Số lần đọc/download: 0 / 53
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:47 +0700
Chương 18 - Ruộng Muối - Cà Kheo - Thăm Truông Phía Nam - Chuẩn Bị Cho Mùa Đông - Các Trò Chơi - Va Chạm Giữa Doniphan Và Briant - Gordon Can Thiệp - Lo Cho Tương Lai - Cuộc Bầu Cử Ngày 10 Tháng 6
V
ề sự việc diễn ra giữa hai anh em mà Moko đã bắt gặp, Briant thấy tốt nhất là nên kín tiếng, kể cả với Gordon. Còn về chuyến đi thì cậu đã thuật lại với các bạn khi mọi người tập trung ở sảnh. Cậu nói về phía đông đảo Chairman, trong phạm vi vũng Ảo Tưởng, các khu rừng kế cận hồ có dòng sông Đông chảy qua, có các loại cây xanh rất phong phú. Cậu khẳng định rằng định cư ở bên ấy thì dễ dàng hơn ở bên phía tây này, nhưng nói thêm rằng nói thế không phải để rời bỏ động Người Pháp. Còn về biển phía ấy, cậu không phát hiện ra một mảnh đất nào. Cậu cũng kể về cái vệt trắng trên đường chân trời ngoài khơi mà cậu không luận ra là cái gì, rất có thể chỉ là đám hơi nước, đề nghị bao giờ có ai đi sang bên ấy thì lưu ý quan sát. Tóm lại, có thể chắc chắn rằng gần đảo Chairman không có mảnh đất nào và hẳn là lục địa hoặc quần đảo gần nhất cũng cách hàng trăm dặm.
Vậy thì phải tiếp tục dũng cảm đấu tranh để sống và để chờ đợi sự cứu giúp từ bên ngoài, vì tự cứu là điều không thể đối với các trại viên nhỏ tuổi. Ai nấy lại lao vào công việc. Mọi biện pháp đều nhằm chống lại sự khắc nghiệt của mùa đông tới. Briant càng tận tâm tận lực hơn bao giờ hết. Nhưng người ta cảm thấy cậu ít cởi mở hơn và cũng giống em trai, cậu ít gần gũi các bạn. Ngoài sự thay đổi tính tình ấy, Gordon còn nhận thấy mỗi khi có việc gì khó khăn, nguy hiểm, phải dũng cảm mới làm được thì Briant thường tìm cách giao cho Jacques, còn cậu này thì hăm hở nhận làm ngay. Gordon tin rằng anh em họ đã chuyện trò thổ lộ với nhau, nhưng Briant không đả động gì đến chuyện đó nên cậu cũng tế nhị, không hỏi.
Tháng 2 trôi qua với nhiều việc khác nhau. Wilcox phát hiện cá hồi đã bơi ngược dòng về hồ Gia Đình, các trại viên chăng lưới ngang con lạch bắt được một số. Cần khá nhiều muối để ướp cá. Thế là có nhiều chuyến đi về vũng Sloughi. Tại đây Baxter và Briant đã làm một ruộng muối nhỏ hình vuông giữa hai lằn cát, để nước biển bốc hơi dưới ánh mặt trời cho muối đọng lại.
Nửa đầu tháng 3, Doniphan nêu ý kiến cử ba hoặc bốn trại viên thăm dò một phần truông phía Nam bên bờ trái lạch Zealand. Theo đề nghị của cậu, Baxter lấy những thanh gỗ nhẹ làm mấy đôi cà kheo để dùng vào việc ấy. Vì trên mặt truông, nhiều chỗ ngập nước nông, đi cà kheo qua đó để tới chỗ đất khô thì rất tiện, chân không phải nhúng xuống nước.
Sáng 17 tháng 4, Doniphan, Webb và Wilcox xuống xuồng sang bờ lạch trái. Cả ba khoác súng trên vai, riêng Doniphan còn mang thêm súng bắn vịt trời trong kho vũ khí của động Người Pháp vì cho rằng có cơ hội dùng đến. Tới bờ, ba chàng thợ săn đi cà kheo để lúc thủy triều lên cao nhất cũng không sợ ngập. Phann đi theo họ, chẳng cần cà kheo, cũng không sợ ướt chân, cứ nhảy qua các vũng nước. Đi được độ một dặm về phía tây nam thì tới chỗ đất khô, cả ba cậu liền tháo cà kheo để đuổi mồi săn cho thoải mái. Từ nơi đây trên truông phía Nam mênh mông, nhìn ngút tầm mắt thì chỉ ở hướng đông mới thấy đường chân trời cong cong màu lục của biển, còn các hướng khác đều không thấy chỗ tận cùng.
Có cơ man vật săn ở nơi đây: dẽ giun, vịt đuôi nhọn, vịt trời, gà nước, choi choi, mòng két và vịt vùng cực có tới hàng ngàn. Thịt loài này chế biến đúng cách thì cũng khá ngon, nhưng chúng được ưa chuộng chính vì bộ lông tơ. Ba cậu có thể hạ hàng trăm con mà không chệch một viên chì nào, nhưng họ cũng chỉ bắn vài chục con. Còn Phann thì ra tận giữa những ao rộng để tha về. Doniphan rất muốn bắn một loài chim cao cẳng họ diệc, mào lông trắng, nhưng loài này thì dù bếp trưởng Moko có trổ hết tài nghệ cũng không thể đưa được vào thực đơn của động Người Pháp, bắn chỉ phí đạn, nên cậu nhịn được. Nhưng tình hình khác hẳn khi cậu thấy một đàn hồng hạc cánh đỏ như lửa, đặc biệt thích sống ở vùng nước lợ, thịt ngon ngang thịt chim trĩ. Loài chim này sống rất quy củ, bao giờ cũng có những con chim làm nhiệm vụ cảnh giới, thấy nguy hiểm là kêu lên như kèn báo động. Thấy những con chim tuyệt đẹp này, Doniphan không kìm được bản năng, Webb và Wilcox cũng chẳng khôn ngoan hơn. Thế là cả ba cậu lao về phía ấy, nhưng chỉ phí công. Họ đâu biết rằng nếu cứ lén lại gần, đừng để chúng trông thấy thì có thể bắn thoải mái vì tiếng nổ chỉ làm chúng sững sờ chứ không chạy trốn. Tiếng kêu báo động phát ra, cả đàn chim lộng lẫy, từ mỏ đến đuôi dài tới bốn bộ này, bay vụt về phía nam khiến cả ba tay súng không kịp hạ một con nào, kể cả súng bắn vịt trời có tầm sát thương xa hơn cũng không có tác dụng. Dù sao họ cũng ra về với kết quả khá, không phải hối tiếc về lần đầu tới truông phía Nam. Tới chỗ có nước, họ lại mang cà kheo để về bờ lạch, tự hứa lần ra quân sau, vào đầu mùa rét tới, kết quả sẽ khả quan hơn.
Còn Gordon thì không đợi tới mùa đông mà ngay từ bây giờ đã chuẩn bị cho động Người Pháp đủ điều kiện chống lại thời tiết khắc nghiệt. Củi được dự trữ dồi dào để sưởi ấm cho cả chuồng thú và chuồng chim. Nhiều chuyến đi tới ven rừng Vũng Lầy được thực hiện vì mục đích ấy. Suốt mười lăm ngày liền, chiếc xe do hai con guanaco kéo đi đi lại lại nhiều lần trên bờ lạch. Dù mùa đông có kéo dài sáu tháng hoặc lâu hơn thì với kho củi đầy ắp, với lượng dự trữ dầu hải cẩu dồi dào, động Người Pháp vẫn đủ chất đốt để sưởi ấm và chiếu sáng.
Các công việc đó không cản trở chương trình học tập của trại. Các cậu lớn vẫn luân phiên dạy các cậu bé, cũng như hai buổi nói chuyện chuyên đề hằng tuần vẫn tiến hành đều đặn. Trong các buổi ấy, Doniphan vẫn phô trương hơi quá mức sự vượt trội về kiến thức của mình. Thành thử cậu không lôi cuốn được các bạn. Trừ mấy tay cánh hẩu mà ta đã biết, chẳng ai mến cậu. Thế mà hai tháng trước khi nhiệm kì trưởng đảo kết thúc, cậu đã tính đến chuyện kế nhiệm Gordon chỉ huy trại. Với lòng tự kiêu cao độ, cậu cho rằng lẽ đương nhiên là phải như vậy, rằng thật không công bằng khi cậu không được bầu từ đầu. Webb, Wilcox và Cross lại khuyến khích cậu trong ý tưởng đó, thậm chí còn thăm dò dư luận về lần bầu cử tới và dường như họ không nghi ngờ gì về thắng lợi. Tuy nhiên, Doniphan không được đa số ủng hộ. Các chú em bé nhất chẳng đứng về phía cậu mà cũng chẳng đứng về phía Gordon. Những trò vè đó Gordon thấy rõ cả, và mặc dầu có quyền tái cử, song như ta đã biết, cậu cũng chẳng hám gì cái ghế ấy. Cậu cảm nhận rằng sự nghiêm khắc của mình trong một năm làm nhiệm vụ chỉ huy khiến cậu không tập hợp được cử tri. Cách xử sự có phần khắt khe, đầu óc quá thực tế của cậu khiến các bạn không hài lòng. Doniphan hi vọng điều đó sẽ có lợi cho cậu. Đến thời điểm bầu cử, hẳn sẽ có một cuộc cạnh tranh thú vị. Nguyên nhân chính khiến các em bé chê trách Gordon là cậu quá chi li về khoản chất ngọt. Thêm nữa, cậu lại hay mắng các em là không cẩn thận để quần áo bẩn, rách, nhất là làm thủng giày - vì khó vá lại, làm sao bảo vệ đôi chân tốt được. Cậu đã bao lần trách móc và đôi khi còn phạt các em, về lỗi mất cúc áo. Có quy định là mỗi buổi chiều phải kiểm kê số cúc, nếu thiếu thì không được ăn tráng miệng hoặc bị cấm trại, Briant nhiều khi phải can thiệp giúp Jenkins hoặc Dole nên được các em quý mến. Các em còn biết rằng các nhà chức trách ở bếp ăn là Moko và Service rất trung thành với Briant nên nếu cậu này trở thành trưởng đảo Chairman thì sẽ mở ra một tương lai đầy bánh ngọt. Sự đời phải chăng là thế? Và cái trại di thực của các cậu bé đang học “làm người lớn” từ đầu đời này phải chăng là hình ảnh của xã hội?
Còn Briant thì cậu chẳng hề quan tâm đến những vấn đề ấy. Cậu lao động không ngừng và không hề gượng nhẹ đối với em trai. Hai anh em là những người đầu tiên bắt tay vào công việc và cũng là những người nghỉ tay cuối cùng, cứ như thể họ có nghĩa vụ phải gắng sức hơn người khác.
Nhưng không phải chỉ lao động và học tập mà hằng ngày còn có mấy giờ giải trí và thể thao để giữ gìn sức khỏe và rèn luyện thân thể. Bé cũng như lớn đều tham gia các môn như leo dây lên cành cây, nhảy sào qua những khoảng cách lớn, chạy thi có thưởng, tập ném lazo và bola, tắm ở hồ và chẳng mấy chốc ai cũng biết bơi.
Họ còn chơi mấy môn thể thao thịnh hành trong giới trẻ nước Anh. Ngoài mấy môn trên đây đã kể, còn có môn cricket, môn rounders dùng một cây gậy dài đánh quả bóng đặt trên các cọc gỗ cắm ở các góc một hình năm cạnh đều và lớn, môn quoit (ném đĩa) đặc biệt cần sức mạnh đôi tay và mắt nhìn chính xác. Cần tả chi tiết vì có hôm chơi môn này đã xảy ra va chạm đáng tiếc giữa Doniphan và Briant.
Đó là buổi chiều ngày 25 tháng 4, tám đối thủ chia làm hai đội, một đội gồm Doniphan, Webb, Wilcox và Cross; đội kia gồm Briant, Baxter, Garnett và Service chơi quoit trên bãi cỏ sân tập. Trên mặt bãi, hai chiếc cọc sắt gọi là hob được cắm cách nhau khoảng năm mươi bước. Mỗi đấu thủ được trang bị hai quoit - một thứ đĩa kim loại giữa có lỗ thủng, lòng đĩa dày, mỏng dần về phía vành. Mỗi đấu thủ lần lượt ném thật khéo, sao cho quoit của mình xâu được vào hob thứ nhất, rồi hob thứ hai, mỗi quoit như vậy được 2 điểm, trúng cả hai quoit thì được 4 điểm. Nếu không trúng thì mỗi quoit ở sát chân hob được 1 điểm.
Hôm nay các đấu thủ thực sự hào hứng vì Doniphan và Briant mỗi người ở một đội đối địch và cậu nào cũng hết mình vì cuộc chơi. Họ đã chơi hai ván. Ván đầu đội của Briant thắng với 7 điểm. Ván thứ hai, đội của Doniphan thắng với 6 điểm. Sang ván thứ ba quyết định, mỗi bên đều được 5 điểm và đều còn một quoit để ném. Webb nói:
- Doniphan đến lượt cậu đấy. Nhắm trúng vào! Chiến thắng là ở quoit cuối cùng này đấy!
- Yên tâm! - Doniphan trả lời và đứng vào vị trí theo tư thế chuẩn bị, một chân trước, một chân sau, tay phải cầm quoit, thân hơi nghiêng, mình ngả sang sườn trái để lấy đà. Rõ ràng cậu bé hiếu thắng này đang tập trung hết tinh thần vào cuộc chơi, răng cắn chặt, mặt hơi tái, mắt sáng quắc dưới đôi lông mày nhíu lại. Sau khi ngắm thật kĩ, đưa đi đưa lại chiếc đĩa, cậu ném mạnh. Chiếc đĩa bay là là tới đích cách khoảng năm chục bước, chạm rìa ngoài vào thân cọc rồi rơi xuống đất. Toàn đội chỉ được 6 điểm. Doniphan không ngăn được chán ngán, giận dữ giậm chân. Cross nói:
- Không may rồi, nhưng bọn mình không thua đâu, Doniphan!
- Nhất định không thua, - Wilcox phụ họa, - quoit của cậu sát chân hob. Trừ phi Briant ném lọt được vào hob! Tớ thách hắn ném tốt hơn cậu đấy.
Thật thế, nếu đĩa mà Briant sắp ném - vì đúng là đến lượt cậu chơi - mà không được như lời thách thức của Wilcox thì đội cậu chắc là thua vì ném cho đĩa sát với cọc như Doniphan cũng khó.
- Ngắm thật kĩ! Ngắm thật kĩ! - Service hét.
Briant không đáp, cậu không nghĩ đến chuyện hơn thua với Doniphan mà chỉ muốn đảm bảo cho thắng lợi cả đội, vì các bạn chứ không phải bản thân. Cậu vào vị trí và ném. Khéo làm sao quoit xâu ngay vào hob.
- Bảy điểm! - Service đắc thắng hét to. - Thắng rồi! Thắng rồi!
- Không, thắng sao được! - Doniphan lao tới phản đối.
- Tại sao? - Briant hỏi.
- Tại Briant ăn gian.
- Ăn gian? - Briant tái mặt hỏi lại.
- Phải! Ăn gian. - Doniphan trả lời. - Briant đứng không đúng vạch… quá vạch hai bước.
- Nói sai! - Service quát.
- Phải, nói thế là sai. - Briant đáp - Kể cả nếu mình có sai sót gì chăng nữa, mình cũng không chịu để Doniphan buộc tội mình là ăn gian.
- Thật thế à? Không chịu được à? - Doniphan nhún vai hỏi.
- Không! - Briant trả lời, bắt đầu mất bình tĩnh. - Trước hết mình chứng tỏ là mình đứng đúng vạch.
- Đúng! Đúng! - Service và Baxter cùng kêu.
- Không! Không! - Webb và Cross phản đối.
- Các cậu hãy trông dấu giày của mình trên cát! - Briant nói tiếp. - Và Doniphan không thể nhìn nhầm được nên cậu ta đã nói dối.
- Nói dối à!
Doniphan thét lên và lao về phía bạn, Webb và Cross áp sát ngay sau lưng để trợ lực. Còn Baxter và Service cũng sẵn sàng tiếp viện cho Briant nếu cuộc chiến xảy ra. Doniphan cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu, quấn mùi soa vào nắm tay, đứng theo tư thế đấu quyền Anh.
Briant đã bình tĩnh trở lại, đứng im dường như ghê tởm cái cảnh bạn bè đánh lẫn nhau, nêu gương xấu cho cả trại. Cậu nói:
- Doniphan, cậu đã sai khi xỉ vả mình, bây giờ cậu lại sai khi khiêu khích mình.
- Đúng đấy, - Doniphan trả lời, giọng miệt thị sâu sắc. - Người ta bao giờ cũng sai khi khiêu khích những kẻ không dám đáp lại sự khiêu khích.
- Mình không đáp lại vì mình không thích thôi. - Briant bác lại.
- Mày không đáp lại là vì mày sợ. - Doniphan nói khích.
- Sợ!… Tao sợ à!
- Vì mày là đồ hèn.
Briant xắn tay áo, quyết đấu. Hai địch thủ, mặt đối mặt, đứng vào tư thế chuẩn bị.
Ở nước Anh, kể cả trong các trường nội trú, quyền Anh là một môn trong chương trình giáo dục. Người ta nghiệm ra rằng học sinh nào giỏi môn này thì thường dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn học sinh khác và không hay kiếm chuyện gây gổ vì bất kì lí do gì.
Briant với tính cách là người Pháp chẳng hề thích thú cái trò cứ nhằm vào mặt nhau mà trao đổi những quả đấm. Do đó, so với địch thủ là một võ sĩ giỏi, cậu ở chiếu dưới mặc dù cả hai cùng tuổi, tầm vóc và sức lực ngang nhau.
Cuộc đấu sắp nổ ra. Đòn tấn công đầu tiên sắp trao đổi, thì Gordon, được Dole báo tin, vội vã tới can thiệp:
- Briant! Doniphan! - Cậu thét.
- Nó dám bảo mình nói dối.
- Nó dám bảo mình là ăn gian và hèn nhát trước.
Lúc này mọi người đã vây quanh Gordon, còn hai đấu thủ thì lui lại vài bước. Briant khoanh tay còn Doniphan vẫn giữ tư thế đấu sĩ.
- Doniphan! - Gordon nghiêm giọng nói. - Mình biết Briant. Không phải cậu ấy gây chuyện với cậu. Đầu tiên là do cậu sai…
- Phải thôi mà, Gordon. - Doniphan vặc lại. - Mình biết cậu rồi. Bao giờ mà chẳng phản đối mình.
- Đúng, khi cậu đáng bị thế! - Gordon đáp.
- Cũng được! - Doniphan nói tiếp. - Nhưng dù là Briant sai hay tớ sai, nếu nó không dám đáp lại thì chỉ là đồ hèn.
- Còn cậu, Doniphan, - Gordon trả lời - cậu là đồ tồi, nêu gương xấu cho các bạn. Trong hoàn cảnh nghiêm trọng của chúng ta, thế mà có đứa tìm cách chia rẽ, luôn luôn gây sự với người tốt nhất trong cả bọn.
- Briant, cảm ơn Gordon đi! - Doniphan hét. - Và bây giờ thì chuẩn bị mà đỡ đòn!
- Không! - Gordon quát. - Tôi chỉ huy, tôi phản đối các cậu đánh nhau. Briant, vào trong động! Còn cậu, Doniphan, cậu đi đâu để trút hết cơn giận thì đi và khi nào cậu hiểu ra rằng tôi bảo cậu sai là do trách nhiệm của tôi thì cậu hãy xuất hiện.
- Đúng!… Đúng!… Hoan hô Gordon!… Hoan hô Briant!
Các cậu khác, trừ Webb, Wilcox và Cross, đồng thanh hô.
Trước sự đồng tình cao như vậy thì chỉ có nước chấp hành thôi. Briant vào sảnh. Còn Doniphan khi trở về vào giờ đi ngủ thì không còn biểu hiện gì về chuyện vừa xảy ra nữa. Tuy nhiên ai nấy đều cảm thấy rằng trong lòng cậu, sự thù hận Briant vẫn còn âm ỉ và ngày càng tăng thêm. Cả bài học của Gordon, khi có dịp cậu cũng sẽ chẳng quên đâu! Ngay khi Gordon làm lành, cậu cũng không tiếp nhận. Mối bất hòa đáng tiếc đó thật sự đe dọa cảnh yên ấm của trại di thực nhỏ bé này. Doniphan có ảnh hưởng tới Webb, Wilcox và Cross, được các cậu này ủng hộ về bất cứ điều gì. Liệu có đáng lo ngại là sẽ xảy ra chia rẽ trong tương lai không?
Dẫu sao thì từ hôm ấy, không có vấn đề gì xảy ra nữa. Không có một lời nói bóng gió nào về sự việc xảy ra giữa hai đối thủ. Mọi việc chuẩn bị để tiếp đón mùa đông vẫn được tiến hành bình thường.
Mà cũng chẳng phải đợi lâu. Mới tuần lễ đầu tiên của tháng 5 mà đã khá rét. Gordon phải cho đốt lò sưởi cả ngày lẫn đêm trong động Người Pháp, và chỉ ít hôm sau thì Service và Garnett chịu trách nhiệm chăn nuôi súc vật cũng phải sưởi ấm cho chuồng thú và chuồng chim. Lúc này đã có mấy loài chim di cư bay đi cả đàn, hẳn là về những vùng phía bắc Thái Bình Dương hoặc lục địa châu Mỹ, những nơi khí hậu đỡ khắc nghiệt hơn đảo Chairman. Đứng đầu bảng trong các loài chim này là giống chim nhạn, những nhà lữ hành kì diệu có thể nhanh chóng bay qua những khoảng cách cực lớn. Là người luôn trăn trở tìm cách hồi hương, Briant nghĩ đến lợi dụng những cánh chim nhạn này để thông báo tình hình hiện tại của những nạn nhân du thuyền Sloughi. Chẳng gì dễ hơn bắt mươi con nhạn thuộc loại “dạn người” vì chúng làm tổ ngay trong động Người Pháp, đeo vào cổ mỗi con một túi vải nhỏ, trong có thư chỉ vị trí áng chừng của đảo Chairman với lời thỉnh cầu tha thiết báo tin về Auckland, thủ phủ của New Zealand. Rồi các trại viên xúc động biết bao, gửi lời chào tạm biệt khi những cánh nhạn vừa được thả ra, mất hút về hướng đông bắc. Cơ may được cứu giúp thật nhỏ nhoi. Nhưng hi vọng có người nhận được thư dù mong manh đến đâu thì cũng không nên bỏ qua và hành động như Briant là đúng.
Tuyết đầu mùa rơi ngay từ 25 tháng 5, thế là sớm hơn năm ngoái. Liệu có thể đoán là mùa đông sẽ khắc nghiệt hơn không? Cũng e là như thế. May sao, trong động Người Pháp, chất đốt, ánh sáng, thức ăn đã được chuẩn bị cho nhiều tháng dài. Chưa kể những vật săn từ truông phía Nam dồn về bờ lạch Zealand khá nhiều. Quần áo ấm đã được phân phát từ mấy tuần nay và Gordon yêu cầu mọi biện pháp bảo vệ sức khỏe phải được thực hiện nghiêm ngặt.
Trong những ngày đầu đông này, các trại viên chộn rộn vì một làn sóng xôn xao ngấm ngầm. Nhiệm kì trưởng đảo của Gordon kết thúc vào ngày 10 tháng 6. Từ đó có những cuộc thương lượng, những lời thầm thì, có thể nói là thủ đoạn nữa, khuấy động cái xã hội nhỏ bé này. Gordon, như ta biết, chẳng mấy quan tâm đến chuyện này. Briant, là dân Pháp, cũng không nghĩ đến việc quản lí cái trại di thực đa số là người Anh. Người đích thực quan tâm, tuy không lộ ra mặt bao nhiêu, nhưng thâm tâm luôn nghĩ đến cuộc bầu cử là Doniphan. Hiển nhiên là với trí thông minh xuất chúng, lòng dũng cảm không ai phủ nhận được, cậu có nhiều ưu thế, nếu không kiêu kì, không có tư tưởng thống trị và tính đố kị. Tuy nhiên, hoặc là cậu tin chắc mình sẽ kế vị Gordon, hoặc là do tự trọng nên cậu không cầu xin người khác bỏ phiếu cho mình, cậu làm ra vẻ dửng dưng. Nhưng cậu không làm thì đã có các bạn thân làm thay. Wilcox, Webb, Cross lén ép các bạn, nhất là mấy chú bé, bỏ phiếu cho Doniphan, mấy lá phiếu của các chú rất quý. Vì không có ai nổi lên nên Doniphan càng có lí do tin mình sẽ trúng cử.
Ngày 10 tháng 6 đã tới.
Cuộc bầu cử diễn ra vào buổi chiều. Mỗi cử tri phải viết tên người mình muốn bầu vào một lá phiếu. Đa số phiếu quyết định người trúng cử. Trại có mười bốn cử tri - Moko là người da đen nên không được quyền bầu cử mà chú ta cũng chẳng thiết gì cái quyền ấy. Như vậy ai được ít nhất tám phiếu sẽ trúng cử.
Hòm phiếu được mở vào 2 giờ chiều, dưới sự chủ tọa của Gordon và được tiến hành nghiêm túc như tính cách của người gốc Anglo-Saxon trong những trường hợp tương tự. Kết quả kiểm phiếu như sau:
- Briant 8 phiếu
- Doniphan 3 phiếu
- Gordon 1 phiếu
Cả Gordon và Doniphan không bỏ phiếu, còn Briant thì bầu Gordon.
Nghe kết quả như vậy, Doniphan không giấu được thất vọng và giận dữ. Briant lúc đầu thì rất ngạc nhiên khi thấy đa số các bạn tín nhiệm mình và toan từ chối vinh dự đó. Nhưng hẳn là có ý nghĩ gì vụt tới trong óc, cậu nhìn em trai Jacques, rồi tuyên bố:
- Cảm ơn các bạn, mình xin nhận nhiệm vụ.
Bắt đầu từ hôm ấy, Briant có một năm làm trưởng trại di thực đảo Chairman.