Số lần đọc/download: 1833 / 16
Cập nhật: 2015-10-24 19:49:33 +0700
Chương 18
K
iều Chinh ngồi đánh đàn bên khung cửa sổ, từng ngón tay thon mềm lướt nhẹ trên những phím đàn. Những âm điệu nhẹ nhàng lần lượt nối tiếp nhau vang lên. Cô vừa đàn, vừa đưa mắt nhìn Cảnh Phong nở một nụ cười ngập tràn hạnh phúc, rạng rỡ như hoa hướng dương dưới mặt trời ngày nắng ấm.
Cảnh Phong đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt anh trầm ấm im lặng lắng nghe tiếng đàn của cô. Khi anh bắt gặp ánh mắt cô, anh khẽ mỉm cười đáp lại, một nụ cười bình lặng như mặt hồ dưới ánh trăng.
Khung cảnh bên cạnh hai người khiến bất cứ ai cũng phải cảm thấy ghen tị, một tình yêu đẹp đến thơ mộng.
Rồi cô cất tiếng hát. Giọng cô nhẹ, đâu đó vẫn phảng phất nỗi buồn.
Mong manh như hương ai quen dịu dàng thoáng qua.
Khi em lang thang bên anh đường chiều nắng xa…
Nghe trong tim em còn muôn lời cám ơn, lời xin lỗi.
Run run đôi vai em đau ngày nào bước đi.
Tình yêu em trao cho anh mất đi sao đành.
Nghe bao yêu thương lâu nay, dặn lòng cố quên giờ lại thiết tha…
Long lanh sương ru trong đêm một màu mắt nâu.
Ánh mắt ấy vẫn chất chứa cả trời ước mơ.
Em mơ ta trong tay nhau mình lại như chưa từng xa cách.
Cho em hôn đôi mi anh ướt bao đêm rồi.
Cho em ôm bao cô đơn thắt tim em gầy.
Cho em yêu anh hơn xưa, ngày buồn đã qua, lại có nhau…
Nhớ ngày nào mình giận hờn nhau phút ngây khờ.
Lời nói lỡ mang đi tình yêu, trách sao để mất nhau.
Thế rồi một ngày kia nhận ra biết ta vụng dại.
Người đã đến cho em quên đi nỗi đau ngày đó.
Bao nhiêu cơn mơ em mơ chỉ để thấy anh.
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây.
Miên man tan trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá.
Nắng vẫn khẽ hát ấm áp đường chiều phố quen.
Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương…
Du dương đôi tim ngân lên ngập ngừng khúc ca tình đắm say…
Cô say sưa hát, người nhẹ nhàng chuyển động theo điệu nhạc, đôi mắt mơ màng. Anh nhìn cô âu yếm, sự nhẹ nhàng, mềm mại của cô khiến người ta si dại.
Mái tóc buông xõa của Kiều Chinh cũng theo điệu nhạc bay nhẹ nhàng, vài sợi tóc tơ rơi xuống vầng trán cô, che phủ một góc gương mặt. Tay bận đánh đàn, không muốn làm hỏng nhịp điệu nên cứ để mặc kệ, tiếp tục lướt những ngón tay thon của mình, say sưa trong điệu nhạc.
Cảnh Phong liền bước đến nhẹ nhàng giúp cô vén nhẹ mái tóc, Kiều Chinh mơn man gương mặt mình vào bàn tay anh, cô ngẩng đầu nhìn anh cất lên mấy lời hát:
“Bao nhiêu cơn mơ em mơ chỉ để thấy anh.
Bao nhiêu môi hôn dư âm ngọt ngào vẫn đây.
Miên man tan trong vòng tay một hạnh phúc sao thật bình yên quá.
Nắng vẫn khẽ hát ấm áp đường chiều phố quen.
Hương ai mong manh như sương giờ lại vấn vương…
Du dương đôi tim ngân lên ngập ngừng khúc ca tình đắm say…”.
Bài hát đã kết thúc, anh nhẹ nhàng đến bên cô kéo cô dựa vào mình. Trong vẻ mơ màng, cô lên tiếng:
– Em ước gì thời khắc này là mãi mãi.
Những ngón tay Cảnh Phong bỗng cứng đờ, vẻ mặt đanh lại, cảm xúc đau đớn khó chịu bóp nghẹt trái tim anh. Cảnh Phong khẽ nhắm mắt để những cay đắng trong lòng không tuôn ra ngoài thành nước mắt.
“Cảnh Phong, đời này kiếp này, em chỉ yêu mình anh”, cô khẽ nói.
Họ chìm trong hạnh phúc vô bờ.
Trời chiều đã nhạt nắng, Kiều Chinh vòng tay ôm lấy Cảnh Phong, tình tứ đi vào trong khu vui chơi.
– Em muốn chơi trò nào? – Cảnh Phong quan sát mấy gian hàng một lúc rồi lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh lần đầu tiên đến đây nên cô cực kì háo hức, nghe Cảnh Phong hỏi, cô bèn đáp:
– Tất cả.
Mười lăm phút sau đó…
– Trúng rồi… – Giọng Kiều Chinh reo lên vui mừng, tay cô xách đầy những phần thưởng mà Cảnh Phong đã dành được.
Từ trò phóng phi tiêu, thảy vòng, bắn súng… dường như trò nào anh chơi cũng giỏi.
– Còn muốn chơi nữa không? – Cảnh Phong sau khi bắn trúng lần nữa liền hạ súng quay đầu hỏi Kiều Chinh.
Kiều Chinh liếc nhìn vẻ không được vui của chủ gian hàng, cô mím môi lắc đầu. Cảnh Phong bật cười:
– Được rồi, chúng ta về thôi.
Thỏa mãn với cuộc chơi, Kiều Chinh đồng ý đi về nhưng đi ngang qua một gian hàng, nhìn thấy một cặp li sứ rất đẹp cô bèn nắm tay anh nói:
– Em thích cái kia.
– Được – Cảnh Phong liền đáp.
Anh hỏi chủ sạp:
– Tôi muốn lấy hai cái li kia thì làm thế nào?
– Phóng dao trúng vòng quay này trong mười giây – Chủ rạp mỉm cười – Giá cược rất lớn, một lần phóng là bốn mươi.
– Đưa tôi ba con dao – Cảnh Phong rút tiền ra đặt lên bàn cao ngạo nhìn ông chủ.
Vòng tròn được xoay mạnh khi anh giơ con dao lên nhắm. Chín giây sau đó.
– Phập.
Kiều Chinh cắn môi, con dao xoẹt ngang qua vai cô. Cô sợ hãi nhìn gương mặt Cảnh Phong dần đanh lại. Chỉ trong vài tích tắc, một tiếng gầm nhẹ vang lên sau lưng cô, cả người cô lạnh buốt. Những sự việc quá nhanh, cô vẫn tạm thời chưa hiểu nổi, đứng ngây người, tim như ngừng đập. Mãi cho đến khi Cảnh Phong kéo cô về phía anh, Kiều Chinh mới chợt tỉnh. Hóa ra mục tiêu của Cảnh Phong chính là kẻ đã đứng sau lưng Kiều Chinh từ lâu. Con dao sượt ngang qua cánh tay hắn, một vệt máu dài xuất hiện. Hắn gào lên:
– Thằng khốn…
Cảnh Phong lạnh lùng, ánh mắt anh sắc nhọn dần theo từng biểu hiện của kẻ đối diện. Ngay sau đó hắn hít một hơi thật dài nói gằn từng chữ:
– Hôm nay tao không đánh mày không được.
Cuộc chiến không cân sức diễn ra ngoài dự định của những người chứng kiến. Chỉ một lúc sau, đối thủ của Cảnh Phong đã không còn sức gượng dậy. Đúng lúc đó, tiếng một em bé ngây thơ hỏi mẹ mình đánh thức anh ra khỏi cuộc chiến đã tàn:
– Mẹ ơi! Chị ấy bị làm sao mà mấy người kia lại vác đi như vậy?
Anh liền lao đến chỗ khi nãy Kiều Chinh đứng nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô đâu cả. Chưa bao giờ anh thấy hoang mang lo lắng như thế, anh chụp lấy vai đứa bé lay mạnh:
– Nói cho chú biết, mấy người kia bắt chị gái đi hướng nào?
Đứa bé khóc thét lên. Mẹ đứa bé không những không trách anh còn đưa tay chỉ cho anh hướng mà bà vừa nhìn thấy bọn bắt cóc đưa Kiều Chinh đi. Trong đầu anh thoáng nhận ra mình vừa mắc một cái bẫy, Anh đứng bất động, sắc mặt đanh lại, ánh mắt bừng lên một ngọn lửa. Kẻ vừa nãy bị anh đánh gần như không gượng dậy được đã biến mất từ bao giờ. Cảnh Phong biết mình đã chậm một bước rồi. Anh vội lôi điện thoại trong túi ra, vừa gọi điện vừa đi ra hướng nhà xe. Tiếng chuông chờ điện thoại càng khiến ruột gan anh nóng như lửa đốt.
Ở một góc quán nước gần đó, bốn con mắt cùng nhìn Cảnh Phong thỏa mãn:
– Nhìn xem vẻ mặt tái xanh của nó kìa – Hưng đại bàng nhếch mép cười nhạt.
– Cẩn thận một chút, đừng làm quá. Ông chủ mà biết được thì ông ta sẽ không bỏ qua đâu – Năm Lục trầm mặc nói.
– Em biết rồi – Hưng đại bàng dẹp bỏ nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cảnh Phong tông cửa vào mạnh đến mức Hải cũng phải giật mình, anh lao vào nắm lấy cổ áo Hải, gầm lên:
– Có phải cậu đã cho người bắt cóc Kiều Chinh không?
– Cảnh Phong! Anh bình tĩnh đi – Hải nhẹ nhàng gỡ tay Cảnh Phong ra.
Nhìn gương mặt còn ngơ ngác của Hải, anh từ từ dịu lại rồi ngồi phịch xuống ghế, với tay lấy chai rượu tu liền một hơi.
– Vậy là cuối cùng Kiều Chinh bị bắt cóc rồi sao? – Hải lấy một cái li rồi đặt lên bàn cho Cảnh Phong – Anh cho là tụi em đã làm?
Cảnh Phong không đáp, tiếp tục uống.
– Theo kế hoạch, tụi em sẽ bắt cóc Kiều Chinh ở nơi đông người để tránh cho anh bị nghi ngờ. Hơn nữa đó là khi lão già kia chuẩn bị lô hàng mới và chúng ta sẽ dùng Kiều Chinh để trao đổi lô hàng đó. Anh sẽ cứu được Kiều Chinh trước thời điểm lão chấp nhận trao đổi để lấy niềm tin của lão. Nhưng hiện tại, lô hàng vẫn chưa được chuyển về, xem ra kế hoạch của chúng ta bị cản trở vì một kẻ khác rồi. Anh nói xem, kẻ đó là ai?
– Bất luận kẻ đó là ai, chúng ta cũng phải giải cứu Kiều Chinh càng sớm càng tốt. Lão Nghiêm dường như đã có chút tin tưởng anh từ vụ việc lần trước nên ông ta hỏi anh đã chán công việc vệ sĩ này chưa? Ông ta sẽ sắp xếp cho anh công việc tốt hơn. Anh từ chối. Anh nói với ông ta: “Bảo vệ Kiều Chinh được an toàn là nhiệm vụ mà tôi phải làm, tôi không có ý thay đổi nào cả. Chỉ cần được phục vụ cho ông chủ là tốt rồi”. Tuy ông ta không nói gì thêm nữa nhưng anh tin chắc, ông ta đã tin tưởng anh thêm một chút rồi. Khó có ai dại dột bỏ qua cơ hội tốt như thế, vậy mà anh lại chấp nhận từ bỏ.
– Cảnh Phong, chúng ta không cần chờ lô hàng đó nữa, đây chính là cơ hội tốt cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta cứu được Kiều Chinh ra thì lão Nghiêm chắc chắn sẽ tin tưởng anh rất nhiều – Ánh mắt Hải vụt sáng nhìn Cảnh Phong.
– Làm sao truy ra ai bắt được Kiều Chinh mới là vấn đề – Cảnh Phong trầm giọng nói.
– Vấn đề này rất đơn giản – Một người bước vào nhìn Cảnh Phong cười khà khà nói.
– Ông chủ – Hải giật mình nhìn ra cửa rồi kêu lên kinh ngạc – Sao ông chủ lại đến đây?
Cảnh Phong cũng đưa ánh mắt nhìn ông chủ Thạch đang bước vào trong phòng, ông quay người ra lệnh cho bọn đàn em:
– Đóng cửa lại, canh gác bên ngoài, không có lệnh của tao, không cho ai đến gần căn phòng này!
Hải và Cảnh Phong lập tức đứng dậy bước vội đến đỡ ông chủ Thạch. Cả hai đều thể hiện thái độ kính trọng vô cùng.
– Ông chủ.
– Ba…
– Được rồi, ta chưa đến nỗi tàn phế để hai đứa phải dìu đi như thế đâu – Ông chủ Thạch đưa tay ngăn hai người lại.
Cảnh Phong và Hải bèn khựng lại, hai người im lặng nhìn ông chủ Thạch lê chân từng bước từng bước đến ghế ngồi. Khi ông chủ Thạch ngồi xuống rồi thì Cảnh Phong và Hải mới dám ngồi xuống ghế của mình.
– Ba, chân của ba không sao chứ? – Cảnh Phong lên tiếng quan tâm – Con xin lỗi, những lúc thế này đáng lí con phải ở bên cạnh ba vậy mà…
Ông chủ Thạch nắm tay Cảnh Phong, cả người dựa vào thành ghế, thư thái nói:
– Con trai ngoan, ba biết con rất lo lắng cho ba. Ba già rồi, những chuyện này chỉ là chuyện vặt thôi, một thời gian là khỏi. Con đừng lo lắng cứ chuyên tâm vào kế hoạch của con đi.
Cảnh Phong nhìn ông chủ Thạch với vẻ mặt áy náy lẫn đau đớn. Trước giờ, anh luôn là cánh tay phải của ông. Nhưng lần này, vì kế hoạc tiếp cận kẻ đó mà Cảnh Phong phải giả vờ trở mặt với ông, người mà anh luôn xem như ba ruột của mình.
Ông quả thật đã già rồi, chuyến giao dịch lần này vì không có Cảnh Phong nên ông phải đích thân ra mặt, không ngờ bị gài bẫy, hai bên xảy ra một trận ẩu đả lớn. Chân của ông vì thế mà bị thương.
Nếu là trước đây thì…
Trong tâm trí Cảnh Phong hiện lên những hình ảnh trẻ trung phong độ của ông chủ Thạch lần đầu anh gặp. Đó là những ngày tháng đáng hận nhất trong cuộc đời anh, là những ngày tháng khổ sở nhất, vất vả, đau đớn nhất.
Ngày hôm đó, khi cảnh sát gọi đến nhà cũng là lúc mẹ anh đang chuẩn bị đồ đạc để vào thăm ba. Cảnh Phong một mực đòi mẹ cho đi theo:
“Mẹ, cho con đi theo với, con cũng muốn vào thăm ba”.
“Cảnh Phong, con ngoan đi, ở nhà giúp mẹ coi em, mẹ vào thăm ba một tí rồi về ngay. Mẹ gửi hai đứa cho cô Bình, hai đứa phải nghe lời cô Bình có biết không?”.
Cảnh Phong lúc đó cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình mình, hàng xóm cứ mỗi người một câu nói ra nói vào xầm xì về việc ba anh ở tù. Mẹ anh, bà Vân Trang, vì không muốn con cái nghi ngờ ba mình nên mới kể hết mọi chuyện với Cảnh Phong. Từ lúc đó, anh đã hận kẻ có tên là Hoàng Sĩ Nghiêm vô cùng, anh hận một kẻ đạo đức giả, nhẫn tâm lừa gạt ba anh để ông phải lâm vào con đường tù tội, khiến gia cảnh anh tan nát, nhà cửa bị tịch thu, ba mẹ con phải đi thuê nhà trọ sống, hai anh em ngày ngày bị mọi người chỉ trích là con của tội phạm.
“Mẹ nói với ba, con và em nhớ ba lắm, tụi con sẽ chờ ba về”.
Bà Vân Trang nhìn đứa con trai bé bỏng xúc động, giang tay ôm chặt con vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, tuy cố gắng dằn lòng để không khóc nhưng vẫn không ngăn được những tiếng nấc nghẹn ngào.
“Con ngoan lắm”.
Hai mẹ con đang ôm nhau khóc thì một người hàng xóm cũ lao vào hổn hển nói:
“Chị Trang! Ba tụi nhỏ tự sát trong tù rồi”.
Hai mẹ con Cảnh Phong sững sờ nhìn người đến báo tin, người đó thấy vậy thì cố gắng nói chậm rãi hơn từng câu từng chữ:
– Lúc nãy, cảnh sát gọi đến hỏi có biết ba mẹ con chị dọn đi đâu không? Họ nói anh ấy đã tự sát trong tù rồi, bảo mọi người đến…
Người đó còn chưa nói hết lời thì Cảnh Phong đã thấy thân hình gầy guộc của mẹ mình từ từ ngã xuống đất.
Đám tang ba anh, những người công nhân ở công ty cũ đều có mặt, họ gom góp số tiền ít ỏi để ba anh có được nấm mồ đẹp. Họ động viên ba mẹ con anh rất nhiều, tuy nhiên, chẳng ai đủ giàu có mà cưu mang tất cả. Để rồi những đau đớn vẫn tiếp tục xảy ra. Đó là sự tuyệt vọng tận cùng bất lực khi em gái anh sau chén cơm rau đạm bạc và nhạt thếch than đau đầu, Như Ngọc bắt đầu sốt cao và buồn nôn khiến bà Vân Trang hoảng hốt, đưa con đi bệnh viện. Nhà không có tiền, mẹ anh phải chạy vạy khắp nơi vay nợ mua thuốc cho con. Vừa thương em vừa thương mẹ nhưng anh lại không thể khóc. Anh chỉ có thể ngày ngày ở bên cạnh đứa em ốm yếu của mình, nắm chặt tay Như Ngọc cố gượng cười trấn an bằng những lời hứa dối trá: “Vài bữa nữa, em sẽ khỏi thôi”.
Chỉ có điều vài bữa nữa đó đành đổi bằng cả một vòm trời đen tối. Điều tàn nhẫn cuối cùng cũng đến.
Hai bức di ảnh trên bàn thờ, ba nén nhang tỏa khói tang thương. Bà Vân Trang cả ngày chỉ biết ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn như nhìn vào một khoảng xa xăm lắm. Cha chết, em gái chết, mẹ phát điên, anh phải bỏ học lăn lộn ngoài đường để kiếm miếng ăn cho hai mẹ con sống qua ngày trong một khu ổ chuột bẩn thỉu. Rồi một ngày, anh liều mạng đánh nhau với một nhóm côn đồ nhí chỉ vì bị chúng đuổi khỏi địa bản. Chính vì lần đánh nhau đó mà cuộc đời anh rẽ sang một hướng khác. Một chiếc xe màu đen sang trọng đang chờ đèn xanh trên con đường xảy trận hỗn chiến. Người đàn ông trong xe khẽ cười khinh bỉ nhìn bọn trẻ trâu đánh nhau một cách ngốc nghếch. Nhưng đứa con trai gầy gò đang bị đánh hội đồng kia khiến ông chú ý, cứ bị đánh ngã là nó lập tức đứng lên, gan lì vô cùng. Chính ánh mắt của Cảnh Phong thu hút ông ta:
– Dừng xe. Tụi bây mang thằng nhỏ kia đến đây cho tao.
Người đàn ông đó chính là ông chủ Thạch bây giờ.
Trong căn biệt thư được trang hoàng rất đẹp nhưng không khí lại có phần căng thẳng, u tối, trên bộ ghế sô pha, một người đàn ông trên lưng có một vết chém sâu và dài, máu chảy từ vết thương nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi xanh. Nét mặt đã không còn một chút máu, thế nhưng ông ta không hề buông một tiếng rên rỉ. Bác sĩ ngồi sau lưng ông ta thoăn thoắt sơ cứu như thể đây là một việc quá đỗi bình thường. Mấy tên đàn em bu quanh ông ta đang trừng trừng mắt nhìn về phía một thằng nhóc, mặt nó cũng tái mét.
– Lại đây nhóc – Người đàn ông ngoắc tay gọi.
– Ông chủ Thạch, xin đừng động đậy, tôi đang sát trùng vết thương. Vết thương khá sâu, cần phải khâu lại – Vị bác sĩ nhắc nhở.
Nhưng ông chủ Thạch vẫn đưa tay về phía thằng nhóc tiếp tục gọi:
– Lại đây.
Mấy tên đàn em thấy vậy liền đẩy mạnh thằng nhóc về phía sô pha. Ông chủ Thạch cười ha ha, vỗ vai thằng nhóc nói:
– Có biết vì sao ta thu nhận mày hay không? Bởi vì chú mày dù bị đánh cỡ nào cũng không khóc. Ta thích tính gan lì của chú mày.
– Cảnh Phong, con tên Cảnh Phong – Thằng nhóc nhìn ông chủ Thạch bằng ánh mắt nghiêm trang lên tiếng.
Hôm nay, Cảnh Phong theo ông chủ Thạch đi làm một chuyến giao dịch. Không ngờ giao dịch không thành dẫn đến ẩu đả, Cảnh Phong còn chưa có kinh nghiệm đánh đấm nhiều. Một tên cầm cây mã tấu sắc bén vung đến chém anh, anh nhất thời kinh hãi mà quên mất tránh né, đúng lúc đó ông chủ Thạch lao đến che cho anh lãnh trọn vết chém vào lưng.
Nếu người bị chém là Cảnh Phong, có lẽ anh sẽ cắn chặt răng không khóc, thế nhưng người bị chém lại là ông chủ Thạch, ông vì anh mà bị chém. Lần đầu tiên có người vì anh mà liều cả mạng sống của mình như thế.
Cảnh Phong ngước mắt nhìn ông chủ Thạch nói:
– Từ nay về sau, con là người của ông chủ, mãi mãi là người của ông chủ.
– Tốt lắm, con trai à. Con chính là con trai của ta, ta rất thích con – Ông chủ Thạch vỗ vai Cảnh Phong cười khà khà nói.
Sau đó là Hải và Thái cũng lần lượt được ông chủ Thạch nhận vào trong băng, cũng được huấn luyện tốt, nhưng Cảnh Phong là người có tư chất nhất, cũng là người lập được chiến công nhiều nhất. Ông chủ Thạch xem Cảnh Phong như con trai của mình, anh cũng xem ông như cha mẹ. Giờ đây ông đã già rồi, gần như giao lại mọi thứ cho Cảnh Phong, ông tin tưởng Cảnh Phong rất mực và dốc sức giúp cho kế hoạch trả thù của anh thành công.
Kiều Chinh bị bắt, ông chủ Thạch lại nhanh chóng nắm được thông tin, Cảnh Phong nheo mắt nhìn ông dò ý:
– Ba, ba có đầu mối gì rồi?
– Ha ha, lần này lão Nghiêm đúng là bị đâm sau lưng thật rồi – Ông chủ Thạch phá ra cười – Hắn không ngờ người bắt cóc con gái hắn lại là bọn đàn em của hắn.
Ông chủ Thạch chỉ nói như thế, Cảnh Phong đã lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đám người đó chỉ muốn hạ nhục anh, muốn lợi dụng chuyện này để hất anh ra khỏi băng của chúng.
Hưng đại bàng, chỉ có thể là hắn.
– Ba có biết họ nhốt cô ấy ở đâu không?
– Biết… – Ông chủ Thạch nhếch môi cười đáp.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn ông chờ đợi.
– Ở khu ngoại ô phía tây.
Cảnh Phong lập tức đứng bật dậy ngay lập tức, anh phải cứu Kiều Chinh về càng sớm càng tốt. Hải cũng đứng dậy định bước theo chân Cảnh Phong nhưng lại bắt gặp ánh mắt trừng trừng của ông chủ Thạch, ông nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà. Cảnh Phong khựng lại. Ông chủ Thạch chậm rãi quay mặt lạnh nhìn Cảnh Phong nói:
– Cảnh Phong, con làm sao vậy? Đầu óc để ở đâu?
Cảnh Phong giật mình, anh nhìn ánh mắt ông chủ Thạch, đột nhiên anh hiểu ra được ẩn ý trong suy nghĩa và lời nói của ông. Vụ thư đe dọa bắt cóc, vốn chỉ là một màn kịch, một màn kịch do Cảnh Phong dựng ra để tiếp cận ông Nghiêm mà thôi.
– Con có biết vì sao ba biết được tin tức này nhanh như thế không? – Ông chủ Thạch từ từ ngồi xuống ghế, chậm rãi hỏi Cảnh Phong.
– Là người của ba cài bên đó thông báo cho ba – Cảnh Phong ngây ngô nói.
Ông chủ Thạch gật đầu.
– Con có biết ta tốn bao lâu mới có thể sắp đặt người ở bên cạnh lão già đó không?
Cảnh Phong trầm ngâm lắc đầu.
– Ba năm, ta đã mất ba năm để đàn em của ta có thể có được ngày hôm nay. Chuyện lần này, nếu con ra mặt thì ba năm của ta coi như phí hoài.
– Nhưng nếu anh Cảnh Phong không đưa Kiều Chinh về ngay thì công sức của chúng ta gần đây cũng đổ sông đổ bể – Thái lên tiếng.
– Thái! Chọn nặng và nhẹ thì nên chọn nhẹ – Hải bình tĩnh phân tích.
– Chúng ta biết cài người vào bên đó, lão Nghiêm chắc chắn cũng sẽ cài người vào chúng ta – Cảnh Phong im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
– Cậu nghĩ lão Nghiêm dễ dàng chấp nhận Cảnh Phong như vậy sao? – Ông chủ Thạch nói tiếp với vẻ mặt đắc ý – Ta đã tung một tin đồn ghét bỏ Cảnh Phong từ trước để con chuột đó báo cáo lại cho lão Nghiêm, sau đó diễn thêm một màn kịch mới làm lão tin tưởng hoàn toàn. Vậy nên con chuột này vẫn còn giá trị lợi dụng với chúng ta, đợi đến khi nào chúng ta loại trừ được lão Nghiêm thì lúc đó xử lí hắn sau cũng chưa muộn.
Nghe ông chủ Thạch nói xong, mắt Thái sáng rực:
– Lão Nghiêm không ngờ được đâu.
Ông chủ Thạch vừa nói xong, tất cả mọi người đều nở nụ cười, kế hoạch của họ bắt đầu thuận lợi rồi.
– Vậy bây giờ con sẽ đến đồn công an để báo án? – Cảnh Phong hỏi.
– Không.
Ông chủ Thạch phản đối.
– Bây giờ con hãy chạy ngay đến tìm bà Kim Xuân, kể cho bà ta nghe mọi việc, nhớ gợi ý cho bà ta việc báo cảnh sát để họ điều tra. Còn ngoài ra không nên nói thêm bất cứ thứ gì nữa đến khi lão Nghiêm ra lệnh cho con. Chuyện báo cảnh sát, sẽ có người làm thay con.
Khi Kiều Chinh tỉnh giấc, cô thấy mình nằm trong một căn phòng nồng nặc mùi sơn mới, rộng lớn và trống trải. Cô đứng bật dậy nhìn ra cửa sổ, bên dưới vắng hoe. Bỗng cô nghe bên ngoài rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gọi nhau ầm ĩ, dường như có biến. Cô hoảng sợ thu người vào trong một góc phòng nghe tiếng kéo lê, tiếng khuân vác ầm ầm…
– Cẩn thận! Nhẹ tay kẻo bể – Tiếng quát tháo rất lớn vang lên.
Bọn người này nhất định là đang buôn bán hàng lậu, mà thứ dễ vỡ đến thế có lẽ là đồ cổ. Không biết có chuyện xảy gì khiến chúng lo lắng như thế.
Mấy giây sau đó cô nghe có tiếng súng nổ, tiếng gào thét, tiếng la mắng, rồi có tiếng chửi thề râm ran trong bầu không khí vốn đã đầy căng thẳng.
Cô không biết rồi đây mình sẽ ra sao, rưng rưng nước mắt gọi tên anh trong sợ hãi.
– Rầm…
Cánh cửa phòng bật mở, Hưng đại bàng lao vào phòng nhìn cô với gương mặt đằng đằng sát khí, hắn hất đầu ra lệnh cho đàn em:
– Dẫn nó đi mau.
Cô hoảng loạn vùng vẫy mong thoát khỏi tay tên đàn em. Sau một hồi giằng co, hắn bị cô cào rách mặt liền nhìn cô với ánh mắt tóe lửa, nghiến răng mắng:
– Con quỷ cái! – Tay hắn vừa giơ lên thì ai đó sau lưng đã đạp hắn ngã dúi dụi. Ánh mắt lạnh lẽo của Hưng đại bàng chiếu lên người Kiều Chinh trong vài giây rồi nhanh chóng nói:
– Mặc kệ nó, mau đi thôi.
Nói xong, tất cả hối hả chạy để lại mình cô giữa căn phòng trống hoác. Bên ngoài tiếng huyên náo vẫn chưa dứt, cô run rẩy ngồi giữa nhà suy xét lại những sự việc vừa xảy ra.
– Đứng im, giơ tay lên – Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô.
Một vật lạnh lẽo dí vào lưng, cô bất giác giơ tay qua đầu. Bàn tay đẩy cô áp vào tường rồi sờ mò khắp người cô như dò xét. Một bàn tay đàn bà thô bạo, cô thầm nhủ khi từng giọt mồ hôi chảy xuống mắt cay xè. Mò mẫm xong giọng nói rắn lạnh vang lên:
– Quay mặt lại.
Ánh mắt nữ cảnh sát đầy nghiêm nghị nhìn cô, cô ta cau mày nói qua bộ đàm:
– Trên đây có một người phụ nữ. Đã kiểm tra rồi.
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã lên cầu thang, một nam cảnh sát mặc quân phục hối hả chạy đến, kêu lên kinh ngạc:
– Kiều Chinh! Sao em lại ở đây?
Không chờ cô trả lời, anh nói với mấy đồng nghiệp bên cạnh:
– Tịch thu hết mấy cái thùng này đem về sở.
Sau đó anh nói với cô:
– Anh sẽ chở em về lấy lời khai.
Nhìn từng dòng xe cảnh sát lần lượt rời đi chở theo những tên bị bắt và những thùng hàng thu được, Hải bực dọc nói:
– Tức thật! Lại để thằng Hưng đại bàng trốn được rồi.
– Kệ nó đi. Bọn đàn em thế nào cũng khai tên nó ra, bảo đảm kì này Hưng đại bàng sẽ bị truy nã. Nó phải lặn một thời gian rồi – Thái búng tay đáp.
– Kế hoạch của ông chủ thật là tuyệt hảo – Hải gật đầu.
– Đừng chủ quan. Hắn vẫn còn nhiều đàn em, chưa chắc đã dùng Cảnh Phong – Ông chủ Thạch lúc này mới lên tiếng sau khi quan sát mọi động tĩnh bên ngoài – Lần này, con cứ đến nhận lỗi với ta đi.
Cảnh Phong lơ đãng đáp:
– Con biết rồi.
– Có lời khai của con bé kia, bọn chúng chắc chắn sẽ không thoát tội được đâu. Hoàng Sĩ Nghiêm sẽ không ngờ rằng, chính con gái hắn lại làm đổ bể hết chuyện làm ăn của hắn – Ông chủ Thạch đắc ý cười vang.
Cảnh Phong thật sự không cảm thấy vui khi kế hoạch mình sắp đặt diễn ra tốt đẹp, anh lợi dụng sự lo lắng của bà Kim Xuân dành cho con gái, dù ông Nghiêm phản đối nhưng bà vẫn cứ một mực báo cảnh sát. Người của Cảnh Phong bí mật đưa tin tình báo cho bên cảnh sát để họ hốt trọn ổ hàng lậu và giải cứu Kiều Chinh. Chỉ trách tên Hưng đại bàng quá ngu ngốc và anh thì quá lạnh lùng.