Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 18
T
ừ hôm đó Maria đi đến mọi chỗ mà Joker bảo cô đến. Dần dà cô tin tưởng vào hắn. Chưa lần nào cô phải phiền lòng với những người đàn ông mà cô quen biết. Họ đối xử với cô quý trọng hơn so với bọn thanh niên ở trường. Bọn thanh niên luôn cậy bè và tìm cách trêu chọc cô. Cô chẳng thèm để ý bởi vì cô cảm thấy mình vượt xa so với lũ trẻ trong trường. Bọn chúng thì biết được những gì ngoài đời đang diễn ra.
Trong cả mùa đông cô càng ít gặp Mike hơn. Nhiều lần cô đã hẹn với anh rồi lại phải từ chối vì Joker giao việc cho cô. Từ cái đêm anh đợi cô trước cửa nhà, anh không đi đón cô ở tiệm nhảy nữa.
Một buổi tối Maria được gọi đến bên điện thoại.
- Hello - Cô nói vào trong máy.
- Maria đấy à? - Giọng nói thân thuộc vang bên tai cô - Mike đang nói đây.
Mãi đến cái khoảnh khắc này cô mới ý thức ra được rằng cô thấy thiếu anh như thế nào. Cô mỉm cười:
- Anh dạo này thế nào, anh Mike?
- Tốt - Anh trả lời - Còn em.
- Em bằng lòng với công việc.
- Anh nhiều lần muốn nói chuyện với em - Anh phân bua - nhưng ở trường nhiều việc quá.
- Em rất mừng khi anh gọi điện cho em, anh Mike ạ! - Cô khẽ nói - Em thấy thiếu anh.
- Thật không? - Giọng anh tươi hẳn lên và đầy hạnh phúc.
- Thật mà, anh Mike.
- Khi nào em xong việc chúng ta gặp nhau được không?
- Tất nhiên rồi - Cô vội trả lời.
- Ở dưới, vẫn chỗ cũ. Chiếc xe đầu tiên tính từ góc phố - Anh chỉ dẫn cho cô.
- Được rồi.
- Maria này - Anh ngập ngừng.
- Chuyện gì đấy, anh Mike?
- Em đừng thất hẹn với anh lần này nhé - Anh khẩn khoản.
- Em sẽ đến, anh Mike ạ.
Khi Maria bước ra, Mike đang dựa người vào bên một chiếc xe và đứng thẳng lên khi cô tiến lại gần. Cô liếc nhìn khuôn mặt anh. Anh trông có vẻ mệt mỏi và gầy đi.
- Hello - Cô khẽ gọi.
Một nụ cười ngượng ngùng lộ ra trên khuôn mặt Mike.
- Hello.
Trong khoảnh khắc họ đứng lặng nhìn nhau. Rồi Maria phá tan sự im lặng.
- Thế anh không muốn mời em đi uống một ly cà phê à?
- Ồ, có chứ - Anh nói - Em đã bắt mất hồn anh thật rồi.
Maria muốn đi vào một quán cà phê, nhưng anh đã choàng lấy tay cô và dắt vào một khách sạn ở gần đó. Cô ngắm nghía cái khăn trải bàn trắng tinh.
- Ghê thật, chúng ta sống sang ra phết.
- Đối với chúng mình chỉ những thứ tốt nhất - Mike mỉm cười. Nhưng cô cũng nhận ra là anh rất thận trọng trong khi đặt món.
- Thế anh đã bận bịu những gì nào?
- Không nhiều lắm - Anh trả lời - Đến trường học hành. Làm thêm.
- Anh gầy đi đấy - Cô nói.
Anh nhún vai.
- Không sao, trước đây dù sao anh cũng quá nặng.
Người hầu bàn đặt xuống trước mặt họ cà phê và bánh ngọt. Cô nhấp một ngụm cà phê và đợi anh gợi chuyện.
- Cậu bé Peter dạo này thế nào? - Mike hỏi.
- Ngoan lắm - Cô mỉm cười - Nó biết đi rồi và bắt đầu tập nói. Nó cứ gọi em là ja - ja - Cô nhận ra là anh không hề hỏi đến bố dượng mình.
- Thế còn công việc ra sao?
- Cũng được.
Anh im lặng nhìn cô uống tách cà phê của mình. Tách cà phê trước mặt thì anh không hề động tới.
- Anh chẳng chịu uống cà phê của mình gì cả. - Cô khẻ nói.
- Anh không thích - Mike trả lời. Đột nhiên anh đứng dậy và vứt một tờ bạc lên bàn - Thôi ta đi đi.
Cô theo anh bước ra phố.
- Có chuyện gì thế, anh Mike?
Anh liếc nhìn cô.
- Anh mang đến cho em một tin - Mike khó nhọc nói không nên lời.
- Cho em? - Maria ngạc nhiên.
Mike gật đầu.
- Của Ross. Hắn ta nhắn em là tháng sau hắn sẽ về nhà.
Tay cô rời cánh tay anh buông thõng xuống.
- Và vì thế mà anh gọi điện cho em chứ gì? Để báo tin đó cho em phải không?
Anh không nói gì, gương mặt sắt lại.
- Thế người ta chờ đợi cái gì ở em? - Cô hỏi với vẻ giễu cợt - Nhảy cẩng lên vì sung sướng chăng?
Mike vẫn im lặng. Maria đứng lại. Anh vẫn còn bước đi tiếp hai bước nữa trước khi nhận ra là cô không còn ở bên cạnh mình.
- Gì thế? - Anh ngạc nhiên hỏi.
- Anh đã nhắn cho em biết - Cô nói với giọng dè dặt - Cám ơn anh.
- Hắn ta nghĩ rằng em là bồ của hắn - Anh phân trần. Cô nhìn với đôi mặt mở to trong đêm.
- Thế anh nghĩ sao?
Anh đứng đó thất vọng.
- Anh chẳng biết là anh cần phải nghĩ như thế nào nữa. Hắn ta có vẻ rất chắc chắn.
Maria bước vào dưới một cái hiên nhà tối om.
- Mike - Cô gọi.
- Hả?
- Lại đây anh Mike.
Anh theo cô bước vào. Cô vòng tay qua vai anh kéo mặt anh sát xuống và hôn anh. Lúc đầu anh đứng đờ người ra, rồi hai tay anh choàng lấy người cô, ghì cô sát vào người mình. Họ đứng như vậy một lúc trong khi mọi thứ rối loạn trong đầu anh. Cuối cùng cô rời ra, toàn thân run run trong vòng tay cuồng nhiệt của anh.
- Và bây giờ thì anh nghĩ sao, Mike?
- Nhưng mà em có nói gì bao giờ đâu? - Anh phân trần một cách lộn xộn - Em cũng chưa cư xử để tỏ rằng em muốn ở bên anh. Nhớ lần trước đấy, em đã thất hẹn với anh. Anh đã chờ em cả tiếng đồng hồ mà em chẳng thấy đâu.
Đôi mắt Maria trong bóng tối lóng lánh, xanh biếc như mắt của một chú mèo.
- Em phải làm việc, anh Mike ạ. Em cần tiền. Điều đó thì anh cũng biết rồi.
- Còn có nhiều việc khác mà người ta kiếm ra tiền - Anh trầm ngâm nói.
Cô lắc đầu.
- Em không làm điều gì xấu xa. Em chỉ muốn có đủ tiền để không phải sống như mẹ em. Em đã biết cuộc đời bà ra làm sao rồi.
- Nhưng em vẫn chưa bao giờ...
- Thôi anh - Cô khẽ cắt ngang và ấn ngón tay vào môi anh - Anh nói nhiều quá. Anh chưa bao giờ tìm cách hôn em. Em đã tự hỏi mình, không biết cái gì đã xảy ra với anh.
Mike mỉm cười, khuôn mặt anh như sáng bùng lên. Anh lại sát bên cô.
- Có thể điều đó chẳng hại gì - Anh tâm sự - Anh càng có nhiều dịp để đền bù.
Khi hai người về đến cửa nhà cô thì phố xá đã vắng tanh. Những cơn gió tháng ba cuối cùng thoảng qua hai người khi họ bước lên cầu thang đi vào hành lang. Cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa và liếc nhìn mặt anh. Anh nhìn cô. Đôi mắt anh trở nên nghiêm trang, rồi anh thì thào với cô.
- Anh yêu em, Maria ạ. Em có biết điều đó hay không?
Cô gật đầu.
- Anh yêu em từ cái ngày ở trong thang máy, nhưng anh cứ nghĩ em chẳng hoái hoài gì đến anh. Ross có nhiều thứ, anh chẳng có gì hết.
- Em chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì hết - Cô đáp lại.
- Anh biết nhưng mà em có thể có tất cả những gì em muốn. Mỗi người đàn ông gặp em đểu phát điên lên vì em.
Một nụ cười từ từ nở ra trên khuôn mặt cô.
- Em biết - Cô tự tin nói - nhưng em chẳng quan tâm đến họ. Họ tất cả đều là những thằng ngốc. Họ tất cả đều nghĩ là họ có thể nhận được điều gì đó ở em. Nhưng em không cho chút nào hết.
Anh cười một cách vui vẻ.
- Thế anh cũng là một trong những thằng ngốc đó à?
- Anh ngốc nhất trong cả bọn - Cô đùa lại - Trừ em ra. Em phát cuồng vì anh.
Mike kéo Maria vào sát người mình và cô tự nguyện ép sát vào anh trong vòng tay khoẻ mạnh. Đôi môi cô âm ấm và hé mở. Lưỡi cô như châm lên những ngọn lửa. Anh đột nhiên ngừng thở, đôi mắt nhắm lại và thả mình vào trong một cơn lốc nóng bỏng. Bất ngờ cô rời anh ra, ánh mắt lộ vẻ bối rối.
- Mike, anh làm em điên lên được.
- Càng tốt.
Cô lắc đầu.
- Em không hiểu nổi. Chưa một ai làm cho em có cảm giác ấy.
Anh lại kéo cô vào mình.
- Nó sẽ dạy cho em biết là đừng đùa với anh cô bé ạ - Anh vừa cười vừa kêu lên. Anh hôn vào cổ cô.
- Bây giờ thì em thật sự có người yêu.