Số lần đọc/download: 2722 / 182
Cập nhật: 2015-07-16 10:59:42 +0700
Chương 19 Cuộc Sống Mới
Đ
êm ấy, tôi không còn nghĩ đến chuyện ngủ nghê nữa, tôi quyết định phải ra đi ngay, tôi phải xa lánh ngay mọi cám dỗ níu kéo tôi lại
Đêm tháng bảy ngắn, sau nửa đêm không bao lâu sẽ thấy bình minh ló dạng. Tôi lấy một ít áo quần, một chiếc mề đay và một chiếc nhẫn, gói một gói, rồi tôi cởi chiếc vòng cổ bằng ngọc trai ra, chiếc vòng cổ mà Rochester đã tặng tôi cách đây mấy hôm, tặng cho cô dâu mà giờ đã tan thành mây khói. Tôi lấy cái ví đựng tiền của tôi(chỉ vỏn vẹn 20 Siling), chuẩn bị sẵn sàng, một tay xách đôi giày, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ
Tôi rón rén đi qua phòng bà Fairfax, tôi nói trong lòng:" Vĩnh biệt bà Fairfax tốt bụng", rồi khi đi qua phòng giữ trẻ, tôi lại tự bảo:" Vĩnh biệt bé Adela"
Tim tôi muốn ngừng đập khi đi qua phòng của Rochester. Anh không ngủ, vì tôi nghe tiếng bước chân anh trong phòng. Tôi đưa tay về phía cửa rồi rút tay lại, rồi đi xuống cầu thang và ra khỏi ngôi nhà yên tĩnh.
Cách một dặm đường, bên kia cánh đồng là con đường chạy ngược chiều với hướng về Millcotẹ Tôi thường tự hỏi, không biết con đường ấy d6ãn về đâu, nhưng bây giờ thì tôi phải biết. Trước hết nó dẫn tôi đến chỗ có xe để đi khỏi Thornfield, với 20 siling, tôi đủ sức đi hết đoạn đường.
Hôm sau, khi chiếc xe đỗ lại cho tôi xuống thì tôi lạc lối, lạc lối trong tình cảnh đơn độc, không dồng xu dính túi. Tôi đi lang thang, kiếm việc để làm, để co cái ăn, ngay cả việc đổi găng tay, đổi túi xách, đổi cả khăn mù- xoa để lấy thức ăn
Nhưng người ta lại hay nghi ngại kẻ ăn xin,mà kẻ ăn xin có tư cách lại càng bị nghi ngờ gấp hai lần. Tôi thấy hết hy vọng. Sau hai ngày một đêm thì tôi xỉu trên bậc cửa một ngôi nhà vắng vẻ. Ánh sáng lọt qua cửa sổ, chiếu ra màn mưa. Tôi không thể đi xa hơn được nữa, tôi đói và yếu qúa. Tôi quyết định gõ cửa ngôi nhà
Trời vẫn còn thương xót tôi, tôi được đem vào nhà. Nằm trên giường ở trên lầu suốt ba ngày đêm, tôi không biết thời gian và nơi chốn
Sau đó tôi biết mình đang ở trong nhà của hai chị em tên là Daina và Mary Rivers. Hai người cùng ở với anh trai là St John, một mục sựTôi kể cho họ nghe hoàn cảnh bất hạnh của tôi, nhưng tôi giấu tên thật, tôi lấy tên là Jane Ellicotẹ Khi sức khỏe đã phục hồi sau mấy ngày nghỉ ngơi, tôi xin mấy người bạn mới giúp tôi tìm công việc làm, để tôi có thể đền đáp công ơn mà họ đã dành cho tôi ở tại Moor House
Tôi nói:
- Nếu không có chỗ dạy thì tôi xin làm thợ maỵ Tôi cũng có thể giúp việc nhà, làm gia nhân, làm vú em. Miễn là các bạn giúp tôi kiếm việc làm là được.
Sau một thời gian, ông Rivers bảo tôi có một trường làng đang cần một giáo viên. Làng Morton nằm trong ngiáo xứ của ông. Đó chỉ là một trường hỏ, lương chỉ 30 bảng Anh một năm, nhưng có một căn nhà lá, 4 cái ghế sơn, một cái bàn, một cái giường, một cái tủ cho cô giáo. Tôi cần gì hơn nữa? Đối với tôi, có một tổ ấm là đủ rồi.
Hàng tuần, hàng tháng trôi quạ Nhân khi ông anh đến ở tạm trong giáo xứ của ông, hai chị em Rivers thấy ngôi nhà rộng qúa, không quán xuyến nổi, họ bèn dời đến ngôi nhà lá gần đó.
Tôi thấy hài lòng được đảm trách dạy dỗ ở trường Morton với hai chục học sinh. Tôi kết bạn mới và thường thăm viếng gia đình Rivers, nhưng tôi vẫn thấy đơn côi, đau đớn mỗi khi nghĩ đến qúa khứ. Tôi không luyến tiếc vì đã bỏ Thornfield mà đi, nhưng lòng tôi vẫn luôn thương nhớ Rochester
Tôi sống êm ả ở Morton mấy tháng cho đến một hôm tháng mười một, tôi nhận được tin mà nó đã làm cho đời tôi thay đổi hơn cả cuộc đổi đời trước đây của tôi vào tháng bảy
Một buổi tối ông Rivers đến gọi tôi ở căn nhà lá. Điều ông nói với tôi đã khiến tôi muốn ngừng thở. Kể lại toàn bộ câu chuyện này e rằng cũng mất mấy trang giấy, tôi chỉ xin nêu tóm tắt mà thôi
Trước hết là ông đã phát hiện ra tôi là Jane Eyrẹ Tôi đã ngu ngốc thử cái bút bằng cách viết tên của tôi lên giấy. Thế là tôi phải thú thật tên thật của mình
Đối với ông Riveers, việc này khởi đầu cho những phát hiện khác, mà một phát hiện quan trọng nhất là ông luật sư Briggs đã hỏi ông có biết gì về nơi ăn chốn ở của một cô tên là Jane Eyre hay không
ông Rivers nói tiếp cho tôi:
- Tôi cho cô biết rằng tên của Mẹ tôi là Eyrẹ Bà có hai người em trai: một người là mục sư cưới cô Jane Reed ở Gateshead(chính mẹ cô đấy cô Jane Eyre à)và người kia là John Eyre ở Madeira
Tôi lắng nghe ông ấy nói tiếp:
- Tháng tám vừa qua, ông Briggs viết thư báo cho anh em tôi biết cậu đã mất ở Madeira, và cậu đã để hết gia tài lại cho người con gái mồ côicủa người anh ruột của mình. Vừa rồi, ông Briggs lại viết thư bảo rằng, kẻ thừa hưởng gia tài không biết bây giờ ở đâu, và hỏi chúng tôi có biết gì về cô ta không. Một cái tên tình cờ viết trên giấy đã giúp tôi tìm ra cô ấy. Cô biết kết qủa rồi đấy, và tôi rất hài lòng đem tin lành đến cho cộ Cô giàu rồi đấy!
Tôi nói:
- Nhưng ông Rivers này, nghe tôi nói đây. Cho tôi một lát để bình tĩnh đã
Tôi nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- ông bảo mẹ ông là chị của cha tôi?
- Vâng, đúng thế
- Vậy bà là cô của tôi?
- Đúng thế
- Cậu John của ông là chú John của tôi ở Madeirạ Thế ra cả ba người là anh chị em họ của tôi, các người là con của bà chị và tôi là con của ông anh của chú John?
- Chúng ta là anh chị em họ, đúng thế
Tôi nhìn anh. Thế là tôi tìm ra một người anh và hai chị gái họ của tôi! Một kẻ cô độc như tôi bỗng tìm ra bà con, sung sướng biết bao! Lại giàu có nữa.Thật là một ân sủng quá lớn lao, lớn hơn bất kỳ ai có vàng bạc châu báu gì hết. Tôi vỗ tay reo mừng, và tim tôi đập thình thịch vì quá sung sướng
Tôi reo lên:
- ôi, tôi vui qúa, tôi vui qúa! Tôi côi cút, bỗng tôi có ba người thân thuộc, trưởng thành!
Tôi đi lui đi tới trong phòng, hai bàn tay nắm chặt rồi thả ra, tôi hồi hộp, tôi ngây ngất. St John Rivers đứng nhìn tôi mỉm cười.Rồi anh nói:
-Có lẽ bây giờ cô muốn biết mình có bao nhiêu chứ?
- Tôi có bao nhiêu?
- ôi, ít lắm! Họ bảo chỉ có 20 ngàn bảng Anh, nhỏ thôi phải không?
Anh noí vừa ghẹo tôi như thế. Tôi lặp lại:
- Hai chục ngàn bảng?
Trong phút chốc tôi như muốn ngừng thở
Rivers ít khi cười, nhưng bây giờ anh đã cười lớn và thoải mái. Anh nói:
- Này, cô trông giống như một kẻ vừa phạm tội và tôi vừa vạch tội cho cô thấy
Tôi bảo:
- Nhưng đó qủa là một món tiền qúa lớn. Anh có cho là có sự lầm lẫn trong việc này không?
- Không lầm lẫn gì hết, người ta viết bằng chữ hẳn hòi, không viết bằng số
Tôi thấy mình như kẻ dự đại tiệc một mình, trên bàn bày biện cho hàng trăm thực khách
Tôi lại đi lui đi tới trong gian phòng, suy nghĩ công việc trước mắt, công việc phải làm. Những người bạn thân ái đã cứu với đời tôi bây giờ là những người bạn duy nhất của tôi, và sau cái tin này, họ là anh chị em họ của tôi, những người trong huyết tộc của tôi. Hai chục ngàn bảng đem chia đều ra, mỗi người có năm ngàn, có phải ai cũng được hưởng hạnh phúc cả không?
Thế là sự giàu có không còn làm cho tôi thấy nặng nề nữa, đây là của thừa kế mà, con cháu phải cùng hưởng cùng vui. Tôi quay lại nhìn Rivers, tôi nói:
- Ngày mai anh vui lòng viết thư báo Diana và Mary mời hai người đến đây ngaỵ Daina từng bảo, họ chỉ cần có được một ngàn bảng là họ đã thấy giàu rồi, vậy thì năm ngàn chắc các cô ấy thấy hài lòng lắm
John Rivers phản đối:
- Cô phải dành nhiều thì giờ để suy nghĩ cho kỹ chuyện này đã. Cô quá xúc động khi được tin này đấy thôi!
Tôi bảo anh:
- Anh thấy việc chia đều hai chục ngàn bảng của một ông chú để lại cho ba cháu gái và một cháu trai để mỗi người có năm ngàn là hợp lý quá đi chứ! Nếu em hưởng hết hai chục ngàn thì lương tâm em cắn rứt lắm và em thấy khổ sở lắm. Vả lại, với năm ngàn, em thấy hài lòng lắm rồi. Đừng tranh cãi nữa, đừng chống đối nữa!
St John lại nói:
- Nhưng mà tài sản là quyền của cộ Cô hãy nghĩ đến vị trí xã hội của cô sau này, tôi muốn nói tới tương lai của cộ Cô không thể...
Tôi chặn anh lại:
- Anh không tưởng tượng ra được em đã ao ước từ lâu có tình chị em ruột thịt như thế nào đâu. Em chưa bao giờ có một tổ ấm gia đình, chưa bao giờ có được một người anh trai và chị gái. Em phải- em ao ước- em phải có anh chị em ngay bây giờ! Chúng ta hãy cùng nhau sống ở Moor House!
Tôi không muốn kể lại chi tiết cuộc tranh cãi của chúng tôi để ổn định vấn đề tôi mong muốn làm gì, chỉ biết là cuối cùng thì tôi đã thắng. Di chúc đã được thu xếp lại, và gần đến mùa giáng sinh thì chúng tôi đã sống chung với nhau hạnh phúc ở Moor House
Suốt tuần lễ giáng sinh, chúng tôi hưởng không khí vui vẻ, ấm cúng của gia đình. Nhờ không gian thoáng mát, gia đình tự do, cộng thêm bất thần trở nên giàu có, ba chúng tôi như kẻ đang thưởng thức nhụy hoa thơm ngát của cuộc đời. Chúng tôi vui vẻ, sung sướng từ sáng cho đến trưa, từ trưa cho đến tối
St John ít khi ở nhà. Giáo xứ của anh qúa rộng, cư dân lại rải rác khắp nơi. Anh bận bịu thăm viếngngười nghèo và người bệnh suốt ngày. Anh làm việc đạo rất chăm chỉ, nghiêm túc.
Một cô giáo khác đến thay tôi, nhưng đôi lúc tôi lại đến trường và tham gia dạy dỗ suốt tuần. ở nhà, chúng tôi có cuộc sống đều đặn, trầm trầm, suốt những ngày dài của tiết xuân
Thưa các bạn đọc, chắc các bạn đã cho rằng tôi đã quênRochester khi tôi đã có cuộc sống mới, có tiền tài. Không đâu, không một phút giây nào tôi lại có thể quên anh. Tôi cứ nôn nóng muốn biết anh ra sao trong suốt thơi gian tôi dạy ở Morton, và giờ đây, hằng đêm yên lành ngủ trong phòng ngủ ở Moor House, tôi cứ nghĩ mãi đến anh
Nhân khi viết thư cho ông Briggs về việc sửa lại di chúc để hưởng gia tài, tôi có hỏi ông có biết tin tức gì về ông Rochester hay không thì ông bảo không biết gì hết. Tôi viết thư cho bà Fairfax, không có hồi âm. Hai tháng nữa trôi qua, ngày này qua ngày khác, tôi chẳng nhận thư từ gì cả. Tôi bỗng đâm ra lo lắng, rồi tôi viết thư thẳng đến Thornfield.
Nửa năm trôi qua trong đợi chờ vô vọng, tôi hết hy vọng nhận được tin tức, và tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.
Trong lúc đó, tôi nhận ra càng lúc St John Rivers càng tỏ ra thân mật với tôi, rồi một hôm anh bảo tôi là anh ước trở thành một vị thừa sai tôn giáo, để làm việc giúp người nghèo ở phương đông
Một hôm, tôi đi dạo với anh ở ngoài vườn vào, tôi thấy Diana Rivers đang đứng nơi cửa sổ, có vẻ trầm tư. Đặt một bàn tay lên vai tôi, cô bảo:
- Jane, em với St John nói chuyện gì mà lắm thế? Anh ấy rất quan tâm đến em, có bao giờ anh ấy quan tâm đến ai như vậy đâu. Anh ấy yêu em, phải không Janẻ
- Không chị ạ, anh ấy không yêu em, anh ấy chỉ yêu cầu em làm vợ anh ấy thôi.
- Em có muốn lấy anh ấy không Janẻ Nếu thế thì anh ấy sẽ ở lại nước Anh và không phải đi nước ngoài đấy
- Tôi đáp:
- Khó khăn lắm, Diana à! Anh ấy chỉ muốn đề nghị em hợp tác với anh trong công việc truyền giáo của anh thôi
Chị ấy kêu lên:
- Thật quái gở, em không bằng lòng chứ, Janẻ Sức khỏe em đâu chịu nổi khí hậu ở bên ấy!
- Em không nhận làm vợ anh ấy. Em sợ anh ấy không bao giờ tha thứ cho em về việc này. Tuy nhiên em chấp nhận đi theo anh ấy như một người em gái mà thôi
- Thật là điên, Jane à. Anh ấy là một người anhyêu dấu, một người đàn ông tốt, nhưng anh lại quên mất tình cảm của người khác. Không được đâu
Nhưng tôi thì lại vẫn giữ ý kiến ấy. Điều bất khả đã nhanh chóng thành điều khả thi khi St John gợi cho tôi ý nghĩ rằng anh cần tôi giúp đỡ công việc của anh biết bao! Tôi đã mơ ước làm điều thiện từ lâu, và tôi cần nguyện sao có ngày tôi làm được việc đó.
Hôm đó vào một ngày cuối tháng năm, ngôi nhà hoàn toàn im vắng, vì tôi đọc sách trêngiường đã khuya. Tôi có cảm giác như ai đang chờ đợi tôi, cảm giác vướng vít trong không gian. Rồi bỗng nhiên tôi lại thấy mình qúa xúc động, sự xúc động làm tim tôi thổn thức như có một luồng điện nào đó chạy vào người tôi, khiến tôi thấy khó chịu trong người
Tôi nghe có tiếng gọi:" Jane! Jane! Jane!"
Hết, không có gì nữa. Tôi làu bàu:
- ôi, Trời Đất! Cái gì thế không biết
Tiếng gọi không phải ở trong phòng, cũng không phải ở trong nhà, cũng không phải ở ngoài vườn. Qủa thật tôi đã nghe tiếng gọi nhưngkhông biết được nó từ đâu tới. Bởi vì đó là tiếng gọi của Edward Rochester, tiếng gọi đớn đau, buồn phiền, tiếng gọi cô liêu,khẩn thiết, tôi la lên:
- Em đến đây! Hãy đợi em! Em đến đây!
Tôi chạy ra khỏi phòng, chạy dọc theo hành lang. Trời tối thui! Tôi chạy ra vườn, vườn vắng hoẹ Chỉ có gió rì rào trong những cành thông, chỉ có bãi đất trống vắng vẻ, chỉ có sự tĩnh mịch của đêm khuya
Tôi trở lại phòng và sửa soạn đi ngủ lại
Tôi nằm xuống. Trước khi đi ngủ, tôi đã quyết định.Tôi yên ổn trong lòng, nhưng ngày mài chắc là gay cấn rồi đấy.