One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
à phê nhỏ từng giọt chậm đến khốn khổ. Selma ngồi ở quầy với một cốc trà, Jake xem tin tức trên TV. Những ống nước trong căn hộ kêu rì rì vì Fin đang tắm vòi sen. Anh đã ở trong đó rất lâu rồi. Nhưng ai mà trách anh được chứ. Tắm vòi sen hệt như đang ở thiên đường ấy!
Không thể đợi thêm được nữa, Liz lấy bình đựng rồi rót cho mình một cốc cà phê. Liz nhấm nháp vị thơm ngon đó khi bắt đầu thưởng thức ngụm đầu tiên. Chỗ cà phê Myra cất giấu để mang về quá khứ đã không còn. Họ không thường được thưởng thức nó nên giờ đây hương vị đó lại càng hấp dẫn.
“Thế em và Fin đã kết hôn chưa?”
Liz đang nhấp cà phê, khi nghe xong thì phun ra sạch, bắn bẩn cả áo chị bạn mới.
“Cái… gì?”
Selma bật cười. “Chị đoán là chưa.”
“Chưa. Bọn em chưa cưới nhau.” Liz chùi chỗ bẩn mình vừa gây ra.
“Nhưng hai người rất thân mật.”
Ôi Chúa ơi, tối qua họ đã gây ầm ĩ đến mức nào? Lại còn việc Selma đã đường đột xuất hiện trong phòng lúc hai người họ đang trần như nhộng vào ngày hôm đó nữa chứ.
Mới hôm qua đây thôi mà giống như cả một đời người trôi qua rồi vậy.
“Bọn em khá thân mật.”
Selma xoa cằm. “Chẳng phải chuyện đó không nên xảy ra vào thế kỷ XVI hay sao?”
Có thể. “Chị uống thêm trà không?”, Liz chuyển đề tài. “Em không cần phải dè dặt như thế, Liz. Trừ phi…” “Trừ phi thế nào?” Cô không biết liệu mình có muốn thâm nhập vào đầu Selma để biết chị đang nghĩ gì không.
“Hai người cũng chỉ mới thân mật gần đây thôi, đúng không?”
Liz đến bên tủ chén, thấy nó trống trơn. “Vâng, có thể nói như vậy.”
Selma hạ giọng. “Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Mong em không phiền khi chị hỏi vậy.”
“Mấy giờ rồi nhỉ?”, Liz không hề ngượng, vậy thì điều gì khiến cô ngập ngừng như thế?
“Tám, em lại đánh trống lảng nữa rồi đấy.”
“Không đâu ạ. Để xem nào. Mười bảy tiếng đồng hồ, cho hay nhận…”
Selma thả phịch cốc trà lên quầy, miệng há hốc.
Liz đợi một tràng câu hỏi tuôn ra, nhưng bỗng có tiếng thịch vang lên đúng lúc, “cứu nguy” cho cô.
Jake nhảy dựng lên khi Liz và Selma chạy vào khúc quanh của cái sảnh. Tiếng động phát ra từ phòng tắm.
“Fin, anh ổn chứ?”, Liz gọi với qua cánh cửa đóng kín. “Aye”, anh càu nhàu. Rồi một tiếng xoảng nữa. Nghe như có vật cứng gì đó rơi xuống bồn tắm. Fin tắm cho cả thanh kiếm hay sao? “Chuyện gì thế?”
Lại một tiếng càu nhàu, một tiếng xoảng nữa. Liz xoay tay nắm cửa, khi nhận thấy nó không khóa cô liền mở ra.
Fin với chiếc khăn tắm vắt ngang nửa người đang đứng gỡ từng mảng vữa ra khỏi tường cùng với đá lát.
“Anh đang làm cái quái gì thế?”
Phủi bụi ra khỏi hai tay, Fin căng mắt nhìn sát vào tường. Hai tay anh lèn vào khoảng không gian tối và trở ra với một nắm vật liệu cách nhiệt. Chẳng mấy chốc, anh để lộ ra những đường ống, đưa tay vào và túm lấy mớ dây bọc đồng. Anh bắt đầu kéo ra.
Liz cầm lấy cánh tay anh ngăn lại. “Để yên coi nào. Anh cần biết thứ gì giữ nước bên trong.” “Đồ con…” Tiếng của Jake. “Anh đúng là đến từ quá khứ rồi.”
Liz bắt đầu cười ngặt nghẽo. Đúng là Fin đã chật vật với việc nghiên cứu làm ra một cái nhà tắm thời hiện đại kể từ khi Tara đến thế kỷ XVI. Cho đến bây giờ, anh vẫn chỉ nhìn thấy những sơ đồ trong sách và không biết được đường ống nước vận hành theo cách nào. Và giờ thì căn hộ của cô có nguy cơ bị làm hỏng và họ có thể không tắm vòi sen trong thời gian lưu lại đây được nữa. Cần phải ngăn anh lại.
“Fin, dừng lại đi. Nếu chúng ta có thời gian, em sẽ dẫn anh đến cửa hàng bán ống nước để chỉ cho anh thấy. Giờ thì không phải lúc.” Dù vậy nét mặt cương quyết của anh khiến cô không nhịn được cười.
“Anh chỉ cần xem chỗ này chút thôi.”
“Nếu anh gỡ cái đó ra, căn phòng sẽ ngập nước và chúng ta sẽ bị lộ.”
Fin đưa mắt nhìn cô, và dừng lại.
“Sao anh không mặc quần áo vào đi?” Jake và Selma quay người đi ra.
“Chắc anh ấy cần thứ gì đó để mặc ngoài chiếc váy”, Liz nói. “Anh kiếm giúp tôi ít đồ cho nam được không Jake?” “Và để hai người ở đây sao? Tôi không nghĩ vậy.” “Chuyện gì xảy ra với anh vậy?”, Selma gần như gào lên với anh ta.
Rốt cuộc, Selma ra khỏi căn hộ sau khi lấy được vài số đo của Fin và một giờ sau, chị quay lại với quần jeans, áo thun và đôi giày thể thao.
Khi Fin ra khỏi phòng ngủ, chiếc áo thun ôm sát người anh phô bày những múi cơ rắn rỏi khiến Liz cảm thấy hãnh diện vô cùng.
“Đẹp đấy! Tôi thích nhìn thấy cậu mặc váy nhưng thế này cũng không tồi”, Selma nói với giọng bỡn cợt.
Jake làu bàu.
Liz không đủ kiên nhẫn để tán chuyện. Họ cần tìm cách về nhà. Theo như lá thư từ quá khứ của cô, họ chỉ có vài ngày làm việc đó.
Một ý tưởng nảy ra từ những thông tin mà Selma đã cung cấp, hay ít nhất là manh mối giúp Liz có hướng giải quyết vấn đề của họ lúc này.
“Nào, chúng ta đi.” “Đi đâu?”
Liz đưa mắt nhìn Fin. “Selma, chị bảo cái rương đến tay chị từ cửa hàng Graystones phải không?”
“Đúng thế.”
“Được, cái tên đó không phải từ trên trời rơi xuống. Đó chính là cửa hàng bán đấu giá Myra từng bán những chiếc chân nến khi cô ấy đến đây. Em còn nhớ ông Harrison đã hỏi liệu ông ta đã gặp bọn em trước đây chưa? Ông ấy hành xử cứ như mình đã từng thấy em và Myra vậy, nhưng em biết chắc là chưa hề.”
“Em nghĩ ông ta có một ít thông tin hả?”
“Em nghĩ chúng ta cần thử tìm hiểu xem ông ấy có biết gì về cái rương không. Bất kể là nó đã được giấu ở đâu đó, hay bất kỳ ai từng sở hữu nó đều có thể cho chúng ta manh mối về việc cần làm. Cũng chỉ may rủi thôi, nhưng ta cần phải thử.”
“Nghe như là một kế hoạch cho chị nhỉ.” Selma cầm cái ví lên.
Liz với tay lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn. Cô đưa mắt lên bản tin tức màn hình. “Michael Jackson mất rồi ư?”
“Ừ”, Selma đáp.
“Michael Jackson là ai?”, Fin hỏi.
Bản tin chuyển sang một câu chuyện xảy ra ở đài thiên văn. Liz tắt TV. “Ca sĩ.”
Fin nghiêng nghiêng đầu ra ý hỏi.
“Không có gì quan trọng đâu. Em sẽ giải thích sau.”
Sau khi giải thích nhanh lý do tại sao Fin không thể đi lại ngoài đường với thanh kiếm giắt trên lưng, họ rời khỏi căn hộ với hòn đá thiêng và lá thư cổ từ năm trăm năm trước mà Liz chưa hề viết. Một phép nghịch hợp[1].
* * *
Liz đeo kính râm che kín hai mắt khi họ bước ra khỏi xe và tiến vào cửa hàng Graystones. Mặc dù việc vô tình bắt gặp một, hai người bạn cũ cũng không thành vấn đề, nhưng cô chẳng có thời gian để giải thích, cũng không muốn khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn vì việc mình đột ngột xuất hiện sau một thời gian dài biến mất không lý do.
Selma bước vào trong trước, theo sau là Liz và Fin, Jake đi sau cùng. Liz không bao giờ quên dù chỉ một phút giây nào về việc Jake hiện giờ có mang theo súng và không hề tin tưởng bọn họ.
Họ không phải đợi lâu, ông Harrison đã xuất hiện và tiến về phía Selma.
“Cô Mayfair, thật vui khi được gặp lại cô. Suốt một năm qua tôi vẫn thường nghĩ về cô.”
Selma mỉm cười và bắt tay ông chủ cửa hàng. “Hy vọng những suy nghĩ của ông đều tích cực.”
Ông cười rung cả chiếc bụng phệ. “Đương nhiên rồi.
Tôi đã hy vọng cô trở lại như thế này.” “Thật ư? Tại sao?”
Liz tự hỏi liệu người đàn ông này có biết thêm điều gì từ quá khứ để hỗ trợ cho cô không. Một điều gì đó có thể giúp họ trở về.
“Tôi không ngớt tự hỏi rốt cuộc thì trong cái sọt đó chứa cái gì?” Người đàn ông nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ thèm muốn.
Selma nhìn về phía họ. Ông Harrison giờ mới để ý đến bộ ba.
“Ồ, sao tôi lại bất lịch sự như thế này được cơ chứ?” Ông ta nhanh chóng lấy lại tư thế và bước lên phía trước để chào. “Chúng ta đã gặp nhau, đúng không?”, ông hỏi Liz.
“Vâng, cách đây một năm. Mùa đông.”
Mắt ông ta nhìn lom lom qua cặp kính, rõ ràng là đang cố nhớ lại mọi chuyện trước khi chuyển hướng chú ý sang Fin và Jake.
Ông Harrison đưa một ngón tay múm míp lên. “Những chiếc chân đèn. Thế kỷ XII.”
“Aye”, Fin lẩm bẩm bên cạnh cô.
Ông chủ cửa hàng cau mày, rõ ràng là đang cố nhớ lại điều gì đấy. “Tôi chưa gặp anh, nhưng tôi đã từng thấy anh trước đây.”
Tốt quá. Điều này chứng tỏ ông Harrison biết điều gì đó mà họ không biết.
“Tôi nhớ rồi. Hình của anh xuất hiện trên khắp bản tin khi cô…”, ông ta chỉ vào Liz, “… biến mất”.
Khỉ thật.
Liz nuốt khan, mỉm cười và hất tóc qua vai. “Ôi Chúa ơi, cách đây lâu lắm rồi ấy. Hẳn ông đã bỏ lỡ mất câu chuyện sau đó.”
Selma bật cười và quàng một cánh tay quanh Liz. “Tôi dám cược là ông vẫn nghĩ về chuyện đó suốt ấy nhỉ.”
Fin có vẻ sửng sốt còn Jake thì nhìn xuống sàn. Tạ ơn Chúa, Selma rất biết cách phụ họa theo.
“Chỉ là tôi vắng mặt một thời gian thôi, đi vài nơi. Ông mà chứng kiến buổi họp mặt trường trung học của tôi thì biết.”
Selma tiếp tục nói chuyện về những bức ảnh trên hộp sữa. Hai người đùa giỡn với nhau khiến nét mặt bối rối của ông Harrison chuyển sang bằng lòng.
“Ưm, tôi rất vui khi thấy cô ổn.” “Rất ổn nữa là đằng khác.”
“À mà tôi có thể giúp gì được cho mọi người nào?” Ông Harrison đưa họ tới một chiếc bàn lớn ở phía sau cửa hàng.
Selma bắt đầu nói ngay khi tất cả yên vị. “Tôi hy vọng ông có thể cung cấp cho chúng tôi ít thông tin về cái rương.” “Tôi đã nói với cô gần như mọi thứ mình biết rồi.
Chiếc rương được để lại cho cô từ một công ty bất động sản cũ. Cửa hàng bán đấu giá ở London giữ nó một thời gian trước khi chuyển nó đến đây và chúng tôi đã liên lạc với cô ít ngày sau đó. Tôi vẫn thường tự hỏi, làm thế nào mà cô được trao cho một vật cổ quý giá như thế mà không hề hay biết gì về nguồn gốc của nó.”
Selma kín đáo đưa mắt nhìn Liz.
“Selma phát hiện ra một mối liên hệ gia đình”, Liz lên tiếng.
Ông Harrison gãi gãi chiếc cằm đôi chảy xệ của mình, nheo nheo mắt. “Tôi cũng đã đưa ra nhiều giả thuyết, nhưng cái rương đó đã có cách đây hàng thế kỷ mà lá thư lại đề đích danh tên người nhận…”, ông chỉ vào Selma, “… là cô. Làm thế quái nào mà tên cô lại có thể được viết lên một lá thư cách đây nhiều năm đến thế nhỉ?”.
Selma mở to mắt.
“Đó cũng chính là điều chúng tôi đang tự hỏi”, Fin xen vào.
Liz thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô không nghĩ ông Harrison sẽ tin vào việc du hành xuyên thời gian hay từng liên kết các sự việc với nhau, nhưng nói chuyện về cái rương có thể mang lại cho họ cơ may được biết thêm vài điều.
“Có nhiều người tên Selma trong bảng phả hệ gia đình tôi.”
“Ưm, chuyện đó có thể giải thích điều gì đấy. Tuy nhiên, họ đã thay đổi tên.”
“Đúng thế.”
“Nếu cô quan tâm thông tin về cửa hàng bán đấu giá ở London, tôi sẽ cho địa chỉ và tên của người chủ.”
“Thế thì tốt quá”, Liz đáp. Giờ cô sẽ phải biết tên để gửi cái rương trong tương lai… hoặc quá khứ… hay bất kỳ thứ quái quỷ gì mà cô cần làm. Những cửa hàng bán đấu giá không tồn tại trong thế kỷ XVI. Quỷ tha ma bắt cái nghịch lý du hành xuyên thời gian chết tiệt đã khiến cho cô phải đau đầu nhức óc này đi.
Ông Harrison đeo kính vào và quay sang chiếc máy tính bàn. Ông nhấp chuột vài cái rồi cho lệnh in một file. Liz nghiêng về phía Fin thì thào, “Ông ta đang in địa chỉ lấy từ máy tính”. Cô đã nói với anh cũng như tất cả những người trong nhà MacConnichs rất nhiều lần về máy tính và Internet.
Fin ngồi chồm người về phía trước, thích thú nhìn màn hình và những hình ảnh trên đó.
“Kia là cửa hàng ở London à?”
“Cửa hàng bán đấu giá. Nhưng đúng rồi đấy.” Ông Harrison lấy tờ giấy ra khỏi khay in và đưa nó cho Selma. “Có cách nào để nhìn thấy những gì bên trong cửa hàng đó từ cái này không?”
“Họ có một màn hình ảo phục vụ 24/7 có thể cho khách xem bất kỳ lúc nào”, ông nói với vẻ hãnh diện. “Đây này!” Ông Harrison bật màn hình máy tính để họ có thể nhìn thấy được bên trong cửa hàng bán đấu giá ở London.
Nhìn qua cửa sổ cho thấy ở London trời đang về chiều, nhưng vẫn đủ ánh sáng để cho những hình ảnh bên trong cửa hàng bán đấu giá rõ nét.
“Ở đây chúng tôi cũng có hệ thống tương tự. Phục vụ cho mục đích an ninh và giúp cho khách nhìn thấy những món hàng trước khi đến tận nơi để xem trực tiếp.”
Fin chồm người vào sát màn hình hơn. “Ông có thể chuyển camera về bên trái được không?”
Liz nhìn Fin chăm chăm, khuôn mặt anh ánh lên vẻ thích thú và chăm chú.
“Đây là một thiết bị công nghệ tuyệt vời, anh có nghĩ vậy không?”
“Aye.” Anh lắc đầu, chồm sát hơn. “Kia.” Anh chỉ về phía bên trái màn hình.
“Thấy cái anh cần chưa?”, ông Harrison hỏi. “Ông cho gần thêm nữa được không?”
“Để tôi phóng to.”
Fin lăn lăn tay, hối thúc ông chủ cửa hàng.
Khi hình ảnh xuất hiện rõ, Liz cảm thấy cổ họng mình như bị ai thít chặt và cô nheo mắt lại, chồm người lên phía trước nắm lấy tay Fin. Anh cũng xiết lấy tay cô. Một tấm thảm thêu được treo trên tường bên trong cửa hàng bán đấu giá ở London. Tấm thảm thêu của Lora. Ngày nào cũng thấy bà mang nó ra thêu. Chỉ có điều tấm này đã hoàn chỉnh. Cái vật hình vuông nhỏ lúc ở pháo đài vẫn còn trống trơn, thế mà giờ này đã đầy những hình ảnh cuộc sống hàng ngày của nhà MacCoinichs.
Những hình ảnh trong tương lai của họ. “Anh thích tấm thảm thêu đó à?”
“Rất thích.”
Ông Harrison xoay màn hình về phía anh, gõ bàn phím và bắt đầu xuất thông tin. “Tôi không chắc người ta có bán tấm thảm đó. Tôi nhớ là nó được treo ở đấy lâu lắm rồi. Nhưng tôi có thể hỏi giúp anh.”
“Ông có thể in tấm thảm đấy ra cho chúng tôi xem kỹ hơn được không?”
“Tôi làm rồi, không đợi cô nhắc đâu, cô McAllister. Cô cũng có thể xem kỹ món đồ này và nhìn thấy những thứ khác hay hơn nữa trên máy tính của cô bằng cách truy cập đường link này.” Ông khoanh tròn một trang web trên tờ giấy vừa được in ra.
Sau khi lấy tờ giấy in màu ra khỏi khay in, ông Harrison nhìn kỹ hình ảnh trong đó. Mắt ông sáng lên và ông nhìn sát hơn rồi rời mắt khỏi tờ giấy để nhìn cô và Fin, sau đó mới quay lại nhìn tờ giấy.
“Giờ thì tôi đã biết lại sao cô lại trông quen thế. Thật sự là giống nhau đến mức kỳ lạ.”
“Tôi không hiểu ông muốn nói gì.” Thực ra cô hiểu.
Không thể nào chệch đi đâu được. Hình ảnh của cô, cùng với Myra, Tara, và Amber đứng thành vòng tròn. Những hình ảnh khác thể hiện một trận đánh, và Fin xuất hiện rải rác khắp nơi trên tấm thảm.
May thay, những hình ảnh kia là thêu chứ không phải hình chụp.
“Người này giống hệt cô.”
Liz khẽ mỉm cười. “Cô ấy xinh hơn tôi nhiều.”
Hình ảnh của Myra gần như hoàn hảo. Thật may là cô ấy không có ở đây.
“Dù vậy, vẫn rất kỳ lạ.”
“Tôi đã để ý sự giống nhau đó rồi. Đó là lý do tại sao tôi muốn tìm hiểu thêm về nó.” Fin ngồi ngả người ra sau và khoanh tay trước ngực.
“Đây này.” Ông Harrison đưa cho Fin một xấp giấy được kẹp lại với nhau. Ông đưa mắt nhìn ra phía sau họ. “Anh ta đi với mọi người à?”
Liz quay lại, thấy Jake đang đứng tần ngần ở đằng sau. Anh ta đang nhìn họ rồi lại nhìn vào tờ giấy in tấm thảm thêu.
Selma thở ra và đứng lên. “Vâng, chúng tôi phải lôi anh ta đến đây đấy. Anh ta ghét đồ cổ.”
___________________________
Chú thích:
[1] Nguyên văn bản gốc là “Oxymoron”, hiểu theo ngôn ngữ học là “phép nghịch hợp”, tức là hai từ đi cùng nhau những trái nghĩa nhau. Ví dụ như: ướt ráo, đẹp gớm…
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề