I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Diana Wynne Jones
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: diep ho
Upload bìa: diep ho
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 43
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Người Lính, Đầu Bếp Và Nhà Buôn Thảm Đều Đòi Ra Giá
HƯƠNG 19
Người lính, đầu bếp và nhà buôn thảm đều đòi ra giá
Trong một thoáng, khung cảnh ồn ã đến nỗi hoàn toàn nhấn chìm tiếng công chúa Valeria. Chủ yếu là do Sophie, cô bắt đầu với những từ ngữ nhẹ nhàng như “kẻ trộm” và “đồ dối trá”, rồi leo thang thành tiếng la hét quy cho người lính những tội lỗi mà Abdullah chưa từng bao giờ nghe đến, và có lẽ thậm chí chính người lính cũng chưa bao giờ tính đến chuyện mình sẽ phạm phải. Abdullah vừa nghe vừa nghĩ âm thanh như guồng ròng rọc kim loại mà Sophie từng phát ra khi còn là Nửa Đêm thực ra còn dễ nghe hơn tiếng hét của cô hiện tại. Nhưng cảnh ầm ĩ này cũng có phần lỗi do người lính, giờ đang co đầu gối lên che người, giơ cả hai tay ra chắn trước mặt và rú lên mỗi lúc một to, “Nửa Đêm - ý tôi là quý bà! Hãy để tôi giải thích, Nửa Đêm - ối - thưa quý bà!”
Trước cảnh ấy, công chúa Beatrice cứ mãi gay gắt bổ sung, “Không, hãy để ta giải thích!”
Và các công chúa khác càng góp phần làm khung cảnh thêm ồn ào bằng cách hét lên, “Ôi xin hãy khẽ thôi nếu không lũ ma thần sẽ nghe thấy đấy!”
Abdullah cố gắng ngăn Sophie lại bằng cách khẩn khoản lắc cánh tay cô. Nhưng có lẽ không gì có thể ngăn cô lại, nếu không phải Morgan nhả miệng ra khỏi chai sữa, căng thẳng nhìn quanh, và cũng bắt đầu khóc. Sophie im bặt rồi lại nói, “Được rồi. Giải thích đi.”
Trong sự khẽ khàng tương đối, nàng công chúa nhỏ nhắn dỗ dành Morgan, và bé lại mút sữa tiếp.
“Tôi vốn không định mang theo đứa bé,” người lính nói.
“Cái gì?” Sophie nói. “Ông vốn định bỏ rơi con tôi...”
“Không, không,” người lính nói. “Tôi bảo linh thần đưa nó tới nơi nào có người chăm sóc nó và đưa tôi tới chỗ công chúa xứ Ingary. Tôi sẽ không phủ nhận là tôi muốn phần thưởng.” Lão giải thích với Abdullah. “Nhưng mọi người biết gã linh thần đó như thế nào rồi phải không? Loáng một cái, cả hai chúng tôi đều ở đây.”
Abdullah đưa cái chai linh thần lên nhìn. “Lão ta ước gì được nấy rồi còn gì,” linh thần sưng sỉa nói từ bên trong.
“Và đứa bé la hét váng trời,” công chúa Beatrice nói. “Dalzel cử Hasruel đi tìm xem tiếng động đó là gì, và ta chỉ có thể nghĩ ra là bảo công chúa Valeria đang cáu giận. Rồi dĩ nhiên bọn ta phải bảo Valeria la hét. Đó chính là lúc Hoa Đêm đây bắt đầu lên kế hoạch.”
Công chúa Beatrice quay sang Hoa Đêm, nàng rõ ràng đang suy tư về chuyện khác - và chuyện đó chẳng hề liên quan tới Abdullah, Abdullah rầu rĩ nghĩ. Nàng đang nhìn sang bên kia phòng. “Beatrice, tôi nghĩ đầu bếp đã đưa con chó tới rồi,” cô nói.
“Ồ tốt!” công chúa Beatrice nói. “Đi nào, tất cả mọi người.” Nàng sải bước về phía giữa phòng.
Một người đàn ông đội mũ đầu bếp đang đứng đó. Anh ta là một người nhăn nheo, tóc hoa râm và chỉ có một con mắt. Con chó của anh ta đang nép mình vào chân chủ, gầm gừ với bất cứ nàng công chúa nào lại gần. Đây có lẽ cũng là cảm giác của người đầu bếp lúc này. Anh ta có vẻ hoàn toàn ngờ vực trước mọi chuyện.
“Jamal!” Abdullah hét lên. Sau đó anh lại đưa cái chai linh thần lên nhìn.
“Hừ, đây là lâu đài gần nhất mà không phải ở Zanzib,” linh thần phản đối.
Abdullah vui mừng khi nhìn thấy ông bạn cũ an toàn đến nỗi anh không thèm tranh cãi với linh thần. Anh xô đẩy chen lấn qua mười công chúa, hoàn toàn quên mất kiểu cách lịch thiệp của mình, và bắt lấy tay Jamal. “Bạn của tôi!”
Con mắt duy nhất của Jamal trân trân nhìn. Một giọt nước mắt rơi xuống khi anh ta cũng siết lại tay Abdullah. “Cậu an toàn rồi!” anh ta nói. Con chó của Jamal nhảy chồm tới và áp bàn chân trước của nó lên bụng Abdullah, đoạn thở hồng hộc với vẻ yêu mến. Hơi thở đầy mùi mực quen thuộc tràn ngập không gian.
Và ngay lập tức Valeria lại hét lên. “Cháu không muốn con chó đó! Nó HÔI quá!”
“Ôi yên nào!” ít nhất sáu công chúa nói. “Cháu yêu, hãy giả vờ đi. Chúng ta cần anh ta giúp.”
“CHÁU - KHÔNG - MUỐN!” công chúa Valeria hét.
Đang cúi gập người xuống nàng công chúa nhỏ nhắn, Sophie bèn xông tới chỗ Valeria. “Dừng lại đi, Valeria,” cô nói. “Cháu nhớ cô là ai, phải không?”
Rõ ràng Valeria nhớ. Cô bé lao tới Sophie và dang tay ôm chầm lấy chân cô, rồi bật khóc những giọt lệ thật tâm hơn nhiều. “Cô Sophie! Cô Sophie! Cô Sophie! Cho cháu về nhà!”
Sophie ngồi xuống sàn ôm lấy cô bé. “Nào, nào. Dĩ nhiên chúng ta sẽ đưa cháu về nhà. Chúng ta chỉ phải lên kế hoạch trước. Thật kỳ lạ,” cô nói với các công chúa đứng xung quanh. “Tôi cảm thấy khá thành thạo với Valeria, nhưng tôi sợ đánh rơi Morgan đến đờ cả người.”
“Cô sẽ học được thôi,” công chúa lớn tuổi của vương quốc High Norland khó nhọc ngồi xuống cạnh cô. “Người ta bảo tôi là tất cả rồi sẽ như thế.”
Hoa Đêm bước ra giữa phòng. “Các bạn của tôi,” cô nói, “và ba quý ông tử tế, giờ chúng ta phải cùng động não để thảo luận về cảnh ngộ khốn cùng mà chúng ta đang rơi vào, và lên kế hoạch để sớm thoát ra được. Tuy nhiên trước hết, sẽ rất thiếu thận trọng nếu ta không làm phép im lặng lên lối vào. Nếu những kẻ bắt cóc ta nghe lỏm được thì chuyện sẽ chẳng đi đến đâu.” Đôi mắt nàng lướt về cái chai trong tay Abdullah với vẻ cực kỳ cẩn trọng và khó đoán.
“Không!” linh thần nói. “Thử bắt ta làm bất cứ điều gì xem, các ngươi sẽ biến hết thành cóc!”
“Để tôi làm cho,” Sophie nói. Cô loạng quạng đứng dậy trong khi Valeria vẫn bám vào váy và đi tới lối vào, đoạn nắm lấy tấm rèm. “Giờ em không phải là loại vải sẽ để bất cứ âm thanh nào lọt qua, đúng không?” cô nói với tấm thảm. “Ta đề nghị em nói chuyện với các bức tường và khẳng định rõ điều đó. Hãy bảo chúng rằng sẽ không ai có thể nghe được lời nào chúng ta nói trong căn phòng này.”
Những tiếng thì thào tán đồng nhẹ nhõm vang lên từ hầu hết các nàng công chúa khi họ nghe lời chú này. Nhưng Hoa Đêm nói, “Xin thứ lỗi vì có ý phản bác, thưa nữ pháp sư lão luyện, nhưng tôi nghĩ lũ ma thần nên nghe thấy gì đó, nếu không chúng sẽ nghi ngờ.”
Nàng công chúa nhỏ nhắn xứ Tsapfan bước tới, Morgan trông to đùng trong tay nàng. Nàng cẩn thận trao đứa bé cho Sophie. Sophie lộ vẻ khiếp hãi và bế Morgan như thể bé là một quả bom sắp nổ. Điều này có vẻ làm Morgan không hài lòng. Bé vùng vẫy tay. Trong khi nàng công chúa nhỏ nhắn đang đặt cả hai bàn tay tí hon lên tấm màn, biểu cảm khó chịu cực độ lướt qua gương mặt bé. “Ợ!” bé thốt lên.
Sophie hoảng hốt nhảy dựng lên nhưng không đánh rơi Morgan. “Trời ạ!” cô nói. “Tôi không hề biết bọn nhỏ lại làm thế!”
Valeria vui vẻ cười. “Em trai cháu làm thế suốt thôi.”
Nàng công chúa nhỏ nhắn làm cử chỉ tỏ ý mình đang xử lý vấn đề Hoa Đêm đưa ra. Mọi người chăm chú lắng nghe. Ở đâu đó xa xôi, họ nghe được tiếng rì rầm nói chuyện dễ chịu của các công chúa. Thỉnh thoảng thậm chí còn có tiếng hét nghe như của Valeria.
“Vô cùng hoàn hảo,” Hoa Đêm nói. Nàng cười ấm áp với cô công chúa nhỏ nhắn, và Abdullah ước gì nàng chỉ cười với mình. “Giờ nếu tất cả cùng ngồi xuống, chúng ta có thể lên kế hoạch nào đó để trốn thoát.”
Mọi người nghe theo nàng theo cách riêng của mình. Jamal ngồi xổm ôm con chó, vẻ đầy ngờ vực. Sophie ngồi trên sàn lóng ngóng ôm Morgan và Valeria dựa vào cô. Lúc này Valeria khá vui vẻ. Abdullah ngồi khoanh chân bên cạnh Jamal. Người lính tới và ngồi cách họ một quãng, thấy thế Abdullah nắm chặt cái chai linh thần, và tay kia siết lấy cái thảm anh đang vác trên vai.
“Nàng Hoa Đêm đó đúng là kỳ diệu,” công chúa Beatrice nhận xét khi ngồi xuống giữa Abdullah và người lính. “Khi đến đây cô ấy chẳng biết gì ngoài những điều đọc được trong sách. Và cô ấy lúc nào cũng học hỏi. Cô ấy mất hai ngày để nhìn thấu được Dalzel - tên linh thần ác ôn giờ sợ cô ấy chết khiếp. Trước khi cô ấy đến, tất cả những gì ta có thể làm là khẳng định rõ với tên súc sinh đó rằng bọn ta sẽ không trở thành vợ hắn. Nhưng cô ấy nghĩ xa hơn. Ngay từ đầu cô ấy đã cân nhắc tới việc chạy trốn. Cô ấy lúc nào cũng tính kế để có được sự giúp đỡ của người đầu bếp đó. Giờ cô ấy đã làm được. Nhìn cô ấy kìa! Phù hợp để trị vì một vương quốc, phải vậy không?”
Abdullah buồn bã gật đầu và ngắm Hoa Đêm trong khi nàng đứng đợi tất cả mọi người vào chỗ. Nàng vẫn mặc bộ váy vải sa nàng đã mặc khi Hasruel đoạt nàng đi từ khu vườn đêm. Nàng vẫn mảnh dẻ, thanh thoát và xinh đẹp như thế. Y phục của nàng giờ nhàu và hơi tả tơi. Abdullah tin chắc mỗi nếp nhăn, mỗi chỗ rách và mỗi sợi chỉ bục đều đại diện cho thứ gì đó mới lạ mà Hoa Đêm học được. Quả là rất phù hợp để trị vì! anh nghĩ. Nếu anh so sánh Hoa Đêm với Sophie, người mà anh không thích vì tính cách quá mạnh mẽ, anh biết Hoa Đêm có sức mạnh tinh thần lớn gấp đôi Sophie. Theo ý Abdullah, điều này chỉ khiến Hoa Đêm càng thêm tuyệt vời. Chuyện khiến anh đau khổ là cách nàng lảng tránh anh, rất cẩn thận và lịch sự. Và anh ước gì mình biết tại sao.
“Rắc rối chúng ta phải đối mặt,” khi Abdullah bắt đầu chú ý thì Hoa Đêm đang nói rồi, “là chúng ta đang ở một nơi mà nếu chỉ trốn ra thì chẳng có ý nghĩa gì. Nếu ta có thể lẻn ra khỏi tòa lâu đài mà không khiến lũ ma thần để ý, không bị các thiên thần của Hasruel ngăn cản, chúng ta sẽ chỉ chìm xuống các đám mây và rơi thịch xuống đất, nơi cách chúng ta khá xa đấy. Thậm chí dù ta có thể vượt qua những khó khăn ấy theo cách nào đó...” - Đôi mắt cô dừng lại nơi cái chai trong tay Abdullah, và suy tư chuyển đến cái thảm vắt trên vai anh, nhưng trời ạ, không hề dừng lại ở chính Abdullah - “... dường như không có cách nào để ngăn Dalzel ra lệnh cho anh trai hắn đem tất cả chúng ta quay trở lại. Bởi vậy điểm quan trọng trong bất cứ kế hoạch nào chúng ta lập ra đều phải là đánh bại Dalzel. Chúng ta biết quyền năng chính của hắn có được là nhờ hắn đã trộm sinh mệnh của Hasruel anh trai hắn, khiến Hasruel hoặc phục tùng hắn hoặc phải chết. Vậy suy ra rằng để trốn thoát, chúng ta phải tìm được sinh mệnh của Hasruel và trả nó lại cho hắn. Thưa các quý cô cao quý, các quý ông hào hoa và chú chó đáng ngưỡng mộ, tôi mời các vị cho ý kiến về việc này.”
Nói hay lắm, hỡi đóa hoa mà tôi khao khát! Abdullah buồn bã nghĩ trong khi Hoa Đêm duyên dáng ngồi xuống.
“Nhưng chúng ta vẫn không biết sinh mệnh của Hasruel có thể ở đâu!” nàng công chúa mập mạp xứ Farqtan nói nhỏ.
“Chính xác,” công chúa Beatrice nói. “Chỉ mình Dalzel mới biết nơi giấu.”
“Nhưng tên súc sinh đó cứ luôn bóng gió ám chỉ về nơi ấy,” công chúa tóc vàng xứ Thayack phàn nàn.
“Để chúng ta biết hắn thông minh ra sao!” nàng công chúa da nâu xứ Alberia chua chát nói.
Sophie ngước lên. “Bóng gió thế nào?” cô hỏi.
Ít nhất hai mươi nàng công chúa đồng loạt cố đáp lời Sophie, tất cả tạo nên một khung cảnh lộn xộn rối mù. Abdullah đang căng tai để nghe được ít nhất một người trong khi Hoa Đêm đang định đứng dậy để khôi phục trật tự, thì người lính nói to, “Ôi câm miệng đi, tất cả các cô!”
Đến đây tất cả lặng phắc. Đôi mắt của từng công chúa đều quay về phía lão trong cơn thịnh nộ hoàng gia lạnh lùng.
Người lính thấy điều này rất buồn cười. “Ôi thôi nào!” lão nói. “Các cô cứ nhìn tôi kiểu gì cũng được, thưa các quý cô. Nhưng trong khi làm điều đó, hãy nghĩ xem tôi đã từng đồng ý giúp các cô chạy trốn bao giờ chưa? Chưa hề. Tại sao tôi lại phải làm thế? Dalzel chưa bao giờ làm gì tổn hại tới tôi.”
Công chúa lớn tuổi từ High Norland nói, “Đó là bởi hắn chưa tìm thấy ông thôi. Ông có muốn chờ đợi xem điều gì xảy ra khi hắn phát hiện không?”
“Tôi chấp nhận mạo hiểm,” người lính nói. “Mặt khác, tôi cũng có thể giúp đỡ - và tôi cho rằng các vị sẽ không chạy được xa nếu tôi không giúp - nếu một trong số các vị có thể làm thời gian tôi bỏ ra đáng giá.”
Hoa Đêm, đang cong đầu gối chuẩn bị đứng dậy, nói với vẻ kiêu kỳ duyên dáng, “Đáng giá thời gian của ông như thế nào, thưa người lính đánh thuê hèn hạ? Cha của tất cả chúng tôi đều rất giàu có. Chỉ cần chúng tôi về được, ông sẽ có cơn mưa tiền thưởng. Ông có muốn đảm bảo mỗi chúng tôi sẽ cho ông một khoản thưởng nhất định không? Ta có thể sắp xếp chuyện đó.”
“Và tôi sẽ không từ chối,” người lính nói. “Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói tới, cô em xinh đẹp ạ. Khi tôi bắt đầu bước vào chuyến phiêu lưu kỳ cục này, người ta hứa rằng tôi sẽ được cưới một nàng công chúa. Đó là điều tôi muốn - lấy được một nàng công chúa. Một người trong số các cô hẳn sẽ có thể phù hợp với tôi. Và nếu các cô không thể, hoặc không chịu thực hiện điều đó, cứ yên tâm là tôi sẽ không tham gia và sẽ đến cầu hòa với Dalzel. Hắn có thể thuê tôi canh gác các cô.”
Điều này phủ xuống không gian một bầu im lặng mà nếu có thể thì còn lạnh lẽo, oán giận và vương giả hơn nữa, cho tới khi Hoa Đêm lấy lại bình tĩnh và lại đứng lên. “Các bạn của tôi,” cô nói, “tất cả chúng ta đều cần sự giúp đỡ của người đàn ông này - dù chỉ vì sự xảo quyệt tàn nhẫn và thấp hèn của ông ta. Chúng ta không hề muốn có một con dã thú như ông ta canh gác chúng ta. Bởi vậy tôi bỏ phiếu đồng ý rằng ông ta được phép chọn một người vợ giữa chúng ta. Ai không đồng ý nào?”
Rõ ràng mọi công chúa khác đều hết sức phản đối. Thêm nhiều ánh mắt băng giá quay sang nhìn người lính, lão nhăn nhở nói, “Nếu tôi tới chỗ Dalzel và đề nghị để mình canh gác các cô, cứ yên tâm rằng các cô sẽ không bao giờ trốn được. Tôi nhiều mánh khóe lắm. Đúng không?” lão hỏi Abdullah.
“Đúng thế, thưa tên quân nhân xảo quyệt nhất,” Abdullah nói.
Nàng công chúa nhỏ nhắn thì thầm gì đó khe khẽ. “Cô ấy nói mình đã kết hôn rồi - mười bốn đứa trẻ, mọi người biết rồi đấy,” bà công chúa lớn tuổi nói, dường như bà hiểu được tiếng thì thầm kia.
“Vậy thì tất cả những ai chưa kết hôn xin hãy giơ tay lên,” Hoa Đêm nói, và quả quyết giơ tay mình lên.
Run rẩy, miễn cưỡng, hai phần ba trong số những công chúa khác cũng giơ tay. Người lính vừa chầm chậm quay đầu vừa quan sát họ, và biểu cảm trên gương mặt lão khiến Abdullah nhớ tới Sophie khi cô chuẩn bị ăn cá hồi và sữa lúc còn là Nửa Đêm. Trái tim Abdullah như ngừng đập khi đôi mắt xanh của lão lướt qua từ công chúa này đến công chúa khác. Hiển nhiên lão sẽ chọn Hoa Đêm. Sắc đẹp của nàng nổi bật như đóa hoa huệ dưới ánh trăng.
“Nàng,” cuối cùng người lính nói và chỉ tay. Abdullah ngạc nhiên và nhẹ nhõm thấy lão chỉ vào công chúa Beatrice.
Công chúa Beatrice cũng ngạc nhiên y như thế. “Ta sao?” nàng hỏi.
“Đúng vậy, nàng,” người lính nói. “Tôi luôn mong muốn một nàng công chúa hống hách và thẳng tính như nàng. Lý tưởng nhất là nàng cũng đến từ Strangia.”
Công chúa Beatrice đỏ bừng mặt. Nó chẳng khiến nàng xinh hơn chút nào. “Nhưng... nhưng...” nàng nói, và rồi lấy lại bình tĩnh. “Người lính tử tế của ta, ta phải cho ông biết rằng ta được sắp xếp để gả cho hoàng thân Justin xứ Ingary.”
“Thế thì nàng chỉ cần bảo hắn rằng nàng là hoa đã có chậu,” người lính nói. “Hôn nhân chính trị phải không? Như tôi thấy thì nàng có vẻ sẽ vui mừng nếu thoát được khỏi cuộc sắp đặt đó.”
“Chà, ta...” công chúa Beatrice định nói. Abdullah ngạc nhiên thấy lệ dâng lên trong mắt nàng và nàng lại nói tiếp. “Ông không định như thế đâu,” nàng nói. “Ta không xinh đẹp hay gì như thế.”
“Hợp với tôi đấy,” người lính nói, “hợp lắm luôn. Tôi biết phải làm gì với một ả công chúa nhỏ bé xinh đẹp và nông cạn chứ? Tôi có thể thấy nàng sẽ hỗ trợ tôi trong bất cứ trò bất lương nào tôi làm - và tôi cá là nàng cũng có thể mạng tất.”
“Tin hay không thì tùy, ta biết mạng quần áo,” công chúa Beatrice nói. “Và sửa ủng nữa. Ông thực sự muốn như thế chứ?”
“Đúng,” người lính nói.
Cả hai người họ quay sang đối mặt nhau, và rõ ràng rằng cả hai đều hoàn toàn chân thành. Các công chúa còn lại đã quên tỏ ra lạnh lùng và vương giả. Tất cả giờ đều rướn người lên nhìn với nụ cười dịu dàng tán đồng. Nụ cười tương tự cũng nở rộng trên gương mặt Hoa Đêm khi nàng nói, “Nếu không có ai khác phản đối, giờ chúng ta có thể tiếp tục thảo luận rồi chứ?”
“Tôi... tôi phản đối,” Jamal nói. “Tôi phản đối.”
Tất cả các công chúa đều rên lên. Gương mặt Jamal đỏ bừng cũng gần như gương mặt công chúa Beatrice, và con mắt duy nhất của anh ta nheo lại - nhưng tấm gương của người lính khiến anh ta bạo dạn.
“Thưa các quý cô yêu kiều,” anh ta nói. “Chúng tôi, tức tôi và con chó của tôi, đều sợ hãi. Trước khi chúng tôi được đưa lên đây nấu nướng cho các quý cô, chúng tôi đang chạy trốn trong sa mạc với đội quân lạc đà của nhà vua đuổi sát sau lưng. Chúng tôi không muốn bị trả lại nơi đó. Nhưng nếu tất cả công chúa cao quý các cô rời khỏi đây, chúng tôi sẽ làm gì? Ma thần không ăn loại thức ăn tôi có thể nấu. Tôi không có ý bất kính với ai, nhưng nếu giúp các quý cô trốn khỏi đây, tôi và chó của tôi sẽ thất nghiệp. Chỉ đơn giản là vậy.”
“Ôi chao,” Hoa Đêm nói, và dường như không biết phải nói gì khác.
“Thật đáng tiếc. Anh ta là đầu bếp rất giỏi,” một công chúa mập mạp mặc váy đỏ thùng thình nói, có lẽ là công chúa hoàn mỹ xứ Inhico.
“Rõ ràng là thế!” bà công chúa lớn tuổi xứ High Norland cất tiếng. “Tôi rùng cả mình khi nhớ về thứ đồ ăn mà lũ ma thần đó trộm về cho chúng ta trước khi anh ta đến.” Bà công chúa quay sang Jamal. “Ông của ta từng có một đầu bếp đến từ Rashpuht,” bà nói, “và trước khi anh tới đây, ta chưa bao giờ được nếm bất cứ thứ gì được như mực chiên của ông ấy! Thế mà đồ của anh thậm chí còn ngon hơn. Anh hãy giúp chúng ta trốn thoát, anh bạn, và ta sẽ thuê anh ngay lập tức, cả con chó nữa. Nhưng,” bà nói trong khi nụ cười sáng bừng lên trên gương mặt sương gió của Jamal, “xin hãy nhớ rằng người cha già của ta trị vì một lãnh địa rất nhỏ. Anh sẽ được miễn phí ăn ở, nhưng ta không thể trả công cao.”
Nụ cười nở rộng trên gương mặt Jamal. “Thưa quý bà tử tế,” anh ta nói. “Tôi không cần công xá cao, tôi chỉ muốn được an toàn thôi. Để đổi lại, tôi sẽ nấu cho quý bà đồ ăn phù hợp với cả thiên thần.”
“Hừm,” bà công chúa lớn tuổi nói. “Ta không chắc lắm đám thiên thần đó ăn gì - nhưng hãy quyết định như thế đi. Hai người còn lại có muốn gì trước khi giúp chúng ta không?”
Tất cả nhìn Sophie.
“Không hẳn,” Sophie nói, vẻ khá buồn. “Tôi đã có Morgan, và vì Howl có vẻ không ở đây, tôi chẳng cần gì khác. Đằng nào tôi cũng sẽ giúp các vị.”
Thế là mọi người nhìn sang Abdullah.
Anh đứng lên và cúi người. “Thưa những vầng trăng trong vô số đôi mắt đế vương,” anh nói, “một người không xứng đáng như tôi còn lâu mới có thể đòi hỏi bất cứ điều kiện gì để giúp đỡ những người như các quý cô. Sự giúp đỡ được trao đi một cách vô tư mới là tốt nhất, sách vở đã dạy ta như vậy.” Anh ba hoa với ngôn ngữ hào nhoáng và phong phú của mình tới tận đây thì mới phát hiện tất cả những gì mình nói đều vô nghĩa. Vẫn có một thứ mà anh muốn - rất muốn là đằng khác. Anh vội vàng thay đổi phương hướng. “Và sự giúp đỡ của tôi sẽ được trao đi vô tư,” anh nói, “cũng vô tư như gió thổi hay mưa rơi trên những đóa hoa. Tôi sẽ cố gắng đến khi sức cùng lực kiệt vì những đấng cao quý như các quý cô, và chỉ khát khao được nhận một ơn huệ nhỏ, có thể được trao rất đơn giản...”
“Nói thẳng ra đi, chàng trai!” công chúa vương quốc High Norland nói. “Cậu muốn gì?”
“Năm phút nói chuyện riêng với Hoa Đêm,” Abdullah thừa nhận.
Mọi người quay qua nhìn Hoa Đêm. Nàng hất cằm lên vẻ khá nguy hiểm.
“Thôi nào, Hoa Đêm!” công chúa Beatrice nói. “Năm phút không chết được đâu.”
Hoa Đêm tỏ vẻ rất rõ ràng rằng nàng có thể chết được. Nàng nói, như một nàng công chúa đang lên đoạn đầu đài, “Tốt thôi,” và với ánh mắt lạnh lẽo hơn thường lệ, nàng nhìn về hướng Abdullah và hỏi, “Bây giờ chứ?”
“Càng sớm càng tốt, con bồ câu mà tôi khao khát,” anh nói, cúi đầu quả quyết.
Hoa Đêm gật đầu gượng gạo và đi thẳng qua bên kia phòng, trông không khác gì bị ai đày đọa. “Ở đây,” nàng nói và Abdullah đi theo nàng.
Anh lại cúi chào, thậm chí còn quả quyết hơn. “Tôi đã nói là riêng tư, hỡi nguyên do sáng như sao cho những tiếng thở dài của tôi,” anh nhắc lại.
Hoa Đêm khó chịu kéo một tấm rèm treo bên cạnh nàng sang bên. “Họ vẫn có thể sẽ nghe được,” nàng lạnh lùng nói, đoạn ra hiệu cho anh đi theo nàng.
“Nhưng họ không thể thấy, thưa nàng công chúa mà tôi say mê,” Abdullah vừa nói vừa chui vào đằng sau tấm rèm.
Anh thấy mình tiến vào một hốc tường nhỏ. Giọng Sophie vọng tới rõ ràng. “Đó là viên gạch gắn hờ mà tôi từng dùng để giấu tiền. Tôi hy vọng họ có đủ không gian.” Dù chỗ này đã từng là gì, giờ đây có vẻ nó là nơi cất quần áo của các công chúa. Có một cái áo khoác cưỡi ngựa treo đằng sau Hoa Đêm trong khi nàng khoanh tay và đối mặt với Abdullah. Những chiếc áo choàng, áo khoác và một cái váy lót dài có khung trăm phần trăm để mặc bên trong bộ váy rộng màu đỏ của vị công chúa hoàn mỹ đang đung đưa quanh Abdullah trong khi anh đối mặt với Hoa Đêm. Dù vậy, Abdullah nghĩ nó không nhỏ hay chật chội hơn nhiều quầy hàng của chính anh tại Zanzib, và thường như thế đã là đủ riêng tư.
“Chàng muốn nói gì?” Hoa Đêm lạnh lùng hỏi.
“Muốn hỏi lý do cho sự lạnh lùng này!” Abdullah nóng nảy trả lời. “Tôi đã làm gì khiến nàng chẳng chịu nhìn và nói chuyện với tôi? Không phải tôi đã tới đây chỉ để cứu nàng sao? Chẳng phải tôi, người duy nhất giữa những kẻ thất tình của các công chúa, đã chống lại mọi nguy hiểm để đến được lâu đài này sao? Chẳng phải tôi đã trải qua những cuộc phiêu lưu vất vả nhất sao, để cho phụ vương của nàng đe dọa tôi, người lính đó lừa gạt tôi, và linh thần chế nhạo tôi, chỉ để đến cứu nàng? Tôi còn phải làm gì hơn nữa? Hay tôi nên kết luận là nàng đã phải lòng Dalzel?”
“Dalzel!” Hoa Đêm kêu lên. “Giờ thì chàng nhục mạ em! Giờ thì chàng xát muối vào vết thương! Giờ thì em thấy Beatrice nói đúng và chàng đúng là không yêu em!”
“Beatrice!” Abdullah gầm lên. “Cô ta thì nói được gì về cảm xúc của tôi?”
Hoa Đêm hơi cúi đầu, dù nàng trông hờn dỗi hơn là xấu hổ. Không gian lặng phắc. Thực ra không gian tĩnh lặng đến nỗi Abdullah nhận ra rằng cả sáu mươi cái tai của tất cả ba mươi nàng công chúa khác - không, sáu mươi tám cái tai, nếu tính cả Sophie, người lính, Jamal và con chó của anh ta, giả định Morgan đã ngủ - lúc này đều đang tập trung toàn bộ vào điều mà anh và Hoa Đêm đang nói.
“Cứ nói chuyện với nhau đi!” anh hét.
Bầu im lặng trở nên khó xử. Nó bị phá vỡ khi bà công chúa lớn tuổi nói, “Nỗi khổ sở lớn nhất khi phải ở đây trên những đám mây là chẳng biết thời tiết thế nào để mà nói chuyện.”
Abdullah chờ đợi cho tới khi những giọng rì rầm miễn cưỡng khác nối tiếp lời nhận xét này rồi quay lại phía Hoa Đêm. “Sao nào? Công chúa Beatrice đã nói gì?”
Hoa Đêm kiêu kỳ ngẩng đầu lên. “Cô ấy nói rằng các bức tranh về những người đàn ông khác và kiểu nói chuyện hoa mỹ đều rất tốt, nhưng cô ấy không thể không chú ý rằng chàng chưa bao giờ thử hôn em.”
“Cô nàng thô lỗ này!” Abdullah nói. “Khi tôi nhìn thấy nàng lần đầu tiên, tôi tưởng nàng là một giấc mơ. Tôi tưởng nàng sẽ tan biến mất.”
“Nhưng,” Hoa Đêm nói, “lần thứ hai chàng nhìn thấy em, chàng có vẻ biết rõ em là thật.”
“Hẳn rồi,” Abdullah nói, “nhưng như thế sẽ không công bằng, bởi nếu nàng nhớ thì nàng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào khác ngoài cha nàng và tôi.”
“Beatrice,” Hoa Đêm nói, “bảo rằng đàn ông mà không làm gì ngoài việc ăn nói hoa mỹ sẽ là những người chồng tồi.”
“Mặc kệ công chúa Beatrice đi!” Abdullah nói. “Thế bản thân nàng nghĩ như thế nào?”
“Em nghĩ,” Hoa Đêm nói. “Em muốn biết tại sao chàng lại thấy em thiếu hấp dẫn tới mức chẳng đáng để hôn.”
“Tôi KHÔNG HỀ thấy nàng thiếu hấp dẫn!” Abdullah oang oang nói. Rồi anh nhớ ra sáu mươi tám cái tai bên ngoài tấm rèm này và thì thào bổ sung vẻ sôi sục. “Nếu nàng muốn biết thì tôi - tôi chưa từng hôn thiếu nữ nào trong đời, và nàng đẹp đến mức tôi không muốn làm hỏng nụ hôn với nàng!”
Một nụ cười nhỏ, được báo hiệu trước bằng lúm đồng tiền sâu hun hút, nở rộng trên môi Hoa Đêm. “Và tới giờ thì chàng đã hôn được bao nhiêu thiếu nữ rồi?”
“Không ai!” Abdullah rên rỉ. “Tôi vẫn hoàn toàn là kẻ nghiệp dư!”
“Em cũng vậy,” Hoa Đêm thừa nhận. “Dù ít nhất giờ em biết đủ để không nhầm lẫn chàng thành phụ nữ. Chuyện đó đúng là ngu ngốc!”
Nàng khúc khích cười. Abdullah cũng khúc khích cười. Chẳng bao lâu, cả hai đều phá lên cười vui vẻ, cho tới khi Abdullah hít nhanh một hơi. “Tôi nghĩ chúng ta nên luyện tập!”
Sau đó, bầu không khí sau tấm rèm trở nên yên ắng. Sự im lặng này kéo dài đến nỗi tất cả các công chúa đều hết đề tài để nói chuyện phiếm, trừ công chúa Beatrice, dường như nàng có rất nhiều chuyện để nói với người lính. Rốt cuộc lâu sau Sophie gọi, “Hai người xong chưa?”
“Chắc chắn rồi,” Hoa Đêm và Abdullah nói vọng ra. “Chắc chắn rồi!”
“Thế thì hãy lên kế hoạch thôi nào!” Sophie nói.
Kế hoạch chẳng phải điều rắc rối đối với Abdullah trong tâm trạng bây giờ. Anh bước ra từ đằng sau tấm rèm, tay trong tay với Hoa Đêm, và nếu lâu đài đột nhiên biến mất trong giây phút ấy, anh biết anh có thể bước trên lớp mây bên dưới, hoặc nếu thất bại trong việc đó thì, bước giữa thinh không. Còn lúc này, anh bước qua mặt sàn cẩm thạch rất không xứng tầm, và cứ thế nắm lấy quyền điều khiển.
Lâu Đài Trên Mây Lâu Đài Trên Mây - Diana Wynne Jones Lâu Đài Trên Mây