A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Nguyên tác: Fleurs De Ruine
Dịch giả: Hoàng Lam Vân
Biên tập: Nguyễn Linh Nhi
Upload bìa: Nguyễn Linh Nhi
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-07-22 21:46:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ại Lamarck-Caulaincourt, phải đi thang máy để ra khỏi bến. Thang máy có kích cỡ của bốt điện thoại, và vào mùa đông, khi tuyết đã rơi ở Paris, ta có thể tưởng đâu nó dẫn ta tới điểm khởi hành một đường trượt tuyết.
Bên ngoài, ta leo một cầu thang để lên phố Caulaincourt. Đến thềm thứ nhất, mở vào sườn tòa nhà bên trái cửa của quán San Cristobal.
Ở đó ngự trị sự im lìm và bóng tối lờ mờ như của hang hốc dưới đáy biển, những buổi chiều tháng Bảy lúc trời nực làm các phố của đồi Montmartre trở nên vắng ngắt. Những cửa sổ có ô kính nhiều màu khúc xạ các tia mặt trời lên mấy bức tường màu trắng cùng gỗ ốp tường sẫm màu. San Cristobal... Tên của một hòn đảo vùng biển Caribê, về phía Barbade và Jamaica? Montmartre cũng là một hòn đảo mà tôi còn chưa nhìn thấy lại từ khoảng mười lăm năm. Tôi đã để lại nó thật xa sau lưng, nguyên vẹn, trong màu thanh thiên của thời gian... Đã chẳng gì thay đổi: mùi sơn mới của ngôi nhà, rồi thì phố Phương Đông sẽ luôn luôn gợi cho tôi nhớ tới các phố dốc của Sidi-Bou-Saïd.
Chính là với người phụ nữ Đan Mạch, vào buổi tối tôi trốn khỏi trường, tôi đã lần đầu tiên đến San Cristobal. Chúng tôi ngồi ở một cái bàn tận trong góc, gần các ô kính.
- Cháu muốn ăn gì nào, cậu nhỏ của tôi?
Trong bữa tối, tôi đã tìm cách nói với cô về tương lai của tôi. Giờ đây ở trường hẳn họ không muốn có tôi nữa, tôi có thể nào tiếp tục việc học hay không? Hay tôi sẽ phải tìm việc mà làm luôn rồi?
- Mỗi ngày một nỗi khổ thôi chứ... Chọn món tráng miệng đi...
Dường như cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng của hoàn cảnh. Một người đàn ông cao lớn tóc vàng vận bộ com lê kiểu prince-de-galles bước vào quán San Cristobal và tiến về phía bàn chúng tôi.
- Chào, Tony.
- Chào.
Cô có vẻ vui sướng khi gặp anh ta. Mặt cô sáng bừng lên. Anh ta ngồi xuống cạnh chúng tôi.
- Em xin giới thiệu với anh một người bạn tối nay chỉ có một thân một mình..., cô nói, chỉ tay vào tôi. Thế nên, em đã mời cậu ấy ăn tối.
- Em làm thế là rất đúng.
Anh ta mỉm cười với tôi.
- Ông đây làm việc trong ngành âm nhạc à?
- Không, không..., cô đáp. Cậu ấy đã trốn khỏi trường nội trú.
Anh ta nhíu mày.
- Thế thì tệ quá nhỉ... Cậu ấy không có bố mẹ à?
- Họ đang đi xa, tôi ấp úng.
- Tony sẽ gọi điện đến trường, người phụ nữ Đan Mạch nói. Anh ấy sẽ giả làm bố cháu và nói với họ rằng cháu đã về nhà ổn thỏa...
- Em thực sự nghĩ đó là một ý hay à? Tony hỏi.
Anh ta xoay nhẹ đầu điếu thuốc lá trên gờ cái gạt tàn.
- Anh sẽ làm thế, Tony...
Cô đã lấy một tông giọng hách dịch và giơ ngón tay trỏ lên đe dọa anh ta.
- Đồng ý...
Chính cô hỏi tổng đài số điện thoại của trường. Cô viết nó vào một mảnh giấy.
- Đến lượt anh rồi đấy, Tony...
- Vì em cứ nhất định như vậy...
Anh ta đứng dậy và, với dáng điệu thong dong, tiến về phía bốt điện thoại.
- Cháu sẽ thấy... Tony dàn xếp ngon ơ...
Sau một lúc, anh ta quay trở lại bàn chúng tôi.
- Được rồi... Họ nói con trai tôi đã bị đuổi học và tôi phải đến lấy đồ của nó trong tuần này...
Anh ta nhún vai vẻ ái ngại. Chắc đột nhiên mặt tôi tái nhợt hẳn đi. Anh ta đặt tay lên vai tôi.
- Đừng lo... Họ không thể làm gì phiền cho cậu đâu... Tôi đã nói với họ là cậu về nhà ổn thỏa rồi...
Ba chúng tôi ra đến bên ngoài, trên phố Caulaincourt.
- Tôi sẽ không thể đi xem phim cùng cháu, người phụ nữ Đan Mạch nói với tôi. Tôi phải ở lại với Tony một lúc...
Cô đã dự tính đưa tôi tới rạp Gaumont-Palace xem bộ phim Salomon và Nữ hoàng Saba. Cô lục tìm các túi và chìa cho tôi một tờ mười franc.
- Cháu đến Gaumont một mình như người lớn nhé... Rồi sau đó, cháu đi tàu điện ngầm về ngủ ở nhà tôi... Hướng Cửa ô Dauphine cho tới Étoile... Sau đó cháu lấy hướng Nation và xuống ở Trocadéro.
Cô mỉm cười với tôi. Anh ta bắt tay tôi. Họ cùng lên chiếc xe ô tô màu xanh của anh ta, nó biến mất sau chỗ rẽ đầu tiên.
Tôi đã không đi xem phim, tối hôm đó. Tôi đi loanh quanh trong khu phố. Khi đi ngược đại lộ Junot, tôi tới trước lâu đài Sương Mù. Tôi chắc chắn rồi một ngày kia tôi sẽ sống ở đó.
Hoa Của Phế Tích Hoa Của Phế Tích - Patrick Modiano Hoa Của Phế Tích