Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Chương 19
Đ
ình Nghi đưa mẹ con nàng về đến cổng nhà. Chàng đặt valy xuống đưa tay nhấn chuông và quay sang Mộng Nghi, chàng cười:
- Vũ Nam thấy chị về chắc hắn xỉu quá.
- Thôi, đừng giỡn nữa! Em không thay đổi chút nào cả. Chị về vài hôm chị đi, đừng có chọc chị không thích.
- Trái tim của chị thật sự chứa hình ảnh của Trung thật sao? Có khi nào đó là sự ngộ nhận cố ý không, bà chị yêu dấu?
Mộng Nghi cười:
- Nếu ngộ nhận ai thông báo quyết định chi cho mất công.
- Thông báo cũng là 1 cách kiểm tra khéo léo đó thôi.
Đình Nghi nhìn vào nhà, thấy Vũ Nam trong dáng thẫn thờ bước ra, chàng la lên:
- Vũ Nam! Ra đón Mộng Nghi nè.
Vũ Nam mắt sáng lên, chàng vội bước nhanh đưa tay mở khóa. Đình Nghi nắm chặt valy đi vào trong, chàng cười:
- 2 người chào nhau đi, tôi vào trong nhé. Vũ Nam! Bảo Nghi, con mày đấy.
Vũ Nam nhìn trân trối hết nàng đến Bảo Nghi. Mộng Nghi lặng lẽ đi vào nhà. Vũ Nam như tỉnh mộng bước theo lắp bắp hỏi:
- Mộng Nghi... Bảo Nghi... có thật như thế không?
Mộng Nghi lặng yên đưa con vào phòng Đình Nghi để chăm sóc, vì qua tuyến đường dài Bảo Nghi mệt nhoài cần phải nghỉ ngơi.
Vũ Nam nhìn con nằm ngủ trên giường Đình Nghi, lòng chàng lâng lâng, cảm xúc như chất chứa trong lòng. Vũ Nam ngồi như thế thật lâu, mặc cho Mộng Nghi sắp xếp đồ đạt 1 mình.
Vũ Nam quay lại nhìn nàng và đến kề bên hỏi nhỏ:
- Mộng Nghi! Anh đã dọn sẵn phòng, em đem con qua bên ấy... để phòng lại cho Đình Nghi, nhanh!
Nàng đáp nhưng mắt quay đi:
- Em ở phòng Đình Nghi tạm vài hôm... anh khỏi dọn... vài ngày em đi rồi.
Vũ Nam thấp giọng:
- Anh biết... rồi em sẽ đi thôi. Mộng Nghi! Có thật Bảo Nghi là con anh không?
Nàng cười buồn:
- Làm gì có chuyện đó. Bảo Nghi có cha có mẹ đàng hoàng. Chẳng lẽ nó vô phước đến nỗi cha nó không hề biết sự có mặt của nó trên đời này sao?
Vũ Nam thở dài:
- Em cứ trút hết những gì em chưa có dịp nói với anh đi, Mộng Nghi. Anh đang mong em.
- Vì em không xứng đáng nên chưa có dịp. 1 người không đủ tiêu chuẩn như em có lời nào hay để anh nghe đâu. Hạng như em chỉ... Mà thôi, mình không có gì để nói cả.
Vũ Nam im lặng trở lại ngồi bên Bảo Nghi, anh nâng bàn tay lên môi hôn...
Mộng Nghi bảo:
- Anh để nó ngủ. Cha nó cưng lắm, làm mất giấc ngủ, cha nó buồn đó.
Vũ Nam đứng dậy bảo:
- Xin lỗi... Em sửa soạn, bao giờ Bảo Nghi thức anh đưa em thăm mẹ. Đình Nghi hắn đi rồi.
Vũ Nam về phòng, lòng buồn bực. Với Dung Nghi, chàng không yêu, chỉ tội nghiệp thôi. Với Mộng Nghi, chàng yêu nhưng đường tái hợp khó khăn quá. Thái độ lạnh lùng cứng rắn của nàng đã báo cho chàng biết trong nàng có sự đổi mới rạch ròi.
Vũ Nam đưa mẹ con Bảo Nghi đến bệnh viện thăm mẹ. Chàng nhìn con lòng hớn hở, mỉm cười mỗi lần thằng bé đùa giỡn với Mộng Nghi trên xe, nhưng gương mặt và ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến chàng lặng lẽ suốt thời gian trên quãng đường dài. Đến bệnh viện, chàng bảo:
- Em lên phòng số... lầu... thăm mẹ. Chút anh lên sau.
- Sao không đi cùng 1 lượt cho tiện? Em chưa quen với phòng ốc ở đây. Anh không thích đi chung hay sợ bạn anh cười vì em không đáng đi bên anh?
Vũ Nam buông thõng:
- Xứng hay không xứng, tự em cũng suy đoán, cần gì phải hỏi anh?
- Anh giận à?
- Anh đâu xứng đáng để được giận.
- Cho em xin miếng đường được không?
Vũ Nam cười buồn:
- Anh cho cả cuộc đời, thế mà có ai thèm nhận đâu?
Mộng Nghi vừa đi vừa giận dỗi:
- Câu ấy để hạng có chửa hoang như em nói hợp hơn 1 ông bác sĩ như anh. Nhưng thôi, bỏ qua... những gì không nên nhớ đừng nhắc lại.
Vũ Nam cười buồn:
- Với em bây giờ chỉ có hiện tại và tương lai, còn dĩ vãng là những điều không nên nhớ, phải không?
Mộng Nghi giận:
- Nhắc để nhục hay muốn khơi lại nỗi đau đã từng ôm ấp 1 mình trên đất người à.
Nàng im lặng bên chàng với thái độ giận dỗi. Vũ Nam biết nên tìm cách nựng con để gợi chuyện, nhưng Mộng Nghi vẫn im lặng, dù nàng để chàng ôm con đi bên cạnh nàng.
Tiếng khóc 2 mẹ con Mộng Nghi làm thằng bé mếu máo... Mộng Nghi ẵm con dỗ dành trên giường mẹ. Bà Vũ Nghi khóc ôm cháu vào lòng.
- Mộng Nghi! Nó tên gì vậy?
- Dạ, con đặt nó là Bảo Nghi. Mẹ nghe có được không mẹ?
- Đẹp lắm. Nó giống Vũ Nam nhiều quá. Vũ Nam... con thương nó không?
Vũ Nam ngồi ghế cạnh bà đáp:
- Dạ, thương mẹ à. Nếu biết có Bảo Nghi, con đã ra Nha Trang từ lâu rồi. Tội nghiệp con của con biết bao nhiêu... Nó giống con như khuôn mẹ ha? Ôi! Thật không ngờ. Mộng Nghi! Em sinh dễ không?
Nàng lạnh lùng đáp:
- Bình thường.
Mẹ nàng cười âu yếm:
- Mộng Nghi! Sao con không nói gì về Bảo Nghi hết vậy? Làm sao mẹ biết con sinh mà thăm con.
- Dạ, con thấy mẹ già đi xe cực nhọc. Vả lại, thấy cũng không cần thiết lắm... con xoay trở 1 mình mãi cũng quen thôi, khỏi bận lòng mẹ.
Vũ Nam tìm cách gợi chuyện:
- Mộng Nghi! Em giận anh lắm, phải không? Anh vô tình để khổ cho em, tha lỗi cho anh nghen Mộng Nghi.
Mẹ nàng hỏi khẽ:
- Con định lập gia đình với Tấn Trung nào đó, phải không?
Nàng cúi đầu vuốt ve bàn tay gân guốc của mẹ im lặng. Vũ Nam nghe tim mình nhói đau, chàng ẵm Bảo Nghi ra hành lang để tránh cho mình sự ngỡ ngàng.
Chàng vẫn lắng ta nghe câu chuyện quan trọng... quyết định đời chàng.
- Dạ, tụi con định xin mẹ cho con đám cưới ngoài ấy luôn. Sau đó, tụi con về thăm mẹ... rồi ra Nha Trang ở luôn, cho con tiện đi làm cùng anh ấy.
- Con ạ! Con xét lòng mình lại cho chính xác rồi hãy kết hôn với Tấn Trung. Con đã có Bảo Nghi với Vũ Nam. Mộng Nghi! Vũ Nam là người tốt, mẹ biết Vũ Nam còn yêu con lắm. Con quên nó hẳn rồi sao?
- Con không thể bỏ anh Trung được, mẹ à. Bảo Nghi được mẹ anh Trung nhận làm cháu nội... bà đã chăm sóc lo lắng cho con từ lúc con mới đến Nha Trang. Con không phụ người đã yêu thương con chân thật.
- Vũ Nam yêu con và chung thủy nên tình nó và Dung Nghi mới đi đến tan vỡ. Con tự ái với Dung Nghi không đúng chỗ. Con sẽ khổ vì sự hôn nhân vội vàng này, Mộng Nghi à.
- Con yêu Trung, con làm vợ 1 người yêu con chân thành con có khổ cũng không lấy gì làm buồn. Mẹ đừng lo cho con. Sau nỗi nhục nhằn ấy, con có kinh nghiệm hơn.
- Con không còn yêu Vũ Nam nữa à?
Mộng Nghi biết Vũ Nam lắng ta nghe, nàng đáp:
- Con yêu anh Trung như ngày xưa con đã yêu lầm Vũ Nam vậy, nhưng vấn đề thiết yếu là sức khỏe của mẹ. Còn tình yêu của con có hay không cũng vậy thôi. Mẹ thấy khỏe không? Con ở lại ngủ với mẹ nhé?
Bà vuốt tóc con gái giọng ngọt ngào:
- Thôi, con về đi. Hôm nay mẹ khá hơn nhiều. Mấy hôm bệnh nhiều, Vũ Nam ở cạnh mẹ suốt đêm. Tội nghiệp nó lắm, Mộng Nghi à.
- Con đâu hay. Phải biết sớm, con đã về. Lúc con về đây, anh Trung bảo để thằng bé ở lại vì sợ mẹ bệnh nhiều con lo cho nó, thì giờ đâu mà lo cho mẹ được, phiền lắm.
- Con thăm mẹ chút được rồi. Về đi, kẻo khuya không tốt cho thằng bé.
- Dạ... thưa mẹ, con về. Mai, con vào sớm.
Nàng đưa Bảo Nghi vào chào mẹ và theo Vũ Nam ra về.
Vũ Nam đưa Mộng Nghi về trong lòng lạnh lùng. Nàng ôm Bảo Nghi vào lòng, thằng bé ngủ thật ngon. Gió lọt vào lạnh làm nàng rùng mình. Vũ Nam đưa áo gió mình cho nàng. Mộng Nghi đắp cho con trong lặng lẽ... Không khí ngột ngạt kéo dài đến lúc ai về phòng nấy.
Mộng Nghi nằm bên con, nước mắt chảy dài mỗi lần nhớ lại quãng đời đi qua. Vũ Nam cắt đứt tư tưởng nàng bằng tiếng gõ cửa gọi nàng:
- Em sang phòng anh... bàn chút việc, Mộng Nghi...... Nhìn cảnh cũ, mắt nàng buồn. Trên tường chiếc ảnh nàng và Vũ Nam được rọi lớn. Vũ Nam đứng cạnh nàng với đôi mắt mơ màng. Hạnh phúc biết bao nếu người nào đó nhìn vào khung ảnh tình tứ.
- Đây là phòng của em, anh trả lại cho em. Trong thời gian em đi, anh có sửa đổi phần nào theo sở thích của mình... Nếu những chi tiết ấy không vừa ý, em hoàn toàn xóa hẳn giùm anh. Còn tấm ảnh này anh không tiện mang theo... em cho anh gởi lại. Bao giờ anh sắp xếp được, anh sẽ mang đi.
Mộng Nghi nhìn Vũ Nam xếp hành trang, lòng nàng quặn thắt. Ánh mắt về chàng chan chứa nỗi xót xa. Vũ Nam cúi thấp xếp lại quần áo, bàn tay chàng run run như kiềm chế nỗi đau vào lòng.
Mộng Nghi ngập ngừng hỏi:
- Sao anh lại đi? Em ở tạm bên phòng Đình Nghi có sao đâu. Vài hôm em đã đi rồi.
Vũ Nam trần giọng:
- Anh phải đi... trước sau gì cũng đi thôi...
- Vì anh không muốn nhìn em lảng vảng trong nhà này? Sự có mặt của em làm anh khó chịu phải không? Vậy thì em sẽ đi cho anh vui, ý anh muốn vậy à?
Mộng Nghi đứng dậy định quay đi.
Vũ Nam chận lại, giọng chàng chùng xuống:
- Tại sao em phải đi khi đây là nhà em. Còn anh không là gì nữa, anh đi đúng hơn chứ?
- Anh thích đi à? Vậy thì anh cứ đi.
Nàng ngồi đó, nhìn chàng ánh mắt giận dỗi.
Vũ Nam ngồi cạnh nàng, giọng trầm ấm:
- Mộng Nghi đừng giận anh. Anh thật lòng không muốn đi, vì anh thương Bảo Nghi. Nó là đứa con anh không bao giờ ngờ tới. Anh có lỗi đối với em, với con, anh muốn chuộc lại lỗi lầm ấy. Nhưng không biết ý em có cho anh cơ hội ấy không. Bây giờ, em muốn thì anh phải đi vậy chứ thật ra, lòng anh đau xót lắm.
Mộng Nghi nói lẫy:
- Thì anh cứ đi, em có nói gì đâu.
Vũ Nam thở dài:
- Em giận anh phải không?
- Em đâu dám giận anh. Vả lại, em có người để giận rồi...
- Bởi thế... anh mới đi... vì ở lại anh không làm sao chịu nổi khi gần bên em và con như xa lạ... Không khí ngột ngạt quá. Anh khổ sở lắm, Mộng Nghi à.
Mộng Nghi hỏi:
- Dung Nghi có về thường không?
- Nàng ít về. Vì cơ quan có cư xá dành cho nhân viên. Em muốn gặp Dung Nghi?
- Em muốn gặp và thăm bé Đông Nghi luôn.
Vũ Nam đáp:
- Đông Nghi dễ thương không kém gì Bảo Nghi. Mộng Nghi! Em nuôi Đông Nghi hộ anh được không?
- Em sợ anh Trung buồn... Để em hỏi ý anh ấy xem sao, rồi em trả lời cho anh sau.
Vũ Nam lắc đầu:
- Thôi, cám ơn. Anh tự nuôi được rồi.
Mộng Nghi cười nét giận trên mặt chàng:
- Anh thấy Bảo Nghi có dễ thương không?
- Đẹp, con đẹp và dễ thương lắm.
- À! Dễ thương đến nỗi không hết để người khác thương giùm phải không?
Vũ Nam thở dài:
- Anh thương em, khổ vì em, em nào biết. Giờ em chính thức nhận lời cầu hôn của Trung, anh đi là đúng... Em còn cản làm gì?
- Nghĩa là em bằng lòng kết hợp tình cảm cũ thì anh ở lại chăm sóc mẹ. Còn ngược lại anh ra đi chẳng có gì lưu luyến?
- Sao em biết! Không thương, không lưu luyến treo ảnh lên làm chi?
- Sao hồi xưa không treo bây giờ treo. Hình thức ấy có muộn màng lắm không?
Vũ Nam cười:
- Tại kẹt...
- Chứ không phải muốn bắn mũi tên trúng 2 mục tiêu sao?
- Bây giờ nếu em muốn thì anh ở lại, em khó chịu thì anh đi.
- Sao hồi đó anh không chiều em như vậy?
Vũ Nam nheo mắt:
- Từ đây anh sẽ chiều em, sợ em cho cơ hội để anh thực hiện ý mình.
- Nếu anh biết chiều chuộng, tế nhị trong cách xử thế thì Dung Nghi đâu bỏ nhà đi. Chắc chắn anh cộc cằn, gút mắt nên Dung Nghi đau khổ không kìm được... Tại anh không hiểu tâm lý phụ nữ nên đời nàng bung khởi vậy đó.
Vũ Nam thở dài:
- Em hỏi Đình Nghi... hắn trung thực. Còn anh phân bày, em sẽ cho rằng anh biện hộ.
- Em đâu thèm hỏi hạng mai dong ấy. Hắn muốn thành công hiển nhiên hắn sẽ nói tốt về anh rồi.
- Anh lúc nào mà không xấu trong mắt em. Để anh gặp Đình Nghi sinh hoạt lại cho em vui.
Mộng Nghi mỉm cười khi nhìn đôi mắt giận hờn đang hướng về nàng trân trối... Nàng im lặng chờ đợi sự phản ứng tiếp theo.
Đình Nghi vọt vào phòng với nét mặt nghiêm trang. Vẻ bơ phờ của chàng khiến Mộng Nghi lo sợ. Nàng nắm tay Đình Nghi lay nhẹ.
- Chuyện gì quan trọng mà em có vẻ sững sờ như thế? Mẹ có gì không? Bộ mẹ trở bệnh à?
Vũ Nam mau lệ.
- Mộng Nghi! Chúng ta đi thăm mẹ ngay.
Đình Nghi lắc đầu, đưa tay vào túi và lấy 1 phong thư trao cho Vũ Nam. Với giọng uể oải, chàng bảo:
- Dung Nghi đã đi rồi?
- Đi đâu? - Mộng Nghi hấp tấp hỏi.
Đình Nghi bảo:
- Theo chồng về Đài Loan mất rồi.
- Em nhận được thư hồi nào vậy, Đình Nghi?
- Ban nãy. Thằng bạn em đem lại.
Mộng Nghi nhìn Vũ Nam bất động nơi ấy, nàng khẽ gọi:
- Anh giở thư xem Dung Nghi viết gì trong ấy.
Vũ Nam thẫn thờ đáp:
- Em đọc cho anh nghe... Anh bối rối quá.
Mộng Nghi mở thư với đôi tay run run, như nén sự xúc động vào lòng.
Thành phố, ngày... tháng... năm...
Vũ Nam yêu thương!
Em viết cho anh những dòng cuối cùng trước khi cuộc tình mình đi vào đoạn kết. Em vẫn tự hào rằng em vẫn yêu anh... dù anh không chấp nhận, hay anh còn tưởng nhớ đến tình yêu của em đi nữa.
Vũ Nam!
Em yêu anh nhiều lắm, chính vì sự thương yêu nồng nàn ấy em đã mù quáng đi vào tội lỗi... giờ đành rời quê hương để nhớ thời gian xóa tan tội của em trong lòng anh và hình ảnh anh trong lòng em.
Em ra đi để tạo cho mình nếp sống mới... 1 tình yêu mới. Em xin trả lại anh con đường tự do ngày ấy để anh có dịp nối tiếp đoạn tình xưa cũ... cùng người con gái dịu dàng có thể đem đến cho anh 1 đời hạnh phúc.
Trên đời không có gì vĩnh cữu ngoài tình yêu mà trái tim mình rung động thật sự... Em sắp đặt Mộng Nghi, em ép chế tình cảm của anh, để em được 1 Vũ Nam thẫn thờ trong đêm, lạnh lùng trên gối chăn. Em chán nản bởi nghị lực không đủ để em xoay chuyển tình cảm của anh theo ý em, như ngày nào em đã từng tin tưởng tự hào về khả năng linh hoạt của mình.
Em thất vọng ê chề trong cuộc săn đuổi tình yêu, giờ em đau thương trĩu nặng trên đường tìm đất sống.
Vũ Nam ơi!
Em xin anh tha thứ cho em. Anh hãy vì chút tình cảm còn sót lại mà thương tưởng bé Đông Nghi, đứa con mà em từng hãnh diện khi có nó. Nó là chiến thắng đầu tiên của em trên đường chinh phục anh. Nhưng tình em không được anh cảm xúc tiếp nhận nó, nên em đành gởi gió theo đêm.
Vũ Nam! Mai này, anh gặp Mộng Nghi, người con gái nắm trọn niềm vui và nỗi buồn của anh, anh hãy nói rằng:
"Trên pháp lý, trong lòng đời Vũ Nam thuộc về Dung Nghi với hình hài ấy. Nhưng trong tận đáy tâm tư của chồng Dung Nghi, Mộng Nghi là kẻ chiến thắng hoàn toàn trong mắt tình cảm. Nụ cười sau cùng bao giờ cũng dành cho người mà trái tim nồng nàn ân cần ấp ủ...
Mộng Nghi! Hãy bao dung cho đứa em háo thắng, ỷ lại ngoại hình khá hoàn mỹ của mình. Chị hãy cùng Vũ Nam đàn lại cung âm dang dở ấy. Chỉ có Vũ Nam mới đủ bản lĩnh hòa âm cùng chị. Chỉ có chị mới hiểu giá trị nụ hôn từ anh ấy.
Trái tim có nhịp tuần hoàn riêng của nó mà lý trí không có mãnh lực nào điều khiển khi nó bất động trước cung âm. Chị hãy xóa buồn vui về em để trở lại với Vũ Nam.
Chàng vẫn chờ chị, dù tóc có phai đi vì mưa nắng, nhưng tình yêu cho chị vẫn nguyên thủy như xưa. Em gởi lại Đông Nghi nhờ chị chăm sóc và dạy dỗ nó nên người. Tuy nó mang huyết thống của Triệu Mỹ, nhưng dù sao đi nữa nó vẫn là cháu của chị. Sổ tiết kiệm em nhờ chị giữ đó là 1 phần nhỏ em phụ chị lo cho con em để nó có 1 tương lai tốt đẹp. Chị không có quyền giao sổ ấy lại cho Triệu Mỹ. Mọi vấn đề nếu có xảy ra, chị cứ đến nhờ Mai Đào bạn em giải quyết.
Chị hãy xin mẹ tha thứ cho em. Mai này, trên đất khách, đêm đêm em vẫn cầu nguyện cho mẹ và các anh chị được hạnh phúc an khang. Em mang tất cả hình ảnh thân thương đến cuối cuộc đời. Chúc chị và Vũ Nam hạnh phúc.
Em
Dung Nghi.
Mộng Nghi khóc nức nở, bên cạnh Vũ Nam trong tư thế bất động. Đình Nghi rút lui về phòng mình, nhường cho 2 tâm hồn đau khổ đang tìm về con đường hạnh phúc. (195)
Vũ Nam choàng vai Mộng Nghi an ủi:
- Nín đi em! Mọi việc đã qua rồi, có buồn cũng không xoay chuyển được gì, Mộng Nghi à.
Mộng Nghi giận dữ gạt tay chàng ra, mắt nhìn đăm đăm Vũ Nam:
- Cũng tại anh nè! Anh hất hủi nàng, nàng đau khổ mới xảy ra chuyện này. Tội nghiệp Dung Nghi biết bao nhiêu... Rồi đây xứ lạ 1 mình buồn vui ai đâu chia sẻ.
Vũ Nam ngồi cạnh nàng khuyên:
- Đừng buồn Mộng Nghi... biết đâu nàng sẽ tìm được hạnh phúc lâu dài bên mối tình ấy.
Mộng Nghi nạt ngang:
- Anh biết nỗi khổ của kẻ xa nhà như thế nào không? Nhất là trong lòng mang mối tình đau khổ chứ. Trời ơi! Bơ vơ buồn lắm, anh biết không?
Vũ Nam biết nàng thấm thía nỗi lạc lõng ấy qua bao năm lưu lạc xứ người. Vũ Nam xuống giọng:
- Mộng Nghi! Em trách anh... nhưng em không hiểu cho anh. 2 tâm hồn khác biệt làm sao hòa hợp được, hả Mộng Nghi? Anh đã chiều chuộng hết mình nhưng làm sao anh đáp ứng được sự đòi hỏi của Dung Nghi chứ.
Mộng Nghi đẩy chàng ra xa:
- Đã là vợ chồng phải thương yêu nhau, xây dựng êm ái để hòa khí có trong gia đình. Anh lạnh lùng, phản đối trong im lặng. Dung Nghi thì tự ái, làm sao nàng không đi giải trí được. Dung Nghi khổ là lỗi tại anh. Anh có trách nhiệm hoàn toàn trong cuộc đời nó, anh biết không?
Vũ Nam nắm tay nàng, dịu dàng đáp:
- Em trách anh... ghép tội anh, tại sao em không chịu hiểu nỗi chán chường của 1 ông chồng, 1 thằng đàn ông trước người vợ ngang bướng. Nàng không bao giờ khép mình trong bổn phận làm vợ, làm dâu. Nàng bất cần lời khuyên của mẹ và Đình Nghi... Nàng muốn anh theo nàng hòa nhập trong cuộc vui nơi vũ trường. Em có thái độ gì, nếu em là chồng nàng?
Mộng Nghi mím môi:
- Trước khi cưới vợ, anh phải biết thái độ của anh đối với người vợ ấy ra sao rồi?
Vũ Nam nâng bàn tay nàng lên áp vào má mình, Mộng Nghi rút mạnh lại. Chàng đáp:
- Mộng Nghi! Em biết trong việc anh cưới Dung Nghi vì sao rồi. Bởi nàng trong lốt áo của em nên anh lầm lẫn. Cuộc đời anh khổ như thế nào, em thừa biết mà.
Mộng Nghi khóc thật lâu trong tay anh.
Vũ Nam hôn nhẹ lên má nàng. Mộng Nghi sừng sộ:
- Nhưng bây giờ em không yêu anh. Em yêu Trung, anh sẽ sống làm sao bên em được chứ. Anh chịu nổi trong bổn phận như Dung Nghi không?
Vũ Nam nhìn nàng với ánh mắt chan chứa yêu thương.
- Em không còn yêu anh nữa à? Em thực sự yêu Trung sao? Anh vừa thoát khỏi cảnh ngang trái với Dung Nghi... em bắt đầu...
- Bắt đầu gây cuộc sóng gió đau khổ khác phải không? - Mộng Nghi cướp lời.
- Dĩ nhiên là quên. Em đang yêu và sẽ nhận lời cầu hôn của Trung kia mà.
Vũ Nam đứng dậy và đến bên tủ soạn đồ mình lại gọn gàng. Mộng Nghi nhìn dáng thiểu nào ấy, nàng nghe lòng mình xúc động. Vũ Nam là người nàng yêu và sẽ yêu mãi mãi. Còn bé Đông Nghi, nàng phải có trách nhiệm về cuộc đời nó. Nếu nàng về với Trung và nuôi thêm Đông Nghi, liệu chàng vui không?
Còn để Đông Nghi lại cho Vũ Nam rồi chàng sẽ có vợ, người đàn bà ấy liệu có thương yêu con bé ấy không? Vũ Nam với Đông Nghi không có sự liên hệ huyết thống. Nàng đâu thể bỏ nó sống với số phận hẩm hiu như thế được.
Nếu nàng trở lại tình yêu cùng Vũ Nam, Đông Nghi sống trong sự chăm sóc của nàng và uốn nắn tận tình của Vũ Nam, nó sẽ vui vẻ hạnh phúc không kém Bảo Nghi.
Nhưng nụ hôn nồng nàn đưa nàng rời miền gió cát... mùi hương ấy còn đọng trên môi, làm sao nàng thôi xao động khi nghĩ đến Trung? Tấn Trung! Em không phụ anh, nhất định như thế.
Vũ Nam vội vã thu dọn đồ đạc của mình để rời đây thật mau, càng sớm càng tốt. Mộng Nghi nắm chắc valy, giọng nàng rắn lại:
- Anh suy nghĩ kỹ chưa khi quyết định rời nơi đây? (200)
Vũ Nam điềm tĩnh đáp nhưng không quay mặt lại:
- Quyết định rời nơi đây không phát xuất từ anh. Anh bị đi chứ không tự đi... Anh không hề muốn bước chân xa nơi mà lòng anh thiết tha yêu mến.
Mộng Nghi cười nhẹ, nàng gằn giọng:
- Chỉ 1 câu đáp thật nhẹ mà anh tự ái... Trong khi anh rời em bằng 1 đám cưới rực rỡ mà cô dâu không phải là em. Sao anh không nghĩ nỗi đau của 1 đứa con gái có thai hoang phải đóng vai phụ dâu bên chú rể, người đàn ông đã để lại trong lòng cô ta 1 bào thai hơn 2 tháng. Nỗi đau hôm nay của anh có bằng chừng ấy không?
Mộng Nghi giằng chiếc valy rơi xuống đất. Vũ Nam nhìn đôi mắt giận dữ của nàng, chàng hạ giọng:
- Anh biết anh làm khổ em, em tự ái, buồn giận là đúng, không thể chối cãi được. Nhưng lòng anh lúc nào cũng nhớ em, yêu em nên tình vợ chồng lạnh lùng. Anh làm khổ Dung Nghi lẫn anh, bởi anh tự đày đọa mình vì sự thiệt thòi của em từ anh. Nay em không chấp nhận sự tái hợp thì anh đi để em vui bên Trung. Chứ em muốn anh làm gì đây? Ai cũng có danh dự và sự tự trọng. Anh không thể quỳ dưới chân em để van nài tình cảm.
Mộng Nghi nắm 2 vai anh đẩy mạnh.
- Ai cũng có tự trọng, tại sao bắt em yêu anh trong thừa thãi chứ. Em kết hôn với người con trai yêu em chân thật, dù em là kẻ đã bị anh vất đi không cần thương tiếc, anh giận là sao? Anh kết hôn với Dung Nghi, ai giận chứ hả?
Vũ Nam nhẫn nhục phân bua:
- Tình yêu không có dư thừa. Yêu là yêu trọn vẹn, không yêu dù chung sống vẫn không yêu. Chứ tình yêu đâu phải là món hàng mà thừa thãi, tồn đọng. Còn em yêu Trung chân tình thì em kết hôn. Nếu vì hờn anh, hay làm lợi gan, cho thỏa dạ tức giận về anh... em bằng lòng làm vợ Trung, em sẽ khổ như anh thôi. Chứ anh đâu đủ tư cách giận.
- Vậy thì đi đi. Anh không giận là được rồi. Anh đi vui vẻ, em về phòng.
Mộng Nghi đứng lên định bước đi.
Vũ Nam cản lời:
- Em không cho anh đi, anh sẽ ở lại...
Mộng Nghi gạt tay anh bảo:
- Tùy anh... Em không đâu có quyền. Giờ em chỉ có quyền với Tấn Trung của em thôi.
Vũ Nam nhìn gương mặt nghiêng nghiêng hướng về anh với đôi môi kiêu hãnh.
Chàng khẽ giọng nhỏ nhưng thật cứng rắn:
- Mộng Nghi...
Nàng nhướng mắt:
- Anh muốn nói gì?
Chàng nhanh nhẹn ôm lấy gương mặt thân yêu ấy, áp đôi môi vào 2 cánh hoa mềm mại đang ngỡ ngàng... Sự áp đặt đó đem lại cho Mộng Nghi 1 thoáng bỡ ngỡ và cho chàng 1 cảm giác êm đềm từ lâu chưa lần đến. Mộng Nghi đẩy gương mặt chàng ra gây cho chàng nỗi khát khao thèm muốn.
Vũ Nam cố tình gợi lại mọi cảm xúc có trong nàng. Nàng lả người trong vòng tay đam mê ấy... Nụ hôn đêm nay khởi điểm cho màu hồng hạnh phúc ở con đường phía trước. Chàng tin thế.
- Mộng Nghi! Em vẫn còn yêu anh tha thiết như ngày nào, anh cám ơn em.
Nhưng qua cơn bàng hoàng ngây ngất, nàng lấy lại bình tĩnh. Nàng lắc đầu:
- Em không hề yêu anh, đừng ngộ nhận... Những giây phút vừa qua bất ngờ quá. Vả lại, em cũng đang nhớ Trung... Em đã xa anh ấy cả ngày còn gì.
Vũ Nam kề sát mặt nàng gằn giọng:
- Em nói dối!
Chàng lại hôn nàng như mưa trút xuống mảnh đất khô cằn từ lâu lắm. Mộng Nghi rúc đầu vào ngực chàng, cười nhỏ:
- Vũ Nam! Anh tham quá.
Chàng cười âu yếm:
- Ai biểu em chối... Mộng Nghi lâu lắm anh không được hưởng hương vị nồng nàn như hôm nay. Cám ơn em vô cùng, Mộng Nghi.
Nàng ngồi dậy vuốt tóc. Nhìn chàng, nàng trách:
- Tại anh làm rối tóc em nè, thấy không. Anh cho em giấy viết để em viết thư cho anh Trung, được không?
- Chi vậy? Bộ tính gì nữa sao?
- Em gọi anh ấy vào liền... Nếu không, em đổi ý khổ lắm.
Vũ Nam kéo tay, xoay mặt nàng cho mắt nằm trong nhau:
- Em yêu Trung thật sao?
- Vậy chứ không yêu sao được.
Vũ Nam buông tay gay gắt:
- Vậy em cho anh hôn là nghĩa gì?
Mộng Nghi cười:
- Không có anh Trung, em cho anh hôn đỡ vậy, không được sao?
Vũ Nam cười cười nheo mắt:
- Vậy anh đóng vai Trung nữa nha... Anh hôn nhé!
Chàng ôm nàng. Mộng Nghi lẩn tránh:
- Thôi... thôi, em không giỡn nữa. Em giận, anh không sợ sao?
Vũ Nam vừa lấy giấy viết thư cho nàng, vừa cười:
- Anh biết cách làm cho em thôi giận, anh đâu sợ. Em định viết gì cho Trung?
- Nghĩ đến anh ấy... em không can đảm viết thư.
Vũ Nam trấn an:
- Trong quyết định hôn nhân... làm sao tránh khỏi nỗi buồn... Niềm vui của người này là nỗi buồn cho kẻ khác. Anh mong Tấn Trung sẽ vơi đi theo thời gian, em ạ.
Mộng Nghi nhỏ giọng:
- Anh ấy rất tốt đối với em... em không muốn xa anh ấy chút nào. Vũ Nam! Em khó xử quá.
- Thì nửa mảnh tim gởi về đó, nửa ở lại với anh cho vẹn câu thề...
Mộng Nghi nhéo anh:
- Ở đó mà chọc, người ta buồn thấy mồ hà.
- Anh nói chơi thôi. Em muốn viết gì viết, anh xếp ba quần áo lại cho ngăn nắp.
Ngồi vào bàn viết, Mộng Nghi quay lại bảo:
- Ủa! Sao không đem đi mà lại sắp vào?
Vũ Nam nheo mắt:
- Ai ngu sao đi, hở em gái?
Mộng Nghi nhìn ngoài khung cửa ánh mắt buồn bã, trời khuya, ánh trăng tỏa xuống màu vàng nhạt, lung linh trong gió như cánh vạc lả mình dưới sương khuya.
Nàng cúi xuống buồn bã ghi vội vào trang giấy trải rộng đang chờ quyết định của nàng.
Thành phố, ngày... tháng... năm...
Tấn Trung thương mến.
Suốt thời gian chúng ta quen nhau và ước hẹn, thật đẹp phải không anh? Giờ đây, em viết cho anh mấy dòng từ tạ, anh có buồn, có giận em không?
Trung ơi!
Anh yêu em hơn em suy tưởng về tình yêu ấy... nhưng lòng em đã trót trao cho Vũ Nam từ lúc chưa gặp anh... Em cố gắng ép mình trong vai người yêu của anh để đáp tạ tình cảm nồng nàn mà anh đã ân cần trao gởi nơi em. Em nhập vai để mong tình yêu nẩy nở trong em từ ấy.
Nhưng anh ơi! Anh đẹp, anh sang và má má cho em cả tấm lòng 1 người mẹ, thế mà em phải từ chối tấm chân tình ấy, lòng em chua xót biết bao.
Mai này, em về với Vũ Nam để làm tròn chức trách mà Dung Nghi đã từ chối. Em không biết Vũ Nam có yêu em như anh đã từng yêu không? Và mẹ của Vũ Nam có dành cho em tình thương như má má không?
Trung thương mến!
Em muốn trở lại Nha Trang yêu dấu, để sống bên má và vòng tay thương của anh bao dung che chở... Nhưng em không thể gian dối với người đã hết dạ yêu em như anh... Em chưa quên Vũ Nam thì làm sao em thôi nhớ anh ấy khi chăn gối cùng anh.
Sự tan vỡ ở ngày mai của đôi ta sẽ xóa đi những kỷ niệm trong nhau... Nên em chấp nhận sự chia biệt của 2 ta ngay từ khởi điểm, để mình còn nhớ về nhau.
Trung ơi! Em biết anh buồn cho tình cảm muộn màng của mình không ít. Với điếu thuốc trên tay, anh trầm ngâm bên khung cửa sổ như đêm cuối mình chia tay. Nhưng sau cơn đau ấy, em mong anh hãy quên đứa con gái không xứng đáng được lòng anh lưu giữ hình ảnh đẹp về nó.
Em không thể giả dối sống bên cạnh anh mà hồn nhớ về Vũ Nam... để đôi mắt lãnh đạm chiếm cả vùng mênh mông trước mặt 2 đứa mình. Hãy tha thứ cho em, bởi em không thể về miền gió cát để cùng anh hòa chung khúc nhạc tình.
Em nhận lời Vũ Nam là em chấp nhận sự cách biệt với anh trong ngày mai. Em ước mong sau này, anh có người vợ hoàn mỹ hơn em, sẽ đem đến cho anh 1 tình yêu trọn vẹn, vĩnh cữu.
Thương mến và kính trọng mãi mãi nằm trong em khi nhớ về anh về má má suốt quãng đời còn lại.
Em
Mộng Nghi.
Mộng Nghi đứng tựa mình bên khung cửa khi trao bức thư ấy cho Vũ Nam. Chàng để nhẹ bức thư lên bàn... và ôm Mộng Nghi vào lòng.
Lau nhẹ giọt lệ ấm đong đầy trên khóe mắt yêu thương, chàng hôn nhẹ lên má nàng, giọng thật ấm:
- Mộng Nghi! Anh yêu em. Anh cố gắng bù đắp những thiệt thòi của em trong tình yêu của anh. Đừng buồn nữa, Mộng Nghi. Lúc xưa, anh cũng có những giây phút đau buồn đến nỗi chết đi được, nhưng thời gian làm phôi phai tất cả, em ạ. Anh hy vọng Trung sẽ hiểu hoàn cảnh của chúng mình, anh ấy sẽ không giận mình đâu. Mộng Nghi! Hay em buồn và hối tiếc khi chọn anh?
Mộng Nghi nhìn anh bằng đôi mắt hờn dỗi. Nàng đưa tay đẩy ngực chàng ra bước nhẹ lại gần cánh cửa. Vũ Nam đóng cửa thật nhanh. Chàng mỉm cười đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm xinh xắn ấy về mình. Đôi mắt long lanh lệ ấm. Vũ Nam áp đầu nàng vào ngực mình vỗ về:
- Đừng giận anh! Anh yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời. Mỗi lần em giận là trái tim anh như có ai bóp mạnh. Mộng Nghi... xóa lỗi nếu anh làm điều gì đó khiến em buồn.
Mộng Nghi cười buồn:
- Vũ Nam! Em yêu anh dù anh đã có 1 thời xóa bỏ tình em. Em chấp nhận tình anh và em tin rằng anh yêu em lắm... Nhưng không thể nào em quên được hình ảnh và nỗi đau của Trung. Thật khổ sở cho em... về Nha Trang, em nhớ anh không chịu nổi. Về bên anh, em xót xa cho Trung, lòng buồn mồi lần nhớ đến anh ấy. Em không biết em phải như thế nào.
Vũ Nam hôn lên má nàng an ủi:
- Ai đứng trong hoàn cảnh em cũng thế. Rồi em sẽ quên đi theo thời gian â/m êm bên anh, bởi tình yêu của anh sẽ xóa tẩy tất cả những tình cảm không liên hệ đến mình. Mộng Nghi, hãy tin anh!
Vũ Nam đem hơi ấm trong trái tim chàng gởi qua vành môi nồng nàn của mình trao đến Mộng Nghi những vui buồn ấm lạnh kể từ đây.
Mộng Nghi đón nhận trong tự nguyện. Những lời thơ đêm nào Tấn Trung ngâm cho nàng nghe vẫn còn văng vẳng bên tai...
"Biển về đêm rì rào cơn gió nhe.
Vắng em rồi, sóng vỗ gọi tên em
Bãi cát buồn tìm dấu chân quen
Môi anh nhớ nụ hôn trên biển vắng
Em đi rồi, lòng anh buồn sâu lắng
Nhớ về em, từng ánh mắt môi mềm
Có bao giờ em nhớ biển về đêm
Trên bài cát có 1 người cô độc... "
Vũ Nam buốt nhẹ bờ lưng người vợ lòng chàng từng ước mơ mong đợi.
- Mộng Nghi... em nghĩ gì đó?
Nàng buồn bã:
- Em đang nhớ đến nỗi cô đơn của Tấn Trung và Dung Nghi... Vũ Nam! Giá mà 2 người ấy tìm được hạnh phúc, em bớt khổ biết bao!
- Thời gian là liều thuốc thần tiên giúp người ta dần quên những đau khổ khoảng đời qua, để ôm lấy niềm vui hiện tại và ngày mai em ạ.
Mộng Nghi khẽ gật đầu:
- Em cũng mong như thế.
Vũ Nam nhìn nàng âu yếm gọi.
- Mộng Nghi!
Giọng ấm áp, thương yêu từ khuôn mặt, đôi môi đàn ông ấy kêu gọi nàng ngước mặt chờ đợi. Vũ Nam cúi xuống. 2 tâm hồn sau bao nhiêu năm đau khổ giờ tìm nhau trong nụ hôn ấm êm hạnh phúc.