Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Chương 19
Đ
ám nhân viên của quán trà sữa túm tụm nhau lại, thì thào bàn tán về sự kiện không hay xảy ra ở nhà Khắc Ninh hôm qua.
Xíu lấy giọng đàn chị hỏi bé Còi:
- Kể lại đầu đuôi cho đàng hoàng coi. Dì Mai nói sao với má mày hả?
Dung ( bé Còi) ậm ự:
- Em chỉ nghe sơ sơ à. Vì hai bà ở tuốt nhà trên, lại nói nhỏ, còn em thì mắc nấu cơm không dám ló lên, rũi bị vịn thì sao.
Linh sốt ruột khoát tay:
- Nghe gì thì nói nấy, đừng câu giờ nữa.
Dung nhỏ giọng:
- Dì Mai nói chị Trang với anh Khắc Ninh có chuyện rồi. Chắc không tiến tới được đâu.
Cả bọn nhìn nhau, không nói câu nào nhưng hầu như đều có chung một ý nghĩ: " Biết ngay mà!"
Không khí nặng nề kéo dài một lúc lâu rồi Hoặc lên tiếng đầu tiên phá tan sự im lặng:
- Tôi đã nói từ lâu rồi: Sư phụ tôi với chị Trang mới là một đôi chứ ông Ninh không hợp đâu.
Linh vặn lại:
- Ủa, mày làm thầy bói hồi nào vậy? Hay là Nguyệt lão nắm sổ nhân duyên của trần gian chứ?
Hoặc nhún vai, phớt tỉnh:
- Người ta nói theo sự suy luận vững chắc đó bà chị. Gia đình rồi tính cách của chị Trang với ông Ninh khác nhau một trời một vực, làm sao thành đôi cho nỗi?
Linh hăm he:
- Trù ẻo cho dữ vô! Chị Trang nghe được là cắt lưỡi mày liền cho coi.
Hoặc thè lưỡi dài cả tấc:
- Thử cắt đi coi tôi sợ không? Vì chân lý, rơi đầu cũng không sợ, nói gì mất lưỡi!
Cả đám vỗ tay hoan hô vang dội ( trừ Linh đang xịu mặt) khiến Hoặc được trớn vung tay phát biểu tiếp:
- Như thằng Thạch với bé Còi nè, " nồi nào úp vung nấy" phải hay biết bao nhiêu không? Đời nào có chuyện cho được?
Mọi người đều tán thành lia lịa.
Thạch thừa cơ hội, giang tay choàng vai người yêu, bị Dung tát " bốp" một cái nhưng anh chàng vẫn làm lì, nhe răng cười hì hì.
Linh đuối lý, vớt vát:
- Thôi không bàn tán xôn xao nữa. Chuyện ai làm nấy biết. Giải tán nhanh lên! Chị Trang đang bực mình, dễ ‘ giận cá chém thớt" lắm đó.
Hoặc chưa xả hết những điều ấm ức trong người nên còn kề tai Thạch bỏ nhỏ:
- Phụ nữ nhẹ dạ thiệt đó! Bỏ ngọc chọn ngói, trách sao không lỡ làng.
Thạch đáp với vẻ tự hào:
- Ai chứ bé Còi không bao giờ nhìn ai ngoài tôi hết!
Hoặc đâm hơi:
- Nó có nhìn mỏi mắt cũng đâu ai nhìn lại -ngoài mày-.
Thạch tức muốn phì khói nhưng mồn mép làm sao đấu lại cái thằng yêu quái này nên đành hậm hực liếc xéo rồi bỏ đi.
ØË×
Mỹ Trang không có mặt ở quán buổi tối hôm đó khiến bọn đệ tử của cô tha hồ đoán già đoán non.
Cô đang ngồi trong quán café cùng Khắc Ninh với tâm trạng trĩu nặng.
Giọng ca sĩ phát ra từ dàn máy: " Dù đến rồi đi tôi cũng xin tạ ơn người…" bất giác làm cô bật cười- tiếng cười chua chát-.
Khắc Ninh đang trầm tư, nghe Mỹ Trang cười thì ngạc nhiên hỏi:
- Em cười gì vậy?
Mỹ Trang lắc đầu:
- Chợt nghĩ đến một chuyện vu vơ khá buồn cười nên không kìm được. Tính em vốn vậy mà.
Cô không nói, anh cũng không ép. Trầm ngâm một lúc, Khắc Ninh vụt hỏi:
- Mấy ngày nay, em có về thăm mẹ không?
Mỹ Trang hỏi ngược lại:
- Có gì không anh?
Khắc Ninh ngập ngừng:
- Anh chỉ hỏi thăm vậy thôi.
Tuy anh không nói hết cảm nghĩ của mình nhưng Mỹ Trang vẫn đoán ra được.
Bao nỗi uất ức, bất mãn dồn nén mấy ngày nay được dịp bung ra, tuôn trào như thác đổ từ miệng cô:
- Anh muốn biết mẹ em có đứng vững không hay bị những tràng cười độc ác kia dìm chết rồi chứ gì? Chế nhạo một phụ nữ quê mùa, không rành các lề luật của giới giàu sang thì có gì hay ho chứ? Em khinh tất cả bọn họ!
Khắc Ninh cau mày, cố nhẹ giọng nhắc nhở:
- Họ là người thân của anh. Em nhẹ lời một chút!
Mỹ Trang cười gằn, cao giọng:
- Vậy họ có nương nhẹ mẹ em chút nào không?
Khắc Ninh hết xòe tay ra rồi nắm vào, nói giọng khàn đục vì cố dằn khích động:
- Đó là do mẹ em tự biến mình thành trò cười cho mọi người chứ đâu phải họ cố tình bêu riếu.
Mỹ Trang cười nhạt:
- Tự dưng mà mẹ con em mang nhau đến làm hề cho mọi người xem hay sao?
Khắc Ninh nhíu mày:
- Em kết tội gia đình anh à? Ba mẹ anh rất có thành ý khi mời mẹ em sang dự đám giỗ để kết thân, những việc xảy ra là ngoài ý muốn.
Mỹ Trang hỏi giọng nghiệt ngã:
- Nếu có thành ý sao không gói gọn trong gia đình mà có mặt quá nhiều người không liên quan như vậy? Có phải muốn cho càng nhiều người chứng kiến sự thất thố của mẹ con tôi thì càng hay phải không?
Sự im lặng kéo dài thật nặng nề rồi Khắc Ninh cất giọng:
- Em vẫn khư khư giữ quan điểm của mình thì anh không biết nói gì thêm nữa.
Mỹ Trang mím môi:
- Em cũng chẳng có gì để nói với anh hết.
Không ai nhìn ai, họ bắt đầu thấy xuất hiện khoảng trống giữa đôi bên. Không gian ấm cúng nhưng lòng của cả hai thật lạnh lẽo.
ØË×
Bà Hồng Cúc ngoắt Khả Mi vào phòng, kể bằng giọng hả hê:
- Đúng như bác dự đoán, mẹ con nó làm trò hề ở nhà Khắc Ninh khiến vợ chồng Lê Sinh lạnh lòng, hết dám nghĩ đến chuyện làm sui nữa.
Khả Mi tò mò hỏi:
- Sao bác biết rõ vậy?
Bà Hồng Cúc cười đắc ý:
- Bà Sinh kể cho bác nghe. Nghe giọng điệu cũng đủ biết là nàng dâu tương lai mất điểm hết rồi.
Khả Mi không nói gì nhưng nhìn nét mặt cũng biết là cô đang rất hớn hở trước tin vui này.
Bà Hồng Cúc rù rì với cô:
- Con thử nghĩ coi: Một đứa con hoang thì làm sao đủ danh giá bước vào nhà họ Lê chứ? Dù nó có của thì cái gốc bần tiện cũng không gột hết được.
Khả Mi nói với vẻ suy tư:
- Quan trọng là anh Khắc Ninh chứ không do gia đình đâu bác.
Bà Hồng Cúc cười, tỏ ý thương hại đứa cháu khờ khạo:
- Sự tác động của gia đình rất lớn. Con cứ chờ xem: Không phải muốn cưới nhau bất chấp lời khuyên răn của gia đình là dễ đâu.
Tình yêu giành cho Khắc Ninh vẫn chất chứa trong lòng cô gái trẻ, chưa có dịp bày tỏ, hiện giờ đang gặp trở ngại nhưng Khả Mi tin chắc chẳng bao lâu nữa mình sẽ được toại nguyện khi mà kẻ tình địch đang gặp nhiều trắc trở trên tình trường.
ØË×
- Anh đã nghe chuyện gì về quán trà sữa của Mỹ Trang chưa?
Đáp lại câu hỏi của Phi Yến bằng cái lắc đầu, Anh Vũ hỏi:
- Chuyện buồn hay vui?
Phi Yến háy người bạn trai:
- Nếu vui thì thiên hạ đã đồn rầm lên rồi, đâu cần mình hỏi.
Anh Vũ lắc đầu, hài hước cất tiếng:
- Kẻ ít hiểu biết này xin trịnh trọng lắng nghe lời dạy bảo.
Phi Yến cũng đáp bằng giọng điệu hệt vậy:
- Đắc tội, đắc tội! Nghe Khả Mi nói là Mỹ Trang đang chuẩn bị dời quán, lần này là quyết tâm chứ không như lần trước đâu.
Nghe đến đây, chàng trai buộc miệng:
- Suy ra là quan hệ giữa Mỹ Trang và Khắc Ninh đang trắc trở- thậm chí là rắc rối to-.
Phi Yến thủng thẳng:
- Nghệ thuật suy diễn của anh tài giỏi hơn em nhiều nên xin miễn bàn tiếp, chỉ muốn lưu ý một điều là dường như cuộc chiến giữa đôi bên đã lôi kéo nhiều người thân, chia thành hai phe. Lập trường của anh ra sao trước tình hình này?
Anh Vũ nhún vai:
- Anh trung lập.
Phi Yến cười đầy ngụ ý:
- Có thật vậy không? Nếu em đứng về một phe thì anh sẽ nhìn em bằng cặp mắt như thế nào?
Anh Vũ nhăn mặt:
- Em cố tình làm khó anh để làm gì?
Cô gái đáp nhẹ nhàng mà sâu sắc:
- Để thử coi tình cảm của anh đối với em ra sao. Nếu nhiều thì dù trái ý, anh vẫn coi như không có gì, còn ngược lại thì " chuyện bé cũng xé ra to".
Anh Vũ lặng thinh.
Dường như Phi Yến nén tiếng thở dài. Cô nhìn Anh Vũ, khẽ khàng thốt:
- Anh quan tâm Mỹ Trang sao không đến chia sẻ với cô ấy?
Anh Vũ cất giọng trầm đục:
- Quan tâm không có nghĩa phải quanh quẩn bên cạnh. Cô ấy đủ lớn để tự giải quyết chuyện riêng của mình rồi.
Gõ nhẹ mấy đầu ngón tay lên mặt bàn, Phi Yến bâng quơ nhìn ra ngoài đường.
Lời nói của Anh Vũ là thế nhưng ánh mắt của anh đã tố cáo hết những tình cảm phức tạp trong lòng. Phi Yến thật không hiểu vì sao cuộc đời lại có nhiều rắc rối đến thế: Yêu một người mà họ lại dồn tình yêu cho người khác, còn mình vẫn cứ ngồi một bên làm người bạn thân tình để chứng kiến những buồn vui của người ta. Vậy có ngốc lắm không?
Thà như thế mà còn giữ được tình bạn, hơn là đòi hỏi thứ mình không có để mất tất cả.
Phi Yến nói nho nhỏ:
- Khả Mi được sự hậu thuẩn của cả hai gia đình nên tự tin trong cuộc đua nước rút này lắm. Khắc Ninh khó lòng đứng vững trước sức ép mạnh mẽ từ nhiều phía như thế này lắm.
Anh Vũ nhếch môi:
- Tình yêu là chuyện riêng của hai người, chẳng ai phá đám được nếu họ vững lòng tin ở nhau.
Không cần nói rõ thêm cũng hiểu anh nghĩ sao về tính cách của những nhân vật chính trong câu chuyện này rồi.
Phi Yến đứng lên:
- Về thôi. Em còn giờ dạy nữa.
Vẫn như mọi khi, lấy xe xong thì mỗi người rẽ một hướng. Nếu những lần trước, Phi Yến trách gã thanh niên sao vô tâm thì bây giờ cô xác định rõ rằng mãi mãi cô chỉ là bạn tốt của hắn mà thôi.
Buồn thì buồn nhưng Phi Yến không bi lụy bởi cô hiểu con tim luôn có những lý lẽ riêng của nó.