khàn:
- Thưa, tôi là người lái chớ không phải pháo thủ.
- Pháo thủ lái thủ gì kệ mày, - Dưỡng quắc mắt - Mày phải bắn!
Dưỡng túm vai tên ngụy, xoay người hắn lại, dúi vào thành xe, và anh lại rút xoạt con dao găm.
- Đừng giết tôi, ông ơi… tội quá mà, trời ơi!
- Câm miệng! - Dưỡng gằn giọng, đưa dao cắt những vòng dây đang trói giật cánh khuỷu hai cánh tay tên lính.
Gió ào qua kéo theo những luồng tro than đặc sệt. Dưỡng bật ho, trào nước mắt. Tên ngụy quay nhanh lại, xô cả tấm thân lực lưỡng vào Dưỡng. Như là chỉ đợi có thế, Dưỡng né mình, thúc mạnh một cùi chỏ và huỵch, anh dộng báng súng. Tên ngụy ngã bật ngược, dập lưng vào vành xích xe tăng.
- Thế nào? - Dưỡng hất hàm, giọng như là hiền lành hỏi han - Mày định chơi lại tao à?
- Thưa, oan tôi quá. Tôi đâu dám vậy.
- Mày muốn sống hay muốn chết?
- Dạ, trình ông… Tôi còn má, còn vợ con…
- Vậy hãy biết điều đi.
- Thưa, thiệt tình là pháo hư rồi… Bắn rồi cũng trật, làm lỡ công chuyện của mấy ông.
- Chà, thằng khốn bẻm mép! - Dưỡng cười gằn, và thúc mạnh họng AK vào bên trái ngực tên lính tăng.
- Tao đếm tới ba! Nào… Một!
Mặt tên ngụy vụt xạm thành màu đất, và méo đi, dệch dạc nửa như mếu nửa như đang nặn ra một nụ cười nhân nhó, nhẫn nhục.
- Hai!
Ngón tay trỏ khuýp vào vòng cò từ từ, từ từ… Yết hầu giần giật, mồ hơi vã túa ra, cặp mắt thất thần, tên ngụy như đang gồng lên đợi phát đạn.
Dưỡng biết rằng nếu cứ tự để cho mình đếm tới ba thì chắc chắn không mảy may do dự anh sẽ siết cò, nhưng chính vì biết thế mà anh tự hiểu mình sẽ không đếm tiếp. Một tên ngụy, lại có thể can đảm tới cỡ này, anh chưa từng gặp bao giờ, mà hắn lại chẳng có vẻ gì là một tên lỳ lợm, điên khùng, điều này khiến anh sửng sốt. Song tên ngụy không cảm được hơi hướng của cơ may, không nhận thấy là Dưỡng đang chần chừ. Sức chịu đựng đã cạn, y khốn khổ buông thõng hai tay, cả người như lịm đi trong nỗi tuyệt vọng đờ dại.
- Này, như vậy là mày nhất trí chết à? - Dưỡng hỏi, như thể tò mò.
- Không… không… - Như mắc ngang cục nghẹn, tên ngụy không thốt nên lời - Tôi không…
- Tôi cho anh cơ hội chót, - Dưỡng nói - Anh hướng dẫn tôi sử dụng pháo và máy ngắm. Tôi sẽ bắn.
- Dạ thưa, không thể được.
- Đừng có ương nữa, mẹ kiếp, mà tao… - Dưỡng rít lên và lại thúc họng súng vào bụng tên ngụy.
Tên ngụy van vỉ bằng một giọng thều thào rất lạ:
- Xin đừng giết, đừng giết… Tội nghiệp quá mà, ông… Tôi xin tình nguyện vô nhà thờ kêu mấy người núp ở trỏng chiêu hồi quí ông…
- Gì?
Dưỡng lúng túng. Anh bước lùi ra, họng súng chúc xuống.
- Toi xin được tình nguyện. May thì anh em náu trong nhà chung họ nghe tôi.
- Chúng nó sẽ bắn chết anh - Dưỡng nói, mặt sa sầm.
- Tôi sẽ kêu họ thương lấy thân, thương cho gia đình vợ con. Thương dùm cho cả tôi… Họ sẽ nghe… Tin tôi đi ông..!
Dưỡng chợt nghe như có ai đó ở đằng xa réo tên mình, anh đảo mắt về phía nhà thờ. Vượt trên các tầng khói, tháp chuông với cái mái kim loại nhọn hoắt, một mình nổi lên, trơ trọi, ngạo nghễ. Trên tháp, chớp lửa đầu nòng của hai khẩu súng máy vẫn không ngừng nháy lên, loe lóe, nhoi nhói.
- Chúng sẽ bắn anh chết ngóm trước khi anh kịp mở miệng, - Dưỡng nói, khoác súng lên vai - Nghe tôi, nã pháo nện chết chúng đi. Đừng có ngu!
Mặt nhìn cắm xuống, người lính tăng rầu rĩ lắc đầu:
- Thưa, pháo đâu còn bắn được.
- Tùy! - Dưỡng phẩy tay - Muốn vậy được vậy!
Người lính xe tăng cầm lấy vuông vải ni lông màu trắng nhàu nát mà ban nãy người ta đã dùng để trói chính y, vo nhỏ trong lòng bàn tay, rồi lảo đảo nhổm dậy. Lưng gù xuống, chuyệnh choạng, y lê chân, đi về phía nhà thờ. - Nhanh! Rảo lên! Nước kiệu, nào! - Dưỡng đi sát đằng sau, thúc nhẹ báng súng vào lưng tên tù, nghiêm giọng giục giã.
* * *
Hai người suýt bị bọn trên tháp chuông bắn chết. Hồng hộc thở, mồ hôi sũng áo, cả hai cùng ngã lăn vào chân tường. Đạn lia lạnh sống lưng.
Mấy chiến sĩ núp gần đấy men bờ tường chạy tới.
- Thế nào? Thế nào, Dưỡng? - Tào lé la lên - Sao không choảng pháo? Dong thằng kia về đây làm khỉ gì?
- Pháo hỏng rồi, - Dưỡng xua xua tay, nói - Đừng động tới nó… Nó sẽ làm tín sứ, sẽ lên tháp gọi bọn kia đầu hàng.
- Nghĩa là làm binh vận? Lãng mạn thế kia ư? - Tào thốt lên mai mỉa.
Dưỡng cau mặt. Anh cảm nhận rõ ràng sự vô ích của trò mạo hiểm nhân đức này.
Không đợi Dưỡng ra lệnh, vịn tay vào bờ tường, tên ngụy đứng thẳng lên. Mặt y tái nhợt. Giũ tung tấm vải dù, y đưa ra ngoài mép tường đổ phất phất. Một tràng đạn quạt tới. Y rụt tay lại. Mảnh vải rách bươm. Khẩu trọng liên ngừng bắn.
- Nó tiếp băng đấy. Đừng có ló ra, thằng kia! - Dưỡng la lên chực ngăn người tù binh lại. Song y đã rời chỗ nấp, thẳng người bước qua hổng tường vỡ, lưng khòng khòng, chân lết lết đi vào sân. Dưỡng tái người. Hốt hoảng. Tim thắt lại.
Người lính xe tăng đã lần ra tới giữa sân. Anh ta đưa cao tấm vải trên đầu phất lia lịa.
Trên gác chuông bọn xạ thủ cơ hồ nín thở. Những giây rất dài căng ra, trôi chậm rì. Những bậc tam cấp đã ở ngay trước bàn chân người tín sứ…
Nỗi kinh hoàng câm lặng gào lên trong lòng Dưỡng, và cảm giác về cái chết chỉ trong vài tích tắc nữa của con người trần trụi phơi mình trong nắng gắt kia khiến toàn thân anh run bần bật.
Anh không kịp hiểu ngay rằng khẩu đại liên lại lên tiếng, chỉ thấy người tù binh bỗng dưng chuyệnh choạng, chúi tới như bị vấp. Loạt đạn xả xuống nhanh và ngắn, lóe rực lên như một tia phản quang. Đôi tai ù váng của Dưỡng không kịp bắt được tiếng nổ, anh không nghe thấy tiếng kêu của người bị bắn, không nghe thấy tiếng anh em trong trung đội đang ẩn sau các bờ tường đồng thanh hét lên. Sự thể xảy ra trước mắt anh vừa thoắt như dao lướt vừa như một cảnh phim quay chậm: người lính xe tăng cao lớn, kềnh càng trong bộ đồ áo liền quần nặng nề gục gối xuống, tay phải buông mảnh vải che trên đầu ra, tay trái đưa lên áp vào ngực như muốn đỡ lấy quả tim, và khi đầu gối chạm đất, bất ngờ anh ta đổ cả người lên mặt đá trơn, tư thế gần giống như kẻ đang khấn nguyện.
Tấm vải trắng được thả rơi, rớt xuống, xòa rộng phủ lên mảng lưng áo đen xì máu và mồ hôi của người vừa bị đốn.
Nghen ngào một tiếng kêu, Dưỡng chạy xô ra khỏi chỗ nấp, lao vụt qua mép tường vỡ, vọt vào sân đúng lúc khẩu đại liên quạt tiếp băng nữa. Dưỡng chạy dích dắc, lưng khom xuống. Nhưng đạn không xối về phía anh mà vẫn ác liệt nã lên lưng người lính xe tăng. Tụi trên gác chuông đã điên lên bởi căm thù. Đạn nổ xé tai, tung tóe, cày phùm phụp. Mảnh vải trắng bị hất lên, nhuốm máu, xoay lộn, bay xa khỏi thi thể đã nát ra của người lính xe tăng.
Tựa như có phép màu, chỉ trong chớp mắt, Dưỡng đã lướt chéo qua khoảng sân còn lại, lao vụt lên cả chục bậc tam cấp, rồi thế là thoát hiểm, anh đã lọt được vào bên trong thánh đường.
Quì một chân xuống ngưỡng cửa, Dưỡng kéo hai điểm xạ dọc theo hai hàng ghế của con chiên và xả tiếp tới hết băng một tràng nữa lên bục giảng kinh. Ba loạt tiếng nổ đinh tai dội lên vòm mái mờ tối rồi trầm trầm vang vọng xuống, rền rền lan rộng trong lòng nhà thờ âm u, không một bóng người. Dưỡng lắp băng đạn mới, rồi đi nép theo tường anh men lại phía cánh cửa gỗ dẫn vào kho đồ thánh.
Vừa áp sát cánh cửa, định đưa chân đạp thì bất thần bản năng thúc Dưỡng nhảy lùi lại, áp người vào hốc tường. Chớp lựu đạn lóe lên. Những cú nổ liên tiếp rung chuyển thánh đường, vòm mái tưởng muốn sụp xuống, gạch ngói rơi loảng choảng. Đợi vài giây, Dưỡng chồm tới, lao qua đám khói đặc sệt bụi.
Ngay sau khuông cửa vỡ tan là lối lên gác chuông. Nhưng cầu thang đã bị chùm lựu đạn đánh sập xuống. Dưỡng túm lấy tay vịn bằng gỗ đang đung đưa lủng liểng, đạp chân vào tường, ngả người đu lên. Toàn bộ khung cầu thang còn sót lại kêu răng rắc, và những bậc tam cấp bị chẻ toác từ từ trĩu xuống. Nhưng Dưỡng đã trở nên gần như không trọng lượng, nhẹ bỗng và mềm dẻo, kịp vắt người lên bệ tam cấp còn đính lại ở tầng giữa chừng của tháp chuông ngay trước lúc toàn bộ khối gỗ đá, sắt thép của cầu thang đổ sập hẳn xuống. Rất may là bọn lính trên tháp chuông không bắn cũng không táng lựu đạn xuống. Khẩu trọng liên vẫn dữ dội nã từng tràng, từng tràng. Dưỡng nghe thấy tiếng vỏ đạn rơi ràn rạt, tiếng hòm đạn kéo lê trên nền gạch. Thẳng trên đầu Dưỡng, cách chừng ba thước, rộng hoác ra khuông cửa đầu cầu thang trổ vào tầng thượng, mù đặc khói đạn. Từ chỗ Dưỡng có thể leo lên đó nếu biết lựa bám vào các dóng sắt chưa gãy hẳn của cầu thang, tất nhiên phải khéo léo, và tất nhiên phải gặp may, nếu không, phát hiện anh đang leo lên, bọn trên gác chuông chỉ cần dùng báng súng thôi là đủ…
Nhưng Dưỡng không có ý định cầu may. Mau nhất và giản dị nhất là cho tung hê cái tháp chuông này lên. Đây không phải là tháp chuông nhà thờ, đây là hỏa điểm của quân thù!
Để súng xuống bậc gạch, Dưỡng quì một chân, moi trong túi mìn mo ra ba lạng thủ pháo đã lắp sẵn già đốt ngón tay dây cháy chậm. Nhét khối thủ pháo vào một hốc tường, anh rút máy lửa trong túi áo ra, mở nắp, xòe lửa. Một phát M79 giáng trúng thành tháp, hơi nổ dội qua lớp gạch dày như đánh vào mặt Dưỡng. Anh loạng choạng suýt ngã nhào. Và anh bị mất súng. Khẩu AK nảy lên rơi văng xuống bên dưới. Nhiều trái M79 nữa nổ liên tiếp. Toán quân bao vây nhà thờ nổ súng dồn dập. Chợt, từ trên tháp vọng xuống tai Dưỡng một giọng la lanh lảnh mà ai oán như tiếng rền rĩ của trẻ con:
- Trời ơi, đại úy! Anh Năm ơi, coi đại úy sao rồi kìa… Trời! Anh Năm! Anh Năm, anh sao vậy trời? Đại úy ôi, anh Năm ôi… tỉnh lại đi. Đừng bỏ em một mình!
Nãy giờ trên đó chỉ có ba tên, một quan hai lính, Dưỡng nghĩ nhanh. Và bây giờ hai trong ba tên đó đã bị hạ. Cái bật lửa Zippo đã nóng rẫy, nhưng mà Dưỡng ngần ngừ chưa vội châm ngòi bộc phá.
Thình lình, ở khuông cửa đầu cầu thang một thằng người lao xộc ra. Có lẽ tên ngụy còn sót lại này quên rằng cầu thang đã bị chính hắn quăng lựu đạn đánh sập nên định theo lối đó chạy xuống dưới. Hắn đứng sững lại trước hốc trống cầu thang sâu hút. Mặt hắn nhem nhuốc khói đạn và máu, tóc tai rối bù. Mắt Dưỡng nhìn lên, mắt hắn nhìn xuống, chạm nhau.
- Hàng thì sống! - Dưỡng gào.
- A a a… - Tên ngụy rú lên.
Dưỡng cứng người, nhìn. Họng khẩu AR15 nhằm giữa mặt anh. Nòng súng nảy lên. Phát đạn sát sạt mang tai Dưỡng. Ngọn lửa trên tay anh quệt vào đầu dây cháy chậm. Không hiểu sao khẩu AR15 chỉ nã được độc một phát. Mẩu dây cháy chậm bắt lửa, bén vùn vụt, xì ra một sợi khói mảnh.
- Nhảy mau! - Dưỡng la lên, và nhún chân nhảy liều xuống.
Rơi vào giữa khối gạch gỗ lổng chổng chồng đống của cây cầu thang đã bị lựu đạn đánh sập, Dưỡng ngã chúi. Anh bật chồm dậy, nhưng “huỵch”, anh lại bị xô ngã. Từ trên rất cao, tên lính nhảy lao xuống. Thân xác hắn va vào Dưỡng trước khi ngã giáng xuống gạch. Dưỡng nghe hắn hự lên một tiếng, và anh nghe đánh rắc một cái, xương tay hay xương chân gì đó của hắn bị gãy. Dưỡng dồn toàn lực bình sinh, gồng người, bế xốc thân hình tả tơi, vằn vện của tên lính đã ngất lịm lên, phóng mình chạy lao qua khuông cửa, nhoai được vào bên trong thánh đường, kịp cùng hắn ngã nép vào hốc tường vừa khi bộc phá phát nổ.
* * *
Dưỡng tỉnh dậy trên cáng. Không thấy quá đau, nhưng thân thể nặng như bị đổ chì, đầu ong ong, ngực tức muốn vỡ.
“Điều gì nhỉ, điều gì đã xảy ra?”, anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi. Không còn tiếng kêu gào, tiếng chân chạy nặng nề, tiếng thở hồng hộc, khói bụi cũng tan loãng. Đồng đội đã cáng anh ra khỏi nhà thờ. Mọi sự đã chu tất, anh nghĩ, tuy vậy vẫn còn một cái gì đó nặng nề đã xảy ra và giờ đây giằn lên ngực và kẹp lấy trí não.
- Gì? - Mấp máy môi, Dưỡng hỏi. Tào đi bên cáng, cúi sát xuống Dưỡng, cặp mắt lé hấp háy.
- Yên tâm về sau chữa trị Dưỡng nhé. Bọn mình phải ruổi theo đại đội ngay bây giờ… Cứ vững tâm nhá… Nhờ cậu mà đã dọn xong cái tháp rồi, thật là may quá…
- Không phải… - Dưỡng thở dốc - Do đạn bên dưới bắn lên đấy.
- Này, Dưỡng này…
- Gì?
- Cái tên thiết giáp hồi nãy ấy mà, khi dong nó về đây, cậu có tra vấn tên tuổi nó và phiên hiệu đơn vị của nó không?
- Không. Sao?
- Chẳng là bọn mình tính nhờ dân sở tại làm cho nó cái bia mộ. Để nó được mồ yên mả đẹp ấy mà. Và để gia đình nó sau này có thể rước nó về quê. Tiếc là giấy tờ của nó trong túi áo ngực đã bị khẩu đại liên băm vằm. Tên tuổi, quê quán, mọi tung tích của nó chỉ còn là cục giấy trộn máu.
Dưỡng chật vật chống cùi tay cố nhấc người lên, ngóc đầu nhìn. Gác chuông và một phần mái thánh đường đã sụp xuống. Tiếng súng đã ngừng lặng. Chỉ còn lại mênh mông một trời mây hồng nhạt. Và trong cảnh thanh bình chiều hôm vẫn cứ cảm thấy đọng lại mãi một điều gì.