Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Minette Walters
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
live nhìn Roz với vẻ hoài nghi rõ rệt. Vẻ mãn nguyện đã khiến khuôn mặt vốn xanh xao của cô ánh lên nét rạng rỡ.
“Trông chị khang khác.” Cô ta nói bằng giọng buộc tội, chừng như điều đó khiến cô ta khó chịu.
Roz lắc đầu, “Không. Mọi chuyện vẫn thế.” Đôi khi, nói dối vẫn an toàn hơn. Cô sợ Olive sẽ nghĩ việc cô qua lại với người cảnh sát đã bắt giữ mình là một sự phản bội, “Cô có nhận được lời nhắn của tôi hôm thứ Hai tuần trước không?”
Olive đang trong tình trạng luộm thuộm nhất, mái tóc rối bù xổ tung trước khuôn mặt trắng bệch, trên áo dính một vệt nước xốt cà chua, mùi mồ hôi chua lòm khiến không gian nhỏ bé của căn phòng ngột ngạt không thở nổi. Người cô ta đang run lên vì khó chịu, trán nhăn lại cau có, như thể sẽ cự tuyệt tất cả những gì được nghe. Cô ta không trả lời.
“Có gì không ổn sao?” Roz bình thản hỏi.
“Tôi không muốn gặp chị nữa.”
Roz quay chiếc bút chì giữa những ngón tay, “Tại sao vậy?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải đưa ra lý do.”
“Đưa ra thì sẽ lịch sự hơn đấy,” Roz vẫn nói với giọng đều đều. “Tôi đã đổ rất nhiều thời gian, công sức và tình cảm vào cô. Tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn cơ.”
Môi Olive dấu ra cong cớn. “Bạn bè sao?” Cô ta cộc cằn rít lên, “Chúng ta không phải bạn bè. Chị là cô gái hoàn hào đang kiếm tiền bằng việc tự coi mình là nhất, còn tôi chỉ là một kẻ tội nghiệp bị chị lợi dụng mà thôi.” Cô ta chống tay lên mặt bàn và cố sức đứng dậy, “Tôi không muốn chị viết cuốn sách ấy nữa.”
“Bởi vì cô muốn được mọi người nể sợ trong tù hơn là bị mọi người cười nhạo ở ngoài kia.” Roz lắc đầu, “Cô là một kẻ ngốc, Olive ạ. Và cũng hèn nhát nữa. Tôi nghĩ cô dũng cảm hơn cơ.”
Olive mím chặt đôi môi béo mẫm trong lúc cố nâng người dậy. “Tôi sẽ không nghe đâu,” cô ta ương bướng như một đứa trẻ, “Chị chỉ đang cố khiến tôi đổi ý thôi.”
“Tất nhiên rồi.” Roz đưa tay chống cằm, “Tôi vẫn sẽ viết cuốn sách ấy, dù cô có muốn hay không. Tôi không sợ cô đâu. Cô có thể yêu cầu một luật sư cố vấn đưa ra lệnh huấn thị để ngăn cản tôi, nhưng ông ta sẽ chẳng làm được gì cả. Tôi sẽ chứng minh được cô vô tội, và tòa án sẽ bảo vệ quyền xuất bản cuốn sách ấy, bởi như thế tức là ủng hộ công lý.”
Olive lại ngồi phịch xuống ghế, “Tôi sẽ viết thư cho tổ chức Quyền tự do của công dân. Họ sẽ giúp tôi.”
“Họ sẽ không giúp cô đâu nếu họ biết những việc tôi làm là để đưa cô ra khỏi đây. Họ còn giúp tôi ấy.”
“Vậy thì tôi sẽ gửi thư đến ủy ban Nhân quyền. Tôi sẽ bảo với họ rằng những việc chị làm xâm phạm đến quyền riêng tư của tôi.”
“Cứ làm đi. Và thế là cô sẽ giúp tôi rất nhiều đấy. Mọi người sẽ đổ xô đi mua cuốn sách của tôi vì muốn biết rốt cuộc vụ lùm xùm đó là gì. Và nếu việc này được tranh tụng tại tòa, bất luận thế nào, tôi đảm bảo tất cả mọi người sẽ biết tới bằng chứng.”
“Bằng chứng nào?”
“Bằng chứng chứng minh cô không hề gây án.”
Olive giáng một cú đấm nặng nề xuống bàn, “Tôi đã gây án.”
“Không, cô không làm thế.”
“Tôi đã làm thế.” Người phụ nữ to béo gầm lên.
“Không phải cô,” Roz nói, đôi mắt ánh lên tức giận. “Khi nào thì cô mới chịu chấp nhận sự thật rằng mẹ cô đã chết rồi, hả cô gái ngốc nghếch?” Lần này đến lượt cô đập bàn, “Mẹ cô không còn nữa, Olive ạ. Bà ta sẽ không bao giờ xuất hiện dù cô có trốn bao lâu ở trong này đi nữa.”
Hai giọt nước mắt lăn xuống gò má Olive, “Tôi ghét chị.”
Roz lạnh lùng tiếp tục, “Cô về nhà, nhìn thấy những gì gã nhân tình quý báu của mình đã làm, và vô cùng choáng váng. Vì Chúa, tôi không trách cô đâu.” Cô lôi mấy tấm ảnh chụp xác Gwen và Amber từ túi xách ra và đặt chúng trên bàn ngay trước mặt Olive. “Cô yêu mẹ mình, đúng không? Cô luôn luôn yêu mến những người cần đến cô.”
Cơn giận của Olive bùng lên dữ dội, “Thật là nhảm nhí, nhảm nhí hết sức.”
Roz lắc đầu, “Tôi đã từng cần đến cô. Vì thế tôi biết.”
Đôi môi Olive run rẩy, “Chị chỉ cần tôi để tìm hiểu cảm giác giết người là như thế nào thôi.”
“Không.” Roz vươn tới, nắm lấy hai bàn tay to béo và mềm mại của người phụ nữ. “Tôi đã cần ai đó để yêu thương. Cô lại rất dễ mến, Olive ạ.”
Olive giật tay ra và úp mặt vào hai lòng bàn tay, “Không ai yêu tôi cả,” cô ta thầm thì, “Chưa bao giờ có ai yêu tôi hết.”
“Cô sai rồi.” Roz khẳng định, “Tôi yêu mến cô. Xơ Bridget yêu mến cô. Và chúng tôi sẽ không bỏ rơi cô tới khi nào cô được thả ra. Cô phải tin chúng tôi.” Cô khép chặt tâm trí, bỏ ngoài tai những lời thì thầm cảnh báo rằng chưa chắc cô sẽ thực hiện được điều cam kết và rằng những lời dối trá có thể dễ dàng làm tổn thương Olive tới mức nào. “Kể cho tôi nghe về Amber đi,” cô nhẹ nhàng giục. “Nói cho tôi biết tại sao mẹ cô lại cần cô.”
Thân thể to lớn bất giác buông tiếng thở dài đầu hàng, “Lúc nào con bé cũng muốn làm theo ý mình, nếu không, nó sẽ khiến tất cả phải khổ sở. Con bé luôn nói dối về những chuyện mọi người làm cho nó, bịa đặt những điều kinh khủng, thi thoảng còn đánh người nữa. Một lần, nó đã đổ nước sôi vào tay mẹ tôi để trừng phạt bà. Vì vậy, chúng tôi thường để mặc nó làm những gì nó thích, như thế cuộc sống dễ thở hơn. Con bé sẽ hiền lành dịu dàng vô cùng nếu ai nấy làm theo những gì nó muốn.” Cô ta liếm những giọt nước mắt lăn xuống bờ môi, “Con bé chưa bao giờ sống có trách nhiệm, chị biết đấy, nhưng mọi việc còn tồi tệ hơn sau khi nó sinh đứa trẻ. Mẹ nói con bé chẳng chín chắn lên chút nào khi làm mẹ.”
“Cô ta làm thế vì nghĩ đó là một cách để đền bù cho bản thân sao?”
“Không, là để bào chữa cho bản thân thì đúng hơn.” Cô ta đan những ngón tay vào nhau, “Trẻ con khóc lóc là để khỏi bị đánh đòn. Và vì thế Amber cũng cư xử như một đứa trẻ. Nó chưa bao giờ bị rầy la vì chuyện có bầu. Chúng tôi sợ nó sẽ phản ứng lại.” Cô ta lấy mu bàn tay quẹt ngang mũi, “Mẹ đã quyết định đưa nó đến chỗ bác sĩ tâm lý. Mẹ nghĩ nó bị chứng tâm thần phân liệt.” Cô ta thở dài nặng nề, “Nhưng rồi họ bị giết, và tất cả chẳng còn quan trọng nữa.”
Roz đưa cô ta một mẩu khăn giấy và im lặng đợi cô ta lau mũi xong, “Thế tại sao Amber lại luôn cư xử đúng mực ở trường?”
“Ồ, không phải luôn luôn. Nó sẽ phát điên nếu ai đó trêu chọc hoặc lấy đồ của nó mà không hỏi. Tôi thường phải nổi đóa lên để ngăn họ làm thế. Nhưng phần lớn thời gian, tôi phải cố gắng để không ai thấy được mặt xấu của nó. Nếu không bị ai động vào, con bé vẫn là một đứa trẻ đáng yêu. Thật đấy, rất đáng yêu.”
“Hai mặt của người phụ nữ.”
“Chắc mẹ tôi cũng nghĩ thế.” Olive thò tay vào túi xách để mở của Roz, lấy gói thuốc lá và bóc giấy bóng kính. “Tôi thường giữ con bé bên mình những lúc nó không ở trong lớp học. Nó chẳng bận tâm chuyện đó. Mấy đứa con gái khóa trên đối xử với Amber như thú cưng, khiến nó cảm thấy mình đặc biệt. Nhưng nó không có bạn cùng tuổi.” Cô ta dốc vài điếu thuốc ra bàn và lấy một điếu.
“Thế làm sao cô ta giữ được việc làm? Cô đâu thể kè kè một bên mà bảo vệ cô ta?”
“Sự thật là con bé cũng chẳng làm ở đâu được quá một tháng. Phần lớn thời gian con bé ở nhà với mẹ tôi. Con bé khiến cuộc sống của bà thật chẳng khác nào địa ngục.”
“Ở Phù Hoa thì sao?”
Olive quẹt diêm và châm điếu thuốc, “Cũng thế. Con bé mới làm ở đó ba tuần và đã nói về chuyện bỏ việc. Có vài rắc rối với mấy cô gái cùng chỗ làm. Amber đã khiến một trong số họ bị đuổi việc thì phải. Giờ tôi cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng dù gì, mẹ nói như thế là quá đủ rồi, và bà quyết định phải cho con bé đến gặp bác sĩ tâm lý.”
Roz ngồi trầm ngâm suốt một lúc lâu, rồi đột ngột lên tiếng, “Tôi biết bạn trai cô là ai. Chủ nhật nào hai người cũng hẹn hò ở một khách sạn tên là Belvedere trên phố Farraday và kí tên ông bà Lewis. Chủ khách sạn đó và cả người lễ tân trực ở công ty vận chuyển Wells- Fargo đã xem ảnh và xác nhận giúp tôi. Hẳn ông ta đã để cô ở khách sạn vào cái đêm sinh nhật cô khi cô tiết lộ về việc bỏ đứa bé. Ông ta đi thẳng về đường Leven để tính sổ với mẹ cô và Amber, cho rằng họ phải chịu trách nhiệm khi giết hại đứa con mà ông ta hằng khao khát. Tôi nghĩ bố cô không có mặt ở nhà vào đêm hôm đó. Rồi mọi thứ vuột khỏi tầm kiểm soát. Hôm sau trở về nhà, cô phát hiện ra hai cái xác, liền quẫn trí vì nghĩ rằng tất cả là lỗi của mình.” Roz cầm lấy tay Olive lần nữa và siết chặt hơn.
Olive nhắm mắt lại và im lặng khóc, làn da mềm mại mơn trớn những ngón tay của Roz. “Không,” cuối cùng cô ta nói và giằng tay ra. “Không phải vậy, dù tôi ước mọi chuyện đã diễn ra như thế, để ít nhất tôi sẽ biết tại sao tôi lại làm những việc tôi đã làm.” Đôi mắt cô ta nhìn xa xăm vô định, như thể đang xoáy sâu vào tâm tưởng của bản thân, “Vào sinh nhật tôi, chúng tôi không lên kế hoạch gì hết. Chúng tôi không thể làm thế. Chủ nhật là ngày duy nhất chúng tôi có thể hẹn hò, mà hôm ấy không phải Chủ nhật. Tình cờ em vợ của anh ấy đến chơi, thành ra anh ấy có thể thoát khỏi bà vợ trong một chốc một lát. Họ đều nghĩ anh ấy đến Hội Cựu chiến binh Anh.” Cô ta mỉm cười dù chẳng có gì vui ở đây. “Tội nghiệp Edward. Anh ấy luôn sợ rằng họ sẽ phát hiện ra và đuổi anh ấy đi trong tình cảnh không xu dính túi. Ngôi nhà và tiền bạc đều là của bà vợ. Anh ấy thật đáng thương. Puddleglum quả thật là một biệt danh phù hợp với Edward, nhất là khi anh ấy đội bộ tóc giả ngớ ngẩn đó. Trông anh ấy như thể bước ra từ Biên niên sử Narnia vậy, cao, gầy, và tóc dày.” Cô ta thở dài, “Cải trang ấy mà, cô biết đấy, phòng trường hợp ai đó nhận ra. Còn với tôi thì trông anh ấy thật buồn cười. Tôi thích Edward để đầu hói hơn.” Cô ta lại thở dài lần nữa, “Chiếc ghế bạc* là cuốn sách yêu thích của tôi và Amber khi còn nhỏ.”
Roz đoán, “Và hai người kí tên là ông bà Lewis vì C. S. Lewis là tác giả của cuốn truyện ấy, đúng không? Cô không sợ bà Clarke hay bố mẹ mình phát hiện ra sao?”
“Chúng tôi sợ tất cả mọi người, nhưng sợ nhất là Amber. Sự ghen tị đã trở thành bản chất của nó.”
“Cô ta có biết việc cô phá thai không?”
Olive lắc đầu, “Chỉ mẹ tôi biết thôi. Tôi chưa bao giờ nói với Edward và tất nhiên cũng không nói với Amber. Con bé là người duy nhất được phép dẫn trai về quan hệ ở nhà. Và nó làm thế suốt. Tối nào mẹ cũng bắt nó uống thuốc để không mang thai nữa.” Cô ta đưa tay vuốt mặt, “Mẹ vô cùng tức giận khi biết tôi dính bầu. Chúng tôi đều hiểu Amber sẽ phát điên vì chuyện đó.”
“Nên cô mới quyết định phá thai?”
“Có lẽ thế. Đó là cách giải quyết hợp lý duy nhất ở thời điểm đó. Giờ thì tôi thấy hối hận.”
“Cô vẫn còn cơ hội mà.”
“Tôi không nghĩ thế đâu.”
Lúc sau, Roz lên tiếng hỏi, “Vậy điều gì đã xảy ra vào tối hôm ấy?”
Olive nhìn cô không chớp mắt qua làn khói thuốc, “Amber phát hiện ra món quà sinh nhật mà Edward tặng tôi trước đó. Tôi đã giấu rất kĩ nhưng nó lúc nào cũng soi mói mọi thứ.” Miệng Olive mím chặt, “Tôi luôn phải mang trả những thứ con bé đã lấy vào chỗ cũ. Cho nên mọi người lại nghĩ tôi là đứa ăn cắp vặt.” Cô ta mân mê cổ tay, “Đó là một cái vòng tay đặt làm với mặt dây chuyền hình chiếc ghế bạc nhỏ xíu. Dòng chữ khắc trên đó là: E.L.N.N.L.T.Đ.C.A. Chị đoán được không? Em là Narnia, Narnia là thiên đường của anh.” Cô ta tự mỉm cười với chính mình, “Tôi đã nghĩ đó là một món quà tuyệt vời.”
“Ông ta rất yêu cô.” Đó là một lời nhận xét, chứ không phải một câu hỏi.
“Tôi khiến anh ấy cảm thấy mình được trở về thời thanh xuân một lần nữa.” Nước mắt lại thi nhau tuôn xuống từ hai mí mắt húp híp, “Chúng tôi có làm hại đến ai đâu. Chỉ duy trì một mối quan hệ bí mật vào mỗi Chủ nhật, cái ngày mà chúng tôi luôn mong ngóng.” Nước mắt Olive lăn dài xuống má, “Giờ tôi ước mình đã không làm thế, nhưng thật tuyệt khi thấy mình đặc biệt trong mắt ai đó. Tôi chưa bao giờ yêu, và tôi luôn ghen tị với Amber vì điều này. Con bé có rất nhiều bạn trai, và thường xuyên đưa họ về nhà. Mẹ quá sợ nó nên không dám nói gì.” Cô ta nức nở thành tiếng, “Họ luôn cười nhạo tôi, và tôi rất ghét bị cười nhạo.”
Một gia đình mới khủng khiếp làm sao, mỗi thành viên đều tuyệt vọng tìm kiếm tình yêu, nhưng chẳng ai tìm thấy cả. Giả sử họ tìm thấy tình yêu thật đi chăng nữa, thì họ có thừa nhận hay không? Cô đợi đến khi Olive bình tâm lại một chút và hỏi tiếp, “Mẹ cô có biết đó là Edward không?”
“Không, tôi bảo là một người cùng chỗ làm. Chúng tôi rất cẩn trọng. Edward là bạn thân nhất của bố tôi. Câu chuyện mà bị phanh phui thì sẽ hủy hoại cuộc sống của tất cả.” Cô ta đột nhiên im lặng, “Chà, nhưng cuối cùng thì cuộc sống của tất cả vẫn bị hủy hoại.”
“Họ đã biết.”
Cô ta gật đầu buồn bã, “Amber đoán ra ngay lúc tìm thấy sợi dây chuyền. Đáng lẽ tôi phải biết con bé sẽ đoán ra. Chiếc ghế bạc, Narnia. Rõ ràng là do Puddleglum mua tặng rồi.” Cô ta hít một hơi thật sâu.
Roz quan sát cô ta trong giây lát, “Và cô ta đã làm gì?” Cô hỏi khi thấy Olive im lặng không kể tiếp.
“Làm điều mà con bé luôn làm mỗi khi tức giận. Bắt đầu đánh đấm. Con bé cứ giật tóc tôi, tôi nhớ là thế. Và la hét. Bố mẹ tôi phải tách hai đứa ra. Tôi bị vướng vào một trận kéo co, Robert nắm lấy khuỷu tay tôi rồi kéo về một hướng, Amber giật tóc tôi về hướng ngược lại. Sau đó, mọi chuyện vỡ lở. Con bé không ngừng la hét rằng tôi đang vụng trộm với ông Clarke.” Cô ta khốn khổ nhìn chằm chằm xuống bàn, “Mẹ tôi nhìn như thể sắp phát bệnh đến nơi, vì chẳng ai thích chuyện mấy ông già cặp kè gái trẻ, tôi đã nhìn thấy điều đó trong ánh mắt của người phụ nữ ở khách sạn Belvedere.” Cô ta xoay điếu thuốc qua những ngón tay, “Nhưng giờ tôi nghĩ là bởi mẹ đã biết rằng Edward còn dan díu với Robert. Và bà thực sự ghê tởm. Giờ chính tôi cũng thấy ghê tởm.”
“Tại sao cô không phủ nhận?”
Olive buồn bã rít thuốc, “Chẳng ích gì. Mẹ tôi biết Amber nói thật. Tôi đoán là do bản năng. Người ta thường biết điều này điều kia, như những mảnh ghép lộn xộn vô nghĩa, rồi đột nhiên chúng khớp lại với nhau. Dù sao đi nữa, cả ba người chằm chằm nhìn tôi, với mẹ là choáng váng, còn với bố là giận dữ.” Cô ta nhún vai, “Tôi chưa bao giờ thấy bố mình uất hận đến thế. Mẹ nói tuột việc tôi đã phá thai, bố tát tới tấp vào mặt tôi và gọi tôi là con đĩ. Amber thì la lối om sòm rằng bố đang ghen vì ông ta cũng yêu Edward. Mọi chuyện khủng khiếp đến mức tôi phải bỏ đi.” Đôi mắt Olive ầng ậng nước, nhưng mặt vẫn thoáng nét tức cười, “Hôm sau tôi trở về thì thấy máu lênh láng khắp nơi, mẹ và Amber đã chết.”
“Cô ở ngoài cả đêm sao?”
Olive gật đầu, “Và gần hết buổi sáng hôm sau.”
“Đây là chuyện tốt mà,” Roz chồm người tới trước. “Chúng ta có thể tìm cách chứng minh. Cô đã đi đâu?”
“Tôi đi bộ tới bờ biển.” Cô ta nhìn chăm chăm vào hai bàn tay, “Tôi định tự tử. Tôi ước mình đã làm thế. Nhưng tôi chỉ ngồi ở đấy cả đêm và suy nghĩ.”
“Có ai nhìn thấy cô không?”
“Không. Tôi không muốn bị ai bắt gặp. Khi thấy có ánh sáng chiếu tới và nghe thấy tiếng người đang đến, tôi trốn vào sau một chiếc thuyền nhỏ.”
“Cô về nhà lúc mấy giờ?”
“Khoảng buổi trưa. Tôi không ăn gì từ tối hôm trước nên rất đói.”
“Cô có nói chuyện với ai không?”
Olive thở dài yếu ớt, “Không ai nhìn thấy tôi cả. Nếu không thì tôi đã chẳng ở đây.”
“Cô vào nhà bằng cách nào? Cô có chìa khóa à?”
“Phải.”
“Tại sao?” Roz liền hỏi, “Cô nói cô bỏ đi. Tôi cứ nghĩ cô chỉ cứ thế bỏ đi thôi.”
Đôi mắt Olive trợn trừng vì tức giận. “Tôi biết chị sẽ không tin tôi mà,” cô ta rít lên. “Chẳng ai tin tôi khi tôi nói thật hết.” Cô ta lại bắt đầu nức nở.
“Tôi tin cô,” Roz đáp chắc nịch. “Tôi chỉ muốn làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Tôi đi vào phòng và lấy vài món đồ. Tôi chỉ bỏ đi khi bọn họ cứ ầm ĩ.” Cô ta đau khổ vần vò gương mặt mình, “Robert thì thút thít. Quá nhức nhối!”
“Được rồi. Kể tiếp đi, cô trở về nhà rồi sao nữa?”
“Tôi vào nhà và đi xuống bếp tìm đồ ăn. Tôi giẫm phải chỗ máu me trước khi kịp nhận ra là gì.” Cô ta nhìn vào bức ảnh chụp mẹ mình và những giọt nước mắt lại tuôn như suối, “Tôi không muốn nhớ lại đâu. Thật kinh khủng.” Môi dưới của cô ta rung lên bần bật.
“Được rồi.” Roz dịu giọng, “Giờ hãy tập trung vào chi tiết khác. Tại sao cô ở lại? Sao cô không chạy ra đường và kêu cứu?”
Olive chùi mắt, “Tôi không thể nhúc nhích được. Tôi muốn lắm chứ, nhưng không thể. Tôi cứ đứng đó và nghĩ mẹ sẽ xấu hổ nhường nào khi mọi người nhìn thấy bà trần truồng.” Môi cô ta cứ trề ra và run bần bật như những đứa trẻ xấu xí khóc hờn, “Tôi choáng váng. Tôi chỉ muốn ngồi xuống nhưng không có cái ghế nào.” Cô ta đưa tay bấu miệng và nuốt nước miếng, “Sau đó bà Clarke sang đập cửa sổ nhà bếp. Bà ta cứ la hét rằng Chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho sự đồi bại của tôi, và rồi miệng bà ta chảy dãi thòng lòng.” Đôi vai to lớn bất giác rùng mình, “Tôi biết tôi phải bịt miệng bà ta lại, bởi vì bà ta đang khiến mọi chuyện tệ hại thêm. Thế nên tôi cầm lấy cây lăn bột và đi ra cửa sau.” Cô ta thở dài, “Nhưng tôi bị ngã và dù gì bà ta cũng không còn ở đó nữa.”
“Đó là lúc cô gọi cảnh sát à?”
“Không.” Gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt càng hoảng loạn hơn, “Giờ tôi không nhớ chính xác nữa. Tôi gần như phát điên vì máu dính khắp người. Tôi cứ cào hai tay để rửa sạch máu.” Đôi mắt cô ta mở trừng trừng. “Tôi vốn đã hậu đậu mà sàn bếp lại quá trơn. Tôi cứ vấp phải những cái xác, rồi phải đặt chúng lại đúng vị trí, và thế là người tôi lại càng dính nhiều máu hơn.” Cô ta tiếp tục nức nở, “Và tôi nghĩ tất cả là lỗi ở mình. Nếu tôi không ra đời thì đã không có thảm kịch này. Tôi ngồi đó một lúc lâu vì choáng váng quá đỗi.”
Roz hoang mang nhìn mái đầu đang cúi gằm của Olive, “Tại sao cô không kể cho cảnh sát?”
Olive ngước đôi mát xanh dương ầng ậng nước lên nhìn Roz, “Tôi cũng định thế, nhưng có ai chịu nói chuyện với tôi đâu. Tất cả đều nghĩ chính tôi đã gây án. Trong suốt thời gian họ làm hiện trường, tôi chỉ miên man nghĩ sao lại xảy ra những chuyện này cơ chứ, tôi nghĩ về Edward và tôi, về Edward và bố tôi, về vụ phá thai, về Amber, về đứa con của nó, và về khả năng sẽ bớt điều tiếng cho tất cả mọi người nếu nhận mình chính là hung thủ.”
Roz cố giữ giọng bình tĩnh, “Cô nghĩ ai là thủ phạm?”
Olive lộ vẻ khổ sở, “Suốt nhiều năm liền tôi không nghĩ gì đến chuyện này.” Cô ta ôm lấy vai như thể cố bảo vệ mình, “Và rồi tôi hiểu ra. Kiểu gì họ cũng sẽ quy tội cho tôi thôi, vì Robert là người duy nhất cứu được tôi, nhưng ông ta lại chính là người đã gây ra mọi chuyện.” Cô ta bặm môi, “Thật nhẹ nhõm khi chỉ cần nói điều mà ai nấy đều muốn mình nói. Tôi không muốn về nhà, như chị thấy đấy, khi mẹ thì đã chết, Edward sống kế bên, và tất cả mọi người đều biết chuyện. Tôi không thể trở về nhà.”
“Làm sao cô biết chính bố mình là hung thủ?”
Olive bật ra tiếng rên đau đớn, chẳng khác nào một con thú bị thương. “Bởi Crew rất tàn nhẫn với tôi.” Những giọt nước mắt thống khổ thi nhau rơi xuống gò má Olive. “Ông ta thi thoảng có tới nhà và thường vỗ vai tôi hỏi han, ‘Độ này thế nào, Olive?’ Nhưng khi ở đồn cảnh sát, ông ta úp mặt vào cái khăn tay để khỏi nôn ra và đứng tít phía bên kia căn phòng rồi bảo, ‘Đừng nói bất cứ điều gì với tôi hay với cảnh sát, nếu không thì tôi sẽ chẳng thể giúp cô đâu.’ Và tôi biết từ lúc đó.”
Roz chau mày, “Bằng cách nào? Tôi không hiểu.”
“Bởi vì bố là người duy nhất biết tôi không có mặt ở nhà, nhưng không nói một lời nào với ông Crew trước đấy, hay khai với cảnh sát sau này. Bố chính là hung thủ, nếu không ông ta đã cố cứu tôi rồi. Ông ta để tôi ngồi tù vì ông ta hèn nhát.” Olive khóc rống lên “Và rồi ông ta chết, để lại toàn bộ tài sản cho đứa con của Amber, trong khi hoàn toàn có thể để lại một lá thư nói rằng tôi vô tội.” Cô ta đập hai tay vào đầu gối, “Khi đã chết rồi thì chuyện đó hỏi còn nghĩa lý gì nữa chứ?”
Roz lấy điếu thuốc lá khỏi tay Olive và đặt nó xuống bàn, “Tại sao cô không nói với cảnh sát rằng cô nghĩ chính bố mình mới là kẻ giết người? Trung sĩ Hawksley có thể đã lắng nghe cô nói. Anh ấy đã luôn nghi ngờ bố cô.”
Người phụ nữ to béo nhìn chằm chằm xuống bàn, “Tôi không muốn nói với chị đâu.”
“Cô phải nói với tôi, Olive ạ.”
“Chị sẽ cười tôi mất.”
“Nói tôi nghe xem.”
“Vì tôi quá đói.”
Roz bối rối lắc đầu, “Tôi không hiểu.”
“Viên cảnh sát ấy mang cho tôi một cái bánh sandwich và nói tôi sẽ được ăn tối tử tế hơn khi lấy xong lời khai.” Cô ta lại nức nở khóc và rền rĩ, “Tôi không ăn gì suốt cả ngày, và bấy giờ đã đói ngấu. Sẽ nhanh hơn nếu tôi khai những gì họ muốn tôi khai, và được ăn tối.” Cô ta siết chặt hai bàn tay, “Người ta sẽ không cười tôi chứ?”
Roz băn khoăn tại sao cô chưa từng ngờ rằng chứng thèm ăn vô độ của Olive có thể là một yếu tố quan trọng trong lời khai. Bà Hopwood đã nói cô ta bị kiềm chế trong chuyện ăn uống, và khi bị đói, những căng thẳng dồn nén sẽ càng tệ thêm. “Không,” cô khẳng định, “Sẽ chẳng ai cười cả. Nhưng tại sao cô lại khăng khăng nhận tội tại phiên tòa? Lúc đó cô có thể kháng cáo cơ mà, sau khi đã có đủ thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo và vượt qua cơn sốc.”
Olive quệt mắt, “Quá muộn rồi. Tôi đã thú tội. Tôi chẳng có gì để kháng cáo nữa, trừ khi chấp nhận là mình không đủ năng lực trách nhiệm hình sự, nhưng tôi sẽ không để cho Crew gọi tôi là đứa thần kinh đâu. Tôi ghét ông ta.”
“Nhưng nếu cô kể sự thật với ai đó thì biết đâu họ đã tin cô. Chẳng phải cô đã kể với tôi và tôi tin cô hay sao?”
Olive lắc đâu. “Tôi chẳng kể gì với chị cả. Những điều chị biết đều là do chị tự tìm ra. Thế nên chị mới tin.” Đôi mắt cô ta lại rưng rưng, “Lúc mới vào tù, tôi từng cố tự minh oan. Tôi nói với cha xứ, nhưng ông ta không ưa tôi, và nghĩ rằng tôi nói dối. Tôi đã thú nhận, chị thấy đấy, nhưng chỉ thú nhận mình có tội thôi. Bác sĩ tâm lý là những người đáng sợ nhất. Tôi nghĩ nếu tôi nói rằng mình vô tội và không tỏ chút hối lỗi nào, họ sẽ cho rằng tôi mắc bệnh tâm thần và tống tôi tới Broadmoor.”
Roz thương cảm nhìn mái đầu đang cúi xuống của người đối diện. Thực sự Olive chưa bao giờ có lấy một cơ hội. Và cuối cùng lỗi là ở ai đây? Peter Crew? Robert Martin? Cảnh sát? Hay Gwen tội nghiệp, vì quá phụ thuộc vào Olive mà nỡ đóng khung cuộc sống của con gái mình? Michael Jackson đã nói, “Cô ta là kiểu người mà cô chỉ nghĩ đến khi có việc muốn giao phó và cô biết chắc họ sẽ nhận lời.” Amber chưa bao giờ là người sinh ra để chiều lòng người khác, mà chính là Olive, vì lẽ tất yếu, cô ta đã dần trở thành một người phụ thuộc. Và khi không còn ai nói cho cô ta biết mình phải làm gì nữa, tuyến phòng thủ cuối cùng của cô ta liền bị công phá.
“Vài ngày nữa cô sẽ chính thức được nghe tin này, nhưng tôi chết mất nếu thấy cô phải đợi. Peter Crew đang bị khởi tố, vì đã biển thủ tiền của bố cô và lừa đảo kinh tế. Cả tội âm mưu giết người nữa.”
Một lúc lâu sau, Olive mới ngẩng lên. Roz dựng tóc gáy khi thoáng thấy tia nhìn khác lạ ánh lên trong mát Olive, tia nhìn xác nhận chiến thắng. Cô bỗng nhớ tới lời xơ Bridget khi nói về sự thật của cô, “Cô mới là người được chọn, Roz ạ, chứ không phải tôi.” Còn sự thật của Olive thì sao? Sự thật của cô ta là gì?
“Tôi biết cả rồi.” Olive chậm rãi rút một cái ghim ở mặt trước chiếc áo tù ra. “Truyền tin trong tù,” cô ta giải thích, “Crew đã thuê anh em nhà Hayes đến đập phá nhà hàng của trung sĩ Hawksley. Chị cũng ở đó, hai người đã bị đập cho tơi tả. Tôi lấy làm tiếc vì sự cố chị phải trải qua, còn ngoài ra thì tôi chẳng có cảm xúc gì nữa. Tôi chưa bao giờ ưa ông Hayes. Ông ta luôn lờ tôi đi và chỉ nói chuyện với Amber.” Cô ta cảm cái ghim lên mặt bàn. Một chút đất sét và sáp khô vẫn còn dính ở đâu ghim.
Roz nhướng mày nhìn cái ghim, “Thứ đó chẳng được tích sự gì đâu, Olive ạ.”
“Chị nói khi tin tưởng vào việc gì thì nó sẽ trở thành hiện thực mà.”
Roz nhún vai, “Tôi nói đùa đấy.”
“Bách khoa toàn thư Britannica* thì không nói đùa đâu.” Olive ngân nga như đang hát, “Trang 96, chương 25, tiêu đề Huyền bí học.” Cô ta hào hứng vỗ tay như một đứa trẻ đang phấn khích và lớn giọng đọc, ‘“Phép thuật và bùa chú có tác dụng tại Salem vì tất cả những người có liên quan đều tin tưởng vào sức mạnh của nó.’” Nhận thấy Roz cau mặt vẻ cảnh giác, Olive đổi lại giọng bình tĩnh. “Toàn chuyện nhảm nhí ấy mà. Liệu Crew có bị kết án không?”
“Tôi không biết. Ông ta khai rằng với tư cách luật sư cố vấn, ông ta đã được bố cô trao toàn quyền đầu tư số tiền thừa kế trong lúc tìm kiếm cháu trai cô. ” Roz nhếch mép cười, “Và vấn đề rắc rối ở đây là nếu thị trường bất động sản khởi sắc thì sự đầu tư của ông ta sẽ là một quyết định khôn ngoan.” Trong tất cả những lời cáo buộc, có vẻ âm mưu lừa đảo nhắm vào Hawksley và Xoong Chần Trứng là nhiều hi vọng nhất, đơn giản vì anh trai của Stewart Hayes non gan hơn em mình, và đã chịu đầu hàng trước những chất vấn của cảnh sát, “Crew phủ nhận tất cả, nhưng cảnh sát tỏ ra khá lạc quan trong việc buộc tội ông ta cùng hai anh em nhà Hayes. Tôi sẽ làm mọi cách để ép ông ta phải nhận tội lơ là chức trách trong vụ án của cô. Ông ta cũng là một người mà cô đã từng cố gắng nói sự thật, đúng không?”
“Không,” Olive đáp với vẻ hối tiếc, “Chẳng ích gì. Ông ta là luật sư cố vấn của Robert trong nhiều năm liền. Ông ta không bao giờ tin rằng bố tôi đã làm việc đó.”
Roz bắt đầu chắp ghép những mảnh thông tin mà cô đã biết. “Bố cô không giết mẹ và em gái cô, Olive ạ. Ông ấy tưởng chính cô là hung thủ. Gwen và Amber vẫn còn sống khi ông ấy đi làm vào sáng hôm sau. Theo như ông ấy biết, thì lời khai của cô là hoàn toàn đúng sự thật.”
“Nhưng ông ta biết tôi không hề ở nhà.”
Roz lắc đầu, “Tôi không thể chứng minh được, nhưng tôi cho rằng ông ấy thậm chí còn không nhận ra cô đã bỏ đi. Ông ấy ngủ ở dưới nhà mà, nhớ không, và cô thì lẳng lặng bỏ đi vì không muốn ai biết. Nếu cô đồng ý gặp bố mình dù chỉ một lần, thì cô đã nhận ra.” Cô đứng lên, “Quả thật là sự đã rồi, nhưng lẽ ra cô không nên trừng phạt ông già theo cách đó, Olive ạ. Robert cũng vô tội như cô thôi. Ông ấy yêu thương cô, nhưng lại không giỏi thể hiện tình cảm. Tôi ngờ rằng lỗi lầm duy nhất của ông là không mấy để ý đến quần áo phụ nữ.”
Olive lắc đầu, “Tôi không hiểu.”
“Ông ấy nói với cảnh sát rằng mẹ cô mặc chiếc váy liền thân bầng vải nylon.”
“Tại sao lại nói thế?”
Roz thở dài, “Tôi cho rằng ông ấy không muốn thừa nhận sự thật là chưa bao giờ để ý đến vợ mình. Robert không phải người xấu, Olive ạ. Ông ấy cũng đâu điều khiển được xu hướng tính dục của mình, cũng giống như tôi hay cô vậy thôi. Tất cả thảm kịch này xảy ra, chẳng qua vì không ai trong số mấy người thẳng thắn nói chuyện với nhau.” Cô nhặt cái ghim cắm trên mặt bàn lên và chùi sạch phần đầu, “Và tôi tin bố cô chưa bao giờ đổ lỗi cho cô về những gì đã xảy ra, dẫu chỉ trong khoảnh khắc. Ông ấy tự dằn vặt mình. Đó là lý do tại sao ông ấy vẫn tiếp tục sống trong ngôi nhà đó. Ông ấy muốn chuộc tội.”
Một giọt nước mắt chảy dài xuống má Olive, “Ông ấy luôn nói thu chẳng bù chi.” Cô ta giơ tay ra để lấy cái ghim, “Nếu tôi yêu ông ấy ít hơn, hẳn tôi đã không hận ông ấy nhiều như thế. Có phải giờ đây đã quá muộn rồi không?”
Kẻ Nặn Sáp Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters Kẻ Nặn Sáp