Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 18
T
ính tình ôn hòa của người đàn ông này chính là nguồn cơn của mọi tội ác, Osanai Morio nghĩ vậy khi nhìn Shima đang say ngủ, ánh đèn vàng từ ngọn đèn bàn phủ xuống gương mặt ông. Osanai vừa bí mật lẻn vào căn phòng nhỏ ở trong góc văn phòng Viện trưởng này. Shima Toratarou vốn cả tin, không phòng bị, ngay cả trong lúc ngủ cũng chẳng khóa cửa văn phòng cũng như phòng ngủ phụ nên Osanai mới có thể dễ dàng lẻn vào như thế.
Với Osanai, một cấp trên nhu nhược không thể tự mình đưa ra các quyết sách cho Viện không đáng để hắn phục tùng và tuân theo. Osanai căm ghét Viện trưởng đến tận xương tủy. Không gì đáng khinh hơn một kẻ chỉ biết an phận thủ thường, ngày đêm cầu mong sao cho không có chuyện chẳng lành xảy ra. Osanai đứng trong phòng, cả người run lên vì giận dữ khi nhìn người đàn ông đã luống tuổi trước mặt mình, gương mặt yên bình và thanh thản quá đỗi, vẫn chìm trong giấc ngủ đượm hơi thở ngọt ngào đến lợm họng mà lão đang đều đặn phả ra. Tại sao có thể ngờ nghệch đến như thế? Vậy mà cũng tự gọi bản thân là chuyên viên tâm lý được ư?
Nếu Shima phô trương sự thiếu phòng bị của bản thân một cách tự mãn đến vậy, lão ta đáng phải lãnh hậu quả do chính sự ngây ngô ấy gây nên. Rồi lão sẽ hiểu ra rằng, chính lão là nguồn cơn của mọi tội ác. Shima cũng chẳng qua chỉ ăn may có được hai học trò xuất sắc, thành tựu của lão trên tư cách Viện trưởng cũng chủ yếu dựa vào công lao của hai người kia. Bây giờ khi Chiba và Tokita được đề cử giải Nobel rồi, lão lại được dịp phổng mũi vì bản thân là Giáo sư hướng dẫn của họ. Lão mải mê đắm mình trong hào quang tới mức bỏ qua thái độ tự cao tự đại, muốn sao làm nấy của học trò mình. Đã thế lão còn không quan tâm xem liệu những sản phẩm họ làm ra có phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức hay không. Đã bao nhiêu lần Osanai trình bày thẳng thắn với Shima, nhưng lão già ngoan cố không chịu hiểu. Nói trắng ra, hắn không thể chịu đựng nổi mọi thứ thuộc về người đàn ông này.
Osanai rút DC Mini, thứ Inui Seijirou gọi là “hạt mầm ác quỷ” ra từ túi áo. Lão già Shima đã khuyến khích hai kẻ kia phát triển thứ thiết bị điên rồ này, trong khi thậm chí còn không lường trước được những hậu quả phi nhân tính có thể phát sinh từ nó. Đã vậy thì phải để lão trở thành nạn nhân của thứ hạt mầm ác quỷ này. Osanai có chung tư tưởng với Inui, hắn không hề mảy may cảm thấy cắn rứt lương tâm khi cài chiếc DC Mini trông như quả nhót lên đầu Shima. Himuro đã kể cho hắn tất cả mọi điều cần biết về DC Mini, từ cách sử dụng, tính năng, đến chuyện thiết bị này không có chức năng vô hiệu hóa truy cập. DC Mini hơi đung đưa một chút, nhưng vẫn bám chặt vào mái tóc mỏng và thưa của Shima.
Osanai quay lại văn phòng Viện trưởng, kết nối chiếc máy thu hắn mang tới với chiếc máy tính đặt ở góc bàn. Giờ hắn có thể xâm nhập vào tiềm thức của Shima khi lão ta đang ngủ. Nếu trước đây Shima đã từng mắc một chứng bệnh thần kinh nào đó, hẳn lão cũng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những ảo tưởng của bệnh nhân tâm thần phân liệt. Nhưng cũng giống như với trường hợp của Tsumura và Kakimoto, nhất thiết phải có một kế hoạch tác chiến dài lâu để không ai nghi ngờ gì cả. Osanai nhẹ nhàng đút chiếc đĩa mềm có cài đặt chương trình Himuro đã lập trình riêng cho Shima Toratarou. Chương trình này sẽ mô phỏng ngắt quãng những giấc mơ của các bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt cấp độ nhẹ trong trí não Shima. Xong việc, Osanai bước ra ngoài hành lang và khóa cửa văn phòng lại. Hắn tìm thấy chiếc chìa khóa dính đầy bụi bặm, nằm lọt thỏm trong góc ngăn kéo bàn. Nhân viên trong Viện đi ngang qua hẳn sẽ thấy có gì là lạ, vì Viện trưởng của họ không mấy khi khóa cửa. Nhưng chắc cũng chẳng ai vì thế mà làm to chuyện lên đâu.
Osanai Morio đi dọc hành lang về phía khu điều trị và bắt đầu nghĩ về Chiba Atsuko. Hắn biết rõ mười mươi rằng cô và Tokita đang loạn lên tìm DC Mini và Himuro. Mỗi khi nghĩ về mối quan hệ thân thiết giữa hai người đó, Osanai lại cáu kỉnh bực bội. Dạo gần đây, càng lúc hắn càng cảm thấy nỗi si mê Atsuko rạo rực trong tâm khảm. Hắn bức bối khó chịu, bởi lẽ dù nỗi ham muốn trong hắn đã lên tới đỉnh điểm, hắn không có cách nào thổ lộ tình cảm ấy với nàng. Atsuko chắc chắn chỉ đơn thuần coi hắn là kẻ địch đứng bên kia chiến tuyến, là bầy tôi trung thành của Phó chủ tịch. Nàng sẽ nghĩ rằng tình yêu hắn dành cho nàng chỉ là một thứ công cụ giúp hắn chiếm đoạt giải Nobel.
Osanai nhìn thấy Tokita trong phòng Dược phẩm, nhưng cứ thế bước tiếp không nói một lời. Trong mắt hắn, Tokita Kousaku chỉ là một khối mặc cảm tự ti di động không hơn không kém. Những máy móc gã ta phát minh ra chính là hậu quả của thứ phức cảm tự ti đó. Tokita có thể sáng chế ra những thiết bị càng lúc càng mất hết tính người như vậy, bởi những xúc cảm méo mó vặn vẹo đã châm mồi lửa cho nguồn năng lượng trong gã, làm gã lờ đi tất thảy luân thường đạo lý và chuẩn mực cơ bản trong xã hội.
Osanai có chung quan điểm với thầy mình, Inui Seijirou, rằng công nghệ không có vai trò gì trong lĩnh vực điều trị tâm lý. Bản thân thời đại văn minh khoa học kỹ thuật này đã tự sản sinh ra biết bao nhiêu bệnh tâm lý rồi. Dùng công nghệ tiên tiến để chữa trị cho bệnh nhân, đơn giản là sai lệch về mặt bản chất và đi ngược lại với quy luật tự nhiên. Đương nhiên, Osanai cũng phải công nhận tính năng của thiết bị PT và sử dụng nó cho việc điều trị cho bệnh nhân như các bác sỹ khác trong Viện. Thế nhưng với hắn, xâm nhập vào tiềm thức người bệnh vô tội vạ như Chiba Atsuko vẫn làm bấy lâu nay là vô nhân tính, vượt xa những giới hạn cho phép của ngành trị liệu tâm lý. Nếu cách hành xử coi trời bằng vung ấy mang giải Nobel về tay cô ta, điều ấy có nghĩa rằng khoa học nhân văn vì con người sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa trước khoa học kỹ thuật. Bệnh nhân sẽ bị đối xử chẳng khác gì đồ vật. Liệu pháp phân tâm đầy tính người mà Osanai và những nhà khoa học khác dày công học hỏi rồi sẽ bị xem như những phép ma thuật bùa chú vô căn cứ thời xưa. Vậy nên cho đến khi thiết bị PT được đánh giá và sử dụng một cách chuẩn mực, nhất định bằng mọi giá phải ngăn Chiba Atsuko và Tokita Kousaku đoạt được giải Nobel. Hai thầy trò Inui và Osanai đều tin tưởng rằng, chỉ có cách đó mới có thể hướng Viện Nghiên cứu về với đúng quỹ đạo của nó.
Nói vậy nhưng trong thâm tâm, Osanai vẫn cho rằng hành động của Chiba Atsuko dễ cảm thông hơn Tokita Kousaku. Bởi lẽ dù gì đi nữa, nàng cũng chỉ là đàn bà, mà đàn bà thì đâu có hệ tư tưởng độc lập. Chính vì thế nàng đương nhiên chỉ biết vui vẻ tiếp nhận giá trị sử dụng của thiết bị PT. Các nhà khoa học nữ xưa kia đã vậy, hắn cũng không trông chờ gì nhiều hơn. Chẳng phải do hắn miệt thị khinh thường gì nữ giới, đây đơn giản là vấn đề khác biệt bản thể giữa nam giới và nữ giới mà thôi.
Càng nghĩ tới Atsuko, Osanai càng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn khuynh quốc khuynh thành của nàng. Ôi, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn ấy. Cơ thể dẻo dai, căng tràn nhựa sống mà hắn chưa một lần có cơ hội chiêm ngưỡng ấy. Hắn tưởng tượng niềm hân hoan đầy bản năng nhục dục khi ôm nàng. Từ trải nghiệm tình trường với phụ nữ mà tự hắn đã tích lũy bấy lâu nay, Osanai chắc chắn nếu hắn thổ lộ sự cuồng si của bản thân và kéo nàng vào cuộc hân hoan xác thịt, chắc hẳn nàng sẽ ngay tức khắc vui lòng ưng thuận. Hắn không có lý do gì để nghi ngờ điều ấy. Osanai sở hữu một gương mặt đẹp đến mức thậm chí có thể quyến rũ mê hoặc cả đàn ông. Nét cuốn hút của hắn lại có chiều sâu tri thức, không hề nông cạn hời hợt chỉ được cái mã ngoài thôi đâu. Mọi thứ thuộc về hắn đều hào hoa phong nhã. Chiba Atsuko, nhất định dục tính trong nàng cũng tương đương với những người đàn bà hai mươi chín tuổi khác, làm sao có thể cưỡng lại lời yêu thốt ra từ miệng Osanai, đối tượng hoàn hảo nhất dành cho nàng? Ham muốn trong hắn càng lúc càng dâng đầy ăm ắp khi nghĩ tới giây phút những viễn cảnh trong đầu hắn trở thành hiện thực. Chỉ cần chìm đắm trong mộng tưởng được ôm nàng vào lòng, hắn cũng có thể đạt cực khoái. Đôi mắt nàng lạnh lùng điềm tĩnh, thường ánh lên những tia sáng thông tuệ, giờ ẩm ướt và mờ đi trong dục vọng đê mê. Bờ môi nghiêm nghị mím chặt thường ngày, lúc này lả lơi trong niềm hoan lạc không che giấu. Cái tôi của nàng, bản thể thông minh tuyệt vời của nàng, sụp đổ và tan rã trong miền khoái cảm điên dại đầy dục tính. Hẳn đó sẽ là một trải nghiệm khác xa với việc làm tình qua thiết bị PT với tay Tokita xuẩn ngốc kia. Đối với Osanai mà nói, làm tình với thân thể xanh xao nhăn nhúm của Sayama Misako, cô y tá trưởng tầng năm chỉ để thỏa mãn phần đàn ông trong hắn mà thôi, chắc chắn không thể nào sánh bằng một cuộc ân ái với Chiba Atsuko được.
Osanai có thể ngủ với Sayama bất kỳ lúc nào hắn muốn. Thậm chí nếu cần thiết, hắn còn có thể yêu cầu cô ta phục vụ Inui Seijirou, người thầy độc thân với nhục dục vô đáy của hắn. Osanai mới chính là đối tượng được Inui để mắt tới, nhưng dục tính trong ông ta mãnh liệt tới nỗi, Osanai dù kính trọng và tin yêu thầy mình đến thế nào cũng không thể thỏa mãn trọn vẹn ham muốn lúc nào cũng ngùn ngụt của ông. Chính bởi vậy, hắn tình nguyện hiến dâng tình nhân cho Inui, mong giảm bớt gánh nặng cho mình. Việc này không hề ảnh hưởng gì tới mối quan hệ mật thiết của Inui và Osanai. Tình cảm giữa hai người họ khởi nguồn từ mối tình thầy trò, dần dà nồng nàn đậm sâu theo năm tháng khi những bí mật họ sẻ chia ngày một nhiều thêm.
Bước vào khu điều trị của Viện, Osanai cẩn trọng quan sát xung quanh để chắc chắn không ai đang theo đuôi mình. Hắn bước xuống cầu thang đằng sau nhà bếp tới tầng hầm thứ hai. Ngày trước người ta khởi công xây dựng những phòng giam dưới này để cách ly các bệnh nhân có xu hướng bạo lực hay gào thét, nhưng giờ không ai sử dụng chúng nữa. Hầu hết nhân viên trong Viện thậm chí không biết tới sự tồn tại của căn hầm này. Osanai rút chìa khóa, mở cánh cửa sắt nặng nề ngăn cách khu biệt giam với thế giới bên ngoài, chậm rãi đi về phía cuối hành lang lạnh như băng. Hắn bước vào căn phòng nhốt giữ Himuro, người tù nhân vẫn mặc áo blouse trắng, lịm đi trên chiếc giường sắt không nệm trong phòng ngục chưa đầy ba mét vuông rưỡi. Một chiếc máy thu đặt trên bàn cạnh giường. Himuro bị nhấn chìm trong mộng bởi thuốc ngủ, DC Mini cài trên tóc. Thỉnh thoảng gã lại mơ những cơn ác mộng của các bệnh nhân tâm thần phân liệt, tiềm thức vẫy vùng để chuyển cảnh sang những giấc mơ dễ chịu hơn.
Osanai nén lại cảm giác muốn nôn mửa, bần thần nhìn gương mặt và thân hình thô kệch của Himuro vẫn đang im lìm trong giấc ngủ. Hắn đã phải dâng hiến thân mình cho tên cặn bã này, dẫn gã tới miền cực lạc mà gã không đủ tư cách đặt chân đến. Đó là cái giá Osanai phải trả cho sự hợp tác của Himuro. Chỉ bằng cách ấy, hắn mới có thể khiến Himuro phản bội Tokita. Osanai hối hận khôn cùng. Phải chăng cho đến khi bước chân xuống huyệt mộ, những cơn ác mộng về mọi điều kinh hoàng đã xảy ra sẽ mãi đeo đuổi hắn? Khốn kiếp! Tự mày hóa điên hóa dại vì thứ chương trình dịch hạch của mày đi! Rồi quên hết mọi thứ mày làm với tao đi! Quên sạch bách cả thiên hạ luôn đi!
Osanai nhìn vào màn hình. Trong giấc mơ, Himuro đang chơi đùa cùng một con búp bê Nhật tóc ngắn đáng yêu. Cử động của con búp bê chân thực như đang sống, kích thước của nó cũng bằng người thật. Những hình ảnh trong máy thu đã được sử dụng cho các chương trình lập trình riêng cho Tsumura và Kakimoto. Osanai đã lệnh cho Hashimoto tiêm nhiễm những hình ảnh bất bình thường vào tiềm thức hai người đó khi họ sử dụng máy thu và máy chiếu.
“Trông chán đời quá”, Osanai tặc lưỡi.
Hắn đã dụ Himuro mang DC Mini đến phòng mình. Tên đần thô kệch hoan hỉ dẫn xác tới, những tưởng sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh như mọi lần với một cuộc vui trụy lạc trên ghế sofa. Osanai ép gã uống thuốc ngủ, đoạn di chuyển khối thân hình cục mịch bất động của gã xuống tầng hầm với sự trợ giúp của Hashimoto. Hắn ra lệnh cho Hashimoto truyền dẫn hình ảnh vào trí não Himuro, nhưng những chương trình vốn được thiết kế riêng cho Tsumura và Kakimoto, kéo dài vỏn vẹn chỉ một phần hai mươi giây mỗi ba phút. Ngoài ra chúng được thiết kế để kích thích những chấn thương tâm lý của hai người đó, nên Himuro cùng lắm cũng chỉ chịu tác động của chứng hoang tưởng liên hệ mà thôi. Chừng đó tác động vẫn chưa đủ để nghiền nát nhân cách của một con người. Tsumura và Kakimoto đều là những kẻ đem lòng ngưỡng mộ Atsuko, nên đơn giản chỉ cần gây cho hai người đó chứng hoang tưởng liên hệ, khiến cho họ không thể tham gia vào việc nghiên cứu và trị liệu được nữa là đủ. Chúng sẽ trở thành nguồn tư liệu tuyệt vời cho những tin đồn thất thiệt được truyền đi muôn nơi. Nhưng Himuro, đồng phạm của Osanai trong vụ việc, gã biết mọi chi tiết từ đầu tới cuối, vậy nên chỉ còn cách duy nhất để bịt đầu mối: hủy hoại hoàn toàn trí não của tên súc sinh vô lại này.
Osanai bắt đầu truyền những cơn ác mộng của bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt cấp độ nghiêm trọng bằng cách dùng các hình ảnh mà bộ nhớ đã thu lại từ máy chiếu. Himuro sẽ bị dồn tới đáy sâu nhất của miền vô thức, không còn đường quay trở về nữa. Mọi thứ thuộc về tính người trong gã sẽ hoàn toàn vỡ vụn.
Trước khi truyền hình ảnh, Osanai lục hết các túi quần túi áo của Himuro. DC Mini đáng lẽ phải có sáu chiếc, nhưng Himuro chỉ mang tới năm chiếc, nói rằng gã chỉ tìm được thế thôi. Osanai nghi ngờ gã đã giữ lại một chiếc đâu đó cho mục đích cá nhân, nhưng lộn hết mặt trong mặt ngoài của chiếc áo blouse trắng trên người Himuro, hắn vẫn không tìm thấy gì cả. Trừ khi tên Himuro này đã tìm ra cách nhét DC Mini vào trong thanh sô cô la gã đang ăn dở thì chịu thôi.
Osanai truyền dẫn trực tiếp những cơn ác mộng vào tiềm thức Himuro. Những hình ảnh ghê rợn đến mức thậm chí Osanai còn không thể nhìn thẳng vào màn hình. Chân tay Himuro đột nhiên cứng đờ, gã rên rỉ yếu ớt, vẻ mặt tang thương buồn thảm. Gã cứ giữ nguyên trạng thái đó trong hai phút, trước khi trừng mắt nhìn Osanai chằm chằm và rú lên tru tréo. Nhìn Himuro hiện giờ là đủ hiểu cú sốc đè nặng tâm trí gã hẳn phải khủng khiếp đến thế nào. Gương mặt gã lộ rõ vẻ sợ hãi cùng cực, tiếng gào thét bất lực đau đớn, dường như tên sát nhân hiện đang sừng sững trước mặt gã, và giờ đây, lần đầu tiên trong đời gã nhận ra mình sắp bị hành hình. Osanai hơi rùng mình. Himuro vẫn tiếp tục vùng vẫy và gào thét hết sức bình sinh. Cuối cùng gã cũng nhắm mắt lại, tuy vẫn còn thổn thức khóc nấc lên. Vẻ mặt Himuro giờ trì độn hẳn, tựa như gã đã bị lôi tuột xuống cái hố tăm tối sâu thăm thẳm của miền vô thức. Sau đó, biểu hiện ấy cũng chầm chậm biến đổi. Himuro mỉm cười ngờ nghệch. Sự thỏa mãn trên gương mặt gã hiện giờ là biểu trưng của một thứ khoái cảm cơ bản thuần túy, khác xa với thứ xúc cảm đã được mài dũa bởi thế giới văn minh và bị biến đổi trở nên nhàm chán. Chuỗi ác mộng kia là những thứ nhơ nhuốc ghê tởm, nhưng chúng chạm vào phần nguyên thủy nhất của niềm lạc thú trong con người, khiến bất kỳ ai nhìn vào chúng một lần cũng phải chán ngán hiện thực. Himuro bật ra một tràng cười khùng khục trong cổ họng, như một kẻ điên đã mất đi ý thức.