Số lần đọc/download: 1346 / 11
Cập nhật: 2015-12-10 13:32:48 +0700
Chương 19
T
rong hoàng thành, Lam Tố đang tĩnh tọa nghiền ngẫm để phá trận pháp bỗng thấy tức ngực.
"Gay rồi, Khuynh Thành gặp nguy hiểm."
Nửa canh giờ vừa rồi, Lam Tố bị đau như thế này hai lần.
Lẽ nào là ông ta?
Nhưng dù ông ta tàn độc đến đâu, cũng không thể làm Khuynh Thành bị thương. Dù sao Khuynh Thành cũng là con gái ông ta kia mà!
Hay là có cao thủ nào khác?
Không! Trên tinh cầu Lam Tử Tinh không thể có ai địch nổi Khuynh Thành.
Khuynh Thành đã có Tử Thanh bảo kiếm trong tay, gặp đối thủ càng mạnh thì uy lực của Tử Thanh bảo kiếm sẽ càng to lớn.
Lam Tố còn để lại cho cô nhiều thứ pháp bảo hộ mệnh.
Cho nên, không ai ở tinh cầu Lam Tử Tinh có thể đánh thắng Khuynh Thành.
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao mình lại bị đau thế này?
Đã có được kinh nghiệm của mấy lần thất bại trước.
Lam Tố không dám chủ quan nữa.
Trạng thái tình cảm vui buồn nóng giận của ta đều ảnh hưởng đến tính mệnh của những người trong trận pháp.
Lam Tố tĩnh tâm, rồi huýt sáo làm hiệu.
Một đạo tàn ảnh màu đỏ bỗng chớp lên.
Con chim Hồng Loan đã xuất hiện trước mặt Lam Tố.
"Ngươi hãy xuống phàm trần một chuyến. Khuynh thành đang gặp nguy hiểm."
Hồng Loan hơi cúi đầu, thận trọng hỏi: "Vương gia! Khuynh Thành... Khuynh Thành đang ở phàm trần thật à?"
Nó đang ngẫm nghĩ, trên tinh cầu Lam Tử Tinh, ngoài yêu vương ở Thực Nhân Cốc ra, có lẽ không có mấy người có thể đánh bị thương Khuynh Thảnh.
Huống chi cô ta còn có Tử Thanh bảo kiếm trong tay.
Liệu có phải cô ta đã chạy lên tiên giới không?
Và đã bị thương trên đường xuyên không gian cũng nên.
Nó thấp thỏm nhìn Lam Tố.
Lam Tố chầm chậm ngước mắt nhìn Hồng Loan, nói: "Ý ngươi là gì?"
"Không... không có ý gì. Tại hạ chỉ muốn biết rõ vị trí của Khuynh Thành hiện nay."
"Hồng Loan!"
Tuy vẻ mặt của Lam Tố không có biến đổi gì, nhưng Hồng Loan vẫn có thể cảm nhận ra.
Chủ nhân của nó đang bực mình.
"Dạ... tại hạ..."
"Nói đi!"
Cái đầu Hồng Loan rũ xuống, giả bộ rất đáng ái ngại.
Nó rung rung đôi cánh, rồi tức khắc ảo hóa thành hình người.
Phải rồi.
Là một đứa trẻ con thì sẽ dễ được người ta thông cảm.
Nó cúi đầu, đưa ngón tay vào miệng cắn cắn.
"Cô nương... Khuynh Thành bảo tại hạ chở cô ấy lên thần giới tìm vương gia."
"Nói tiếp đi!"
Giọng Lam Tố vẫn giá lạnh như cũ, không nhận ra đang vui buồn ra sao.
"Sau đó... tại hạ,.. đương nhiên tại hạ trả lời cô ấy rằng không được."
Lần này Lam Tố không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hồng Loan.
Hồng Loan càng tỏ ra ấm ức đáng thương, vì chính nó cũng bị o ép.
"Nhưng... cô ấy... cô ấy không tin. Cứ ép tại hạ nói ra."
"Cho nên... cho nên ngươi bèn gợi ý, bày cách cho cô ấy chứ gì?"
Hồng Loan càng tỏ vẻ mình là kẻ vô tội.
Nó cắn đầu ngón tay, nói: "Vương gia, tại hạ bí quá chẳng có cách nào khác. Tại hạ chỉ là một đứa trẻ con. Còn cô Khuynh Thành thì thông minh như thế... cho nên... tại hạ..."
Ngươi? Mà là trẻ con?
Đừng dựa vào cái lốt đứa trẻ con này mà đi khắp nơi lòe bịp người ta.
Trẻ con? Ngươi đã già thành tinh rồi.
Mà còn dám nói mình là trẻ con!
Lam Tố nhìn nó, vẻ coi thường.
"Khai ra đi, thực ra ngươi đã nói với cô ấy những gì?"’
"Tại hạ chỉ nói rằng, tại hạ không thể giúp cô ấy nhưng tại hạ cũng có cách. Nếu cô ấy có thể lên được tiên giới, thì tại hạ sẽ chở cô lên thần giới."
"Nói bừa rồi!"
Giọng Lam Tố vẫn nhỏ nhẹ như trước, nhưng vẫn khiến Hồng Loan tim đập thình thịch.
Nó vội giải thích: "Thưa vương gia, lúc đó vì tại hạ bí quá. Cho nên... cho nên mới tặc lưỡi nói thế để chống đỡ cho xong. Đây chỉ là kế hoãn binh."
Kế hoãn binh.
Thằng bé này có biết, như thế sẽ khiến Khuynh Thành bị tổn thương thế nào không?
Xem ra, phen này Lam Tố phải đích thân xuống phàm trần vậy.
Hình như tất cả đã không nằm trong tầm kiểm soát của chàng.
Hoàng thành bị vây khốn.
Toàn bộ hoàng thành chỉ còn lại chàng và Hồng Loan.
Khuynh Thành thì hiện đang gặp nguy hiểm áp sát.
Còn chàng, thậm chí có ý định phá bỏ phong ấn mà ngày xưa Lạc Nhi đã bố trí với chàng.
Nhưng chàng đã thề rằng.
Trừ phi chính Lạc Nhi gỡ bỏ phong ấn.
Nếu không, chàng sẽ muôn đời vĩnh viễn tồn tại trong đó.
Vậy phải làm gì? Phải làm gì đây?
Bỗng có một đạo khí lưu dữ dội áp đến gần chàng.
Chàng biết rằng ngươi ấy đã đến.
Chàng phất tay áo thụng, một chưởng đẩy Hồng Loan ra xa trên ngàn thước.
Rồi linh thức truyền âm cho nó: "Đi tìm Diệp Khuynh Thành. Nếu để cô ấy xảy ra chuyện gì thì chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Hồng Loan cũng cảm thấy áp lực của làn khí lưu mạnh mẽ ấy.
Đó là một cao thủ như thế nào?
Mà ngay vương gia của nó cũng phải sợ hãi như thế?
Nó cũng không dám linh thức truyền âm cho vương gia nữa. Vừa nãy vương gia vội xua nó đi, vì không muốn nó bị kẻ địch ghê gớm này phát hiện ra.
Họ đã vây khốn hoàng thành thành công.
Vương gia thì vẫn ở bên ngoài phá trận.
Xưa nay chưa từng có trận pháp nào vương gia không phá nổi. Nhưng lần này. Cho đến nay Vương gia dường như vẫn chưa tìm ra đầu mối.
Hồng Loạn vỗ cánh cấp tốc bay xuống tiên giới!
Nó rất thuộc khí lưu của Diệp Khuynh Thành.
Nó vận linh thức quan sát. May sao, ở đây vẫn chưa thấy khí lưu của Khuynh Thành.
Có nghĩa là cô ấy vẫn đang ở phàm trần.
Tốt quá rồi.
Chỉ cần Khuynh Thành vẫn còn ở chốn nhân gian thì vương gia của nó sẽ không trách cứ gì nó nữa.
Nó bèn cấp tốc bay về chốn phàm trần.
Khuynh Thành! Bà cụ non của tôi!
Mong sao bà tuyệt đối chớ gặp chuyện gì.
Nếu không vương gia sẽ lột da tôi như chơi!
Nó vừa thầm cầu khấn vừa bay hết tốc lực.
Cuộc chiến này quả là rất đáng sợ.
Bọn Khương Dục đều bị đánh trọng thương, chỉ còn thở thoi thóp.
Giữa đất trời vẫn là một màu xám xịt.
Còn Diệp Khuynh Thành bị rơi xuống mặt đất, hồi lâu sau, ngón tay mới khẽ động đậy.
Cô điều khiển bằng ý niệm. Một viên kim đan đã rơi vào miệng.
Nằm đó một chập điều tiết hơi thở, Khuynh Thành mới miễn cưỡng gượng đứng dậy được.
Lúc nãy cô định gọi Đại Bàng Cánh Vàng cùng với cô nấp vào cái xuyến không gian.
Nhưng vì tất cả diễn biến quá nhanh.
Sức mạnh do ba nguồn cường lực giao đấu bùng ra một uy lực hủy diệt đất trời tuyệt đối.
Cô bị bật văng ra xa, toàn thân mất hết tri giác.
Nhưng Khuynh Thành vẫn lờ mờ cảm nhận được, đại bàng cánh vàng đã can đảm bay đến bảo vệ cô.
Nếu không có lẽ cô đã bỏ mạng rồi.
"Con chim phao câu thối ơi, con chim phao câu thối ơi..."
Khuynh Thành loạng choạng đứng lên. Vì bị thương quá nặng, cô không thể vận linh thức truyền âm.
Chỉ có thể không ngớt gọi nó, trong cái không gian u tối mịt mùng này.
"Chim ơi... chim ơi... ngươi ở đâu? Hãy trả lời ta, trả lời ta đi!"
Đất trời dường như đã thay đổi khác hẳn.
Thay đổi lật nhào tất cả những gì trước đó. Tất cả, đâu đâu cũng đều phô bày nỗi kinh hoàng của cuộc đại chiến này.
Không thấy âm thanh của Đại Bàng Cánh Vàng.
Không thấy.
Khuynh Thành mặt bê bết máu, áo quần rách bươm.
Nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi trong đống đất đá hỗn loạn.
"Chim ơi, chim ơi, ngươi đang ở đâu? Nếu ngươi dám chết thì coi chừng, ta sẽ xử lý ngươi cho mà xem.
Chim phao câu thối ơi, chim ơi, ngươi trả lời ta đi chứ? Ngươi mau trả lời ta đi!"
Không thấy gì hết.
Không một hồi âm.
Không.
Khuynh Thành không tin.
Cô tuyệt đối không tin Đại Bàng Cánh Vàng có thể chết.
Nó là thần thú.
Nó là con thần thú phao câu thối kia mà!
Cô tuyệt đối không tin nó có thể chết.
Nhưng, không hiểu tại sao, tâm trí Khuynh Thành bỗng thấy hoang mang rất vô cớ.
Nếu nó không bất chấp tất cả, liều mạng chạy đến che chắn cho cô thoát khỏi làn khí ba dữ dội, thì chắc chắn nó sẽ không sao cả. Nhưng nó đã rất nghĩa khí, không do dự, đã xông đến rồi.
"Chim ơi, chim ơi, ngươi đang ở đâu thế? Ngươi đang ở đâu? Hãy trả lời ta, ta xin ngươi hãy trả lời ta đi?
Chim phao câu thối ơi, trả lời ta đi, được không? Từ nay ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là con chim phao câu thối nữa! Ngươi là thần thú, là một thần thú cao sang vời vợi!
Chim phao câu thối... chim ơi..."
Khuynh Thành vẫn tiếp tục cất bước trong mênh mông đổ nát. Thân hình cô rất yếu ớt, nhếch nhác tàn tạ.
Nhưng cô vẫn kiên định bước đi, thỉnh thoảng lại đưa tay nậy những tảng đất đá bề bộn.
"Chim phao câu thối ơi... chim ơi... ngươi đang yên ổn sao lại chạy đến đây làm gì chứ?
Ngươi đâu có mắc nợ ta? Sao ngươi quá dại dột, ngu ngốc, chạy đến đây để tìm cái chết?
Chim phao câu thối ơi, nếu ngươi chết thì ta cũng không sống nữa.
Ngươi thật ngu ngốc, ngươi là con chim ngu dại.
Bỗng dưng vô cớ chạy đến làm anh hùng cái gì? Ngươi cho rằng ta sẽ cảm ơn ngươi anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?
Ngươi đã nói: chết chóc, là văn bia dành cho anh hùng kia mà?
Thế mà ngươi lại chạy đến đây để ra vẻ anh hùng!
Chim ơi là chim, ngươi hãy ra đây!
Ta chưa cho phép thì cấm ngươi không được chết. Tuyệt đối không được chết.
Chim phao câu thối ơi... chim ơi..."
Khuynh Thành bỗng cảm thấy lòng mình như sắp sụp đổ nát tan.
Đại Bàng Cánh Vàng lẽ ra có thể cứ đứng ngoài cuộc, thế mà vào lúc Khuynh Thành sinh tử lâm nguy nó lại cứ xông vào.
Chính nó đã cho cô sinh mệnh.
Nhưng giờ đây... cô đã hại nó mất rồi.
"Chim ơi chim..."
Cô quỳ sụp xuống đất một cách bất lực, nức nở khóc không thành tiếng.
Đống đất đá trước mặt bỗng động đậy. Một màu vàng kim hé lộ ra.
"Chim ơi, chim ơi..."
Khuynh Thành mừng rỡ phát khóc, chạy ào đến nơi, ra sức bới đất đá gạt ra ngoài.
Thế là ta đã tìm thấy ngươi.
"Chim ơi, chim ơi, đúng là ngươi rồi. Ta biết ngay mà, ngươi không thể chết."
Động tác của cô cực nhanh, nhanh đến nỗi chính cô cũng không dám tin.
Đất đá chất chồng vô số, chỉ loáng một cái đã được khuân sang bên.
Thân hình khổng lồ của Đại Bàng Cánh Vàng dần hiện ra.
Khuynh Thành lập tức lao đến ôm chặt lấy cổ con chim.
"Chim phao câu thối ơi, ta biết ngay là ngươi không thể chết, ta biết mà!"
Đại Bàng Cánh Vàng bị thương rất nặng, nó thở thoi thóp nằm đó, không hề động đậy.
Nhưng đôi mắt của nó vẫn kiên định và chăm chú nhìn Khuynh Thành.
Vẫn là tốt, nó đã bảo vệ được cô.
Tót rồi, vậy là Khuynh Thành vẫn còn sống.
Nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự, nó có thể thật sự yên tâm rồi.
Nó đã gắng trụ lại, những hơi thở cuối cùng, gắng trụ vững để có thể tận mắt nhìn, nhìn xem có phải cô đã bình an vô sự hay không.
Lúc này coi như nó có thể yên tâm được rồi.
Ánh mắt nó có nét cười vui. Rồi nó từ từ khép mắt lại.
"Chim ơi! Không! Chim ơi, ngươi không thể chết! Không thể! Tuyệt đối không thể!"
Khuynh Thành cảm thấy mình sắp hóa điên, cô gào lên như đã mất hết lý trí.
Nước mắt như mưa, đầm đìa, tuôn chảy.
Khuynh Thành vận linh thức. Một viên kim đan đã xuất hiện trong bàn tay.
Rất nhanh chóng, cô cho Đại Bàng Cánh Vàng nuốt ngay.
"Chim thối ơi, ngươi không thể chết, không thể chết..."
Khuynh Thành không ngừng lay gọi Đại Bàng Cánh Vàng.
Nước mắt lã chã tuôn rơi.
Chỗ Khương Kỳ Lạc bị bật ra, cách Khuynh Thành không xa mấy. Lúc nãy gã đã kịp thời né tránh nên bị thương không nặng mấy.
Nghe thấy tiếng Khuynh Thành gọi như hóa rồ, gã đoán ngay rằng con Đại Bàng Cánh Vàng đáng ghét kia đã chết rồi.
Gã nghiến răng bò ra khỏi đống đất đá.
Rồi phủi cát bụi trên mặt. Gã tập tễnh bước về phía Khuynh Thành.
Khương Kỳ Lạc đã lăm lăm trong tay linh khí cực phẩm.
Nếu hôm nọ bọn Khương Dục không can ngăn gã đừng đi đến Thực Nhân Cốc bắt Diệp Chấn Thiên làm con tin.
Thì cả bọn nhà họ Khương đâu đến nỗi khốn đốn như hôm nay?
Diệp Khuynh Thành! Kể cả khi ngủ mê, gã cũng mong giết được Diệp Khuynh Thành.
Bây giờ rốt cuộc đã có thể... đã có thể tự tay giết chết cô ta rồi đây.
Tập tễnh nhưng gã vẫn cố đi cho thật nhanh đến chỗ Khuynh Thành.
"Hãy nhận lấy cái chết!"
Khương Kỳ Lạc lao vào như bay, linh khí cực phẩm trong tay nhằm thẳng vào lưng Khuynh Thành.
Nhưng một đạo lưu quang đỏ như lửa từ trên bầu trời đã phóng thẳng xuống.
Chói đến nỗi Khương Kỳ Lạc không thể mở mắt.
"Ngươi chết đi!"
Hồng Loan đã xuất chiêu, đập linh khí cực phẩm trong tay Khương Kỳ Lạc nát vụn như cám. Rồi bồi ngay một chưởng cực mạnh vào ngực gã.
Thân thể Khương Kỳ Lạc lập tức bắn vọt lên cao. Khi thân xác gã lên lưng chừng trời thì phát ra một tiếng nổ "oàng..."
Tan thây không còn sót mảy may.
"Cái đồ muỗi nhà mày mà cũng dám tấn công vợ của vương gia? Chỉ có thể là tìm đến cái chết!"
Hồng Loan lập tức ảo hóa thành hình người, nó nhìn Khuynh Thành rồi nói: "Cô không sao chứ?"
Khuynh Thành nhận ra Hồng Loan, cô òa khóc nức nở.
Cô ôm Hồng Loan vào lòng, nói: "Ngươi là thần thú, là thần thú trên tiên giới, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy cứu nó, hãy cứu nó đi được không? Hồng Loan, ta cầu xin ngươi, xin ngươi hãy cứu nó. Ngươi cứu được nó rồi, ngươi muốn gì ta cũng chiều ngươi, ta chiều ngươi tất!"
Lúc này đầu óc Khuynh Thành không nghĩ ngợi được bất cứ điều gì khác.
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu sống Đại Bàng Cánh Vàng.
Cứu sống nó bằng bất kỳ giá nào.
Lúc này Diệp Khuynh Thành hoàn toàn không phải là một sát thủ máu lạnh nữa.
Cô thậm chí còn chẳng bằng một người bình thường trong nhân loại.
Cô căng thẳng, cô sợ hãi.
Kiếp trước, cô chưa bao giờ tin cái gọi là tình bạn gì đó.
Cô càng không hiểu thế nào là tình bạn.
Nhưng bây giờ Đại Bàng Cánh Vàng đã dạy cô hiểu.
Đã cho cô biết trên đời này không chỉ có một mình cô đang chiến đấu.
Cô còn có một người bạn rất thấu hiểu cô.
"Hồng Loan, ta xin ngươi đấy!"
"Cô đừng xúc động quá, đừng xúc động quá. Cô cũng đã bị thương rất nặng. Nếu cô có mệnh hệ gì thì vương gia sẽ lột da tôi mất thôi. Tôi phải điều trị cho cô trước đã."
Hồng Loan cứ như không nghe thấy Khuynh Thành nói gì.
Trong con mắt nó, chuyện sinh tử của người khác chẳng liên quan gì đến nó.
Nó chỉ cần bảo vệ cô gái này, thế thôi.
Cô ta sinh tử ra sao, trực tiếp ảnh hưởng đến tính mạng nó. Cho nên nó không thể để cô xảy ra chuyện chẳng lành.
"Hồng Loan!"
Khuynh Thành bỗng đẩy nó ra.
Trên khuôn mặt Khuynh Thành là đôi mắt đem theo một sức mạnh không thể cưỡng lại.
"Cứu nó đi! Nếu không ta sẽ chết ngay cho ngươi thấy!"
Vào lúc này.
Cô đã khiến Hồng Loan phải kinh hãi.
Nó ngoan ngoãn bước đến nhìn Đại Bàng Cánh Vàng.
Rồi nó đặt bàn tay lên ngực, truyền nguồn chân khí vô tận vào thân thể con chim.
Sau một hồi lâu, nó mới từ từ nhấc tay ra.
Nó xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt đầy lo âu của Khuynh Thành.
"Nó thế nào rồi?"
"Không chết được đâu."
Hồng Loan nói ra bốn chữ, có vẻ rất miễn cưỡng.
Nên biết, để cứu Đại Bàng Cánh Vàng, nó đã phải bỏ ra một nửa nội lực của mình.
Nếu không có nó.
Thì Đại Bàng Cánh Vàng cầm chắc cái chết.
"Thế thì tốt, thế thì tốt rồi!"
Khuynh Thành bỗng cảm thấy trước mắt là một màn tối, cô ngã lăn ra ngất xỉu.
Khuôn mặt non nớt của Hồng Loan hiện ra một nét rất không ăn nhập với nó.
Nó thở dài, rồi nhấc cả hai vào trong cái xuyến không gian, đưa về Thực Nhân Cốc.
Cảm giác hơi tê lạnh truyền ra từ mỗi tế bào.
Tiếp đó là một sự ấm áp bao quanh Khuynh Thành.
Ấm áp như đang nằm trong lòng mẹ.
Cô từ từ mở mắt.
Trước mắt cô, tất cả đều rất quen thuộc.
Hồ U U.
Khuynh Thành lập tức bước lên bờ hồ, chạy vụt ra và chạm trán luôn Huyết Sâm gia gia.
Cô nắm ngay tay Huyết Sâm và hỏi ngay: "Con chim thối ấy thế nào rồi hả ông?"
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh chạy đến trước mặt Khuynh Thành, nó nhìn cô, vẻ mặt rất đắc ý.
Đôi mắt Khuynh Thành bỗng trào lệ.
"Không sao cả, không xảy ra chuyện gì, thế thì tốt rồi."
"Tôi vốn định ngủ một giấc thật say. Nhưng mấy người kia gây ồn ào, ồn ào quá thể, đến nỗi tôi suýt nữa thì thủng màng nhĩ.
Hết cách rồi. Tôi không muốn họ tiếp tục hại tôi bị hỏng tai, nên tôi chỉ còn cách tỉnh dậy vậy."
Diệp Khuynh Thành giơ tay cho nó một quả đấm.
"Con chim phao câu thối, nhà ngươi vẫn nhắng nhít như thế, xem ra ngươi đã khỏe lại thật rồi."
Diệp Chấn Thiên và mọi người từ trong phòng bước ra, ai cũng rất thương xót nhìn Khuynh Thành.
"Khuynh Thành, tại cha chẳng ra sao, vì cha mà con và Đại Bàng Cánh Vàng suýt nữa thì mất mạng."
Khuynh Thành đầy nghi hoặc nhìn Diệp Chấn Thiên, cô nhớ rõ mình chưa hề lấy được thuốc giải độc kia mà?
Nhìn ánh mắt ngờ ngợ của Khuynh Thành, Huyết Sâm vội bước lại giải thích: "Hồng Loan! Chính Hồng Loan đã cứu cha cô và Diệp Thành!"
"Hồng Loan!"
Khuynh Thành rất cảm kích nhìn nó.
"Cảm ơn ngươi!"
"Đừng cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm; nếu cô muốn cảm ơn thật, thì cô cứ chịu khó chăm sóc mình đi!
Nếu không, cái mạng bé tí của tôi lúc nào cũng có nguy cơ chấm hết theo cô đấy!"
Bộ dạng của nó hết sức ngộ nghĩnh.
Khiến Khuynh Thành và tất cả mọi người đều phải cười phá lên.
"Tốt rồi, có thể coi như đều rất đáng mừng."
Huyết Sâm cười khà khà.
Đúng thế!
Đúng là rất đáng mừng.
Có điều, người nhà họ Khương vẫn chưa chết.
Thì Khuynh Thành đâu có thể thật sự nhẹ nhõm?
Cuộc chiến vừa rồi, cô và Đại Bàng Cánh Vàng suýt nữa mất mạng.
Nếu không đích thân giết chúng, thì khó mà giải tỏa được mối hận trong lòng.
Đại Bàng Cánh Vàng dường như cũng nhìn thấu tâm tư Khuynh Thành.
Nó linh thức truyền âm cho cô: "Ta quay lại đánh!"
Đúng thế đấy.
Dù Khuynh Thành không quay lại thì nó cũng cứ quay lại.
Xưa nay nó chưa bao giờ bị một vố đau như vậy.
Hồng Loan nhìn cả hai, rồi nói: "Tôi sẽ đi cùng hai vị!"
Đại Bàng Cánh Vàng mắt sáng lên nhìn Hồng Loan.
Không hiểu tại sao, càng nhìn nó càng thấy Hồng Loan rất đẹp, rất ưa nhìn.
Đẹp...
Nó bỗng giật mình với chính nó.
Lẽ nào nó giống như Khuynh Thành từng nói, nó có vấn đề về khuynh hướng giới tính?
Không! Tuyệt đối không thể như vậy.
Chắc là vì Hồng Loan cứu mạng mình, cho nên mình sẵn có lòng cảm kích, vì thế nên mới cảm thấy Hồng Loan trông ưa nhìn.
Mấy người nhà họ Khương đều bị nội thương ở mức độ khác nhau.
Khương Tịch Nguyệt bị thương khá nặng, suýt thì mất mạng.
Nhưng cũng may, coi như đã được bình an.
Họ tìm một sơn động ở gần đấy để điều hòa hơi thở và dưỡng thương.
Sau vài ngày thì tạm bình phục, thương tích gần như đã khỏi rồi.
Khương Dục thở dài, nói: "Không ngờ nhà họ Khương chúng ta lại bị một con bé đánh bại."
"Các ngươi hãy liệu mà giữ lấy mạng mình! Con bé đó chắc chắn không chịu cứ thế mà cho qua đâu."
Nghe Khương Tịch Nguyệt nói câu này.
Cả Khương Dục, Khương Hằng và Khương Chiến mặt mũi đều tái mét.
Nếu Khương Tịch Nguyệt không quan tâm nữa, bỏ mặc họ, thì họ chỉ còn cách tiếp tục bị ăn đòn.
Dù sao cũng không thể để ông ta ra đi.
"Thủy hoàng đế, Người không thể bỏ mặc chúng con."
Khương Tịch Nguyệt lạnh lùng "hừ" một tiếng. Nhà họ Diệp vốn rất trung thành với nhà họ Khương.
Nếu không tại Khương Kỳ Lạc khiến họ nổi giận, thì họ đâu đến nỗi phải làm phản?
Để rồi, ngay cái mạng già của ông cũng suýt nữa mất toi!
Tiếp tục nhúng tay vào cái chuyện bê bối này? Không! Ông không thể!
Ông ta đứng dậy, tàn ảnh nháng lên.
Một đạo lưu quang lướt về phía chân trời.
"Thủy hoàng đế! Thủy hoàng đế!!!"
Cả bọn Khương Dục lập tức gọi to và đuổi theo.
Nhưng bọn họ đuổi kịp Khương Tịch Nguyệt sao được?
Chỉ lát sau đã bị rớt lại. Không thấy tung tích ông ta đâu nữa.
Cả bọn mặt mũi tái nhợt, ngao ngán ngồi phệt xuống đất.
Khương Tịch Nguyệt vừa đi chưa được bao lâu. Thì bọn Diệp Khuynh Thành đã tìm đến.
"Lão già nhà họ Khương mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Bọn Khương Dục tự biết hôm nay khó mà thoát chết.
Cả ba người đều bước ra khỏi sơn động.
Ánh mắt không gợn chút sợ hãi.
"Gã đẹp trai của nhà các ngươi đâu rồi?"
Bọn Khương Dục đương nhiên hiểu rằng, đại bàng cánh vàng hỏi Khương Tịch Nguyệt.
Khương Dục gượng cười cay đắng: "Các người muốn giết ông ấy thì phải lên tiên giới!"
"Chuồn rồi à? Được! Ta sẽ đánh lên tận tiên giới! Nhưng trước hết ta phải giết các ngươi đã."
Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh, rồi bay nhào vào bọn Khương Dục.
Bọn Khương Dục sao lại không biết mình tuyệt đối không thể là đối thủ của Đại Bàng Cánh Vàng chứ.
Chúng đưa mắt nhìn nhau, rồi nhất tề lao vào Đại Bàng Cánh Vàng.
Khuynh Thành thầm kêu lên gay rồi!
"Chim thối ơi, mau quay lại đi!"
Nói thì chậm, sự việc diễn ra thì nhanh.
"Uỳnh..."
Một tiếng vang rầm trời.
Nên nhớ, họ đều là các cao thủ đã tu thành Nguyên anh.
Dù đã chết thì linh hồn của họ vẫn rất lợi hại.
Huống chi họ vẫn đang sống sờ sờ ra đây!
Họ dám dùng cách tự nổ thân xác để ra tay tàn sát lần cuối cùng.
Khủng!
Quả là khủng thật!
Khủng với mình.
Và lại càng khủng đối với đối thủ.
Hai người tu chân Kiếm vương cao cấp đại viên mãn và một người Kiếm vương cao cấp hậu kỳ.
Nguyên anh tự nổ hủy thân, khủng khiếp không kém gì Đại Bàng Cánh Vàng ra tay lần trước.
"Chim ơi chim!"
Khuynh Thành đang định xông ra, thì thấy loáng lên một đạo hồng quang, khí lưu mạnh mẽ của nó chặn đứng làn sóng không khí mà bọn Khương Dục cho nổ Nguyên anh tạo nên, đánh bật nó ra.
Đại Bàng Cánh Vàng cũng không ngờ bọn họ dám tự cho nổ Nguyên anh.
Khi nó phát hiện ra thì nó không kịp lùi lại nữa.
Chính nó cũng toát mồ hôi.
Khi nhìn thấy bọn họ tan xác ngay trước mặt, còn mình thì không sứt mẻ gì cả, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Nó rất cảm kích nhìn Hồng Loan.
Hồng Loan cũng chẳng buồn nhìn, nó bay về đứng bên Diệp Khuynh Thành.
Đại Bàng Cánh Vàng còn muốn nói mấy câu cảm ơn Hồng Loan.
Thấy vậy thì khinh khinh trợn mắt nhìn nó.
Ngươi chẳng qua chỉ có công lực mạnh hơn ta một chút.
Đã là gì mà dám khệnh khạng?
Khi nào ta phi thăng lên thần giới, thì ta sẽ hành hạ nhà ngươi một trận nên thân.
Con Hồng Loan chết tiệt ạ!
Vậy là đã tiêu diệt xong những kẻ cần tiêu diệt.
Diệp Chấn Thiên trở thành hoàng đế của vương triều Đại Cương, ông đổi quốc hiệu là Thiên Thìn.
Toàn quốc ăn mừng ba ngày liền.