Số lần đọc/download: 2013 / 16
Cập nhật: 2016-02-25 11:40:25 +0700
Chương 19: Dị Dung Thuật Chuyển Biến Cục Diện
H
ọ gồm hai người, một văn nhân trung niên và một nữ nhân có thể gọi là xú diện. Cả hai đều dùng tuấn mã, đang thả nước kiệu cho đi chậm ngang nhau.
Ả xú diện càu nhàu:
- Thà thúc thúc giữ lại cỗ xe hơn là để điệt nữ phải chường dung diện xấu xa này cho mọi người nhìn.
Văn nhân thở dài:
- Tuy như vậy là đã làm khó cho Dung nhi, nhưng đâu còn cách nào khác, một khi chúng ta kịp phát hiện đối phương vẫn giảo hoạt cho thấm đầy cỗ xe mùi Thập Lý Hương. Tâm cơ thủ đoạn như thế thật khó lường. Càng chứng tỏ nhân vật đứng đằng sau quá ư lợi hại.
Dung xú diện hậm hực:
- Nếu biết vậy, phải chi thúc thúc trước đó cứ giao Bích Linh tiểu xà cho điệt nữ, ả nọ dù có đởm lược bằng trời vị tất dám chường mặt ra.
Văn nhân cười gượng:
- Nào phải ta không muốn giao. Há Dung nhi không muốn nhớ, dù Dung nhi làm cách gì cũng không thể gọi Bích Linh tiểu xà tuân lệnh sao? Nhưng có như thế cũng tốt. Vì dường như đối phương chưa có thật ý muốn hạ sát Dung nhi. Điều đó khiến ta suy nghĩ mãi không sao đoán hiểu nguyên nhân.
Dung xú diện bĩu môi:
- Cứ theo lời nói cuối cùng của Mạc tỷ, có thể hiểu thúc thúc phải là nhân vật có xuất thân rất tôn quý. Vì thế, họ tuy gây đủ khó khăn cho thúc thúc, nhưng gây tổn hại đến sinh mạng thì không. Và vô tình làm điệt nữ được hưởng phúc lây, cứ như thể họ cũng chẳng dám gây thiệt hại gì cho bất luận ai có liên quan mật thiết với thúc thúc. Xuất thân đó là gì, có lẽ chỉ một mình thúc thúc tự đoán biết. Sao lại bảo nghĩ mãi vẫn đoán không ra?
Văn nhân bất đồ bắt tuấn mã dừng lại:
- Không lẽ có liên quan đến lão?
Dung xú diện cũng dừng lại vì kinh ngạc:
- Lão? Là nhân vật nào?
Văn nhân hoang mang:
- Ta chỉ biết lão là lão Lẫn. Kỳ dư tính danh hoặc xuất xứ sư môn của lão, ta không hề biết. Chính lão là nhân vật đã đào luyện võ công cho ta suốt bốn năm qua. Bây giờ lão đã chết. Nếu những nhân vật chủ mưu gây khó và tỏ ra trân trọng thân phận cao quý của ta, lẽ nào họ đều là hạ nhân, hoặc bằng hữu, đang hành sự theo sự giao phó của lão Lẫn cho dù lão đã chết?
Dung xú diện chợt nhìn quanh:
- Thúc thúc có việc gì vội chăng? Nếu không, nhân lúc quanh đây chẳng có ai, điệt nữ thật muốn biết mọi điều liên quan đến lão Lẫn, đến những gì đã xảy ra cho thúc thúc suốt bốn năm qua.
Văn nhân cũng nhìn quanh và chợt hạ thấp giọng bảo:
- Hãy cố nhẫn nại chờ đợi thêm. Vì lúc này ta thật đang nghĩ cách đột nhập Khúc phủ, may ra dò xét được tung tích hoặc hành tung của Ngân Kiếm Câu Hồn Hứa Thừa Ân.
Dung xú diện phàn nàn:
- Phải chờ đến bao giờ? Thúc thúc đừng quên, chúng ta đã là phu phụ, lẽ ra những gì liên quan đến phu quân, thiếp phải được tỏ tường ngay từ đầu.
Văn nhân lo ngại, lại nhìn quanh:
- Không được sơ suất đề cập đến mối quan hệ này. Một khi chúng ta vẫn đang đảm nhận cương vị mới là thúc điệt.
Dung xú diện tỏ ra bất cần:
- Thiếp chỉ nói khẽ, phu quân đừng quá cẩn tắc trở thành đa nghi. Vì làm gì có người lẻn quanh đây để sợ họ nghe.
Văn nhân thở ra nhè nhẹ:
- Biết là thế. Nhưng thà cẩn tắc để vô ưu hơn là tự chuốc bất trắc khó lường. Được rồi, muốn nghe thì để ta hỏi minh bạch một câu.
Dung xú diện cười thích ý:
- Gì?
Văn nhân càng hạ thấp giọng hơn:
- Tại sao lúc không tìm thấy chúng ta, Thái Phi Nguyệt lại giận dữ, cho chúng ta đang mãi hoan lạc? Ý của Thái Phi Nguyệt là thế nào? Và tại sao ngay khi nghe đến hai chữ hoan lạc, nàng lập tức hùng hổ xông ra, bất chấp lời ta đã dặn là cứ nấp kín để trước sau gì nàng ấy cũng thất vọng bỏ đi? Hoan lạc là gì?
Dung xú diện bối rối vô tả, không thể đáp, đành giả vờ quay mặt ngó xung quanh.
Và tình cờ nàng phát hiện có một bóng người khả nghi. Nàng bật thét:
- Ai?
Văn nhân ngỡ ngàng nhìn theo và kịp phát hiện ở một nơi khá xa, lúc này vẫn còn lưu lại những ngọn lau sậy đang nhè nhẹ chao động.
Vội lấy mắt ra hiệu cho Dung xú diện, sau đó văn nhân thúc ngựa phi đến.
Dung xú diện vì hiểu ý nên cũng cho ngựa phi, nhưng chạy theo một vòng rộng, ý chừng muốn đón đường kẻ khả nghi thế nào cũng bị văn nhân trung niên xua cho chạy như thỏ.
Nhưng không hề có chuyện đó.
Trái lại, lúc văn nhân cho tuấn mã dừng ở ngay chỗ có ngọn lau sậy vừa chao động, văn nhân đột nhiên quay đầu hỏi quanh:
- Xuyên Vân lệnh đã xuất hiện. Xin hỏi, Xuyên Vân lệnh chủ hay Xuyên Vân lệnh xứ giả nào có ý định muốn chỉ giáo Giả Kim Bối này? Hãy hiện thân đi.
Dung xú diện lấy làm lạ, vội thúc ngựa toan chạy đến chỗ văn nhân. Nhưng chạy chỉ được độ mười trượng, bất đồ nàng giục tấn mã dừng lại, miệng lại quát vang, một tay thì vươn ra như chuẩn bị chộp vào vật gì đó:
- Dám ám toán bổn cô nương ư? Không dễ thế đâu.
Văn nhân lập tức đưa mắt nhìn và chỉ còn biết thất kinh gào vang:
- Trong Xuyên Vân tiễn có ám tàng hỏa dược. Hãy tránh mau, đừng bắt giữ cũng đừng để Xuyên Vân lệnh tiễn chạm vào.
Dung xú diện đã kịp bắt gọn một mũi lệnh tiễn. Và vì nghe văn nhân hô hoán với giọng khẩn trương như thế, Dung xú diện cũng bàng hoàng, vội ném bỏ ngay.
Nhưng vừa rời tay Dung xú diện, Xuyên Vân lệnh tiễn liền phát nổ.
“Ầm!”
Màn hắc vụ bỗng nhiên xuất hiện, bao phủ dầy đặc quanh Dung xú diện và cả toàn thân tuấn mã.
Văn nhân kinh hoàng bỏ ngựa, thi triển khinh công thượng thừa lao đến thật nhanh:
- Dung nhi!
“Vút!”
Và văn nhân lao mất hút vào màn hắc vụ đen kịt. Lúc thoát ra thì trên tay văn nhân chỉ còn là một thân hình mềm oặt của Dung xú diện. Đồng thời đúng lúc này, không hiểu hiện thân từ lúc nào, chợt đứng xa xa trước mặt văn nhân là một phụ nhân với y phục toàn màu đen.
Văn nhân căm phẫn đứng nhìn Hắc phụ nhân:
- Tôn giá vừa phóng hạ Xuyên Vân lệnh tiễn, cố ý đoạt mạng Dung nhi của ta?
Hắc phụ nhân điểm một nụ cười nhẹ:
- Ngươi là Sầm Phong, tiểu nha đầu kia là Lăng Kim Phụng? Sao ngươi nhẫn tâm chỉ gọi ả là Dung nhi, khiến ả dù chết vẫn khó bề xuôi tay nhắm mắt?
Văn nhân từ từ đặt thân hình bất động của Dung xú diện xuống, nằm dài trên đất, đoạn đứng lên lạnh lùng bảo Hắc phụ nhân:
- Hóa ra vì nhận lầm đối tượng, tôn giá bất chấp hậu quả, cứ xuất thủ hạ sát Dung nhi của Giả Kim Bối này? Xưng danh đi, rồi đón nhận sự công bằng tất phải đến với hạng người có tâm địa độc ác như tôn giá.
Hắc phụ nhân dao động:
- Ngươi giả vờ không nhận ra ta, Mộ Dung Xuân từng được ngươi gọi là Xuân di và Xuân tỷ?
Văn nhân lạnh lùng bước đến:
- Mộ Dung Xuân? Khá lắm, kể như tôn giá đã báo danh xong. Giờ hãy gặt những gì tự tay tôn giá đã gieo. Xuất thủ đi ngay khi tôn giá còn cơ hội.
Mộ Dung Xuân khiếp đảm lùi dần:
- Các hạ thật sự không phải Sầm Phong? Lẽ nào lại như thế?
Văn nhân bật lao đến thật thần tốc:
- Hãy đừng trách ta độc ác một khi chính Mộ Dung Xuân ngươi đã khước từ cơ hội ta ban cho. Giờ thì nạp mạng. Đỡ!
“Ào...”
Mộ Dung Xuân càng thêm khiếp đảm, chỉ còn biết tận lực kháng chiêu do muốn lùi hoặc muốn bỏ chạy đã không kịp.
- Ối... đỡ!
“Ầm! Ầm!”
Chỉ một kích vỏn vẹn, Mộ Dung Xuân không chỉ bị chấn lùi liên tục mà miệng mồm còn thổ huyết lai láng:
- Oẹ...
Văn nhân vẫn thịnh nộ lao đến:
- Nạp mạng!
Chợt có tiếng gầm vang:
- Công phu Thiếu Lâm quả danh bất hư truyền. Dù sao điều xảy ra chỉ là ngộ nhận đáng tiếc, mong Giả các hạ lưu tình. Nếu không, xin đừng trách Thôi Phi Hoàn mỗ buộc phải tiễn lệnh điệt một phen thật sự đi vào Quỷ Môn Quan.
Văn nhân giật mình, lập tức thu hồi chiêu, nhưng trước đó cũng kịp điểm huyệt chế ngự Mộ Dung Xuân. Và khi quay lại quả thật nhân vật thấy Dung xú diện dù vẫn nằm nhưng đã xuất hiện một vài cử động như thể chưa thật sự chết.
Đứng cạnh Dung xú diện là một nam nhân tuổi ngoài tam tuần, chính là Thôi Phi Hoàn như vừa tụ xưng.
Mộ Dung Xuân thiếu não cầu cứu họ Thôi:
- Thất huynh?
Thôi Phi Hoàn xua tay:
- Được rồi. Chúng ta dù nhận tin lầm nhưng nhờ vậy được minh bạch kẻ định tìm không ở đây. Cửu sứ giả yên tâm. Miễn chúng ta có thể trả lại một tiểu điệt nữ vẹn toàn cho Giả nhân huynh, ắt mọi ngộ nhận sẽ hóa giả và Cửu sứ giả rồi cũng bình an vô sự.
Văn nhân cười lạt:
- Dung nhi của mỗ bẩm sinh đã không được diện mạo vẹn toàn. Với uy lực của Xuyên Vân lệnh tiễn khi nãy, cho dù sinh mạng tạm thời vô sự nhưng vạn nhất dung diện bị tàn phá hơn, trách nhiệm này e chỉ có sinh mạng của cả hai mới mong bù đắp nổi. Thôi các hạ nghĩ sao?
Thôi Phi Hoàn cười tự tin và ung dung ném cho văn nhân một lo đan dược nhỏ bé:
- Với đan dược này, mỗ hoàn toàn tin lệnh điệt không những vô sự mà biết đâu còn may mắn bỗng có thêm dung diện hoàn mỹ hơn. Xin chớ nghi ngờ lời của mỗ.
Văn nhân thoáng chấn động khi đã nhận lọ đan dược.
Phác giác điều này, Thôi Phi Hoàn cau mặt:
- Giả như các hạ còn điều gì bất an, lo cho lệnh điệt chăng?
Và tình cờ Thôi Phi Hoàn chợt nhìn xuống Dung xú diện. Liền ngay đó họ Thôi kêu kinh hoàng:
- Ôi chao. Lệnh điệt như có lớp giả diện phủ che bên ngoài?
Văn nhân thất sắc vội chộp ngay vào Hắc phụ nhân Mộ Dung Xuân:
- Mau bước tránh ra. Nếu không...
Thôi Phi Hoàn phản ứng cũng nhanh, lập tức cúi người chộp vào Dung xú diện, quát át văn nhân:
- Ngươi chính là Sầm Phong? Tốt lắm, ta và ngươi xem ai uy hiếp được ai... A... a...
Đột nhiên Thôi Phi Hoàn ngã bật ngửa, tiếp theo là giãy đành đạch vài lượt, sau cùng thì bị sôi bọt đàm chết thảm.
Mộ Dung Xuân mở lộ hai mắt khiếp đảm, nhìn và không hiểu vì sao Thôi Phi Hoàn lẽ ra đang sắp chiếm lợi thế lại ngã ra chết thảm:
- Ôi... Thất huynh?
Văn nhân lẹ tay điểm ngay vào hôn huyệt mụ Mộ Dung Xuân, đoạn vất qua một bên để chạy vội đến chỗ Dung xú diện.
Thoạt nhìn qua, văn nhân hoàn toàn yên tâm về sinh mạng Dung xú diện, liền bắt tay ngay vào việc an táng, xóa bỏ mọi dấu vết đã có về một nhân vật Thôi Phi Hoàn.
Cuối cùng, văn nhân sau khi đặt Mộ Dung Xuân nằm một mình vắt vẻo trên lưng một tuấn mã, liền cùng Dung xú diện dùng chung một tuấn mã còn lại, vừa cho tuấn mã phi đi vừa dong dây kéo theo tuấn mã thứ hai.
Lúc tìm được một chỗ kín đáo vừa ý, văn nhân tuần tự đặt cả hai nằm xuống hữu biệt hai chỗ, cố tránh không để xảy ra chuyện có thể cả hai tình cờ cựa quậy chạm vào nhau.
Phần việc cuối cùng cần hành động để xóa bỏ mọi dấu vết là văn nhân lẫn cả hai tuấn mã đi một đoạn xa, sau đó tháo bỏ dây cương, dùng dây đó quật khẽ vào mông hai con ngựa, làm chúng đau, lồng lên và phi mất dạng.
Khi quay lại chỗ đã chọn, văn nhân cả mừng vì thấy Dung xú diện đã hồi tỉnh:
- Kim Phụng? Thật may cho nàng, sức nóng của hỏa dược phát nổ chỉ phần nào phá hủy lớp diện mạo dị dung bên ngoài. Còn về độc chất có trong Xuyên Vân lệnh tiễn, ta nghĩ, chính Bích Linh tiểu xà vì không thể để chủ nhân chết nên đã từ bên ta chuyển qua bên nàng, giúp nàng hóa giải hoàn toàn chất độc. Nàng hãy tự kiểm tra lại, xem có chỗ nào bất ổn chăng?
Kim Phụng chỉ lo lắng cho diện mạo:
- Phu quân hãy mau nói thật, diện mạo thiếp liệu có bị tổn hại nhiều không? Xin đừng dối gạt thiếp.
Vừa lúc đó huyệt đạo của Mộ Dung Xuân cũng đến lúc tự giải khai:
- Thuật dị dung này phi Đoan Mộc Lý Thiên Biến Vạn Diện, ắt không còn ai cao minh như ngươi. Kim Phụng ngươi may thật đấy, không chỉ toàn mạng mà kể cả diện mạo còn nhờ có lớp dị dung che chắn vảo vệ. Ngươi hãy cho ta biết, Vạn Xà giáo ngươi có thủ pháp gì kỳ bí khiên ngươi dù không cần cất tay vẫn làm cho Thôi Phi Hoàn bất đắc kỳ tử?
Kim Phụng ngơ ngác:
- Thôi Phi Hoàn nào?
Văn nhân bỗng xua tay:
- Lúc đó nàng đã hôn mê, không nhớ gì cũng phải. Cứ từ từ, ta sẽ kể lại. Còn đây là...
Phát hiện văn nhân vẫn còn giữ lọ đan dược nhỏ và lúc này toan giao cho Kim Phụng, Mộ Dung Xuân cười khẩy:
- Lúc ngươi tiếp nhận lọ đó đã có một thoáng nghi ngờ qua nét mặt. Sao bây giờ ngươi tin tưởng, toan để ả Kim Phụng dùng? Ngươi không chút lo ngại sao?
Văn nhân cười lạt, nửa đáp lời Mộ Dung Xuân, nửa giải thích cho Kim Phụng rõ:
- Sầm Phong này có chấn động chứ không mảy may nghi ngờ. Vì có lần, Thái Phi Nguyệt là hung thủ hạ sát tam trong Tứ hùng, sau đó cũng trao cho ta một lọ đan dược như thế này. Và chỉ vì ta phát giác lọ đan dược vẫn còn phong kín nguyên, trong khi Thái Phi Nguyệt lại bảo đã dùng qua và khuyên ta dùng vì rất công hiệu. Ngay lúc đó ta không thể không nghi ngờ Thái Phi Nguyệt đã có sẵn sắp đặt, sai Tam hung vũ nhục và hủy hoại diện mạo ta, sau đó xuất hiện, vờ vệ đạo trừ ma nhưng kỳ thực là giết tam hung diệt khẩu. Sơ suất này có lẽ đến tận bây giờ Thái Phi Nguyệt vẫn chưa nhận ra. Và ả sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu tại sao thủ đoạn đã dùng lẽ ra có thể giúp Thái Phi Nguyệt tiếp cận ta nhưng trái lại ả đã bị ta lạnh lùng từ khước. Còn công năng diệu dụng của đan dược này, mụ xem đây, ta đã dùng và quả nhiên hoàn toàn công hiệu.
Văn nhân xóa bỏ lớp dị dung, để mụ Mộ Dung Xuân tha hồ ngắm nhìn một diện mạo dù tuấn tú nhưng thật lạnh lùng của một Sầm Phong đích thực.
Mộ Dung Xuân khiếp đảm, tìm cách nhảy lùi lại:
- Ngươi thản nhiên tỏ bày chân tướng, nghĩa là sinh mạng ta đã bị định đoạt? Ta...
Sầm Phong vẫn tay, xạ vào mụ một chỉ kình cách không, chế ngự mụ:
- Mụ sẽ toàn mạng, ta cam kết như thế nếu được mụ giúp ta, giải tỏa một vài nghi vấn.
Bị điểm huyệt, mụ rùng mình và từ từ ngã khuỵu xuống:
- Hư Vô chỉ - Võ Đang phái? Ngươi kiêm thông sở học nhiều môn phái, bản lãnh đó thì sợ gì để đột ngột hủy bỏ toàn bộ võ công ta?
Sầm Phong cười lạt:
- Bị mất võ công, sau này mụ chỉ còn cách là mai danh ẩn tích hoàn toàn. Chẳng phải chủ ý này của ta sẽ giúp mụ mãi mãi bảo toàn sinh mạng, không lo bị kẻ khác giết mụ diệt khẩu sao? Mụ nên cảm kích ta mới phải.
Mộ Dung Xuân bị khuất phục hoàn toàn:
- Ngươi muốn hỏi gì Mộ Dung Xuân ta?
Sầm Phong không vội đáp, trái lại cứ quay qua và ném lọ đan dược cho Lăng Kim Phụng:
- Đan dược này chỉ cần thoa một lần là mọi vết thương hoặc vết bỏng không chỉ mau bình phục mà còn không bao giờ lưu lại những vết sẹo. Ta không tiện giúp nàng kiểm tra khắp thân. Nàng hãy tạm tìm chỗ lánh mặt và tự lo cho bản thân thì hơn.
Kim Phụng đón nhận và vì chợt đỏ mặt nên vội vội vàng vàng lỉnh đi. Dù thế, nàng cũng nghe Mộ Dung Xuân đang hoang mang đặt nghi vấn với Sầm Phong:
- Sao thế? Đã là phu thê, chuyện thân cận dĩ nhiên không thể không có. Sao ngươi bảo không tiện giúp nàng ta xem xét khắp thân. Hay là giữa cả hai chưa thật sự trở thành phu thê?
Và nàng nghe Sầm Phong phản ứng thật gay gắt với Mộ Dung Xuân:
- Chớ nói nhảm. Ta và Kim Phụng đã đủ lễ giao bái phu thê, tế thiên cáo địa, lẽ nào không thật sự trở thành phu phụ? Nhưng dù vậy, lễ giáo vẫn là điều phải tuân giữ. Đâu phải hễ đã là phu thê thì điều lễ nghĩa có quyền bỏ qua?
Kim Phụng cười thầm nhưng đột nhiên lắc đầu thở ra và tiếp tục đi tìm chỗ lánh mặt, thực hiện việc mà Sầm Phong bảo là không tiện xem xét giúp nàng.
Do chỗ Sầm Phong chọn là có ý nên nàng không cần đi đâu xa. Nhờ đó nàng vẫn nghe tiếng cả hai đối thoại, chủ yếu là Sầm Phong cật vấn và Mộ Dung Xuân ngoan ngoãn cung xưng.
Sầm Phong hỏi câu đầu tiên:
- Ai ra lệnh cho nhị vị truy tìm tại hạ?
Mộ Dung Xuân đáp:
- Lệnh chủ.
- Nguyên nhân?
- Ta không rõ. Chỉ biết đó là lệnh khẩn, dù bị mất mạng, cũng phải liều chết miễn sao hoàn thành sứ mệnh.
- Xuyên Vân lệnh có kết minh với Vạn Xà giáo và Khúc Hồng Nguyên?
- Kim Lăng Phú Hiệp? Không bao giờ. Vì Xuyên Vân lệnh đã có một thời gian dài gián đoạn, phải thoái ẩn giang hồ, cũng một phần có sự hiệp lực của họ Khúc với thất đại phái. Là kẻ tử đối đầu thì có, quyết không có chuyện kết minh.
- Vậy còn Vạn Xà giáo?
- Có. Nhưng chỉ giới hạn ở những trao đổi đã thỏa thuận.
- Thỏa thuận thế nào?
- Ngươi biết Lăng Ngọc Giao?
- Biết sao?
- Ngọc Giao vì không tiện trở mặt sát hại Kim Phụng nên ủy thác và nhờ Xuyên Vân lệnh làm thay.
- Sao vậy? Họ là tỷ muội mà?
- Vậy ngươi chưa biết Ngọc Giao, Thừa Võ, Kim Phụng tuy cùng ở họ Lăng nhưng chỉ là dưỡng tử của Thái giáo chủ Vạn Xà giáo Độc Long Lăng Hồ? Huống hồ Độc Long Lăng Hồ dù đã ở tuổi thất tuần nhưng chưa bao giờ lập thành gia thất. Mụ đành thu nhận một vài cô nhi để có truyền nhân và cũng là lưu lại hậu nhân của Lăng gia cho hậu thế.
- Nhưng dù sao vẫn là tỷ muội, Ngọc Giao sao lại độc ác muốn sát hại Kim Phụng?
- Điều này, thiết nghĩ, nếu đã là phu thê, lẽ ra Kim Phụng đã nói tất cả cho ngươi nghe từ lâu. Còn vì chưa có cơ hội thì ngươi sau này nên hỏi thẳng Kim Phụng thì hơn.
- Được, tại hạ tạm bỏ qua chuyện này. Vì đúng là phu thê, tại hạ thật sự chưa có dịp tỏ bày hết mọi quá khứ của nhau. Hãy trở lại chuyện trao đổi giữa quý lệnh và Vạn Xà giáo. Ngọc Giao sẽ đền đáp lại thế nào nếu Kim Phụng quả thật bị quý lệnh đoản mạng?
- Ta không biết. Vì những sứ giả như bọn ta chỉ biết theo lệnh thi hành.
- Được rồi. Giờ qua chuyện khác. Mụ bảo ai là hung thủ sát hại mẫu thân tại hạ?
- Cũng như trước kia. Ta vẫn nghi Sầm Thế Nghiêm.
- Không đúng. Vì đã là phu thê, tại hạ tuyệt đối không tin chính gia phụ lại đang tâm sát hại gia mẫu? Mụ đừng mong làm lòng tin của tại hạ bị dao động.
- Tùy ngươi. Vì ta vẫn nghĩ ngươi không ở họ Sầm.
- Mụ còn nhớ lão Lẫn chứ?
- Nhớ, sao?
- Mụ bảo lão là ai?
- Ta cần gì biết một lão vô dụng như thế là ai?
- Mụ lầm. Lão không hề vô dụng. Bằng chứng là nhờ lão đào luyện nên tại hạ mới được thân thủ như lúc này.
- Thật sao? Ta không thể nào tin.
- Mụ phải tin. Vì bốn năm qua tại hạ đã luôn sinh sống cạnh lão và được lão đích thân đào luyện công phu cho tại hạ.
- Ta không bảo không tin điều đó. Vì nếu ngươi đã nói như thế thì sự thật nhất định phải như thế.
- Vậy mụ không tin chuyện gì?
- Ta không tin một người như lão Lẫn lại có thừa uy lực để hòa giải và làm cho Vạn Xà - Xuyên Vân bình sinh luôn đối đầu nhưng mấy năm gần đây lại dễ dàng giao hảo với nhau.
- Nghĩa là có một nhân vật thật sự đứng đằng sau Xuyên Vân - Vạn Xà? Ai?
- Ngươi nghĩ hạng sứ giả như bọn ta được quyền biết hoặc mở miệng hỏi về một nhân vật có thể có bối phận cực cao đến thế sao? Tuy vậy, vì ngươi đã bảo đó là lão Lẫn thì ta đành tin chính là lão Lẫn thật.
- Tại sao?
- Vì có một lần ta tình cờ nghe Thất huynh, chính là Thôi Phi Hoàn bảo, có nghe Lệnh chủ bảo: nhân vật tối thượng đã giúp hòa giải Xuyên Vân - Vạn Xà có buột miệng bảo...
- Mụ nói ngắn gọn thì hơn, sao lại bảo hết nhân vật này đến nhân vật khác bảo? Cứ như thế miệng này chuyền tai kia bao nhiêu lần?
- Hừ! Là hạ nhân phải đón ý chủ nhân. Ngươi vì chưa là hạ nhân của ai nên đâu thể biết chuyện bọn hạ nhân luôn giỏng tai nghe ngóng từng tiếng ho, tiếng hắng giọng của chủ nhân là quan trọng và cần thiết đến thế nào. Mà được, ngươi muốn gọn thì gọn. Theo sự hiểu biết của ta thì bản thân ngươi quả có phần nào đó hoặc nhiều hoặc ít liên quan đến nhân vật tối thượng.
- Liên quan như thế nào?
- Ta không biết, tốt hơn ngươi nên tìm lão Lẫn mà hỏi.
- Lão đã chết.
- Chết? Thật ư? Vậy thì không phải lão Lẫn rồi. Vì nhân vật ta đang đề cập là một người vẫn còn sống.
- Cũng có thể, nhưng vậy thì là ai có chút liên quan đến tại hạ?
- Thánh Y!
- Thánh Y? Tại sao mụ lại nghĩ thế?
- Vì ta vẫn nghĩ ngươi ở họ Cao. Phụ thân ngươi Cao Đại Hải là nhân vật ai cũng biết đã thật sự vong mạng. Riêng Thánh Y, nội tổ ngươi, chỉ biệt tích, kỳ thực chưa ai dám khẳng định là đã chết. Cũng có thể lắm chứ.
- Vô lý.
- Vì ngươi tin ngươi ở họ Sầm?
- Cũng phần nào như thế. Thêm nữa, nếu tại hạ đích thực ở họ Cao và mọi điều xảy ra đều do Thánh Y bố trí sắp đặt, một nội tổ như thế lẽ nào thay vì hiện thân nhìn nhận cốt nhục, lại cho người lẻn bám theo dò xét từng động tĩnh, tiếp đó còn gây nhiều án mạng, đổ vấy mọi tội lỗi lên đầu tại hạ chính là nội điệt của Thánh Y theo như mụ đoán? Mụ có thừa nhận lập luận này vừa không sai và vừa vô cùng kỳ quặc chăng?
Lăng Kim Phụng đã quay lại:
- Phu quân đừng dò hỏi mụ nữa. Vì thiếp nghĩ mụ chỉ là hạ nhân, quả thật khó thể am hiểu những nội tình muôn phần khó đoán như thế.
Sầm Phong ái ngại nhìn nàng:
- Nàng bình an chứ?
Kim Phụng thoáng đỏ mặt:
- Tương lai có vẻ ổn, nếu đan dược này thật sự hữu hiệu đúng như lời phu quân đoan quyết.
Sầm Phong lo lắng:
- Về công hiệu của đan dược thì nàng yên tâm. Nhưng sao lại nói chỉ tương lai mới ổn? Còn hiện tại thì sao?
Kim Phụng đỏ mặt bối rối và không đáp.
Mộ Dung Xuân nhìn nàng:
- Ngươi bị bỏng nhiều chỗ?
Kim Phụng hậm hực gật đầu:
- Cũng là nhờ mụ ban cho đấy. Thật đa tạ.
Mộ Dung Xuân tỏ ra ân hận:
- Ta chỉ là người thừa hành. Nếu ngươi trách ta thì sau này ai thay ta tìm đến Ngọc Giao, đại tỷ ngươi để trách?
Kim Phụng thở ra:
- Mụ nói cũng phải. Vì người sau cùng đáng trách chính là đại tỷ của Kim Phụng này.
Mộ Dung Xuân lắc đầu:
- Vẫn chưa đúng lắm. Nhân vật bí ẩn, theo ta nghĩ là Thánh Y, mới bị đáng trách sau cùng.
Sầm Phong chen lời:
- Tại hạ cũng có việc cần, không thể không tìm Thánh Y một lần. Vì thế, có là nhân vật sau cùng hay không, xin đừng bàn vội. Giờ hãy nói về những khó khăn của tiện nội. Mụ cũng đoán tiện nội bị phỏng nhiều chỗ? Phải điều trị như thế nào?
Mụ cười bí ẩn:
- Phu nhân ngươi cũng biết cách chữa trị đấy. Ta sẽ bị oán trách là đa sự nếu dành phần bày cách chữa trị cho ngươi.
Sầm Phong quay qua Kim Phụng:
- Nàng biết thật chứ?
Kim Phụng lườm mắt nhìn Mộ Dung Xuân, sau mới chịu đáp lời Sầm Phong:
- Phu quân chớ quá lo. Mụ nói đúng. Nhưng vì thiếp cũng biết cách nên có thể tự lo liệu.
Sầm Phong bất bình:
- Ta là phu quân, đâu thể để một mình nàng tự lo liệu, như thế sao phải?
Kim Phụng bỗng gắt một cách vô lối:
- Thiếp bảo được là được, phu quân chẳng tin thiếp sao?
Sầm Phong xoa dịu ngay:
- Ta tin, được chưa? Vậy bây giờ nàng muốn thế nào? Chỉ cần cho ta biết chủ ý là đủ.
Kim Phụng ân hận:
- Phu quân thật tốt. Thế thì... mà khoan, trước mắt phu quân liệu cách xử lý mụ này như thế nào?
Sầm Phong cười lạt, hỏi thẳng Mộ Dung Xuân:
- Tại hạ xin tùy theo quyết định của Xuân di.
Mộ Dung Xuân thất kinh:
- Gì nữa đây? Sao bỗng dưng ngươi dùng lại cách xưng hô này? Trừ phi...
Sầm Phong gật đầu:
- Xuân di nên biết, chỉ có cái chết mới giúp Xuân di hoàn toàn yên thân. Không phải tại hạ độc ác hoặc nói lời rồi lại nuốt lời. Nhưng Xuân di thử nghĩ, vạn nhất Xuân di tình cờ để Xuyên Vân hoặc Vạn Xà phát hiện thì sao? Xin tùy theo quyết định của Xuân di.
Kim Phụng giật nảy mình:
- Phu quân quyết định kết liễu mụ? Thiếp sẽ oán hận mãi nếu có một phu quân là người bội tín.
Sầm Phong thở hắt ra một hơi:
- Được. Vậy chúng ta đi. Ta sẽ không bội tín đúng như nàng muốn.
Kim Phụng vội đặt lại cho Mộ Dung Xuân một túi ngân lượng khá đầy:
- Mụ đã mất hết võ công, an toàn hay không đều tùy vào mụ.
Mộ Dung Xuân chợt hắng giọng, vừa ngắt lời Kim Phụng vừa gọi giật ngược Sầm Phong:
- Ngươi phải hứa tiễn ta thật nhanh, sau đó an táng ta cạnh mộ Thất huynh.
Kim Phụng bàng hoàng nhìn mụ, sau đó cũng bàng hoàng nhìn Sầm Phong như thế, lúc Sầm Phong gật đầu đáp ứng mụ:
- Không chỉ có thế, tại hạ còn hứa giúp Xuân di báo thù nếu Xuân di thật sự có mối thù cần báo phục.
Kim Phụng run rẩy thét không thành tiếng:
- Điên hết rồi... cả hai điên thật rồi sao?
Mộ Dung Xuân cầm tay Kim Phụng:
- Đấy là ta tự chọn, đúng như lời phu quân ngươi vừa ưng thuận cho ta toàn quyền quyết định. Kiếp giang hồ là thế. Huống hồ ta tin chắc sẽ có lúc họ tìm thấy ta. Khi đó, a... ta dù muốn chết cũng vị tất được toại nguyện. Chi bằng chết ngay bây giờ vẫn hơn.
Kim Phụng rùng mình:
- Họ tìm thấy Xuân di thì sao chứ? Làm gì có bằng chứng cho họ kết tội phản cho Xuân di, sau đó hành hình Xuân di?
Mộ Dung Xuân lắc đầu:
- Không cần bằng chứng nào cả. Hễ không hoàn thành sứ mạng được phó giao đã là có tội rồi. Còn nếu ngươi quan tâm, muốn biết ta sẽ bị họ hành hình như thế nào và tại sao ta thà chết hơn là sống để chịu nhục hình, ngươi cứ xem cách Ngọc Giao đối xử với địch nhân thì tự hiểu.
Kim Phụng rụng rời tứ chi:
- Độc ác đến thế sao?
Sầm Phong quan tâm:
- Đại tỷ luôn đối xử với địch nhân như thế nào?
Kim Phụng không đáp. Trái lại người đáp chính là Mộ Dung Xuân:
- Ngươi hãy tự nghĩ ra bất kỳ cách hành hình nào độc ác nhất thì Ngọc Giao sẽ đối xử với kẻ địch gấp mười lần độc ác hơn.
Kim Phụng chợt cầu xin Sầm Phong:
- Hãy nghĩ cách giúp Xuân di vừa được sống vừa được hoàn toàn yên ổn, tận hưởng hết tuổi thọ trời ban. Chỉ cần phu quân thực hiện được, vạn sự sau này thiếp nguyện nhất nhất chiều ý phu quân.
Mộ Dung Xuân thở ra:
- Không có cách nào đâu. Kể cả có trả lại võ công cho ta thì chỉ có nội cái chết của Thôi Phi Hoàn cũng quá đủ làm cho ta chẳng có điều gì để phó giao khi bị hỏi đến. Ta thật cảm kích vì thấy Kim Phụng ngươi quá thật lòng với ta. Nhưng đừng vì thế làm khó cho phu quân của ngươi.
Kim Phụng vẫn kêu nài:
- Nhất định phải có cách. Vì thiếp đã biết, phu quân của thiếp vốn thật sự thông tuệ.
Sầm Phong chợt gật đầu:
- Có. Nhưng như vầy thì thiệt thòi cho ta lắm, nhiều lắm.
Mộ Dung Xuân tỏ ra rất vui:
- Có thật sao? Ta không tin.
Riêng Kim Phụng thì hoàn toàn tin:
- Có thiệt thòi bao nhiêu, thiếp nguyện bù đắp lại bấy nhiêu hoặc nhiều hơn. Nhiều thật nhiều cho phu quân. Là cách gì?
Sầm Phong nhìn Mộ Dung Xuân:
- Tại hạ thật sự có cách. Nhưng nếu muốn tại hạ hoàn toàn tin, Xuân di một lần nữa phải thổ lộ bằng hết những gì đã biết về Xuyên Vân, về Vạn Xà, tất cả.
Mộ Dung Xuân kinh ngạc:
- Tại sao? Huống hồ ngươi cần biết thêm những gì?
Sầm Phong giải thích:
- Vẫn có câu: Ngựa quen đường cũ. Để Xuân di không bao giờ quay lại đường cũ thì chỉ có cách là phải triệt hạ bằng hết mọi mối liên quan trước đây của Xuân di đối với mọi ngươi. Nghĩa là Xuân di phải cho tại hạ biết hết mọi bí ẩn có liên quan. Để sau này, dù Xuân di muốn quay lại thì tội bội phản qua lần tiết lộ cuối cùng này của Xuân di sẽ khiến Xuân di hết dám quay lại.
Mộ Dung Xuân hoang mang:
- Nhất nhất ta đều ưng thuận, miễn sống là được. Nhưng ngươi phải giải thích rõ hơn ta mới hiểu định ý của ngươi.
Kim Phụng nôn nao:
- Thiếp cũng muốn hiểu. Phu quân mau giải thích đi.
Sầm Phong tủm tỉm cười với nàng:
- Ta sẽ chỉ điểm thuật dị dung cho Xuân di. Rõ chứ?
Mộ Dung Xuân vỡ lẽ:
- Quả cao minh. Vậy là ngươi sợ ta dùng lại thuật này chống lại ngươi nên mới nghĩ cách triệt hết mọi đường quay lui của ta?
Sầm Phong gật đầu:
- Hãy chọn một nơi thật yên tĩnh, sống cho thật nhàn hạ vào. Với diện mạo mới, lại không còn võ công, chẳng ai tìm đến Xuân di, trừ phi chính Xuân di tự tìm họ. Tại hạ chỉ có mỗi một cách này gọi là vẹn toàn.
Mộ Dung Xuân vụt quỳ lên và lơi lệ:
- Tạ ân trời Phật. Đa tạ Sầm thiếu gia, Mộ Dung Xuân lập thệ sẽ mãi mãi giữ lời, sẽ mãi mãi ghi tạ ân tái sinh của Sầm thiếu gia và phu nhân.
Nhìn Mộ Dung Xuân rơi lệ ai cũng hiểu sinh mạng quý như thế nào.
Và cũng ở tại đó, cả ba tiến hành thật tỉ mỉ mọi điều vừa thỏa thuận. Người thì tiết lộ mọi bí ẩn này, kẻ thì chỉ điểm bí kỹ kia, họ trao đổi cho nhau.
* * * * *
“Vút! Vút!”
Đó là hai nhân vật cao thủ vì khẩn trương nên đang thi triển khinh công thượng thừa.
Một người là Thôi Phi Hoàn, cứ đi độ đôi ba dặm là quay qua quan tâm hỏi nữ nhân đi cạnh bên:
- Mộ Dung Xuân Cửu sứ giả vẫn bình ổn chứ?
Mộ Dung Xuân dù cảm kích vẫn trách:
- Muội đã bảo vẫn không sao, hà tất Thất huynh cứ hỏi mãi như thế. Thật đấy!
Thôi Phi Hoàn thở ra nhè nhẹ:
- Ta vẫn lo. Bảo tại sao ta không luôn miệng hỏi.
Đoạn Thôi Phi Hoàn lấy tay ra hiệu.
Mộ Dung Xuân hiểu ý, vờ nhìn quanh:
- Thất huynh lại muốn đi ngoài? Ai bảo cứ ăn uống bừa bãi. Như ở đằng kia có chỗ thuận tiện đấy.
Cả hai chuyển hướng, chạy đến chỗ Mộ Dung Xuân vừa phát hiện. Và Mộ Dung Xuân đứng ở ngoài, chỉ có một mình Thôi Phi Hoàn cứ vội vàng lao mất hút vào tận bên trong.
Được một lúc, Mộ Dung Xuân tự tiện đi sâu vào, miệng gọi khẽ:
- Tốt!
Ở bên trong lập tức có tiếng Thôi Phi Hoàn hồi đáp:
- Ở trong này cũng vậy. Hoàn toàn không có gì khả nghi. Nàng vào đây.
Mộ Dung Xuân thở phào nhẹ nhõm, đi ngay vào và lên tiếng khi tìm thấy lại Thôi Phi Hoàn:
- Phu quân đã quyết định chưa?
Thôi Phi Hoàn gật đầu:
- Theo lời nàng kể, quả nhiên có thể đoán Thái giáo chủ Vạn Xà giáo bấy lâu nay thất tung mười phần đến chín là do Lăng Ngọc Giao hoặc một mình gây ra hoặc có thêm sự hỗ trợ của Lăng Thừa Võ. Và vì thế Lăng Ngọc Giao mới nảy ý tuyệt tình, thà giết nàng để đoạt Bích Linh tiểu xà hơn là đoạt tiểu xà trước nhưng sau đó vì nàng vẫn còn tại thế khiến tiểu xà cứ lẻn bỏ đi, không chịu thuận phục Ngọc Giao. Ta quyết định sẽ giúp nàng một phen.
Mộ Dung Xuân lắc đầu:
- Thiếp không hỏi cũng không quan tâm đến lời hứa vừa rồi của phu quân. Thiếp đợi quyết định khác quan trọng hơn từ phía phu quân kia.
Thôi Phi Hoàn thở dài:
- Ta tư cách gì làm Giáo chủ Vạn Xà giáo? Ta chỉ có thể giúp nàng đối phó Ngọc Giao, Thừa Võ, nếu thật sự nàng có cơ hội trở thành Giáo chủ.
Mộ Dung Xuân bảo:
- Phu quân hoàn toàn đủ tư cách. Và điều này không do ai chọn lựa hoặc chỉ định, kỳ thực thì chính Bích Linh tiểu xà đã chọn phu quân trước.
Thôi Phi Hoàn hoang mang:
- Liên quan gì đến Bích Linh tiểu xà ở đây?
Mộ Dung Xuân hạ thấp giọng:
- Có đấy, và thiếp chỉ giải thích tận tường một khi phu quân chấp thuận và quyết định sẽ là Giáo chủ bổn giáo thay vì cứ để mặt tình cho đại tỷ Ngọc Giao thao túng.
Thôi Phi Hoàn cau mày:
- Phải có nguyên do thật thuyết phục mới được. Nàng hứa chứ? hứa là không dùng cách này hoặc cách khác để cố ý gán cho ta một trọng trách mà ta không hề muốn chút nào?
Mộ Dung Xuân hớn hở mừng:
- Nghĩa là phu quân đã ưng thuận?
Thôi Phi Hoàn xua tay:
- Như ta vừa bảo, phải có nguyên do thật thuyết...
Chợt ở bên ngoài có tiếng động khả nghi, làm Thôi Phi Hoàn dừng lời. Nhưng thay vì cả hai lên tiếng quát hỏi thì họ cứ lặng thinh. Lặng thinh và chờ đợi, đấy chỉ là những gì họ đã nghe Mộ Dung Xuân “thật” điềm chỉ và căn dặn rất kỹ.
Đến khi cảm thấy chờ như thế đã đủ, Thôi Phi Hoàn dùng mắt ra hiệu cho Mộ Dung Xuân cứ ở lại, phần bản thân thì bình thản tiến ra.
Ở một vị trí tương đối thuận lợi, nhưng là khó sợ bị phát hiện đối với những người vô tâm, Thôi Phi Hoàn chỉ cần nhìn qua là thấy ngay một mũi tiễn Xuyên Vân lệnh không thể biết đích xác đã được cắm từ lúc nào. Đuôi mũi tiễn có gài một phong bao có màu đỏ tựa huyết. Thôi Phi Hoàn hiểu ngay, màu đỏ tượng trưng cho lệnh khẩn.
Nhưng khẩn thì khẩn, Thôi Phi Hoàn không được vội, Mộ Dung Xuân “thật” đã căn dặn như thế. Vì vậy, thay vì đi ngay đến chỗ có mũi lệnh tiễn để nhận lệnh, Thôi Phi Hoàn ung dung đứng nguyên vị, cho tay vào người, lấy ra một mũi lệnh tiễn Xuyên Vân tương tự, sau đó mới ném đi, cho cắm vào đất cạnh mũi tiễn đã có sẵn ở đó.
“Phập!”
Chờ khi cả hai mũi tiễn cùng yên vị một lúc đủ lâu, đây là quãng thời gian cần thiết để cho nhân vật có nhiệm vụ tống đạt lệnh mới, nếu vẫn còn quanh quẩn đâu đó, được tha hồ nhìn và tự hiểu dấu hiệu có trên mũi lệnh tiễn vừa ném trả của Thôi Phi Hoàn mang ý nghĩa gì - Thôi Phi Hoàn mới tự cho phép bản thân được quyền tiến ra.
Thủ tục nhận lệnh mới cũng lắm nhiêu khê. Đó là đầu tiên Thôi Phi Hoàn phải thu hồi mũi lệnh tiễn đã ném đi, nhưng không phải để cất giữ trở lại trong bọc áo. Trái lại, vừa thu hồi xong, Thôi Phi Hoàn lại có nhiệm vụ ném đi lần nữa. Lần này là tận lực ném thật cao và thật xa, để khi mũi tiễn đi sắp hết đà, Thôi Phi Hoàn nếu là Xuyên Vân sứ giả thật thì phải biết cách làm sao cho mũi tiễn phát nổ và tự hủy.
Thôi Phi Hoàn đã làm như thế, vận dụng khẩu quyết để phát hỏa ra một đợt sóng kình gọi là Xuyên Vân Phá Thạch, một loại công phu mặc dù không thể gây tổn hại cho bất luận ai nhưng thật lạ, chỉ cần một đợt sóng kình Xuyên Vân Phá Thạch này lan tỏa đi dù nhẹ, một khi được chạm khẽ vào mũi lệnh tiễn thì hỏa dược có trong mũi tiễn lập tức bị kích động và phát nổ ngay.
“Ầm!”
Hắc vụ ngùn ngụt tuôn ra và đó là lúc Thôi Phi Hoàn phải nhanh thật nhanh, thi triển khinh thân pháp Xuyên Vân để tiếp nhận ngay mũi lệnh tiễn truyền lệnh mới.
“Vút!”
Và với diễn biến này, nếu chuyện tiếp lệnh vạn nhất vô tình có ngoại nhân nhìn thấy, chính tiếng chấn nổ của mệnh lệnh kia sẽ làm nhân vật đó buộc lòng phải đưa mắt nhìn theo. Đến khi quay nhìn lại thì mũi lệnh tiễn đầu thì nhân vật tình cờ có mặt mục kích ắt sẽ ngỡ ngàng vì phát hiện mũi lệnh tiễn còn lại đã biến mất. Cách giữ kín mọi hành tung của những nhân vật Xuyên Vân quả cao minh và hiệu quả. Mà điều lợi hại nhất là người truyền lệnh nếu có chút nghi ngờ về thân phận của người tiếp lệnh thì đây là cơ hội cho người truyền lệnh được quyền chọn một trong hai thái độ. Thứ nhất, nếu người tiếp lệnh thi triển đúng khinh thân pháp Xuyên Vân để thu hồi mũi tiễn truyền lệnh thì người truyền lệnh hoàn toàn yên tâm, sẽ lặng lẽ bỏ đi ngay. Thứ hai là điều ngược lại với điều vừa nêu, giả như người tiếp lệnh không thể thi triển khinh thân pháp Xuyên Vân, đó là người giả mạo, hoặc không là giả thì người tiếp lệnh đã vì một ẩn tình nào đó, như do bị thương nên không đủ lực thi triển khinh thân pháp Xuyên Vân, hay do đang bị kẻ địch khống chế uy hiếp nên cố tình không vận dụng khinh thân pháp Xuyên Vân lúc tiếp lệnh. Khi đó nhiệm vụ của người truyền lệnh chỉ còn là điều rất dễ, dùng sóng kình Xuyên Vân Phá Thạch để hủy lệnh, diệt luôn người nhận lệnh và địch nhân đã uy hiếp người đó.
Thật may, Thôi Phi Hoàn đã thu hồi mũi tiễn truyền lệnh một cách an toàn và hoàn mỹ. Và lúc này Thôi Phi Hoàn đã quay trở lại chỗ Mộ Dung Xuân đang nôn nao chờ.
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Mộ Dung Xuân, họ Thôi khẽ gật đầu:
- Lệnh khẩn.
Mộ Dung Xuân đưa tay đón ngay tiễn lệnh:
- Còn việc gì khẩn trương hơn truy tầm Sầm Phong? Hãy để muội xem nhanh nào.
Thôi Phi Hoàn tính ngăn lại nhưng đành chép miệng bỏ qua:
- Lẽ ra phải để ta xem trước. Vì ta là Thất sứ giả, bối phận cao hơn so với nàng chỉ là Cửu sứ giả.
Mộ Dung Xuân đã mở phong bao để đọc lệnh:
- Truyền Lệnh Nhân đã đi rồi. Tiểu tiết này dù chúng ta có vi phạm cũng không sợ bị phát hiện. Xem nào: “Thập thất cửu hội ngộ Kim Lăng?” Nghĩa là gì Thất huynh?
Thôi Phi Hoàn trầm ngâm:
- Đã sắp đến cửu nguyệt kỳ (tháng chín). Hay là lệnh bảo ngày mười bảy tới đây chúng ta phải có mặt ở Kim Lăng?
Mộ Dung Xuân nhẩm tính:
- Hôm nay đã là cuộc kỳ trăng tính đến ngày mười bảy tới vị chi chỉ còn hai mươi ngày. Chúng ta phải khẩn trương thực hiện xong phần việc ở tổng đà Vạn Xà giáo mới mong kịp có mặt ở Kim Lăng đúng lúc. Đi thôi, Thất huynh.
Thôi Phi Hoàn gật đầu và đưa tay nhận lại mũi lệnh tiễn từ tay Mộ Dung Xuân:
- Không ai được giữ quá một lệnh tiễn trong người. Nhận cái mới thì hủy đi cái cũ, chẳng trách vẫn có người vì để tự bảo vệ mình trong tình trạng nhỡ xảy ra nguy cấp nên cố ý ngụy tạo thêm một vài lệnh tiễn giả mang theo.
Mộ Dung Xuân đang hủy bỏ phong bao có chứa mật lệnh, nhưng nghĩ sao lại cất vào ngươi:
- Thất huynh muốn ám chỉ ai?
Thôi Phi Hoàn bắt đầu tiến ra ngoài, đì trước Mộ Dung Xuân:
- Tai vách mạch rừng và thiên cơ bất khả lậu, nàng nên tự hiểu thì hơn.
Mộ Dung Xuân chợt động tâm, nhìn quanh:
- Thất huynh vẫn ngại còn có người quanh đây?
Thôi Phi Hoàn thở ra nhè nhẹ:
- Nhất cử nhất động của chúng ta càng cẩn trọng thì càng ít lộ sơ hở. Cách hành sự để giữ kín hành tung của Lệnh chủ đối với bọn sứ giả chúng ta đã khiến ta hiểu và luôn tự nhắc mình cẩn trọng, cẩn trọng và cẩn trọng. Thôi, đủ rồi, đi nào!
Và cả hai thi triển khinh công lao đi.
“Vút! Vút!”
Được một lúc, Thôi Phi Hoàn chợt biến sắc, khẽ gắt Mộ Dung Xuân:
- Hãy vận dụng trở lại khinh thân pháp Xuyên Vân mau.
Mộ Dung Xuân đành tuân theo, cho dù miệng đang càu nhàu:
- Thất huynh chỉ quá đa nghi thôi. Kỳ thực muội vì gấp quay về Tổng đàn, nếu cứ vận dụng mãi thứ thân pháp Xuyên Vân vì chưa quen nên chậm, muội thật lo sẽ không kịp đến Kim Lăng đúng hạn kỳ.
Thôi Phi Hoàn bắt gặp mình đang len lén đảo mắt nhìn quanh:
- Ta cũng đang tự lấy làm lạ, không hiểu sao bản thân dễ dàng thấu triệt và vận dụng nhiều loại công phu mặc dù chỉ mới nghe qua và lại cũng trong cùng một thời gian ngắn như muội. Ta không hề thấy chậm, cứ như đã quen từ lâu thứ thân pháp Xuyên Vân này.
Mộ Dung Xuân chợt thì thầm:
- Phu quân này, hay là để thiếp đổi qua thân pháp sư môn? Sẽ không ai lém bám theo phát hiện đâu. Có như thế chúng ta mới không lo chậm chân.
Thôi Phi Hoàn lại nhìn quanh, sau đó miễn cưỡng đáp ứng:
- Được rồi. Nhưng nếu phát hiện có gì khả nghi, liệu nàng chuyển lại thân pháp Xuyên Vân kịp chăng?
Mộ Dung Xuân cười hí hửng:
- Chúng ta đã đi quá xa rồi, làm gì có chuyện đó để phu quân quá lo. Giờ thì tốt rồi. Đi nào.
Cước lực được tăng, cả hai cứ như thế lao đi vun vút.
Chợt có tiếng người gọi họ:
- Chờ đã, Thất - Cửu nhị sứ giả!
Họ giật mình, bàng hoàng nhìn nhau và không thể không dừng lại.