Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 19
T
ôi làm như mình chẳng nghe thấy gì, bước tới trước cổng rồi nhấn chuông.
"... Tới ngay!"
Chốc lát sau cửa mở và đứng đằng sau không ai khác chính là Chitanda. Có lẽ bệnh cảm đã khỏi nên giọng của nhỏ đã về với cao độ bình thường. Nhỏ thả suông mái tóc dài qua vai và đang mặc một chiếc đầm màu xanh lục nhợt.
"Xin lỗi đã để cậu chờ lâu."
Satoshi khẽ tặc lưỡi, vậy là không có người hầu nào cho hắn rồi.
Để giày lại trên bậc thềm trước gian nhà chính, chúng tôi được Chitanda dắt qua một hành lang bằng gỗ mát rượi...
"Hai cậu để xe ở đâu thế?"
"Tụi tớ được để xe ở đâu?"
"Ở đâu cũng được mà."
Thế thì hỏi làm gì không biết!
Một làn gió mát lạnh ùa ra từ căn phòng khi cánh cửa nhẹ nhàng trượt sang bên. Phòng họp của chúng tôi có cái trần khá cao và diện tích... phải cỡ mười lăm mét vuông, quá rộng rãi và thoáng mát.
"Đến trễ!"
Ibara đã ngồi sẵn trong đó, nhìn thấy bộ đồng phục là biết ngay nhỏ đã phải ghé qua trường trước khi tới đây. Nhỏ đang chống tay lên một chiếc bàn lớn đặt ở giữa phòng. Trên mặt bàn hiện tại có vài khoảng trống nhỏ lộ ra màu nâu đậm của gỗ phản chiếu mờ nhạt ánh sáng phát ra từ mấy hộp đèn gắn trên tường. Phần lớn còn lại của mặt bàn thì bị phủ bởi màu trắng và đen của giấy và chữ. Chắc chắn mấy chục trang đó là thành tựu của Mayaka, vậy là nhỏ đã rất nghiêm túc chuẩn bị "cái đó".
"Mời các cậu ngồi."
Tôi ngồi đối diện Ibara, hai đứa chiếm hai cạnh bên của cái bàn trong khi Chitanda ngồi ở vị trí chủ toạ, cạnh còn lại do Satoshi tiếp quản. Tôi tự hỏi những ông bác bảo thủ sẽ lồng lộn lên thế nào khi có một thằng đeo balô thể thao dám can đảm ngồi ở vị trí đối diện chủ toạ như Satoshi. Vừa ngồi xuống hắn liền mở túi và rút ra một xấp giấy cũng kha khá trang, nhiều hơn hẳn xấp của tôi cũng vừa lấy ra khỏi cặp. Ibara ra điệu bộ đã rất sẵn sàng bằng cách xoay bút liên hồi để kìm bớt cái sự háo hức đó, trong khi Chitanda đặt một chồng giấy lên bàn.
"Vậy..."
Chitanda khai màn:
"Hãy bắt đầu buổi thảo luận về kết quả điều tra của chúng ta nhé."
Chúng tôi đều cúi đầu và mở lời chào nhau.
"Lí do của cuộc họp hôm nay được xác nhận là sự thỉnh cầu để tìm lại hồi ức của tớ. Khi tìm được những cuốn tập san tớ đã nhận ra một sợi dây liên kết giữa chuyện của cậu tớ với sự việc đã xảy ra ở CLB Cổ Điển ba mươi ba năm trước. Hơn nữa, tất cả những gì chúng ta tìm ra sẽ là tư liệu phục vụ cho tập san năm nay."
Chẳng biết Ibara tự cảm thấy mối liên hệ này là đáng quan tâm, hay là vì Chitanda đã đích thân nhờ nên nhỏ mới hào hứng đến thế?
"Chúng ta đã có một tuần thu thập dữ liệu và bây giờ mỗi người sẽ trình bày hướng suy luận của mình, mà qua đó nêu lên một giả thuyết về sự việc ba mươi ba năm trước. Sau đó chúng ta sẽ nhận xét giải thuyết của từng người để sau cùng rút ra kết luận khả thi nhất.
Hở, có màn thảo luận sau khi trình bày à? Chẳng phải Chitanda chỉ bảo chúng tôi kiếm được manh mối nào hay cái đó rồi mang qua nhà nhỏ thôi sao?... Rồi, nhìn Satoshi và Ibara không ngạc nhiên là biết. Lơ mơ mất cái đoạn đó rồi! Đào đâu ra kết luận bây giờ?
Chitanda đảo mắt qua chúng tôi một lượt rồi nói tiếp: "Đây là trình tự cụ thể, lần lượt từng người sẽ đọc tư liệu của mình, sau đó ba người còn lại có thể đặt câu hỏi, cuối cùng người trình bày đưa ra giả thuyết để mọi người cùng nhận xét. Để đảm bảo trật tự thì việc đặt câu hỏi bắt buộc phải diễn ra sau khi người trình bày đã kết thúc phần báo cáo tư liệu của mình. Vậy, chúng ta hãy bắt đầu với báo cáo thứ nhất."
Nhỏ có khiếu điều hành đấy chứ.
"Xin mời người đầu tiên trình bày... ơ?"
"Chi-chan à, người đầu tiên là ai mới được?"
"Ưm, là ai đây ta?"
Vừa khen xong... Tôi bèn lên tiếng:
"Ai cũng vậy thôi. Sao cậu không bắt đầu luôn đi?"
Nhỏ gật đầu và liền lấy ra một xấp từ cái chồng giấy để bên cạnh,
"Ừm đồng ý. Vậy... bắt đầu từ tớ rồi theo chiều kim đồng hồ nhé."
Nhìn sơ qua cũng biết Chitanda đã lấy cơ sở điều tra từ chính mảng thông tin đầu tiên chúng tôi có được. Nhỏ đi từ nguồn - lời tựa của "Kem đá, tập hai".
*****
Lời tựa
Vậy là năm nay chúng ta lại tham dự hội văn hoá...
Thời gian thấm thoát, vậy là đã một năm kể từ lúc Sekitani-sempai rời xa CLB Cổ Điển và chúng ta.
Sempai đã giũ bỏ tấm áo anh hùng để trở thành huyền thoại, nhờ đó mà lễ hội văn hoá năm ngày sẽ được tổ chức như thường niên.
Tuy vậy, tôi vẫn thường trộm nghĩ: những con người đang bàn tán và ca tụng kia mười năm sau liệu còn nhớ đến người chiến binh thầm lặng và người anh hùng tử tế ấy chăng? Khi tất cả những gì anh để lại chỉ là một quyển tập san, với nhan đề "Kem Đá" do chính tay anh đặt?
Dù là người hy sinh trong cuộc tranh đấu ấy, sempai vẫn cười. Nụ cười của anh như đã theo dòng thời gian mà đến cõi vĩnh hằng, mà đến tận cùng của sự vô biên...
Không, có lẽ chúng ta không ai nên nhớ về anh. Vì câu chuyện của anh không phải là câu chuyện về một người anh hùng.
Khi một câu chuyện bị mất đi phần chủ ngữ cụ thể, nó sẽ được trao cơ hội để trôi theo dòng chảy vô tình của thời gian, để hy vọng được trở nên "kinh điển".
Liệu ngày đó có tới, khi câu chuyện của chúng ta trở nên kinh điển với một ai đó?
13/10/1968
Kooriyara Youko.
*****
Tôi kịp đọc xong những dòng chữ đã từng nhìn thấy một lần cũng là lúc Chitanda bắt đầu giải thích: "Đây là lời tựa của 'Kem đá, tập hai'. Thông thường lời tựa chỉ giành cho việc giới thiệu chủ đề của các bài viết trong tập san nhưng ở đây chỉ toàn nhắc đến sự việc ba mươi ba năm trước. Có khả năng rất lớn sự việc này còn được nêu trong tập san năm trước đó nhưng nó đã bị thất lạc... dù sao thì tớ đã tóm tắt những chi tiết chính vào đây."
Nhỏ lật ra trang sau.
"Sempai" đã ra đi. (từ đâu?)Ba mươi ba năm trước "Sempai" được tôn vinh như "anh hùng", một năm sau thì trở thành "huyền thoại"."Sempai" là người "chiến binh thầm lặng" và "anh hùng tử tế"."Sempai" đã đặt tên "Kem đá" cho tập san của mình.Một sự việc xảy ra và đã có sự hy sinh. ("Sempai" = hy sinh?)
"Ồ!"
Rất ngắn gọn và súc tích, quả là tư chất của một học sinh giỏi... và muốn hiểu toàn bộ cấu trúc.
Sau khi chắc chắn mọi người đã đọc xong, Chitanda tiếp tục:
"Điểm đầu tiên là người 'Sempai' này, nói cách khác là cậu tớ, đã rời trường Kamiyama trước khi tốt nghiệp. Trong lý lịch cũng có ghi cậu chỉ mới hoàn thành bậc sơ trung... Các bạn cố gắng theo kịp nhé."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Chitanda nhắc đến việc chú Sekitani Jun từng học ở Kamiyama, thực tình cũng không khó đoán vì ngay lời tựa cũng đã nói "Sekitani-sempai đã rời xa chúng ta". Cái chính ở đây, là có lẽ nhỏ không biết vì sao chú ấy lại rời trường nên đã không mang chuyện đó ra kể ở quán cà phê. Nhắc mới nhớ, nhỏ cũng từng đề cập đến việc quan hệ giữa nhà Chitanda và nhà Sekitani không được tốt lắm.
"Điểm thứ hai là sự nhấn mạnh về thời gian, ngoài ra kết hợp với điểm thứ ba nó đã nêu bật kình tượng của người 'sempai' này: người anh hùng, người chiến binh 'thầm lặng' và 'tử tế'. Sempai đã chiến đấu với cái gì? Điểm thứ năm chỉ nêu lại chứ không trả lời câu hỏi đó, mặc dù có nhắc đến sự 'hy sinh' là kết quả cho cuộc tranh đấu. Còn điểm thứ tư... đó là cái tớ rất hiếu kì và là vấn đề duy nhất tớ chưa có đầu mối. Báo cáo của tớ đã hết, các bạn có câu hỏi gì không?"
Với kiểu trình bày rõ ràng như vậy tôi không có nhiều thắc mắc cho lắm. Cứ tưởng Satoshi đã mở đầu màn vấn đáp thì Ibara đã hỏi ngay lập tức: "Ưm, tại sao cái đoạn 'vì câu chuyện của anh không phải là câu chuyện về một người anh hùng' lại không được xét đến?"
Hình như Satoshi có câu trả lời nhưng hắn chỉ nhìn tôi, hắn là một tên thích khoe mẽ nhưng đủ lịch sự để không chen vào lời đáp của Chitanda.
"Tớ nghĩ đó là câu văn thiên về cảm nhận cá nhân, bởi mỗi người có cách nhìn nhận khác nhau về chuyện của người sempai đó."
"Với lại..."
Vừa đợt Chitanda dứt lời Satoshi đã chen vào ngay,
"Có khả năng là nó không có tính bi tráng của những thiên anh hùng ca khác vì người anh hùng của chúng ta... biết đâu không được quang minh chính đại cho lắm, nên cũng có thể đó không chỉ là cảm nhận cá nhân mà là phép nói giảm nhẹ nhàng."
Ibara có vẻ đã bị thuyết phục, không còn câu hỏi nào được đưa ra.
"Vậy tớ sẽ đưa ra giả thuyết của mình..."
Chitanda không tỏ ra hồi hộp hay tự tin khi nhỏ trình bày phần cuối:
"Có lẽ cậu của tớ đã vướng phải một rắc rối gì đó mà phải rời khỏi trường. Tớ không chắc lắm nhưng tớ nghĩ nguyên nhân nằm trong một điểm tớ chưa liệt kê ra đây, nó nằm ở phần mở đầu của lời tựa: vậy là đã một năm."
"... Nói cách khác, có thể cậu của tớ rời khỏi trường đúng vào dịp hội Kanya của năm trước đó, và tớ cũng có thông tin về sự kiện xảy ra ở một số lễ hội truyền thống ba mươi ba năm trước."
Satoshi vui vẻ nói: "Cuộc bạo động, người ta gọi thế phải không? Các gian hàng bị đe doạ và hàng hoá bị cướp giữa thanh thiên bạch nhật."
Chitanda gật đầu,
"Có một danh ngôn nói rằng trong mỗi thể chế hay cộng đồng luôn tồn tại những cá nhân chống đối lại thể chế hay cộng đồng đó, hội Kanya hay các sự kiện thường niên khác chắc cũng không ngoại lệ. Hơn nữa các bạn hãy lật sang trang hai mươi bốn quyển Sổ tay học sinh Cao trung Kami."
Không ai có nó ở đây để mà lấy ra cả, sao tự nhiên lại đề cập đến quyển sổ tay toàn nội quy chán ngắt ấy?
"...Có gì không ổn à?"
"Tình hình là để ở nhà hết rồi, vậy trong cái trang hai mươi bốn đó viết cái gì?"
"Tớ tưởng học sinh nào cũng phải mang bên mình chứ? Mà thôi, ưm, nó viết thế này: 'Thái độ hay hành vi bạo lực bị tuyệt đối nghiêm cấm trong trường', vậy đây là giả thuyết của tớ."
Nhỏ lấy hơi để nói tiếp: "Để giải quyết cuộc bạo động ở hội Kanya cậu của tớ đã sử dụng biện pháp bạo lực và chiến thắng. Có thể cậu được xem như anh hùng nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Sự hy sinh đầu đau thương đó đã khiến học sinh lớp dưới duy tôn cậu ấy thành huyền thoại."
Hừm...
Tôi và Satoshi đồng thanh:
"Xin bác bỏ."
"Thứ lỗi nhé Chitanda."
Ibara quay sang, không phải hướng Chitanda mà để nhìn hai đứa tôi với ánh mắt đầy khó hiểu.
"Tớ bị sai ở đâu à? Các cậu có thể nói lí lo bác bỏ được không?"