Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:00 +0700
Chương 19
Đ
ó chính là những sự việc mà với tài năng điều tra khó tin, ông Verduret đã thu thập được.
Về tới Paris vào lúc chín giờ tối, không phải bằng tàu hỏa Lyon như ông đã thông báo mà bằng tàu hỏa Orléans. Ông Verduret đã về ngay khách sạn Đại Thiên Thần gặp viên thủ quỹ đang sốt ruột đợi ông.
- Chà! Anh sẽ được nghe nhiều chuyện rất hay, - ông bảo Prosper, - và anh sẽ thấy là đôi khi ta phải ngược dòng thời gian đến mức nào để tìm ra nguyên nhân đầu tiên của một tội ác. Tất cả đều xảy ra ở dưới trần gian này. Giá như cách đây hai mươi năm Gaston de Clameran đã không vào quán giải khát Jamègue tại Tarascon thì người ta đã không lấy cắp tiền trong két của anh cách đây ba tuần đâu. Năm 1866 bà Valentine de La Verberie đã phải trả giá cho những cú dao găm vì tình yêu của bà từ năm 1840. Chẳng có gì bị lãng quên cả. Vả lại, anh hãy nghe đây.
Và ông liền kể ngay cho Prosper nghe mọi điều như bản ghi chép của ông đã cho chúng ta thấy vừa rồi.
Từ một tuần nay ông Verduret có lẽ đã không được nghỉ lấy một ngày. Nhưng ông đã chịu đựng dẻo dai mà không hề tỏ ra mệt mỏi. Ông vẫn say sưa kể lại tấn thảm kịch như thể ông đang nhập vai từng nhân vật một.
Prosper vừa lắng nghe vừa kinh ngạc trước óc minh mẫn khác thường của ông Verduret. Tất nhiên, mọi lý lẽ của ông đều hoàn toàn logic. Nhưng chúng dựa trên những cơ sở nào? Liệu chúng có phải là kết quả của một trí tưởng tượng không?
Ông Verduret ngồi kể rất lâu. Mãi tới gần bốn giờ sáng, khi kể xong, ông mới hân hoan reo lên:
- Và bây giờ chúng đang cảnh giác. Chúng rất nhạy bén, nhưng tôi không sợ, tôi đã nắm được chúng rồi. Trong vòng một tuần nữa, anh bạn Prosper ạ, anh sẽ được phục hồi danh dự, tôi đã hứa điều đó với bố anh.
- Có thể thế được chăng? - Viên thủ quỹ hồi hộp thì thầm. - Có thể được chăng?
- Cái gì?
- Tất cả những điều ông vừa kể với tôi.
Ông Verduret nhảy dựng lên kinh ngạc, vì thấy người nghe dám nghi ngờ những thông tin chính xác của ông. Ông liền kêu lên:
- Sao lại không? Đó chính là sự thật, một sự thật có cơ sở.
- Sao? Những việc như vậy lại có thể xảy ra được ở Paris, ngay trước mặt chúng ta mà…
- Sao lại không! Anh còn trẻ, anh bạn ạ, còn có khối chuyện xảy ra mà anh không ngờ tới ấy chứ.
- Tôi đang tự hỏi làm sao mà ông phát hiện ra được tất cả những chuyện xấu xa ấy.
Ông Verduret bật cười thỏa mãn:
- Chà! Khi nào tôi chuyên tâm vào một việc gì thì tôi dốc hết sức vào làm bằng được. Vả lại, tôi cũng có phương tiện của tôi.
- Nhưng phải có những dấu hiệu nghi ngờ nào đó chứ?
- Tất nhiên. Để tìm được đường đi trong bóng tối cần phải có ánh đèn. Ánh mắt của ông Louis de Clameran khi tôi nhắc đến tên anh trai Gaston của lão là cái đã thắp sáng cho ánh đèn của tôi.
- Thế còn những chi tiết chính xác trong câu chuyện?
- Tôi có Joseph Dubois, bên cạnh Clameran, có Nina Gypsy bên cạnh hai bác cháu bà Fauvel. Dubois đã chép lại các bức thư của Clameran và Raoul cho tôi, Gypsy đã nghe trộm những cuộc nói chuyện ở nhà bà Fauvel. Còn ông Manuen ở Oloron đã kể cho tôi biết mọi chuyện về nhà Clameran. Cả bà chủ quán ở Oloron cũng cho tôi biết về sự có mặt của Raoul ở đây.
- Ông đi lại nhiều nơi như thế mà không mệt ư?
- Không. Nguyên tắc của tôi là phải uốn sắt khi nó còn đang nóng. Tôi không thể bỏ lỡ thời cơ được.
- Tất cả đều tỏ ra rõ ràng, chính xác và không thể bác bỏ. - Prosper lẩm nhẩm:
- Tôi hiểu, tôi hiểu. Còn anh, anh bạn trẻ, anh đã làm gì trong mấy ngày qua?
Nghe câu hỏi ấy, Prosper lúng túng đỏ mặt:
- Ôi! Tôi thật điên rồ, tôi đã đọc báo thấy tin lão Clameran sẽ cưới Madeleine.
- Thế thì sao? - ông Verduret lo lắng hỏi.
- Tôi đã viết một bức thư nặc danh báo cho ông Fauvel biết rằng bà vợ ông đã phản bội ông vì tay Raoul.
Ông Verduret giận dữ đấm mạnh tay xuống bàn:
- Đồ khốn nạn! Thế là hỏng hết rồi!
Trong nháy mắt, bộ mặt tươi vui của ông trở nên đáng sợ. Ông đứng lên đi đi lại lại nện gót ầm ầm trong căn phòng mà không để ý đến việc có thể làm ồn cho những người ở tầng dưới.
- Anh là một thằng trẻ con, một thằng mất trí, thậm chí còn là... một thằng ngốc!…
- Thưa ông!..
- Sao! Có một người tử tế đang muốn cứu anh khỏi chết đuối mà lại túm lấy chân không cho người ấy bơi à?… Tôi đã dặn anh thế nào?
- Tôi phải ngồi yên trong nhà, không được ra phố.
- Thấy chưa?
- Thưa ông, tối hôm ấy tôi buồn quá, tôi đã đi dạo chơi dọc kè sông, tôi nghĩ là mình có thể vào uống một cốc nước giải khát, người ta đưa cho tôi xem một tờ báo, thế là tôi đọc được cái tin đáng sợ kia…
- Tôi đã chẳng quy định là anh phải tin ở tôi ư?
- Thưa ông, ông đang vắng nhà, mà cái tin về đám cưới đã làm tôi mất bình tĩnh. Tôi bị bất ngờ trước các sự kiện.
- Chỉ có những thằng ngốc mới bị bất ngờ! - ông Verduret tuyên bố dứt khoát. - Anh có biết là anh đang đẩy tôi vào tình thế nào không? Có thể anh sẽ làm cho tôi phải thất hứa với một người mà tôi quý trọng trên thế gian này. Tôi có nguy cơ sẽ bị coi là một kẻ xảo quyệt, một kẻ hèn nhát, trong khi tôi…
Ông Verduret ngừng nói như sợ quá lời, và chỉ sau một lát, khi đã lấy lại chút bình tĩnh, ông mới nói tiếp:
- Nếu bỏ cuộc thì thật là ngu ngốc. Thôi chúng ta hãy cố thoát ra khỏi tình trạng sai lầm này. Anh thả thư ở đâu và bao giờ?
- Tối hôm qua, ở phố Cardinal-Lemoine. Ôi! Thư chưa kịp chạm đáy thùng là tôi đã hối tiếc rồi.
- Đáng lẽ anh phải hối tiếc sớm hơn. Lúc ấy là mấy giờ?
- Gần mười giờ.
- Nghĩa là sáng nay ông Fauvel sẽ nhận được thư của anh. Như vậy khi đọc thư thì có thể chỉ có một mình ông ấy trong phòng làm việc.
- Không phải “có thể” mà là chắc chắn.
- Anh còn nhớ anh viết những gì không? Anh hãy bình tĩnh nghĩ lại đi. Điều này quan trọng lắm.
- Ồ, tôi vẫn nhớ như in trong đầu. -Nói rồi anh đọc lại bức thư cho ông Verduret nghe.
Nghe xong, ông Verduret trầm ngâm suy nghĩ. Sau tỏ ông lẩm bẩm bảo:
- Thế đấy, đây là một bức thư nặc danh đáng sợ đối với một người kín đáo.
Ông lẩm nhẩm phân tích bức thư một lúc rồi cuối cùng bước tới trước mặt Prosper hỏi:
- Tác động của bức thư chắc là ghê gớm lắm. Ông chủ anh rất dễ cáu phải không?
- Ông ấy là hiện thân của tính hung hăng đấy.
- Thế thì có thể còn cứu vãn được tình thế.
- Sao? Ông cho rằng…
- Tôi cho rằng bất cứ người nào có bản tính hung hăng đều sợ và không bao giờ dám nghe theo phản ứng đầu tiên của mình. Đó chính là vận may của chúng ta. Nếu như khi nhận được bức thư của anh mà ông Fauvel mất bình tĩnh lao vào phòng vợ kêu lên: “Những viên kim cương của bà đâu rồi?” thì có nghĩa là mọi kế hoạch của chúng ta đi tong. Tôi biết bà Fauvel, bà ấy sẽ thú nhận tất cả.
- Đó là một tai họa ghê gớm sao?
- Phải, anh bạn trẻ ạ, bởi vì chỉ nghe thấy một lời to tiếng giữa hai vợ chồng ông Fauvel là mấy con mồi của chúng ta sẽ bay mất.
Prosper đã không lường được sự cố này. Ông Verduret nói tiếp:
- Và điều đó sẽ gây ra nỗi đau lớn cho một người.
- Tôi có biết người đó không?
- Có, anh bạn ạ, anh biết rất rõ đấy. Và cuối cùng, tôi rất buồn là hai tên vô lại kia sẽ chuồn mất, mà mình thì vẫn chưa hiểu hết về chúng.
- Dù sao tôi cũng có cảm tưởng là ông đã hiểu chúng rồi.
Ông Verduret nhún vai:
- Chẳng lẽ anh không thấy trong câu chuyện của tôi có những lỗ hổng à?
- Không.
- Đó là vì anh không biết nghe. Thứ nhất, Louis de Clameran có đầu độc anh trai mình không?
- Có, theo những điều ông đã kể thì tôi tin chắc như vậy.
- Ồ, anh thật dễ quyết định hơn tôi. Tôi cũng tin như vậy. Nhưng bằng chứng đâu? Chẳng có bằng chứng nào cả. Tôi đã hỏi bác sĩ C… Nhưng ông ta không nghi ngờ gì. Loại thuốc độc nào đã gây ra những hiệu ứng như vậy? Điều đó tôi không biết, mặc dù tôi đã nghiên cứu rất nhiều loại thuốc độc…
- Nhưng cái chết đã xảy ra thật đúng lúc…
- Đến nỗi không thể không cho đó là một tội ác chứ gì? Đúng vậy, nhưng đôi khi thần may rủi cũng là một kẻ tòng phạm diệu kỳ. Đó là điểm thứ nhất. Còn điểm thứ hai là, tôi vẫn chưa biết tiền sử của Raoul.
- Liệu điều đó có cần thiết không?
- Rất cần anh bạn ạ. Nhưng chẳng bao lâu chúng ta sẽ biết thôi. Tôi đã phái một anh bạn rất khôn khéo của tôi, anh Pâlot đi London rồi, và anh ấy đã viết thư báo cho tôi biết rằng anh ấy đã dò ra tông tích của Raoul. Quả thực tôi rất vui nếu được biết tiểu sử oanh liệt của gã vô lại hay hoài nghi và đa cảm này, người mà giá như không có lão Clameran thì có thể sẽ là một chàng trai lương thiện…
Prosper không còn chú ý nghe được nữa. Anh đang hân hoan nghĩ đến giây phút được phục hồi danh dự, anh đang nghĩ đến Madeleine. Rồi anh lại nghĩ đến ông Verduret. Anh tự hỏi không biết nguyên nhân bí mật gì đã đẩy ông hành động như vậy? Prosper lo nghĩ đến nỗi anh bất ngờ phải kêu lên:
- Thưa ông, ông không có quyền giấu tôi. Khi người ta trả lại danh dự và mạng sống cho một người thì người ta phải nói cho người ấy biết anh ta sẽ phải mang ơn và cầu phúc cho ai chứ?
Ông Verduret giật mình mỉm cười:
- Ồ!… Vụ án của anh đã giải quyết xong đâu, và anh cũng đã cưới vợ đâu, có phải không? Vậy anh hãy kiên nhẫn và tin tưởng đợi thêm vài ngày nữa…
Chuông đồng hồ điểm sáu giờ. Ông Verduret kêu lên:
- Thôi! Đã sáu giờ rồi. Thế mà tôi đã hy vọng là mình sẽ được ngủ trọn cả đêm.
Ông ra khỏi phòng cúi người qua thành cầu thang gọi:
- Chị Alexandre! Ê, chị Alexandre!
Bà chủ khách sạn vẫn thức suốt đêm. Điều đó làm cho Prosper sửng sốt. Chị mỉm cười vồn vã xuất hiện:
- Các ngài cần gì, thưa các ngài?
- Tôi cần, - ông Verduret đáp, - chị cố gắng cho gọi anh Joseph Dubois, và cô Palmyre về đây cho tôi. Khi nào họ về thì đánh thức tôi dậy, tôi cần phải nghỉ một chút.
Chị Alexandre chưa kịp xuống tới cổng, ông đã vừa gieo mình lên giường Prosper vừa hỏi:
- Anh cho phép chứ?
Năm phút sau ông đã ngủ, còn Prosper thì ngả người trên ghế bành lo lắng tự hỏi không biết vị cứu tinh của mình là ai.
Đến chín giờ thì có tiếng gõ rụt rè ngoài cửa. Dù tiếng động rất nhỏ nhưng nó cũng đủ đánh thức ông Verduret. Ông vừa nhảy xuống giường vừa hỏi:
- Ai đấy?
Nhưng Prosper đã ra mở cửa. Joseph Dubois bước vào. Anh thở hổn hển và đôi mắt chuột của anh tỏ ra lo lắng hơn bao giờ hết. Anh reo lên:
- Thế là thủ trưởng đã về. Ngài đi vắng làm tôi không biết bấu víu vào ai.
- Làm sao lại như thế?
- Thật đấy! Chiều hôm qua tôi đã gửi cho ngài ba bức điện đi Lyon, Beaucaire và Oloron theo địa chỉ mà ngài ghi cho tôi, nhưng tôi không nhận được điện trả lời. Tôi đang phát điên lên thì có người đến báo cho tôi về gặp ngài.
- Công việc nguy kịch lắm hả?
- Rất nguy kịch, thưa thủ trưởng.
Ông Verduret gieo mình xuống ghế bành, trong khi đó thì Joseph Dubois kính cẩn cầm mũ đứng đợi như người lính đứng báo cáo.
- Trình bày đi, anh bạn, - ông Verduret lên tiếng. - Và hãy nói nhanh lên, đừng dài dòng.
- Chuyện là thế này, thưa ngài. Tôi không biết ý định của ngài là thế nào, nhưng phải kết thúc công việc đi thôi, khẩn trương lên. Nếu không chúng sẽ bay mất. Chúng biết là chúng đang bị theo dõi rồi.
- Khỉ thật! Chắc là có sự sơ xuất nào đây.
Câu chuyện của họ làm cho Prosper phải suy nghĩ. Anh vừa cố lắng nghe vừa ghi nhận uy thế của ông Verduret và vẻ tôn kính thành thật của anh đầy tớ.
- Chẳng có sơ xuất nào đâu, - Joseph nói tiếp. - Chúng bắt đầu nghi ngờ là từ cái hôm ngài cải trang làm cái anh hề ấy. Bằng chứng là chúng đã đâm ngài. Từ hôm đó chúng luôn luôn cảnh giác. Tuy nhiên khi tôi cho rằng chúng đang bắt đầu tỏ ra yên tâm thì hôm qua kế hoạch của chúng ta đã bị bại lộ thật sự.
- Có phải vì thế mà anh gửi điện cho tôi không?
- Tất nhiên. Xin ngài nghe đây. Sáng hôm qua, vào quảng mười giờ, bỗng nhiên ông chủ tôi nghĩ ra chuyện sắp xếp lại giấy tờ của mình mà ông ta cất trong một cái hòm ở phòng khách. Cần nói thêm là cái hòm đó có một ổ khóa làm tôi khổ sở. Trong khi ấy thì tôi vừa giả vờ cời lò sưởi vừa liếc trộm ông ta. Thưa thủ trưởng, con người này có đôi mắt tinh như cú! Ngay từ đầu ông ta đã nhìn thấy, hay nói đúng hơn là đã đoán ra rằng có người đã lục lọi cái mớ giấy tờ chết tiệt kia của ông ta. Mặt ông ta tái xanh như tàu lá và ông ta thốt lên một tiếng chửi thề! Nhưng làm thế nào mà ông ta biết được điều đó? Ngài biết là tôi đã hành động hết sức cẩn thận. Tôi đã chú ý xếp lại theo đúng thứ tự. Thế là ông ta liền lôi tất cả tập thư ra xem xét, lật đi lật lại và ngửi từng cái một. Bỗng nhiên ông ta đứng lên, mắt long sòng sọc, ông ta đá phốc chiếc ghế văng vào góc phòng rồi vừa lao đến chỗ tôi vừa gầm lên: “Có kẻ nào vào đây, nó đã lục lọi giấy tờ của ta, nó đã chụp lại bức thư này đây này!…” Trời ơi, tôi không phải là một thằng nhát gan nhưng cũng thấy máu đông cứng lại. Tôi thấy mình như sắp chết. Tôi cố cãi: “Không phải đâu, ngài hầu tước nhầm rồi. Không thể như thế được!” Nhưng ông ta không nghe. Ông ta huơ một bức thư ra trước mặt tôi bảo: “Bức thư này đã bị chụp lại, ta có bằng chứng về điều đó.” Rồi ông ta chỉ cho tôi một vết bẩn màu vàng nhạt trên bức thư: “Ngửi đi! Ngửi đi!” Ông ta gầm lên. “Đó là mùi…” Và ông ta nói ra cái tên thuốc mà những người thợ ảnh hay dùng.
- Tôi biết, tôi biết. Rồi sao nữa?
- Thưa thủ trưởng, sau đó chúng tôi đã cãi nhau. Ôi! Một cuộc cãi nhau kinh khủng!… Cuối cùng ông ta tóm lấy cổ áo tôi lắc mạnh như lắc một cây sung để bắt tôi phải nói tôi là ai. Tôi đã phải khai chi tiết thời khóa biểu của tôi cho ông ta nghe. Gã này thật là người có kinh nghiệm điều tra. Sau đó ông ta cho gọi cậu phục vụ lên để hỏi anh ta, nhưng ông ta hỏi bằng tiếng Anh nên tôi chẳng hiểu gì cả. Dù sao thì cuối cùng ông ta cũng nguôi giận. Khi anh chàng phục vụ đi khỏi ông ta đã cho tôi 20 franc và bảo “hãy cầm lấy, tôi rất lấy làm tiếc là đã đối xử thô bạo với anh, anh quá ngu dốt để có thể làm nổi cái nghề mà tôi đã ngờ cho anh.”
- Ông ta nói như vậy à?
- Đúng thế, thưa thủ trưởng.
- Lão Clameran nói đúng, anh không phải là người có tài trong nghề này.
Dubois định cãi lại nhưng không dám, anh đáp:
- Có thể là như vậy. Dù sao thì sau sự việc đó, ông hầu tước mặc quần áo và ra khỏi nhà. Ông ta không đi xe riêng của mình mà dùng xe của khách sạn. Tôi tưởng là ông ta sẽ đi lâu mới về. Nhưng khoảng năm giờ chiều ông ta đã quay về vui vẻ như một con khướu. Còn tôi, trong thời gian ông ta vắng nhà tôi đã đi đánh điện…
- Sao, anh không đi theo dõi lão?
- Xin lỗi thủ trưởng, một… người bạn của chúng ta đã theo dõi ông ta. Anh ấy đã cho tôi biết ông ta làm gì. Thoạt đầu ông ta đến nhà một đại lý hối đoái, sau đó quầy chiết khấu, rồi ông ta tới ngân hàng Quốc gia. Đúng là một tay tư bản! Tôi có cảm tưởng là ông ta đang chuẩn bị cho một chuyến đi.
- Có thế thôi chứ?
- Về chuyện ấy thì chỉ có vậy thôi, thưa thủ trưởng. Còn một chuyện nữa ngài nên biết là bọn vô lại này định dùng con đường hành chính để làm cho cảnh sát bắt giam cô Palmyre. Rất may là ngài đã dự phòng trước, và tôi đã báo cho cảnh sát biết. Nếu không, chắc cô ta đã bị tống giam không thương tiếc rồi.
Mọi người im lặng một lúc lâu. Đúng như Joseph đã phỏng đoán: giờ quyết định đã điểm, ông Verduret đang vừa lập kế hoạch tác chiến vừa đợi Nina (nay là Palmyre) đến báo cáo để ông quyết định hướng tấn công. Nhưng Joseph Dubois tỏ ra sốt ruột và lo lắng:
- Tôi phải làm gì bây giờ, thưa thủ trưởng?
- Anh ấy à, anh hãy quay về khách sạn. Chủ anh rất có thể đã nhận ra sự vắng mặt của anh, nhưng lão sẽ không nói gì đâu, như vậy là anh sẽ tiếp tục…
- Một tiếng kêu thốt lên của Prosper đang đứng bên cửa sổ đã cắt đứt câu nói của ông Verduret.
- Cái gì thế? - Ông hỏi.
- Lão Clameran! - Prosper đáp. - Kia kìa.
Ông Verduret và Joseph cùng chạy lại:
- Đâu?
- Kia kìa, ở góc đầu cầu, đằng sau cái lán của chị bán hàng cam.
Prosper đã không nhầm. Đúng là ngài hầu tước Louis de Clameran đang nấp sau quán hàng theo dõi người ra vào của khách sạn Đại Thiên Thần để đợi anh đầy tớ của mình. Ông Verduret không hề tỏ ra ngạc nhiên.
- Thế là con mồi đã trở thành thợ săn. Thế nào Joseph, anh có còn ngoan cố cho rằng ông chủ đáng kính của anh đã bị anh giở trò ngốc nghếch đánh lừa không?
- Ngài đã khẳng định điều ngược lại, thưa thủ trưởng. - Joseph nhẫn nhục đáp. - Ngài đã khẳng định thì chẳng cần chứng mình nữa.
- Vả lại, - ông Verduret nói tiếp, - thủ đoạn này là rất hợp lẽ. Lão biết là lão đang bị theo dõi, và tất nhiên lão muốn biết đối thủ của mình. Các anh có biết là lão khổ sở như thế nào không? Có thể lão tưởng rằng những kẻ theo dõi lão chỉ là những tên tòng phạm cũ đang muốn đòi chia phần. Lão sẽ đứng đó đợi cho Joseph ra khỏi khách sạn thì mới tới hỏi thăm.
- Nhưng thưa thủ trường, tôi có thể ra khỏi đây mà không để cho ông ta nhìn thấy.
- Phải, tôi biết, anh sẽ nhảy qua bức tường nhỏ ngăn cách khách sạn Đại Thiên Thần với sân sau của quán rượu. Từ đó anh sẽ đi qua tầng ngầm của cửa hàng giấy và chuồn ra phố Huchette.
Joseph thuỗn mặt ra:
- Đúng như thế, thưa thủ trưởng. Người ta bảo rằng thủ trường thông thạo mọi ngóc ngách của Paris, có phải thế không ạ?
Ông Verduret không thèm đáp. Ông đang tự hỏi ngay bây giờ ông có thể lợi dụng được điều gì ở hành động này của lão Clameran. Suy nghĩ một lát, ông hỏi Joseph:
- Từ khi lão Clameran biết là giấy tờ của mình đã bị lục lợi thì lão đã gặp tay Raoul chưa?
- Chưa, thưa thủ trưởng.
- Có thể là lão đã viết thư cho y.
- Tôi dám lấy đầu ra cam đoan là không. Theo lời dặn của ngài là phải giám sát thư từ của lão, tôi đã làm một hệ thống theo dõi cho phép tôi cảnh giác ngay khi lão vừa cầm lấy bút. Nhưng trong vòng hai mươi tư giờ qua bút mực của lão vẫn chưa bị đụng đến.
- Lão ta đã ra phố chiều hôm qua.
- Nhưng ông ta không viết thư ngoài đường, người theo dõi ông ta đã cam đoan với tôi như vậy.
- Thế thì, - ông Verduret reo lên, - chúng ta hãy tiến lên! Anh hãy xuống nhà ngay đi. Tôi cho anh mười lăm phút để anh cải trang thành một người khác. Còn tôi ở đây theo dõi gã vô lại kia.
Không nói một lời, Joseph biến ngay khỏi phòng. Còn ông Verduret và Prosper cùng lại bên cửa sổ để quan sát Clameran.
- Tại sao ông chỉ quan tâm đến lão hầu tước như vậy? - Prosper hỏi.
- Bởi vì, thưa anh bạn, bởi vì…
Không tìm ra được một cớ gì ông liền đáp cộc lốc:
- Đó là việc của tôi.
Mười phút sau Joseph xuất hiện trở lại: Anh không còn là Joseph Dubois nữa mà là Fanferlot ranh ma, biệt hiệu chàng Sóc. Nhìn thấy anh, Prosper không kìm được tiếng kêu sửng sốt gần như hoảng sợ. Anh vừa nhận ra người giúp việc cho ông thanh tra hôm xảy ra vụ trộm. Ông Verduret tỏ ra hài lòng bảo:
- Không tồi. Từ con người anh toát ra một mùi cảnh sát làm cho người lương thiện cũng phải run sợ. Anh đã hiểu ý tôi. Đúng là tôi đang muốn anh có bộ mặt như vậy.
Lời khen có vẻ làm cho Fanferlot hân hoan:
- Bây giờ tôi phải làm gì, thưa thủ trưởng?
- Chẳng có việc gì khó với một người khôn khéo đâu. Tuy nhiên, anh hãy ghi nhớ kỹ lời tôi dặn, vì sự thành công của kế hoạch của tôi phụ thuộc vào cách tiến hành chính xác nó. Trước khi đề cập đến tay Raoul, tôi muốn giải quyết cho xong với lão Clameran này. Và bởi vì hai tên vô lại đó đang tách biệt nhau, nên chúng ta cần phải giữ không cho chúng liên hệ được với nhau.
- Rõ! - Fanferlot nháy mắt. - Tôi sẽ thực hiện một kế hoạch nghi binh.
- Đúng thế. Như vậy là anh sẽ đi ra phố Huchette rồi qua cầu Saint-Michel. Tại đó anh sẽ đi xuôi bờ sông và đứng canh tại bậc đá bên kè sông, phải làm ra vẻ vụng về sao cho lão Clameran có thể phát hiện ra anh và hiểu rằng trong khi lão theo dõi người khác thì chính bản thân lão cũng đang bị theo dõi. Nếu lão không nhìn thấy anh thì chắc anh cũng đủ thông minh để làm cho lão chú ý.
- Tất nhiên! Tôi sẽ ném một hòn đá xuống sông.
- Được. Ngay khi nhìn thấy anh, lão Clameran sẽ lo lắng chuồn ngay. Anh hãy giả vờ ngờ nghệch đi theo lão, và phải bám riết vào. Khi biết là mình đã bị cảnh sát để ý, lão sẽ hoảng sợ và tìm mọi cách đánh lạc hướng anh. Đến lúc này thì anh phải cẩn thận, lão xảo quyệt lắm đấy.
- Được! Tôi có phải là trẻ con đâu.
- Càng tốt. Có điều chắc chắn là khi thấy bị theo dõi lão sẽ không dám về khách sạn Louvre nữa. Đó là điều quan trọng đối với tôi.
- Thế nếu ông ta vẫn cứ về thì sao?
- Chưa chắc. Nhưng nếu lão có gan làm điều đó thì anh cứ để lão về, anh đứng ngoài cửa khách sạn đợi khi nào lão đi ra thì lại theo dõi lão. Nhưng lão sẽ không về khách sạn đâu. Có khả năng lão sẽ lên một chuyến tàu nào đó. Trong bất cứ trường hợp nào anh cũng không được bỏ rơi lão, cho dù anh có phải theo lão tới tận Siberia. Anh có tiền không?
- Tôi sẽ xin vợ tôi.
- Được! Tôi sẽ không khắt khe kiểm tra biên lai của anh đâu. À, còn một điều nữa. Nếu gã vô lại ấy lên tàu hỏa thì anh hãy báo tin về đây cho tôi biết. Hơn nữa, nếu phải đánh nhau thì anh hãy cảnh giác. Đêm tối, ở những nơi vắng vẻ, lão ta có thể làm bất cứ điều gì.
- Tôi có thể bắn ông ta được không?
- Đừng làm trò trẻ con. Tuy nhiên nếu lão tấn công anh… Nào anh bạn, lên đường đi.
Fanferlot đi khỏi, ông Verduret và Prosper lại ra đứng quan sát bên cửa sổ.
- Tại sao lại phải mất công như thế? - Prosper hỏi. - Tôi chẳng thấy những chuyện của lão Clameran kia có liên quan gì đến tôi cả…
- Sao, anh vẫn chưa hiểu là tôi đang muốn tách vụ án của Raoul với vụ án của lão hầu tước à?… Nhưng thôi, nhìn kìa!…
Lão Clameran đã rời vị trí quan sát để bước tới lan can thành cầu, và lão đi đi lại lại như muốn nhìn cho rõ một vật lạ nào đó.
- Chà! - ông Verduret thì thầm. - Lão vừa phát hiện ra người của chúng ta.
Quả thực, lão Clameran đang tỏ ra lo lắng. Lão bước mấy bước như thể muốn qua cầu, sau đó lão bỗng nghĩ lại và quay lui bước thẳng về hướng phố Saint-Jacques.
- Lão mắc mưu rồi! - ông Verduret mừng rỡ reo lên.
Đúng lúc đó có tiếng mở cửa. Hai người quay lại và nhìn thấy Nina Gypsy, tức là cô Palmyre Chocareille, bước vào.
Tội nghiệp Nina, kể từ khi làm hầu phòng cho Madeleine, mỗi một ngày trải qua là một năm trời đè nặng lên bộ mặt xinh đẹp của cô. Những giọt nước mắt đã dập tắt ngọn lửa tình trong đôi mắt cô, hai má tươi hồng đã tái nhợt và trở nên hốc hác, nụ cười đông cứng trên đôi môi trước đây đã từng đỏ thắm đầy khêu gợi như quả lựu hé mở.
Prosper đang tưởng rằng nhìn thấy anh, Nina sẽ mừng rỡ chạy tới ôm choàng lấy cổ anh. Nhưng anh nhầm. Và mặc dù vẫn yêu Madeleine, nhưng sự thất vọng này cũng làm cho anh buồn. Cô Gypsy chỉ rụt rè chào anh như chào một người lạ. Cô chỉ tập trung chú ý vào ông Vorduret. Cô nhìn ông sợ sệt và kính yêu như con vật nhìn chủ mình. Trong khi đó ông tỏ ra rất hiền từ đối với cô.
- Thế nào, cô bé? Cô có tin gì mới cho ta không?
- Thưa ông, chắc là có chuyện lạ trong nhà. Và em đã muốn đến báo cho ông ngay, nhưng em bận việc nên không đi được. Thế là chị Madeleine đã phải cố tìm ra một cái cớ để cho em đi.
- Cô sẽ cảm ơn cô Madeleine vì lòng tin của cô ấy, trong khi đợi đến lúc tự tôi sẽ bày tỏ mọi sự biết ơn của tôi đối với nàng. Nàng sẽ trung thành với những điều quy ước của chúng ta chứ?
- Vâng, thưa ông.
- Nàng có tiếp hầu tước Clameran không?
- Từ khi cuộc hôn nhân đã được quyết định thì tối nào lão cũng đến, và tiểu thư đón tiếp lão tử tế. Lão có vẻ rất vui.
Tin đó đã làm cho Prosper choáng váng và nổi giận. Anh chàng tội nghiệp vì không hiểu được những mánh khỏe của ông Verduret nên bỗng nhiên cảm thấy mình như bị phản bội, bị đánh lừa. Anh kêu lên:
- Sao, tên ăn cắp xấu xa và giết người ấy lại được đón tiếp thân mật ở nhà ông Fauvel ư? Lão lại còn tán tỉnh Madeleine nữa!… Thưa ông, ông định ru ngủ tôi bằng những hy vọng nào đây?…
Ông Verduret nghiêm nghị giơ tay ngắt lời anh:
- Thôi đủ rồi. Nếu anh không làm được điều gì để cứu anh thì ít nhất hãy để yên cho người khác hành động, đừng có liên tục quấy rầy những người làm thay cho anh bằng những nỗi nghi ngờ ngớ ngẩn của mình nữa.
Nói xong, ông quay sang Gypsy dịu giọng hỏi:
- Nào cô gái, cô đã phát hiện được điều gì?
- Ồ, thưa ông, rất tiếc là không có điều gì cụ thể cả.
- Dù sao cô cũng vừa mới nói là có một sự kiện nghiêm trọng.
Gypsy làm một cử chỉ chán nản:
- Thưa ông, nghĩa là, em chỉ nghi ngờ, chỉ đoán là có chuyện gì đó thôi. Nhưng chuyện gì thì em không thể nói rõ được. Em có cảm giác như một tai họa đang đe dọa gia đình ấy. Từ nay em không thể khai thác được điều gì ở bà Fauvel cả, bà ấy đang như một cái xác không hồn. Mặc khác em thề rằng bà ấy hoàn toàn không tin cô cháu gái mình nữa.
- Còn ông Fauvel?
- Em cam đoan là ông Fauvel đã gặp một tai họa. Từ hôm qua ông chủ đã thay đổi hẳn. Ông đi đi lại lại như một người điên. Giọng ông lạc hẳn đi. Từ một người hiền từ, độ lượng ông bỗng trở nên bẳn tính, hay cáu gắt, có vẻ như người đang muốn nổi giận nhưng lại cố kiềm chế. Cuối cùng, phải nói là đôi mắt ông có một vẻ kỳ lạ và trở nên khủng khiếp khi ông nhìn bà chủ. Tối hôm qua, ngay khi lão Clameran tới là ông chủ bỗng nhiên ra khỏi nhà sau khi bảo rằng ông có việc phải giải quyết.
Ông Verduret thốt lên một tiếng reo vui. Ông bảo Prosper mà quên mất vẻ khó chịu của mình vừa rồi:
- Này! Thế nào? Tôi nói có đúng không?
- Đúng, thưa ông!…
- Tôi đã đoán là ông ấy sẽ không dám tin vào phản ứng đầu tiên của mình mà. Bây giờ thì ông ấy đang đi tìm bằng chứng cho bức thư của anh. Và chắc là ông ấy đã tìm ra. Hôm qua hai bác cháu bà Fauvel có vắng nhà không?
- Có, họ đi vắng nửa ngày.
- Ông Fauvel đã làm gì?
- Ông ấy ở nhà một mình. Hai bác cháu bà đã đưa em đi cùng.
- Không nghi ngờ gì nữa! Ông ấy đã tìm ra bằng chứng. Ôi! Anh Prosper, khốn nạn thân anh! Bức thư nặc danh của anh đã gây cho chúng tôi biết bao khó khăn.
Những câu nói của ông Verduret bỗng nhiên làm thức tỉnh đầu óc của Gypsy. Cô bảo:
- Đúng rồi! Ông Fauvel đã biết tất cả.
- Nghĩa là ông ấy tưởng là ông ấy biết tất cả, và những gì ông ấy biết được còn khủng khiếp hơn cả sự thật.
- Vậy thì bây giờ em đã hiểu được cái lệnh mà anh Cavaillon cho là mình đã nghe được.
- Lệnh nào?
- Anh Cavaillon quả quyết rằng anh đã nghe thấy ông Fauvel ra lệnh cho anh chàng hầu phòng của mình là mọi thư từ gửi về gia đình chỉ được phép trao cho một mình ông thôi, nếu không ông sẽ sa thải anh ta, cho dù chúng từ đâu tới và gửi cho bất cứ ai trong nhà.
- Nếu như vậy, - Prosper ích kỷ bảo, - tất cả sẽ bị lộ, tốt hơn là ta hãy thú nhận…
Một lần nữa cái nhìn sắc lạnh của ông Verduret lại bắt anh phải câm miệng.
- Ông Fauvel ra cái lệnh ấy vào lúc nào? - ông hỏi tiếp.
- Chiều hôm qua. - Nina đáp.
- Đây chính là điều tôi đang sợ, - ông Verduret kêu lên. - Rõ ràng là vào giờ này ông ấy đang đi đến quyết định, và sở dĩ ông ấy còn giấu là vì ông ấy muốn trả thù một cách chắc chắn. Liệu chúng ta có kịp ngăn cản ý đồ của ông ấy không?
Ông Verduret im lặng. Hành động điên rồ của Prosper đã làm đảo lộn cái kế hoạch rất đơn giản của ông, và bây giờ ông đang nghĩ đến mưu mẹo cuối cùng để giải quyết. Một lát sau ông bảo:
- Cảm ơn cô gái. Tôi sẽ xem xét. Cô quay về nhanh lên. Đừng coi thường, ông Fauvel có thể cho rằng cô đã biết được bí mật. Cho nên cô phải hết sức thận trọng.
Nhưng Nina không muốn ra về như vậy, cô rụt rè hỏi:
- Còn Caldas, thưa ông?
Từ mười lăm hôm nay, đây là lần thứ hai Prosper nghe thấy cái tên ấy. Lần trước ông cán bộ điều tra đã nói cho anh biết khi kể về Gypsy. Anh nghĩ mãi mà không biết Caldas là ai?…
Nghe thấy cái tên ấy, ông Verduret giật mình nhưng vội kiềm chế được ngay. Ông bảo:
- Tôi đã hứa là sẽ tìm thấy anh ta cho cô, tôi sẽ giữ lời hứa… Tạm biệt cô.
Lúc ấy là giữa trưa, ông Verduret thấy đói. Ông gọi cho chị Alexandre dọn bữa cho ông và Prosper ăn. Nhưng, mặc dù bữa ăn được bà chủ khách sạn nấu rất ngon với tất cả tình cảm yêu quý, ông Verduret vẫn tỏ ra không vui. Prosper lo lắng hỏi:
- Tôi đã làm cho ông khó xử quá phải không?
- Ừ, nhưng biết làm thế nào? Hãy thúc đẩy sự việc hay là chờ đợi chúng? Vậy mà tôi lại bị ràng buộc vào những lời cam kết thiêng liêng… Thôi được, tôi phải cầu cứu ông cán bộ điều tra vậy. Anh hãy đi với tôi.