Nguyên tác: The Woman In The Dunes (1962)
Số lần đọc/download: 3541 / 93
Cập nhật: 2017-11-29 14:55:35 +0700
Chương 18
K
hông có nỗi nhọc nhằn nào bằng sự chờ đợi. Thời gian ôm trong lòng nó cái vô tận, sâu thăm thẳm khôn cùng. Nếu như không dừng chân ở mỗi bãi rào thì anh cũng chẳng đủ sức mà đi về phía trước. Và ở sau mỗi bãi rào là có biết bao sự đáng ngờ, mỗi cái lại ẩn giấu một thứ vũ khí riêng của nó. Phải cố gắng tột cùng mới tiến về phía trước được, phải đấu tranh hoặc đành lờ đi trước những nỗi ngờ vực ấy, hoặc gạt chúng sang một bên.
Cuối cùng, sau khi anh đợi suốt đêm, bình minh đã tới. Buổi sáng đã ghé sát vào ô kính cửa sổ và đang mỉm cười với anh.
- Xin lỗi, cho em xin tí nước được không?
Chắc anh đang gà gật. Chiếc áo sơ-mi và cái quần dài của anh từ thắt lưng đến đầu gối ướt đẫm mồ hôi. Cát dính vào mồ hôi trên da anh tạo thành hình và màu sắc trông như một loại bánh ngọt. Anh quên không che mặt, nên mũi và miệng khô không khốc như ruộng mùa đông.
- Xin anh làm ơn...
Toàn thân chị run lên dưới lớp cát đóng cứng lại, và chị nói run run như đang lên cơn sốt. Nỗi khổ vì khát của chị truyền sang anh như được nối bằng dây điện. Anh bỏ miếng nylon bọc ngoài ấm ra và kề cái vòi vào miệng. Anh cố súc miệng bằng ngụm nước đầu tiên nhưng nước ít quá nên anh không thể súc miệng sạch được. Chỉ có cát tuôn ra. Rồi bất cần, anh để mặc cho cát trôi theo nước xuống cổ họng và thấy như đang uống cát vậy.
Nước anh vừa uống đã biến ngay hết thành mồ hôi toát ra. Lớp da lưng, ngực và hai bên cạnh sườn xuống đến thắt lưng anh rát như bị bóc đi một lớp mỏng. Anh như hối hận, kề cái vòi ấm vào sát đôi môi chị. Hai hàm răng cắn chặt lấy vòi ấm, chị uống nước ừng ực, không buồn cả súc miệng. Sau ba ngụm nước dài, cái ấm hết sạch. Đôi mắt chị nhìn anh chằm chằm, từ bên dưới lông mi sưng vù, lần đầu tiên toát ra một cái nhìn oán hờn, trách móc. Chiếc ấm nhẹ bổng, tựa hồ nó làm bằng giấy vậy.
Anh bước xuống nền nhà đất, ra sức phủi cát khỏi người để rũ bỏ cái cảm giác khó chịu. Liệu anh có nên lấy khăn bông ướt lau mặt cho chị không? Như thế tốt hơn là để cho mồ hôi tiếp tục chảy ra cho đến khi chị bị ướt sũng.
Rồi anh nhìn lu nước và chợt kêu lên kinh hoàng:
- Trời ơi! Chị có biết là lu nước hết rồi không? Hết nhẵn!
Anh thò cả cánh tay vào lu nước và khuấy loạn lên. Cát lắng ở dưới đáy lu, dồn vào kẽ móng tay khiến anh đau buốt. Một nỗi thất vọng ê chề tràn ngập, tựa hồ có hàng ngàn con rết bị thương đang cào cấu trong lòng anh.
- Bọn khốn kiếp quên tiếp nước rồi. Không hiểu chúng có định đem nước đến nữa hay không.
Anh thừa biết nói như vậy chẳng qua là để tự an ủi. Chiếc xe cút kít thường thôi chở cát và rút trước rạng đông một chút. Anh biết bọn khốn kiếp đó âm mưu gì. Chắc chúng đang cố làm cho anh phải gào lên bằng cách ngừng cấp nước khi không còn một giọt nước nào nữa. Anh suy nghĩ nung nấu và chợt hiểu, thì ra chúng để mặc anh đào bới, cho tới khi nhận thức được đầy đủ nỗi nguy hiểm của vách cát dựng đứng từ đáy hố. Rõ ràng chúng cũng còn chút tử tế đối với anh. Chắc chắn chúng chẳng bao giờ chịu để một người sống sót trở về khi người đó đã biết rõ bí mật của chúng.
Anh đứng ở ngưỡng cửa và ngước nhìn trời. Cuối cùng anh có thể phân biệt được những tia nắng đỏ của mặt trời buổi sáng. Những cụm mấy xốp nho nhỏ - không một dấu hiệu gì hứa hẹn trời sắp mưa. Hình như với mỗi hơi thở ra, cơ thể anh lại mất đi một tí nước.
Lạy trời, chúng đang định làm gì nữa đây? Chúng muốn giết ta chăng?
Người thiếu phụ vẫn run rẩy. Có lẽ vì chị biết rõ tất cả những gì sắp xảy ra. Cứ để cho chị đau khổ, chị đáng chịu hình phạt đó.
Nhưng nếu không cho dân làng biết nỗi cực khổ của chị thì sẽ chẳng mang lại kết quả nào hết. Chẳng có gì đảm bảo là họ đã biết. Anh biết rất rõ rằng họ có thể hy sinh người đàn bà này mà không hối tiếc, nếu cần. Có lẽ đó là lý do khiến chị sợ hãi. Anh giống như một con vật cố tìm cách thoát thân qua lỗ rào để rồi cuối cùng nhận thấy cái lỗ hổng ấy lại chính là lối đưa vào lồng nhốt. Một lần nữa anh bị đánh bật lại mà không chống cự được. Giờ đây đối phương đã nắm được vũ khí trong tay.
Chỉ có điều anh không được tỏ ra sợ hãi. Một khi con người bị suy sụp bởi đói và khát thì cũng là lúc nỗi sợ hãi về thể chất bộc lộ, có lẽ còn hơn cả sự thể vốn có nữa. Mọi thất bại đều bắt đầu bằng nỗi sợ hãi. Từng giọt mồ hôi từ đầu mũi anh nhỏ xuống. Nếu lúc này anh cứ bận tâm xem có bao nhiêu centimét khối độ ẩm mà anh đang bị mất đi qua mỗi giọt mồ hôi, thì quả anh đang thực sự bị rơi vào bẫy của chúng. Sẽ thú vị biết bao nếu ta suy đoán xem mất bao lâu một cốc nước mới bốc hơi hết. Chẳng cần phải cuống lên mong sao cho thời gian trôi mau hơn.
- Thế nào? Tôi cởi trói cho chị nhé?
Thiếu phụ nín thở, vẻ hoài nghi.
- Tôi không bận tâm xem chị có muốn tôi giúp hay không. Nhưng nếu chị muốn, tôi sẽ tháo dây ra cho. Với một điều kiện: chị không được đụng đến cái xẻng trong bất cứ trường hợp nào nếu không được tôi cho phép. Thế nào? Chị hứa với tôi điều đó chứ?
- Vâng, xin anh. Em sẽ hứa tất. Ôi, mong được anh giúp cho.
Sợi dây thừng để lại những vệt tím trên lớp trăng trắng đẫm mồ hôi. Chị vẫn nằm theo tư thế cũ, mặt ngước lên, dụi hai mắt cá chân vào nhau. Rồi túm lấy hai cổ tay, chị bắt đầu cởi từng sợi dây thừng. Chị cắn chặt hai hàm răng lại, cố nén khóc, mồ hôi toát ra từng khoảng trên mặt. Dần dà chị trở mình, nhấc người lên và nhỏm dậy. Cuối cùng, cố gắng lắm chị mới ngẩng đầu lên. Chị đứng yên một chỗ, vặn người một lúc cho đỡ mỏi.
Người đàn ông ngồi lặng im trên thềm nhà. Anh cố ứa nước bọt ra rồi nuốt vào. Anh làm đi làm lại động tác đó và nước bọt trở nên đặc như hồ, bám vào cổ anh. Anh không thấy buồn ngủ nhưng các giác quan mệt mỏi rũ xuống tựa một tờ giấy ướt. Cảnh vật đang trôi trước mắt anh thành từng mảng và những đường nét bẩn thỉu. Đó quả là một cảnh khó hiểu. Người đàn bà... cát... cái lu nước không còn một giọt... con chó sói rớt dãi lòng thòng... và vầng mặt trời chói chang. Và, ở một nơi nào đó, anh không biết chắc là nơi nào, hẳn phải có một vùng mắt bão và những đường nét gián đoạn. Lạy trời, anh làm sao giải nổi cái phương trình chứa đầy những ẩn số như thế này?
Người thiếu phụ đứng lên và chậm rãi bước tới phía cửa ra vào.
- Chị đi đâu đấy?
Chị nói khẽ điều gì đó như lẩn tránh anh và anh khó lòng đoán ra được điều chị nói. Nhưng anh hiểu sự bối rối của chị. Cuối cùng, từ bên kia bức vách gỗ, có tiếng người đang đi tiểu. Không biết sao, mọi việc có vẻ như uổng công vô ích.