Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 18
Đ
i dưới bóng râm của hai cây sồi mới thích làm sao. Stanley tự hỏi, phải chăng những tên tử tù cũng cảm thấy như thế trên đường đi đến ghế điện - cảm nhận tất cả những điều tốt đẹp trên đời lần cuối cùng.
Họ phải bước vòng qua những cái hố để tới cửa chòi gỗ. Stanley ngạc nhiên khi thấy có nhiều hố quanh chòi đến vậy. Cậu cứ đinh ninh rằng bà Cai không muốn các trại viên đào quá gần nơi ở của bà ta. Hố ở đây sát nhau hơn, với những hình dáng và kích thước khác nhau.
Ông Ngài gõ cửa. Stanley vẫn cầm khư khư cái bao rỗng.
- Hử? - bà Cai lên tiếng, mở cửa ra.
Ông Ngài báo cáo:
- Ngoài hồ có chút phiền toái. Mọi Hang sẽ cho bà biết sự việc.
Bà Cai trừng mắt nhin ông Ngài một thoáng, rồi chĩa ánh mắt vào Stanley. Cậu cảm thấy như sắp chết đến nơi.
- Vào mau. Mấy người tống hết hơi lạnh ra rồi - bà Cai giục.
Ở bên trong chòi có máy điều hòa nhiệt độ. Tivi đang mở. Bà ta nhặt cái điều khiển lên và tắt tivi.
Bà Cai ngồi xuống một chiếc ghế bố. Bà ta đi chân đất, mặc quần soóc. Chân bà cũng chi chít tàn nhang hệt như ở trên mặt.
- Chú chàng này định nói gì cho tôi nghe, hở?
Stanley hít một hơi để trấn tĩnh.
- Trong khi ông Ngài rót nước vào bi-đông, cháu đã lẻn vào xe tải và đánh cắp bao hạt hướng dương của ông ấy.
- Ra vậy - bà ta quay qua ông Ngài - Chính vì thế mà lão điệu nó lên đây?
- Vâng, nhưng tôi nghĩ nó nói láo. Tôi nghĩ đứa khác chôm cái bao, còn Mọi Hang bao che cho Tia X hay đứa nào đó. Bao cả mười ký chứ ít đâu, thế mà
nó dám bảo là một mình nó ăn hết sạch rồi - Gã giật cái bao khỏi tay Stanley và trao nó cho bà Cai.
- Ra vậy - bà Cai lại nói.
- Cái bao không đầy. Cháu làm đổ nhiều lắm. Bà có thể kiểm tra hố của cháu - Stanley chống chế.
- Trong phòng kia kìa, Mọi Hang, có một cái hộp nhỏ, in hoa. Làm ơn lấy nó ra đây cho ta được không? - bà ta chỉ một cánh cửa.
Stanley nhìn cánh cửa, rồi nhìn bà Cai, rồi lại nhìn cánh cửa. Cậu lừng khừng đi về phía ấy.
Có vẻ như đó là phòng trang điểm, có bồn tắm và gương soi. Kế bên bồn tắm, cậu thấy cái hộp màu trắng, in hình hoa hồng.
Cậu đem nó trở ra cho bà Cai, và bà ta đặt nó lên bàn cà phê phủ kính ở trước mặt. Bà ta tháo móc gài và mở hộp ra.
Đó là hộp trang điểm. Mẹ Stanley cũng có một cái từa tựa như cái này. Cậu thấy vài lọ thuốc sơn móng tay, thuốc tẩy móng, hai thỏi son môi, hũ phấn hồng và những hũ khác.
Bà Cai cầm một lọ thuốc sơn móng tay màu đỏ bầm lên - Chú em thấy cái này chứ, Mọi Hang?
Cậu gật đầu.
- Đây là sơn móng tay đặc biệt của ta. Chú em có thấy màu đỏ đậm đặc này không? Chú em không mua được nó ở đâu đâu. Tự tay ta pha chế lấy đấy.
Stanley không biết tại sao bà ta lại chỉ cho cậu xem lọ thuốc. Cậu cũng thắc mắc tại sao bà Cai lại cần phải sơn móng tay.
- Chú em có muốn biết công thức pha chế bí mật của ta không?
Cậu nhướn một vai lên rồi lại hạ xuống.
Bà Cai mở cái lọ ra - Nọc rắn chuông đấy. Bằng một cái chổi nhỏ, bà ta bắt đầu sơn móng bàn tay trái của mình - Nó hoàn toàn vô hại... khi đã khô.
Sơn xong bàn tay trái, bà ta vẩy vẩy tay trong không khí vài giây, rồi bắt đầu sơn các móng bàn tay phải - Nó chỉ độc khi ướt.
Sơn xong tất cả các móng, Cai đứng lên. Bà ta tiến lại gần và chạm các ngón tay vừa sơn lên mặt Stanley. Bà ta lướt rất nhẹ mấy móng nhọn còn ướt lên má Stanley. Cậu cảm thấy da mình nổi gai.
Móng tay đỏ loét của bà ta hình như hơi chạm vào vết thương đằng sau tai cậu. Cú nhói buốt khiến cậu bật ngửa ra sau.
Bà Cai quay qua đối mặt với ông Ngài đang ngồi trên bậc thềm trước lò sưởi.
- Vậy lão nghĩ chú em đây đánh cắp hạt hướng dương của lão à?
- Không, nó nói nó ăn cắp, nhưng tôi nghĩ là... Bà ta sấn về phía ông Ngài và quệt một cái ngang
mặt gã.
Ông Ngài nhìn bà Cai trừng trừng. Má bên trái của gã xuất hiện ba đường kẻ sọc, đỏ lòm. Stanley không biết màu đỏ đó là sơn móng tay của bà Cai hay là máu của gã.
Thoáng sau, nọc độc thấm vào. Bất chợt, Ngài thét lên thất thanh và giơ hai bàn tay ôm mặt. Hắn đổ vật, lăn khỏi thềm lò sưởi xuống thảm
Bà Cai nói nhẹ ru:
- Ta không quan tâm đến hạt hướng dương của lão.
Ông Ngài gào thê thảm.
- Nếu lão muốn biết, thì ta thích khi lão hút thuốc hơn - bà Cai nói.
Khoảng một giây, hình như cơn đau của ông Ngài dịu đi. Gã thở dốc vài hơi. Rồi, bất chợt, đầu gã giật một cái và lại thét lên rợn óc, ghê hơn cả lần trước.
Bà Cai quay qua Stanley.
- Ta đề nghị chú em quay trở về hố của mình ngay.
Stanley dợm đi, nhưng ông Ngài nằm chắn lối. Stanley có thể thấy những đường gân nổi trên mặt gã giần giật và co rút. Cơ thể gã cong lên đau đớn.
Stanley cẩn thận bước qua gã.
- Ông ấy...?
- Gì cơ? - bà Cai nói.
Stanley kinh sợ đến nỗi im bặt.
- Lão không chết đâu - bà Cai bảo - Xui cho chú em quá.