Số lần đọc/download: 3386 / 85
Cập nhật: 2014-12-09 21:22:22 +0700
Chương 9
T
hứ Ba, ngày 27 tháng 10, 10 giờ tối, trên gác xép
Thảm hoạ đó không còn là nguy cơ nữa, nó đã trở thành thảm hoạ thực sự.
Bản thân mình vẫn chưa ý thức được hết tính chất nghiêm trọng của vấn đề cho tới khi mình về đến nhà và nhìn thấy một phái đoàn gia đình trong phòng khách.
Đúng vậy, cả một gia đình-có mẹ, có bố và một đứa con.
Ban đầu mình cứ tưởng họ là khách du lịch bị lạc đường vào hỏi hăm vì khu phố nhà mình rất nhiều khách du lịch. Có thể họ muốn đến quảng trường công viên Washington nhưng rồi bị một anh chàng giao hàng người Trung Quốc nào đó chỉ đường đến đây.
Người phụ nữa mặc quần áo thể thao màu hồng – rõ ràng không phải là người vùng này – nhìn thấy mình và thốt lên: “Lạy chúa tôi! Con đừng nói với ta là con để tóc như thế ngoài đời thực nhé! Ta đã nghĩ là con chỉ làm vậy khi lên TV mà thôi”.
Mình há hốc mồm: “Bà ngoại Thermopolis?”
“Cái gì mà bà ngoại Thermopolis?” – Bà nheo mắt nhìn mình – “Có vẻ như họ đã thực sự nhồi mấy cái mớ hoàng gia đó vào đầu con rồi. Con quên rồi sao, cháu yêu? Con luôn gọi ta là Ngoại mà”.
Ngoại! Mẹ của mẹ mình!
Người ngồi kế bên bà – chỉ bé bằng nữa bà, đội mũ cáp có ghi dòng chữ John Deere Tractors- là bố của mẹ, ông Ngoại! Ngoài ra còn có một thanh niên trẻ ngồi cùng bàn với ông bà nhưng mình không biết là ai. Kệ, giờ mình cũng chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện đó. Trước giờ ông bà có bao giờ chịu rời Versailles, bang Indiana nửa bước, vậy mà bây giờ ông bà đang làm gì ở cái thành phố này thế không biết?
Cuộc hội ý nhanh gọn sau đó với mẹ đã giải thích được mọi chuyện. Mình lần theo đường dây điện hoại vào phòng mẹ, rồi chui vào trong phòng thay áo và tìm thấy mẹ đang ngồi thu lu đằng sau cái giá để giày(mẹ có bao giờ dùng nó để giày đâu, toàn vứt bừa bãi lung tung trên sàn nhà thì có) thì thầm qua điện thoại với bố.
“Em không cần biết anh làm thế nào, Philippe” – mẹ rít lên từ cổ họng – “anh đi mà nói với bà mẹ yêu quí của anh rằng lần này bà đã đi quá xa rồi đó. Mời bố mẹ của em sao, Philippe? Anh biết em nghĩ sao về bố mẹ em mà. Nếu anh không đưa họ ra khỏi đây ngay thì Mia sẽ phải đến thăm em qua khe cửa của bệnh viện tâm thần Bellevue đấy.”
Mình có thể nghe thấy bố đang thì thầm trấn an mẹ qua điện thoại. Mẹ nhìn thấy mình và hỏi khẽ: “Ông bà ngoại vẫn ở ngoài đó hả con?”
“Vâng. Không phải là mẹ mời ông bà đến sao?”.
“Tất nhiên là không rồi!” – mẹ trợn tròn mắt lên nhìn mình – “Bà nội của con đã mời họ tới dự một đám cưới ngớ ngẩn nào đó mà bà đang chuẩn bị cho mẹ và chú Frank vào thứ Bảy này!”
Mình nuốt nước bọt cái ực. Trong lòng có chút cảm giác tội lỗi.
Nhưng mọi người cũng phải hiểu cho mình khi có quá nhiều chuyện xảy ra một lúc làm mình điên hết cả đầu. Đầu tiên là phát hiện ra mẹ có thai, tiếp đến là lăn ra ốm, rồi chuyện với Jo-C-rox, chưa kể đến buổi phỏng vấn nhảm nhí hôm trước…
OK, tất cả mấy lý do trên chỉ là nguỵ biện. Mình là một đứa con gái bất hiếu!
Mẹ đưa điện thoại cho mình: “Bố muốn nói chuyện với caon này”.
Mình cần phải đặt câu hỏi trước: “Bố, bố đang ở đâu thế?”
“Bố đang ở trong xe. Nghe này Mia, bố đã cho người chuẩn bị phòng cho ông bà ngoại ở một khách sạn gần nhà con – khách sạn SoHo Grand. Con lấy xe limo đưa ông bà đến đó cho bố nhé”.
“Vâng. Nhưng còn bà nội và cái kế hoạch đám cưới thì sao hả bố? Mọi chuyện giờ đã vướt ngoài tầm kiểm soát rồi đầy bố ạ” – Mình đang cố không làm cho sự việc căng thẳng thêm.
“Bố sẽ lo liệu phía bà” – nghe giọng bố như thuyền trưởng Picardish trong tập phim Star Trek, Next Generation vậy. Mình có cảm giác là cô Beverly Bellerieve đang ngồi bên cạnh trầm trồ nhìn bố ngồi nên bố ra dáng một hoàng tử trước mặt cô ấy.
“Vâng… nhưng mà…”.
Không phải là mình không tin bố không giải quyết được tình hình nhưng người mình và bố đang nói đây là BÀ NỘI. Bà sẽ trở nên cực kì đáng sợ khi bà muốn. Ngay cả đó là con trai ruột của bà.
Nhưng chắc bố cũng thừa hiểu điều đó hơn cả mình. “Đừng quá lo, Mia. Bố sẽ lo chuyện đó”.
“Vâng ạ” – mình thật chẳng ra làm sao, dám nghi ngờ cả bố mình.
“À, Mia này…”
“Sao hả bố?” – Mình đang định gác máy.
“Nhớ nói với mẹ rằng bố thực sự không hề biết về chuyện này. Bố thề đấy”.
“Vâng ạ”.
Mình gác máy và quay sang nói với mẹ: “Mẹ đừng lo lắng quá. Con sẽ lo chuyện này”.
Lúc mình quay trở lại phòng ông bà vẫn đang ngồi ở bàn, còn người bạn của ông bà đang lúi húi mở tủ lạnh trong bếp.
“Nhà em chỉ có mấy thứ này thôi sao?” – anh chàng đó nói, tay chỉ vào hộp sữc đậu này và một bát bột gạo trên ngăn thứ nhất.
“Dạ vâng ạ. Mẹ con em đang phải tránh tất cả những đồ ăn không có lội cho em bé.”
Mặt anh ta lạnh te, không biểu lộ một tẹo cảm xúc gì. Mình nói tiếp: “Mẹ con em thường gọi đồ ăn sẵn”.
Nghe thấy thế mặt anh ý tươi tỉnh hẳn lên và đóng tủ lạnh lại: “Gọi đồ của cửa hàng Dominos à? Hay đấy!”
Cửa hàng Dominos sao? Ở cái thành phố New York này có tới 300 nhà hàng và hấu như nhà hàng nào cũng có dịch vụ đưa đến tận nhà, vậy mà anh ta chọn cửa hàng Dominos, biết đào đâu ra cơ chứ? Thật phi hiện thực! Tuy nhiên mình vẫn nhã nhặn nói: “Dạ, tất nhiên anh có thể gọi đồ ăn của cửa hàng Dominos nếu muốn. Có lẽ trong danh bạ điện thoại ở khách sạn sẽ có số điện thoại của họ, anh có thể tìm…”
“Phòng khách sạn là sao?”
Mình giật bắn cả mình quay đầu lại. Ngoại đứng sau lưng mình từ lúc nào không biết.
“Dạ vâng, bố cháu cho rằng ông bà sẽ thấy thoải mái hơn nếu nghỉ ở một khách sạn tươm tất, vì nhà cháu…”.
“Sao làm thế được. Ông bà và anh Hank lặn lội đến đây chỉ để thăm hai mẹ con con, vậy mà con định tống ông bà ra khách sạn sao?”
Mình quay ra nhìn lại anh chàng lạ mặt đang đứng trước mặt mình. Anh Hank? Ông anh họ Hank của mình sao?
Lần cuối cùng mình gặp anh Hank là khi mình tới Versailles lần thứ hai- và cũng là lần cuối cùng – năm mình khoảng 10 tuổi gì đó. Bà mẹ thích chu du thiên hạ của anh ấy – dì Marie, đã bỏ anh ấy lại với gia đình Thermopolis khoảng một năm trước đó. Theo lời mẹ thì lý do chính khiến mẹ không thể ưa nổi dì Marie là vì dì ấy trôi dạt trong một thế giới giáo điều và phi hiện thực (nghĩa là dì Marie là người theo Đảng Cộng Hoà).
Hồi đó anh Hank rất gầy gò, hay khóc nhè, và bị dị ứng sữa. Anh ấy bám theo mình mọi nơi mọi lúc, làm phiền mình với hàng tá câu hỏi về cuộc sống ở thành phố Noo York. Làm mình rất khó chịu.
Chưa hết, trong một lần lẵng nhẵng đi theo mình anh ấy bỗng quay ra hỏi mình bằng một giọng rất nghiêm nghị, rằng sau này lớn lên mình có đồng ý làm vợ anh ý không.
Mặc dù anh ấy làm mình chết khiếp vì câu hỏi trên – xét cho cùng thì bọn mình vẫn là anh em họ gần cơ mà – nhưng mình không muốn làm tổn thương cho anh ý, hơn nữa lúc đó mình cũng chẳng chắc là sẽ gặp lại anh ấy lần nữa nên mình đã nói: Được rồi, anh Hank, em sẽ lấy anh.
Giờ thì mình cũng không chắc là vụ giao ước man rợ ấy còn đọng lại trong trí nhớ anh Hank không. Hy vọng là không! Mặc dù bây giờ trong anh ý không còn gầy gò như trước. Tuy nhiên toàn bộ chây tay, mặt mũi, người ngợm anh Hank vẫn nổi cộm lên 3 chữ “thiếu đường sữa”.
“Lúc cái bà người Pháp đó gọi điện, không ai nói gì về chuyện ở khách sạn năm sao đắt tiền cả” – Ngoại bám sát mình vào tận nhà bếp, giơ tay chống nạnh rất tức tối: “Bà ta nói sẽ chi trả mọi thứ. Tất cả đều miễn phí cơ mà”.
Mình hiểu ngay mối bận tâm của ngoại là gì.
Mình vội nói: “Ngoại ơi, bố cháu sẽ thanh toán tất cả các hoá đơn, tất nhiên rồi.”
“À, vậy thì lại khác. Ta đi thôi!” – khác hẳn đấy.
Hiển nhiên là mình phải đưa mọi người tới khách sạn rồi. Khi đã yên vị trên chiếc limo, anh Hank hình như không còn thấy đói nữa.Anh ấy còn bận tí toáy nghịch ngợm mấy cái nút bấm trong xe, trồi lên sụp xuống qua cái màn che của ô tô và giang rộng tay ra hét: “Mình là vua của thế giới!”
Anh ấy làm mình xấu hổ quá. Cũng may là cửa kính ô tô đã được tráng lớp kính màu nên chắc không có ai nhận ra mình.
Mình đã suýt hạ đường huyết khi nghe ngoại nói hãy đưa Hank đến trường cùng vào ngày mai.
“Đi học với em làm gì, chán lắm. Anh đang đi nghỉ mà, hãy đi chơi đâu đó sẽ vui hơn” – Mình cố nghĩ ra cái gì đó hay ho để dụ anh ấy – “Ví dụ như đến quán Cà phê Herley Davidson chẳng hạn”.
Nhưng anh Hank nói: “Ôi không, anh muốn đi học cùng em, Mia ạ. Trước giờ anh luôn muốn được biết thế nào là trướng trung học ở thành phố Noo York”- rồi anh ấy hạ giọng thì thầm để ngoại không nghe thấy được: “Nghe nói toàn bộ con gái ở thành phố Noo York đều đeo khuyên rốn”.
Nếu anh Hank kì vọng rằng có thể nhìn thấy bất kì một cái khuyên rốn nào trong trường Albert Einstein thì thật đáng thương. Đám con gái mặc đồng phục mà. Và cô Hiệu trưởng Gupta lại càng không bao giờ cho phép tụi mình buộc áo lên như Britney Spears vẫn làm đâu.
Nhưng mình không còn cách nào khác để thoái thác việc đưa anh Hank cùng đến trường ngày mai. Bà nội vẫn thường dạy là công chúa phải luôn rộng lượng mà. Thôi thì cứ coi như đây là một bài kiểm tra trình độ dành cho mình.
“OK” – mình uể oải đáp với cái giọng rõ ràng là chẳng thoải mái chút nào, nhưng mình đã có lắm rồi đấy.
Ngoại đã làm mình sửng sốt khi kéo mình vào và ôm chặt lấy mình. Cũng chẳng hiểu vì sao mình lại cảm thấy bất ngờ như vậy. Đó là điều các người bà bình thường vẫn làm mà. Có lẽ là người bà duy nhất mình thường gặp là bà nội nên mình có chút bất ngờ khi thấy ngoại làm vậy.
Lúc ôm mình, ngoại thốt lên: “Sao người con gầy gò toàn xương thế này hả?” – Vâng, cảm ơn ngoại rất nhiều vì đã có lời hỏi thăm. Cháu đúng là cái mắc ắo lòng thòng. Nhưng ngoại có cần phải thông báo cho cả cái sảnh SoHo Grand này biết không chứ! – “Và đến khi nào thì con mới chịu ngừng cao thế hả? Con sắp cao hơn cả Hank rồi đó!”
Đáng buồn là ngoại nói đúng. Mình quá cao!
Rối ngoại bắt ông ngoại ra ôm tạm biệt mình. Người bà ôm mềm mại bao nhiêu thì ông xương xẩu bấy nhiêu. Không thể tưởng tượng nổi hai người này lại có thể làm cho một người đầy bản lĩnh và độc lập như mẹ sợ đến vậy.
Khi mình quay trở về nhà, mẹ đã không còn ngồi trong phòng thay áo nữa mà đang ăn lê trên giường giữa một đống tạm chí Victoria ‘s Secret và J Crew. Như thế chứng tỏ mẹ đã khá lên nhiều rồi. Mua sắm trước giờ vẫn là một trong những thói quen yêu thích của mẹ mà.
“Chào mẹ” – mình nói.
Mẹ ngó mặt ra khỏi quyển tạp chí về thơi trang áo tắm mùa xuân. Mặt mẹ sưng vù và nổi mụn lấm tấm.
Cũng may là thầy Gianini không có ở đây. Nếu không thì có khi thầy sẽ muốn suy nghĩ lạ về vụ cưới xin, khi nhìn thấy mẹ trong tình cảnh này.
“Ôi Mia, lại đây cho mẹ ôm con một cái nào. Con có sao không? Mẹ xin lỗi, mẹ thật là một bà mẹ tồi”.
Mình ngồi xuống giường kế bên mẹ và nói: “Mẹ không hề tồi chút nào cả. Mẹ là một bà mẹ rất tốt là đằng khác. Chỉ là mẹ đang không được khoẻ thôi”.
“Không phải đâu” – mẹ sụt sịt nói. Thì ra mặt mẹ sưng vù lên như vậy là vì mẹ đã khóc. “Mẹ thật không tôt chút nào cả. Bố mẹ mẹ lặn lội từ Indiana đến thăm mà mẹ lại đưa họ tới khách sạn ở”.
Rõ ràng là các hoóc-môn của mẹ đang mất cân bằng trầm trọng và mẹ không còn là chính mình nữa. Nếu mẹ còn tỉnh táo thì mẹ không bao giờ lăn tăn về chuyện đã đưa ông bà ra khách sạn ở. Trước giờ mẹ vẫn giận ông bà vì đã:
Không ủng hộ mẹ sinh mình raKhông ủng hộ cách mẹ nuôi dạy mình, và…Bỏ phiếu cho George Bush Sr, và con trai của ông ta.
Cho dù có mất cân bằng hoóc-môn hay không thì mẹ cũng không cần phải chịu mấy áp lực kiểu này. Thời gian này đáng ra là lúc mẹ hạnh phúc nhất mới đúng.
Trong tất cả các tài liệu hướng dẫn về mang thai đều nói rằng người mẹ cần phải được vui vẻ và thoải mái chuẩn bị đón đứa con sắp chào đời của mình.
Và rõ ràng mẹ sẽ được như vậy nếu bà nội không nhúng tay vào quấy đảo đám cưới và làm hỏng hết mọi chuyện.
Phải ngăn bà lại mới được.
Mình nói vậy không phải chỉ vì mình rất rất muốn được đi xem phim Rocky Horror với anh Michael vào thứ Bảy tới đâu.
Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, 11 giờ đêm
Lại có thư của Jo-C-rox!!!
Lá thư viết:
JoCrox: Mia thân mến,
Mình chỉ muốn nói với bạn rằng tối qua mình đã xem TV. Trông bạn rất xinh, như mọi ngày. Mình biết có một số người ở trường đang gây khó dễ cho bạn. Nhưng đừng vì thế mà phiền lòng nhé. Đa số mọi người trong trường đều nghĩ rằng bạn đã làm được một điều thần kỳ.
Bạn của bạn
Cậu ấy mới dễ thương làm sao! Mình vội viết lại ngay:
FtLouie: Bạn thân mến,
Cảm ơn bạn rất nhiều. Bạn không thể cho mình biết bạn là ai được sao? Mình xin thề sẽ không tiết lộ với một ai cả!!!!!
Mia
Không thấy cậu ấy viết lại. Nhưng chắc cậu ấy sẽ hiểu được sự chân thành của mình khi thấy ngần ấy cái dấu chấm than.
Từ từ rồi mình sẽ buột cậu ấy phải nói ra thôi. Mình biết chắc điều đó.
NHẬT KÍ TIẾNG ANH
Kỷ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời mình là
NHẬT KÝ TIẾNG ANH
“Hãy luôn sống hết mình bởi đó là tất cả những gì bạn có” – trích lời Ralph Waldo Emerson-
Mình tin rằng ông Emerson đang nói về việc mỗi người chỉ có một cuộc đời vì thế nên tận dụng nó sao cho tốt. Suy nghĩ này được phản ánh rõ nhất qua một bộ phim chiếu trên kênh Lifetime mà mình tình cờ xem được lần bị ốm phải nghỉ ở nhà. Bộ phim có tên là Julia là ai?. Trong bộ phim này, Mare Winningham vào vai Julia. Cô tỉnh dậy sau một vụ tai nạn và phát hiện ra rằng phần thân của mình đã bị phá huỷ hoàn toàn, còn bộ não được cấy ghép vào trong cơ thể của một người khác. Bộ não của người này đã ngừng hoạt động, phom người trong cũng không đến nỗi nào. Trước khi vụ tai nạn xảy ra, Julia từng là một người mẫu thời trang còn bây giờ cô đang sống trong lốt của một bà nội trợ (do Mare Winningham đóng). Có thể hiểu được cô ấy đã bực bội tới mức nào. Cô ấy tự đập đầu vào bất cứ cái gì có thể tìm thấy được vì giờ đây cô không còn là cô người mẫu tóc vàng, cao 1m77, nặng 49 kg.
Nhưng cuối cùng nhờ ình yêu vô bờ bến của người chồng – mặc dù hình dáng của Julia đã thay đổi – Julia đã nhận ra rằng việc được sống trên cõi đời này còn quan trọng hơn nhiều so với việc sở hữu một thân hình người mẫu.
Bộ phim này đã đặt ra một câu hỏi, bạn sẽ chọn cơ thể của ai để cấy bộ não vào nếu cơ thể của bạn bì phá huỷ sau một vụ tai nạn? Sau khi cân nhắc rất kỹ, mình quyết định rằng mình sẽ muốn được cấy vào cơ thể của Michelle Kwan, vận động viên Olympic môn trượt băng nghệ thuật. Vì cô ấy rất xinh và tài năng của cô ấy có thể kiếm được bộn tiền, chưa kể bây giờ người châu Á đang trở thành mốt.
Michelle hoặc Britney Spears cũng được, miễn là mình có thể có một vòng một cho đúng nghĩa.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ tiếng Anh
Mình mới phát hiện ra một điều:
Việc có một anh chàng như ông anh họ Hank đi cùng từ lớp này sang lớp khác đã giúp mình thoát khỏi cảnh bị mọi người dèm pha về trò hề trên truyền hình của mình tối hôm trước.
Mặc dù đội cổ vũ không hẳn đã quên đi vụ chương trình 24/7 – mình thỉnh thoảng vẫn bắt gặp những cái nhìn rõ khó chịu quẳng về phía mình. Nhưng khi những ánh mắt đó lướt qua mình và nhìn thấy anh Hank thì đột nhiên thay đổi hẳn.
Ban đầu mình cũng không nhận thấy điều đó. Mình tưởng do bọn họ quá ngạc nhiên khi thấy ở giữa cái đất Manhattan này vẫn còn có người mặc áo sơ mi vải flanen.
Nhưng rồi mình dần nhận ra rằng đó không phải là lý do. Phải công nhận nếu nhìn kĩ thì anh Hank trông cũng khá điển trai với một làn da nâu bóng và mái tóc vàng ống rất đẹp, đó là chưa kể đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ấy.
Không chỉ có vậy, anh Hank như đang phát ra chất pheromone quyến rũ tất cả mọi người xung quanh ý (theo những gì mình đã học trong giờ Sinh học thì nhiều côn trùng thường tiết ra chất này để thu hút bạn tình).
Mình chỉ không nhận thấy chất đó bởi vì bọn mình là anh em họ.
Ngay khi nhìn thấy anh Hank là các cô gái bâu lại quanh mình thì thào: “Anh ấy là ai thế?” trong khi mắt nhìn đau đáu vào cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ dưới lằn áo vải của anh Hank.
Cứ nhìn Lana Weinberger thôi là đủ hiểu. Như thường lệ, nó đang đứng đợi Kosh ở chỗ tủ đựng đồ cạnh mình (sau đó hai đứa sẽ thản nhiên quấn chặt lấy nhau trước bàn dân thiên hạ) thì mình và anh Hank đi tới. Cặp mắt tô màu hiệu Clinique của nó trố ra nhìn và hỏi mình bằng một giọng tử tế đến bất ngờ: “Bạn của cậu là ai thế?”. Từ hồi biết nó tới nay chưa bao giờ nó tử tế với mình đến vậy.
“Anh ấy không phải bạn. Là anh họ” – mình nói.
Lana thẽo thợt quay sang nhìn anh Hank nở một nụ cười nhoe nhoét: “Anh có thể làm bạn của em”.
Anh Hank cười rõ tươi: “Cảm ơn em”.
Đừng nghĩ rằng trong giờ Đại số, Lana chịu ngồi im. Nó tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý của anh Hank. Nào là hất mái tóc dài xượt của nó ra khắp bàn của mình, cố tình đánh rơi bút chì tới 4 lần, hết vắt chân sang bên này lại vắt sang bên nọ. Đến mức thầy Gianini phải dừng lại hỏi: “Weinberger, em có cần phải ra ngoài vào hpòng vệ sinh không?”. Sau đó nó mới chịu ngồi yên… chừng 5 phút.
Ngay đến cả cô Molina, thư ký trường học cũng bất ngờ nhí nhảnh lạ thường mỗi lần đi qua anh Hank.
Nhưng mà tất cả mấy người đó còn thua xa Lilly, lúc cậu ấy bước vào trong xe limo sáng nay. Cậu ấy nhìn qua chiếc ghế đối diện, mồm há hốc và kết quả là miếng kẹo cao sau Pop Tart đang nhai dở của cậu ấy rơi bẹp xuống sàn xe. Từ lúc quen biết nhau tới giờ chưa bao giờ mình thấy Lilly xử sự kiểu như vậy. Cậu ấy thường ngậm rất chặt những thứ ở trong mồm.
Hoóc-môn trong mỗi chúng ta thật phi thường. Con người thật không có cách nào chống đỡ khi nó trỗi dậy.
Giờ thì mình đã hiểu vì sao mình không thể cưỡng lại được sức quyến rũ của anh Michael.
Nhà văn kiêm luật sư danh tiếng T.Hardy đã chôn tái tim mình ở Wessex còn thân thể ở Westminster.
Xin lỗi chứ điều đó chẳng có gì hay ho cả, ghê chết đi được.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ NK&TN
Không thể tin nổi. Thật không dám tin nữa.
Lilly và anh Hank đã biến mất.
Đúng vậy, cả hai đã biến mất.
Không ai biết được hai người đó đi đâu. Boris hôm nay đi có một mình và không ngừng chơi nhạc của Mahler. Ngay đến cô Hill cuối cùng cũng phải đồng ý rằng cách nhốt cậu ấy vào trong phòng để đồ thì mọi người mới yên tĩnh tập trung được. Để cách âm hiệu quả, cô ấy thậm chí còn bảo tụi mình lẻn qua phòng thể dục chôm mấy cái niệm chặn ngang trước cửa phòng để đồ.
ấy vậy mà nào có cách âm nổi đâu.
Mình nghĩ mình hiểu được tâm trạng của Boris bây giờ. Thử nghĩ xem, đường đường là một thần đồng âm nhạc vậy mà đối-tượng-trao-đổi-nụ-hôn-kiểu-Pháp bỗng nhiên biến mất cùng với một người như anh Hank. Như vậy không sốc mới là lạ.
Đáng ra mình phải lường trước chuyện này sẽ xảy ra, nhất là Lilly đã ve vãn tán tỉnh anh Hank thấy rõ lúc ăn trưa. Cậu ấy không ngừng hỏi anh Hank về cuộc sống ở Indiana. Kiểu như anh ấy có phải là hot boy của trường không… Tất nhiên là anh ấy nói có rồi. Nhưng cá nhân mình thấy làm hot boy của một trường trung học ở Versailles (từ này phải phát âm là Ver-Sales mới chuẩn) chẳng có gì là kinh.
Rồi cậu ấy hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”.
Hoá ra anh Hank đã từng có bạn gái nhưng cách đây mấy tuần vừa vị nhỏ “Amber” đó đá để chạy theo một công tử có cha là chủ nhà hàng bít-tết Úc trong vùng. Lilly tỏ ra vô cùng sửng sốt và kết luận rằng nhỏ Amber đó chắc chắn bị rối loạn tính cách trầm trọng thì mới không nhìn ra được vẻ đẹp/tài năng/tố chất tuyệt vời tiềm ẩn trong con người anh Hank.
Cậu ấy làm mình nổi hết da gà, nhưng cũng không dám đặt cái bánh burger rau đang ăn dở xuống bàn.
Không chỉ có vậy, Lilly bắt đầu vẽ ra nhiều điều hay hoc ó thể làm được ở cái thành phố này. Và rằng Hank nên tận dụng tốt cơ hội này để khám phá thay vì lẽo đẽo đi quanh trường với mình. Cậu ấy nói: “Ví dụ như Viện bảo tàng thiên văn học ch8ảng hạn, đẹp không thể tả được”.
Thật không thể tin nổi, cậu ấy, Lilly Moscovitz đã nói rằng Viện bảo tàng thiên văn học đẹp không thể tả được.
Sức mạnh của hoóc-môn thật kinh khủng.
Cậu ấy nói tiếp: “Vào ngày Halloween, người ta sẽ xem phim The Rocky Horror Picture Show. Anh đã xem bao giờ chưa?”
Anh Hank nói là chưa bao giờ được tham gia lễ hội kiểu như vậy.
Đáng ra lúc đó mình phải đoán ngay ra âm mưu của hai người này, mình đã quá ngây thơ không nhận ra được. Chuông hết giờ vừa reng Lilly đã quay sang bảo mình cậu ấy muốn đưa anh Hank tới thính phòng xem bức tranh mà cậu ấy vẽ(một cái đèn đường) được dùng trong vở kịch My Fair Lady. Ý nghĩ được thoát khỏi anh Hank và dòng người hâm mộ bám theo dù chỉ trong vài phút với mình cũng đã đủ lắm rồi. Anh ấy làm mình nhớ lại những kỉ niệm chẳng có gì vui vẻ hồi lần cuối bọn mình gặp nhau. “Em còn lần anh em mình đi câu tôm cùng nhau không? Em chẳng dám động vào chúng vì em cho là chúng giống mấy con gián khổng lồ ha..ha..ha..”. Cho nên khi Lilly nói vậy mình vội nói: “OK” ngay, không suy nghĩ lấy nửa giây.
Và đó là lần cuối cùng mình gặp hai người đó.
Giờ thì mình đang tự trách bản thân. Anh Hank đơn giản là quá hấp dẫn, không thể để thả tự do đi một mình giữa chốn đông người được. Đáng ra mình phải nhận ra điều đó từ sớm. Đáng ra mình phải nhận ra rằng sức hút của một anh chàng nông dân học vần tầm tầm nhưng điển trai đến từ Indiana còn mạnh hơn tỉ lần so với sức hút của một thần đồng âm nhạc nhưng kém điển trai.
Chính mình đã tạo điều kiện cho cô bạn thân nhất của mình trở thành kẻ bắt cá hai tay VÀ kẻ trốn học. Từ xưa đến nay Lilly chưa bao giờ bỏ một giờ nào. Nếu bị phát hiện ra cậu ấy chắc chắn sẽ bị phát cho ma coi. Không hiểu cậu ấy có chút lăn tăn gì về hành động bồng bột nông nổi này của mình hay không.
Trong khi đó anh Michael chẳng mảy may lo lắng gì hết. Anh ấy thậm chí còn thấy vụ này rất thú vị là đằng khác. Mình còn lo có khi hai người đó bị mấy tên khủng bố người Libăng bắt cóc tống tiền ý chứ. Nhưng anh Michael gạt phăng khả năng trên và nói rằng Lilly và anh Hank chắc đang đi chơi rất vui vẻ ở nhà hát Sony Imax.
Chắc không đâu. Vì anh Hank sẽ bị chóng mặt khi xem các hình ảnh 3D. Sáng nay trên đường tới trường anh ấy đã kể cho bọn mình như vậy lúc nhìn thấy cái cáp treo chạy qua đảo Roosevelt.
Không hiểu ông ngoại bà ngoại sẽ nói gì khi phát hiện ra mình để lạc mất ông cháu trai của họ??????
Top 5 địa điểm Lilly và anh Hank có thể tới
Viện bảo tàng thiên văn học.
Đang ăn thịt bò muối trên đường Deli số 2.
Đang lúi húi tìm cái tên Dionysius Thermopolis trên bức tường ghi danh những người nhập cư ở Đảo Ellis.
Cùng nhau đi xăm ở tiệm St Mark.
Đang quấn lấy nhau trong phòng của anh Hank ở khách sạn SoHo Grand.
ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ Văn minh Thế giới
Vẫn chẳng thấy tăn hơi hai người đó đâu.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ Sinh vật
Không một dấu tích.
Bài tập về nhà:
Môn Đại số: bài số 3,9,12 trang 147.
Môn tiếng Anh: kỉ niệm sâu sắc nhất!!!!!!
Văn minh thế giới: đọc chương 10
Năng khiếu và Tài năng: Thôi xin...
Môn tiếng Pháp: une blague, la montagne, la mer, il y a du soleil, une vacance
Môn Sinh vật: hỏi Kenny
Làm sao để tập trung vào giờ bài tập về nhà khi mà người bạn thân nhất và ông anh họ đang bặt vô âm tín giữa cái thành phố New York cơ chứ?????
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, giờ ôn tập môn Đại số
Chú Lars bảo giờ còn quá sớm để báo cảnh sát. Và thầy Gianini cũng đồng ý như vậy. Thầy ấy nói Lilly là người cực kì nhanh trí. Và rằng việc mình lo lắng cậu ấy sẽ bỏ mặt anh Hank rơi vào tay mấy tên trùm khủng bố Libăng là rất phi hiện thực. Mình chỉ lấy đó làm ví dụ về những mối đe doạ có thể xảy ra cho hai người ấy mà thôi. Chứ còn có một tình huống còn có thể khủng khiếp hơn thế nhiều có thể xảy ra.
Ví dụ như Lilly yêu anh Hank chẳng hạn.
Giả sử hai người đó yêu nhau và Lilly đột nhiên nhận ra rằng mặc dù là một thần đồng như Boris trông thật nực cười với chiếc áo len dắt trong áo. Cậu ấy sẵn sàng đánh đổi những buổi nói chuyện đấy chất trí tuệ thường kéo dài hàng giờ mà hai người từng có để chạy theo tiếng gọi của trái tim (và hình thể).
Còn anh Hank chắc bị choáng ngộp trước bộ óc siếu phàm của Lilly. Có khi phải bắc mấy chục cái thang anh Hank mới leo đến được chỉ số IQ ngất ngưởng của cậu ấy chứ.
Nhưng chẳng nhẽ hai người đó không hiểu được rằng ngoài sự choáng ngợp ban đầu về ngoại hình và trí tuệ của nhau thì mối quan hệ này sẽ không đi đâu đến cả. Cứ cho là họ làm CHUYỆN ĐÓ với nhau đi. Mặc dù trên MTV ngày nào người ta cũng ra rả nói về tình dục an toàn nhưng rồi họ sẽ có kết cục giống mẹ và thầy G. Họ sẽ phải làm đám cưới. Và Lilly sẽ phải dọn về sống ở Indiana, chui rúc trong một cái nhà lưu động vì nơi đó dành cho các bà mẹ tuổi teen. Ngày ngày cậu ấy sẽ phải ở nhà trông con, mặc cái váy ngủ Wal-Mart nhếch nhác, tay phì phèo điều thuốc là Kool. Còn anh Hank phải đi làm mãi tít trong nhà máy xăm lốp cao su, ngày cho ra lò 50 chiếc.
Chẳng nhẽ chỉ có mình là người duy nhất nhận thấy trước được tương lai mù mịt đó thôi sao? Mọi người bị làm sao thế nhỉ?
Bước 1: Nhóm các số (chú ý dùng các kí hiệu ngoặc cho đúng, bắt đầu từ ngoặc trong cùng)
Bước 2: làm phép tính các luỹ thừa
Bước 3: nhân và chia từ trái sang phải
Bước 4: cộng và trừ theo thứ tự từ trái sang phải.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, 7 giờ tối
Tốt rồi. Hai người đó không sao.
Cuối cùng thì khoảng 5 giờ chiều anh Hank về tới khách sạn, còn Lilly có mặt ở nhà khoảng vài phút trước đó, theo lời anh Michael kể lại.
Mình cố gặng hỏi xem hai người đó đã đi đâu nhưng cả hai chỉ nói: “đi lòng vòng thôi”.
Lilly còn bồi thêm một câu: “Chúa ơi, cậu có thôi đi không Mia”.
Thật chẳng ra làm sao.
Mà thôi, mình cũng còn nhiều chuyện khác đáng bận tâm hơn. Ngay khi mình vừa bước vào phòng bà cho buổi học làm công chúa ngày hôm nay thì bố xuất hiện, trông khá căng thẳng.
Trên đời này chí có hai thứ có thể làm bố căng thẳng. Một là mẹ.
Hai là bà nội.
Bố hạ giọng nói với mình: “Nghe này Mia, về chuyện đám cưới…”
“Con hy vọng là bố đã nói với bà” – mình nói ngay.
“Bà con đã gửi toàn bộ thiệp mời đám cưới đi rồi”.
“Ối”
Ôi Chúa ơi. Chúa ơi… thật là một thảm hoạ. Một thảm hoạ!
Có lẽ nhìn nét mặt hoảng hốt của mình bố cũng hiểu mình đang nghĩ gì, bố vội nói: “Mia, đừng lo lắng quá. Bố sẽ lo vụ này. Cứ để cho bố”.
Làm sao mà không lo lắng được cơ chứ? Bố quả là một người bố tốt. Ít nhất là bố đã cố gắng giúp mình. Nhưng người bố đang nói đến là bà nội. Đúng vậy, BÀ NỘI. Không ai có thể chống đối bà nội, cho dù là Hoàng tử xứ Genovia đi chăng nữa.
Và rõ ràng là những gì bố nói với bà trước đó không hề có hiệu quả. Bà và chú Vigo
“Hôm qua tới giờ chúc ta đã nhận được rất nhiều thư phúc đáp sẽ tới dự đám cưới” – chú Vigo hồ hởi kể cho mình nghe, giọng đầy vẻ tự hào – “từ ngài thị trường, nhà tài phiệt Donald Trump vá quý bà Diane von Fustenberg cùng hoàng gia Thuỵ Điển, ông bà Michael Douglas, ngài Phil Collins và tất nhiên là cả nữ công tước xứ York”.
Mình chẳng buồn nói câu nào. Giờ trong đầu mình chỉ quanh quẩn một điều, mẹ sẽ nói gì khi bước vào lễ đường và nhìn thấy nữ diễn viên điện ảnh Catherine Zeta Jones-Douglas và ca sĩ Phil Collin. Có lẽ mẹ sẽ hét lên và bỏ chạy khỏi phòng ngay lập tức.
“Váy của cô đã tới, thưa công chúa”- chú Vigo nháy mắt hóm hỉnh nói với mình.
“Cái gì của cháu cơ?” – mình giật mình hỏi lại.
Đáng tiếc là bà đã kịp nghe thấy câu hỏi của mình và vỗ tay cái tét rất to. Đến mức con Rommel sợ quá lon ton chạy đi tìm chỗ nấp. Chắc nó tưởng có quả tên lửa hạt nhân nào đó mớ được phóng ra.
“Đừng bao giờ để ta nghe thấy con nói cái gì một lần nào nữa nghe chưa? Phải nói là Xin lỗi, ngài vừa nói gì” – Bà gào lên khạt lửa vào mặt mình.
Mình quay ra thấy chú Vigo đang cố nhịn cười bằng cách bụm môi rất thô kệch. Có vẻ như chú ý thấy việc bà nổi nóng vô cùng thú vị.
Nếu Genovia có huân chương về lòng dũng cảm, chắc chắn sẽ phải dành cho chú Vigo một cái về hành động dũng cảm nói trên.
Mình lặp lại như một cái máy: “Xin lỗi, ngài vừa nói gì, thưa ngài Vigo?”.
“Công chúa đừng dùng kính ngữ như vậy với tôi. Cứ gọi chú Vigo là được rồi. Giờ hãy nói xem công chúa nghĩ sao về chiếc váy này?” – chú Vigo phẩy tay nói.
Vừa nói chú vừa với tay rút ra một chiếc váy dạ hội từ chiếc hộp lớn trên bàn.
Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy chiếc váy đó mình đã bị choáng ngợp.
Đó là chiếc váy đẹp nhất mà mình từng được thấy trong cuộc đời mình. Nó trông rất giống chiếc váy mà cô phù thuỷ tốt bụng Glinda đã mặc trong bộ phim The wizard of Oz – chỉ có điều không lấp lánh bằng thôi. Chiếc váy đó màu hồng, đính rất nhiều hoa hồng nhỏ li ti trên tay áo. Chưa bao giờ mỉnh thích một chiếc váy nào đẹp mê hồn đến như vậy, ngay từ giây phút đầu tiên nhỉn thấy nó.
Bà bắt mình mặc thử cho bà xem.
Bà nói muốn xem chiếc váy đó có vừa với dáng người mình không. Trong khi đó chú Vigo quanh quẩn bên cạnh tiếp cốc-tai Sidecar cho bà. Hôm nay bà còn hút thuốc nữa chứ. Với điều thuốc lá dài ngoẵng trên tay, trông bà còn quân phiệt hơn mọi ngày. Bà không ngừng vung vẩy điếu thuốc chỉ trỏ: “Không, không phải như vậy. Vì chúa Amelia, con có thôi đi không. Đứng thẳng lên, đừng có thõng thượt như thế”.
Sau một hồi bà kết luận lại là cái váy này quá to so với vòng một của mình (thì hiển nhiên rồi) và rằng cần phải sửa lại. Phải đến thứ Bảy mới sửa xong nhưng chú Vigo
Đến lúc đó mình mới chợt nhớ ra chiếc vát này để cho dịp gì.
Không hiểu mình là loại con gái kiểu gì nữa. Mình thật bất hiếu. Mình đâu có muốn lễ cưới này xảy ra. Mẹ cũng không muốn. Vậy mà nãy giờ mình đang làm gì? Điệu đà trong chiếc váy mà mình sẽ mặc trong buổi lễ mà không ai ngoài bà muốn nó xảy ra. Giờ thì chỉ còn trông cậy vào bố thôi.
Thấy tội lỗi là vậy nhưng khi phải cởi chiếc váy đó ra và treo trên mắc áo, mình cảm thấy có chút tiếc nuối, kiểu không đành lòng xa nó ý. Đây là chiếc váy tuyệt vời nhất mà mình từng được thấy, nói gì đến chuyện mặc. Mình không thể không tưởng tượng ra cảnh anh Michael nhìn thấy mình trong bộ váy lung linh này.
Hay thậm chí là Jo-C-rox. Có khi anh ấy sẽ vượt qua được sự thẹn thùng và dám bước ra thổ lộ với mình những tình cảm mà trước giờ anh ấy mới chỉ dám viết qua thư… Và nếu anh ấy không phải là thằng cha ghét ớt ở cửa hàng mình hay gặp thì có lẽ bọn mình sẽ hẹn hò với nhau.
Nhưng vấn đề chỉ có một nơi duy nhất phù hợp để mặc chiếv váy kiểu này – tại vuổi lễ cưới.
Và mặc dù mình cực kỳ muốn khoác lên mình chiếc váy đó nhưng hiển nhiên mình không muốn tham dự tiệc cưới này. Mẹ đã đủ chuyện đau đầu rồi, giờ thêm một chuyện đám cưới xa hoa với khách mời là ca sĩ Phil Collins – biết đâu chú ý còn biểu diễn trong đám cưới ấy chứ - có lẽ sẽ ngoài sức chịu đựng của mẹ.
Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ mình cảm thấy giống một công chúa như vậy khi mặc chiếc váy đó.
Thật đáng tiếc là mình sẽ không bao giờ có thể mặc nói.
Thứ Tư, ngày 28 tháng 10, 10 giờ tối
Học được một lúc mình ra bật Tv ngồi chuyển kênh lung tung để thư giãn đầu óc một chút, nhất là sau khi phải nặng óc suy nghĩ về kỉ niệm sâu sắc nhất cho bài Nhật kì môn tiếng Anh. Lúc chuyển đến kênh truyền hình miễn phí 67 thì thấy họ đang chiếu một phóng sự của Lilly trong loạt chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật mà mình chưa xem bao giờ. Thật là lạ vì chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật thường chỉ chiếu vào các tối thứ Sáu.
Hoá ra chương trình tối thứ Sáu của Lilly được đẩy lên chiếu sớm ngày hôm nay để dành đất cho phóng sự về ông thị trưởng vào thứ Sáu tới.
Mình quyết định ngồi lại xem cho xong chương trình rồi mới đi học tiếp. Hôm nay chính là tập mà tụi mình quay hôm trước tại nhà Lilly, lúc từng người thú nhận về nụ hôn kiểu Pháp của mình còn mình thì ném quả cà tím ra ngoài cửa sổ… Chỉ có điều hình như là Lilly đã biên tập lại ngững đoạn có mắt mình.
Nói chung tập phim này khá hiền lành. Có thể một vài bà mẹ nghiêm khắc sẽ không hài lòng với đoạn nói về nụ hôn kiểu Pháp. Nhưng ch8ác cũng không mấy người xem được chương trình này đâu vì kênh 67 chỉ miễn phí ở mấy khu lân cận mà thôi.
Tiếp theo máy quay tua nhanh và rồi hình ảnh dần dần hiện rõ lên… mặt mình to chình ình giữa màn hình. Đúng vậy MẶT MÌNH. Mình đang nằm ngửa trên sàn nhà, gối đầu lên gối còn miệng thì lảm nhảm gì đó với giọng điệu gà gật có vẻ buồn ngủ.
Và rồi mình đã nhớ ra: hôm đó, sau khi mọi người đã lăn ra ngủ hết, Lilly và mình còn thức nằm tâm sự với nhau.
Hoá ra cậu ấy ĐÃ QUAY PHIM MÌNH SUỐT QUÃNG THỜI GIAN ĐÓ.
Mình nằm đó tâm sự rằng: “Việc mình muốn làm nhất là mở một trung tâm dành riêng cho các động vật bị bỏ rơi và bị lạc. Như lần mình tời Rome chẳng hạn, có phải đến 80 triệu con mèo ngày đêm lang thang vất vưỡng xung quanh các tượng đài. Chúng có lẽ đã chết đói nếu các nữ tu sĩ không cho chúng ăn. Vì thế mình sẽ mở một trung tâm dành cho các động vật bị đi lạc ở Genovia. Mình cũng không bao giờ cho phép người ta tiêm thuồc ngủ cho chúng trừ phi chúng thẫt sự bị bệnh rất nặng. Trung tâm của mình sẽ là nơi trú ngụ cho lũ chó hoang và mèo hoang, thậm chí cả cá heo và mèo rừng…”.
“Ở Genovia cũng có mèo rừng sao?” – Lilly quay sang hỏi mình.
“Mình hy vọng là có. Cũng có thể là không. Nhưng sao cũng được, bất kì loài động vật cần nơ trú ngụ có thể tới trung tâm của mình. Có lẽ mình sẽ thuê vài người huấn luyện chuyên nghiệp tới huấn luyện cho mấy chú chó hoang ở trung tâm thành chó dẫn đường. Sau đó mình sẽ đem tặng cho những người mù cần giúp đỡ. Ngoài ra có thể đem lũ mèo tới bệnh viện và viện dưỡng lão tặng. Bệnh nhân và các ông bà cụ già ở đó sẽ coi như thú cưng. Chỉ riêng việc cưng nựng một chú mèo cũng đủ làm người khác thấy vui rồi. Với những người ghét mèo như bà nội mìnhthì chúng ta có thể tặng cho con cho họ. Hoặc có thể tặng mèo rừng nếu họ muốn”.
“Và đó là điều đầu tiên mà cậu là sau khi trở thành người đứng đầu Genovia hay sao?”
“Ừm, mình nghĩ thế. Mà sao mình không biến luôn toà lâu đài thì nơi trú ngụ cho lũ động vật tội nghiệp đó nhỉ? Khí đó tất cả các động vật bị đi lạc trên toàn châu Âu có thể tới sống ở đó. Kể cả mấy con mèo ở Rome nữa” – giọng mình đều đều ra chiều sắp ngủ gục đến nơi rồi.
“Bà cậu chịu cho cậu làm thế sao?”
“Có khi tới lúc đó bà mình không còn trên đời này nữa, vì thế ai cấm mình được chứ?”
Ôi Chúa ơi! Hy vọng ở khách sạn Plaza không bắt được kênh 67 này!
“Cậu ghét nhất điều gì sau khi thành công chúa?” – Lilly tiếp tục chất vấn.
“À, chuyện đó hả, dễ trả lời thôi. Đó là việc không cỏn có thể tự do đi mua sữc ở Deli hoặc được tự do đi mua xổ số mà không phải gọi điện trước thông báo để có vệ sỹ đi kèm. Thậm chí không thể tới nhà chơi với cậu mà mà không có người kè kè bên cạnh. Lại còn chuyện với mấy cái móng tay này nữa chứ. Ý mình là có ai mà thèm đi để ý xem móng tay mình trong ra sao, đúng không? Tại sao mọi người cứ phải nghiêm trọng hoá các vấn đề lên vậy chứ?”
Lilly gật gù ra vẻ đồng cảm lắm: “Cậu đang lo lắng phải không? Về vụ ra mắt trước toàn dân Genovia vào tháng 12 tới đúng không?”
“Ừm, cũng không hẳn là lo lắng… chỉ là… Cậu biết đấy, nếu họ không thích mình thì sao? Ở trường cũng đâu có ai thích mình đâu. Vì thế rất có khả năng người dân Genovia cũng sẽ không ưa mình”.
“Mọi người ở trường quý cậu mà” – Lilly an ủi.
Và rồi máy quay zoom cận cảnh mình đã lăn ra ngủ từ bao giờ. Cũng may mình không bị chảy nước dãi hay tệ hơn là ngáy pho pho trước máy quay. Không thì ngày mai mình còn mặt mũi nào đến trường.
Tiếp theo trên màn hình vô tuyến hiện lên dòng chữ Đừng tin vào các tin đồn! Đây là buổi phỏng vấn trung thực với Công chúa xứ Genovia.
Ngay khi chương trình kết thúc, mình nhấc điện thoại gọi cho Lilly và hỏi xem cậu ta có biết là mình đã làm gì không.
“Mỉnh chỉ muốn cho mọi người thấy con người thực của Mia Thermopolis” – cái cách cậu ấy thủng thẳng trả lời càng làm mình sôi máu.
“Không, cái cậu muốn là các đài truyền hình thi nhau dành quyền phát sóng chương trình của cậu và trả cho cậu một khoản tiền hậu hĩnh”.
“Mia” – nghe giọng Lilly có vẻ bị tổn thương – “Sao cậu có thể nói ra những lời như vậy?”.
Cậu ấy hình như hơi sốc khi bị mình chụp mũ như thế và mình cũng nhận ra là mình cũng hơi quá lời.
“Đáng ra cậu phải nói trước cho mình chứ”.
“Nếu mình nói cậu có chịu không?” – Lilly hỏi.
“Ừm, không… có lẽ là không”.
“Đó, cậu thấy chưa”
Phải công nhận là trong chương trình của Lilly mình cũng không đến nỗi làm trò cười cho bàn dân thiên hạ. Chỉ có điều mọi người sẽ đánh giá mình như một đứa đầu óc chập mạch yêu mèo một cách thái quá. Không hiểu hình tượng hôm nay so với hình tượng hôm trước cái nào tệ hơn nữa.
Mà mình bắt đầu cảm thấy không còn quan tâm chuyện đó nữa. Không biết các ngôi sao nổi tiếng có phải cũng trải qua giai đoạn giống mình không nhỉ. Ban đầu có thể rất quan tâm xem giới truyền thông và mọi người đánh gía như thế nào. Nhưng sau một thời gian thì sẽ trở nên trơ với tất cả mọi chuyện, ai thích nghĩ gì thì nghĩ.
Mình chỉ quan tâm liệu anh Michael có xem chương trình tối nay không và nếu có hì anh ấy nghĩ sao về bộ pyjama của mình. Trông bộ đó cũng dễ thương đấy chứ. có lẽ đã chìm đắm quá sâu vào kế hoạch đám cưới này rồi. đảm bảo rằng sẽ kịp.