What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
8
Xét nghiệm tinh trùng cho Nhất Ức Lục còn có cả Đỗ Bì và toàn thể y, bác sĩ của phòng thí nghiêm vô sinh. Trong mấy trăm người đàn ông đến làm hóa nghiệm chỉ có một mình Nhất Ức Lục có tới một tỉ sáu tinh trùng. Thói thường cái gì hiếm thì thường quý nên không ai là không vui mừng!
Mấy hôm sau, Đỗ Bì đến văn phòng chủ nhiệm Lưu chúc mừng:
- Ông anh này! Ông anh cứ lo dân tộc Trung Hoa sắp tuyệt diệt, nhưng đâu phải thế, thực tế đã chứng minh sự lo lắng của ông anh chỉ là lo bò trắng răng thôi. Vận mệnh của nhân loại đâu có nghiêm trọng đến mức như ông anh tưởng tượng. Có khi chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nên mới đưa ra kết luận sai lầm như thế. Thế giới rộng lớn như vậy, số người trên thế giới thì nhiều vô kể, dân số Trung Quốc cũng rất lớn, người như Nhất Ức Lục còn khối, ông anh không cần phải lo lắng. Chúng ta chỉ cần làm đúng chuyên môn là được.
Tiếp đó, Đỗ Bì phấn khởi nói:
- Chuyên môn của chúng ta là gì? Chuyên môn chính là món hời đấy, anh Lưu ạ! Xem ra chàng trai ấy sẽ mang đến cho chúng ta một khoản béo bở. Điều trước mắt là phải thuyết phục anh chàng này cung cấp cho chúng ta những “hạt giống người” tốt nhất. Chúng ta cần biến một tỉ sáu con tinh trùng này trở thành một tỉ sáu nhân dân tệ. Việc này vừa dễ dàng lại chả tốn công. Cậu ta là do chúng ta phát hiện, chúng ta sẽ độc quyền kinh doanh, chưa nói đến cả nước, ít nhất là ở toàn Tứ Xuyên, toàn thành phố C này chỉ có mỗi bệnh viện chúng ta thôi, không có nơi nào khác. Cơ hội phát tài giữa nền kinh tế thị trường này, xem ra chỉ còn là việc ngày một ngày hai thôi.
Thực ra, việc đó đem lại món hời gì thì chủ nhiệm Lưu chưa hề nghĩ đến. Ông cũng như rất nhiều nhà khoa học Trung Quốc khác, không hề có ý nghĩ chuyển hóa các phát hiện khoa học thành sản phẩm thị trường, nên ông đăm đăm nhìn Đỗ Bì, nhất thời không rõ “cơ hội” mà Đỗ Bì nói đến là gì. Ông nói:
- Cậu ta thì đem lại món hời gì chứ? Cậu ta chỉ là một người đến xin chúng ta giúp đỡ, là đối tượng để ta nghiên cứu số lượng, chất lượng tinh trùng. Chúng ta đã xong việc, kết quả cũng đã đưa lại cho chị em họ để họ yên tâm. Còn về chi phí xét nghiệm thì tôi sẽ nộp thay cho họ. Ngoài phí xét nghiệm ra thì còn có “cơ hội phát tài” nào đâu?
Đỗ Bì từ lâu đã nghe nói ông bạn đồng môn học lớp trên này là người trên mây trên gió, nhưng không ngờ ông ta lại viển vông đến mức này.
- Chà! Anh Lưu này, vấn đề này rất đơn giản. Chỉ cần mời cậu ta đến đây lần nữa và thuyết phục cậu ta hiến tặng bệnh viện một ít tinh trùng để ta bảo quản đông lạnh là được. Đó là chuyên môn của anh. Với năm mililit tinh trùng quý giá đó có thể tiến hành thụ tinh nhân tạo và sinh con trong ống nghiệm bao nhiêu lần, điều này thì anh hẳn biết rất rõ. Với những ông chồng không có khả năng sinh sản thì ta sẽ thụ tinh nhân tạo người vợ, hoặc cho tiến hành sinh con trong ống nghiệm. Cách đây mấy hôm, có một phụ nữ độc thân đến bệnh viện ta khẩn khoản muốn sinh con, vấn đề đó chẳng phải là rất dễ giải quyết hay sao? Họ muốn tinh trùng chúng ta sẽ cung cấp, mà lại là loại cực kỳ tốt nhé, bất kỳ kho tinh trùng nào trên toàn Trung Quốc cũng đều không thể có chất lượng tốt như vậy. Điều này đã có kết quả xét nghiệm làm chứng cứ! Nếu người nào muốn có con thì mỗi một lần thụ tinh, họ phải trả tiền, ngoài chi phí phẫu thuật, họ còn phải trả phí cung cấp tinh trùng, quan trọng nhất là loại phí này! Phải trả bao nhiêu, chúng ta cần trao đổi để tìm ra tiêu chuẩn, việc này Cục quản lý kinh tế muốn quản cũng chẳng quản nổi!
Nói đến đây Đỗ Bì cười vang:
- Cục quản lý kinh tế chó đ. đó làm sao có được loại thương phẩm với chất lượng hoàn hảo như vậy?
Chủ nhiệm Lưu thấy Đỗ Bì nói như vậy còn tưởng là anh ta nói đùa, liền cười hùa theo:
- Hay đấy! Nếu làm như vậy, cậu cần có quyền sở hữu phát minh và cả quyền sở hữu trí tuệ nữa đấy! Thế còn chàng trai hiến tinh trùng sẽ được bao nhiêu tiền? Người ta cũng phải được hưởng cái gọi là “phí cung cấp tinh trùng” như cậu nói chứ?
Thấy chủ nhiệm Lưu cười, Đỗ Bì cho là ông đồng ý:
- Cái gì mà quyền sở hữu phát minh với chả quyền sở hữu trí tuệ. Những chuyện này chẳng phải nước ngoài họ đã làm từ lâu rồi sao? Có phải do tôi nghĩ ra đâu, tôi nào dám cướp công của người khác? Nước họ còn có cả ngân hàng tinh trùng nữa kia! Còn ta thì thật quá lạc hậu! Vả lại nước ta thành lập kho tinh trùng chẳng phải nhằm mục đích nâng cao khả năng sinh con cho những cặp vợ chồng hiếm muộn sao! Anh biết đấy hiện nay ở Trung Quốc chúng ta cứ tám cặp vợ chồng thì có một cặp hiếm muộn, nhưng theo tôi, có khi trong mười cặp thì có đến hai cặp như vậy, không phải là một phần tám nữa mà là một phần năm đấy. Anh không biết sao, kể từ khi thành lập khoa, hàng ngày có không biết bao nhiêu người đến để xin giúp đỡ?
Ăn nên làm ra như vậy chẳng phải là vì ngày càng có nhiều cặp vợ chồng không sinh được con hay sao? Nếu không Nhà nước phê chuẩn việc thành lập kho tinh trùng để làm gì?
Chủ nhiệm Lưu nhìn Đỗ Bì với vẻ không bằng lòng:
- Anh đang nói thật đấy à? Anh có biết như vậy là vi phạm pháp luật không? Không những vi phạm pháp luật, mà nếu không quản lý nghiêm ngặt thì còn có thể xảy ra những phiền phức lớn về mặt luân thường đạo lý đấy! Cho nên việc này phải được sự đồng ý của Nhà nước. Chẳng nhẽ anh muốn làm bừa sao?
Đỗ Bì nghiêm mặt nói:
- Tôi không hề đùa cợt gì anh và tôi cũng không đơn phương quyết định chuyện này. Chẳng phải chúng ta đang trao đổi ý kiến với nhau hay sao? Kiến nghị của tôi thực ra cũng là ý kiến của toàn thể các y bác sĩ trong phòng thí nghiệm vô sinh này. Khi xét nghiệm tinh trùng của chàng trai đó, họ đều vô cùng vui mừng. Vì sao vậy? Vì họ nhìn thấy cơ hội làm ăn trong vấn đề này. Hiện nay không chỉ riêng bệnh viện ta mà các khoa, phòng có cùng chức năng ở tất cả bệnh viện trong thành phố đều biết chúng ta vừa phát hiện được một báu vật và họ đang tròn xoe mắt nhìn chúng ta đấy!
Chủ nhiệm Lưu lập tức cau mày trợn mắt, hỏi:
- Ô! Thế ra tất cả các bệnh viện trong thành phố đều biết hết rồi ư? Làm sao mà họ biết được?
- Chà! Ông anh chỉ chăm chăm vào kính hiển vi mà chả biết tí gì việc ngoài cửa sổ cả. Các nhân viên của ta có ai mà không có mối liên hệ với người của bệnh viện khác chứ? Tiếng xấu đồn xa thì tiếng lành cũng phải được truyền muôn dặm. Ông anh tưởng chỉ có mỗi mình mới biết chúng ta vừa phát hiện ra Nhất Ức Lục hay sao! Ông anh ơi, bây giờ là thời đại thông tin, thế mà ông anh vẫn cứ lớ ngớ như đang sống ở thế kỷ khác ấy. Vậy tôi mới nói, nếu chúng ta không khai thác cơ hội này thì kẻ khác sẽ chiếm lấy nó! Nên tiến hành sớm, chớ nên để chậm trễ! Hôm nay tôi đến đây là để trao đổi với anh về vấn đề này. Chỉ cần ông anh gật đầu thì chúng tôi sẽ thực hiện luôn.
Chủ nhiệm Lưu càng kinh ngạc hơn:
- À! Hóa ra các cậu đã bàn bạc trước với nhau rồi ư? Sao các cậu lại có thể khờ dại, ngốc nghếch đến thế? Chưa nói đến vấn đề vi phạm pháp luật, tôi biết hiện nay các nhân viên y tế vi phạm điều này rất nhiều, nhưng điều quan trọng nhất là chàng trai ấy có đồng ý cung cấp tinh trùng hay không? Đó mới là vấn đề lớn.
- Có gì mà không đồng ý? - Đỗ Bì hỏi lại, - Bây giờ không có việc gì mà tiền không giải quyết nổi. Ta cứ thương lượng với cậu ta, dù có phải đưa ra một món tiền lớn cũng được chứ sao!
Chủ nhiệm Lưu cười khẩy, ông kể cho Đỗ Bì nghe những yêu cầu nghiêm khắc mà Lục Thư đã đề xuất với ông trước đây.
- Cậu đừng tưởng có tiền là có tất cả. Xem ra chị gái của cậu ta không phải là nhân vật tầm thường. Tiền không mua được cô ta đâu! Cô ấy nói, thu nhập mỗi năm gần một vạn tệ, mà cô ấy coi em mình như hòn ngọc trên tay. Cậu tưởng rằng cô ta có thể đồng ý để em mình bán tinh trùng hay sao! Huống hồ, trước khi làm xét nghiệm, cô ấy đã nói với tôi rằng, cô ấy nhất định không đồng ý sử dụng tinh trùng của em mình vào việc thụ tinh nhân tạo, hay sinh con trong ống nghiệm. Nếu không thì vì cớ gì cô ấy lại đứng chờ cho đến lúc chúng ta xử lý xong mọi công việc mới chịu về? Cô ấy biết rất rõ rằng dù đứa bé ra đời bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo thì vẫn là máu mủ của gia đình cô ấy, chứ đâu phải là của người khác? Cho nên tôi thấy cậu không nên lợi dụng Nhất Ức Lục để toan tính làm ăn.
Nghe chủ nhiệm Lưu nói vậy, Đỗ Bì ỉu xìu:
- Đầu óc của chị ta thật là phong kiến! Đây là việc tốt cơ mà! Chúng ta thu thập tinh trùng khắp nơi chẳng phải là vì chuyện này hay sao? Sao chị ta lại nông cạn như vậy!
- Nếu đó là việc tốt thì không được lấy tiền, - Chủ nhiệm Lưu quả quyết nói - Đã dùng tiền để thu mua tinh trùng, sau đó lại bán lại với giá cắt cổ, như vậy sao lại nói là làm việc tốt? Như thế không phải là thương mại hóa thì là gì? Nói là làm việc tốt nhưng ngay đến tôi cũng không đồng tình, chứ đừng nói là chị của anh chàng cung cấp tinh trùng nữa! Nếu một bên muốn có con mà không được, và một bên thì tự nguyện hiến tặng tinh trùng, hai bên hoàn toàn không có chuyện mua bán ở đây, còn chúng ta sẽ làm đúng chức trách của mình và chỉ thu phí phẫu thuật, như vậy mới có thể coi là làm việc tốt. Trong việc này “cơ hội làm giàu” của cậu nhiều nhất cũng chỉ là tăng phí phẫu thuật, thuốc men lên một chút mà thôi. Nhưng cậu không phải không biết, hiện nay ở các đơn vị y tế trong nước đều có phòng thí nghiệm vô sinh như chúng ta, nên chi phí phẫu thuật, chi phí thuốc men đều đã có tiêu chuẩn, vậy cậu có thể nâng mức phí đó lên đến đâu? Tôi thật sự không thấy có bao nhiêu “cơ hội làm giàu” ở đó cả.
Đỗ Bì nghĩ thầm, thì ra chủ nhiệm Lưu vẫn chưa rõ mục đích của việc thành lập phòng thí nghiệm vô sinh ở Bệnh viện Chúng Sinh, bèn hỏi:
- Vậy thì theo anh, chúng ta thành lập phòng thí nghiệm vô sinh để làm cái quái gì? Mục đích của việc thu thập tinh trùng là làm gì? Thành lập đã được hơn ba tháng rồi mà số tiền đầu tư cho việc thu thập tinh trùng đều bị lỗ vốn, anh có biết điều đó không?
- Anh đừng nói với tôi về việc lỗ vốn - Chủ nhiệm Lưu hơi bực mình, - Chẳng phải chúng ta đã phẫu thuật thành công mười mấy ca đấy sao? Chi phí phẫu thuật mỗi ca tuy không được là bao, nhưng nào là kiểm tra toàn thân, nào là xét nghiệm các loại, phòng thí nghiệm của chúng ta chẳng phải đã đem lại bao khoản thu nhập khác sao? Cậu không cần nói với tôi về việc lỗ vốn hay không vì tôi biết rất rõ điều này!
Điều chủ nhiệm Lưu nhắc đến chính là lời phàn nàn của Vương Thảo Căn mỗi khi ông ta phải vào bệnh viện “Mẹ nó chứ! May mà mình giầu có, nếu không trong nhà mà có người đau ốm thì đến phải treo cổ lên mất!”. Thân nhiệt hơi cao một chút cũng phải xét nghiệm đủ thứ, huống hồ muốn thụ tinh nhân tạo thì phải xét nghiệm cả hai vợ chồng. Thuốc bán theo đơn, nhưng bệnh viện công bán một tệ thì bệnh viện tư bán năm tệ, thậm chí là mười tệ. Cho nên các bệnh viện tư mới mọc nhiều như nấm sau mưa, lớn nhanh như thổi. Rõ ràng Đỗ Bì không có được tầm nhìn xa như vị hòa thượng nọ.
79
Thực ra, Đỗ Bì mới là người không hiểu mục đích thực sự việc thành lập phòng thí nghiệm vô sinh của Vương Thảo Căn, chứ không phải là chủ nhiệm Lưu.
Phòng thí nghiệm này là hạng mục mà Hội đồng quản trị mới tăng thêm lần trước. Sở dĩ nó được Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương Thảo Căn đồng ý và bổ sung tiền đầu tư là vì nó ra đời hoàn toàn là để phục vụ ông. Để có được mụn con trai, thì đối với Vương Thảo Căn mà nói, đầu tư vào đó vài triệu tệ chẳng có nghĩa lý gì, nữa là lỗ hay không lỗ. Với Vương Thảo Căn, sự ra đời của phòng thí nghiệm vô sinh vĩ đại chẳng khác nào sự nghiệp bay vào vũ trụ của các nước trên thế giới, việc này không thể tính bằng tiền, không thể tính bằng lợi nhuận được! Vương Thảo Căn coi đó là “công trình tạo người”, hay chính xác hơn đó là “công trình tạo con trai”, Trong mắt của Vương Thảo Căn tầm quan trọng của công trình này còn vượt xa công cuộc chinh phục vũ trụ của Nhà nước. Vì nó quan hệ mật thiết đến việc nhà họ Vương có để lại tiếng thơm cho muôn đời không, huyết thống của nhà họ Vương có thể lưu truyền từ đời này sang đời khác không? Cũng giống như việc con cháu của Tần Thủy Hoàng kéo dài đến Tần Nhị Thế, Tần Tam Thế v.v... rồi truyền mãi cho đến Tần Vạn Thế. Ngày đầu khi mới gặp chủ nhiệm Lưu, Vương Thảo Căn đã không đề cập gì đến cơ hội làm ăn, cũng không coi lợi nhuận là nhiệm vụ tối ưu của phòng thí nghiệm vô sinh. Khi Vương Thảo Căn và chủ nhiệm Lưu bày tỏ những lời gan ruột với nhau thì không có Đỗ Bì ở đó, thế nên anh ta không thể biết được bí mật của họ. Vì vậy, giữa hai người họ đã xảy ra chuyện bất đồng!
Nhưng kết quả xét nghiệm đầu tiên kể từ lúc thành lập phòng thí nghiệm vô sinh lại là việc phát hiện ra một bí mật động trời, đó là Chủ tịch Hội đồng quản trị bệnh viện hoàn toàn bị vô sinh! Dù Vương Thảo Căn có lập thêm mười phòng thí nghiệm nữa thì cũng không có thuốc nào chữa được bệnh ấy. Đó là vấn đề lớn nhất mà chủ nhiệm Lưu gặp phải!
Việc phòng thí nghiệm phát hiện được loại tinh trùng cực kỳ tốt, và theo như lời Đỗ Bì nói, tin này đã lan truyền khắp các bệnh viện trong thành phố, thì thể nào San San cũng sẽ biết, vậy phải nói với San San như thế nào đây? Đó cũng là khó khăn thứ hai mà chủ nhiệm Lưu phải đối mặt.
Trước khi Đỗ Bì đến nói chuyện thì chủ nhiệm Lưu đã nghĩ tới vấn đề này rồi, nhưng đầu óc của một nhà khoa học như ông không thể lường hết những mối quan hệ phức tạp giữa người với người nên ông rất khổ tâm! Ông muốn thông báo với San San về kết quả xét nghiệm của Nhất Ức Lục rằng qua sự nỗ lực nhiều bên, phòng thí nghiệm vô sinh cuối cùng đã phát hiện được một người có tinh trùng thích hợp với yêu cầu của cô. Nhưng đạo đức nghề nghiệp của người thầy thuốc lại không cho phép ông tiết lộ tình trạng cũng như kết quả xét nghiệm của bệnh nhân với một người hoàn toàn vô can như cô. Vì rằng, Nhất Ức Lục hoàn toàn khác với những người tự nguyện hiến tặng tinh trùng cho phòng thí nghiệm vô sinh, cậu ta không ký hợp đồng tự nguyện cung cấp tinh trùng mà chỉ đến để kiểm tra toàn thân, vả lại cậu ta đến đây là vì lời mời của ông. Về điểm này ông và Lục Thư đã có thỏa thuận từ trước.
Nếu như San San nhờ ông liên hệ với chàng trai có “hạt giống người” lý tưởng đó, nhưng chị cậu ta thì nhất quyết cự tuyệt việc sử dụng tinh trùng của em trai vào bất cứ việc gì thì sao? Nếu chính ông trực tiếp thương lượng với Lục Thư, cô sẽ trách “Ông nói là muốn em tôi cộng tác để nghiên cứu khoa học gì đó, té ra chỉ là sói khoác da dê. Ông ru ngủ chúng tôi bằng tri thức khoa học, nào là nhân loại sắp sửa tuyệt diệt, nào là nhân chủng học đang suy yếu v.v..., khiến chúng tôi hồn xiêu phách lạc. Nói đi nói lại hóa ra là vẫn nhằm vào ‘hạt giống người’ nên các ông mới dụ dỗ em tôi đến xét nghiệm tinh trùng!”
Tiếp xúc với chị em Lục Thư, chủ nhiệm Lưu vừa kính trọng Lục Thư, lại vừa yêu mến Nhất Ức Lục, ông không muốn để lại ấn tượng xấu cho chị em họ. Nếu để San San trực tiếp đến thương thuyết với Nhất Ức Lục thì cậu ta nhất định sẽ nói lại với chị mình. Kết quả sẽ vẫn là như vậy, Lục Thư tất sẽ hỏi San San, sao chị lại biết tinh trùng của em tôi tốt? Quanh đi quẩn lại, rồi cũng quay về trách nhiệm của chủ nhiệm Lưu. Lục Thư vẫn sẽ trách ông là người thiếu y đức.
Tuy nhiên, không thông báo với San San cũng không được. Phòng thí nghiệm vô sinh tiêu tốn mấy vạn tệ, hao tổn bao công sức thu thập tinh trùng, chẳng phải là để đáp ứng yêu cầu của San San đó sao? Chẳng phải là để thực hiện ước nguyện tiếp nối hương hỏa, truyền thừa tổ tông của người đứng đầu bệnh viện hay sao? Khổ nỗi yêu cầu của San San lại chỉ liên quan đến một mình ông, những người khác đều không biết “hiệp định quân tử” của hai người, mà “hiệp định” này lại phải được giữ bí mật tuyệt đối, cho nên các đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm vô sinh đều cho rằng họ không tiếc công tiếc sức đi khắp nơi thu thập tinh trùng chính là để chuẩn bị cho dịch vụ buôn bán này. Các đồng nghiệp mà tiêu biểu là Đỗ Bì khi phát hiện ra Nhất Ức Lục đều rất đỗi vui mừng, họ xem cậu ta như thần tài cũng là hợp lẽ, không thể trách họ bị đồng tiền làm mờ mắt!
Cho nên chủ nhiệm Lưu đúng là đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lui cũng không được, tiến cũng chẳng xong.
Chủ nhiệm Lưu - vị bác sĩ viển vông khi chưa tìm được cách nào để giải quyết vẹn toàn cả đôi đường, bèn tạm thời gác lại chưa tính đến. Tuy các đồng sự trong phòng thí nghiệm vô sinh đều biết tình trạng tinh trùng của Vương Thảo Căn, nhưng họ cho rằng chủ nhiệm Lưu đã cảnh báo nguy cơ đó với Vương Thảo Căn rồi. Trong khi đó, hai bản kết quả xét nghiệm của Vương Thảo Căn và của Nhất Ức Lục vẫn nằm trong ngăn kéo khóa kín của chủ nhiệm Lưu, ít nhất thì cho đến lúc này cũng chưa xảy ra vấn đề gì.
Trong tình hình đó, chủ nhiệm Lưu chỉ có thể yêu cầu toàn thể nhân viên của mình tiếp tục thu thập tinh trùng. Có lẽ Đỗ Bì nói đúng “Trung Quốc rộng lớn như vậy, dân số đông đúc như vậy, người như Nhất Ức Lục e rằng còn khối!”.
Tuy nhiên, sau đó chủ nhiệm Lưu phát hiện toàn thể các bác sĩ, y tá của phòng thí nghiệm vô sinh đều nhìn ông bằng con mắt khác lạ, lời nói của ông không còn trọng lượng như trước nữa, cây gậy chỉ huy của ông đã mất thiêng!
Một bên suy nghĩ từ góc độ kinh tế, mà họ lại chẳng biết chút gì về “hiệp định quân tử” giữa chủ nhiệm và San San; bên kia thì xuất phát từ góc độ đạo đức, hoàn toàn hiểu rõ mục đích của việc thu thập tinh trùng, vừa không thể công khai thỏa thuận với San San, vừa phải giữ lời hứa với Lục Thư. Suy nghĩ của cấp trên và cấp dưới đi theo hai hướng khác nhau, bên nào cũng chỉ quan tâm đến việc của mình và tự cho mình là phải, Đỗ Bì đại diện cho cấp dưới, anh cho rằng quan điểm của mình hoàn toàn xác đáng và cảm thấy bệnh viện dùng người không đúng, đáng nhẽ không nên để chủ nhiệm Lưu lãnh đạo phòng họ. Đỗ Bì hết sức hối hận việc mình tiến cử “chướng ngại vật” trên con đường phú giàu sang; còn chủ nhiệm Lưu lại muốn kiên trì giữ vững sợi dây đạo đức mỏng manh, ông cho rằng có thể vi phạm quy định, nhưng không thể vi phạm y đức của người thầy thuốc!
Phòng thí nghiệm vô sinh đang trong tình trạng vô cùng căng thẳng.
80
Đỗ Bì tuy không thuyết phục được chủ nhiệm Lưu nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định của mình. Anh ta đã nắm được một số thông tin: thứ nhất phải khẳng định chủ nhiệm Lưu là một người không có đầu óc linh hoạt, khó thuyết phục; trong đầu ông không hề có khái niệm về lợi lộc nên không còn gì để thương lượng với ông. Thứ hai, chị gái của Nhất Ức Lục phản đối việc em mình cung cấp tinh trùng, đó là người nặng đầu óc phong kiến. Thứ ba, chị gái Nhất Ức Lục vốn giầu có, cô ta không phải là người hễ thấy tiền là sáng mắt, mà là một người bảo thủ có thừa. Muốn dùng tiền dụ dỗ con người này thì nếu ít hẳn chị ta chẳng buồn để mắt đến. Cho dù khó khăn lắm mới thuyết phục được thì khoản thù lao chị ta đòi hẳn phải lớn đến mức phòng thí nghiệm vô sinh khó lòng đảm đương nổi, hoặc không còn gì để sinh lời nữa, như vậy chỉ tổ mở đường cho chị em họ thu lợi lớn mà thôi.
Sau khi các y bác sĩ trong phòng nghe Đỗ Bì thuật lại những gì anh ta vừa trao đổi với chủ nhiệm Lưu thì mọi người đều không sao hiểu nổi. Họ lấy làm lạ là tại sao họ không được khai thác cái “mỏ vàng” Nhất Ức Lục, mà lại phải tiếp tục tìm người hiến tinh trùng, lãng phí bao công sức và tiền bạc vào đấy để làm gì? Mấy chị y tá nghe nói lại tiếp tục thu thập tinh trùng thì mặt mày nhăn nhó. Họ thực sự khó chịu khi phải làm việc với những người hiến tinh trùng, có khi lại còn bị đám người đó chế nhạo trêu chọc. Mọi người đều muốn đẩy chủ nhiệm Lưu đi nơi khác, nhưng không có lý do thích hợp. Chủ nhiệm Lưu chẳng những không làm điều gì sai, mà đúng như lời ông nói, phòng thí nghiệm của họ quả thật đã rất thành công trong việc thực nghiệm sinh con trong ống nghiệm và thụ tinh nhân tạo cho mười mấy cặp vợ chồng, đồng thời ông còn tạo thêm thu nhập của các phòng khác qua việc kiểm tra toàn thân.
Càng khó khăn hơn nữa là chủ nhiệm Lưu không những do Đỗ Bì tiến cử, mà còn là người do đích thân Vương Thảo Căn bổ nhiệm, ngay giám đốc Bệnh viện Chúng Sinh cũng không có quyền cách chức, thuyên chuyển ông đi nơi khác. Cho nên mọi người nhất trí bãi công bằng cách không nghe theo chủ nhiệm Lưu nữa. Họ không tích cực thu thập tinh trùng như trước kia, cũng không đấu tranh lật đổ chủ nhiệm Lưu mà cứ ỳ ra, có bệnh nhân đến thì tiếp đón, nếu không có thì mọi người lại ngồi tán chuyện với nhau!
81
Sau đó ít ngày, trong khi mấy nhân viên trong phòng thí nghiệm vô sinh đang ngồi tán dóc thì một bác sĩ bâng quơ nói, anh hay gặp Nhất Ức Lục ở gần đây. Lúc bấy giờ mọi người mới sực nhớ ra Nhất Ức Lục hiện đang làm việc ở công trường ngay cạnh bệnh viện của họ. Có lần cậu ta ăn cơm cùng với các y bác sĩ của phòng, khi đó mọi người đều cảm thấy cậu ta vừa đáng yêu vừa trong sáng, chất phác, cứ như là con nít ấy.
Một nhân viên trong phòng thí nghiệm đề nghị, “Nếu như vậy chi bằng ta trực tiếp đến tìm Nhất Ức Lục. Bỏ mỏ vàng ngay bên cạnh, trơ mắt nhìn kẻ khác đến cướp, sao lại dại dột như thế?”
Mọi người đều cười ồ đồng tình. Một người khác lại tiếp lời, “Xét nghiệm tinh trùng của Nhất Ức Lục chẳng khác gì tiếp xúc với bệnh nhân SARS, chúng ta đều bị tinh trùng của cậu ta truyền bệnh, nên mắc chứng ngờ nghệch rồi!”.
Đỗ Bì là người đầu tiên tán thành ý kiến đi tìm Nhất Ức Lục, chẳng có biện pháp nào hay hơn việc trực tiếp tìm gặp cậu ta cả. Nhưng để có được tinh trùng quý giá của Nhất Ức Lục thì lại không thể tiến hành ngay tại phòng thí nghiệm được vì ngày nào chủ nhiệm Lưu cũng đến đây làm việc; nếu để ông ta nhìn thấy, chắc chắn ông ta sẽ vặn hỏi ta lấy tinh trùng của Nhất Ức Lục để làm gì. Khi ấy sẽ nảy sinh rắc rối, nếu giải thích không khéo ông ta sẽ mời chị của cậu ta tới, như vậy hoặc là ta sẽ bị chị ta phản đối quyết liệt, hoặc là sẽ như Đỗ Bì dự đoán, đối phương sẽ há miệng đòi một khoản tiền bồi thường khổng lồ, và cuối cùng chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Thế là họ bàn bạc trước mắt cần tìm một bệnh viện khác cũng có trang thiết bị hiện đại giống như ở đây, sau khi liên hệ được với bệnh viện đó, họ sẽ đưa Nhất Ức Lục đến đó để lấy tinh trùng. Đương nhiên, việc này không thể để cho ban lãnh đạo của bệnh viện đó biết được, mà phải bàn riêng với một số y bác sĩ ở bên ấy, rồi bí mật tiến hành thủ thuật.
Hành trình lấy tinh trùng này cũng quanh co, trắc trở chẳng kém gì Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh.
82
Các bác sĩ, y tá ở phòng thí nghiệm vô sinh vốn có nhiều mối quen biết với các bệnh viện khác. Mấy ngày sau họ đã liên hệ được với nhân viên của phòng chữa trị vô sinh có thiết bị tương tự như bệnh viện họ. Còn việc ăn chia thế nào, giữ bí mật ra sao, họ đã trao đổi thỏa đáng với người bên đó.
Bên này, những nhân viên của phòng thí nghiệm vô sinh đã tìm hiểu, nghe ngóng tình hình cụ thể như: Giờ đi làm, giờ tan ca, giờ nghỉ trưa của công nhân công trường bên cạnh, Nhất Ức Lục nghỉ ngơi lúc nào, cậu ta ở lán trại số bao nhiêu, có thể tìm cậu ta ở đâu v.v...
Mấu chốt là ở chỗ nói thế nào để Nhất Ức Lục đồng ý hợp tác mà không nói lại với chị gái. Nhiệm vụ nặng nề này trao cho Đỗ Bì là thích hợp nhất, vì các việc như tiếp đón những người đến cung cấp tinh trùng, giải thích mọi điều cần chú ý cho họ, tuyên truyền tính đúng đắn về mặt khoa học trong việc thu thập tinh trùng, ký kết hợp đồng tự nguyện hiến tặng tinh trùng v.v... Vốn thuộc phạm vi chức trách của Đỗ Bì.
Sau khi đã sắp xếp mọi việc đấu vào đấy, Đỗ Bì quyết định chọn hôm Nhất Ức Lục được nghỉ để thực hiện đại sự. Mới sáng sớm ra, anh ta đã đi đi lại lại xung quanh khu công trường gần Bệnh viện Chúng Sinh. Đám công nhân ở đấy đã đi làm từ lâu, ai làm việc người ấy, chả mấy chốc phần móng của tòa nhà thương mại đã được làm xong. Đỗ Bì giả vờ như vừa tập thể dục xong, ưỡn ngực ưỡn vai nhàn nhã đi dạo quanh lán trại nơi Nhất Ức Lục ở. Loanh quanh đâu được khoảng mười mấy phút thì anh ta nhìn thấy Nhất Ức Lục mặc một bộ quần áo tinh tươm, tay cầm chiếc tiêu đi ra bến xe buýt. Đỗ Bì vội rảo bước lại gần cậu ta, cất tiếng chào hỏi:
- A! May quá, lại gặp chú ở đây! Chú đi đâu đấy?
Nhất Ức Lục quay lại nhìn, thì ra là ông bác sĩ đã làm xét nghiệm cho mình, lại từng ăn cơm với mình nữa chứ. Cậu biết trong phòng thí nghiệm vô sinh, ngoài chủ nhiệm Lưu ra thì người này giữ vị trí quan trọng thứ hai. Cậu liền cười, đáp:
- Thì ra là chủ nhiệm Bì! Tôi đang định về nhà chị tôi. Hôm nay là ngày nghỉ nên chị ấy gọi tôi về! Mà chủ nhiệm có việc gì à? Có cần tôi giúp không?
Đỗ Bì vốn cho rằng thuyết phục Nhất Ức Lục làm theo ý họ sẽ rất khó khăn, anh ta đang lúng túng không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào, ngờ đâu Ức Lục lại chủ động hỏi anh ta có cần giúp đỡ gì không, nên anh ta vừa thong thả đi ra bến xe buýt với cậu ta, vừa tỏ vẻ rất khó xử:
- Chà! Cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm đâu. Chỉ là gần đây chúng tôi gặp chút khó khăn. Chắc chú cũng biết, phòng thí nghiệm vô sinh chúng tôi chuyên điều trị cho những cặp vợ chồng hiếm muộn, cốt sao để họ có được đứa con cho vui cửa vui nhà. Nhưng hiện chỗ tôi có mấy cặp vợ chồng không còn hi vọng gì nữa, đều là do ông chồng cả.
- Sao lại là do người chồng? - Nhất Ức Lục thắc mắc, rồi hỏi tiếp - Họ bị trục trặc ở đâu à?
- Do tinh trùng của người chồng không được tốt như của chú. Nếu được như chú thì họ đâu phải buồn phiền vì không thể có con. Phòng nghiên cứu chúng tôi đến phải đóng cửa mất thôi. Tại sao ư? Tại vì chúng tôi không thể giúp các cặp vợ chồng đó sinh con được! - Đỗ Bì ra vẻ buồn bã, nói tiếp - Chú cứ nghĩ xem, lấy nhau đã năm sáu năm rồi mà hai vợ chồng vẫn không thể có con thì làm sao mà không đau khổ cho được? Nếu không giải quyết được vấn đề này thì có khả năng họ sẽ phải ly hôn!
- Vậy bây giờ phải làm thế nào? - Nhất Ức Lục đầy vẻ thương xót cho những đôi vợ chồng sắp phải ly hôn do không có con đó.
- Này! - Đỗ Bì vờ như vừa sực nghĩ ra được điều gì đó. - Nếu như chú có thể hiến chút tinh trùng thì mọi vấn đề của họ sẽ được giải quyết ngay! Nhưng chúng tôi biết chị gái chú phản đối việc này, nan giải là ở đó! Tôi thật không biết phải nói với chú thế nào về việc này. Đây vốn là một việc tốt, “hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một cặp vợ chồng”, đó chính là tôn chỉ của cánh bác sĩ chúng tôi trong việc điều trị căn bệnh vô sinh. Tôi thấy khẩu hiệu đó rất hay, nó chẳng khác gì việc hiến máu nhân đạo cả. Vinh quang biết mấy!
- Việc đó có khó khăn gì đâu!
Nhất Ức Lục khẳng khái đáp lại. Nhờ chủ nhiệm Lưu giảng giải về giáo dục giới tính, cậu đã biết em bé được hình thành qua cơ chế tinh trùng của nam giới xâm nhập vào tế bào trứng của nữ giới. Tinh trùng khỏe hay không chính là điều kiện thiết yếu vô cùng quan trọng. Cậu nghĩ nếu mình có tinh trùng khỏe mạnh như vậy, sao không hiến tặng để “cứu vãn một đôi vợ chồng”? Nhất Ức Lục cho rằng đó là trách nhiệm và nghĩa vụ thiêng liêng của mình.
- Tôi đã từng giấu chị đi hiến máu hai lần ở Thâm Quyến và một lần ở đây, nếu biết chắc chắn chị tôi sẽ không bằng lòng! Thật ra hiến tặng tinh trùng còn dễ hơn cả hiến máu. Ban đầu tôi cứ tưởng xuất tinh rất khó, nhưng sau khi được chị dạy, tôi thấy chuyện đó cũng bình thường thôi. Lại còn nhanh hơn hiến máu, một chốc một nhát là xong! “Hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một cặp vợ chồng”, sao mà đúng thế không biết! Tinh trùng có kém gì máu trong cơ thể đâu chứ. Hay là bây giờ tôi đi hiến tinh trùng luôn, rồi đến chỗ chị vẫn chưa muộn.
Đỗ Bì không ngờ mình có thể dễ dàng vượt qua cửa ải mà trước đây cứ tưởng là rất khó khăn này.
- Thế thì tốt quá! Chú quả là một chàng trai nhiệt huyết, một thanh niên mẫu mực!
Đỗ Bì thật lòng tán dương Nhất Ức Lục. Nhưng tán dương thì tán dương, chứ kế hoạch “mời ngài vào rọ” thì vẫn phải thực hiện.
- Xe của tôi ở bên kia, nếu chú đồng ý thì chúng ta đi đến đó luôn!
- Đồng ý, đồng ý! Nhưng cần gì phải đi xe? - Nhất Ức Lục hỏi - Chỉ mấy bước chân là đến thôi mà!
- À, tôi quên chưa nói với chú. Thiết bị bên tôi có chút trục trặc, đương phải kiểm tra. Tạm thời chúng tôi mượn phòng của bệnh viện khác. Nếu chú đồng ý, chúng ta đến đó luôn. Không xa đâu, khoảng mười phút là tới thôi! Khi nào xong việc tôi sẽ đưa chú đến chỗ chị gái. Như thế có được không?
- Được, được, được!
Nhất Ức Lục trả lời rất thoải mái, rồi cùng Đỗ Bì đi về hướng phòng thí nghiệm vô sinh.
Đỗ Bì lại dặn trước:
- Chị chú luôn phản đối chuyện này, tôi chỉ e đang lấy tinh trùng thì chị ấy lại gọi điện tới. Chú đừng kể gì với chị ấy về việc này nhé! Nếu không, chị ấy sẽ lại như lần trước, chạy đến ngăn không cho chú làm việc tốt đấy.
- Điều đó thì khó gì! - Nhất Ức Lục cười - Chỉ cần tắt máy là xong! Hồi trước đi hiến máu tôi cũng chả hé răng với chị tôi lời nào. Chị ấy thấy tôi chảy ít máu là đã sợ chết khiếp, cằn nhằn đau cả đầu!
Hai người vui vẻ trở lại bên chiếc xe của Đỗ Bì. Anh ta mở cửa xe cho Nhất Ức Lục, cậu ta vội nói:
- Không cần đâu! Không cần đâu! - Nói xong, cậu chui luôn vào xe.
83
Đỗ Bì đâu có ngờ, khi anh ta đang vung tay vung chân ở gần lán trại công trường thì chủ nhiệm Lưu đã đến phòng làm việc. Lúc Đỗ Bì và Nhất Ức Lục đang nói chuyện với nhau, thì cũng là lần thứ ba chủ nhiệm Lưu gặp cậu ta kể từ ngày chiếc ô tô của ông bị cậu ta làm xước. Lưu chủ nhiệm lái chiếc xe vừa sửa đến bệnh viện thì gặp đúng ngay Nhất Ức Lục đang rảnh rang đứng ở công trường ngó nghiêng khắp nơi xem có ai cần mình giúp đỡ không. Quả là vừa khéo trùng hợp. Hơn nữa, hôm nay chiếc xe của Đỗ Bì lại đỗ đúng chỗ chiếc Volvo của Lục Thư hôm cô đến đây. Cho nên, qua khung kính cửa sổ, chủ nhiệm Lưu đã kịp nhìn thấy Đỗ Bì và Nhất Ức Lục đang vừa nói vừa cười tiến đến bãi đỗ xe. Lúc đầu ông không chút nghi hoặc, nhưng khi thấy Nhất Ức Lục cầm ống tiêu ngồi vào xe của Đỗ Bì thì ông cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhớ lại những biểu hiện thiếu thân thiện gần đây của các nhân viên trong phòng thí nghiệm vô sinh đối với ông: Mọi người đang nói cười sôi nổi, chỉ cần ông xuất hiện là ai nấy im bặt, tất thảy đều nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng! Bằng trực giác, ông ngờ ngợ những biểu hiện kia hàm chứa điều gì đó không thể nói ra.
Chủ nhiệm Lưu thấy cần phải thông báo với Lục Thư để cô làm rõ Nhất Ức Lục đang cùng Đỗ Bì đi đâu, làm gì. Mặc dầu chủ nhiệm Lưu ít va chạm với những chuyện này, nhưng ông cũng lờ mờ đoán Đỗ Bì sẽ đưa Nhất Ức Lục đến một bệnh viện khác để kiếm tư lợi. Ông vội lục trong ngăn kéo bản đăng ký xét nghiệm tinh trùng của Nhất Ức Lục, rồi tra cột phương thức liên hệ để tìm số di động của Lục Thư.
- A lô! Chủ nhiệm Lưu ạ? Chào ông! Chào ông! - Nhận được điện thoại của chủ nhiệm Lưu, Lục Thư vui vẻ hỏi thăm sức khỏe của ông, vì ông là ân nhân đem lại cho cô nhiều niềm an ủi. Trong di động của cô cũng lưu số điện thoại của ông.
- A lô, vâng, tôi đây, tôi đây! - Lưu chủ nhiệm nói.
- Lục Thư này, tôi gọi điện cho cô vì tôi vừa nhìn thấy em cô đi với một bác sĩ trong bệnh viện tôi, nhưng không rõ đi đâu. Tốt nhất là cô nên gọi điện hỏi cậu ta xem sao!
Lục Thư đáp:
- Hôm nay nó được nghỉ, tôi có bảo nó về nhà. Có phải là nó đi xe bus không? Hay là nó đi chơi với anh bác sĩ kia! Có khi hôm làm xét nghiệm, nó tình cờ quen anh ta chăng? Cảm ơn chủ nhiệm Lưu đã quan tâm! Khi nào có thời gian, tôi muốn mời chủ nhiệm đến thăm công ty tôi, ăn một bữa cơm bình dân nhé. Khi nào rỗi, ông cho tôi một cái hẹn, được không?
Chủ nhiệm Lưu lúc đó mới sực nghĩ ra, Lục Thư chưa hề biết chút gì đến “cơ hội làm ăn” mà Đỗ Bì và các nhân viên trong phòng thí nghiệm vô sinh đề xuất. Ông đành phải kể cho cô nghe chuyện này.
- Đầu đuôi là như thế này, cô cũng đừng hoảng quá, có khi do tôi hơi cả nghĩ chăng? Từ khi phát hiện ra tinh trùng của em cô có chất lượng rất tốt, một vài người trong phòng tôi muốn động viên em cô hiến tặng một ít tinh trùng để thụ tinh nhân tạo hoặc giúp sinh con qua ống nghiệm cho một số cặp vợ chồng. Thực ra, suy nghĩ của họ cũng bình thường thôi, đó cũng là biện pháp mà rất nhiều bệnh viện đã áp dụng. Tuy nhiên tôi đã biết quan điểm của cô về vấn đề này, cho nên tôi thấy cần nói để cô rõ. Nếu sự việc không phải là như vậy thì đương nhiên rất tốt...
Chủ nhiệm Lưu còn chưa nói hết thì Lục Thư đã vội nói:
- A lô, a lô! Chủ nhiệm Lưu! Xin lỗi! Tôi xin phép ngắt cuộc gọi một chút. Tôi muốn gọi ngay cho em tôi luôn, có được không?
Cuộc gọi của chủ nhiệm Lưu bị cắt đột ngột, chỉ còn những tiếng “tút tút tút” kéo dài.
- Ít phút sau, di động của chủ nhiệm Lưu lại có chuông, ông vội ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông:
- A lô, chủ nhiệm Lưu đấy phải không ạ? Tôi họ Đào, là cảnh sát! Tôi vừa nhận được điện thoại của Lục Thư báo hiện nay cô ấy không liên hệ được với em trai, di động của nó đã tắt máy. Trước nay chưa từng có chuyện này, bao giờ cậu ấy cũng mở máy. Xin hỏi, em trai cô ấy đã đi cùng vị bác sĩ nào trong phòng ông? Xe của ông ta hiệu gì? Số xe bao nhiêu?
Về phương diện thời thượng thì chủ nhiệm Lưu chẳng bằng vị hòa thượng trong ngôi miếu cổ. Ông không hề để ý đến chiếc xe mà Vương Thảo Căn mua cho ông là một con Peugeot, còn số xe của Đỗ Bì thì ông lại càng không bao giờ chú ý tới. Ông đành trả lời:
- Xe của anh ta hiệu gì thì tôi không rõ, mà tôi cũng không nhớ số xe của anh ta. Tôi chỉ biết chiếc xe ấy màu xám thôi!
- Vậy thì tên vị bác sĩ đó, chủ nhân của chiếc xe đó ông biết chứ? Chỉ cần cho tôi biết họ tên ông ta là tôi sẽ tra ra mọi dữ kiện của chiếc xe.
- Vâng, ông ta là Đỗ Bì...
- Tốt rồi! Cám ơn ông! Chỉ cần tên chủ xe là được rồi. Hẹn gặp lại!
Sau đó, Đào lập tức nhờ bên cảnh sát giao thông tra nhãn hiệu và biển số xe của Đỗ Bì. Khi Đỗ Bì lái xe qua hai ngã tư có đèn tín hiệu giao thông, thì đã bị Phòng giám sát từ xa của cảnh sát giao thông phát hiện qua hệ thống camera. Phía bên cảnh sát giao thông ngay lập tức thông báo cho Đào. Từ lộ trình và hướng xe chạy anh dự đoán họ sẽ đến một bệnh viện tư nổi tiếng. Bệnh viện này được thành lập sớm hơn Bệnh viện Chúng Sinh, quy mô cũng lớn hơn, giám đốc bệnh viện là người Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến, trước kia ông ta cũng đã từng có ý định mua lại Bệnh viện Nhân dân số 2 khu Cửu Đạo Loan. Ở bệnh viện này không có Trung tâm chăm sóc sức khỏe sinh sản, nhưng cũng khám và điều trị chứng vô sinh, nghe nói hàng năm có trên một vạn bệnh nhân tìm đến đây, chứng tỏ số người bị vô sinh của Trung Quốc rất nhiều! Các mẩu tin quảng cáo về bệnh viện được phát thường xuyên trên truyền hình, ở những nơi công cộng cũng xuất hiện biển quảng cáo của bệnh viện nên không ai trong thành phố này là không biết đến nó.
Cảnh sát Đào lập tức xin điều một xe từ tổ cảnh sát tuần tra gần bệnh viện.
Đỗ Bì đưa xe vào bãi đỗ của bệnh viện xong, anh ta vừa cùng Nhất Ức Lục đi vào cổng thì có hai cảnh sát từ phía trước tiến đến chặn họ.
Mấy anh cảnh sát không đả động gì đến Đỗ Bì, mà chỉ hỏi tên họ Nhất Ức Lục. Khi biết là tìm đúng người, họ nói với cậu:
- Mấy tháng trước có phải anh bị một đám lưu manh trấn lột không? Bây giờ mời anh theo chúng tôi về đồn, chúng tôi cần anh phối hợp để giải quyết một số giấy tờ.
Nhất Ức Lục ngơ ngác hỏi:
- Việc đó chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao? Mà thực ra gọi là trấn lột cũng không đúng. Hay là thế này nhé, các anh đợi tôi và chủ nhiệm Bì làm xong việc đã rồi tôi đi với các anh cũng kịp mà.
Nhưng hai anh cảnh sát không để cho cậu ta nói gì thêm, mỗi người kẹp một bên nách cậu ta hộ tống ra khỏi bệnh viện.
Đỗ Bì cau mặt bực bội, thật là miếng ăn đến tận miệng rồi mà còn rơi!
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu