Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 19
B
ốn giờ chiều hôm sau chiếc taxi trờ tới đường Radley. Gabe nói: “Là căn nhà màu trắng xanh bên tay trái đấy ạ.”
Đúng, anh đã quay về.
Khi chiếc xe vừa khuất dạng, anh kéo hành lý lên thềm rồi vào nhà qua cửa chính. Bỏ đám cặp táp ngoài hành lang, anh leo lên tầng. Rồi anh tự động viên mình, gõ cửa nhà Lola.
Uổng công tự khích lệ. Không ai trả lời.
Cũng chẳng phải Lola mong chờ gì anh. Cô vẫn cứ nghĩ anh vẫn đang ở phía bên kia địa cầu.
Gabe xuống lầu mang vali của mình lên, chất đống ngoài cửa nhà Lola. Rồi anh bước sang bên kia hành lang, gõ cửa căn hộ của mình.
Cô gái đó cũng không có nhà. Anh gõ lại lần nữa cho chắc ăn. Đúng, đây là tài sản của anh và anh có quyền vào. Thêm nữa, lúc trước anh uống quá nhiều nước nên anh cần vào nhà vệ sinh. Mệt mỏi vì chuyến bay và tức giận một cách vô lý vì không được chào đón, Gabe xoay xoay chùm chìa khóa cho tới khi tìm đúng chìa.
Anh tra chìa vào ổ, xoay nó qua bên trái rồi đẩy cửa ra.
Chúa ơi, chỗ này bị trộm rồi. Giật lùi lại vì kinh sợ, Gabe nhìn chăm chăm khung cảnh tan hoang. Nhưng nếu bọn trộm vào đây, chẳng lẽ chúng lại không chuồn lẹ cùng cái TV màn hình phẳng? Hay cái đầu thu DVD đắt tiền? Hoặc là đống tiền vứt ngay cạnh đĩa mì Ý bolognese dưới sàn?
Cái quái gì thế này? Gabe liều bước vào phòng khách, cẩn thận vạch lối đi giữa đống quần áo, đĩa CD, tạp chí, những bịch bánh quy đã bị mở với nửa cốc cà phê dưới sàn. Cô gái này bị một tên bạn trai cũ bám đuôi lảng vảng tới nhà rồi xả rác ra ư?
Nhưng anh biết điều này cũng chẳng đúng. Đám bừa bộn và sự tàn phá kia không hề…mang tính hận thù, theo một cách nào đó. Bày ra thế này trong cơn giận dữ thì quá thường. Gabe nhắm nghiền mắt rồi lại mở ra, anh đau lòng nhận ra mình đã cho loại khách thuê nào vào nhà. Anh kiểm tra những chỗ còn lại trong nhà và nỗi sợ hãi lớn nhất của anh được khẳng định. Khu bếp thật ngoài sức tưởng tượng. Phòng ngủ trông như vừa bị cướp. Phòng tắm chẳng khác gì một chi nhánh của Boots trong trận bão. Trong chậu rửa mặt còn có một túi thịt hun khói giòn. Bồn tắm đầy ắp nước màu xanh rêu lạnh buốt. Trên sàn có ít nhất sáu cái khăn tắm ướt.
Anh mới đi được có bốn ngày.
Ngôi nhà xinh đẹp của anh, niềm vui, niềm tự hào của anh. Cơ trong người Gabe co cứng lại, đầu anh bắt đầu thấy đau. Dường như anh không thể đương đầu với nó ngay lúc này.
Chà, cô gái này ra khỏi đây càng sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Có lẽ điều may mắn là anh trở về.
Đúng lúc đó anh nghe thấy tiếng sập cửa dười lầu kèm sau là tiếng chân bước trên cầu thang. Là Lola hay cô gái kia, cái cô Nữ Hoàng Bãi Rác?
Gabe rời khỏi căn hộ, đóng cánh cửa lại sau lưng và chờ ngoài hành lang xem ai___
“Aaaaaaaaaaaaa!” Lola hét lên kinh sợ, suýt nữa thì hụt chân khỏi cầu thang. Cô với một tay bám lấy lan can, tay kia che miệng.
“Không, anh không phải ma đâu,” Gabe lên tiếng. “Đúng là anh đây.”
Lola đưa tay ôm ngực. “Nhưng anh đang….anh… có chuyện gì thế ạ?”
“Không ổn.” Anh vô cùng yêu quý Lola nhưng vẫn thấy ghét phải kể với cô, phải thừa nhận mình thất bại.
Miệng cô há to. “Anh đổi ý à?”
“Không.” Gabe lắc đầu dứt khoát. “Là cô ấy đổi ý.”
Lola lao vào ôm làm anh nghẹt thở. Ốiiii, trong vòng tay anh cô thì thầm, “Ý anh là anh đã quay về? Chúa ơi, tuyệt quá! Jaydena điên thật rồi ạ? Em không tin nổi đấy, em còn tưởng mình đang ảo giác cơ! Đúng là đồ con bò!”
Đó là lí do tại sao anh yêu quý Lola. “Anh cũng nghĩ thế. Cô ấy quay lại với người yêu cũ.”
“Ai chà, cô ta thiệt to rồi.” Lola ôm anh kèm một cái thọc sườn. “Vào đây kể em nghe xem nào. Cứ để đồ của anh ở ngoài ạ? Trời đất, anh đi cả quãng đường như thế mà chẳng vì cái gì! Anh xin việc lại được không? Anh sẽ sống ở đâu đây?”
“Cô nói gì thế?” Gabe tiếp lời Lola: “Anh đã về. Anh tất nhiên sẽ ở đây rồi.”
“Ý anh là căn hộ của Sally?”
“Nói rõ nhé, đấy không phải căn hộ của cô ta! Là của anh! Anh sẽ nói với cô ấy là anh cần nó ngay và cho cô ấy một tuần. Và anh vừa mới vào đó đấy.” Anh nói đầy ngờ vực: “Em đã thấy thực trạng của căn nhà chưa?”
“Chị ấy không phải là người quá sạch sẽ.” Rồi cô nhanh chóng chêm vào bởi mình là người chịu trách nhiệm việc Sally chuyển đến: “Nhưng rất tốt ạ.”
“Không quá sạch sẽ? Câu đấy cũng chả khác gì câu Beckham cũng chẳng giàu có lắm đâu. Cô ta mới chuyển đến bốn ngày trước thôi đấy. Cô thử tưởng tượng sau bốn tháng nữa trông nó ra sao đi! Không,” Gabe lắc đầu, “cô ta phải đi. Còn chuyện nghề ngỗng, anh cũng chưa biết. Anh chưa nghĩ đến chuyện đấy. Tuần vừa rồi chẳng theo kế hoạch gì cả.” Anh với lon bia Lola đưa cho mình rồi giật nắp.
“Chẳng trách mà anh có chút bực dọc,” Lola nói giọng thông cảm.
“Không phải có chút bực dọc thôi đâu. Anh đã đến tận Australia rồi quay về mà chẳng có thời gian để tắm nắng đấy.” Gabe bực tức tu ừng ực lon bia lạnh rồi đưa tay chùi miệng. “Khỉ thật. Anh phát điên rồi.”
“Được rồi, giờ anh chọn đi. Giờ anh muốn tiếp tục nói về Australia hay muốn đổi chủ đề?”
Anh nhìn Lola, người rõ ràng đang muốn bật mí một vài chuyện tầm phào nào đó. Anh gật đầu đồng ý nói: “Phải rồi, tất nhiên, em đã gặp lại tên đó. Doug nhỉ? Cậu ta tha thứ cho em chưa?”
Mặt Lola xịu xuống khi anh nhắc tới tình yêu đầu của cô. “Một chút cũng không anh ạ.” Rồi cô lại tươi tỉnh ngay. “Nhưng có chuyện xảy ra. Em gặp một người đàn ông khác.”
“Anh nghĩ họ gọi cô là kẻ không chung thủy.” Gabe nhìn Lola trìu mến, bởi đời anh tệ hại đâu phải lỗi của cô. “Nói anh xem nào. Anh ta là ai?”
“Thật ra,” Lola nhăn mặt, “chuyện này có hơi kì lạ. Ông ấy là bố em.”
Lúc bảy giờ, họ nghe tiếng cửa chính mở ra, đóng lại, rồi cả tiếng chân người leo cầu thang.
“Chị Sally đây rồi.” Lola vẫn ngồi đó, rõ ràng cô không hề mong chờ phần tiếp theo.
“Được rồi, anh sẽ nói chuyện với cô ta. Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt.” Gabe nhổm dậy, sẵn sàng chiến đấu với cái bà ăn xin đã hủy hoại căn hộ của anh.
“Chuyện là chị ấy______”
“Đừng lo, anh biết cô ta là bà chị loạn trí của Dougie, anh không quát cô ta đâu.” Ha, không nhiều đâu.
“Nhưng______”
“Anh sẽ tuyệt đối lịch sự,” Gabe nói rồi ra mở cửa.
Nhưng cô gái mà anh đụng mặt ngoài hành lang lại không phải một bà ăn xin. Cô ta cao, dáng chuẩn trong bộ đầm đỏ cùng áo khoác màu kem thanh nhã. Tóc cô ấy màu vàng nhạt đung đưa, đôi mắt cô màu hạt dẻ được tô điểm bằng chì kẻ mắt. Đôi môi cong của cô được tô đỏ hợp tông với bộ đầm. Cô ta còn xịt Lime, Basil và Mandarin của Jo Malone, loại nước hoa mà Gabe luôn yêu thích.
Chắc chắn đây không thể là người phụ nữ nói chuyện điện thoại với anh tuần trước.
“Chào anh!” Cô cười thật tươi với Gabe và rút chìa khóa, hướng về cánh cửa căn hộ của anh.
Không thể nào.
Gabe hắng giọng. “Cô là Sally phải không?”
Cô ta dừng bước, quay mặt lại. “Đúng thế! Anh chắc là bạn của Lola.”
Mắt cô ta sáng lên, nhìn đống hành lý cao như núi nói đùa: “Anh định chuyển đến à?”
“Tôi là Gabe Adams.” Chúa ơi, là cô ta.
“Gabe?” Sally tỏ vẻ không hiểu. “ Nhưng đấy là tên anh chàng đã chuyển sang Úc mà.”
“Tôi không chuyển sang Úc, tôi tới Úc chơi. Nhưng mọi thứ không được như ý,” Gabe dửng dưng nói, “nên tôi quay về. Nghe này, tôi biết thế này vô cùng bất tiện cho cô nhưng tôi sẽ giúp cô gói ghém đồ đạc. Và cô có thể đi vào cuối tuần này, được thế thì tuyệt.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Gì cơ?”
Làm sao một cô gái sống trong cái chỗ bẩn thỉu khủng khiếp kia lại có vẻ ngoài thế này? Sao có thể như thế? “À, cô sẽ chuyển về sống cùng mẹ mình.” Ha, may phước cho nhà cô nhé. “Tôi còn có thể thuê cho cô một cái xe tải nếu cô muốn.” Gabe cảm thấy mình trên cả hào phóng; với những thứ đồ cô ta quẳng bừa bãi ra nhà anh, có lẽ anh phải thuê xe tải cỡ lớn ấy chứ. “Trong tuần này ngày nào cũng được, ngày nào tiện cho cô ấy.”
“Tôi chẳng hiểu gì cả,” Sally đáp. “Tôi sẽ không đi đâu hết.”
“Nhưng cô phải đi. Vì đấy là nhà tôi và tôi giờ tôi muốn lấy lại.”
Cô cau mày. “Thế thì tôi nói cho anh biết là anh không thể lấy lại đâu vì theo thỏa thuận thì tôi có thể ở đây ít nhất là một năm.”
“Được rồi, được rồi.” Gabe thở dài đánh sượt, anh biết trước thể nào cô ta cũng chống đối, làm khó mọi chuyện mà. “Hôm nay tôi chính thức báo với cô. Điều khoản này có trong hợp đồng đấy. Cô có một tháng để tìm chỗ mới. Chúa mới biết tôi sẽ ở đâu cho tới khi đó nhưng______”
“Chờ chút,” Sally ngắt lời anh. “Hợp đồng nào?”
“Hợp đồng cô ký với bên môi giới ấy.”
“Tôi chưa hề ký một cái hợp đồng nào cả,” Sally đáp.
Gabe nghe tiếng Lola mở cửa phía sau lưng anh. Anh quay lại bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thế này? Sao cô ta không ký hợp đồng?”
Lola cảm giác tim cô rung lên bần bật trong một bộ gia tốc. Nãy giờ cô trốn sau cánh cửa nghe lỏm cuộc đối thoại nảy lửa giữa hai người. Giờ là lúc lãnh hậu quả đây. Duỗi thẳng ngón chân nãy giờ bấm chặt, cô hít sâu rồi ngập ngừng nói: “Em đã hủy hợp đồng với bên môi giới.”
“Tại sao?”
Chúa ơi, Gabe mới từ Úc về vì bị bạn gái đá và giờ anh phải chịu sự mệt mỏi chồng chất sau một chuyến bay dài. Nói chung chắc chắn hôm nay không phải ngày tâm trạng anh vui vẻ nhất.
“À, thật ra là em chỉ muốn giúp thôi.” Trong lúc cố bào chữa, Lola biết mình đã dùng tay quá nhiều nên giờ trông chúng sắp giống cặp tua bin gió gắn máy gia tốc. “Anh nói với em là bên môi giới đòi rất nhiều tiền nên khi Sally đến em nghĩ là em có thể giúp anh tiết kiệm một khoản kha khá và em nghĩ là anh sẽ vui vì điều đó. Vì em biết Sally đáng tin nên, anh biết đấy, em nghĩ cứ thỏa thuận trực tiếp với chị ấy và cắt khâu trung gian đi. Chị ấy đã đưa tiền đặt cọc với tiền thuê tháng đầu cho em, em cũng chuyển vào tài khoản của anh rồi.”
“Không sao, anh sẽ trả lại,” Gabe đáp.
“Thật không công bằng.” Giọng Sally có vẻ cáu giận. “Anh đang cực kỳ vô lý đấy.”
“Tôi?” Gabe nghiến chặt hàm rồi hét lên: “Tôi cực kỳ vô lý? Thế tình trạng căn hộ của tôi thì sao? Cô nghĩ cái bãi chiến trường cô biến nó thành là có lý sao?”
Sally nhìn anh chằm chằm. “Sao anh biết tôi đã làm gì với nó?”
“Vì tôi đã vào nhìn xem thế nào!”
Cô hổn hển: “Anh không thể cứ thích vào lúc nào là vào thế được!”
“Cô không thể ngăn tôi được.” Giờ Gabe thực sự tức giận. “Đó là nhà tôi!”
“Anh đã cho tôi thuê rồi. Và tôi thích ở đây.” Mắt Sally đột nhiên ngân ngấn nước. “Thêm nữa, tôi chẳng đi đâu hết.”
“Thôi nào.” Lúc này Lola thực sự cảm thấy tệ. “Em tin là chúng ta có thể dàn xếp mọi chuyện mà. Chị gọi cho ai đấy? Không phải cảnh sát đấy chứ?”
Sally rút điện thoại ra, mò mẫm bấm số. “Chị sẽ gọi Doug qua đây. Nó quen với mấy việc này.”
Doug? Áaa, cái tên ấy đủ làm tim Lola đập thình thịch. Gabe và Sally liệu có nghĩ cô là một đứa nông cạn không nếu cô nhanh nhanh đi gội đầu và trang điểm lại trước khi anh đến?