Số lần đọc/download: 1321 / 26
Cập nhật: 2017-04-18 13:33:17 +0700
Chương 15
Thế là chúng ta đã đến tận cùng cuốn sách về những hồi kết. Như tôi đã kể chi tiết trong cuốn Những cây cầu ở quận Madison, Francesca Johnson qua đời vào tháng Giêng năm 1989. Tro tàn của bà được rắc ở cầu Roseman, cùng nơi rắc tro của Robert Kincaid tám năm trước. Năm 1981, sau khi giúp Carolyn sinh đứa con thứ hai, bà trở về nhà và gọi điện đến bệnh viện thú y Bellingham, Washington. Bà được thông báo rằng Robert Kincaid đã chuyển sang bệnh viện khác từ vài tháng trước. Dùng danh bạ điện thoại trong thư viện công cộng Des Moines, bà có tên và địa chỉ của các bệnh viện khác trong vùng Seattle. Thực vậy, một trong các bệnh viện đó có địa chỉ hiện nay của Robert Kincaid nhưng không có số điện thoại. Người ta cho bà biết ông Robert Kincaid có một con chó săn màu vàng.
Francesca đang chuẩn bị đi Seattle thì chiếc xe tải bưu điện chở đến một cái hộp. Trong hộp là thư của một luật sư ở Seattle, bắt đầu bằng: “Chúng tôi đại diện cho di sản của ông Robert Kincaid vừa qua đời”.
Cũng trong hộp đó là các máy ảnh của Kincaid, chiếc vòng tay bạc và một bức thư ông viết gửi Francesca năm 1978, sau đó ông chưa kịp sửa lại để ghi thêm tên Carlisle McMillan. Vậy là rốt cuộc, Robert Kincaid vẫn không quét sạch được sàn, vẫn để lại vài thứ ít ỏi của ông cho Francesca Johnson trông nom, lý do vì ông đơn độc.
Với Carlisle McMillan, câu chuyện của anh liên quan đến một thứ được gán cho là Cuộc chiến ở quận Yerkes, và một người phụ nữ đã biến anh từ chàng trai thành đàn ông, rất xứng đáng để tiết lộ. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ kể chuyện này.
Cú Muỗi Cummings gần tám mươi nhăm tuổi và đang sống trong một căn hộ ở Tacoma. Chứng đau cột sống khiến cánh tay ông tê dại, chấm dứt những ngày chơi nhạc, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn lấy cây kèn ra, thường vào lúc chạng vạng, ngân nga bài Lá thu và nghĩ đến Robert Kincaid, người bạn tin cậy của ông. Mặc dù Cú Muỗi biết câu chuyện của Robert Kincaid với người phụ nữ tên là Francesca, song Kincaid chưa bao giờ nhắc đến họ của bà hoặc bà sống ở đâu. Trên tường nhà Cú Muỗi vẫn treo bức ảnh cây cầu mái có chữ ký của Robert Kincaid. Vì nhiều lý do không rõ, trong lúc chơi nhạc, Cú Muỗi cứ bị hút đến bức ảnh và ngắm nhìn nó.
Con Đường, con chó săn màu vàng được đứa cháu của Cú Muỗi nhận nuôi và sống thêm bốn năm sau khi Kincaid qua đời. Còn Harry, chiếc xe tải Chevy 54 ấy ra sao? Đó là một trong những vật cuối cùng tôi phải tìm cho ra. Suốt cuộc tìm kiếm của tôi, Harry dường như trở nên sống động chẳng kém gì Francesca, Con Đường, Robert Kincaid và những người khác. Cuối cùng, tôi đã tìm ra nó. Harry được phục hồi rất trìu mến và hiện ở Nam Dakota. Carlisle McMillan đủ tốt bụng cho tôi lái chiếc Harry ngược xuôi trên một con đường quê gần Wolf Butte. Nhìn qua kính chắn gió, xóc nảy lên liên tục, chẳng khó khăn gì tôi hình dung được mọi đặm đường, những dặm đường hùng vĩ, tìm kiếm mà nó và Robert Kincaid cùng nhau chia sẻ và những thứ cả hai nhìn thấy, cùng săn đuổi ánh sáng đẹp. Carlisle gợi ý tôi mở ngăn đựng đồ vặt. Nhét sau lớp gỗ nứt nẻ là một tấm danh thiếp nhàu nhĩ, trên tấm thiếp in những chữ này: Robert Kincaid, Nhà văn - Nhà nhiếp ảnh. À, còn thêm một mẩu thông tin nho nhỏ nữa: Trong ngăn đựng đồ vặt, gói trong một mảnh vải là cuộn phim Kodachrome II 25 lẻ loi, chưa dùng.
Tôi tặng các bạn những dòng này, một khoảnh khắc trong đời tôi, những suy nghĩ lan man của tôi:
Một nhánh sông chảy từ đâu đó, trong những quả núi miền duyên hải
chảy nhanh tới đây
tràn trên cát núi lửa
tạo cho làn nước
màu xanh lơ chuyển màu xanh pha đỏ
xuôi xuống bãi biển, môt giờ trước,
Tôi đã trông thấy một con hải cẩu voi đực,
nặng hàng tấn.
Đây là bờ biển California,
cát ấm nóng trong mùa thu.
Những đôi ủng cao tới đầu gối
để tôi mua
và lao vào tự do.
Tôi đứng trong khe núi,
dõi mắt nhìn theo
tới nơi Thái Bình Dương bắt đầu..
Mẹ của Carlisle McMillan
đã có thời nằm trên bãi biển này
với một người đàn ông
tên là Robert Kincaid,
là người săn lùng ánh sáng
vì ánh sáng ở trên mọi con đường.
Đó là năm 1945
Anh đã sống sót
qua cuộc chiến
và cưỡi chiếc môtô
rồi qua đây.
Vắt vẻo bên rìa cuộc sống
họ cười giòn
và uống vang đỏ
bên mép nước.
Rồi từ đó,
cậu con trai, Carlisle, ra đời
Nhánh sông xanh biếc,
còn tôi chỉnh chân máy,
để chiếc Nikon thăng bằng,
nghĩ đến Kincaid,
đến Wynn McMillan,
nước vỗ quanh ủng tôi,
làn gió sớm đầu tiên,
trong hàng cây bách.
Người quản lý bảo tàng
nơi treo bức ảnh cuối cùng
gọi và hỏi
liệu có thật
nước trùm trên cát xanh lơ.
Trông không giống
nước trùm trên cát xanh lơ.
Cô ta nói.
Tôi bảo cô
núi lửa đã làm ra như thế
từ nhiều thế kỷ trước.
Tôi chỉ là người ghé đến
sau này...
... tôi và Robert Kincaid.
Phải chăng con đường về nhà dài đằng đẵng? Một con đường dài.
Hết