Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ăn phòng Giám định Pháp y quận King đã chuyển từ một căn hầm cũ kĩ, hẻo lánh đến Trung tâm Y tế Harborview, một tòa cao ốc hiện đại với hành lang rộng cùng các căn phòng lớn tắm trong ánh sáng chiếu qua các bức tường kính màu. Tracy và Kins thấy Stuart Funk đang chăm chú nhìn vào kính hiển vi trong một phòng nghiên cứu. Funk đã gọi tới khi họ rời khỏi Pink Palace và lái xe đến Trung tâm Tư pháp. Anh ta đã có báo cáo về độc tố trong thi thể Angela Schreiber, và thân nhân của Veronica Watson đang đến xác nhận thi thể cô ta.
Những người khác trong hệ thống tư pháp cho rằng Funk có chút gì đó kỳ quái, nhưng Tracy thích anh ta. vẻ ngoài bù xù của anh ta nhắc cô nhớ về một vị giáo sư đại học mà cô yêu quý. Mái tóc nâu xám lòa xòa xuống tai, cái đầu có vẻ quá to so với bờ vai hẹp. Cặp lông mày rậm mà Kins từng mô tả là cần phải dọn cỏ mọc tua tủa phía trên gọng kính bạc. Khi ra làm chứng tại tòa, Funk thích đeo nơ cổ và mặc áo vét dạ có miếng vá ở khuỷu tay. Bồi thẩm đoàn rất thích anh ta.
Funk đang giúp họ khám nghiệm tử thi Angela Schreiber. “Cũng như Nicole Hansen, trong máu của cô ta cũng có sự xuất hiện của flunitrazepam.”
“Rohypnol.” Tracy nói.
Việc kẻ sát nhân sử dụng Rohypnol là chi tiết cụ thể sẽ giúp ích khi họ bắt đầu thẩm vấn các nghi phạm.
Funk tiếp tục. “Một khi đã bị trói, nạn nhân chỉ có thể giữ được tư thế cho đến khi các cơ bắp trở nên rã rời và bị chuột rút. Cách duy nhất để làm dịu cơn đau là duỗi thẳng chân tay, khiến thòng lọng bị thít chặt và ngăn chặn sự vận chuyển oxy. Cuối cùng, cô ta lìa đời.”
“Cô ta có thể chịu đựng trong bao lâu?”
“Khó nói lắm, phụ thuộc vào việc các nạn nhân có bị căng thẳng lắm không.”
“Thế còn các vết bỏng trên bàn chân cô ta thì sao?” Kins hỏi.
“Chắc chắn là từ một điếu thuốc lá.” Funk nói.
“Nhưng không có vết đó trên thi thể Nicole Hansen sao?”
“Không có.”
“Vậy thì điều gì đó đã thay đổi.” Tracy nói. “Có bất kỳ vết sẹo hay vết bầm tím nào khác cho thấy cô ta thích làm vậy không?”
“Không có gì.” Funk nói.
“Mất bao lâu trước khi chúng ta có được các báo cáo về độc tố còn lại?”
“Bên phòng nghiên cứu hứa hẹn là sẽ xong sớm và gửi kèm theo khám nghiệm âm đạo và tử cung. Nhưng tôi không tin nó sẽ tiết lộ rằng cô ta bị tấn công tình dục.” Funk thở dài. Một tên giết người hàng loạt đã thay đổi mọi khía cạnh trong quá trình điều tra. Tiền thưởng cao hơn, áp lực phải bắt giữ hắn tăng theo cấp số nhân, và chỉ một sai lầm thôi cũng đem lại hậu quả là cho phép tên sát nhân có cơ hội gây thêm các vụ án mạng khác.
Tracy kiểm tra đồng hồ. “Chúng ta nên đến gặp gia đình Veronica Watson thôi.”
Funk đẩy ghế khỏi bàn làm việc. “Shirley và Lawrence Berkman. Họ sống ở Duvall.”
“Anh gặp họ chưa?” Tracy hỏi.
Funk lắc đầu. “Tôi đã nói chuyện với bà mẹ qua điện thoại.”
“Bà ấy tiếp nhận thông tin thế nào?”
“Nghe giọng bà ta có vẻ run. Tôi không nói chuyện với người cha.”
“Là cha dượng.” Kins nói. “Vài dấu hiệu cho thấy ông ta là lý do khiến cô ta bỏ nhà ra đi.”
Funk dẫn họ đi xuôi theo một hành lang cũ và mở cửa phòng tiếp thân nhân. Với nội thất tiện nghi và ánh sáng dịu nhẹ, căn phòng là sự cải tiến lớn so với sảnh chờ lạnh lẽo và tẻ nhạt ở cơ sở cũ. Cặp vợ chồng trung niên đang đứng quay mặt về phía những ô cửa sổ xoay người lại khi cánh cửa mở ra. Tracy đánh giá Shirley Berkman. Bà ta khoảng ngoài năm mươi, đang cố gắng để trông mình như mới ba mươi. Chiếc quần bò màu xanh của bà ta quá bó, nhét trong đôi bốt đen cao đến đầu gối. Một chiếc áo cánh trắng khoe ra bộ ngực lấm tấm tàn nhang. Bà ta trang điểm đậm, đeo nhiều nhẫn cùng vòng tay, và Tracy tự hỏi bà ta đã làm đẹp sẵn rồi mới nhận được tin báo về vụ sát hại con gái mình hay dành thời gian trang điểm và đeo trang sức trước khi vào trung tâm thành phố.
Lawrence Berkman có mái tóc bạc trắng và bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Ông ta mặc một chiếc áo khoác da đính đầy phụ kiện nhiều màu sắc cùng chiếc quần bò xanh mài nếp nổi bật trên đôi giày cao bồi. Ông ta cũng yêu thích những chiếc nhẫn cùng vòng tay bạc và, theo lời Earl Keen, cả cô con gái riêng của vợ ông ta nữa.
Funk giới thiệu bản thân rồi sau đó là Tracy và Kins. Shirley Berkman yếu ớt chìa tay ra. Lawrence đặt một tay lên lưng vợ, như thể đang đỡ bà ta.
“Đó là Veronica sao?” Lawrence hỏi Kins.
“Chúng tôi nghĩ vậy.” Anh trả lời.
“Tôi sẽ cần hai vị xác nhận đúng là cô ấy.” Funk nói.
Shirley hỏi Kins: “Các vị đã tìm thấy con bé sao?”
“Phải!” Kins nói.
“Chuyện gì đã xảy ra với nó?” Lawrence hỏi. Tracy phát hiện ra âm điệu vùng Texas – âm mũi – và tông giọng ẩn chứa sự giận dữ hay kích động.
“Chúng ta sẽ có thời gian cho chuyện đó sau.” Kins nói.
Funk dành cho nhà Berkman một tràng diễn thuyết đã qua tập luyện về cú sốc khi trông thấy người thân yêu và khả năng họ sẽ bị ngất. Anh giải thích rằng thi thể Veronica đang ở trong phòng lạnh, được phủ một tấm vải. “Tôi sẽ đợi cho đến khi hai người sẵn sàng. Chỉ cần nhận diện gương mặt thôi.”
Khi nhà Berkman gật đầu ra hiệu là đã hiểu, Funk dẫn họ vào phòng. Tracy và Kins giữ khoảng cách vừa phải. Không có thứ ánh sáng dịu nhẹ hay đồ nội thất trang trí nào để ngụy trang cho tình trạng lạnh lẽo và khắc nghiệt của những chiếc bàn và bồn làm bằng thép không gỉ. Sàn nhà bằng vải son sáng bóng phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trên cao tạo ra một kiểu ảo ảnh có thể gây mất phương hướng trong giây lát.
Thi thể của Veronica được đặt trên chiếc bàn cách xa cửa nhất. Ngay cả khi Veronica nằm bên dưới tấm vải phủ, Tracy cũng có thể nhận ra cơ bắp của cô ta đã giãn ra đủ để Funk duỗi thẳng tay chân cô ta, và cô mừng vì Shirley sẽ không phải trông thấy cơ thể con gái mình bị vặn vẹo và biến dạng.
Shirley Berkman vòng tay ôm lấy mình, bước đến cạnh bàn. Lawrence quàng một tay lên vai bà ta. Funk đứng ở phía đối diện, đặt tay trên tấm vải phủ. Khi Shirley khẽ gật đầu, Funk kéo tấm vải thấp xuống. Shirley đưa tay lên miệng, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra và lăn xuống má, nhưng bà ta không quay đi hoặc ngất xỉu. Bà ta không òa khóc, không tin vào sự thật. Bà ta chỉ nhìn chằm chằm, và Tracy không thể không nghĩ bà ta từng hình dung ra khoảnh khắc này hay điều gì đó tương tự như vậy.
“Đó là Veronica.” Lawrence nói, mày nhăn lại, mắt tỉnh khô.
Funk bắt đầu đậy tấm vải lại, nhưng Shirley vươn tay ra và Funk bước lùi lại. Shirley hất tay Lawrence ra khỏi vai bà ta và cúi xuống gần con gái.
“Shirls…” Lawrence lên tiếng.
Vợ ông ta phớt lờ chồng. Bà ta nhẹ nhàng vuốt ve trán, má và tóc Veronica. Shirley Berkman có vẻ bâng khuâng, như thể đang hồi tưởng lại những kỷ niệm mà bà ta và con gái từng chia sẻ, và giờ bà ta đang thấy hối tiếc. Khung cảnh đó đập thẳng vào Tracy như một cú đấm vào ngực và cô thấy mình bắt đầu sụt sùi. Cô khó khăn nén xuống. Mắt ngấn nước. Đây là khoảnh khắc mà cô và cha mẹ đều chưa từng được chia sẻ cùng với Sarah – khoảnh khắc nói lời từ biệt. Tracy tự trách mình vì điều đó. Cô đổ lỗi cho bản thân vì đã không ở bên cạnh Sarah khi con bé bị bắt cóc. Và giờ cô thấy có lỗi vì đã không bắt được Cao Bồi trước khi hắn có cơ hội sát hại lần nữa, gây đau đớn và buồn khổ cho một gia đình khác. Kins nhận ra cô đang trở nên ủy mị, bèn nhìn cô với ánh mắt chê trách, khiến Tracy phải cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Shirley hôn lên má con gái lần cuối, lau nước mắt và bước lùi lại. Funk đậy tấm vải lên.
“Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Lawrence hỏi.
“Chúng tôi sẽ khám nghiệm tử thi.” Funk nói.
“Tại sao?” Ông ta hỏi. “Vấn đề ở đây là gì?”
“Chúng tôi cần tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cô ấy.” Funk nói.
“Quan trọng là xác định được nguyên nhân tử vong, thời gian tử vong, và xem có bằng chứng pháp y nào mà chúng ta không thể nhìn thấy nhưng có thể góp phần gây nên cái chết cho cô ấy không.” Kins nói.
“Hoặc có thể dẫn ta tìm tới kẻ đã gây ra chuyện này.” Tracy thêm vào.
“Đó là thằng bạn trai khốn kiếp của con bé.” Lawrence nói, đồng tử co lại và nhìn thẳng vào Tracy. “Nó đã đưa con bé vào con đường đó, lối sống đó. Chết tiệt, bắt nó ngay đi! Thằng khốn đó tên gì nhỉ?”
“Taggart. Bradley Taggart.” Shirley lên tiếng, vẻ mệt mỏi. Bà ta đang chấm khăn giấy lên khóe mắt.
“Nó ngủ với con bé khi con bé mới mười lăm tuổi, nhưng các người chẳng bao giờ làm cái quái gì với chuyện đó cả. Nó còn đánh con bé nữa.” Lawrence nói. “Đó là kẻ tình nghi của các người. Đi nói chuyện với nó đi!”
“Chúng tôi định sẽ làm vậy.” Tracy nói. Cô bước một bước để thoát khỏi làn đạn của Lawrence. “Bà Berkman, bà có biết con gái mình đang gặp gỡ bất cứ ai khác ngoài anh Taggart không? Cô ấy có bao giờ nói với bà về bất cứ ai không?”
Shirley lắc đầu. “Chúng tôi cũng không thường xuyên liên lạc.”
“Bạn trai con bé giữ nó tránh xa chúng tôi.” Lawrence nói. “Chúng tôi thậm chí còn không thể gọi điện.”
“Có bất kỳ người bạn trai cũ nào trong diện tình nghi không?” Kins hỏi.
“Con bé được mười lăm tuổi khi đến ở cùng thằng đó.” Lawrence nói. “Con bé thậm chí còn chưa từng có bạn trai.”
“Có bất cứ kẻ thù nào mà hai người biết không?” Tracy kiên trì. “Cô ấy có bao giờ nhắc đến bất cứ ai đang theo dõi hay quấy rối cô ấy ở nơi làm việc không?”
“Không.” Shirley nói. “Không có ai cả.” Ngực bà ta rung lên, nhưng bà ta đã kiểm soát được nó. “Veronica là một cô bé ngoan. Con bé đã ở trong hoàn cảnh tồi tệ, nhưng con bé không phải người xấu.”
“Tôi chắc chắn cô ấy không phải người xấu.” Tracy nói.
“Các anh chị tìm thấy con bé ở đâu?”
“Ở một phòng nhà nghỉ trên đại lộ Aurora.” Tracy nói.
Nước mắt lăn xuống má Shirley Berkman, để lại một vệt dài trên lớp trang điểm của bà ta. Khi Lawrence bước tới để an ủi bà ta, bà ta dịch người ra và vội vã rời khỏi phòng, để ông ta lại một mình, vẻ mặt bối rối. Ông ta do dự, sau đó cụp mắt xuống và bước ra, để đôi giày cao bồi gõ lạch cạch trên lớp vải sơn.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng