Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 19
Trời vừa tờ mờ sáng, một thân hình di chuyển lặng lẽ qua sân trong Lâu đài Leeds, rồi men dọc bờ tường nơi lính canh mỏi mệt đứng trong giờ cuối cùng của ca trực đêm. Hai người lính mang thương và nỏ đi qua nhau dọc theo lối trên tường thành và dừng lại bên một lỗ châu mai để nói về đội trình diễn vừa tới lâu đài ngày hôm đó, rồi về chị thợ giặt mới của lâu đài, một phụ nữ trẻ đẫy đà với mái tóc đỏ rực lửa và dung mạo khêu gợi mà không người lính canh nào bỏ qua được. Những người đàn ông cười khe khẽ với những câu chuyện đùa bậy rồi lại tiếp tục đi.
Bóng đen khom mình chạy dọc tường thành tới một khung vòm bằng đá dẫn tới sân ngoài lâu đài, những xưởng gỗ và tường lũy ngoài. Một ngọn đuốc lờ mờ trong cán sắt cắm trên hộc tường và người lính canh đứng bên đang gác ủng lên một thùng dầu và mài dao, mong chờ thời gian nhanh trôi qua và phiên gác chóng hết.
Bỗng có tiếng kèn kẹt, tiếng kim loại mài trên đá, như tiếng thanh gươm chạm vào bờ thành lâu đài. Người lính ngước mắt lên, tay đặt lên chuôi bao kiếm. Người lính không di chuyển. Không thở. Chờ đợi và nghe ngóng.
Nhưng thời gian lặng lẽ trôi qua như thể tiếng ồn đó là một giấc mơ mà anh ta không còn nghe thấy nữa. Vẫn cẩn trọng, anh nhấc chiếc đuốc ra khỏi tường và bước tới lối đi có mái vòm, tìm kiếm trong sân trong. Anh không thấy gì cả và đứng đó quan sát lâu hơn cần thiết.
Lắc đầu, anh quay lại và biến mất dưới cổng vòm rồi chỉ để xuất hiện trở lại khi có tiếng kêu nhỏ như tiếng trẻ con vọng lên đâu đó chung quanh. Anh đi vào trong sân, giữ cho tai mắt thật nhạy bén.
Có gì đó chuyển động ngoài sân. Một chiếc bóng hất lên kế bờ tường đối diện. Anh rút gươm ra và di chuyển cẩn trọng, dừng lại khi có tiếng cỏ khô sột soạt, và thấy một chuyển động trong những đụn cỏ chất đống ở góc đông nam.
Anh lại gần nhẹ nhàng hết mức, tay giơ cao đuốc, vũ khí đã rút ra và sẵn sàng. Anh đi vòng những đụn cỏ và một đôi mắt thảng thốt ngước lên nhìn.
Người lính canh dừng gươm giữa chừng và rủa con dê ngớ ngẩn đang giương mắt nhìn mình. Anh lôi con dê về chuồng và đóng chiếc chốt gỗ ở cổng rồi quay lại bốt gác nơi chỉ còn chút ít việc phải làm cho tới khi tiếng kẻng phiên gác tiếp rung lên.
Người lính ngồi lên chiếc thùng và trở lại với công việc mài dao, việc gì đó, bất cứ việc gì làm anh ta bận rộn cho thoát khỏi sự buồn chán của phiên gác.
Anh không nhìn thấy dáng hình ở sân ngoài, dáng hình đã trườn qua cổng vòm trong lúc anh đuổi con dê. Không ai nhìn thấy dáng hình đó trườn vào cánh cửa tới xưởng thợ, hay thoát qua một cái cửa sập ở sàn xưởng thợ, nơi có những bậc đá cũ kỹ dẫn tới một đầm lầy và con sông phía xa xa.
Dáng hình đó vượt qua con sông rồi biến mất vào khu rừng nơi có một con ngựa đang đợi sẵn. Vài phút tiếp theo, dáng hình dáng đó biến mất, phi ngựa qua những rặng đồi thấp của hạt Kent tới biên giới xứ Wales hoang dã.
o O o
Vào thời điểm yên ắng trước giấc ngủ khi tâm trí lang thang quay lại những sự kiện trong ngày, Teleri nằm trong bóng tối hờ hững nghe tiếng Lợn ngáy vang và nhớ lại những điều Gladdys già từng nói khi cô còn bé.
Bà kể cô nghe truyền thuyết Druid rằng các vị tiên nấp dưới tán những cây sung dâu và nếu cô đặt tay lên thân cây, cô có thể cảm nhận nhịp rung mà họ khiêu vũ bên trong.
Teleri biết chuyện đó không có thật. Các vị tiên không sống trong những cây sung dâu; họ sống trong đôi bàn tay, cặp môi và đôi mắt của Người Anh, vì đó là lời diễn giải duy nhất cô có thể dẫn ra cho những gì anh làm cô cảm nhận được, cái cảm giác chập chờn cứ đến mỗi lần anh nhìn hay chạm vào cô.
Đó hẳn phải là thần tiên. Hẳn phải như vậy.
o O o
Teleri đang mơ màng về những nụ hôn. Những nụ hôn dài làm đầu cô nhẹ nhàng như làn gió cuốn và làm huyết quản cô ấm ơi là ấm. Cô choàng tỉnh dậy, cảm thấy toát mồ hôi và ẩm ướt. Cô chớp mắt, thảng thốt trong một lúc, rồi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào Người Anh.
Anh đang đứng trước cô.
Cô chau mày một lúc rồi dụi mắt. Trời vẫn còn tối và mùi ẩm ướt của nước mưa vẫn lất phất rơi vào từ cánh cửa sổ mở phía trên cô.
“Lại giường em đi,” anh bảo cô.
Cô nhìn quanh. Cô đang nằm trên chiếc giường rơm của mình, vẫn ngủ tại nơi thường ngủ kể từ khi tìm thấy anh. “Em đang nằm trên giường của mình.”
“Đi nào,” anh lại nói. “Ta đặt lại nệm của em lên giường rồi.” Anh ngừng lại và hất đầu về phía gian phòng đằng sau. “Trong đó đó.”
Cô nhìn về phía góc phòng nơi cô đã kéo chiếc nệm. Nó biến mất. Cô quay lại phía anh. “Ngài sẽ ngủ ở đâu?”
“Ở đây. Trên giường rơm. Giờ ta đủ khỏe rồi và sẽ không bắt em nhường giường nữa. Đi nào.”
Cô nằm xuống ngả đầu lên mình Lợn, nó đang ngủ ngon lành và không hề nhúc nhích. Cô ngáp một tiếng, luồn tay đặt giữa má mình và mớ lông màu nâu thô cứng của Lợn, rồi nhắm mắt lại. “Em ở đây ổn, Người Anh ạ.”
“Em đang ngủ với một con lợn.”
“Vâng,” cô khẽ thở dài nói.
Chẳng hơn một giây sau cô cảm thấy đầu gối anh bên cạnh mình. Choáng váng, cô mở mắt ra vừa kịp thấy vai anh lùm lùm trước mặt.
“Ngài đang làm gì thế?”
Tay anh chộp lấy tay cô như một gọng kìm thép và kéo cô lên. Hơi thở cô phát ra khỏi miệng theo tiếng càu nhàu và anh đứng lên với thân cô nằm sấp ngược trên một bờ vai rộng.
“Để tôi xuống, Người Anh.” Cô nói với lưng anh.
“Không.” Anh với tay ra chộp lấy cây nạng đang dựa vào tường và kẹp chặt nó dưới cánh tay.
Cô có hai lựa chọn: đánh lại anh và anh vẫn mang cô tới giường hoặc là chấp nhận chuyện đó. Vì lý do duy nhất cô không muốn bước chân tới giường là vì quá mệt, nên việc được mang đi miễn phí có vẻ là sự thay thế khá hay. Anh di chuyển nhanh và dễ dàng trong khi cô nảy tưng tưng trên vai.
“Với một người đàn ông suýt chết bởi thòng lọng và bàn chân sưng vù thì dường như ngài khá là dũng mãnh đấy, Người Anh.” Cô nhìn xuống mớ tóc xòa xuống như tấm rèm cong đang sắp chạm tới nền nhà.
Khi anh không nói gì, chỉ tập tễnh đi về phía gian phòng phía sau như thể đang mang một sợi lông, cô lẩm bẩm, “Chắc là do ăn món hầm nấu đủ cho cả làng.”
“Chắc là do đối đầu với một ả đàn bà xứ Wales bướng bỉnh,” anh nói.
“Tôi không bướng bỉnh. Ngài mới bướng bỉnh. Tôi hoàn toàn thoải mái ở lại và ngủ chỗ đó, nhưng ngài, vì những ý nghĩ lịch thiệp sai lầm, lại thấy rằng mình phải chăm lo cho tôi.”
Anh gầm gừ câu gì đó không thể hiểu nổi.
“Tôi thoải mái ở chỗ đó.”
“Ta thì không.”
“Cho tôi xuống.”
“Ta sống chỉ để phục vụ em thôi…” Anh thả phịch cô xuống giường và làm một điệu chào điệu đà “… nữ chúa rừng xanh của ta.” Anh thẳng người lại và tặng cô một nụ cười xòa đầy kiêu hãnh đàn ông.
Cô cau mày lại nhìn anh, rồi bò tới mép giường, nắm chặt mép thảm lại trong tay, cô nghiêng người và nhìn xuống bàn chân đau của anh. Nó vẫn còn sưng. “Làm thế nào mà ngài làm việc đó dễ dàng vậy? Ngài không đau lắm sao?”
Anh nhún vai như thể chẳng tốn chút sức lực nào khi ngồi xổm trên một chân, rồi nâng bản thân và cô lên rất dễ dàng. “Một chiến binh phải rất sáng tạo. Anh ta phải có khả năng tính toán với đôi chân mình, ngay cả khi anh ta chỉ có một chiếc lành.”
Lợn chạy lon ton vào phòng, khụt khịt và ngửi ngửi rất dữ dội khiến cả hai đều cúi xuống nhìn nó. Nó dừng lại cách vài bước và ngước nhìn cô đang quỳ gối trên giường với vẻ đầy sầu khổ đúng kiểu của lợn.
“Ôi, không! Ta không bỏ rơi mày đâu, Lợn.” Cô ngồi thẳng người và chỉ vào Người Anh. “Lỗi tại ông ta.”
Con Lợn đảo mắt về phía Người Anh tên gọi Roger, rồi gầm gừ và khịt mũi vài lần. Lợi lùi lại vài bước, dừng lại và chạy đà lộc cộc qua phòng rồi nhảy phóc lên giường cạnh cô.
Người Anh lắc đầu. “Em vẫn ngủ với gia súc của mình.”
“Vâng. Tôi luôn luôn ngủ với Lợn.”
“Vài thuộc hạ của ta cũng nói như vậy với ta,” anh lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Anh nhìn cô và lắc đầu. Anh nhìn Lợn đầy suy nghĩ. “Nó nghĩ mình là một con chó.”
“Không. Nhưng nó thích có cách riêng.” Khi anh lại nhìn về phía cô, cô tiếp, “Nó là đồ cứng đầu cứng cổ.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc, chỉ ngưng lại để cho thấy anh ngạc nhiên.
Cô nhoẻn miệng cười, rồi anh bắt đầu phá lên cười, tiếng cười ồm ộp như tiếng ếch nhái trong mương gọi đêm. Sau một phút tiếng cười của họ tắt dần và họ nhìn về phía nhau.
Cô sợ cái nhìn đó, và ngay cả trong đêm tối cô có thể đọc được điều gì đang truyền qua giữa họ, cùng thứ cảm giác mạnh mẽ đã xâm lấn họ trong nước đang lóe lên. Cô nhìn đăm đăm vào vào miệng anh, vào đường nét mạnh mẽ ấy tuy mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ trong bóng đêm.
Cô đã mơ về những nụ hôn. Những nụ hôn từ khuôn miệng ấy. Những nụ hôn được các vị tiên phù phép. Cô chỉ ước như vậy thôi. Cô nhìn ra chỗ khác trong một giây phút ngượng nghịu rồi nói, “Ngài giữ lấy chiếc chăn.”
Anh định phản đối nhưng cô giơ tay lên. “Lợn giúp tôi giữ ấm rồi.”
Anh không nói gì khác.
“Tôi sẽ không ngủ cho tới khi nào ngài đồng ý,” cô nói với vẻ bướng bỉnh cực kỳ.
Anh mỉm cười.
Cô có thể thấy hàm răng trăng trắng của anh.
“Đồng ý.” Anh quay lại và đi về phía gian phòng chính nhưng dừng lại và quay người.
Cô ngừng thở.
“Chúc ngủ ngon, Teleri.”
Cô thở ra và mỉm cười. “Chúc ngủ ngon, Người Anh.”