Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Chương 19
N
ày, sao lại ngồi ủ rũ thế kia? Bộ không đi làm à?
Tiếng Thiên cất lên bên tai làm Minh Phương giật mình. Nhưng chỉ một thoáng qua thôi, cô lại trở về với tư thế cũ của mình.
Thiên lấy làm lạ, cô bé này hôm nay sao thế nhỉ? Lẽ ra giờ này cô ấy phải ở công ty chứ sao lại ngồi buồn rầu thế kia? Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra với cô ấy hay sao?
Ngồi xuống bên cạnh Minh Phương, Thiên nghiêng đầu ngắm cô không một chút giấu giếm:
- Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?
Minh Phương vẫn không trả lời câu hỏi của Thiên vì cô còn đang chìm đắm với những suy nghĩ của mình. Giờ này chắc là Chương đã về đến công ty rồi đó, và anh có ngạc nhiên khi vắng mặt cô không nhỉ?
Sau buổi nói chuyện với ông Khiêm tối qua, Minh Phương trở về nhà với nỗi giận trong lòng. Cả đêm cô không thể nào ngủ được, và cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô đã tìm cho mình đủ mọi cách để giải quyết vấn đề, nhưng rồi cô thấy không còn cách nào khác hơn là phải chia tay với Chương thôi.
Minh Phương không lạ gì ông Khiêm, từ trước tới nay cô vẫn biết ông là một người đàn ông mang tính gia trưởng và có tính độc tài. Nhưng cô không thể nào lại có thể ngờ rằng ông ta độc đoán đến như vậy. Ngay cả chuyện tình cảm của con cái mà ông ta cũng muốn xen vào, và chuyện hạnh phúc một đời cũng phải do ông ta sắp xếp.
Qua buổi nói chuyện hôm qua, Minh Phương cũng hiểu thêm một điều là Chương không thể nào cãi được cha mình. Vì từ hôm cô đến nhà anh cho tới tối hôm qua cũng đã hơn một tháng, thế mà anh vẫn chẳng làm được gì để bảo vệ tình yêu của mình. Vậy thì cô còn mong chờ gì ở anh nữa khi mà ông Khiêm đã phản đối quyết liệt như thế.
Đã cho mình một quyết định, Minh Phương thấy lòng thanh thản hẳn. Lạ một điều là nghĩ đến Chương và tình cảm giữa hai người, cô không thấy đau đớn mà chỉ thấy buồn vì mất đi một người bạn thân thiết. Ngoài ra, cái cảm giác bị xúc phạm cứ mãi đeo bám lấy tâm trí cô khiến Minh Phương càng quyết tâm hơn nữa.
Buổi sáng, cô đến công ty thật sớm. Cô sắp xếp lại những giấy tờ cần thiết và để vào hộc tủ của Chương. Viết cho anh một lá đơn xin thôi việc và thu dọn những vật dụng riêng tư của mình, cô ra về với một chút luyến lưu. Thế thôi! Không đau đớn cũng không nuối tiếc! Minh Phương lấy làm lạ cho mình. Chẳng lẽ mất đi một tình yêu, mà lại là tình yêu đầu đời - Minh Phương tự hỏi mình - Cô lại không buồn hay sao? Hay đó chẳng phải là tình yêu mà chỉ là một tình cảm thân thiết, cô đã ngộ nhận vì sự ân cần của Chương đã đến với cô trong lúc cô cô đơn nhất?
Giờ đây, cô mới bâng khuâng vì không biết ngày mai của mình sẽ thế nào? Cô không muốn ở nhà, thế nhưng việc làm thi đã mất. Minh Phương thật sự thấy nản lòng.
- Sao đây, hôm nay lại đình công với xếp nên không đi làm hay sao đây?
Tiếng Thiên cứ lải nhải bên tai khiến Minh Phương khó chịu, cô đã trốn ra góc sân vắng này để ngồi mà vẫn không yên thân với hắn ta. Không chịu nổi nữa, Minh Phương quay sang lừ mắt với anh:
- Anh hỏi ai ở đây vậy?
Thiên nheo mắt:
- Đương nhiên là hỏi Phương rồi, ở đây chỉ có cô bé với tôi thôi mà.
Minh Phương trề môi:
- Vậy mà tôi lại tưởng là anh hỏi cây ngọc lan chứ!
- Sao Phương lại nghĩ thế? Bộ cây ngọc lan biết nghe à?
- Làm sao tôi biết được là nó có biết nghe hay không? Chỉ thấy anh cứ hỏi trống không thì tôi nghĩ thế thôi.
Thiên bật cười:
- Sao hôm nay Phương gai góc thế nhỉ?
Minh Phương hừ khẽ trong cổ họng:
- Tôi gai góc như thế đó, anh tránh xa tôi ra kẻo gai đâm đó.
Thiên phẩy tay ra vẻ bất cần:
- Ôi, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Gai của Phương thì bất quá cũng giống như gai của hoa hồng thôi, có gì mà sợ - Thiên đổi giọng như triết gia - Trong thế gian này, người nào chưa bị gai hoa hồng đâm bao giờ thì chưa thể gọi là đàn ông được.
Minh Phương hết chịu nổi vì sự… nói nhiều của Thiên, cô hét lên:
- Anh lẻo mép quá đi, mau đi chỗ khác cho tôi nhờ.
Thiên lì lợm ngồi yên:
- Nếu Phương chưa nói là tại sao hôm nay em lại không đi làm thì tôi không đi chỗ khác đâu, cứ ngồi đây quấy rầy em mãi đấy.
Thật tự nhiên, Thiên gọi Minh Phương là em như hai người đã thân nhau từ… kiếp trước vậy. Tiếng em anh gọi thật nhẹ làm cô thấy tim mình bỗng nhiên hụt đi một nhịp và cô thấy hồn mình bỗng dưng chao đi một chút.
Không muốn Thiên nhận thấy sự yếu lòng của mình, cô cau mặt gắt lên:
- Không thích đi làm thì không thích đi chứ có gì mà phải hỏi.
- Thế giám đốc của Phương không thắc mắc về cái tính vô kỷ luật của em à?
Minh Phương nghiến răng lại:
- Mặc xác anh ta với cái công ty chết tiệt của anh ta đi!
Thiên nhếch mép, nụ cười của anh trông thật dễ ghét:
- Sao lại hằn học như thế? Lại "hờn anh giận em" rồi à?
Minh Phương giận tới nỗi đầu cô muốn nổ tung ra được. Cô quắc mắt lên với Thiên:
- Anh mà còn nói nữa thì người mà tôi trút giận chính là anh đó.
Thiên thản nhiên:
- Thì Phương cứ trút đi, chẳng lẽ tôi lại không chống cự được với cơn giận của em hay sao?
- Sao hôm nay anh rảnh rỗi mà quan tâm tới tôi như thế? Anh không đi làm à?
Thiên lắc đầu:
- Tôi thì có việc gì đâu mà làm, ba tôi vẫn bảo tôi là thằng lông bông, Phương không nhớ à? Còn chuyện quan tâm tới Phương thì chẳng phải là tôi đã từng quan tâm tới em từ lầu rồi hay sao?
Minh Phương chưa kịp cảm động vì những lời lẽ của Thiên thì anh đã lại nói tiếp:
- Chẳng lẽ chúng ta là người một nhà mà tôi lại không quan tâm tới em hay sao?
Một chút hụt hẫng chợt xuất hiện trong tim Minh Phương, anh ta chỉ quan tâm tới cô vì cô là người ở chung một nhà với anh ta thôi sao? Thế thì trong cuộc đời này, cô còn biết tìm đâu cho mình một tình cảm chân thật bây giờ? Biết có tìm được ai quan tâm tới cô chỉ vì cô là… Minh Phương hay không?
Không suy nghĩ gì hơn vì nỗi giận hờn tự nhiên đầy ứ trong lòng, Minh Phương đột nhiên đứng vụt lên. Cô bước đi như muốn chạy trốn hết mọi người.
Minh Phương hành động thật nhanh, nhưng Thiên lại còn nhanh hơn. Vì Minh Phươgn mới chỉ bước được mỗi một bước chân, ngay khi cô bước vừa đủ để đứng trước mặt anh thì anh đã đưa tay ra và nắm lấy tay cô kéo mạnh:
- Ngồi chơi đã Phương!
Không một chút đề phòng, sức kéo của Thiên làm Minh Phương không kịp gượng lại. Và cô ngã nhào ngay vào lòng Thiên. Cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ thấy Minh Phương ngã xuống là Thiên vội đưa tay ra đỡ. Thế là toàn thân Minh Phương rơi gọn vào lòng Thiên, hai tay anh ôm choàng lấy cô, và mặt Minh Phương úp vào bờ ngực vững chãi của anh.
Trong một thoáng, cả hai như chết sững. Mọi tế bào trong cơ thể Minh Phương như ngừng hoạt động khiến cô như tê cứng hết mọi cảm giác. Đầu óc cô bềnh bồng như đang lạc vào một vùng sương mù trắng xóa mênh mông. Ở đó cô không thể nhìn thấy một thứ gì.
Thiên cũng không khác gì Minh Phương. Nào phải anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, còn quá nhiều nữa là khác. Nhưng chưa bao giờ anh lại có một thứ cảm giác lạ lùng như lần này. Hình như có một luồng điện thật mạnh đang chạy suốt trong anh làm anh không còn nghĩ tới được một điều gì khác.
Minh Phương là người trở về với thực tại trước. Ngượng ngùng vô cùng khi thấy mình đang nằm gọn trong lòng Thiên, cô vội xô anh ra thật mạnh và chống tay đứng ngay lên. Cái xô của Minh Phương trong lúc Thiên không để ý làm anh bật người sang một bên, đầu anh đập vào thành ghế đá đau điếng. Một tay xoa đầu, một tay chống vào ghế để ngồi thẳng lên, Thiên nhăn nhó nói với Minh Phương:
- Phương có cần phải mạnh tay như thế không?
Không biết chuyện Thiên bị đụng đầu, Minh Phương cau có hỏi lại:
- Tôi làm sao?
Thiên chỉ tay vào đầu mình:
- Thì Phương đẩy đầu tôi đập vào thành ghế đây này, chắc là chấn thương sọ não mất rồi…
Nhìn gương mặt nhăn nhăn của Thiên và câu nói đùa của anh, Minh Phương như quên đi cảnh tượng vừa rồi. Cô lườm Thiên một cái:
- Cũng cầu cho anh bị chấn thương sọ não cho rồi.
Thiên nhăn nhó:
- Sao Phương ác thế, cầu chi chuyện ác đức như vậy? Lỡ như tôi bị tâm thần thì sao?
Minh Phương phì cười:
- Có như thế thì anh mới mới nhiều chuyện đi một chút.
Thiên lắc đầu:
- Phương lầm rồi, lỡ như bị tâm thần tôi lại còn có khả năng nói nhiều hơn ấy chứ. Phương không thấy mấy người điên họ hát nghêu ngao suốt ngày đó à.
- Như vậy cũng đáng đời anh.
Thiên chợt đập tay nhè nhẹ xuống mặt ghế bên cạnh mình:
- Phương ngồi xuống đây này, vào nhà làm gì bây giờ.
- Thế ngồi xuống đó để làm gì?
- Thì tụi mình nói chuyện chơi.
Minh Phương trề môi:
- Tôi với anh thì còn có chuyện gì để mà nói?
- Tại Phương không để ý đấy thôi chứ tôi với Phương có nhiều chuyện để nói lắm đó. Cụ thể là tôi rất muốn biết là tại sao hôm nay Phương lại không đi làm?
Nghe Thiên nhắc đến điều đang làm mình nhức đầu, gương mặt Minh Phương buồn hẳn lại. Cô nhìn Thiên chăm chú, anh cũng thẳng thắn nhìn lại cô. Đột nhiên, Minh Phương muốn tâm sự với anh. Cô nghĩ, có lẽ nói ra được mọi điều chắc là sẽ nhẹ lòng biết bao.
Ngồi xuống bên cạnh Thiên, Minh Phương nhỏ nhẹ:
- Tôi nghỉ làm rồi.
- Nghỉ phép ư?
Minh Phương lắc đầu:
- Không, nghỉ luôn.
Thiên chăm chú nhìn Minh Phương:
- Sao thế? Công việc không thuận lợi à?
Im lặng một thoáng rồi Minh Phương thành thật trả lời:
- Không phải thế, công việc thì không có gì. Nhưng tôi không muốn làm việc ở đó nữa.
- Giám đốc lại khó dễ với em à?
- Không phải là như vậy mà vì một lý do khác, tôi không muốn người ta coi thường mình.
Thiên lờ mờ đoán có một điều gì đó không bình thường đã xảy ra với Minh Phương, nhưng chắc hẳn là điều đó rất khó nói nên cô mới trả lời anh vòng quanh như thế. Anh cũng đã biết qua mối quan hệ của Minh Phương và Chương, nhưng chưa bao giờ anh và cô đề cập đến vấn đề này nên thực sự, anh cũng không thể khẳng định được mức độ tình cảm của hai người. Nhưng chỉ cần nhìn Minh Phương buồn bã và bối rối như thế này thì cũng đủ hiểu là đã có một rắc rối xảy ra giữa họ.
Tế nhị, Thiên không đả động gì đến nỗi buồn của Minh Phương mà chỉ hỏi:
- Thế Phương định thế nào?
Minh Phương thận trọng hỏi lại:
- Định cái gì?
- Thì chuyện đi làm đó!
- Còn đi làm cái gì nữa, đã nói là nghỉ rồi mà.
- Thì đi làm chỗ khácc.
Minh Phương chán nản lắc đầu:
- Anh làm như xin việc bây giờ dễ lắm vậy.
Thiên mỉm cười:
- Tôi biết có một chỗ có thể có việc làm cho Phương, em có chịu đi làm không?
- Làm gì? Bán hàng hay nấu ăn?
Nghĩ là Thiên chỉ nói cho có chuyện với mình chứ ngay bản thân anh ta còn chưa có việc thì lấy đâu ra việc cho mình, Minh Phương thờ ơ hỏi lại. Thiên cũng biết là cô không tin tưởng nơi mình, vì ngay chính ba anh cũng còn không tin tưởng anh mà. Vì thế, Thiên không lấy đó làm giận. Anh thản nhiên trả lời:
- Gì mà coi thường tôi như thế? Chẳng lẽ tôi lại tìm cho Minh Phương một việc làm tệ như vậy thôi sao? Tôi muốn giới thiệu em tới làm một lập trình viên, có chịu không?
Minh Phương lắc đầu:
- Khả năng về tin học của tôi còn dở lắm, tôi chỉ có thể làm được những công việc của một nhân viên văn phòng chứ còn làm lập trình viên thì không dám đâu.
Thiên ân cần:
- Điều ấy thì Phương không phải lo, lúc đầu thì em cứ làm những việc như hôm rồi tôi nhờ em đó. Nhưng dần dần rồi sẽ học hỏi thêm.
- Nếu chỉ có thế thì được, nhưng mà làm ở đâu?
- Ở một công ty mới thành lập, nhưng tôi có một yêu cầu…
Minh Phương nhướng mắt:
- Thì anh cứ nói đi!
- Phương tới đó làm nhưng đừng nói với ai trong nhà này hết.
Minh Phương nghi ngờ nhìn Thiên:
- Tại sao tôi lại phải giấu mọi người? Chẳng lẽ ở đó làm việc phi pháp hay sao?
Thiên bật cười:
- Công nhận là Minh Phương có óc tưởng tượng "kinh dị" thật. Làm gì mà có chuyện phi pháp ở đây, đó là một công ty làm ăn rất đàng hoàng. Vấn đề chỉ là tôi không muốn mọi người biết là tôi giới thiệu việc làm cho Phương mà thôi.
Minh Phương gật đầu:
- Nếu như thế thì được, tôi cũng không muốn cho ai biết là tôi làm ở đâu hết.
Thiên hoan hỉ cười:
- Vậy thì tốt rồi, mai tôi sẽ đưa Phương tới đó.
Minh Phương ngạc nhiên:
- Anh không cần nói trước với giám đốc hay sao? Muốn giới thiệu người lúc nào cũng được vậy à?
- Tôi với giám đốc thân lắm, Phương cứ yên tâm. Vấn đề là Phương chuẩn bị tinh thần để làm việc thôi.
- Chuyện đó thì anh cứ yên tâm, tôi cũng không thích ở nhà đâu. Có việc để đi làm là tốt rồi, tôi sẽ không làm anh phải mang tiếng đâu mà sợ.
Thiên gật đầu:
- Điều ấy thì tôi không lo, tôi biết là Phương làm việc tốt mà. Vậy ngày mai tôi sẽ đưa Phương đi nhé.
Minh Phương gật đầu. Cô nhìn Thiên và thấy ánh mắt anh đang nhìn mình rất lạ. Quay vội đi nơi khác, Minh Phương thấy một cảm xúc thật lạ đang len nhẹ vào hồn làm cô thấy mình chợt bâng khuâng…