Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 19: Nhận Cha Có Giá. Một Đêm Thành Danh
T
hiến Thiến lại hỏi tiếp:
- Thế bao giờ con mới có con?
Ông già cau mày lại suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Sau này… mấy năm nữa.
Thiến Thiến có vẻ hài lòng quay đầu lại nhìn Thiến Tứ với giọng nhu mì an ủi chàng rằng:
- Đại ca khỏi lo âu, vợ của đại ca tuy không có con, nhưng em có con. Chờ mấy năm nữa em sẽ đẻ một đứa con mũm mĩm cho đại ca, đại ca có lấy không?
Thiên Tứ mặt đỏ bừng cứ cúi đầu nhìn xuống dưới đất, mãi cũng không trả lời được.
Bại Sự lão nhân thấy thế liền cười ha hả xen lời nói:
- Này tiểu tử, con gái nuôi của lão nhất tâm nhất trí muốn biếu cho ngươi một đứa con mũm mĩm, chăng hay ngươi có lấy hay không thì bảo?
Thiên Tứ có vẻ bực mình lườm ông ta một cái.
Thiến Thiến đang cao hứng nói như vậy, thấy Thiến Tứ mãi không trả lời thì đau lòng vô cùng, nước mắt đã ứa ra như muốn khóc, nhưng nàng vẫn gượng không để cho nước mắt nhỏ xuống.
Bại Sự lão nhân thấy thế vội nín cười khuyên rằng:
- Con gái cưng của lão không nên đau lòng như thế, tiểu tử… ngươi làm gì thế. Nếu ngươi không lên tiếng nói, lão phu sẽ không nể mặt đâu.
Thiên Tứ cúi mặt xuống nên không biết gì, bây giờ thấy Bại Sự lão nhân nói như vậy chàng mới ngửng đầu lên, trông thấy Thiến Thiến đau lòng như vậy, chàng giựt mình kinh hãi, quên cả sự hỗ thẹn vừa rồi, vội giơ tay ra nắm lấy tay nàng và khuyên rằng:
- Ngu huynh lấy, thế nào cũng lấy! Thiến muội đừng có khóc nữa, ngu huynh…
Thấy Thiên Tứ đã nhận lời rồi, Thiến Thiến đã cười khì ra được, Thiên Tứ mới yên tâm thở nhẹ ra một tiếng, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi chàng cũng không sao nhịn được cười.
Bại Sự lão nhân ngồi yên ở đó ngắm nhìn Thiến Thiến, thấy hai người mỗi người có một vẻ đẹp riêng, nên ông ta đã quyết định thế nào cũng ghép cho hai người lấy nhau nhưng không tiện nói ra ngay. Đồng thời ông ta nghĩ bụng:
“Thực không ngờ phen này hy vọng của mình đã thực hiện được, bà già bỗng dưng được một đồ đệ cưng, ta lại còn hơn bà ấy, tự nhiên lại được một đứa con gái nuôi đẹp như tiên nữ và còn được cả một người con rể lỗi lạc…”
Nghĩ tới đó ông ta khoái trí cười ha hả tức thì.
Thiên Tứ thấy thế càng ngượng nghịu thêm, vội lái thêm chuyện khác, hỏi Thiến Thiến rằng:
- Thiến muội còn vấn đề gì hỏi lão tiền bối nữa không?
Thiến Thiến cười khúc khích nói tiếp:
- Điều kiện thứ ba và cũng là điều kiện cuối cùng, nếu cha nuôi làm được thì con mới chịu nhận…
Ông già cả mừng vội hỏi:
- Còn vấn đề gì nữa?
Thiến Thiến nhìn ông ta đáp:
- Việc này dễ lắm, chỉ cần cha nuôi bắt tay lão đại ca, hai người hoà hảo với nhau thôi.
Bại Sự lão nhân ngạc nhiên vô cùng vội hỏi lại:
- Tại sao lại phải làm như thế?
- Lão đại ca là người tốt, đối với con cùng đại ca đây cũng tử tế lắm. Cha nuôi cũng là người tốt, trước kia hai người chỉ vì một việc nho nhỏ mà tức giận nhau, chuyện đó đã là chuyện xưa rồi, hai người nên bỏ qua đi mới phải. Huống hồ hai người lại có họ hàng với nhau nữa, cho nên con mới muốn hai người phải hoà hảo với nhau là thế.
Bại Sự lão nhân với Thiên Tứ không ngờ một cô bé ngây thơ như vậy mà lại có ý nghĩ tế nhị ấy, như vậy đủ chứng minh Thiến Thiến tuy là người rất ngây thơ nhưng bản tính và tâm tư của nàng lại rất lương thiện, chỉ cần huấn luyện một thời gian là nàng sẽ trở nên một nữ hiệp trí dũng song toàn ngay.
Bại Sự lão nhân cúi đầu nghĩ bụng;
“Từ xưa tới nay hành vi của ta cũng hơi quá đáng thực, nhất là đối với Thích Thích Ông. Bây giờ, ta với y là hai ông già, những bạn cũ xưa kia cũng chỉ còn lại hai ta thôi, hễ gặp mặt không cãi nhau thì đánh nhau, thực vô lý quá!”
Nghĩ tới đó, ông ta ăn năng hối lỗi, liền thở dài một tiếng, thành khẩn nói với Thiến Thiến rằng:
- Lời nói của cô nương rất có lý. Thiết nghĩ lão với lão già họ Thích đều đến tuổi sắp xuống lỗ cả rồi mà vẫn còn chấp nhất mối thù hồi nhỏ như vậy, nhưng…
Ngẫm nghĩ giây lát, ông ta mới nói tiếp:
- Nhưng việc này đơn phương không sao giải quyết được. Nếu lão Thích không bằng lòng thì dù lão có quỳ xuống van lơn y, y cũng không chịu nghe đâu. Như vậy làm thế nào để cho cô nương toại nguyện được?
Thiên Tứ thấy Bại Sự lão nhân chỉ nghe Thiến Thiến nói mấy lời mà đã chịu bỏ thành kiến bấy lâu nay, thật là hiếm có, nên chàng mừng rỡ xen lời nói:
- Việc gì chứ việc này xin lão tiền bối cứ yên tâm. Quý hồ lão tiền bối bằng lòng là xong, còn Thích Thích ông đã có tiểu bối với Thiến muội khuyên bảo, chắc ông ta thế nào cũng nghe.
Thiến Thiến cũng đỡ lời:
- Phải đấy! Lão đại ca tử tế với tiểu bối như vậy, tiểu bối thiết nghĩ đại ca với tiểu bối cùng lên tiếng yêu cầu, chắc lão đại ca không cự tuyệt đâu.
Bại Sự lão nhân thấy hai người có lòng như vậy, liền thở dài một tiếng và đáp:
- Thôi được, già này hãy tạm thời nhận lời. Quý hồ lão Thích nhận lời thì lão vui lòng xử hoà với y luôn. Như vậy cô nương đã hài lòng chưa?
Thiến Thiến tươi cười và lớn tiếng gọi:
- Cha nuôi!
Bại Sự lão nhân vừa vuốt râu vừa cười ha hả, tiếng cười của ông ta kêu như sấm động, khiến cho con Tiêu Ngân với con hươu đang ngủ ở bên ngoài cũng bị thức tỉnh và cùng giương cổ lên để xướng hoạ.
Thiên Tứ cũng khoái trí lắm, liền đề nghị rằng:
- Thiến muội nhận cha nuôi phải long trọng một chút mới được!
Thiến Thiến không hiểu ngơ ngác nhìn. Chàng liền bảo nàng phải hành lễ ba quỳ chín lạy. Nàng rất thông minh, vội tiến tới trước mặt ông già quỳ xuống vái lạy luôn.
Bại Sự lão nhân cứ nói “miễn lễ” luôn mồm, nhưng thật sự ông ta đã mừng rỡ đến ứa hai hàng nhiệt lệ.
Thiến Thiến vái xong đứng dậy, thấy cha nuôi khóc, kinh hãi vô cùng, vội lấy khăn ra lau chùi nước mắt cho cha nuôi và hỏi:
- Sao bỗng dưng cha nuôi lại khóc như thế? Có phải cha nuôi không hài lòng đấy không?...
Bại Sự lão nhân vội đáp:
- Không! Không! Cha nuôi mừng rỡ quá thôi!
Thiên Tứ đứng cạnh đó thấy bố nuôi và con nuôi như vậy cũng rất cảm động. Chàng nghĩ đến thân mình đến giờ vẫn chưa biết cha mẹ mình là ai? Tên họ là gì? Và sống chết ra sao? Nên chàng mủi lòng, ứa nước mắt ra liền. Chàng sợ Thiến Thiến trông thấy, vội lấy tay áo lau chùi ngay, và cười ha hả, lớn tiếng hỏi:
- Sao Thiến muôi cũng khóc như thế! Có mau xin cha nuôi cho “lì xì” đi không, còn đợi chờ đến bao giờ nữa?
Bại Sự lão nhân vội móc túi, moi mãi mới lấy được cái hộp ngọc nho nhỏ ra, và nói:
- Nếu không phải thằng nhỏ nhắc nhở thì cha nuôi suýt quên cả việc “lì xì” cho con…
Ông ta vừa nói vừa mở nắp hộp ra. Thì ra bên trong có năm hạt sen hình dài, đỏ như máu, rồi ông ta đưa cho Thiến Thiến và nói tiếp:
- Năm hạt Huyết liên tử này là một thứ hạt sen đặc sản ở núi Thiên Sơn, công dụng của nó có thể khởi tử hồi sinh, bổ khí bồi nguyên. Con hãy nhận lấy. Từ mai trở đi, đêm nào cũng vậy, cứ đến giờ Tý là con cũng nuốt một hạt, rồi theo tâm pháp toạ công của sư phụ truyền thụ cho mà điều tức luyện khí một tiếng đồng hồ. Năm ngày sau ăn hết năm hạt sen này, con sẽ thấy công hiệu ngay.
Thiên Tứ là người rất giỏi về y lý nên chàng trông thấy những hạt sen này biết ngay là Huyết liên tử, và những hạt sen này ít nhất cũng có trên nghìn năm mới đỏ tươi như thế, thật là một vật báu rất hiếm có.
Quý vị nên rõ, Huyết liên tử sinh sản ở trên núi cao dưới đất băng, năm trăm năm mới nở hoa một lần, một nghìn năm mới kết trái một lần. Trước khi kết trái, cây sen bỗng rút tái xuống dưới băng tuyết cho tới khi thành thuộc mới nhô ra kết trái. Cây nào càng thâm niên bao nhiêu, hạt sen càng đỏ tươi bấy nhiêu. Nhưng khi đã kết trái rồi là hương sen rụng ngay, hạt sen bắn tung đi thật xa, rớt xuống mặt đất là biến mất liền. Vậy muốn hái nó, phải chờ khi nó sắp rụng là hái ngay. Nhưng hái non cũng vô ích, vì hạt sen chưa chín không có công hiệu mấy.
Thiên Tứ không ngờ Bại Sự lão nhân lại rộng rãi đến thế. “Lì xì” cho con nuôi năm hạt sen quý báu như vậy, đủ thấy ông ta thương Thiến Thiến biết bao? Bằng không, dù người rộng rãi đến đâu cũng không ai cho một lúc tới năm hạt như vậy?
Thiên Tứ mừng thầm cho Thiến Thiến. Chàng biết nàng nhờ có năm hạt Huyết liên này, võ công của nàng không những tiến bộ rất nhanh, công lực tăng gấp bội và muốn đả thông Sinh tử Huyền quan cũng rất dễ.
Nếu nàng chịu khó tu luyện còn trở nên một tấm thân kim cương không bao giờ bị huỷ hoạt hết.
Bại Sự lão nhân thấy Thiên Tứ ngẫn người ra nhìn năm hạt Huyết liên như vậy lại hiểu lầm, liền cười ha hả nói:
- Số của tiểu tử không được hên. Lão với bà già tốn không biết bao nhiêu công lao mới hái được hai mươi mấy hạt, mỗi người đem theo năm hạt ở trong người. Có lẻ năm hạt của bà già đã tặng cho đồ đệ của bà ta rồi.
Thiên Tứ không chờ ông ta nói dứt, đã vội đỡ lời:
- La mỗ tuy bất tài thật nhưng nhưng vẫn chưa phải cần tới những thuốc quý báu ấy…
Thiến Thiến cầm cái hộp ngọc lên ngửi, thấy những hạt sen ấy có mùi thơm toả ra, nàng biết là vật quý, đang định cất đi, nghe thấy Bại Sự lão nhân nói như vậy liền nhét ngay cái hộp đó vào tay Thiên Tứ và nói:
- Đại ca, vật này là của cha nuôi tặng cho em, em xin tặng lại cho đại ca.
Thiên Tứ cảm động vô cùng, liếc nhìn nàng một cái rồi bỏ cái hộp ngọc vào trong cái túi da đeo ở ngang lưng của nàng và khẻ đáp:
- Cám ơn Thiến muội, những vật này phần vì “lì xì” của cha nuôi tặng cho hiền muội, hiền muội không nên chuyển tặng lại như thế. Phần thứ hai, nó chỉ có thể giúp ích cho hiền muội thôi. Vậy hiền muội nên nghe theo lời dặn bảo của cha nuôi vừa ăn nó vừa luyện tập nội công đi.
Thiến Thiến còn muốn ép chàng lấy, nhưng chàng lại nói tiếp:
- Nếu Thiến muội không nghe lời, đại ca sẽ giận đấy.
Bại Sự lão nhân thấy hai người mến nhau như vậy, định nói bông mấy câu, nhưng ông ta sực nghĩ bây giờ địa vị của mình khác trước, nên ông ta không dám nói bông nữa, liền rủ hai người vào trong thành ăn cơm.
Lúc ấy trời đã sáng tỏ, tuy suốt đêm không ngủ nhưng ba người có nội công cao siêu như vậy, dù hai ba đêm không ngủ cũng không sao, Vì thế, ba người liền đi vào trong thành để ăn cơm ngay.
Bại Sự lão nhân cùng Thiên Tứ với Thiến Thiến ba người đi vào trong thành Lan Châu. Vì thấy ba người khác thường, nên người đi đường đều chú ý nhìn họ.
Bỗng thấy những người đi đường trông thấy Thiến Thiến vội cúi đầu quay mặt đi luôn, chứ không dám nhìn nàng nữa. Bại Sự lão nhân là người rộng kiến thức thấy vậy rất đáng nghi, nhưng phần vì ban ngày ban mặt, phần người đi lại đông đảo, ông ta không tiện túm lấy một người để hỏi nguyên nhân.
Sau Bại Sự lão nhân nghĩ ra một kế, thấy phía đằng trước có một đại hán mặc võ trang, lưng đeo trường kiếm, đang theo đám đông đi vào trong thành, ông ta vội tiến lên, đi tới cạnh người đó, khẻ thúc vào vai người ấy một cái.
Người ấy đeo kiếm và mặc võ trang như vậy ắt phải là người ở trong làng võ.
Quả nhiên y thấy phía sau có một luồng gió mạnh thúc tới, vội bước chân sang bên để tránh né, nhưng vẫn không sao tránh khỏi, vẫn bị Bại Sự lão nhân va đụng phải, bắn xa mấy bước. Y tức giận khôn tả, liền lớn tiếng mắng:
- Quân khốn kiếp! Ngươi mù quáng…
Y vừa chửi vừa quay đầu lại nhìn, trông thấy rõ mặt Bại Sự lão nhân với một nam nữ đi sau ông ta, y câm mồm ngay, không dám chửi nữa, vội quay đầu định tránh ra đằng khác.
Bại Sự lão nhân vôi chộp lấy cổ tay y, cười hì hì nói:
- Xin lỗi huynh đài nhé? Già mắt kém, nên mới va đụng vào huynh đài như vậy, thật là…
Người nọ đã hoảng sợ đến biến sắc mặt, nhưng thấy Bại Sự lão nhân xin lỗi và cũng không thấy ông ta dùng sức mạnh bóp tay mình, mới yên tâm, vội cười và khẻ đáp:
- Không sao! Không sao!
Nói xong y giằng mạnh một cái định rút lui luôn, nhưng y không ngờ tay của ông già lại khoẻ đến thế, cứng rắn như cái cùm sắt vậy. Y sợ hãi vô cùng liền trố mắt lên nhìn, không ngờ ông già lại đi sát cánh với mình cười hì hì nói:
- Già nàu ngẫu nhiên va đụng phải huynh đài, trong lòng rất không yên. Hơn nữa, trên phố đông như thế này, lão không va đụng ai lại cứ va đụng phải huynh đài, đủ thấy lão với huynh đài rất có duyên phận, cho nên lão muốn mời huynh đài sơi một bữa cơm để tạ lỗi. Chẳng hay huynh đài có nhận lời không?
Ngừi nọ giở cười giở khóc, thấy ông ta nói như thế, lại không tiện từ chối, nhưng sự thật nếu không đi cũng không được, vì tay y đã bị đối phương nắm chặt, nên y đành trả lời:
- Lão già khách khứa quá, tiểu bối là Khoái đao Thiết Đầu nhưng… nhưng… không chịu nổi…
Thiên Tứ với Thiến Thiến không hiểu Bại Sự lão nhân làm như thế để làm chi, và nghe thấy ông ta nói như vậy liền nhìn nhau cả cười.
Lúc ấy, Bại Sự lão nhân nghe thấy người nọ báo ngoại hiệu như vậy liền kêu “ồ” một tiếng, đột nhiên nháy mắt một cái, vừa cười vừa nói tiếp:
- Lão tưởng là ai, thế ra huynh đài là Vương thất ca, anh hùng hảo hán ở Hà Sao đấy! Trước kia, tuy già không may mắn được làm quen với Thất ca, nhưng đã rất kính phục cái tên Khoái đao Thiết Đầu của Thất ca rồi, người mà có cái đầu cứng như sắt, đao pháp đã sử dụng rất mạnh, có thể nói là Thiên hạ Nhất tuyệt. Hôm nay già may mắn thật, vừa ra cửa đã gặp được lão ca, như vậy có thể nói là trời có mắt.
Thì ra Khoái đao Thiết Đầu Vương Đại Thất là thuỷ khấu ở Hà Sao thật, tài ba bơi lội của y đã khổ luyện mấy chục năm, cũng nổi tiếng lắm, nhưng không đến nổi thần kỳ như Bại Sự lão nhân nói đâu.
Vương Đại Thất thấy Bại Sự lão nhân là người có tên tuổi hiển hách như thế khen mình như vậy khoái trí vô cùng, lòng sợ hãi vừa rồi đều tiêu tán hết và đã coi Bạ Sự lão nhân như là tri kỷ của mình thực vậy. Y cười ha hả đáp:
- Tên tuổi của lão gia còn hơn Khoái đao Thiết Đầu này nhiều, không những lão Thất đã nghe đã nghe danh từ lâu, gần đây… Tối hôm qua còn nghe người ta nói thần oai vô địch của lão gia, chỉ khẽ tay…
Y vừa nói vừa giơ tay ra hiệu, y không biết bại Sự lão nhân đã buông tay ra lúc nào mà không hay. Y đang định nói tiếp nhưng nghĩ bụng:
“Hùng Phụng Vương Mai tuy không sao, nhưng sư phụ của y thị thì quả thực là một đại ma đầu khiến ai nghe thấy cũng phải khiếp đảm. Bại Sự lão nhân có võ công rất lợi hại mới dám đụng đến đồ đệ của y, còn ta thì chịu không nổi tên ma đầu ấy đi một ngón tay…”.
Nghĩ tới đó Vương Đại Thất mặt biến sắc ngay không dám nói tiếp nữa mà vội nói sang chuyện khác rằng:
- Được lão gia tâng tốc như vậy lão Thất rất cám ơn, nhưng hiện giờ lão Thất đang có việc bận không thể tiếp lão gia được, xin lão gia lượng thứ cho.
Nói xong y lại sợ Bại Sự lão nhân chộp tay mình, nên y đã chuẩn bị luôn. Đồng thời y chắp tay chào rồi chui vào đám đông đào tẩu liền.
Bại Sự lão nhân hiểu rõ chuyện không đuổi theo nữa, liền quay đầu lại, thấy Thiên Tứ hai người ngơ ngác nhìn liền làm mặt xấu rồi lớn bước đi vào trong thành luôn. Thiên Tứ với Thiếu Thiến đi theo ngay.
Một lát sau đã tới tửu lầu mà hôm qua ba người đã ăn ở đó. Bại Sự lão nhân tiến thẳng vào trong lầu ngay.
Mọi người đang ngồi ăn trò chuyện vui vẻ ở trong đại sảnh bỗng thấy Bại Sự lão nhân ba người bước vào ai nấy đều im hơi lặng tiếng tức thì. Chờ ba người đi khỏi lên trên lầu khuất rồi chúng mới dám chuyện trò cười đùa như trước.
Khi lên tới trên lầu, trên này tửu khách ít hơn, nhưng Thiên Tứ đã thấy mười mấy đôi mắt nhìn cả vào mặt mình, chàng ngượng vô cùng, mặt đỏ bừng, thấy Bại Sư lão nhân ngồi xuống một cái bàn ở đằng đó, chàng vội ngồi xuống để đỡ ngượng.
Riêng có Thiến Thiến không biết xấu hổ là gì cứ tỏ mắt lên nhìn mọi người. Nàng chợt thấy có một cô nương rất xinh đẹp tuổi ngang với mình đang nhìn Thiên Tứ không chớp, mặt lộ vẻ kinh hãi, mừng rỡ và oán hận. Nàng không hiểu tại sao cô nương xinh đẹp như mai nở thế kia lại nhìn đại ca mình như vậy? Nàng không hiểu tại sao lửa giận bỗng nổi lên ngay, nàng liền ngồi xuống chỗ chiếc ghế ngang với cửa sổ dùng giọng mũi kêu “hừ” mồm lẩm bẩm nói:
- Thực không biết xấu hổ...
Thiên Tứ ngạc nhiên vội hỏi:
- Thiến muội mắng chửi ai thế?
Thiến Thiến vẻ mặt khinh khỉnh nói tiếp:
- Đằng bàn kia có một người đàn bà cứ trố mắt lên nhìn đại ca hoài, hình như chưa bao giờ trông thấy đàn ông…
Bại Sự lão nhân không ngờ con nuôi mình lại biết ghen tuông như vậy, liền bật cười ha hả và đưa mắt nhìn về chỗ đó. Quả nhiên ông ta thấy một cái bàn, ở chỗ cách bàn mình chừng năm sáu cái bàn có một cô bé rất xinh đẹp và cứ nhìn sang bên này. Ngồi cùng bàn với nàng ta không phải ai xa lạ mà chính là Tô Trị Toàn với con trai Tô Hãn, con rể Kim Vũ mà mình đã gặp ở trên núi Yên Chi ngày nọ.
Bại Sự lão nhân thông minh vô cùng, thấy vậy đã biết cô nương này là ai, không sao nhịn được liền khẽ nói với Thiên Tứ rằng:
- Này, con nhỏ kia đã tới đấy.
Thiên Tứ cứ nhìn Bại Sự lão nhân nên không chú ý đến những người gần đó. Lúc đó chàng thấy Bại Sư lão nhân cố ý làm ra vẻ thần bí như vậy không sao nhịn được liền quay đầu lại nhìn, chàng mới biết cô bé bị Thiến Thiến bảo không biết xấu hổ lại là Tô Xảo Yến, con gái cưng của Trị Toàn.
Xảo Yến mặc võ trang màu đỏ lưng đeo bảo kiếm, cả cái tua đeo ở cán kiếm cũng màu đỏ nốt, mặt nàng hồng hào như hoa đào, khiến ai trông thấy cũng có cảm tưởng lúc nào nàng cũng có thể bừng cháy vậy. Riêng có đôi mắt của Thiên Tứ thì nhận thấy nàng không có điểm nào đáng để cho người ta yêu hết. Chàng chỉ cảm thấy trong một thể xác đẹp đẽ như thế lại có một trái tim đanh ác như rắn rết, nên chàng sầm ngay nét mặt. Ngờ đâu Xảo Yến vừa nhìn thấy chàng liếc nhìn như bị điện giật, đứng ngay dậy tủm tỉm cười chào hỏi luôn:
Thế ra chú em cũng vậy đấy à, thực là may mắn quá!
Nàng vừa nói vừa đi tới gần.
Bàn của Thiên Tứ là bị người ta chú ý đến nhất, nhưng bây giờ mọi ngưòi nhìn thấy Xảo Yến đi đến gần bàn chàng ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn sang.
Thiên Tứ thấy thế càng tức giận thêm, chỉ muốn tát cho Xảo Yến mấy cái, nhưng thấy Xảo Yến tươi cười như vậy, chàng lại không tiện nổi giận nữa.
Thiến Thiến thấy Xảo Yến õng ẹo đi tới càng bực mình thêm, liền khẽ kêu “ư” và hỏi:
- Đại ca, người này là ai thế?
Thiên Tứ mặt lạnh lùng ngồi yên không cử động, nghiến răng mím môi khẽ đáp:
- Tô Xảo Yến!
Thiến Thiến trố mắt nhìn Xảo Yến không chớp, hình như nàng có ý nói:
- Xem mi giở trò gì nào?
Xảo Yến vẫn tủm tỉm cười, ỏng a ỏng ẹo đi tới trước mặt Thiên Tứ cười khanh khách hỏi:
- Sao chú em không nhận ra được chị Yến này hay sao? Thực không ngờ mới có một đêm qua mà chú đã nổi danh, biến thành một đại hiệp khách rồi.
Thiên Tứ bỗng nghĩ ra một kế liền lên tiếng hỏi:
- Cô nương nói gì thế?
Hình như lúc này Xảo Yến mới phát giác Thiến Thiến ngồi bên cạnh đó, mặt làm ra vẻ hoài nghi không trả lời câu hỏi của Thiên Tứ, trái lại nói sang chuyện khác mà dửng dưng hỏi:
- Ối chà, thảo nào mà chú em lại lãnh đạm với tôi như thế, có lẽ vì có mỹ nhân ngồi cạnh chẳng hay vị mỹ nhân này là ai thế…?
Bại Sư lão nhân cười tít mắt lại chẳng nói chẳng rằng.
Tuy Thiến Thiến là người rất ngây thơ, nhưng nàng thấy Xảo Yến rất chướng mắt, đồng thời lại thấy lời nói Xảo Yến có vẻ châm biếm mình, nên nàng không sao nhịn được liền quắc mắt lên nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Hình như Xảo Yến không coi Thiến Thiến vào đâu hết, nàng ta ngắm nhìn Thiến Thiến từ đầu chí chân, sau nàng ta thấy Thiến Thiến giận dữ nhìn mình mặt liền lộ sát khí ngay, nhưng chỉ thoáng cái thôi lại tươi cười ngay và nói với Thiên Tứ tiếp:
- Chú em, có lẽ vị này cũng là nữ hiệp mới nổi tiếng đây, sao không giới thiệu cho chị Yến biết với, có lẽ sợ chị Yến xấu xí làm nhơ bẩn mất mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ này của chú em không?
Bại Sự lão nhân bỗng cười ha hả, nhưng mặt ông ta không có vẻ gì là tươi cười hết, vì ông ta thấy con nhỏ này không coi ai vào đâu cả, ngay cả Bại Sự lão nhân tiếng tăm lừng lẫy như mình mà con nhỏ cũng không thèm nhìn, nên ông ta mới có tiếng cười kỳ lạ như thế.
Thiên Tứ rất lấy làm khó xử và cảm thấy lời nói của Xảo Yến rất chướng tai, vì trước mặt công chúng chàng không tiện giở mặt với nàng ta.
Thiến Thiến xưa nay rất ngoan ngoãn nghe lời Thiên Tứ, nhưng đối với người khác thì nàng lại rất bướng bỉnh, thấy sắc mặt của Thiên Tứ ngày càng khó coi, đoán biết ngưòi yêu của mình cũng không ưa gì người đàn bà yêu quái này, nàng không còn e dè gì nữa liền đứng dậy quát mắng:
- Người đàn bà này cứ đứng ở đây làm gọi anh gọi em hoài, ai là chú em của ngươi thực không biết xấu hổ. Có bước ra đằng khác không?
Nàng vừa nói vừa giơ tay lên tát luôn Xảo Yến hai cái kêu “bốp, bốp” tức thì.
Xảo Yến không ngờ Thiến Thiến vừa nói đã ra tay đánh ngay nên không kịp tránh né, bị tát hai cái nên thân má đỏ ửng và sưng húp lên.
Những tửu khách ngồi quanh đó đã nghe đã nghe người ta nói đêm hôm qua Thiên Tứ với Thiến Thiến đã doạ cho bọn Vương Mai phải hoảng sợ bỏ chạy, nhưng bây giờ các người thấy hai người vừa ít tuổi vừa văn vẻ như vậy không ai dám tin hai người lại có tài ba như thế.
Lúc này mọi ngưòi thấy Thiến Thiến ra tay tát cho thiếu nữ trông khêu gợi và lẳng lơ kia hai cái, thủ pháp và dáng điệu của nàng vừa nhanh vừa đẹp khiến ai cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Xảo Yến vừa đau vừa xấu hổ không sao nhịn được, liền nghiến răng mím môi nhìn Thiến Thiến hai mắt như nổ lửa, giơ song chưởng lên trước ngực thét lớn:
- Con nhãi kia, ngươi dám đánh lén ta phải không? Ngươi đả thương cô nương như thế này có lẽ ngươi không muốn sống nữa chắc, cô nương này có phải là người dễ để cho người ta hà hiếp đâu? Con nhãi, mau nạp mạng đi.
Nàng vừa nói vừa vận mười thành công lực lên, hai bàn tay đỏ như lửa dùng thế Song Sát Lượng Ấn, nhằm ngay ngực Thiến Thiến tấn công luôn. Thiến Thiến liền cảm thấy có hai luồng gió nóng như lửa thiêu dồn tới.
Thiến Thiến là người không kinh nghiệm đối địch, nàng vừa tát trúng Xảo Yến hai cái trong lòng đắc chí, nhưng bỗng thấy đối phương giận dữ nói và giơ song chưởng lên trước ngực, nàng không biết đối phương đang vận công lực nên không đề phòng đối phương sắp ra tay tấn công mình. Tới khi nghe đối phương nói câu: “Mau nạp mang đi” Nàng mới cảnh giác định giơ tay lên chống đỡ nhưng đã muộn rồi.
Thiến Thiết thất kinh la lớn, định nhảy sang một bên tránh né, nhưng vì cách nhau quá gần mà đối phương lại ra tay rất nhanh nên nàng thấy như một luồng gió nóng như lửa thiêu dồn tới rồi.
Thiến Thiến kinh hãi vô cùng, biết không sao tránh né được nữa, liền nhắm hai mắt lại la thầm:
“Phen này mình chết mất!”
Nàng vừa than thầm xong đã nghe thấy tiếng nói của Thiên Tứ rót vào tai rằng:
“Ngươi dám…”
Thiến Thiến cả mừng vội mở mắt ra nhìn, đã thấy Thiên Tứ đứng dậy, tay áo lớn rộng của chàng liền đưa tới che chở lấy ngực mình, nhờ vậy luồng gió nóng hổi đã tiêu tan mất liền
Thì ra Thiên Tứ bỗng thấy Xảo Yến giơ tay định tấn công chàng biết thế nào nàng ta cũng dùng pho Địa Sát chưởng lực rất ác độc ra, chàng đã nếm qua mùi lợi hại của pho chưởng pháp này rồi nên chàng biết, nếu Thiến Thiến bị chưởng lực của nàng ta đánh trúng thế nào cũng toi mạng ngay chứ không sai.
Chàng đã không có thiện cảm với Xảo Yến, giờ lại thấy nàng ta được toại nguyện, cho nên chàng lẳng lặng vận Thiên La thần công lên để chuẩn bị rồi.
Quả nhiên chàng thấy Xảo Yến vừa nói xong đã ra tay tấn công luôn mà Thiến Thiến lại chưa hề phòng bị, như vậy Thiến Thiến lại cũng bị toi mạng chứ không sai. Chàng tức giận khôn tả vội giơ tay áo bên phải lên phất một cái, liền có luồng chân lực vô hình toả ra che chở lấy người của Thiến Thiến, đồng thời cũng tiêu giải chưởng lực của Xảo Yến tức thì.
Xảo Yến vừa ra tay tấn công, thấy Thiến Thiến kinh hoảng đến mặt biến sắc như vậy trong lòng mừng thầm, giờ bỗng dưng Thiên Tứ lại ra tay khiến công lao của mình hoá ra công cốc hết, đồng thời nàng cũng thấy chưởng lực của mình như là muối bỏ vào bể vậy, không thấy chút hiệu quả nào hết, nàng liền cả kinh thất sắc.
Sự thật không riêng gì nàng, ngay cả những người ngồi xung quanh đó cũng đều không tin đó là sự thực được và cũng không riêng gì những người đó mà ngay cả Bại Sư lão nhân cũng chưa dám tin nổi. Vì ông ta không những chưa thấy người nào có nội công lợi hại đến như vậy, mà cả nghe người khác nói cũng chưa hề nghe thấy nốt. Cho nên ông ta lại nghi ngờ Thiên Tứ có tà thuật chứ không phải võ công.
Thiến Thiến mở mắt ra nhìn, thấy mọi người đang ngơ ngác nhìn cả về phía mình, đồng thời nàng còn thấy Xảo Yến đứng ngẩn người ở đó nữa, nàng tức giận khôn tả lại tiến lên tát Xảo Yến hai cái nữa. Lần này nàng đã tức giận thực sự nên ra tay mạnh và nặng hơn trước nhiều.
Xảo Yến như người đang ngủ mơ, bị tát hai cái thực đau mới sực tỉnh đồng thời nàng còn bị đẩy lui về sau mấy bước nữa, chân chưa đứng vững mồm đã khạc ra một khẩu máu tươi. Khi máu tươi rớt xuống đất lại có tiếng kêu “lạch cạch” mọi ngưòi mới hay trong đống máu tươi còn có bốn năm chiếc răng nữa.
Khi Xảo Yến bị tát lần thứ nhất, cha anh và chồng chưa cưới của nàng đã đứng dậy thủng thẳng đi tới, sau ba bố con Trị Toàn thấy Xảo Yến ra tay đều yên chí thế nào đối phương không chết cũng bị thương nặng, nên cả ba liền ngừng chân lại. Tới khi chúng thấy Thiên Tứ ra tay hoá giải Địa Sát chưởng lực của Xảo Yến, chúng đều kinh hãi đến ngẩn người ra.
Lúc này Xảo Yến bị tát lần thứ hai, ba cha con Trị Toàn và những người xung quanh đó mới cầm tỉnh. Ba cha con chạy vội lại đỡ Xảo Yến. Trị Toàn thương con nhất, vội ôm lấy Xảo Yến, sợ con mình té ngã. Còn Kim Vũ thấy mấy chiếc răng rụng dưới đất và thấy má Xảo Yến sưng húp, hiện lên dấu vết một bàn tay, cả hai đều tức giận vô cùng thét lớn một tiếng song song xông lên múa chưởng định đấu thí mạng với Thiến Thiến luôn.
Xảo Yến chỉ bị rụng mấy cái răng và bị một chút ngoại thương thôi chứ không hề bị nội thương gì hết. Nàng cũng biết Thiên Tứ đỡ đầu cho Thiến Thiến thì bên cạnh mình mấy cha con ra tay cùng một lúc cũng không ăn thua gì đâu. Cho nên nàng vội giơ tay cản Kim Vũ và Tô Hãn, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Thiên Tứ gượng cưòi một tiếng giọng ai oán nói:
Chú em! Giỏi lắm! Bênh người ngoài hà hiếp con nhỏ yếu ớt này, như vậy chú em có ích gì đâu. Chả lẽ năm xưa Xảo Yến đối xử với chú tử tế như thế nên bây giờ được báo oán chăng?
Thiên Tứ thấy má nàng sưng húp, có dấu vết bàn tay, mép rỉ máu tươi trông thật tội nghiệp, lại thấy nàng nói ai oán như vậy dù biết rằng nàng là người có tâm địa độc ác không kém gì rắn rết, nhưng nghĩ đến hồi nhỏ nàng đối xử với mình như thế nào dù chàng là người sắt đá cũng phải động lòng thương.
Hơn nữa chàng cũng biết sở dĩ Xảo Yến thay lòng đổi dạ như vậy, cũng chỉ vì yêu mình quá đỗi mà mình lại thờ ơ với nàng. Cho nên chàng không nhẫn tâm nặng lời nữa, cũng vì thế mặt chàng đã dịu hẳn. Chàng ho gằn một tiếng rồi lớn tiếng đáp:
- Tô cô nương nên hiểu cho… sự thấy quý hồ cô nương đừng can thiệp vào hành động của La mỗ, thì không bao giờ La mỗ lại can thiệp đến cô nương…
Sự thực ý của chàng định nói nếu cô nương đừng có quấy rầy La mỗ thì làm gì có chuyện bị nhục như ngày hôm nay.
Nhưng đứng mặt mọi người đông đảo như thế, hơn nữa lại có Kim Vũ ở đó, nếu mình nói ra không những làm mất danh dự của Xảo Yến, với Kim Vũ bị rạn nứt là chắc.
Xảo Yến không đợi chàng nói dứt, đã gượng cười và cướp lời hỏi:
- Lời nói này có thực không?
Thiên Tứ gật đầu lớn tiếng đáp:
- La mỗ nói một là một, nói hai là hai, không bao giờ thay đổi hết.
Xảo Yến lại còn khen ngợi:
- Giỏi lắm!
Rồi nàng quay lại, mặt lộ sát khí quát bảo Thiến Thiến rằng:
- Nữ hiệp khách võ nghệ cao siêu thực, chắc phải là đồ đệ của danh sư nào. Xảo Yến này bái thụ bốn chưởng vẫn chưa hài lòng, trưa nay định mời nữ hiệp lên đỉnh núi Cao Lan tái lãnh giáo tuyệt học. Chẳng hay nữ hiệp có nhận lời không?
Thiến Thiến đưa mắt nhìn Thiên Tứ, thấy chàng cứ đứng yên, nàng do dự ngay. Quý vị nên rõ, tuy Thiến Thiến rất ghét thái độ lẳng lơ của Xảo Yến nhưng tâm địa của nàng lại rất hiền từ, từ nhỏ đến giờ chưa hề chính thức tỉ thí với ai bao giờ và cũng chưa hề đánh ai đổ máu lần nào. Bây giờ nàng trông thấy Xảo Yến hộc máu tươi đã giật mình đến thót một cái, lại thấy đối phương khiêu chiến nữa.
Điều thứ nhất nàng thấy thái độ của đại ca nàng không cứng rắn như trước nữa, điều thứ hai nàng cũng không muốn trông thấy Xảo Yến bị thương lần nữa, nên nàng mới trù trừ không trả lời ngay là thế.
Xảo Yến thấy Thiến Thiến không trả lời liền cười nhạt hỏi tiếp:
- Thế nào? Có phải nữ hiệp khách đã sợ hãi rồi đấy không, hay là không thèm đấu với Tô Xảo Yến này? Nếu nữ hiệp khách sợ…
Tuy Thiến Thiến là người rất nhu mì, chưa hề đánh nhau đến đổ máu bao giờ, nhưng nàng cũng là người rất hiếu thắng. Bây giờ nàng thấy Xảo Yến khiêu khích mình như vậy đỡ lời luôn:
- Thôi được, cô nương đừng có nói lôi thôi nữa! Đúng trưa hôm nay chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh núi Cao Lan.
Xảo Yến khen “hay” nhưng vẫn đứng yên tại đó và quay mặt lại nói với Thiên Tứ tiếp:
- Nữ hiệp khách đã nhận lời tỉ võ với tôi rồi, chắc chú cũng đã nghe thấy rõ bên trong không có liên quan gì đến chú. Lúc ấy xin chú đừng có thị cường ra tay can thiệp cuộc đấu của hai người chúng tôi.
Thiên Tứ cứ đứng yên không nói gì nhưng chàng đã quan sát hết thái độ của Xảo Yến với Thiến Thiến. Chàng thấy Xảo Yến nói như vậy biết nàng cố định tâm giết chết Thiến Thiến, nhưng phải nói trước như thế để mình không có quyền can thiệp vào trận đấu nữa.
Nhưng chàng biết rõ công lực hai người, Xảo Yến không hơn Thiến Thiến là bao, mình chỉ cần chỉ điểm cho Thiến Thiến vài miếng và bảo nàng cẩn thận đề phòng, như vậy dù nàng không thắng nổi Xảo Yến, cũng không đến nổi bị Xảo Yến đánh bại được.
Nghĩ như vậy xong, chàng không do dự gì hết, liền gật đầu nhận lời ngay và đáp:
- Quý hồ Tô cô nương công bình tỷ thí với Thiến Thiến, thì La mỗ quyết không can thiệp vài cuộc đấu của hai người.
Xảo Yến lườm chàng, nghiến răng mím môi và khẽ nói:
- Chúng ta đi thôi!
Rồi nàng quay người rảo cẳng xuống lầu trước.
Kim Vũ với Tô Hãn hậm hực liếc nhìn Thiên Tứ và Thiến Thiến, rồi cũng lẳng lặng đi luôn. Chỉ còn Tô Trị Toàn chưa đi, mồm cười ha hả chắp tay chào Thiên Tứ và nói:
- Tiểu nữ ít tuổi vô tri, hồi nhỏ vì lão phu quá nuông chiều nên mới có tính nết hư hỏng như thế. La hiền điệt là một bông hoa kỳ lạ của võ lâm, công lực cái thế, xin nể mặt lão phu lượng thứ cho cháu nó.
Nói xong, y cố ý làm ra vẻ rầu rĩ khẽ buông tiếng thở dài.
Thiên Tứ biết chủ nhân cũ của mình nham hiểm vô cùng, biết Trị Toàn nói và có thái độ như vậy đều là giả dối hết, nhưng chàng vẫn phải chấp tay đáp lễ và trả lời rằng:
- Trường chủ nhún mình quá, La mỗ là một kẻ thô bỉ vô học, đâu dám nhận lời khen ngợi của trường chủ…
Bại Sự lão nhân là người rất thông minh, đã biết rõ dụng tâm của hai cha con Trị Toàn, nên ông ta cười ha hả dùng giọng mũi kêu “hừ” và xen lời nói:
- Đại trường chủ cứ yên tâm, với hai miếng võ của lệnh thiên kim như vậy, chưa chắc đã thắng nổi con nuôi của lão phu đâu. Vậy đại trường chủ khỏi cần lo âu thằng họ La này ra tay trợ giúp con gái nuôi của lão phu. Hừ! Thực không biết xấu hổ!
Nói xong ông ta lại cười ha hả ngẩng mặt lên trần nhà, vỗ tay vào bàn đánh nhịp, mồm thì ca hát:
- Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Tự cho mình là kẻ vô địch, nhưng võ công lại không ra gì, sợ lang sợ hổ, chi bằng về nhà làm bếp cho đỡ dơ, hà tất phải xông pha giang hồ…
Bài ca của Bại Sự lão nhân thực là hoạt kê vô cùng, khiến các người có mặt ở đó đều ôm bụng bò ra mà cười.
Tri Toàn biết đối phương là Bại Sự lão nhân và cũng biết tính nết ông ta thế nào, nên y chỉ hậm hực dậm chân xuống đất rồi bỏ xuống lầu tức thì.
Bại Sự lão nhân cười ha hả và gọi phổ cây đem thêm rượu cho mình uống. Lão lại dặn phổ cây làm thêm mấy món ăn nữa, rồi cười hi hí nói với Thiên Tứ và Thiến Thiến rằng:
- Gái cưng và tiểu tử phải ăn uống cho thực no say, lát nữa lên đỉnh núi Cao Lan mới có hơi sức dạy bảo con nhỏ kia một phen.
Thiên Tứ rất lo âu, vì thấy Thiến Thiến ngây thơ như vậy thì làm sao địch nổi Xảo Yến một người ác độc, có thủ đoạn như thế, nhưng trước mặt đông người như vậy chàng không tiện nói, nên chỉ mong ăn cho mau chóng tìm chỗ vắng vẻ để truyền thụ cho Thiến Thiến vài miếng võ. Vì vậy chàng chẳng nói chẳng rằng cứ cúi đầu ăn và nghĩ cách đối phó thôi.
Còn Thiến Thiến phấn khởi hết sức vì trận đấu hôm qua không thành nàng đang nản chí vô cùng, bây giờ bỗng có Xảo Yến đến khiêu chiến như thế nàng không thích thú sao được. Đồng thời nàng cũng thấy lạ lùng là không hiểu sao Xảo Yến lại gọi mình là nữ hiệp như thế?
Từ nhỏ tới giờ lúc nào cũng muốn người ta gọi mình là nữ hiệp mà bây giờ trước mặt đông đảo các nhân vật võ lâm như vậy, được Xảo Yến gọi mình là nữ hiệp như thế, nàng rất sung sướng, nhưng vừa nghe Bại Sự lão nhân nói xong đã tỏ ra nghi ngờ và lên tiếng hỏi:
- Cha nuôi! Tại sao con nhãi ấy lại biết con? Con có gặp y thị bao giờ đâu?
Bại Sự lão nhân cười tít mắt lại đáp:
- Con gái cưng của lão ngủ mơ chắc? Hôm qua con đã khiêu chiến với Vương Mai, việc này làm chấn động cả thành phố này rồi. Vả lại lúc con đùa giỡn Vương Mai, xung quanh đó có mấy chục người ẩn núp sau những tảng đá để xem xong trở về một đồn mười, mười đồn trăm, chỉ trong một đêm trời đại danh hiệp nghĩa của con đã lừng lẫy khắp thành Lan Châu này rồi con có biết hay không?
Thiến Thiến vẫn không tự tin, vẫn còn kinh hãi hỏi một câu:
- Có thật thế không?
Bại Sự lão nhân gật đầu, nàng mới cười khì một tiếng tỏ vẻ hớn hở và đắc chí vô cùng.
Phổ cây đem rượu và thức ăn lên, Bại Sự lão nhân cứ nhậu nhẹt một mình. Thiên Tứ chỉ ăn cơm chứ không uống rượu. Thiến Thiến quá mừng rỡ nên chỉ ăn một bát cơm đã thấy no rồi.
Một lát sau, ba người ăn uống xong liền rời khỏi tửu lầu. Tha hồ các người ngồi quanh đó trố mắt ra nhìn ba người đều bất chấp. Khi ra tới cửa lúc ấy chợ sáng đang họp rất ồn ào, rất náo nhiệt.
Thiên Tứ đang định lên tiếng đề nghị quay về núi Cao Lan, chỗ căng bạt của bọn mình. Ngờ đâu Bại Sự lão nhân lại lên trước, đi quanh co hai ba vòng đã liền vào trong quán cơm ngay.
Thiến Thiến hớn hở theo sau đi vào luôn. Thiên Tứ rất ngạc nhiên nhưng vẫn phải đi theo sau hai người vào trong đó.
Thì ra tối hôm trước Bại Sự lão nhân đã thuê một căn phòng ở nơi đây rồi. Phổ cây đang bận bưng trà rót nước cho khách bỗng thấy Bại Sự lão nhân bước vào liền ngẩn người ra, nhưng y lại tươi cười và chào hỏi rằng:
- Cụ dậy sớm thế? Cháu lại tưởng cụ còn chưa thức dậy. Chắc cụ dậy đi chơi chợ sớm rồi phải không?
Nói xong y đi trước dẫn đường, đưa ba người vào căn phòng Bại Sự lão nhân đã đặt từ hôm trước. Cửa vẫn khép hờ, ngờ đâu tên phổ cây đẩy mãi không ra được, y ngạc nhiên vô cùng, nghĩ bụng: “cửa gài trái then thế nào không hiểu ông cụ ra bằng cách nào?”..
Nghĩ tới đó, y quay đầu lại nhìn không thấy hình bóng của ông cụ với hai thiếu niên nam nữ nữa. Y giật mình kinh hãi chưa kịp lên tiếng hỏi thì cánh cửa phòng bỗng nhiên kêu “kẹt” một tiếng tự động mở ra rồi. Y ngửng đầu nhìn thấy ông cụ vừa rồi đang đứng sững ở trước cửa cười tít mắt lại và lên tiếng hỏi:
- Cái gì thế? Trời hãy còn sớm thế này, chú phổ cây đến gõ cửa đánh thức già này như vậy không sợ mang tội hay sao?
Tới lúc đó ông ta bỗng phát hiện một đôi tài tử giai nhân đang đứng ở ngoài cửa, ông ta liền thay đổi sắc mặt, hớn hở kêu gọi:
- Con gái cưng cha đấy à? Sao con với tiểu tử này lại biết đến kiếm cha như thế? Mau vào trong này! Mau vào trong này!
Nói xong, ông ta bước ra ngoài cửa phòng chìa tay mời khách, Thiên Tứ cố nhịn cười, cúi đầu đi thẳng, còn Thiến Thiến cứ cười khanh khách hoài.
Tên phổ cây trông thấy ông cụ làm ra vẻ mới ngủ dậy, mà không có vẻ gì là giả dối hết, nên y vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, cứ trố mắt lên đứng ngẩn người nhìn ông già thôi.
Cũng may lúc ấy là ban ngày ban mặt, nếu là đêm khuya thì thể nào tên phổ cây cũng nghĩ là mình gặp ma chứ không sai.
Bại Sự lão nhân thấy thái độ của tên phổ cây như vậy trong lòng khoái chí vô cùng nhưng mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm nghị hỏi:
- Chú phổ cây, chú làm sao thế? Sao sắc mặt của chú lại tái mét như vậy? Có phải chú đã gặp ma đấy không?
Tên phổ cây lại càng sợ hãi thêm, chẳng nói chẳng rằng quay đầu ù té chạy ngay. Y ra ngoài quầy hàng xin phép người chưởng quầy cho nghỉ rồi đi về nhà ngay.
Thiến Thiến thấy thế càng cười khanh khách thêm. Một lát sau, nàng ta thở hổn hà hổn hển và nói:
- Thủ đoạn cha nuôi lợi hại thật! Nếu tên phổ cây nhát gan chút nữa, chắc bị cha nuôi dọa đến chết khiếp đi rồi.
Bại Sự lão nhân nghe nói liền cười ha hả. Thiên Tứ đến giờ mới vỡ lẽ tại sao ông già này lại có cái tên là Bại Sự lão nhân như vậy.
Ông già vừa cười vừa đi vào khép cửa sổ phía sau lại, rồi ngồi trên ghế, định lên tiếng nói, thì ngoài cửa phòng đã có tiếng chân người đi tới.
Thì ra một tên phổ cây khác bước vào hỏi:
- Chẳng hay vị nào là Bại Sự lão gia? Ngoài cửa có người yêu cầu yết kiến lão gia đấy.
Thiến Thiến ngạc nhiên vô cùng, Thiên Tứ chỉ cười thôi, còn Bại Sự lão nhân dùng giọng mũi “hừ” một tiếng và đáp:
- Gọi y vào đây.
Tên phổ cây thấy ba người có ba thái độ khác nhau, y rất ngạc nhiên, sau y thấy Bại Sự lão nhân không nhìn nhận cũng không phủ nhận, chỉ vênh váo bảo gọi người ta vào, y cảm thấy khó xử hết sức. Cũng may, phòng đó không lớn rộng lắm, khách ở bên ngoài nghe thấy Bại Sự lão nhân trả lời như vậy, liền tự động tiến thẳng vào phòng, chắp tay vái chào với một giọng kêu như sấm động dõng dạc nói:
- Tại hạ là Lan Châu Tê Hưởng Đại Khả thừa lệnh gia chủ nhân Hồ hình kiếm khách Khổng Nghi, đặc biệt tới đây cung kính mời Bại Sự lão nhân với La, Hàn hai vị thiếu hiệp năm ngày sau tới tệ phủ cùng tham dự võ lâm đại hội…
Nói xong y móc túi lấy ba cái thiếp đỏ hồng ra để ở trên bàn. Y không đợi chờ ba người trả lời có nhận lời hay không, đã chấp hành lễ rồi quay người ra luôn.
Sự xuất nhập của người đó rất đột ngột, không riêng gì Thiên Tứ và Thiến Thiến ngơ ngác không hiểu, mà cả Bại Sự lão nhân cũng thắc mắc vô cùng nốt.
Vì vậy ông ta không để ý đến hành động của Tê Hướng Đại Khả vội mà chỉ cúi đầu nhìn ba cái thiếp ở trên mặt bàn. Ông ta thấy thiếp đó dùng bút mực viết: “Bại Sự lão nhân quản giám”.
Ông ta mở lá thiếp ra xem, thấy bên trong lại là chữ in, đủ thấy thiếp này có nhiều phần chứ không phải chỉ có hai ba phần đem đến đây thôi.
Ông ta lại cầm hai lá thiếp kia lên xem, thấy một lá đề: “Thiếu hiệp quản giám”,và một lá nữa đề: “Nữ hiệp quản giám”.
Thiến Thiến thấy mình cũng có thiếp mời, mừng rỡ khôn tả, vội cướp một lá để xem, nàng vừa xem vừa đọc:
“Nữ hiệp quản giám,
“Gần đây người ta thịnh đồn trong Âm Phong cốc của núi Tây Khuynh có một cuốn kì thư của Thần Hiệp năm xưa để lại với hai trái dị quả. Nếu ai lấy được cuốn kì thư ấy và ăn được hai trái dị quả ấy sẽ trở thành thiên hạ vô địch.
“Lý đại hiệp là kì nhân của Thần Châu chúng ta, năm xưa đã đánh bại tổ sư của Hoàng Giáo ở núi Tây Khuynh, không cho Hoàng Giáo xâm nhập quấy nhiễu Trung nguyên, công đức của đại hiệp thật vĩ đại. Tiếc thay đại hiệp đã quy tiên, dòng dõi của đại hiệp lại đều ẩn núp ở trong thâm sơn, nên Hoàng Giáo mới có ý muốn xâm nhập Trung Nguyên lần nữa.
“Nay tin di thư của đại hiệp mới được tiết lộ. Ban Thiền của Hoàng Giáo đã liên hiệp các lạt ma của Hồng, Bạch hai giáo với cao thủ môn hạ của Mật Tông, lên núi Tây Khuynh tìm kiếm kho tàng quý giá kia. Các bạn Trung nguyên của chúng ta hay tin cũng tới nơi nhưng đa số bị bọn lạt ma giết chết.
“Cũng may kho tàng quý báu ấy vừa nguy hiểm vừa lạnh lẽo, ta vào phải có thì giờ, quyết cho đến ngày hôm nay, bọn Lạt ma vẫn không sao vào được mà lấy đi cuốn di thư với hai trái cây kì dị kia.
“Dụng tâm của Hoàng Giáo ra sao chúng ta biết rõ hết. Ngoài việc muốn lấy đi kì thư với dị báo, chúng lại còn muốn xâm nhập Trung nguyên xưng tôn với đời.
“Nếu cuốn kì thư ấy mà lọt vào tay Hoàng Giáo thì võ lâm Trung Nguyên chúng ta bị nguy và đồng đạo chúng ta cũng bị nguy hiểm lây.
“Chúng ta là những người hiệp nghĩa, lấy việc phò nhược diệt cường, đánh sự bất bình làm trách nhiệm. Nay Trung Nguyên Thần Châu đang lâm nguy như dưới ổ chim bị lật úp, trứng trong ổ sẽ bị vỡ tan hết. Vì vậy, tại hạ mới mời quý vị tới tệ xá để cùng bàn cách đối phó với Hoàng Giáo”.
Thiến Thiến một hơi đọc hết lá thiếp ấy, liền ngẩn người ra suy nghĩ, chứ không cười đùa như trước. Cả Bại Sự lão nhân cũng vậy.
Thiên Tứ xem tên những người đứng mời thì ngoài Hồ Hình kiếm khách Khổng Nghi ra, còn Tần Châu Nhất Quân Hoa Thương Nguyên, Thái Bạch Hướng Minh, vân vân tất cả mười mấy người.
Thiến Thiến vừa cười vừa hỏi:
- Thú quá! Phen này tha hồ nhiều trò vui. Đại ca chúng ta có nên đi dự đại hội ấy không?
Thiên Tứ ngẩng đầu lên nhìn nàng, lại nhìn Bại Sự lão nhân. Vì chàng mãi suy nghĩ câu chuyện ấy nên nhất thời quên cả trả lời Thiến Thiến.
Thiến Thíên thấy thái độ Thiên Tứ như vậy và thấy Bại Sư lão nhân cũng rất đứng đắn, nàng ngạc nhiên vô cùng, vội nhảy lại lay động vai của cha nuôi, nũng nịu nói:
- Sao bỗng dưng cha nuôi lại chẳng nói chẳng rằng như thế? Chẳng hay chúng ta có nên đi dự đại hội võ lâm ấy hay không?
Bại Sự lão nhân thấy thái độ của Thiến Thiến rất tức cười, cười ha hả và đáp:
- Đi, đi. Đó là một thịnh hội rất hiếm có, khi nào già này lại bỏ lỡ? Ha…
Thiến Thiến thấy ông ta bỗng thở dài một tiếng như vậy, ngạc nhiên vô cùng lại hỏi tiếp:
- Sao bỗng dưng cha nuôi lại thở dài như thế?
Bại Sự lão nhân gượng cười đáp:
- Cha thở dài là tiếc thay mẹ nuôi của con, không có ở đây, lỡ dự thịnh hội này…
Tuy Thiên Tứ mới vào đời không lâu, nhưng chàng nhận xét thấy Bại Sự lão nhân bỗng có thái độ như vậy chắc không phải chỉ vì một lý do giản dị ấy đâu? Nhưng chàng thấy ông ta không chịu nói ra, chàng cũng không tiện hỏi.
Tuy chàng không biết đó là chuyện gì, nhưng cũng đoán chắc việc này không phải chuyện thường. Vì vậy chàng vội để lá thiếp xuống, dẹp mọi chuyện sang một bên và dặn bảo Thiến Thiến những cách nên đề phòng Xảo Yến như thế nào để đến trưa đi đấu với Xảo Yến sẽ biết cách đối phó.