Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 19 - Đại Tá Bị Sốc
B
í ẩn Putney,” tờ Daily Megaphone cho biết, “đã vượt xa bất kỳ vụ án nào trong những năm gần đây về tính giật gân. Có chút gì quái lạ trong hình ảnh tàn khốc của người chết nằm trên bậc cửa căn nhà hoang, và thi thể đong đưa của kẻ sát nhân treo cổ trong gian bếp; không một dấu hiệu nhận dạng nào khác ngoại trừ một lá bài ghim trên ngực.
“Tấn bi kịch có thể được tái dựng lại phần nào. Ông White rõ ràng đã bị giết trong vườn bởi người đàn ông Pháp bị treo cổ. Khẩu súng tự động trong túi anh ta, đã nhả đạn trước đó, là bằng chứng hỗ trợ cho giả thuyết này, mặc dù cảnh sát không tìm thấy dấu chân anh ta trong bụi nguyệt quế. Nhưng ai đã treo cổ người đàn ông có tên Raoul bằng sợi thừng? Đó là một bí ẩn tuyệt đối, Cảnhsát Putney không thể cung cấp bất kỳ thông tin nào về chủ đề này và Sở cảnh sát thì rất kín kẽ.
“Vụ án mạng đã được phát hiện như sau. Vào lúc ba giờ sáng ngày 4, cảnh sát tuần tra Robinson, đang đi tuần trên đường, theo thông lệ bước vào một ngôi nhà bỏ hoang, để kiểm tra cửa lớn xem có thể bị trộm hay không. Khu vực Putney trong hai hoặc ba tháng qua đã rộ lên một đợt trộm cắp, và cảnh sát tỏ ra cảnh giác hơn bình thường với những ngôi nhà trống. Viên cảnh sát có thể đã không ghé vào kiểm tra đêm đó nếu như cánh cổng không mở toang.”
Sau đó là bài tường thuật về việc phát hiện thi thể và cuộc điều tra sâu hơn đã đưa viên cảnh sát tuần tra đến gian bếp và phát hiện kinh hoàng thứ hai.
Đại tá Boundary chậm rãi gấp tờ báo và đặt xuống. Ông ta đã mua một bản in của tờ nhật báo buổi tối trước khi leo lên xe, và lúc này ông ta lái xe chầm chậm qua công viên. Ông ta châm một điếu xì gà và dửng dưng ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Khuôn mặt không hề thể hiện dấu hiệu bấn loạn.
Chiếc xe đã chạy vòng quanh công viên hai lần, khi quay lại qua Cổng vòm Marble, ông ta thấy Crewe đang đứng trên vỉa hè. Một vài lời với tài xế, và chiếc xe tạm dừng.
“Đến đây,” ông ta nói cộc lốc, và người kia vâng lời.
Bàn tay anh ta đưa lên để nhấc điếu thuốc khỏi đôi môi run rẩy, và Đại tá quan sát với sự thích thú lặng lẽ.
“Họ khiến anh cũng bị kinh động, hả?”
“Chúa tôi! Thật tệ!” Crewe nói. “Kinh khủng!”
“Có gì mà kinh khủng? White đã chết, đúng không? Và Raoul cũng chết, đúng không? Hai kẻ có thể khai báo và gây ra vô số rắc rối.”
“Anh ta đã nói gì trước khi chết? Tôi đang suy nghĩ chuyện đó. Anh ta đã nói gì?”
“Người nào? Raoul ư?” Đại tá vặn hỏi. Ông ta đã tự hỏi mình câu này. “Gã có thể nói gì? Dù sao, nếu gã đã khai báo điều gì, và lời khai đáng để ghi nhận, giờ này gã phải còn sống chứ! Raoul là nhân chứng độc nhất mà họ cần, giá như họ biết được điều đó. Họ rối như một cái nùi, bất kể bọn họ là ai.”
“Tên Jack này,” Crewe run lẩy bẩy, miệng vặn vẹo. “Hắn là ai? Hắn làm gì?”
“Làm sao tôi biết?” Đại tá nói. “Anh hỏi tôi những câu hỏi ngu ngốc vậy - anh thực sự mong tôi trả lời được à? Bọn họ đã chết - chuyện đó coi như xong. Dù sao tôi cũng mong hắn giết Raoul hơn là náo loạn căn hộ của tôi!”
“Tại sao hắn làm chuyện đó?” Crewe hỏi.
Đại tá lầm bầm một điều gì đó về những kẻ ngu xuẩn và câu hỏi của họ, nhưng không đưa ra lời giải thích.
“Đây có thể là trò lừa bịp để làm cho chúng ta thay đổi, trụ sở của chúng ta; chất lỏng bị ném là Hydro Sulfua* và bột asafoetida*. Trò dọa nạt này dũng cảm đấy, nhưng nếu hắn nghĩ rằng hắn có thể làm tôi sợ…”
Ông ta dữ tợn cắn đầu điếu xì gà.
“Tôi đã bảo thợ tẩy sạch bức tường và dán lại giấy ở khu vực bị làm bẩn,” ông ta nói. “Tôi sẽ trở lại đó tối nay.”
Đại tá ném đầu mẩu xì gà ra ngoài cửa sổ và lại rơi vào trạng thái mơ màng bực bội. Khi ông ta cất lời, giọng nói đã vui vẻ hơn.
“Này Crewe,” ông ta nói, “lão già ở Sở cảnh sát đã cho tôi một ý tưởng.”
“Lão già nào?” Crewe hỏi, cố gắng giữ giọng khỏi run.
“Ngài ủy viên Thứ nhất,” Đại tá châm một điếu xì gà khác. “Ông ta đặc biệt muốn biết Tuyết có bất kỳ người thân nào không. Tuyết chết tiệt!” Ông ta rít giữa hai hàm răng và lột bỏ chiếc mặt nạ lịch sự. “Tôi ước gì cậu ta cũng… Xì, chuyện đó không thành vấn đề; đằng nào cậu ta cũng đã chết… cậu ta đã chết.”
“Người thân?” Crewe hỏi. “Ông đã nói gì với ông ta?”
“Tôi đã nói với lão ta tất cả những gì tôi biết. Cũng rất ít ỏi,” Đại tá nói, “nhưng tôi nhận ra rằng ngài Stanley biết rõ về anh bạn Tuyết hơn chúng ta. Dù sao đi nữa, có ai đó đã tìm hiểu và tôi đoán rằng ai đó chính là người đã giải quyết Raoul.”
“Kẻ Hành Pháp?”
“Kẻ Hành Pháp?” Đại tá rầu rĩ nhắc lại.
“Anh đã đưa Gregory Tuyết vào nhóm. Anh biết gì về cậu ta?”
Crewe lắc đầu.
“Rất ít,” anh ta nói. “Tôi đã gặp cậu ấy ở Monte Carlo. Cậu ấy đã lâm vào đường cùng. Cậu ấy có vẻ là một người dễ mến - có giáo dục,lịch lãm, đại loại vậy - khi tôi thấy cậu ấy hút chích, tôi nghĩ đó là người mà ông có thể sử dụng.”
Đại tá gật đầu.
“Cậu ấy không bao giờ nói về những mối quan hệ của mình. Điều duy nhất tôi biết là cậu ấy có cha hoặc chú ở An Độ, và tôi đoán cậu ấy đã dùng tiền mua một cái tên giả mạo. Khi tôi đến Monte Carlo, cậu ấy đang tiêu tiền như đốt. Tôi đoán đó là lý do tại sao cậu ấy tự gọi mình là Gregory, vì tôi chắc chắn đó không phải là tên cậu ấy.”
“Anh chắc chắn cậu ta chưa từng nhắc đến một người anh trai?”
“Chưa bao giờ,” Crewe nói. “Cậu ấy không bao giờ nói về bản thân. Cậu ấy lúc nào cũng phê ma túy, hoặc đang hồi phục sau đó.”
Đại tá đẩy mũ ra sau và xoa xoa trán.
“Phải có cách nào xác định danh tính cậu ta,” ông ta nói. “Cậu ta đến từ Oxford, anh đã từng nói vậy?”
“Có, tôi biết điều đó,” Crewe nói. “Cậu ấy đã nhắc chuyện đó một lần.”
“Trường nào ở Oxford? Có mấy trường ở đó, phải không?”
“Balliol,” Crewe nói. “Tôi nhớ rất rõ cậu ấy nói về Balliol.”
“Năm nào vậy?”
Crewe hồi tưởng.
“Cậu ấy đã rời trường đại học vào hai năm trước khi tôi gặp cậu ấy ở Monte Carlo,” anh ta nói. “Như vậy là…”
“À, chuyện này khá đơn giản,” Đại tá nói. “Cử một người đến Oxford lấy tên của tất cả những người đã bỏ học ở Balliol trong năm đó. Tìm xem có bao nhiêu người anh có thể truy tìm, tôi dám nói rằng sẽ thu hẹp phạm vi tìm kiếm xuống còn hai hoặc ba người. Bây giờ hãy sắp đặt việc này ngay lập tức, Crewe. Không tiếc chi phí. Nếu có tốn nửa triệu, tôi cũng sẽ khám phá ra Kẻ Hành Pháp thực sự là ai.”
Ông ta đuổi Crewe đi và đưa ra chỉ dẫn mới cho tài xế. Mười phút sau, ông ta bước ra khỏi chiếc limousine trước cổng Sở cảnh sát.
Stafford King không có ở đó, hoặc không muốn gặp. Hết sức táo bạo, Đại tá yêu cầu đưa danh thiếp của mình cho ngài ủy viên Thứ nhất. Ngài Stanley Belcom đọc cái tên và nhướng mày.
“Mời ông ta vào,” ông nói, và lần thứ hai Đại tá được dẫn vào ra mắt sếp lớn.
“Chà, Đại tá,” ngài Stanley nói, “đây thật là một chuyện kinh khủng.”
“Kinh khủng, rất kinh khủng!” Đại tá nói và lắc đầu. “Solomon White là một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Tôi đã tìm kiếm ông ấy nhiều tuần nay.”
“Tôi cũng nghe vậy,” ngài Stanley nói khô khan. “Ông có giả thuyết nào không?”
“Không có gì cả.”
“Còn người đàn ông tên là Raoul? Anh ta có quen biết ông không?”
“Đây chính là chuyện tôi đến để nói với ngài, thưa ngài,” Đại tá nói với giọng vô cùng tự tin. “Ngài có nhớ lần cuối cùng tôi đến đây, ngài đã gợi ý rằng có thể kẻ giết cậu thanh niên tội nghiệp Gregory là một người Pháp. Ngài có nhớ đã nói với tôi rằng những sát thủ người Pháp này có trò diễn để lại một số lá bài tây hay dấu hiệu đánh dấu kết quả của họ không?”
Ngài Stanley gật đầu.
“Ái chà, lần này ngài thấy có sự tương tự lặp lại,” Đại tá đắc thắng nói, “và lá bài tây giống hệt. Ngài có nghĩ rằng, thưa ngài, kẻ giết cậu bạn Gregory tội nghiệp của tôi và ông bạn White đáng thương là cùng một người?”
“Thực tế, chính là Raoul?” Ngài Stanley hỏi.
Đại tá gật đầu, và trong một vài phút, ngài Stanley đàm luận với bộ móng tay được chăm sóc cẩn thận.
“Tôi nghĩ cũng không có hại gì nếu tôi nói với ông rằng đó cũng là giả thuyết của tôi, Đại tá Boundary,” ông nói, “và vì ông đã giãi bày tâm sự, liệu ông có từ chối cho tôi biết Raoul có phải là một trong những… ừm… cộng sự của ông không?”
Chỉ có một chút mỉa mai vô cùng nhỏ trong mấy từ cuối, nhưng Đại tá bỏ qua nó.
“Tôi rất vui vì ngài đã hỏi tôi câu hỏi đó, thưa ngài,” ông ta thở dài, một biểu hiện của sự nhẹ nhõm quá chân thật đến mức ngay cả thiên thần cũng được tha thứ nếu họ bị lừa. “Tôi chưa bao giờ gặp Raoul trước đây. Thực ra, kiến thức của tôi về người Pháp rất ít ỏi. Tôi có rất ít thương vụ ở Pháp và chắc chắn tôi không giao dịch gì với những con người thuộc tầng lớp đó.”
“Tầng lớp nào?” Ngài ủy viên hỏi nhanh.
Đại tá nhún cặp vai đồ sộ.
“Tôi chỉ dựa vào những gì báo chí nói,” ông ta đáp.
“Họ cho rằng người này là một tên côn đồ.”
“Ông không biết anh ta?” Ngài Stanley hỏi sau giây lát tạm dừng.
“Tôi chưa bao giờ gặp anh ta,” Đại tá nói.
Một lần nữa, ngài Stanley kiểm tra móng tay của mình như thể đang tìm kiếm một lỗ hổng.
“Vậy ông sẽ ngạc nhiên khi biết rằng,” ngài Stanley nói với giọng kéo dài, “ông đã ngồi cạnh anh ta trong phòng mát của nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ Yildiz.”
Trái tim Đại tá lỡ một nhịp, nhưng ông ta không nao núng.
“Ngài khiến tôi ngạc nhiên,” ông ta nói. “Tôi chỉ đến nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ một lần trong ba tháng qua, và đó là ngày hôm qua.”
Ngài Stanley gật đầu.
“Theo thông tín được cung cấp bởi người trợ lý rất có năng lực của tôi, Stafford King, đó cũng là buổi sáng khi Raoul được nhìn thấy bước vào tòa nhà đó.”
“Và anh ta ngồi cạnh tôi?” Đại tá tỏ vẻ không tin.
“Anh ta ngồi cạnh ông,” ngài Stanley nói với vẻ vui sướng rõ rệt.
“Ái chà, đó là sự trùng hợp đáng kinh ngạc nhất tôi từng gặp trong đời!” Đại tá thốt lên. “Thử tưởng tượng rằng tên vô lại đó sát cạnh tôi… Trời đất ơi! Nghĩ về điều đó đủ khiến tôi phát sốt.”
“Tôi e là vậy,” ngài ủy viên nói.
Ông bấm chuông và viên thư ký bước vào.
“Hãy xem Stafford King có ở đây không, bảo anh ta đến gặp tôi,” ông nói. “Ông thấy đấy, Đại tá, chúng tôi đã hy vọng ông cung cấp được nhiều thông tin hữu ích. Đương nhiên, chúng tôi đã nghĩ rằng có nguyên nhân gì đó không chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, rằng con người này và ông đã gặp gỡ tại một nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ - nhân tiện, đó là điểm hẹn đáng ngưỡng mộ nhất.”
“Ngài có thể tin lời thề danh dự của tôi,” Đại tá Boundary nói với giọng hết sức ấn tượng, “rằng tôi không hay biết chút nào về sự hiện diện của người đàn ông đó, hoặc về danh tính của anh ta, thậm chí sự tồn tại cua anh ta, hơn chính ngài.”
Ngay lúc đó, Stafford King bước vào, và Đại tá, nhận thấy khuôn mặt hốc hác và tia lo lắng trong đôi mắt thâm quầng của anh, cảm thấy sự thỏa mãn nhất định.
“Tôi vừa nói với Đại tá về cuộc gặp gỡ của ông ấy trong nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ,” ngài Stanley nói. “Tôi nghĩ, không nghi ngờ gì rằng chuyện đó đã xảy ra?”
“Không chút nào, thưa ngài,” Stafford nói ngắn gọn. “Cả hai người, Đại tá và người đàn ông này, đã được trung sĩ Livingstone nhìn thấy.”
“Ông Đại tá gợi ý rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên và ông ấy chưa bao giờ nói chuyện với người này,” ngài Stanley nói. “King, anh nói gì về điều đó?”
Đôi môi của Stafford King cong lên.
“Nếu Đại tá đã nói như vậy, tất nhiên, đó phải là sự thật.”
“Lời mỉa mai không bao giờ khiến tôi lo lắng,” Đại tá nói. “Tôi luôn gặp rắc rối, và tôi luôn thoát khỏi rắc rối. Cứ đặt cho con chó một cái tên xấu và…”
Ông ta ngừng bặt. Trong tâm trí ông ta xuất hiện hình ảnh tưởng tượng về một thi thể đung đưa trong một gian bếp dưới lòng đất, và bất chấp sự tự chủ của mình, ông ta rùng mình.
“Và treo cổ nó, phải không?” Ngài Stanley nói. “Bây giờ, tôi sẽ đặt vấn đề với ông rất rõ ràng, Đại tá. Đã có ba hoặc bốn sự kiện rất không hay. Có cái chết của nhân chứng chính trong vụ án chống lại ông; có cái chết của ông White bất hạnh, người có liên hệ mật thiết với ông trong các giao dịch làm ăn, và người gần đây đã chia tay với ông, trừ khi thông tin của chúng tôi không chính xác; có cái chết của Raoul, người được chứng kiến đã ngồi cạnh ông và rõ ràng hai người trò chuyện sau một cái quạt.”
“Anh ta không hề nói gì với tôi,” Đại tá phản đối.
“Và chúng tôi có sự biến mất của cô White, đó là một trong những sự kiện quan trọng nhất, bởi vì chúng tôi có lý do để tin rằng cô White, dù sao đi nữa, vẫn còn sống,” ngài Stanley nói, không chú ý đến sự gián đoạn. “Nào, Đại tá, ông có thể có hoặc không có chìa khóa cho tất cả những bí ẩn này. Ông có thể biết hoặc không biết ai là người bạn bí ẩn của ông, Kẻ Hành Pháp…”
“Hắn không thể là bạn của tôi, thề có trời!” Đại tá nói, và không ai nghi ngờ rằng ông ta nói thật.
“Như tôi nói, ông có thể biết tất cả những điều ấy. Nhưng chủ yếu tại thời điểm này, chúng tôi nôn nóng tìm kiếm tin tức xác thực liên quan đến cô White. Cả tôi và ông Stafford King đều có lý do đặc biệt để mong có chút thông tin về chủ đề đó. Ông có thể giúp chúng tôi không?”
Đại tá lắc đầu.
“Nếu tôi có thể chi 100.000 bảng để giúp ngài, tôi sẽ làm điều đó,” ông ta nói rất nhiệt tình, “nhưng về cô White và hiện giờ cô ấy ở đâu, tôi cũng mông lung như ngài. Ngài có tin điều đó không, thưa ngài?”
“Không,” ngài Stanley thành thật nói. “Tôi không hề tin.”