Nguyên tác: The Clocks (1963)
Số lần đọc/download: 298 / 22
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:48 +0700
Chương 18
H
ardcastle tới nhà số 19, Wilbraham Crescent đúng lúc cô Pebmarsh đang rời khỏi nhà.
“Xin lỗi, cho tôi một phút, cô Pebmarsh à.”
“Ô, có phải thanh tra Hardcastle đấy không?”
“Phải, tôi có thể nói vài lời với cô không?”
“Tôi không muốn đến viện trễ. Có lâu không?”
“Tôi cam đoan chỉ ba hay bốn phút thôi.”
Bà vào nhà và ông đi theo.
“Cô đã nghe chuyện xảy ra chiều nay rồi, phải không?” ông hỏi.
“Chuyện gì đã xảy ra ư?”
“Tôi tưởng cô đã nghe rồi chứ. Một cô gái bị giết trong buồng điện thoại ngay khúc phía dưới đường này.”
“Bị giết? Lúc nào?”
“Cách đây hai giờ bốn mươi lăm phút.” Ông ngó chiếc đồng hồ đứng.
“Tôi chả nghe nói gì cả. Chẳng có gì,” cô Pebmarsh nói. Ngay tức khắc một nỗi giận dữ vang lên trong giọng nói của bà. Như thể sự bất lực đã theo bà về tận nhà theo một cách đặc biệt gây tổn thương. “Một cô gái — bị giết! Cô gái nào thế?”
“Tên cô ta là Edna Brent và cô ấy làm việc ở Phòng Thư ký Cavendish.”
“Một cô từ đấy nữa! Cô ấy cũng được phái đến như cái cô Sheila gì đấy ư?”
“Tôi không nghĩ thế,” thanh tra đáp. “Chẳng phải cô ta đến gặp bà ở đây trong nhà bà hay sao?”
“Ở đây ư? Không, chắc chắn không.”
“Nếu như cô ta đã đến đây, lúc ấy cô có ở nhà hay không?”
“Tôi không chắc chắn. Ông bảo lúc mấy giờ?”
“Khoảng chừng mười hai giờ ba mươi hay muộn hơn một chút.”
“Vâng, hẳn lúc ấy tôi có ở nhà.”
“Cô đã đi đâu sau buổi sơ thẩm?”
“Tôi đi thẳng về đây.” Bà tạm dừng rồi hỏi, “Sao ông lại nghĩ cô gái này có thể đã đến nhà tôi?”
“À, sáng nay cô ta dự buổi sơ thẩm và đã thấy bà ở đấy. Hẳn cô ta có lý do gì đó để đến Wilbraham Crescent. Theo như chúng tôi được biết thì cô ta chẳng quen ai ở đường này cả.”
“Nhưng sao cô ấy lại đến gặp tôi, chỉ vì đã thấy tôi ở buổi sơ thẩm?”
“À…” thanh tra hơi mỉm cười, rồi hấp tấp cố làm cho giọng nói của mình vui tươi lên khi nhận thấy bà ta chẳng thể nào chấp nhận cái giọng giả lả giảng hòa của mình. “Người ta không bao giờ biết được các cô gái này muốn gì. Cô ta có thể chỉ muốn xin chữ ký thôi. Đại loại thế.”
“Xin chữ ký!” Giọng cô Pebmarsh đầy khinh miệt. “Phải. Phải rồi, chắc ông nói đúng đấy. Cái kiểu ấy vẫn thường xảy ra.” Rồi bà lắc đầu dữ dội. “Tôi chỉ có thể cam đoan với ông, thanh tra Hardcastle à, chuyện ấy hôm nay đã không xảy ra. Chả có ai đến đây từ lúc tôi trở về sau buổi sơ thẩm cả.”
“À, cảm ơn cô Pebmarsh. Chúng tôi chỉ nghĩ nên kiểm tra mọi khả năng có thể xảy ra.”
“Cô ta bao nhiêu tuổi?” cô Pebmarsh hỏi.
“Chắc là mười chín tuổi.”
“Mười chín ư? Còn trẻ lắm.” Bà hơi đổi giọng. “Trẻ quá… Tội nghiệp con bé! Ai lại muốn giết một con bé mới từng ấy tuổi vậy chứ?”
“Chuyện đã xảy ra rồi,” thanh tra nói.
“Con bé khá gợi cảm à?”
“Không. Chắc cũng muốn thế, nhưng không được.”
“Thế thì chẳng phải vì lý do ấy rồi,” bà lại lắc đầu. “Tôi rất tiếc, còn tiếc hơn vì chẳng giúp được gì cho ông, thanh tra Hardcastle.”
Ông đi ra, trong lòng đầy ấn tượng, như vẫn luôn đầy ấn tượng về cá tính của cô Pebmarsh.
Cô Waterhouse cũng đang ở nhà. Cũng đúng cái kiểu ấy, bà ta đột nhiên mở toang cửa ra, bày tỏ ước muốn gài cho ai đó làm điều không nên làm.
“À ra là ông,” bà nói. “Thực sự tôi đã kể cho người của ông nghe tất cả những gì tôi biết rồi mà.”
“Tôi chắc chắn cô đã trả lời tất cả các câu được hỏi,” Hardcastle nói, “nhưng không thể hỏi hết mọi điều ngay một lúc, cô biết đấy, nên chúng tôi cần phải đi sâu vào một vài chi tiết nữa.”
“Tôi chả hiểu vì sao nữa. Toàn bộ chuyện này là một cú sốc khủng khiếp nhất,” cô Waterhouse nhìn ông như thể khiển trách ông ta đã gây ra mọi chuyện. “Vào đi, vào đi! Ông không thể đứng trên tấm thảm suốt ngày. Vào đi và ngồi xuống, rồi muốn hỏi gì thì hỏi, mặc dù thực sự tôi không hiểu có thể còn câu hỏi gì. Như đã kể với các ông, tôi đã ra ngoài để gọi điện thoại. Tôi mở cửa buồng điện thoại và cô gái ở đấy. Cả đời tôi chưa bao giờ bị sốc đến thế. Tôi vội vàng đi tìm một cảnh sát viên. Rồi sau đấy, trong trường hợp ông muốn biết, tôi trở về đây tự cho mình một liều rượu mạnh làm thuốc an thần. Một liều thuốc,” cô Waterhouse nhấn mạnh.
“Cô thật khôn ngoan, thưa cô,” thanh tra nói.
“Và chỉ có vậy thôi,” chủ nhà đáp lại một cách dứt khoát.
“Tôi muốn hỏi cô có hoàn toàn chắc chắn trước giờ mình chưa từng gặp cô này hay không?”
“Có thể đã gặp hàng chục lần nhưng chả nhớ. Tôi muốn nói cô ấy có thể đã phục vụ tôi ở nhà hàng Woolworth, ngồi gần tôi trên xe buýt hay bán vé cho tôi ở rạp chiếu phim.”
“Cô ta là thư ký đánh máy kiêm tốc ký ở Phòng Cavendish.”
“Tôi không nghĩ mình từng có cơ hội sử dụng một thư ký đánh máy kiêm tốc ký. Có lẽ cô ấy làm việc trong văn phòng của em trai tôi ở Gainsford và Swettenham. Có phải đấy là điều các ông đang hướng đến hay không?”
“Ồ, không. Chắc không có liên quan kiểu ấy đâu. Nhưng tôi chỉ thắc mắc có phải cô ta đã đến gặp cô sáng nay trước khi bị giết hay không.”
“Đến gặp tôi à? Không, dĩ nhiên là không. Gặp để làm gì cơ chứ?”
“À, chuyện ấy chúng tôi không biết. Nhưng cô hãy nói đi, có được không, có phải có người nhìn thấy cô ta vào cổng nhà bà sáng nay là đã trông nhầm?” Thanh tra nhìn cô Waterhouse với ánh mắt vô tư.
“Có người đã trông thấy cô ấy vào cổng nhà tôi ư? Vớ vẩn,” cô Waterhouse ngập ngừng. “Chí ít…”
“Sao ạ?” Hardcastle lắng nghe, không để lộ mình đang cảnh giác.
“À, tôi cho rằng có thể cô ấy đã nhét một tờ giấy nhỏ hay cái gì đấy qua cửa cái. Có một tờ giấy nhỏ ở đấy vào giờ ăn trưa. Chắc là mời dự một cuộc mít-tinh về giải trừ vũ khí hạt nhân, tôi nghĩ vậy. Ngày nào cũng có mấy chuyện này. Có thể hiểu cô ấy đã đến nhét cái gì đấy vào hộp thư nhà tôi, nhưng ông không thể trách tôi vì chuyện ấy, phải không ạ?”
“Dĩ nhiên là không. Bây giờ nói về cuộc gọi của cô — cô bảo điện thoại nhà bị trục trặc. Nhưng qua trao đổi lại không phải thế.”
“Trao đổi chả nói lên bất cứ điều gì! Tôi đã bấm số và nghe có tiếng ồn khác thường chứ không phải tín hiệu đã nối máy, vì thế tôi đi ra buồng điện thoại công cộng.”
Hardcastle đứng lên.
“Xin lỗi cô Waterhouse vì đã làm phiền như thế này, nhưng có ý kiến cho rằng cô ta đã ghé thăm ai đó ở đây và đến một nhà cách nơi này không xa lắm.”
“Và thế là ông phải điều tra khắp các nhà ở đường Crescent này á? Tôi thiết nghĩ khả năng nhiều nhất cô ấy đã đến nhà kế bên — nhà cô Pebmarsh, ý tôi là thế.”
“Sao cô lại cho là nhiều khả năng nhất?”
“Ông bảo cô ấy là một thư ký đánh máy kiêm tốc ký và đến từ Phòng Cavendish mà. Chắc chắn nếu tôi nhớ không nhầm, nghe nói cô Pebmarsh đã yêu cầu một thư ký đánh máy kiêm tốc ký đến nhà bà ấy hôm nọ khi người đàn ông bị giết.”
“Đã nghe nói thế, phải, nhưng bà ta phủ nhận.”
“À, nếu ông hỏi tôi,” cô Waterhouse nói, “chẳng ai chịu nghe tôi nói cho đến khi quá muộn, tôi xin thưa rằng bà ấy đã trở nên hơi khật khùng, tôi muốn nói cô Pebmarsh ấy. Tôi nghĩ có lẽ bà thường gọi đến các văn phòng để yêu cầu một thư ký đánh máy kiêm tốc ký đến. Sau đấy có lẽ bà lại quên tuốt luốt.”
“Nhưng cô không nghĩ bà ta giết người chứ?”
“Tôi không hề đề cập đến chuyện giết người hay bất cứ chuyện gì đại loại như thế. Tôi biết một người đàn ông đã bị giết trong nhà bà ta, nhưng tôi chưa phút giây nào nảy ra cái ý nghĩ rằng cô Pebmarsh có liên quan với chuyện ấy. Không. Tôi chỉ nghĩ có thể bà ta đã bị lú lẫn rất kỳ khôi như người ta thường như thế. Tôi từng biết một bà dạo ấy cứ gọi điện thoại đến cửa hàng bánh mứt đặt mua một tá bánh quy giòn. Bà ta đâu có muốn mua, và khi người ta mang đến thì bà bảo không hề đặt mua. Cái kiểu ấy đấy mà.”
“Dĩ nhiên mọi chuyện đều có thể,” thanh tra chào tạm biệt bà chủ nhà rồi rời đi.
Ông nghĩ bà ta chưa dốc hết tài năng với lời gợi ý sau cùng. Mặt khác, nếu bà tin rằng người ta đã thấy cô gái vào nhà mình, và quả thật đã xảy ra như vậy, thì gợi ý về chuyện cô gái đã vào nhà số 19 đúng là một gợi ý khôn khéo trong hoàn cảnh này.
Hardcastle lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay và quyết định vẫn còn thời gian để làm việc với Phòng Thư ký Cavendish. Ông biết chiều nay nó đã mở cửa lại lúc hai giờ. Ông có thể được các cô gái ở đó giúp cho đôi chút. Và ông cũng sẽ gặp Sheila Webb ở đó.
Một cô gái đứng dậy ngay lập tức khi ông đi vào văn phòng.
“Thanh tra Hardcastle, phải không ạ?” cô hỏi. “Cô Martindale đang mong gặp ông đó.”
Cô dẫn ông vào văn phòng bên trong. Không đợi một phút giây nào, cô Martindale tấn công luôn.
“Thật nhục nhã, thanh tra Hardcastle ạ, nhục nhã quá đi! Ông phải tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn chuyện này. Phải rõ ngọn nguồn ngay lập tức. Đừng lần lữa nữa! Cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ người dân và chúng tôi cần điều đó ở đây trong văn phòng này. Bảo vệ. Tôi muốn bảo vệ các nữ nhân viên của mình và tôi muốn nói là phải đạt được điều ấy.”
“Tôi chắc chắn, cô Martindale à, là…”
“Có phải ông định chối bỏ trách nhiệm về việc hai nữ nhân viên của tôi, hai cô đã trở thành nạn nhân? Rõ ràng người nào đó vô trách nhiệm không tìm cho ra những kẻ nào có cái kiểu cách — mà ngày nay người ta gọi là — định kiến hay mặc cảm — đối với các thư ký đánh máy kiêm tốc ký hoặc các phòng thư ký. Chúng hành hạ đọa đày cơ sở này một cách có tính toán. Trước tiên là Sheila Webb bị gọi đến bởi một trò gian ác để cô ta tìm thấy một xác chết—cái kiểu ấy có thể khiến một cô gái bị bấn loạn tâm thần — rồi bây giờ là chuyện này. Sát hại một cô gái tử tế hoàn toàn vô hại trong buồng điện thoại. Ông phải tìm cho ra ngọn nguồn vụ này, ông thanh tra ạ.”
“Tôi không muốn gì hơn là tìm hiểu rõ ngọn nguồn vụ này, cô Martindale à. Tôi đến để xem cô có thể giúp gì cho tôi hay không.”
“Giúp, giúp! Tôi có thể giúp gì cho ông chứ? Ông phải biết nếu tôi có gì giúp được ông, hẳn tôi chạy ngay đến tìm ông chứ chả đợi đến bây giờ? Ông phải tìm cho ra kẻ đã giết cô gái đáng thương Edna, và kẻ đã chơi trò gian ác với Sheila. Tôi nghiêm khắc với nhân viên, ông thanh tra ạ, tôi giữ cho họ luôn làm việc siêng năng và không cho họ bê trễ hay cẩu thả. Nhưng tôi không thể chịu nổi khi họ bị biến thành nạn nhân hay bị giết chết. Tôi muốn bảo vệ họ và muốn xem những người được nhà nước trả lương để bảo vệ họ làm công việc của mình thế nào.” Bà trừng mắt nhìn ông y như một con cọp cái đội lốt người.
“Xin cho chúng tôi thời gian, cô Martindale à,” ông nói.
“Thời gian ư? Chỉ vì con bé ngốc nghếch ấy đã chết rồi, nên chắc ông nghĩ mình còn đủ cả thời gian ở trên đời. Chuyện kế tiếp sẽ là một cô gái khác bị giết chết.”
“Tôi nghĩ cô chẳng cần phải lo lắng đến thế đâu, cô Martindale à.”
“Sáng nay khi ông thức dậy, chắc ông đâu nghĩ cô gái này sẽ bị giết, ông thanh tra. Nếu nghĩ thế chắc ông đã có vài biện pháp đề phòng và để ý đến cô ta. Và khi một cô bị giết hay bị đưa vào một tình thế tổn hại nào đấy, ông cũng sẽ kinh ngạc y như thế. Toàn bộ vụ này quái đản, điên rồ! Ông phải thú nhận đấy là một vụ án điên rồ. Mà ấy là nếu những điều đọc được trên báo là đúng sự thật. Tất cả những chiếc đồng hồ ấy, chẳng hạn thế. Tôi để ý chúng không được đề cập đến trong buổi sơ thẩm sáng nay.”
“Sáng nay đề cập đến càng ít vấn đề càng tốt, cô Martindale à. Chỉ là hoãn sơ thẩm thôi.”
“Tất cả những gì tôi nói là,” cô Martindale lại nhìn ông trừng trừng, “ông phải làm gì đấy để giải quyết vụ này.”
“Và cô không có gì nói cho tôi biết hay sao? Không lẽ Edna không cho cô một lời bóng gió nào hay sao? Cô ta không có vẻ lo lắng về điều gì đấy, không hỏi ý kiến của cô sao?”
“Chắc chắn cô ấy sẽ không hỏi ý kiến tôi nếu cô ấy lo lắng,” cô Martindale đáp. “Nhưng cô ấy phải lo lắng vì chuyện gì kia chứ?”
Chính xác đó là câu hỏi mà thanh tra Hardcastle muốn có câu trả lời, nhưng ông thấy là không thể nào có được câu trả lời từ cô Martindale này. Thay vì hỏi lại, ông nói: “Tôi muốn nói chuyện càng nhiều với các cô ở đây càng tốt. Tôi có thể thấy là có rất ít khả năng Edna Brent giãi bày tâm sự với cô về bất cứ nỗi sợ hãi hay lo âu nào, nhưng cô ấy có thể đã tâm sự với các bạn cùng sở làm.”
“Cũng có khả năng ấy, tôi mong như thế,” bà trưởng phòng nói. “Các cô gái dành thời gian để tán chuyện — những cô gái này. Ngay khi nghe tiếng chân tôi bước ngoài hành lang, các máy đánh chữ bắt đầu đồng loạt kêu lóc cóc. Nhưng ngay trước đó họ đang làm gì? Nói chuyện. Tán gẫu tán dóc, mồm cứ lách cha lách chách!” Bình tĩnh hơn một chút, bà ta nói tiếp, “Hiện giờ thì chỉ có ba cô trong văn phòng, ông có muốn nói chuyện với họ luôn không? Các cô khác đi công tác bên ngoài rồi. Tôi có thể cho biết tên và địa chỉ, nếu ông thích.”
“Cảm ơn cô Martindale.”
“Ông có thể nói chuyện riêng với họ. Họ sẽ không muốn nói hết nếu tôi đứng đấy canh chừng, vì nói hết thì khác nào thừa nhận, ông thấy đấy, rằng họ đã ngồi lê đôi mách và lãng phí thời gian.”
Từ chỗ ngồi, cô Martindale đứng lên, mở cửa ra văn phòng bên ngoài.
“Này các cô, thanh tra Hardcastle muốn bàn chuyện với các cô. Các cô có thể ngừng làm việc một lúc. Hãy nói với ông ấy bất cứ điều gì mình biết có thể giúp tìm ra kẻ đã giết Edna Brent.”
Bà trở vào văn phòng riêng và đóng sập cửa lại. Ba khuôn mặt thiếu nữ hoảng hốt nhìn ông thanh tra. Ông nhận xét tóm tắt về họ thật nhanh chóng và sơ sài, nhưng đủ để ông quyết tâm đạt được chất lượng trong những vấn đề sắp sửa nêu ra. Một cô gái đeo kính tóc vàng trông có vẻ vững vàng. Đáng tin cậy, ông nghĩ, nhưng không quá thông minh, sáng láng. Một cô da ngăm tóc đen trông có vẻ khá nghênh ngang với kiểu tóc gợi lên ý nghĩ cô vừa mới ra ngoài gặp cơn bão tuyết. Mắt có lẽ đang để ý chuyện này chuyện nọ ở đây, nhưng chắc là cực kỳ không đáng tin cậy khi cô ta hồi tưởng lại những sự kiện đã qua. Mọi sự sẽ được chỉnh sửa cho phù hợp. Cô thứ ba bẩm sinh hay cười rúc rích, ông chắc chắn cô ta sẽ đồng ý với bất cứ điều gì người khác nói.
Ông khẽ nói một cách thân tình: “Chắc cả ba cô đã nghe chuyện xảy đến với Edna Brent làm việc ở đây rồi nhỉ?”
Ba cái đầu gật thật mạnh.
“Mà này, các cô đã nghe nói thế nào?”
Họ nhìn nhau như thể cố quyết định xem ai sẽ là người phát ngôn. Theo thỏa thuận chung có vẻ như đó là cô tóc vàng, tên cô ta hình như là Janet.
“Edna đã không tới làm lúc hai giờ như thường lệ,” cô giải thích.
“Mèo Hung đã rất bực mình,” cô Maureen tóc đen lên tiếng rồi ghìm lại. “Tôi muốn nói cô Martindale đó.”
Cô thứ ba cười khúc khích. “Mèo Hung là cái tên tụi tui gọi bả,” cô giải thích.
‘Chẳng phải là một cái tên xấu,’ thanh tra nghĩ bụng.
“Bà ấy hễ thích thì khủng bố dữ lắm,” Maureen nói. “Gần như là nhảy xổ vào người ta vậy đó. Bà hỏi Edna có nói gì với chúng tôi về việc chiều nay không trở lại văn phòng hay không, và ít nhất cô ấy cũng phải xin phép chứ.”
Cô tóc vàng nói tiếp: “Tôi cho cô Martindale biết Edna đã tới dự buổi sơ thẩm cùng với cả bọn tôi, nhưng sau đó bọn tôi không thấy cô ấy và không biết cô ấy đã đi đâu nữa.”
“Đúng như thế ư?” thanh tra Hardcastle hỏi. “Các cô chẳng hề biết cô ta đã đi đâu khi rời khỏi tòa án?”
“Tôi có rủ Edna cùng đi ăn trưa với tôi,” Maureen nói, “nhưng dường như trong đầu cô ấy đang bận nghĩ chuyện gì đó. Cô ấy nói không chắc có đủ thời gian để ăn trưa. Chỉ mua gì đó rồi về văn phòng ăn thôi.”
“Thế nghĩa là cô ấy có ý nói sau đấy sẽ trở về văn phòng?”
“Dạ đúng, tất nhiên rồi. Chúng tôi đều biết phải làm như vậy.”
“Vài ngày vừa qua, các cô có ai để ý điều gì khác lạ về Edna Brent hay không? Có thấy cô ấy có vẻ lo lắng gì, như thể đang bận tâm điều gì đấy hay không? Cô ấy có nói gì với các cô liên quan đến điều ấy không? Nếu biết được bất cứ điều gì, tôi xin các cô hãy nói!”
Ba cô nhìn nhau, nhưng không phải cái kiểu cách của những kẻ phản lại một âm mưu bí mật. Có vẻ đơn giản chỉ là phỏng đoán mơ hồ mà thôi.
“Lúc nào cô ấy cũng lo lắng về điều gì đó,” Maureen nói. “Cứ làm chuyện này chuyện nọ rối tung rối mù cả lên, và mắc lỗi này lỗi nọ. Con nhỏ hơi chậm hiểu một chút xíu.”
“Hình như lúc nào cũng có chuyện xảy ra với Edna,” cô hay cười rúc rích nói. “Ông có nhớ cái gót giày của cô ấy bị rớt ra bữa đó không? Toàn những chuyện thường xảy ra với Edna.”
“Tôi nhớ rồi,” thanh tra đáp.
Ông nhớ lại cô gái đã đứng nhìn xuống một cách rầu rĩ chiếc giày trong tay mình như thế nào.
“Ông biết không, tôi đã cảm giác có chuyện gì rất đáng sợ xảy ra chiều nay khi Edna không trở về lúc hai giờ,” Janet gật đầu với vẻ mặt nghiêm trang.
Hardcastle ngó cô ta, có đôi chút không ưa. Ông vẫn luôn không ưa những kẻ tỏ ra rành rõi sau khi sự việc đã xảy ra rồi. Ông chắc chắn cô gái này không hề nghĩ kiểu đó. Ông thầm nghĩ nhiều khả năng hơn đó là cô ta đã nói: ‘Edna sẽ bị Mèo Hung rầy la khi nó vô cho mà coi.’
“Các cô nghe chuyện đã xảy ra khi nào?” ông lại hỏi.
Ba cô đưa mắt nhìn nhau. Cô hay cười rúc rích đỏ mặt vì mặc cảm phạm tội. Mắt cô liếc xéo tới cánh cửa vào văn phòng riêng của bà chủ.
“À, tui — ơ — tui chỉ chuồn ra ngoài có một phút thôi. Tui muốn mua mấy cái bánh ngọt đem về nhà. Khi tui tới cửa tiệm — ở góc đường và ở đó người ta quá rành về tui — cái bà ở đấy nói: ‘Con bé ấy làm ở chỗ lũ vịt giời chúng mày, phải không?’ Tui hỏi: ‘Bà muốn nói ai vậy hả?’ Và rồi bả trả lời: ‘Người ta vừa tìm thấy con bé ấy chết trong một buồng điện thoại.’ Chuyện đó giáng cho tui một cú điếng cả người! Tui liền trở về kể cho mấy đứa khác nghe. Sau cùng cả đám tụi tui đều nói phải báo tin cho cô Martindale. Ngay lúc đó, bả từ trong văn phòng vọt ra và hỏi: ‘Các cô đang làm gì đó? Chả thấy một cái máy đánh chữ nào hoạt động cả.’”
Cô gái tóc vàng kể tiếp.
“Rồi tôi nói: ‘Thật ra không phải lỗi tại bọn tôi. Bọn tôi vừa nghe một tin kinh khủng về Edna, thưa cô Martindale.’”
“Và cô Martindale đã nói hay làm gì?”
Cô gái da ngăm tóc đen đáp: “À, mới đầu bà ta không tin. Bả nói: ‘Vớ vẩn. Bọn bay chỉ nhặt về ba cái chuyện ngồi lê đôi mách ngu ngốc ở một cửa hàng mà thôi. Chắc là đứa con gái nào khác. Sao lại là Edna chứ?’ Rồi bà giậm chân bước về phòng riêng, gọi điện thoại cho đồn cảnh sát và được biết đó đúng là sự thật.”
“Nhưng tôi không hiểu,” Janet nói như đang nằm mơ, “tôi không hiểu tại sao ai đó lại muốn giết Edna.”
“Chắc không phải cô ấy có bạn trai hay gì gì đó,” cô da ngăm tóc đen nói.
Cả ba nhìn ông thanh tra tràn trề hy vọng ông có thể giải cho họ bài toán hóc búa này. Ông thở dài. Chả có gì ở đây cho ông cả. Có lẽ một cô khác sẽ hữu ích hơn. Và còn Sheila Webb nữa.
“Sheila Webb và Edna Brent có là bạn bè thân thiết không?” ông hỏi.
Các cô nhìn nhau ngơ ngác.
“Không đâu. Tôi không nghĩ như vậy.”
“À này, cô Webb đang ở đâu thế?”
Ông được nói cho biết Sheila Webb đang ở Khách sạn Curlew, làm việc cho giáo sư Purdy.