Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 19
“GIA ĐÌNH ANH CÓ AI ĐẾN DỰ KHÔNG?”
“Không…”
“BẠN BÈ?”
“Không…”
“ANH THẤY BỘ NÀY THẾ NÀO?” Cô mặc một chiếc áo ngắn cũn cỡn và một chiếc váy bé tí, đồng thời mang theo chai nước bắt buộc. “ANH CÓ NHÌN THẤY ĐẦU TI CỦA EM KHÔNG?”
Cô đang tán tỉnh phải không? “Chỉ khi nào cố tình nhìn thấy chúng,” anh máy móc tán tỉnh lại, mỉm cười yếu ớt, và Suki cảm nhận được điều gì đó. Cô nắm lấy hai tay anh đang buông ra hai bên và hét lên thân mật, “CÓ CHUYỆN GÌ VẬY CƯNG?”
Anh nhún vai. “Toby vừa ở đây, kích động anh…” và trước khi anh nói xong, cô đã kéo anh đứng lên, vòng cánh tay quanh eo anh, hai tay vỗ vỗ vào cạp quần lót của anh một cách thông cảm. “ANH ĐỪNG ĐỂ Ý ĐẾN ANH TA, ANH TA CHỈ GHEN TỊ THÔI BỞI VÌ ANH GIỎI HƠN ANH TA VỀ VIỆC NÀY.” Cô nhìn lên, ép cằm vào ngực anh. “ANH CÓ KHIẾU TỰ NHIÊN, ANH BIẾT MÀ.”
Người quản lý lúc này đã ở trước cửa. “Sẵn sàng nhé các bạn.”
“CHÚNG TA SẼ LÀ MỘT ĐỘI TUYỆT VỜI PHẢI KHÔNG, EM VÀ ANH. SUKI VÀ DEX, DEX VÀ SUKI? CHÚNG TA SẼ KHIẾN HỌ CHOÁNG VÁNG.” Bỗng nhiên, cô hôn anh, thật mạnh, như thể đóng dấu vào một văn bản. “SẼ CÒN NHIỀU HƠN THẾ NỮA, CẬU BÉ VÀNG,” cô nói vào tai anh, sau đó nhặt chai nước lên và đi ra trường quay.
Dexter tranh thủ nhìn lại mình trong gương. Anh bé vàng. Anh thở dài và ấn mạnh cả mười ngón tay vào thái dương và cố không nghĩ đến mẹ anh. Hãy cố gắng, đừng làm mọi thứ rối tung lên. Hãy biểu hiện thật tốt. Làm điều gì đó thật tốt. Anh mỉm cười theo cách mà anh luôn dành riêng khi xuất hiện trên truyền hình, nhặt chai nước-rượu của mình lên và rảo bước ra trường quay.
Suki đợi anh ở một bên cạnh gà của sân khấu rộng lớn, nắm lấy tay anh và bóp chặt. Nhóm thực hiện đang chạy xung quanh, vỗ vai anh, đánh vào cánh tay anh vẻ thân thiện khi họ đi qua, phía trên đầu họ là các vũ công múa cột trông đến buồn cười diện bikini với giày ống đang xoạc chân trong một chiếc lồng sắt nhìn cũng buồn cười không kém. Toby Moray đang làm công việc khởi động, và nhận được những tiếng cười lớn, cho đén khi đột nhiên anh ta giới thiệu họ, xin một tràng pháo tay cho hai người dẫn chương trình của chúng ta tối hôm nay, Suki Meadows và Dexter Mayhew!
Anh chẳng muốn đi. Nhạc đã trỗi lên từ phía dàn âm thanh: “Star the Dance” của Prodigy, và anh chỉ muốn ở trong cánh gà, nhưng Suki giật mạnh cánh tay anh, và đột ngột cô tiến vào vùng sáng của trường quay nói oang oang:
“ĐƯỢCCCCCCCCCC RỒIIIIIIIII!”
Dexter bước ra theo một nửa lịch sự, khéo léo của bộ đôi dẫn chương trình. Như thường lệ, sân khấu được tạo thành từ rất nhiều giàn giáo, và họ phải leo lên các đường dốc cho đến khi nhìn thấy khán giả bên dưới, Suki vừa đi vừa nói: “HÃY NHÌN ANH ĐI, ANH THẬT TUYỆT VỜI, ANH ĐÃ SẴN SÀNG ĐỂ CÓ MỘT BUỔI TỐI ẤN TƯỢNG CHƯA? HÃY HOẠT ĐỘNG LÊN NÀO!” Dexter đứng im trên giàn cẩu bên cạnh cô, chiếc micro chết gí trên tay anh khi anh nhận ra rằng mình đã say. Cơ hội lớn được xuất hiện trực tiếp trên chương trình truyền hình quốc tế và giờ anh lại đang say, đang hoa mát vì rượu. Giàn giáo lúc này dường như trở nên cao hơn rất nhiều so với những lần diễn tập, và anh chỉ muốn nằm xuống nhưng nếu thế, có khả năng là hai triệu người sẽ nhìn thấy, vì thế anh lấy lại phong độ và nói:
“Xinchàocácbạncókhỏekhông?”
Một giọng nam trong trẻo vang lên tận giàn giáo “Kẻ đần độn!”
Dexter đã nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, một kẻ đê tiện gầy gò với mái tóc kiểu Wonder Stuff(20) đang nhe răng cười, nhưng câu nói của hắn lại tạo ra một tràng cười lớn. Thậm chí những người quay phim cũng đang cười ầm ĩ. “Kính thưa quý ông quý bà,” Dexter đáp, và có một tiếng rì rầm thích thú, nhưng chỉ có thể. Hẳn họ đã đọc những bài báo đó. Đây có phải là gã đáng ghét nhất trên truyền hình? Lạy Chúa, đúng thế, anh nghĩ. Họ ghét mình.
20. Một ban nhạc rock của Anh, thường để mái tóc xoăn dài như con gái.
“Một phút nữa nhé mọi người,” đạo diễn hét lên, và Dexter bỗng nhiên cảm thấy như thể anh đang đứng trên đoạn đầu đài. Anh tìm kiếm trong đám đông đó một gương mặt thân thiện, nhưng chẳng có ai, và một lần nữa, anh ước gì Emma hiện hữu ở đây. Anh có thể chứng tỏ cho Emma thấy bằng hết khả năng của mình nếu như Emma hoặc mẹ anh có mặt tại đây, nhưng cả hai đều vắng mặt, chỉ có đám người trẻ hơn anh rất nhiều đang nhìn anh với ánh mắt đểu cáng và đầy nhạo báng. Anh phải tìm kiếm đâu đó một sự nâng đỡ tinh thần, một chút dáng dấp thiện cảm và với quan điểm của người say rượu, anh quyết định chỉ có rượu mới có thể giúp được, bởi vì sao lại không chứ? Điều tồi tệ cũng đã xảy ra rồi. Những vũ công múa cột đã ở tư thế sẵn sàng trong chiếc lồng của họ, các máy quay đã vào vị trí, và anh mở nắp chai nước ấm của mình, đưa nên lên miệng, uống và nhăn mặt. Nước. Chai này chứa nước. Ai đó đã đổi chai vodka của anh bằng…
Suki đang cầm chai của anh.
Còn ba mươi giây nữa là lên sóng. Cô đã lấy nhầm chai nước. Lúc này, cô đang cầm nó trong tay, như một phụ kiện nhỏ.
Còn hai mươi giây nữa là lên sóng. Cô đang mở nắp chai.
“Em cứ giữ nó mãi thế à?” giọng cậu the thé.
“ĐIỀU ĐÓ BÌNH THƯỜNG MÀ, PHẢI KHÔNG?” Cô nhảy nhót trên đầu ngón chân như võ sĩ quyền Anh.
“Em lấy nhầm chai nước của anh.”
“THẾ THÌ SAO? CHỈ CẦN LAU MIỆNG CHAI ĐI!”
Còn mười giây nữa là lên sóng và khán giả bắt đầu reo hò, la hét các vũ công đã đứng vào cột và bắt đầu xoay tròn khi Suki đưa chai nước lên miệng.
Bảy, sáu, năm…
Anh với tay giật chai nước nhưng cô đã hất tay anh ra và cười nói, “TRÁNH RA NÀO, DEXTER, ANH ĐÃ CÓ CHAI CỦA EM MÀ!”
Bốn, ba, hai…
“Nhưng đó không phải nước,” cậu nói.
Cô đã hớp một ngụm.
Trục máy quay bắt đầu chuyển động.
Và lúc này Suki đang ho, mặt đỏ và thổi phù phù khi tiếng ghi ta, tiếng trống bắt đầu vang lên, các vũ công múa cột đang uốn éo và một chiếc máy quay nối với những sợi dây được thả xuống từ trên cao trông như một chim săn mồi, lướt qua đầu khán giả và hướng về phía hai người dẫn chương trình, vì thế, trong mắt những người đang xem ti vi tại nhà, trông như thể là ba trăm người trẻ tuổi đang cổ vũ một phụ nữ hấp dẫn khi cô ấy đứng trên sân khấu và nôn ọe.
Tiếng nhạc giảm dần, và tất cả những gì bạn có thể nghe thấy là tiếng ho của Suki. Dexter như hóa đá, chết đứng tại chỗ. Trục cần cẩu đang hạ xuống, dần tiếp đất và và lù lù hiện ra trước mặt anh. “Hãy nói gì đi, Dexter,” ai đó cất giọng trong tai nghe của anh. “Này? Dexter? Hãy nói gì đi chứ?” nhưng não anh không còn hoạt động, miệng anh không tài nào hé môi, và cậu cứ đứng đó, đờ người ra. Nhiều giây trôi qua.
Nhưng tạ ơn Chúa, Suki, đúng là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp thật sự, đang dùng mu bàn tay chùi miệng. “Ồ, ĐÚNG LÀ CHÚNG TA ĐANG LÊN SÓNG TRỰC TIẾP!” và một tràng cười nhỏ reo lên từ phía khán giả. “MỌI THỨ CHO ĐẾN LÚC NÀY ĐỀU TỐT ĐẸP PHẢI KHÔNG DEX?” Cô dùng ngón tay ấn vào sườn anh và anh choàng tỉnh.
“Xin lỗi Suki…” anh nói. “Chai nước đó có ít vodka bên trong!” Anh làm động tác vặn tay theo kiểu hài hước để nói về một kẻ nghiện rượu bí mật, và nhận được một tràng cười nữa, vì thế anh cảm thấy khá hơn. Sukie cũng cười, thúc vào anh và đưa nắm tay lên dọa, “Sao tôi phải…” Phong cách kịch Three Stooges(21) nhưng sao anh chỉ thấy vẻ khinh thường đằng sau sự sôi nổi đó. Để an toàn, anh nhìn vào hệ thống nhắc thoại tự động đặt cạnh máy quay.
21. Ba anh hề: series hài kịch của Mỹ giữa những năm 20 với ba diễn viên chính đầu tiên là Moe Howard, Shemp Howard và Larry Fine.
“Chào mừng đến với Late-Nigh Lock-in, tôi là Dexter Mayhew…”
“… CÒN TÔI LÀ SUKI MEADOWS!”
Và họ trở lại với công việc, giới thiệu bữa tiệc âm nhạc và hài kịch tuyệt vời tối thứ Sáu, lôi cuốn và hấp dẫn như hai cô cậu học sinh thông minh nhất. “Vậy là không còn thêm bất kỳ rắc rối nào nữa, hãy nói gì đi chứ…” Cậu vung tay ra phía sau đầu, giống như ông chủ rạp xiếc, “và cùng gửi lời chào mừng nồng nhiệt nhất của Late-Night Lock-in đến Shed! Seven(22)!”
22. Shed Seven là một ban nhạc rock Anh.
Chiếc máy quay rời khỏi họ như thể đã hết quan tâm, và lúc này, anh nghe thấy nhiều tiếng trò chuyện vang lên từ hành lang tất cả âm thanh của ban nhạc. “Mọi người ổn cả chứ. Suki?” nhà sản xuất hỏi. Dexter nhìn Suki vẻ cầu khẩn. Cô nheo mắt nhìn lạ. Cô có thể nói với họ: Dexter đã say túy lúy, anh ấy đã uống rượu, là một kẻ nhếch nhác, một gã nghiệp dư, không đáng tin cậy.
“Tất cả đều ổn,” cô nói. “Chỉ hơi sai hướng một chút thôi.”
“Chúng tôi sẽ cử người lên chỉnh lại phần trang điểm cho cô. Hai phút nữa, mọi người. Còn Dexter, hãy phối hợp với nhau nhé?”
Đúng, phải phối hợp với nhau, anh tự nhủ, nhưng khi bộ phận giám sát nói rằng còn năm mươi sáu phút hai mươi hai giây nữa mới kết thúc chương trình, anh thật sự không chắc là mình có thể làm được hay không.
***
Tiếng vỗ tay tán thưởng! Tiếng vỗ tay tán thưởng như cô chưa từng được nghe bao giờ, vang khắp bức tường của hội trường thể thao. Và đúng là ban nhạc thật tẻ nhạt, các ca sĩ thì giọng the thé, còn có cả một số vấn đề kỹ thuật như thất lạc đồ dùng sân khấu rồi sân khấu bị sập, và dĩ nhiên không thể kiếm đâu ra những khán giả vị tha hơn thế, nhưng đó vẫn là một buổi diễn thành công. Cái chết của Nancy thậm chí khiến cả thầy Routledge khoa Hóa cũng phải sụt sùi, và cuộc rượt đuổi trên mái nhà ở Luân Đôn với các diễn viên in bóng trên nền sáng, là một pha hành động ngoạn mục nhận được những tiếng xuýt xoa thường dùng để hoan hô các màn trình diễn pháo hoa. Đúng như dự đoán, Sonya Richards đã tỏa sáng, khiến cho Martin Dawson nghiến răng khi cô bé nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt nhất. Có những tiếng tung hô, yêu cầu diễn lại và lúc này, mọi người đang đứng chôn chân tại các hàng ghế dài, vẫn còn nấn ná gần hội trường, còn Emma đang bị Sonya kéo lên sân khấu. Cô bé lúc này đang khóc, lạy Chúa, đang khóc thật, giữ chặt tay Emma và nói rằng em đã làm tốt, cô ơi, thật đáng kinh ngạc, đáng kinh ngạc. Một vở kịch của trường, chỉ là một chiến thắng nhỏ bé nhất có thể tưởng tượng ra nhưng trái tim Emma đang đập rộn ràng trong lồng ngực và cô không thể thôi cười khi ban nhạc bắt đầu chơi bản “Consider Yourself(23) “ chẳng đâu vào đâu và cô nắm tay của cô bé mười bốn tuổi, cùng cúi chào rồi lại cúi chào khán giả. Cô cảm nhận được niềm kiêu hãnh vì đã làm tốt một điều gì đó, và lần đầu tiên sau mười tuần, cô không còn muốn đá Lionel Bart(24) nữa.
23. Phần nhạc trong vở kịch Oliver!
24. Nhà văn, nhà soạn nhạc người Anh, người đã soạn phần nhạc và lời cho vở kịch Oliver!
Tại buổi buổi tiệc sau đó, những lon cô ca được dùng thay rượu, ngoài ra còn có năm chai rượu lê sủi tăm dành cho người lớn. Ian ngồi ở một góc của hội trường thể thao với đĩa gà bọc khoai tây rán và một chiếc cốc nhựa đựng thuốc giảm đau Beecham’s Powders mà anh đã mang đến buổi tiệc, xoa xoa mũi, mỉm cười và kiên nhẫn chờ đợi Emma đang ngập chìm trong những lời chúc tụng. “Đủ tốt cho vùng West End!” ai đó nói, có phần không thật, và cô thậm chí cũng chẳng thấy phiền khi Rodney Chance, người đóng vai kẻ chuyên dạy trẻ con ăn cắp trong vở Oliver Twist, đang say túy lúy với ly rượu có bọt Panda Pops, nói với cô rằng cô “rất hợp với nghề giáo viên”. Thầy Godalming (làm ơn gọi tôi là Phil) chúc mừng cô trong khi Fiona, với đôi má hồng hồng giống như vợ của một người nông dân, đang ngồi nhìn, trông rất chán nản và khó chịu. “Chúng ta sẽ nói chuyện, trong tháng Chín, về công việc sau này của cô ở đây,” Phil nói, chồm qua hôn tạm biệt cô, khiến cho một vài đứa trẻ và một vài giáo viên phải tạo ra tiếng “Ồồồ”.
Không giống như hầu hết các buổi tiệc làm ăn, buổi trình diễn kết thúc vào lúc chín giờ bốn lăm, và thay vì ngồi trong một chiếc xe limo dài ngoằng, Emma và Ian đón chuyến xe buýt số 55, số 19 và tuyến Piccadilly Line để về nhà. “Anh rất tự hào về em…” Ian nói, đầu anh tự vào đầu cô “… và anh nghĩ phổi của đã đỡ hơn rồi.”
Ngay khi bước vào căn hộ, cô có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa. Một bó hoa hồng to được đặt trên một chiếc thố làm bằng đất trên bàn ăn.
“Ôi lạy Chúa, Ian, đẹp quá.”
“Không phải của anh,” anh lầm bầm.
“Ồ, thế của ai?”
“Anh nghĩ là của Cậu bé vàng. Chúng đến sáng nay. Hoàn toàn không phù hợp nếu em hỏi anh. Anh đi tắm nước nóng đây. Thử xem liệu có đỡ hơn không?”
Cô cởi áo khoác và mở tấm thiếp nhỏ ra đọc. “Xin lỗi vì đã hờn dỗi. Hy vọng mọi thứ tối nay sẽ thuận lợi. Yêu cầu. Dx.” Tất cả chỉ có thế. Cô đọc hai lần, nhìn đồng hồ đeo tay của mình, và vội vàng bật ti vi lên để xem chương trình lớn của Dexter.
Bốn lăm phút sau, khi các dòng chữ tên những người thực hiện chương trình hiện lên, cô cau mày và cố hiểu những gì cô vừa nhìn thấy. Cô không biết nhiều về truyền hình, nhưng cô chắc chắn rằng Dexter không tỏa sáng. Trông anh dao động, đôi lúc trở nên thật sự hoảng sợ. Không thuộc lời thoại, nhìn nhầm máy quay, anh trông rất nghiệp dư, không có khả năng và như thể cảm nhận được sự không thoải mái của anh nên những người mà anh phỏng vấn - những raper đang trong chuyến lưu diễn, bốn cậu thanh niên Manchester đầy vênh váo - đã đáp lại một cách chế nhạo hoặc thiếu tôn trọng. Khán giả trong trường quay cũng nhìn trừng trừng, giống như những thanh niên cáu gắt tại một buổi kịch câm, hai tay khoanh trước ngực. Lần đầu tiên kể từ ngày cô gặp anh, anh có vẻ như đang phải gắng gượng. Có lẽ, có lẽ anh say rượu? Cô không biết nhiều về truyền thông, nhưng cô có thể nhận ra có điều gì đó không ổn. Vào thời điểm ban nhạc cuối cùng nổi nhạc lên, cô phải đưa tay lên che mặt, và những hiểu biết về truyền hình đủ để cô hiểu rằng đây không phải là một buổi quay lý tưởng. Thời gian gần đây có nhiều sự mỉa mai, nhưng chắc chắn không đến mức phải la ó đã là nhẹ.
Cô tắt ti vi. Từ phòng tắm vọng ra tiếng Ian hỉ mũi vào khăn. Cô đóng cửa và nhấc điện thoại lên, chuẩn bị sẵn một nụ cười chúc mừng, và trong căn hộ trống ở Belsize Park, tiếng Dexter vang lên trong hệ thống trả lời tự động, “Hãy… nói đi!” và Emma bắt đầu đóng kịch. “Chào! Mình biết cậu đang ở buổi tiệc, vì thế mình chỉ muốn nói, trước hết là cảm ơn về bó hoa. Đẹp lắm, Dexter, cậu không cần phải làm thế đâu. Nhưng chủ yếu là - Đúng! Đã hoàn thành! Cậu! Cậu thật tuyệt, trông thật thoải mái và hài hước, mình nghĩ điều đó thật tuyệt, đúng là một chương trình thật sự rất, rất, rất tuyệt vời.” Cô lưỡng lự: đừng nói “thật sự”. Nếu bạn nói “thật sự” nhiều quá thì sẽ nghe chẳng thật sự chút nào. Cô nói tiếp. “Mình không chắc về kiểu ăn mặc áo thun trong áo vest, hay việc nhìn thấy những vũ công nhảy múa trong những chiếc lồng sắt lúc nào cũng tạo cảm giác thích thú, nhưng Dexter, ngoài điều đó ra, buổi diễn thật hoàn hảo. Thật đấy. Mình thật sự tự hào về cậu, Dex. Nhân tiện nếu cậu quan tâm thì mình cũng xin nói là vở Oliver!cũng diễn ra tốt đẹp.”
Cô cảm thấy màn diễn của mình bắt đầu mất đi sức thuyết phục, và quyết định kết thúc.
“Vì thế. Chúng ta đều có cái để ăn mừng! Một lần nữa, cảm ơn cậu về những bông hồng. Chúc một buổi tối vui vẻ. Mai nói chuyện tiếp nhé. Mình sẽ gặp cậu vào thứ Ba phải không? Cậu làm tốt lắm. Nói nghiêm túc đấy. Làm rất tốt. Tạm biệt.”
Tại bữa tiệc sau đó, Dexter đứng một mình ở quầy rượu, khoanh tay trước ngực, hai vai võng xuống. Mọi người đến chúc mừng anh nhưng không ai nán lại lâu và những cái vỗ vai cảm giác như một lời an ủi, hoặc, ít ra thì đã làm tốt vì đã thoát được tình huống bất lợi đó. Anh tiếp tục uống đều đều nhưng loại sâm banh đó dường như trở nên nhạt nhẽo và không gì có thể giúp anh thoát khỏi trạng thái thất vọng, tủi nhục mỗi lúc một lớn này.
“Oa,” Suki Meadows nói với giọng điệu suy tư. Một khi đã là ngôi sao, rõ ràng lúc nào cũng là ngôi sao, cô ngồi cạnh anh. “Nhìn anh kìa, trông thật tiều tụy và chán nản.”
“Chào Suki.”
“Thế là chương trình diễn ra tốt đẹp, em nghĩ thế!”
Dexter không tin nhưng họ cũng cụng ly. “Xin lỗi về… việc say rượu. Anh nợ em một lời xin lỗi.”
“Đúng vậy.”
“Đó chỉ là thứ để giúp anh thả lỏng bộ não, em biết mà.”
“Tuy nhiên, chúng ta cũng nên nói về việc đó. Nhưng vào lúc khác.”
“Được thôi.”
“Bởi vì em sẽ không ra đó với anh nữa nếu anh không tỉnh táo, Dex.”
“Anh biết. Em sẽ không. Và anh sẽ đền bù cho em.”
Cô tựa vai và cằm vào vai anh. “Tuần tới?”
“Tuần tới thế nào?”
“Đãi em ăn tối. Nơi nào đó thật đắt tiền. Thứ Ba tuần tới.”
Trán cô lúc này đang chạm vào trán anh, tay cô đặt trên đùi anh. Anh có hẹn ăn tối với Emma vào thứ Ba, nhưng anh biết rằng anh luôn có thể hoãn việc đó, Emma sẽ không phiền. “Được. Thứ Ba tuần tới.”
“Rất mong đến ngày đó.” Cô cấu vào đùi anh. “Vậy giờ vui lên được chưa?”
“Anh sẽ cố.”
Suki Meadows chồm người qua và hôn vào má anh, sau đó ghé thật, thật sát vào tai anh và nói.
“GIỜ THÌ ĐẾN CHÀO MẸ EM ĐI NÀÀÀO!”